Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
1127
An Mặc Huyên ở trong bệnh viện một tuần lễ liền trở về dinh thự của Tịch gia, Chu Chỉ Bình đương nhiên là không muốn hầu hạ cô sau sinh, Tịch Trấn Nam liền mời đến hai nguyệt tẩu tới trông nom cô.
Tịch Vũ Thần cũng như trước sắm vai nhân vậy người chồng ôn nhu tốt, hắn cũng cảm thấy được sự nhu thuận của cô chậm rãi thỏa hiệp xuống, vì vậy số lần lấy em trai của cô uy hiếp cô cũng càng ngày càng ít.
Tóm lại cuộc sống thì cứ như vậy bình bình đạm đạm qua đi rất lâu.
Sức khỏe của An Mặc Huyên cũng đã khôi phục, Tịch Trấn Nam đương nhiên là đề xướng mẹ nhũ nuôi nấng, cũng yên tâm đem đứa bé giao cho cô trông nom.
An Mặc Huyên cũng tận tâm tận lực trông nom đứa bé, nhu thuận yên tĩnh, dường như mọi thứ chung quanh đều không có liên quan đến cô, cô chỉ là muốn an an tĩnh tĩnh nuôi dưỡng đứa bé.
Tịch Vũ Thần đối với cô cảnh giác càng ngày càng lỏng, nhìn bộ dạng nghe lời của cô, cũng đối với cô càng ôn nhu.
"Vợ, hôm nay bảo bảo có ngoan không?" Tịch Vũ Thần đi vào phòng ngủ, ẫm qua đứa bé hỏi.
"Ừ, rất ngoan." An Mặc Huyên uốn cong đôi mắt, cô bây giờ càng ngày càng ít nói chuyện, nhưng bởi vì là quan hệ mẹ ruột, vì vậy vừa nói nên lời liền dịu dàng ôn uyển đấy, giống như gió xuân lướt nhẹ vào mặt.
Tịch Vũ Thần nghe cô nói chuyện dịu dàng, trong lòng cũng thư thái rất nhiều, hắn hôn vào đứa bé trong lồng một cái, đôi mắt nhìn vào cô: "Chủ nhật muốn đi ra ngoài chơi không? Chúng ta cùng mang theo đứa bé ra ngoài, em cũng rất lâu không có đi ra ngoài chơi rồi phải không?"
"Xin lỗi, em cũng không muốn ra ngoài lắm." An Mặc Huyên lắc đầu, "Bảo bảo sẽ rất quậy đấy, chờ nó lại trưởng thành hơn một chút nữa, chúng ta lại cùng dẫn nó đi đi."
"Vậy chủ nhật em muốn làm cái gì?" Tịch Vũ Thần nói, "Cũng không thể nấp ở trong phòng suốt được."
"Vũ Thần, em có thể cùng anh thương lượng chuyện này được không?" An Mặc Huyên khua lên dũng khí hỏi.
"Em nói trước là chuyện gì đi." Tịch Vũ Thần nói.
"Có lẽ, em có thể gặp em trai của em được không?" An Mặc Huyên hít một hơi thật sâu, hỏi.
Vừa hỏi xong cô liền hồi hộp nhìn về phía hắn, sợ bỏ qua một chút xíu biểu cảm của hắn.
Nếu như hắn có dấu hiệu muốn tức giận, cô nhất định phải lập tức kết thúc đề nghị này.
Tịch Vũ Thần quả nhiên trầm mặc lại.
An Mặc Huyên hồi hộp nuốt một nhụm nước miếng: "Cái kia, nếu như anh không đồng ý, vậy thì thôi..."
"Tại sao phải là tôi đồng ý? Dù sao cũng phải có cái lý do chứ?" Tịch Vũ Thần nói, "Thiên hạ cũng không có bữa trưa miễn phí a."
"Em... em đã không có gì có thể cho anh lợi dùng rồi, em chỉ là quá nhớ em trai của em..." An Mặc Huyên mím môi cầu khẩn mà nói, "Xin anh, cầu xin anh... dù là chỉ gặp một lần cũng tốt, em muốn xem em ấy sống ra sao, muốn ôm ôm em ấy, dù sao em ấy là em trai ruột của em..."
"Ừ... thật sự chị em tình sâu." Tịch Vũ Thần ôm đứa bé từ trên cao nhìn xuống cô, "Anh không phải có định kỳ nói cho em biết tình trạng của em trai em sao?"
"Đây không như nhau, Vũ Thần... xin anh rồi..." An Mặc Huyên nghiêm túc nói, "Em đã nhiều năm như vậy không có gặp em ấy rồi..."
Tịch Vũ Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô.
"Em thật sự chỉ muốn xem xem em ấy, sờ sờ em ấy..." An Mặc Huyên nói.
Tịch Vũ Thần nhìn hồi lâu, lúc này mới cứng rắn mà nói: "Anh biết rồi, đợi đi."
...
Em trai của An Mặc Huyên – An Trầm Ôn là ở một tuần sau mới với.
Hắn dường như là ngựa không dừng vội đến dinh thự của Tịch gia gặp chị gái của hắn.
"Chị..." Lúc An Trầm Ôn nhìn thấy An Mặc Huyên, cô đang ngồi trên ghế dài ở trong sân, đang đùa nghịch với đứa bé. Cổ họng của hắn lăn một cái, liền run rẩy hô lên.
An Mặc Huyên có chút không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn tới hướng tiếng phát ra, khi cô nhìn rõ ràng người đến, lập tức vành mắt liền đỏ ửng lên: "Trầm Ôn!"
An Trầm Ôn cũng vành mắt đỏ ửng, đi nhanh về phía trước ôm lấy An Mặc Huyên: "Chị, chị gầy rồi..."
Đúng vậy, lúc trước trước khi hai chị em tách ra, An Mặc Huyên vẫn còn có chút mũm mĩm đấy, cả người tràn trề sức sống, lại vừa đáng yêu.
Nhưng đi qua những năm tháng lắng đọng và thử thách, cô cũng trở thành An Mặc Huyên bây giờ.
Hai chị em hỏi han hồi lâu.
An Mặc Huyên hâm mộ mà nhìn em trai thao thao bất tuyệt nói về cuộc sống và câu chuyện ở nước ngoài, trong lòng càng cảm thấy buồn.
Cuộc đời của cô, đời này cũng thì cứ như vậy rồi.
Nhưng không sao, chỉ cần Trầm Ổn tốt là đủ rồi.
Cô tình nguyện hi sinh bản thân cô để đổi lấy cuộc sống hạnh phúc của em trai cô.
"Chị, không vui sao?" An Trầm Ôn nhìn thấy bộ dáng cười của chị gái có chút miễn cưỡng, liền vội vàng hỏi, "Có phải là họ đối xử với chị không tốt?"
"Không có, chỉ là chị rất vui mừng..." An Mặc Huyên cười lắc đầu.
"Chị, chị biết chị không thể che giấu được với em mà?" An Trầm Ôn nói, "Bọn họ chắc chắn lại ăn hiếp chị rồi."
An Mặc Huyên khổ cười.
Chẳng lẽ diễn xuất của cô không được sao? Hèn chi cho tới bây giờ không thể gạt được hai người đàn ông kia của Tịch gia.
"Không lẽ là thật ư? !" An Trầm Ôn thấy chị gái không nói lời nào chỉ khổ cười, thoáng cái liền đứng dậy.
"Trầm Ôn, em làm gì đấy? ! Nhanh ngồi xuống đừng làm loạn!" An Mặc Huyên giật cả mình, vội vàng níu lấy hắn.
"Dựa vào cái gì chị phải chịu ăn hiếp, phải xem sắc mặt của bọn họ? Em bây giờ cũng rất giỏi, em có thể trông nom tốt cho chị, không cho chị chịu khổ đấy." An Trầm Ôn nghiêm túc nói, "Chị, nếu chị không vui, thì đừng ở lại chỗ này, em dẫn chị rời khỏi nha?"
An Mặc Huyên ở trong bệnh viện một tuần lễ liền trở về dinh thự của Tịch gia, Chu Chỉ Bình đương nhiên là không muốn hầu hạ cô sau sinh, Tịch Trấn Nam liền mời đến hai nguyệt tẩu tới trông nom cô.
Tịch Vũ Thần cũng như trước sắm vai nhân vậy người chồng ôn nhu tốt, hắn cũng cảm thấy được sự nhu thuận của cô chậm rãi thỏa hiệp xuống, vì vậy số lần lấy em trai của cô uy hiếp cô cũng càng ngày càng ít.
Tóm lại cuộc sống thì cứ như vậy bình bình đạm đạm qua đi rất lâu.
Sức khỏe của An Mặc Huyên cũng đã khôi phục, Tịch Trấn Nam đương nhiên là đề xướng mẹ nhũ nuôi nấng, cũng yên tâm đem đứa bé giao cho cô trông nom.
An Mặc Huyên cũng tận tâm tận lực trông nom đứa bé, nhu thuận yên tĩnh, dường như mọi thứ chung quanh đều không có liên quan đến cô, cô chỉ là muốn an an tĩnh tĩnh nuôi dưỡng đứa bé.
Tịch Vũ Thần đối với cô cảnh giác càng ngày càng lỏng, nhìn bộ dạng nghe lời của cô, cũng đối với cô càng ôn nhu.
"Vợ, hôm nay bảo bảo có ngoan không?" Tịch Vũ Thần đi vào phòng ngủ, ẫm qua đứa bé hỏi.
"Ừ, rất ngoan." An Mặc Huyên uốn cong đôi mắt, cô bây giờ càng ngày càng ít nói chuyện, nhưng bởi vì là quan hệ mẹ ruột, vì vậy vừa nói nên lời liền dịu dàng ôn uyển đấy, giống như gió xuân lướt nhẹ vào mặt.
Tịch Vũ Thần nghe cô nói chuyện dịu dàng, trong lòng cũng thư thái rất nhiều, hắn hôn vào đứa bé trong lồng một cái, đôi mắt nhìn vào cô: "Chủ nhật muốn đi ra ngoài chơi không? Chúng ta cùng mang theo đứa bé ra ngoài, em cũng rất lâu không có đi ra ngoài chơi rồi phải không?"
"Xin lỗi, em cũng không muốn ra ngoài lắm." An Mặc Huyên lắc đầu, "Bảo bảo sẽ rất quậy đấy, chờ nó lại trưởng thành hơn một chút nữa, chúng ta lại cùng dẫn nó đi đi."
"Vậy chủ nhật em muốn làm cái gì?" Tịch Vũ Thần nói, "Cũng không thể nấp ở trong phòng suốt được."
"Vũ Thần, em có thể cùng anh thương lượng chuyện này được không?" An Mặc Huyên khua lên dũng khí hỏi.
"Em nói trước là chuyện gì đi." Tịch Vũ Thần nói.
"Có lẽ, em có thể gặp em trai của em được không?" An Mặc Huyên hít một hơi thật sâu, hỏi.
Vừa hỏi xong cô liền hồi hộp nhìn về phía hắn, sợ bỏ qua một chút xíu biểu cảm của hắn.
Nếu như hắn có dấu hiệu muốn tức giận, cô nhất định phải lập tức kết thúc đề nghị này.
Tịch Vũ Thần quả nhiên trầm mặc lại.
An Mặc Huyên hồi hộp nuốt một nhụm nước miếng: "Cái kia, nếu như anh không đồng ý, vậy thì thôi..."
"Tại sao phải là tôi đồng ý? Dù sao cũng phải có cái lý do chứ?" Tịch Vũ Thần nói, "Thiên hạ cũng không có bữa trưa miễn phí a."
"Em... em đã không có gì có thể cho anh lợi dùng rồi, em chỉ là quá nhớ em trai của em..." An Mặc Huyên mím môi cầu khẩn mà nói, "Xin anh, cầu xin anh... dù là chỉ gặp một lần cũng tốt, em muốn xem em ấy sống ra sao, muốn ôm ôm em ấy, dù sao em ấy là em trai ruột của em..."
"Ừ... thật sự chị em tình sâu." Tịch Vũ Thần ôm đứa bé từ trên cao nhìn xuống cô, "Anh không phải có định kỳ nói cho em biết tình trạng của em trai em sao?"
"Đây không như nhau, Vũ Thần... xin anh rồi..." An Mặc Huyên nghiêm túc nói, "Em đã nhiều năm như vậy không có gặp em ấy rồi..."
Tịch Vũ Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô.
"Em thật sự chỉ muốn xem xem em ấy, sờ sờ em ấy..." An Mặc Huyên nói.
Tịch Vũ Thần nhìn hồi lâu, lúc này mới cứng rắn mà nói: "Anh biết rồi, đợi đi."
...
Em trai của An Mặc Huyên – An Trầm Ôn là ở một tuần sau mới với.
Hắn dường như là ngựa không dừng vội đến dinh thự của Tịch gia gặp chị gái của hắn.
"Chị..." Lúc An Trầm Ôn nhìn thấy An Mặc Huyên, cô đang ngồi trên ghế dài ở trong sân, đang đùa nghịch với đứa bé. Cổ họng của hắn lăn một cái, liền run rẩy hô lên.
An Mặc Huyên có chút không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn tới hướng tiếng phát ra, khi cô nhìn rõ ràng người đến, lập tức vành mắt liền đỏ ửng lên: "Trầm Ôn!"
An Trầm Ôn cũng vành mắt đỏ ửng, đi nhanh về phía trước ôm lấy An Mặc Huyên: "Chị, chị gầy rồi..."
Đúng vậy, lúc trước trước khi hai chị em tách ra, An Mặc Huyên vẫn còn có chút mũm mĩm đấy, cả người tràn trề sức sống, lại vừa đáng yêu.
Nhưng đi qua những năm tháng lắng đọng và thử thách, cô cũng trở thành An Mặc Huyên bây giờ.
Hai chị em hỏi han hồi lâu.
An Mặc Huyên hâm mộ mà nhìn em trai thao thao bất tuyệt nói về cuộc sống và câu chuyện ở nước ngoài, trong lòng càng cảm thấy buồn.
Cuộc đời của cô, đời này cũng thì cứ như vậy rồi.
Nhưng không sao, chỉ cần Trầm Ổn tốt là đủ rồi.
Cô tình nguyện hi sinh bản thân cô để đổi lấy cuộc sống hạnh phúc của em trai cô.
"Chị, không vui sao?" An Trầm Ôn nhìn thấy bộ dáng cười của chị gái có chút miễn cưỡng, liền vội vàng hỏi, "Có phải là họ đối xử với chị không tốt?"
"Không có, chỉ là chị rất vui mừng..." An Mặc Huyên cười lắc đầu.
"Chị, chị biết chị không thể che giấu được với em mà?" An Trầm Ôn nói, "Bọn họ chắc chắn lại ăn hiếp chị rồi."
An Mặc Huyên khổ cười.
Chẳng lẽ diễn xuất của cô không được sao? Hèn chi cho tới bây giờ không thể gạt được hai người đàn ông kia của Tịch gia.
"Không lẽ là thật ư? !" An Trầm Ôn thấy chị gái không nói lời nào chỉ khổ cười, thoáng cái liền đứng dậy.
"Trầm Ôn, em làm gì đấy? ! Nhanh ngồi xuống đừng làm loạn!" An Mặc Huyên giật cả mình, vội vàng níu lấy hắn.
"Dựa vào cái gì chị phải chịu ăn hiếp, phải xem sắc mặt của bọn họ? Em bây giờ cũng rất giỏi, em có thể trông nom tốt cho chị, không cho chị chịu khổ đấy." An Trầm Ôn nghiêm túc nói, "Chị, nếu chị không vui, thì đừng ở lại chỗ này, em dẫn chị rời khỏi nha?"
Bình luận facebook