Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
434
Giữa dòng người đông nghịt, tôi nhìn thấy Lâm Tiêu giống như một cô bé đang làm nũng với chồng tôi, thần thái đó giống hệt với vẻ mặt trước đây khi tôi cùng Lương Thành yêu nhau, chìm đắm trong hạnh phúc mà quên đi tất cả. Lương Thành còn giúp Lâm Tiêu xách túi, thỉnh thoảng lại sờ lên tóc của cô ấy, tràn đầy yêu thương. Nghe thấy có người ấn còi xe rất lớn, hình như là quấy rấy tới hai người bọn họ, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn về phía tôi, tôi vội vàng cúi đầu xuống, lấy tay che miệng lại, khóc không thành tiếng.
Lái xe hỏi tôi “Ở đây không thể đỗ xe quá lâu, cô muốn xuống xe hay là đi tới đường Hồng Hà?”.
Giọng nói như bị chặn lại trong họng, ngay cả bản thân tôi cũng không nghe rõ mình nói gì.
Lái xe nhìn tôi vẫn đang khóc, liền tự ý quyết định đưa tôi về nhà. Tinh thần tôi không ổn cũng không biết làm thế nào mà về tới nhà, dùng chìa khóa mở cửa, vào nhà thay dép, uể oải nằm xuống ghế sô pha, hai mắt sưng lên vì khóc. Tôi thừa nhận vừa nãy là tôi trốn chạy, bởi vì kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được ánh mắt của Lâm Tiêu, giống như là vô cùng yêu Lương Thành, bọn họ ở cạnh nhau thân mật như vậy giống hệt một đôi tình nhân. Một người là bạn thân nhất của mình từ bé tới lớn, một người là người đàn ông mình yêu nhất trong suốt cuộc đời này. Tôi như người mất hồn rất lâu, mãi cho tới khi ngoài cửa có tiếng động, Lương Thành về rồi.
“Em ngủ sao lại không đắp chăn, không sợ bị cảm lạnh sao?” Lương Thành nhìn thấy tôi nằm trên ghế sô pha, trách mắng tôi xong liền đi vào phòng cầm một cái chăn đắp cho tôi, nhìn thấy dáng vẻ anh ấy quan tâm tôi, thật sự không có lí do nào liên quan tới việc một người chồng tốt như vậy với việc ngoại tình.
Tôi đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Lương Thành, hỏi anh ấy: “Anh có yêu em không?”.
Thấy Lương Thành hình như hỏi ngẩn người một lúc, sau đó nắm lấy tay của tôi, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Đương nhiên rồi, đồ ngốc này, em nghĩ linh tinh cái gì vậy, có phải là vì chuyện tối ngày hôm qua mà không vui không?”.
Nhớ lại hình ảnh lúc Lương Thành và Lâm Tiêu ở bên cạnh nhau, lòng tôi lại đau như cắt, trong phút chốc ngước nhìn Lương Thành, hỏi anh ấy vẫn yêu tôi tại sao vẫn không muốn có con với tôi. Trước đó chúng tôi chỉ cần nhắc đến chuyện con cái liền cãi nhau, tôi còn cho rằng Lương Thành lại sắp nổi giận. Ai ngờ tâm trạng hôm nay của anh ấy có vẻ khác ngày thường như vậy, bĩnh tĩnh nói chuyện cũng không kích động. Anh ấy cầm một cái hộp vô cùng tinh xảo ở trên bàn, mở ra, đó là một bộ đồ nội y gợi cảm bằng ren màu đen của AIMER. Lúc anh ấy bộ đồ nội y đó ra, tôi vô tình ngửi thấy một mùi nước hoa, là Chanel NO.5 mà Lâm Tiêu thích nhất. Tại sao bộ đồ nội y này lại có mùi nước hoa trên người của Lâm Tiêu? Tôi ngẩn ngơ, nhìn bộ này đúng là khi tôi theo dõi Lương Thành, anh ấy xách trên tay nội y của Aimer từ trong cửa hàng Wanda đi ra, nhưng rõ ràng có hai bộ, tại sao anh ấy chỉ cầm về có một bộ, còn một bộ nữa đã tặng cho ai rồi?
Là Lâm Tiêu sao?
Thấy Lương Thành ôm tôi, thì thầm vào tai tôi “Chúng ta sống cuộc sống của hai người không phải tốt hơn sao, con cái hai năm nữa rồi sinh cũng không muộn mà”.
Lương Thành vốn dĩ trước đây rất thèm muốn cơ thể tôi, sau khi kết hôn ngày nào chúng tôi cũng làm chuyện ấy, dần dần số lượng càng ngày càng ít đi, cho đến bây giờ cơ bản là không có chạm vào tôi. Hôm nay anh ấy lại khơi dậy hứng thú ngày trước, tôi có chút kháng cự. Nếu Lương Thành thật sự cùng Lâm Tiêu làm chuyện ấy, tôi thật sự không thể chấp nhận được chuyện anh ấy về nhà còn muốn vui vẻ cùng với tôi.
Vài lời muốn nói nhưng cũng không thể nói ra khỏi miệng được, điện thoại của Lương Thành lại vang lên.
Lần này là một mẩu tin nhắn, anh ấy xem xong giọng điệu có chút áy náy nói: “Bà xã, công ty xảy ra chút chuyện, bây giờ anh phải đi mở cuộc họp gấp, em nghỉ trước đi nhé”.
Lương Thành vội vàng buông tôi ra, đi vào phòng sách liền khóa cửa lại. Mãi cho đến sáng sớm, anh ấy cũng không ra khỏi đó. Tôi sợ anh ấy ngủ trong thư phòng bị cảm lạnh, muốn kêu anh ấy trở về phòng ngủ Ai ngờ đâu tôi chuẩn bị gõ cửa, ở ngoài cửa của phòng sách loáng thoáng nghe được Lương Thành đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng nói rất khẽ, tôi nghe không rõ.
Bàn tay chuẩn bị gõ cửa của tôi dừng lại giữa không trung, do dự một hồi rất lâu.
Tôi bất giác quay số của Lâm Tiêu….
Giữa dòng người đông nghịt, tôi nhìn thấy Lâm Tiêu giống như một cô bé đang làm nũng với chồng tôi, thần thái đó giống hệt với vẻ mặt trước đây khi tôi cùng Lương Thành yêu nhau, chìm đắm trong hạnh phúc mà quên đi tất cả. Lương Thành còn giúp Lâm Tiêu xách túi, thỉnh thoảng lại sờ lên tóc của cô ấy, tràn đầy yêu thương. Nghe thấy có người ấn còi xe rất lớn, hình như là quấy rấy tới hai người bọn họ, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn về phía tôi, tôi vội vàng cúi đầu xuống, lấy tay che miệng lại, khóc không thành tiếng.
Lái xe hỏi tôi “Ở đây không thể đỗ xe quá lâu, cô muốn xuống xe hay là đi tới đường Hồng Hà?”.
Giọng nói như bị chặn lại trong họng, ngay cả bản thân tôi cũng không nghe rõ mình nói gì.
Lái xe nhìn tôi vẫn đang khóc, liền tự ý quyết định đưa tôi về nhà. Tinh thần tôi không ổn cũng không biết làm thế nào mà về tới nhà, dùng chìa khóa mở cửa, vào nhà thay dép, uể oải nằm xuống ghế sô pha, hai mắt sưng lên vì khóc. Tôi thừa nhận vừa nãy là tôi trốn chạy, bởi vì kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được ánh mắt của Lâm Tiêu, giống như là vô cùng yêu Lương Thành, bọn họ ở cạnh nhau thân mật như vậy giống hệt một đôi tình nhân. Một người là bạn thân nhất của mình từ bé tới lớn, một người là người đàn ông mình yêu nhất trong suốt cuộc đời này. Tôi như người mất hồn rất lâu, mãi cho tới khi ngoài cửa có tiếng động, Lương Thành về rồi.
“Em ngủ sao lại không đắp chăn, không sợ bị cảm lạnh sao?” Lương Thành nhìn thấy tôi nằm trên ghế sô pha, trách mắng tôi xong liền đi vào phòng cầm một cái chăn đắp cho tôi, nhìn thấy dáng vẻ anh ấy quan tâm tôi, thật sự không có lí do nào liên quan tới việc một người chồng tốt như vậy với việc ngoại tình.
Tôi đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Lương Thành, hỏi anh ấy: “Anh có yêu em không?”.
Thấy Lương Thành hình như hỏi ngẩn người một lúc, sau đó nắm lấy tay của tôi, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Đương nhiên rồi, đồ ngốc này, em nghĩ linh tinh cái gì vậy, có phải là vì chuyện tối ngày hôm qua mà không vui không?”.
Nhớ lại hình ảnh lúc Lương Thành và Lâm Tiêu ở bên cạnh nhau, lòng tôi lại đau như cắt, trong phút chốc ngước nhìn Lương Thành, hỏi anh ấy vẫn yêu tôi tại sao vẫn không muốn có con với tôi. Trước đó chúng tôi chỉ cần nhắc đến chuyện con cái liền cãi nhau, tôi còn cho rằng Lương Thành lại sắp nổi giận. Ai ngờ tâm trạng hôm nay của anh ấy có vẻ khác ngày thường như vậy, bĩnh tĩnh nói chuyện cũng không kích động. Anh ấy cầm một cái hộp vô cùng tinh xảo ở trên bàn, mở ra, đó là một bộ đồ nội y gợi cảm bằng ren màu đen của AIMER. Lúc anh ấy bộ đồ nội y đó ra, tôi vô tình ngửi thấy một mùi nước hoa, là Chanel NO.5 mà Lâm Tiêu thích nhất. Tại sao bộ đồ nội y này lại có mùi nước hoa trên người của Lâm Tiêu? Tôi ngẩn ngơ, nhìn bộ này đúng là khi tôi theo dõi Lương Thành, anh ấy xách trên tay nội y của Aimer từ trong cửa hàng Wanda đi ra, nhưng rõ ràng có hai bộ, tại sao anh ấy chỉ cầm về có một bộ, còn một bộ nữa đã tặng cho ai rồi?
Là Lâm Tiêu sao?
Thấy Lương Thành ôm tôi, thì thầm vào tai tôi “Chúng ta sống cuộc sống của hai người không phải tốt hơn sao, con cái hai năm nữa rồi sinh cũng không muộn mà”.
Lương Thành vốn dĩ trước đây rất thèm muốn cơ thể tôi, sau khi kết hôn ngày nào chúng tôi cũng làm chuyện ấy, dần dần số lượng càng ngày càng ít đi, cho đến bây giờ cơ bản là không có chạm vào tôi. Hôm nay anh ấy lại khơi dậy hứng thú ngày trước, tôi có chút kháng cự. Nếu Lương Thành thật sự cùng Lâm Tiêu làm chuyện ấy, tôi thật sự không thể chấp nhận được chuyện anh ấy về nhà còn muốn vui vẻ cùng với tôi.
Vài lời muốn nói nhưng cũng không thể nói ra khỏi miệng được, điện thoại của Lương Thành lại vang lên.
Lần này là một mẩu tin nhắn, anh ấy xem xong giọng điệu có chút áy náy nói: “Bà xã, công ty xảy ra chút chuyện, bây giờ anh phải đi mở cuộc họp gấp, em nghỉ trước đi nhé”.
Lương Thành vội vàng buông tôi ra, đi vào phòng sách liền khóa cửa lại. Mãi cho đến sáng sớm, anh ấy cũng không ra khỏi đó. Tôi sợ anh ấy ngủ trong thư phòng bị cảm lạnh, muốn kêu anh ấy trở về phòng ngủ Ai ngờ đâu tôi chuẩn bị gõ cửa, ở ngoài cửa của phòng sách loáng thoáng nghe được Lương Thành đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng nói rất khẽ, tôi nghe không rõ.
Bàn tay chuẩn bị gõ cửa của tôi dừng lại giữa không trung, do dự một hồi rất lâu.
Tôi bất giác quay số của Lâm Tiêu….
Bình luận facebook