Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
3857
“Ngứa? Chỗ nào ngứa?” Diêm Quân Lệnh ra vẻ hỏi thành thật, bàn tay ra ý muốn giúp Lâm Lam mân mê tiếp.
Lâm Lam ngứa hơn rồi, người cô co lại: “Diêm Quân Lệnh......”
“Hứ?”
“Ng..ngứa..... Ưm......” Lâm Lam vừa nói vừa đẩy Diêm Quân Lệnh, sau đó như vô ý đã cởi áo ngủ rộng của người đàn ông này.
“Miệng thì nói là ngứa, cơ thể lại rất thành thật.” Diêm Quân Lệnh dứt khoát vứt luôn áo ngủ trên người, gần như khoả thân đè trên người Lâm Lam.
Lâm Lam cũng giật mình bởi hành vi của mình, cô vừa làm gì vậy?
“Ý em không phải......”
“Không phải cái gì?” Diêm Quân Lệnh cười gian tà.
“Em ngủ đây.” Không thể nhìn tiếp vóc dáng nóng bỏng đủ khiến người ta chảy máu cam của Diêm Quân Lệnh nữa, Lâm Lam nhắm mặt thật chặt.
“Ngủ thật rồi à?” Diêm Quân Lệnh một tay chống người, nụ cười tà ngụy. Giọng nói trầm thấp của anh rất dễ nghe, nhịp tim Lâm Lam càng đập nhanh.
“Thật.” Lâm Lam như đang tuyên thệ nói, kết quả là giây phút tiếp theo Diêm Quân Lệnh đã phủ một nụ hôn lên môi cô...rồi đầu mũi... gò má... mắt... lông mày...
Lâm Lam mở mắt ra vì không thể nào chịu được nữa, đối mặt lại với gương mặt tuấn mỹ có một nụ cười ấm áp này, cô cảm thấy mình ngắt thở rồi.
“Diêm Quân Lệnh... ...”
“Anh đứng dậy, em đang khó thở lắm.” Lâm Lam miệng thở phì phì , nhịp tim đập nhanh quá khiến cô không chịu được.
Diêm Quân Lệnh cúi đầu: “ Đồ ngốc, anh không hề đè vào em.” Nói xong Diêm Quân Lệnh đã hôn lên một lần nữa, nhưng mà mục đích lần này không là vì hôn, mà là làm “hô hấp nhân đạo” cho đồ ngốc đang nằm dưới thân anh này.
Nhưng hôn dần hôn dần, Diêm Quân Lệnh đã hết chịu đựng, nghiêng đầu ngậm vào dái tai của Lâm Lam, giọng nói thì thầm như đang muốn dụ dỗ: “Nha đầu, cho anh nhé!?”
Lâm Lam không có phản hồi, nhưng lại chủ động đáp lại lại nụ hôn của Diêm Quân Lệnh, điều này đã đủ chứng tỏ lòng quyết tâm của cô.
Diêm Quân Lệnh trong lòng bỗng vui, mạnh mẽ hôn trả lại người con gái trong lồng ngực, không còn chần chừ gì nữa, bàn tay to đã gỡ hết xiêm y của Lâm Lam, cánh tay chắc khỏe nhấc chân thon dài của Lâm Lam lên, anh ngả người về phía trước, đã chạm cơ thể Lâm Lam.
Lúc nãy Lâm Lam đã cảm nhận được “độ nóng bỏng” trong cơ thể người đàn ông này rồi, nhưng giờ này, Lâm Lam cảm nhận rõ hơn sự hùng vĩ của đối phương, Lâm Lam vì sự kích thích này, người không ngừng run rẩy, trong lòng không ngừng an ủi bản thân, người đàn ông này là chồng của mình, là thiên sứ đã nhiều lần cứu cô trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, cô sẵn lòng dâng hiến mình.
Chỉ là vì yêu sao? Lâm Lam cũng không biết.
“Á... ...” trong lúc Lâm Lam đang có chút ngẩn ngơ, Diêm Quân Lệnh bỗng dưng đẩy người lên, Lâm Lam kêu to một tiếng, đôi mắt quyến rũ giương to nhìn vào người đàn ông trên người mình.
Diêm Quân Lệnh cũng hơi ngớ người: “ Trước đây em chưa... ...”
“Ưm...” Lâm Lam biết Diêm Quân Lệnh định hỏi gì, tự nhiên cô chủ động nhấc mông dí sát vào, sau đó lại đau ưm một tiếng, hai tay quàng chặt vào người Diêm Quân Lệnh, người cô run rẩy không chịu kiểm soát: “ Có phải người đàn ông nào cũng đều thích gái trinh? Có trinh thì biết quý trọng hơn?”
“Cũng không phải, em thế nào đi chăng nữa anh cũng thích, đều là bảo bối anh muốn giữ gìn và quý trọng.” Diêm Quân Lệnh nói xong, cố gắng kiềm chế ham muốn của mình, vì cô đang đau, trước đây anh cho rằng nha đầu này đã ở bên cạnh Trần Lâm Kiệt lâu như vậy rồi, chuyện gì nên phát sinh sẽ phát sinh từ đầu rồi, tình hình thế này thật sự là ngoài ý muốn, nhưng dù người mình đang ôm lấy này là người như nào đi chăng nữa, anh đều không bạc đãi cô ấy.
Bắt đầu từ lúc gặp lại, những gì anh muốn là giao cho cô những thứ tốt nhất.
“Diêm Quân Lệnh, tại sao anh thích em?” khuôn mặt bé xíu của Lâm Lam đang nheo lại vì thấy đau, nhưng lại tò mò hỏi.
“Chẳng phải anh đã bảo với em rồi hay sao?” Diêm Quân Lệnh dịu dàng trả lời, thân dưới mình quá khít và chặt, đã làm đau anh.
Lâm Lam nghi hoặc: “ Tình yêu sét đánh ?”
“Đúng.” Diêm Quân Lệnh trả lời một cách khẳng định, anh vẫn còn nhớ hình ảnh lần đầu tiên gặp Lâm Lam, một cái bánh bao nhỏ như vậy, nhưng lại khiến anh dùng hết toàn bộ tình lực bảo vệ của đời này chỉ để dành cho cô.
“Diêm Quân Lệnh......”
“Ừm?”
“Em thấy khó chịu.” Lâm Lam đang bị tức đến mức vừa đau vừa khó chịu.
“Thế anh cử động đây nhé, có thể sẽ có chút đau.” Nói xong người Diêm Quân Lệnh một lần nữa nghiêng về phía trước, Lâm Lam đau đến mức nheo hết mày lại, nhưng dần dần dộng tác đó đi sâu, cơn đau mãnh liệt đó lại dần biến mất, thay vì đó là một cảm giác tê liệt khó tả.
Máu nhuộm đỏ đã thay thế cho dầu bôi trơn, khiến cho việc tiến sâu vào của Diêm Quân Lệnh trở nên dễ dàng hơn, nhưng là ngoài phạm vi chịu đựng của Lâm Lam, cô dùng sức bám vào đôi vai của chàng, thậm chí đã cào ra từng đường máu.
Nhưng buốt đau ấy không những không khiến Diêm Quân Lệnh dừng lại, ngược lại, còn kích thích dã tính của người đàn ông đó, khiến anh động tác mãnh liệt hơn.
Đến lúc Lâm Lam sắp ngất đi, Diêm Quân Lệnh cắn môi cô hỏi: “ Tại sao?”
“Cái gì tại sao?” Lâm Lam nhắm mắt trả lời thì thầm.
“Tại sao không cho tên kia?” có một khoảnh khắc, Diêm Quân Lệnh cảm thấy nha đầu nay đối xử với mình khác với Trần Lâm Kiệt.
Nhưng Lâm Lam đang chìm sâu vào cảm giác say đắm, mơ hồ trả lời vô cùng thành thật. “ Vì bố không cho.”
“Ha, thế tại sao lại cho anh?” Diêm Quân Lệnh nhìn người mà mình đang ôm trong lòng, vô cùng mong chờ câu trả lời là vì tình yêu.
Kết quả là Lâm Lam mơ hồ trả lời: “Anh không giống, chúng ta là hợp pháp......”
Ờ..... ...
“Ứ.... ... đau... ...” Diêm Quân Lệnh không nghe thấy đáp án mà anh mong muốn, bực bội cắn vào khuôn ngực căng đầy của Lâm Lam, sau đó khỏa thân bế Lâm Lam vào phòng tắm.
Nhưng việc tắm rửa còn đang dở dang, vị sếp đó lại bắt đầu không an phận, lúc đầu Lâm Lam còn có thể đáp lại, nhưng đến lúc cuối cùng cô đã lịm đi như bị ngất xỉu.
Đợi mở mắt ra đã là ngày hôm sau,nhưng khác với ngủ đến lúc tự tỉnh dậy, mà là tỉnh dậy vì ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào.
Ánh quang mầu hồng xuyên qua cửa sổ kiểu châu Âu rải rắc cả phòng, Lâm Lam giờ này mới biết bên ngoài toàn là sa mạc, còn ở đây là vị trí ngắm cảnh đẹp nhất. Cô có chút kích động muốn bước xuống giường, kết quả hai chân mềm nhũn, lại bị ngã về giường, cũng vô tình đánh thức người đàn ông đã thức khuya đêm qua.
“Sao rồi?” Diêm Quân Lệnh mở mắt liu diu vừa mới tỉnh ngủ ra, thuận tay ôm Lâm Lam vào người.
“Anh xem đi, đẹp quá!” Tối qua đã nhìn được cảnh hoàng hôn của sa mạc, hôm nay lại được ngắm bình minh, Lâm Lam cảm thấy chuyến đi Ninh Hạ này thật sự là thu hoạch rất nhiều.
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừ nhẹ một câu, khoác chăn cho Lâm Lam rồi đi xuống giường, bước đến cửa sổ.
Lâm Lam ngớ người nhìn cảnh sa mạc mênh mông bát ngát ở phía trước, nhìn chấn động lòng người hơn so với lúc trước cô đứng trên sa mạc, nghiêng đầu nhìn Diêm Quân Lệnh: “Anh đặc biệt dẫn em vào đây à?”
“Thích không?” Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn nhẹ trán của Lâm Lam.
Lâm Lam gật đầu. “Em thích.”
“Thích là được rồi.” Hai chữ đơn giản của nha đầu đã khiến Diêm Quân Lệnh cảm thấy mọi việc anh làm đã có giá trị. Nhưng mà sau này không thể gọi nàng là nha đầu rồi, bây giờ đã là người phụ nữ thật sự rồi, người đàn bà của anh.
Hai người yên tĩnh ngồi trước cửa sổ, hai tay ôm chặt, đối với Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam không xác định được tình cảm dành cho anh là gì, cũng không biết tương lai của họ sẽ ra sao, nhưng như anh đã nói, chuyện tương lai không ai đoán chắc được, việc duy nhất có thể làm là quý trọng hiện tại.
Nhưng dâng hiến cho Diêm Quân Lệnh, cô cam lòng.
“GÂU GÂU GÂU GÂU....”
Trong lúc hai người yên tĩnh hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp và âu yếm này, phòng khách lại vang lên tiếng sủa, Lâm Lam hiển nhiên cảm nhận được thân thể của người đang ôm mình hơi cứng đơ, sau đó bực bội nhìn cô: “Đi. Xử lý tốt còn chó của em đi.”
“Vượng Tài đáng yêu thật mà, sao anh sợ nó thế chứ?”
“Chính là tại em đó.” Diêm Quân Lệnh nói xong câu này liền vào phòng tắm.
Lâm Lam cảm thấy có chút không đầu không đuôi, sao lại là tại cô? Nhưng mà dù sao giờ đã bắt được cái BUG lớn thứ hai này của người này rồi, cũng không biết là tốt hay xấu đây?CHƯƠNG 58 SẾP GẦN ĐÂY CHƠI LỚN
Đợi Diêm Quân Lệnh trở ra, Lâm Lam đã thay xong quần áo, cho Vượng tài ăn, vết thương của chú cún này cần một thời gian mới khỏi được, Lâm Lam ở đây còn vài show chụp hình nữa, qua ngày mai có thể hai ngày nữa mới về Bắc Kinh, nhưng cô không thể mang theo Vượng tài, cho nên cách duy nhất là nhờ Diêm Quân Lệnh chăm sóc chó giùm hai ngày. Nhưng mà...như vậy có phải làm khó đàn ông sao. Vẫn biết là hy vọng không lớn, nhưng Lâm Lam vẫn lấy hết dũng khí mở lời.
Choang !
Chiếc ly mà Diêm Quân Lệnh đang uống nước rơi xuống đất, choang một tiếng khiến Lâm Lam sợ lùi lại phía sau ôm chặt vượng tài. Nhưng Diêm Quân Lệnh với vẻ bất ngờ không thể tin được nhìn Lâm Lam, “ Em nói lại lần nữa xem?.”
“Giúp em chăm sóc vượng tài hai ngày nha.” Lâm Lam thỏ thẻ lặp lại, sau đó mới giải thích, “ Em gần đây phải đi chụp hình nên không tiện.”
“Lâm Lam, đừng có mà được voi đòi tiên !” Diêm Quân Lệnh cắn răng mím môi nhìn người con gái.
“oh”. Lâm Lam oh một tiếng thất vọng, tuy đàn ông hung dữ, nhưng sao cô cảm thấy dáng vẻ này của Diêm Quân Lệnh rất dễ thương.
Bị Diêm Quân Lệnh từ chối, Lâm Lam liền thay đồ sau đó ôm vượng tài rời đi.
“Đi đâu thê?” một giọng buồn không hề tình nguyện phía sau cất lên.
“Nếu anh đã không đồng ý chăm sóc vượng tài, vậy em chỉ đành đem nó tới khu dân cư thôi.” Dứt lời Lâm Lam bước đi, dáng vẻ bi thương.
“Đứng lại.”
“Lại sao nữa?” Trong lòng Lâm Lam cười thầm, mặt lại không chút biến sắc.
Diêm Quân Lệnh cắn môi, “Ăn sáng cùng anh xong, anh kêu người đưa nó về Bắc Kinh trước.”
“Thật chứ?” Lâm Lam vui mừng khôn tả.
“Còn nói nữa, anh đem nó vứt đi.” Nói xong Diêm Quân Lệnh gọi điện thoại, “ Lâm Đạt, cô qua đây.”
“Vâng, thưa sếp.” Giọng trong điện thoại rất chuyên nghiệp.
3 phút sau.
Một cô gái mặc đồ công sở gõ cửa phòng Diêm Quân Lệnh, “Sếp, mời phân phó”.
“Đem nó tới tập đoàn Đỉnh Thành Tấn thị.” Diêm Quân Lệnh chỉ vào con cún trong chiếc hôp phía xa xa.
Lâm Đạt thấy lạ, nhưng vẫn kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng mà nói một câu vâng.
Lâm Lam không biết cô gái này từ đâu tới, nhưng nhìn vẻ tin tưởng cô ta của Diêm Quân Lệnh mới đưa chú cún cho cô gái, “ Nó bị thương, phiền cô trên đường để ý nhiều tới nó, xin cô.”
“Tôi biết rồi, phu nhân.” Lâm Đạt lần đầu gặp phu nhân chủ tịch, khách sáo trả lời.
Lâm Lam vẫn có chút lo lắng, nói nựng chú cún, “Diêm Vượng tài à, em phải ngoan ngoãn đấy, đợi chị về sẽ tự tay chăm em nhé.”
“Cái gì? Diêm Vượng Tài?”
Lâm Đạt tự nhận mình trước mọi việc đều rất điềm tĩnh, nhưng nghe mấy từ Diêm Vượng Tài này ngơ ngác nhìn ông chủ rồi lại nhìn bà chủ. Cuối cùng cảm thán, Lý Húc quả nhiên nói không sai, Sếp dạo này chơi lớn .
“Lâm Lam!”
“Oh, phiền cô nhé.” Lâm Lam không biết câu nào đụng chạm tới nam nhân, liền vội vàng đưa chú cún cho Lâm Đạt.
Lâm Đạt đón lấy rồi rời đi, Lâm Lam vẫn có chút lưu luyến nhìn thêm một chút, cuối cùng quay lại nói Diêm Quân Lệnh, “Anh hung dữ với em làm gì?”
Diêm Quân Lệnh nghe xong câu này, bất lực nói ,“Sau này không được đặt tên bậy bạ.”
Lâm Lam nũng nịu thỏ thẻ, “Ai mà đặt tên bậy bạ nào? Vượng Tài nghe hay mà.”
“Anh nói không phải vượng tài, “
“vậy thì là gì?”. Lâm Lam tròn xoe mắt giả nai, nhìn Diêm Quân Lệnh
“mà là diêm vượng tài.” Diêm Quân Lệnh bó tay thật sự, giơ tay ôm Lâm Lam vào lòng, phút chốc ném cô xuống giường, mọi người đều nói phụ nữ không nói đạo lý, trước Diêm Quân Lệnh không tin, giờ thì tin rồi.
Nếu đã như vậy, anh chỉ đành chinh phục trước đã.
“U..” Lâm lam ngã nhào xuống giường, không cảm thấy đau, chỉ là động tác của Diêm Quân Lệnh đáng sợ, “ Anh muốn làm gì?”
“Không nhìn ra sao?” Diêm Quân Lệnh hỏi ngược lại
Lâm Lam rụt người lại, “ Em còn phải đi làm”
“Anh biết” . Tuy nói vậy, nhưng chân tay Diêm Quân Lệnh vẫn không dừng lại, còn đè cả người lên nữa, quần áo mà Lâm lam vừa mặc lại bị lột sạch.
“U...Diêm Quân Lệnh anh nhẹ nhàng chút...” Cơ thể Lâm Lam đau nhức, trực giác mách bảo nếu làm lần nữa chắc cô không bò ra khỏi giường nổi mất.
“Lần sau em có thể nhắc anh trước.” Diêm Quân Lệnh rướn người hôn lên mi.
Tút..tút...tút....
“Có điện thoại, em đi nghe điện thoại đây!” Phòng ấm dần lên, Lâm Lam đành chịu thôi, điện thoại tới thật không đúng lúc, mau chóng chồm dậy, nhảy khỏi giường lao về phía sopha, nhanh chóng nhấc điện thoại, “alo...”
“Alo? Cô là?”, Ông nội chuẩn bị la mắng, kết quả là giọng con gái nghe điện thoại, nghi hoặc rồi alo một tiếng.
Lâm Lam nhìn số điện thoại thấy lạ, sau đó thấy 3 chữ lão gia tử hiện ra, nhìn lại vỏ điện thoại lần nữa, tự mình nghẹn lại, bần thần nhìn về phía Diêm Quân Lệnh.
Người đàn ông ở trên giường trong lòng trống trải, ẩm đạm dựa đầu giường nhún vai nhìn Lâm Lam.
Lâm Lam hận một nỗi không cắn đứt lưỡi của mình, lại bất đắc dĩ cung kính trả lời, “ Con chào ông nội, Diêm Quân Lệnh sẽ ra ngay, con chuyển điện thoại cho anh ấy ạ.”
“Con chính là cô gái mà tiểu tử kia nói hả? Ông nghe tiểu Trương nói hai đứa đăng ký kết hôn rồi hả? Thằng oắt con này kết hôn cũng không cho gia đình biết, cô bé con bao nhiêu tuổi rồi? Người ở đâu? Tiểu tử kia có phải là thường xuyên bắt nạt con không?...
Ông nội sau khi có phản ứng thì tuôn ra một tràng câu hỏi, trong khi đó Lâm Lam lại đang nghĩ cách đẩy điện thoại cho Diêm Quân Lệnh, nhưng anh ấy nhất nhất không nghe.
Chẳng còn cách nào khác Lâm Lam chỉ đành ấp úng trả lời, nhưng đầu bên kia ông nôi vẫn chưa dừng, bà nội cũng nói thêm vào, thấy cuộc điện thoại sẽ không dứt lúc này Diêm Quân Lệnh mới có ý nhận lấy điện thoại, “ Ông nội, bà nội ạ, Lam Lam vẫn chưa xong công việc ở đây, đợi cô ấy rảnh rồi con đưa cô ấy về thăm mọi người.”
Dứt lời Diêm Quân Lệnh cũng không đợi ông nội nói hết liền cúp điện thoại cái rụp.
Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm, đứng sang một bên, kết quả điện thoại lại rung lên, hại Lâm Lam đứng bật dậy, mau chóng xem điện thoại, may là lần này đúng điện thoại của cô, là Tăng Tuyết gọi.
“Cô đang ở đâu vậy? Sao còn chưa tới đây?” Tăng Tuyết nhìn đồng hồ cho rằng Lâm Lam ngủ quên.
“Tôi tới ngay đây.” Vừa nói Lâm Lam liền đi thay đồ, nhìn Diêm Quân Lệnh bằng ánh mắt chê bai, “Anh ăn sáng một mình đi, em muộn rồi, đi trước đây.”
“Tối anh tới đón em.”
“Không cần...”
“Vượng Tài.”
“Ừa, được rồi.” Câu Vượng Tài của Diêm Quân Lệnh mang đầy ý uy hiếp, Lâm Lam lườm người đàn ông này một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Về tới homestay (nhiều người thuê chung một nhà dân ) Lâm Lam cảm thấy có gì không đúng.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Lam hỏi thầm Tăng Tuyết.
“Cảnh sát điều tra xe tối qua là do Lý San động chân tay, đã bị bắt rồi. Hàn Hinh Nhi lấy lý do không khỏe , tối qua chạy rồi.” Tăng Tuyết lắc đầu, cuộc sống quả nhiên không màu hồng như tiểu thuyết.
“Chạy rồi? Liên quan tới cô ta sao?” Lâm Lam không tin, Hàn Hinh Nhi tuy nham hiểm nhưng sẽ không làm ra chuyện giết người như vậy.
Chẳng qua sự việc thì đã xảy rồi, nhưng công việc thì vẫn phải tiếp tục. Tổng biên tập Vương ra lệnh, bọn họ đổi địa điểm ghi hình.
Còn về Hàn Hinh Nhi, theo tổng biên tập Vương tìm hiểu, Yue wei thay đổi lãnh đạo, lập tức đá cô ta rồi.
Thế sự đổi thay, lên voi xuống chó.
CHƯƠNG 59 SỰ GIÀU CÓ
Đám đông xì xào bàn tán, nhưng mau chóng đầu tư vào show chụp hình mới.
Lâm Lam lấy lý do chăm sóc cún, 2 ngày liền đều ở chỗ Diêm Quân Lệnh, nam nhân cũng bận, người ở đây nhưng không hề rảnh rỗi, cho tới khi công việc của Lâm Lam kết thúc, mới dành ra nửa ngày lái xe tới sa mạc.
Có được trải nghiệm rung động lòng người lần trước, Lâm Lam có tình cảm khó diễn tả đối với sa mạc. Hai người ngồi sau xe đợi ngắm hoàng hôn, tuy vẫn rất nóng nhưng tâm trạng so với lúc tới thoải mái hơn nhiều.
Cả đời Lâm Lam có lẽ sẽ nhớ tới nơi này, nơi lần đầu tiên cô chụp hình bìa cho tạp chí cao cấp, cũng là nơi đây lần đầu tiên cô giao phó bản thân cho người đàn ông bên cạnh.
“Đẹp quá!” hoàng hôn dần buông xuống, Lâm Lam thốt lên.
Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu nhìn Lâm Lam, “uh, rất đẹp.”
“Em nói là mặt trời ấy.”
“Anh cũng nói là mặt trời.” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam với ánh mắt đắm đuối, nhấn mạnh giọng . Kết quả Diêm Quân Lệnh biểu thị đồng tình, Lâm Lam bất lực nghiêng đầu, đúng lúc tia nắng rọi qua, phút chốc dường như bị giữ lại không nhúc nhích.
Diêm Quân Lệnh từ từ hôn nhẹ, Lâm Lam cũng không từ chối, để mặc đàn ông hôn, sự e dè trong tâm khảm không biết tự khi nào dần dần trở lên mạnh mẽ.
“Hôm nay sao ngoan vậy?” được một lát Diêm Quân Lệnh mới buông Lâm Lam ra, dịu dàng hỏi.
Lâm Lam không trả lời, ánh mắt nhìn về phía tây, hoàng hôn ở phía chân trời, đẹp như tranh vẽ, cô dựa đầu vào vai Diêm Quân Lệnh, “Xuỵt, nhìn mặt trời kìa.”
“Ha ha.” Diêm Quân Lệnh nhẹ cười, tâm trạng rất tốt. Ngẩng đầu lần nữa nhìn mặt trời lặn, cái bánh xe màu đỏ ấy nhuộm họ hòa chung một màu, giống như chìm vào thứ ánh sáng huyền diệu, đẹp không tả xiết, khiến trái tim trở nên yêu đời.
Nhưng cuối cùng vẫn phải về thôi.
Ngày hôm sau.
Lâm Lam và Tăng Tuyết gặp nhau ở sân bay, không ngờ là Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi cũng đang ở đây.
“Chuyện này là thế nào?” Lâm Lam nhìn Tăng Tuyết.
“Nghe nói để tạ lỗi với tổng biên tập Vương, nói cái gì say nắng phải đi viện, còn vì đền tội đặc biệt giúp chúng ta bay thành hạng thương gia.” Tăng Tuyết nhấn nhá đầu lưỡi, tiện mắt nhìn Lâm Lam, “chó của cô đâu?”
“Hả? Uh, gửi về nhà rồi.” Lâm Lam ngập ngừng rồi vội giải thích.”
“Oh.” Tăng Tuyết cũng không nghĩ nhiều nữa, lúc quay đi đột nhiên chỉ về một phía, “Mau nhìn kìa, anh chàng đẹp trai kia, với cái anh hôm đó giúp chúng ta dường như...”
“Cô gần đây có phải bị hoa mắt không? Làm gì giống?”. Lâm lam mới nhìn là Diêm Quân Lệnh, nói lấp liếm, sau đó cúi đầu đi nhanh tới chỗ nhiếp ảnh, Tăng Tuyết vẫn muốn nhìn, kết quả là soái ca đó đã vào phòng khách rồi.
Lắc đầu tiếc nuối, “lần nào cũng chỉ thấy một góc mặt, rất muốn nhìn thấy cả khuôn mặt ấy.”
“Đồ ngốc.” Hàn Hinh Nhi đi trước buông lời mỉa mai.
Tăng Tuyết mặt biến sắc, “ừ, còn hơn người nào đó”.
“Cô...”
“Chị Tuyết bớt lời.” Hàn Hinh Nhi bực tức quay đi, Lâm Lam lay lay Tăng Tuyết, không muốn để Tăng Tuyết và Hàn Hinh Nhi đối đầu mâu thuẫn trong lúc này.
Chuyện xảy ra với Lý San lần này, mọi người đều có chút kiêng dè.
“Huwh, Lâm Kiệt chúng ta đi thôi.” Hàn Hinh Nhi trừng mắt nhìn Lâm Lam, vịn tay Trần Lâm Kiệt check in bay.
Tăng Tuyết thấy bất bình thay cho Lâm Lam, “Cô còn nhường nhịn cô ta? Bị ăn hiếp quá đáng, hơn nữa cô và Trần tổng chia tay chưa được bao lâu mà? Cẩu nam nữ.”
“Tôi bây giờ rất ổn.” Lâm Lam nói là thật lòng, nhưng người khác lại cho rằng cô miễn cưỡng vui cười.
Nhịn không nổi với ánh mắt mọi người xung quanh, Lâm Lam nhanh chóng lên máy bay, chỉ một hàng khách ngồi ổn định, thì thấy chỗ trống nên tiếp viên hỏi, “Xin hỏi số ghế 015 của cô Lâm Lam phải không?”
“Xin chúc mừng cô Lâm trúng thưởng món quà tri ân khách hàng của hãng hàng không chúng tôi, chúng tôi miễn phí nâng chỗ ngồi nên hạng khách VIP, mời cô theo tôi.” Giọng nói truyền cảm của cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, khiến mọi người xung quang đều ngạc nhiên.
Tăng Tuyết vỗ vỗ Lâm Lam, “Cô may mắn thật? Cái này mà cũng được!”
Nhiếp ảnh và tiểu Trần cũng lần lượt chúc mừng, Hàn Hinh Nhi ngồi bên cạnh có chút không vui, khó khăn lắm để tạ lỗi với cô mà Trần Lâm Kiệt mới đổi qua hạng ghế ngồi thương gia, không ngờ Lâm Lam cũng ăn may trúng giải thưởng này.
Điều khiến Hàn Hinh Nhi khó chịu nhất là giải thưởng này là cô ta trúng hay là do Trần Lâm Kiệt bỏ tiền ra mua.
“Tại sao người trúng thưởng là cô ta? Vé này là do chúng tôi bỏ tiền ra đặt.” Cuối cùng Hàn Hinh Nhi cũng không nhịn nữa.
“Xin lỗi quý khách, chúng tôi bốc thăm dựa theo số ghế.” Tiếp viên trả lời.
Hàn Hinh Nhi định nói nữa, thì Trần Lâm Kiệt nói, “Hinh Nhi, đừng quậy nữa, còn chưa đủ mất mặt sao?”
“Em...”
“Phiền cô Lâm theo tôi.” Tiếp viên không thèm để ý người khác, chỉ nói với Lâm Lam.
“Ừm.” Lâm Lam vốn không định đi qua, nhưng bị Hàn Hinh Nhi làm ầm ĩ như vậy liền dứt khoát đứng lên, bên cạnh vẻ mặt Tăng Tuyết hả lòng hả dạ.
Vừa bước vào khoang VIP Lâm Lam lặng người, cả khoang rộng như vậy chỉ có mỗi một người ngồi, chính là người đàn ông chia tay với cô bên ngoài sân bay.
“Vốn dĩ không hề trúng thưởng đúng không?” Lâm Lam nói xong cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, làm gì có hãng hàng không nào có cách bốc thăm trúng thưởng lạ lùng vậy.
“Lại đây.” Diêm Quân Lệnh chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Lâm Lam nhìn cả một khoang máy bay trống ngồi xuống mỉa mai, “Anh thừa tiền phải không?”
“Anh thấy vui.”
3 chữ khiến Lâm Lam tức nghiến răng không làm gì được người đàn ông này.
Nhưng mà ở khoang hạng thương gia, Hàn Hinh Nhi nhắm mắt nghỉ một chút vẫn không cam tâm nên muốn nâng hạng, tiếc là tiếp viên nói thẳng với cô là khách đầy rồi, cô ta mới không quậy ầm ĩ nữa.
Tuy nhiên Trần Lâm Kiệt rất thất vọng về Hàn Hinh Nhi, cộng thêm chuyện của Lý San khiến anh ta không thể không nghĩ tới việc thêm người mới.
Tới Tấn thị rồi, Lâm Lam được Diêm Quân Lệnh đưa thẳng từ lối đi khách Vip xuống máy bay rồi được Lý Húc đón đi, đợi Trần Lâm Kiệt bọn họ xuống tới nơi thì Lâm Lam đã ở trên cao tốc sân bay rồi.
Tăng Tuyết thấy bình thường, chỉ có Hàn Hinh Nhi vẫn chưa nguôi tức giận.
Điều khiến Hàn Hinh Nhi tức nhất đó là tạp chí Yue wei số 15 xuất bản rồi, trên mặt báo cả thành phố này không có lấy một tấm hình của cô.
Bộp !
“Tại sao, Lâm Kiệt tại sao hả?” Hàn Hinh Nhi tức giận xô hết đống tạp chí xuống, không ngừng chất vấn Trần Lâm Kiệt.
Trần Lâm Kiệt cũng sau khi số mới xuất bản mới nhìn trang bìa, gọi điện cho chủ biên Vương, kết quả bên đó cũng thoái thác nói là quyết định của tổng biên tập, muốn hỏi thêm cũng không hỏi được.
“Hinh Nhi, em bình tĩnh đi, lần này là chúng ta tính sai, có thể do chuyện của Lý San làm ảnh hưởng, nhưng mà chúng ta còn có giải quán quân siêu mẫu, sau này muốn lên trang bìa cũng không phải là không thể.” Trần Lâm Kiệt vừa an ủi Hàn Hinh Nhi vừa suy nghĩ đúng là lần này biểu hiện xuất sắc lên trang bìa tạp chí của Lâm Lam, trở thành ví dụ điển hình của việc tạp chí Yue wei từ cảm tính tới lý trí đã hoàn toàn tin tưởng.
Nghe nói lượng tạp chí tiêu thụ hôm đó đã phá vỡ kỷ lục, đã bắt đầu cho in ấn thêm, điều này đối với quảng cáo truyền thống mà nói thật hiếm có.
Trần Lâm Kiệt hy vọng có thể phát huy giá trị của Lâm Lam tới mức cao nhất.
CHƯƠNG 60 CHUYỆN DƯỚI NHÀ BẾP
Nếu nói cuộc thi lần trước khiến cho Tấn thị quen mặt Lâm Lam, vậy thì tạp chí Yue wei tháng 7 phát hành đã làm cho Lâm Lam trở lên nổi tiếng hơn.
Cuối cùng tạp chí chọn một tấm hình có mặt Lâm Lam, đó là tấm một bên mặt chữ viết hoa in rõ, nửa mặt bị cảnh hoàng hôn chiếu rọi, đằng sau là một biển cát, ánh mắt cô gái có chút lạnh lùng chút thương cảm, có cảm giác cô đơn khó tả, khiến cho độc giả vừa nhìn đã bị thu hút, hơn nữa ảnh được rửa với chất lượng HD rõ nét, tuy có chút ảo nhưng hiện lên vẻ đẹp kiên cường cảm động lòng người.
Lâm Lam cầm cuốn tạp chí, không kiềm lòng được rất muốn khoe với người khác, nhưng người mà cô muốn khoe nhất lại không thể nói ra.
Trở về Tấn thị, Lâm Lam ở cùng cha mấy ngày, liền sau đó như con ngựa chạy không ngừng, cô đi chụp ảnh quảng bá Tấn thị, làm gương mặt đại diện cho các công ty lớn, tham gia sự kiện, họp báo, tiếp đón khách, làm khách mời, mỗi lần làm về đề mệt tới mức nằm vật ra giường ngủ thiếp đi, nhưng vẫn cố gắng cách vài ngày lại tới bệnh viện ăn cơm với cha.
Ngày hôm nay khó khăn lắm mới có chút thành tựu, lại không thể nói cho cha biết, lại phải dặn dò y bác sĩ ở bệnh viện không được tiết lộ cho cha biết dù chỉ là một chút tin tức.
Lúc bận rộn thì người mệt mỏi, nhưng khi rảnh rỗi thì trái tim mệt mỏi.
Cũng may ở nhà còn có một người và một chú cún.
Nhưng ...
“Lâm Lam, em mau đem con chó này ra!”
Diêm Quân Lệnh chỉ có lúc tức giận mới kêu Lâm Lam, nhưng từ lúc đem vượng tài về, Diêm Quân Lệnh số lần kêu Lâm Lam mỗi ngày nhiều hơn lúc trước, hơn nữa điều khiến cho Lâm Lam khóc dở mếu dở là chú cún này rõ ràng là do cô cứu về, cũng là cô chăm sóc, nhưng chú lại đặc biệt qúy Diêm Quân Lệnh.
Mỗi lần Diêm Quân Lệnh về nhà, vượng tài giống như đi theo chó mẹ mà chạy theo quấn chân Diêm Quân Lệnh đòi ăn, sau đó là cảnh không miêu tả nổi...
Quả thực cay cay mắt. Quan trọng vượng tài là cún đực a.
Rất nhiều lần Lâm Lam lo sợ Diêm Quân Lệnh sẽ đá bay cún con, may mà mỗi lần thấy ánh mắt tội nghiệp của cô, Diêm Quân Lệnh chỉ mím môi xô vượng tài ra.
Có điều Lâm Lam không hiểu nổi, chú cún này dường như mắc chứng làm ngược, Diêm Quân Lệnh càng ghét nó, nó càng dính chặt lấy. Thật là làm cho người chủ mỗi ngày chăm sóc nó như cô đau lòng mà.
Nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đấu trí đấu võ với cún con, Lâm Lam thấy rất tự do thoải mái, chí ít Diêm Quân Lệnh sẽ không vì tức vượng tài mà trút lên người cô.
Nghĩ tới đây Lâm Lam chợt rơi lệ, từ sau lần đầu tiên, người đàn ông quy tắc nhiều điều kiêng kị trước đây giờ trở lên hài hước, lý do gì đã trở thành cái cớ để anh ấy kiềm chế cô.
Nghĩ tới mấy điều này, Lâm Lam thở dài, tiếp tục cùng dì Vương làm cơm.
“Dì Vương lấy dây xích vượng tài lại, đừng để lát nữa nó quấy Diêm Quân Lệnh.” Lâm Lam vừa nói vừa nêm gia vị vào nồi, bật bếp gas, không khí đầy mùi thơm của hành.
“Tôi làm ngay đây.” Dì Vương ngưng tay đi ra khỏi nhà bếp.
Lâm Lam lắc đầu ngao ngán, lúc đầu dì Vương không biết Diêm Quân Lệnh sợ chó, người đàn ông kiêu ngạo đó tất nhiên không thể thừa nhận bản thân sợ chó rồi, bởi vậy ngày đầu về dì Vương vui vẻ ôm vượng tài đưa cho anh ấy nói là vết thương của nó sắp khỏi rồi, không ngờ Diêm Quân Lệnh đạp cái hộp và nhảy ra xa. Lần đó dọa dì Vương chết khiếp, vượng tài cũng không có trí nhớ tốt, mỗi lần về là quấn lấy người đàn ông kia, hại dì Vương và cô thấp thỏm lo lắng.
Qủa nhiên vừa mới xích vượng tài lại thì Diêm Quân Lệnh về tới. Tối qua tạp chí vừa phát hành thì bị mua sạch sẽ, Diêm Quân Lệnh sáng ra nói tối nay sẽ về sớm một chút chúc mừng cô.
Cảnh giác đảo mắt khắp phòng, Diêm Quân Lệnh mới cởi áo ngoài treo lên móc cửa.
“gâu gâu...” lúc này tiếng sủa gâu gâu hại người đàn ông vừa mới thở phào lại dựng hết cả tóc gáy lên, nhìn về phía có tiếng sủa thì thấy vượng tài bị xích dưới chân sopha, chú chó vui mừng chồm về phía Diêm Quân Lệnh, nhưng bị dây xích kéo lại.
Diêm Quân Lệnh thấy vậy thích thú, tiện tay ném đồ chơi qua, vượng tài bắt được quẫy đuôi vui mừng nhìn Diêm Quân Lệnh.
“Ha ha, cún cưng.” Diêm Quân Lệnh khẽ haha một tiếng, lại quăng lần nữa, vượng tài lại bắt trúng, càng vui mừng nhìn Diêm Quân Lệnh mà nhảy.
Diêm Quân Lệnh không phục, tiếp tục ném, kết quả lần này do chú cún nhảy cao quá bị dây xích níu ngã xuống sàn nhà, quả bóng nhỏ cũng lăn ra xa.
“oắc oắc...” vượng tài rõ ràng rất đau, gâu gâu sủa thành oắc oắc, tội nghiệp nằm trên sàn giương đôi mắt tròn đen bất hạnh nhìn anh ấy.
Diêm Quân Lệnh bỗng mềm lòng, trong phút chốc tưởng tượng ra cảnh máu tanh, lạnh người liền quay đi xuống bếp.
Lâm Lam bận nấu ăn, trông thấy Diêm Quân Lệnh bước vào, liền chỉ phòng ăn, “Sắp xong rồi, anh mau đi tắm rửa rồi ra ăn cơm.”
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừm cái vẫn chưa chịu đi, lại còn nháy mắt ra hiệu cho dì Vương, di Vương hiểu ý liền ra khỏi bếp đi tìm vượng tài. Diêm Quân Lệnh bước tới phía trước từ sau ôm chặt Lâm Lam, xem người phụ nữ bé nhỏ vào bếp.
“Anh làm gì thế? Anh như vậy sao em nấu ăn.” Lâm Lam nghiêng đầu qua nói từng từ một, tay vẫn không ngùng nghỉ. Nhưng Diêm Quân Lăng bước theo bước Lâm Lam, cô đi đâu anh đi theo đấy.
“Cứ thế này quá tốt.” Nhìn cử chỉ của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh vui vẻ huýt sáo.
Lâm Lam bó tay, chỉ về đĩa thịt bò trộn đã làm xong, “Đi, anh bưng lên đi.”
“Hả.”
“Sao? Diêm thiếu gia không thể bưng sao?” Lâm Lam ngẩng đầu hỏi.
Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn lên đầu sống mũi cô, “Em hôn anh một cái, còn xem xét.”
“Đừng mơ.” Nói xong Lâm Lam định cúi đầu, ai ngờ Diêm Quân Lệnh lại ấn chặt cằm cô, từ từ nâng lên, tới khi Lâm Lam thấy sắp ngã xuống Diêm Quân Lệnh liền hôn cô cái chụt, xong mới hài lòng đi bưng thức ăn.
Lâm Lam xoa xoa cổ, “Diêm Quân Lệnh anh thật lưu manh”
“Rõ ràng là em cũng hưởng ứng mà.” Diêm Quân Lệnh ra phòng ăn còn quăng lại một câu.
“Anh...Teddy!” Lâm Lam tức tối.
Lúc này Diêm Quân Lệnh mới quay đầu nhìn cô, “Em nói là vượng tài hả.”
“Anh không phải sao? Lâm Lam nói nhanh quá, vừa nói xong thì hối hận, bởi vì người đàn ông mới bưng hai món đặt lên bàn ăn đã trở lại.
“Anh là gì?” Diêm Quân Lệnh đứng sau người Lâm Lam cúi đầu sát bên mà hỏi.
“Ha ha.” Lâm Lam ngượng ngùng nhìn Diêm Quân Lệnh ha ha một tiếng, muốn thóat ra, nhưng lại bị ghì quay lại. Lâm Lam mau chóng lảng đi, đôi mắt to tròn tội nghiệp nhìn Diêm Quân Lệnh, “Anh Diêm, rau sắp nát rồi, anh có thể để tôi nấu không?”
“Ừm, em làm đi.” Diêm Quân Lệnh ôn hòa nói.
Lâm Lam cười thầm tiếp tục nói, “Vậy anh có thể ra ngoài không?”
“Không được.”
“Uzz... Diêm Quân Lệnh, dì Vương đang bên ngoài...”
“Ngứa? Chỗ nào ngứa?” Diêm Quân Lệnh ra vẻ hỏi thành thật, bàn tay ra ý muốn giúp Lâm Lam mân mê tiếp.
Lâm Lam ngứa hơn rồi, người cô co lại: “Diêm Quân Lệnh......”
“Hứ?”
“Ng..ngứa..... Ưm......” Lâm Lam vừa nói vừa đẩy Diêm Quân Lệnh, sau đó như vô ý đã cởi áo ngủ rộng của người đàn ông này.
“Miệng thì nói là ngứa, cơ thể lại rất thành thật.” Diêm Quân Lệnh dứt khoát vứt luôn áo ngủ trên người, gần như khoả thân đè trên người Lâm Lam.
Lâm Lam cũng giật mình bởi hành vi của mình, cô vừa làm gì vậy?
“Ý em không phải......”
“Không phải cái gì?” Diêm Quân Lệnh cười gian tà.
“Em ngủ đây.” Không thể nhìn tiếp vóc dáng nóng bỏng đủ khiến người ta chảy máu cam của Diêm Quân Lệnh nữa, Lâm Lam nhắm mặt thật chặt.
“Ngủ thật rồi à?” Diêm Quân Lệnh một tay chống người, nụ cười tà ngụy. Giọng nói trầm thấp của anh rất dễ nghe, nhịp tim Lâm Lam càng đập nhanh.
“Thật.” Lâm Lam như đang tuyên thệ nói, kết quả là giây phút tiếp theo Diêm Quân Lệnh đã phủ một nụ hôn lên môi cô...rồi đầu mũi... gò má... mắt... lông mày...
Lâm Lam mở mắt ra vì không thể nào chịu được nữa, đối mặt lại với gương mặt tuấn mỹ có một nụ cười ấm áp này, cô cảm thấy mình ngắt thở rồi.
“Diêm Quân Lệnh... ...”
“Anh đứng dậy, em đang khó thở lắm.” Lâm Lam miệng thở phì phì , nhịp tim đập nhanh quá khiến cô không chịu được.
Diêm Quân Lệnh cúi đầu: “ Đồ ngốc, anh không hề đè vào em.” Nói xong Diêm Quân Lệnh đã hôn lên một lần nữa, nhưng mà mục đích lần này không là vì hôn, mà là làm “hô hấp nhân đạo” cho đồ ngốc đang nằm dưới thân anh này.
Nhưng hôn dần hôn dần, Diêm Quân Lệnh đã hết chịu đựng, nghiêng đầu ngậm vào dái tai của Lâm Lam, giọng nói thì thầm như đang muốn dụ dỗ: “Nha đầu, cho anh nhé!?”
Lâm Lam không có phản hồi, nhưng lại chủ động đáp lại lại nụ hôn của Diêm Quân Lệnh, điều này đã đủ chứng tỏ lòng quyết tâm của cô.
Diêm Quân Lệnh trong lòng bỗng vui, mạnh mẽ hôn trả lại người con gái trong lồng ngực, không còn chần chừ gì nữa, bàn tay to đã gỡ hết xiêm y của Lâm Lam, cánh tay chắc khỏe nhấc chân thon dài của Lâm Lam lên, anh ngả người về phía trước, đã chạm cơ thể Lâm Lam.
Lúc nãy Lâm Lam đã cảm nhận được “độ nóng bỏng” trong cơ thể người đàn ông này rồi, nhưng giờ này, Lâm Lam cảm nhận rõ hơn sự hùng vĩ của đối phương, Lâm Lam vì sự kích thích này, người không ngừng run rẩy, trong lòng không ngừng an ủi bản thân, người đàn ông này là chồng của mình, là thiên sứ đã nhiều lần cứu cô trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, cô sẵn lòng dâng hiến mình.
Chỉ là vì yêu sao? Lâm Lam cũng không biết.
“Á... ...” trong lúc Lâm Lam đang có chút ngẩn ngơ, Diêm Quân Lệnh bỗng dưng đẩy người lên, Lâm Lam kêu to một tiếng, đôi mắt quyến rũ giương to nhìn vào người đàn ông trên người mình.
Diêm Quân Lệnh cũng hơi ngớ người: “ Trước đây em chưa... ...”
“Ưm...” Lâm Lam biết Diêm Quân Lệnh định hỏi gì, tự nhiên cô chủ động nhấc mông dí sát vào, sau đó lại đau ưm một tiếng, hai tay quàng chặt vào người Diêm Quân Lệnh, người cô run rẩy không chịu kiểm soát: “ Có phải người đàn ông nào cũng đều thích gái trinh? Có trinh thì biết quý trọng hơn?”
“Cũng không phải, em thế nào đi chăng nữa anh cũng thích, đều là bảo bối anh muốn giữ gìn và quý trọng.” Diêm Quân Lệnh nói xong, cố gắng kiềm chế ham muốn của mình, vì cô đang đau, trước đây anh cho rằng nha đầu này đã ở bên cạnh Trần Lâm Kiệt lâu như vậy rồi, chuyện gì nên phát sinh sẽ phát sinh từ đầu rồi, tình hình thế này thật sự là ngoài ý muốn, nhưng dù người mình đang ôm lấy này là người như nào đi chăng nữa, anh đều không bạc đãi cô ấy.
Bắt đầu từ lúc gặp lại, những gì anh muốn là giao cho cô những thứ tốt nhất.
“Diêm Quân Lệnh, tại sao anh thích em?” khuôn mặt bé xíu của Lâm Lam đang nheo lại vì thấy đau, nhưng lại tò mò hỏi.
“Chẳng phải anh đã bảo với em rồi hay sao?” Diêm Quân Lệnh dịu dàng trả lời, thân dưới mình quá khít và chặt, đã làm đau anh.
Lâm Lam nghi hoặc: “ Tình yêu sét đánh ?”
“Đúng.” Diêm Quân Lệnh trả lời một cách khẳng định, anh vẫn còn nhớ hình ảnh lần đầu tiên gặp Lâm Lam, một cái bánh bao nhỏ như vậy, nhưng lại khiến anh dùng hết toàn bộ tình lực bảo vệ của đời này chỉ để dành cho cô.
“Diêm Quân Lệnh......”
“Ừm?”
“Em thấy khó chịu.” Lâm Lam đang bị tức đến mức vừa đau vừa khó chịu.
“Thế anh cử động đây nhé, có thể sẽ có chút đau.” Nói xong người Diêm Quân Lệnh một lần nữa nghiêng về phía trước, Lâm Lam đau đến mức nheo hết mày lại, nhưng dần dần dộng tác đó đi sâu, cơn đau mãnh liệt đó lại dần biến mất, thay vì đó là một cảm giác tê liệt khó tả.
Máu nhuộm đỏ đã thay thế cho dầu bôi trơn, khiến cho việc tiến sâu vào của Diêm Quân Lệnh trở nên dễ dàng hơn, nhưng là ngoài phạm vi chịu đựng của Lâm Lam, cô dùng sức bám vào đôi vai của chàng, thậm chí đã cào ra từng đường máu.
Nhưng buốt đau ấy không những không khiến Diêm Quân Lệnh dừng lại, ngược lại, còn kích thích dã tính của người đàn ông đó, khiến anh động tác mãnh liệt hơn.
Đến lúc Lâm Lam sắp ngất đi, Diêm Quân Lệnh cắn môi cô hỏi: “ Tại sao?”
“Cái gì tại sao?” Lâm Lam nhắm mắt trả lời thì thầm.
“Tại sao không cho tên kia?” có một khoảnh khắc, Diêm Quân Lệnh cảm thấy nha đầu nay đối xử với mình khác với Trần Lâm Kiệt.
Nhưng Lâm Lam đang chìm sâu vào cảm giác say đắm, mơ hồ trả lời vô cùng thành thật. “ Vì bố không cho.”
“Ha, thế tại sao lại cho anh?” Diêm Quân Lệnh nhìn người mà mình đang ôm trong lòng, vô cùng mong chờ câu trả lời là vì tình yêu.
Kết quả là Lâm Lam mơ hồ trả lời: “Anh không giống, chúng ta là hợp pháp......”
Ờ..... ...
“Ứ.... ... đau... ...” Diêm Quân Lệnh không nghe thấy đáp án mà anh mong muốn, bực bội cắn vào khuôn ngực căng đầy của Lâm Lam, sau đó khỏa thân bế Lâm Lam vào phòng tắm.
Nhưng việc tắm rửa còn đang dở dang, vị sếp đó lại bắt đầu không an phận, lúc đầu Lâm Lam còn có thể đáp lại, nhưng đến lúc cuối cùng cô đã lịm đi như bị ngất xỉu.
Đợi mở mắt ra đã là ngày hôm sau,nhưng khác với ngủ đến lúc tự tỉnh dậy, mà là tỉnh dậy vì ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào.
Ánh quang mầu hồng xuyên qua cửa sổ kiểu châu Âu rải rắc cả phòng, Lâm Lam giờ này mới biết bên ngoài toàn là sa mạc, còn ở đây là vị trí ngắm cảnh đẹp nhất. Cô có chút kích động muốn bước xuống giường, kết quả hai chân mềm nhũn, lại bị ngã về giường, cũng vô tình đánh thức người đàn ông đã thức khuya đêm qua.
“Sao rồi?” Diêm Quân Lệnh mở mắt liu diu vừa mới tỉnh ngủ ra, thuận tay ôm Lâm Lam vào người.
“Anh xem đi, đẹp quá!” Tối qua đã nhìn được cảnh hoàng hôn của sa mạc, hôm nay lại được ngắm bình minh, Lâm Lam cảm thấy chuyến đi Ninh Hạ này thật sự là thu hoạch rất nhiều.
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừ nhẹ một câu, khoác chăn cho Lâm Lam rồi đi xuống giường, bước đến cửa sổ.
Lâm Lam ngớ người nhìn cảnh sa mạc mênh mông bát ngát ở phía trước, nhìn chấn động lòng người hơn so với lúc trước cô đứng trên sa mạc, nghiêng đầu nhìn Diêm Quân Lệnh: “Anh đặc biệt dẫn em vào đây à?”
“Thích không?” Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn nhẹ trán của Lâm Lam.
Lâm Lam gật đầu. “Em thích.”
“Thích là được rồi.” Hai chữ đơn giản của nha đầu đã khiến Diêm Quân Lệnh cảm thấy mọi việc anh làm đã có giá trị. Nhưng mà sau này không thể gọi nàng là nha đầu rồi, bây giờ đã là người phụ nữ thật sự rồi, người đàn bà của anh.
Hai người yên tĩnh ngồi trước cửa sổ, hai tay ôm chặt, đối với Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam không xác định được tình cảm dành cho anh là gì, cũng không biết tương lai của họ sẽ ra sao, nhưng như anh đã nói, chuyện tương lai không ai đoán chắc được, việc duy nhất có thể làm là quý trọng hiện tại.
Nhưng dâng hiến cho Diêm Quân Lệnh, cô cam lòng.
“GÂU GÂU GÂU GÂU....”
Trong lúc hai người yên tĩnh hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp và âu yếm này, phòng khách lại vang lên tiếng sủa, Lâm Lam hiển nhiên cảm nhận được thân thể của người đang ôm mình hơi cứng đơ, sau đó bực bội nhìn cô: “Đi. Xử lý tốt còn chó của em đi.”
“Vượng Tài đáng yêu thật mà, sao anh sợ nó thế chứ?”
“Chính là tại em đó.” Diêm Quân Lệnh nói xong câu này liền vào phòng tắm.
Lâm Lam cảm thấy có chút không đầu không đuôi, sao lại là tại cô? Nhưng mà dù sao giờ đã bắt được cái BUG lớn thứ hai này của người này rồi, cũng không biết là tốt hay xấu đây?CHƯƠNG 58 SẾP GẦN ĐÂY CHƠI LỚN
Đợi Diêm Quân Lệnh trở ra, Lâm Lam đã thay xong quần áo, cho Vượng tài ăn, vết thương của chú cún này cần một thời gian mới khỏi được, Lâm Lam ở đây còn vài show chụp hình nữa, qua ngày mai có thể hai ngày nữa mới về Bắc Kinh, nhưng cô không thể mang theo Vượng tài, cho nên cách duy nhất là nhờ Diêm Quân Lệnh chăm sóc chó giùm hai ngày. Nhưng mà...như vậy có phải làm khó đàn ông sao. Vẫn biết là hy vọng không lớn, nhưng Lâm Lam vẫn lấy hết dũng khí mở lời.
Choang !
Chiếc ly mà Diêm Quân Lệnh đang uống nước rơi xuống đất, choang một tiếng khiến Lâm Lam sợ lùi lại phía sau ôm chặt vượng tài. Nhưng Diêm Quân Lệnh với vẻ bất ngờ không thể tin được nhìn Lâm Lam, “ Em nói lại lần nữa xem?.”
“Giúp em chăm sóc vượng tài hai ngày nha.” Lâm Lam thỏ thẻ lặp lại, sau đó mới giải thích, “ Em gần đây phải đi chụp hình nên không tiện.”
“Lâm Lam, đừng có mà được voi đòi tiên !” Diêm Quân Lệnh cắn răng mím môi nhìn người con gái.
“oh”. Lâm Lam oh một tiếng thất vọng, tuy đàn ông hung dữ, nhưng sao cô cảm thấy dáng vẻ này của Diêm Quân Lệnh rất dễ thương.
Bị Diêm Quân Lệnh từ chối, Lâm Lam liền thay đồ sau đó ôm vượng tài rời đi.
“Đi đâu thê?” một giọng buồn không hề tình nguyện phía sau cất lên.
“Nếu anh đã không đồng ý chăm sóc vượng tài, vậy em chỉ đành đem nó tới khu dân cư thôi.” Dứt lời Lâm Lam bước đi, dáng vẻ bi thương.
“Đứng lại.”
“Lại sao nữa?” Trong lòng Lâm Lam cười thầm, mặt lại không chút biến sắc.
Diêm Quân Lệnh cắn môi, “Ăn sáng cùng anh xong, anh kêu người đưa nó về Bắc Kinh trước.”
“Thật chứ?” Lâm Lam vui mừng khôn tả.
“Còn nói nữa, anh đem nó vứt đi.” Nói xong Diêm Quân Lệnh gọi điện thoại, “ Lâm Đạt, cô qua đây.”
“Vâng, thưa sếp.” Giọng trong điện thoại rất chuyên nghiệp.
3 phút sau.
Một cô gái mặc đồ công sở gõ cửa phòng Diêm Quân Lệnh, “Sếp, mời phân phó”.
“Đem nó tới tập đoàn Đỉnh Thành Tấn thị.” Diêm Quân Lệnh chỉ vào con cún trong chiếc hôp phía xa xa.
Lâm Đạt thấy lạ, nhưng vẫn kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng mà nói một câu vâng.
Lâm Lam không biết cô gái này từ đâu tới, nhưng nhìn vẻ tin tưởng cô ta của Diêm Quân Lệnh mới đưa chú cún cho cô gái, “ Nó bị thương, phiền cô trên đường để ý nhiều tới nó, xin cô.”
“Tôi biết rồi, phu nhân.” Lâm Đạt lần đầu gặp phu nhân chủ tịch, khách sáo trả lời.
Lâm Lam vẫn có chút lo lắng, nói nựng chú cún, “Diêm Vượng tài à, em phải ngoan ngoãn đấy, đợi chị về sẽ tự tay chăm em nhé.”
“Cái gì? Diêm Vượng Tài?”
Lâm Đạt tự nhận mình trước mọi việc đều rất điềm tĩnh, nhưng nghe mấy từ Diêm Vượng Tài này ngơ ngác nhìn ông chủ rồi lại nhìn bà chủ. Cuối cùng cảm thán, Lý Húc quả nhiên nói không sai, Sếp dạo này chơi lớn .
“Lâm Lam!”
“Oh, phiền cô nhé.” Lâm Lam không biết câu nào đụng chạm tới nam nhân, liền vội vàng đưa chú cún cho Lâm Đạt.
Lâm Đạt đón lấy rồi rời đi, Lâm Lam vẫn có chút lưu luyến nhìn thêm một chút, cuối cùng quay lại nói Diêm Quân Lệnh, “Anh hung dữ với em làm gì?”
Diêm Quân Lệnh nghe xong câu này, bất lực nói ,“Sau này không được đặt tên bậy bạ.”
Lâm Lam nũng nịu thỏ thẻ, “Ai mà đặt tên bậy bạ nào? Vượng Tài nghe hay mà.”
“Anh nói không phải vượng tài, “
“vậy thì là gì?”. Lâm Lam tròn xoe mắt giả nai, nhìn Diêm Quân Lệnh
“mà là diêm vượng tài.” Diêm Quân Lệnh bó tay thật sự, giơ tay ôm Lâm Lam vào lòng, phút chốc ném cô xuống giường, mọi người đều nói phụ nữ không nói đạo lý, trước Diêm Quân Lệnh không tin, giờ thì tin rồi.
Nếu đã như vậy, anh chỉ đành chinh phục trước đã.
“U..” Lâm lam ngã nhào xuống giường, không cảm thấy đau, chỉ là động tác của Diêm Quân Lệnh đáng sợ, “ Anh muốn làm gì?”
“Không nhìn ra sao?” Diêm Quân Lệnh hỏi ngược lại
Lâm Lam rụt người lại, “ Em còn phải đi làm”
“Anh biết” . Tuy nói vậy, nhưng chân tay Diêm Quân Lệnh vẫn không dừng lại, còn đè cả người lên nữa, quần áo mà Lâm lam vừa mặc lại bị lột sạch.
“U...Diêm Quân Lệnh anh nhẹ nhàng chút...” Cơ thể Lâm Lam đau nhức, trực giác mách bảo nếu làm lần nữa chắc cô không bò ra khỏi giường nổi mất.
“Lần sau em có thể nhắc anh trước.” Diêm Quân Lệnh rướn người hôn lên mi.
Tút..tút...tút....
“Có điện thoại, em đi nghe điện thoại đây!” Phòng ấm dần lên, Lâm Lam đành chịu thôi, điện thoại tới thật không đúng lúc, mau chóng chồm dậy, nhảy khỏi giường lao về phía sopha, nhanh chóng nhấc điện thoại, “alo...”
“Alo? Cô là?”, Ông nội chuẩn bị la mắng, kết quả là giọng con gái nghe điện thoại, nghi hoặc rồi alo một tiếng.
Lâm Lam nhìn số điện thoại thấy lạ, sau đó thấy 3 chữ lão gia tử hiện ra, nhìn lại vỏ điện thoại lần nữa, tự mình nghẹn lại, bần thần nhìn về phía Diêm Quân Lệnh.
Người đàn ông ở trên giường trong lòng trống trải, ẩm đạm dựa đầu giường nhún vai nhìn Lâm Lam.
Lâm Lam hận một nỗi không cắn đứt lưỡi của mình, lại bất đắc dĩ cung kính trả lời, “ Con chào ông nội, Diêm Quân Lệnh sẽ ra ngay, con chuyển điện thoại cho anh ấy ạ.”
“Con chính là cô gái mà tiểu tử kia nói hả? Ông nghe tiểu Trương nói hai đứa đăng ký kết hôn rồi hả? Thằng oắt con này kết hôn cũng không cho gia đình biết, cô bé con bao nhiêu tuổi rồi? Người ở đâu? Tiểu tử kia có phải là thường xuyên bắt nạt con không?...
Ông nội sau khi có phản ứng thì tuôn ra một tràng câu hỏi, trong khi đó Lâm Lam lại đang nghĩ cách đẩy điện thoại cho Diêm Quân Lệnh, nhưng anh ấy nhất nhất không nghe.
Chẳng còn cách nào khác Lâm Lam chỉ đành ấp úng trả lời, nhưng đầu bên kia ông nôi vẫn chưa dừng, bà nội cũng nói thêm vào, thấy cuộc điện thoại sẽ không dứt lúc này Diêm Quân Lệnh mới có ý nhận lấy điện thoại, “ Ông nội, bà nội ạ, Lam Lam vẫn chưa xong công việc ở đây, đợi cô ấy rảnh rồi con đưa cô ấy về thăm mọi người.”
Dứt lời Diêm Quân Lệnh cũng không đợi ông nội nói hết liền cúp điện thoại cái rụp.
Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm, đứng sang một bên, kết quả điện thoại lại rung lên, hại Lâm Lam đứng bật dậy, mau chóng xem điện thoại, may là lần này đúng điện thoại của cô, là Tăng Tuyết gọi.
“Cô đang ở đâu vậy? Sao còn chưa tới đây?” Tăng Tuyết nhìn đồng hồ cho rằng Lâm Lam ngủ quên.
“Tôi tới ngay đây.” Vừa nói Lâm Lam liền đi thay đồ, nhìn Diêm Quân Lệnh bằng ánh mắt chê bai, “Anh ăn sáng một mình đi, em muộn rồi, đi trước đây.”
“Tối anh tới đón em.”
“Không cần...”
“Vượng Tài.”
“Ừa, được rồi.” Câu Vượng Tài của Diêm Quân Lệnh mang đầy ý uy hiếp, Lâm Lam lườm người đàn ông này một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Về tới homestay (nhiều người thuê chung một nhà dân ) Lâm Lam cảm thấy có gì không đúng.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Lam hỏi thầm Tăng Tuyết.
“Cảnh sát điều tra xe tối qua là do Lý San động chân tay, đã bị bắt rồi. Hàn Hinh Nhi lấy lý do không khỏe , tối qua chạy rồi.” Tăng Tuyết lắc đầu, cuộc sống quả nhiên không màu hồng như tiểu thuyết.
“Chạy rồi? Liên quan tới cô ta sao?” Lâm Lam không tin, Hàn Hinh Nhi tuy nham hiểm nhưng sẽ không làm ra chuyện giết người như vậy.
Chẳng qua sự việc thì đã xảy rồi, nhưng công việc thì vẫn phải tiếp tục. Tổng biên tập Vương ra lệnh, bọn họ đổi địa điểm ghi hình.
Còn về Hàn Hinh Nhi, theo tổng biên tập Vương tìm hiểu, Yue wei thay đổi lãnh đạo, lập tức đá cô ta rồi.
Thế sự đổi thay, lên voi xuống chó.
CHƯƠNG 59 SỰ GIÀU CÓ
Đám đông xì xào bàn tán, nhưng mau chóng đầu tư vào show chụp hình mới.
Lâm Lam lấy lý do chăm sóc cún, 2 ngày liền đều ở chỗ Diêm Quân Lệnh, nam nhân cũng bận, người ở đây nhưng không hề rảnh rỗi, cho tới khi công việc của Lâm Lam kết thúc, mới dành ra nửa ngày lái xe tới sa mạc.
Có được trải nghiệm rung động lòng người lần trước, Lâm Lam có tình cảm khó diễn tả đối với sa mạc. Hai người ngồi sau xe đợi ngắm hoàng hôn, tuy vẫn rất nóng nhưng tâm trạng so với lúc tới thoải mái hơn nhiều.
Cả đời Lâm Lam có lẽ sẽ nhớ tới nơi này, nơi lần đầu tiên cô chụp hình bìa cho tạp chí cao cấp, cũng là nơi đây lần đầu tiên cô giao phó bản thân cho người đàn ông bên cạnh.
“Đẹp quá!” hoàng hôn dần buông xuống, Lâm Lam thốt lên.
Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu nhìn Lâm Lam, “uh, rất đẹp.”
“Em nói là mặt trời ấy.”
“Anh cũng nói là mặt trời.” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam với ánh mắt đắm đuối, nhấn mạnh giọng . Kết quả Diêm Quân Lệnh biểu thị đồng tình, Lâm Lam bất lực nghiêng đầu, đúng lúc tia nắng rọi qua, phút chốc dường như bị giữ lại không nhúc nhích.
Diêm Quân Lệnh từ từ hôn nhẹ, Lâm Lam cũng không từ chối, để mặc đàn ông hôn, sự e dè trong tâm khảm không biết tự khi nào dần dần trở lên mạnh mẽ.
“Hôm nay sao ngoan vậy?” được một lát Diêm Quân Lệnh mới buông Lâm Lam ra, dịu dàng hỏi.
Lâm Lam không trả lời, ánh mắt nhìn về phía tây, hoàng hôn ở phía chân trời, đẹp như tranh vẽ, cô dựa đầu vào vai Diêm Quân Lệnh, “Xuỵt, nhìn mặt trời kìa.”
“Ha ha.” Diêm Quân Lệnh nhẹ cười, tâm trạng rất tốt. Ngẩng đầu lần nữa nhìn mặt trời lặn, cái bánh xe màu đỏ ấy nhuộm họ hòa chung một màu, giống như chìm vào thứ ánh sáng huyền diệu, đẹp không tả xiết, khiến trái tim trở nên yêu đời.
Nhưng cuối cùng vẫn phải về thôi.
Ngày hôm sau.
Lâm Lam và Tăng Tuyết gặp nhau ở sân bay, không ngờ là Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi cũng đang ở đây.
“Chuyện này là thế nào?” Lâm Lam nhìn Tăng Tuyết.
“Nghe nói để tạ lỗi với tổng biên tập Vương, nói cái gì say nắng phải đi viện, còn vì đền tội đặc biệt giúp chúng ta bay thành hạng thương gia.” Tăng Tuyết nhấn nhá đầu lưỡi, tiện mắt nhìn Lâm Lam, “chó của cô đâu?”
“Hả? Uh, gửi về nhà rồi.” Lâm Lam ngập ngừng rồi vội giải thích.”
“Oh.” Tăng Tuyết cũng không nghĩ nhiều nữa, lúc quay đi đột nhiên chỉ về một phía, “Mau nhìn kìa, anh chàng đẹp trai kia, với cái anh hôm đó giúp chúng ta dường như...”
“Cô gần đây có phải bị hoa mắt không? Làm gì giống?”. Lâm lam mới nhìn là Diêm Quân Lệnh, nói lấp liếm, sau đó cúi đầu đi nhanh tới chỗ nhiếp ảnh, Tăng Tuyết vẫn muốn nhìn, kết quả là soái ca đó đã vào phòng khách rồi.
Lắc đầu tiếc nuối, “lần nào cũng chỉ thấy một góc mặt, rất muốn nhìn thấy cả khuôn mặt ấy.”
“Đồ ngốc.” Hàn Hinh Nhi đi trước buông lời mỉa mai.
Tăng Tuyết mặt biến sắc, “ừ, còn hơn người nào đó”.
“Cô...”
“Chị Tuyết bớt lời.” Hàn Hinh Nhi bực tức quay đi, Lâm Lam lay lay Tăng Tuyết, không muốn để Tăng Tuyết và Hàn Hinh Nhi đối đầu mâu thuẫn trong lúc này.
Chuyện xảy ra với Lý San lần này, mọi người đều có chút kiêng dè.
“Huwh, Lâm Kiệt chúng ta đi thôi.” Hàn Hinh Nhi trừng mắt nhìn Lâm Lam, vịn tay Trần Lâm Kiệt check in bay.
Tăng Tuyết thấy bất bình thay cho Lâm Lam, “Cô còn nhường nhịn cô ta? Bị ăn hiếp quá đáng, hơn nữa cô và Trần tổng chia tay chưa được bao lâu mà? Cẩu nam nữ.”
“Tôi bây giờ rất ổn.” Lâm Lam nói là thật lòng, nhưng người khác lại cho rằng cô miễn cưỡng vui cười.
Nhịn không nổi với ánh mắt mọi người xung quanh, Lâm Lam nhanh chóng lên máy bay, chỉ một hàng khách ngồi ổn định, thì thấy chỗ trống nên tiếp viên hỏi, “Xin hỏi số ghế 015 của cô Lâm Lam phải không?”
“Xin chúc mừng cô Lâm trúng thưởng món quà tri ân khách hàng của hãng hàng không chúng tôi, chúng tôi miễn phí nâng chỗ ngồi nên hạng khách VIP, mời cô theo tôi.” Giọng nói truyền cảm của cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, khiến mọi người xung quang đều ngạc nhiên.
Tăng Tuyết vỗ vỗ Lâm Lam, “Cô may mắn thật? Cái này mà cũng được!”
Nhiếp ảnh và tiểu Trần cũng lần lượt chúc mừng, Hàn Hinh Nhi ngồi bên cạnh có chút không vui, khó khăn lắm để tạ lỗi với cô mà Trần Lâm Kiệt mới đổi qua hạng ghế ngồi thương gia, không ngờ Lâm Lam cũng ăn may trúng giải thưởng này.
Điều khiến Hàn Hinh Nhi khó chịu nhất là giải thưởng này là cô ta trúng hay là do Trần Lâm Kiệt bỏ tiền ra mua.
“Tại sao người trúng thưởng là cô ta? Vé này là do chúng tôi bỏ tiền ra đặt.” Cuối cùng Hàn Hinh Nhi cũng không nhịn nữa.
“Xin lỗi quý khách, chúng tôi bốc thăm dựa theo số ghế.” Tiếp viên trả lời.
Hàn Hinh Nhi định nói nữa, thì Trần Lâm Kiệt nói, “Hinh Nhi, đừng quậy nữa, còn chưa đủ mất mặt sao?”
“Em...”
“Phiền cô Lâm theo tôi.” Tiếp viên không thèm để ý người khác, chỉ nói với Lâm Lam.
“Ừm.” Lâm Lam vốn không định đi qua, nhưng bị Hàn Hinh Nhi làm ầm ĩ như vậy liền dứt khoát đứng lên, bên cạnh vẻ mặt Tăng Tuyết hả lòng hả dạ.
Vừa bước vào khoang VIP Lâm Lam lặng người, cả khoang rộng như vậy chỉ có mỗi một người ngồi, chính là người đàn ông chia tay với cô bên ngoài sân bay.
“Vốn dĩ không hề trúng thưởng đúng không?” Lâm Lam nói xong cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, làm gì có hãng hàng không nào có cách bốc thăm trúng thưởng lạ lùng vậy.
“Lại đây.” Diêm Quân Lệnh chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Lâm Lam nhìn cả một khoang máy bay trống ngồi xuống mỉa mai, “Anh thừa tiền phải không?”
“Anh thấy vui.”
3 chữ khiến Lâm Lam tức nghiến răng không làm gì được người đàn ông này.
Nhưng mà ở khoang hạng thương gia, Hàn Hinh Nhi nhắm mắt nghỉ một chút vẫn không cam tâm nên muốn nâng hạng, tiếc là tiếp viên nói thẳng với cô là khách đầy rồi, cô ta mới không quậy ầm ĩ nữa.
Tuy nhiên Trần Lâm Kiệt rất thất vọng về Hàn Hinh Nhi, cộng thêm chuyện của Lý San khiến anh ta không thể không nghĩ tới việc thêm người mới.
Tới Tấn thị rồi, Lâm Lam được Diêm Quân Lệnh đưa thẳng từ lối đi khách Vip xuống máy bay rồi được Lý Húc đón đi, đợi Trần Lâm Kiệt bọn họ xuống tới nơi thì Lâm Lam đã ở trên cao tốc sân bay rồi.
Tăng Tuyết thấy bình thường, chỉ có Hàn Hinh Nhi vẫn chưa nguôi tức giận.
Điều khiến Hàn Hinh Nhi tức nhất đó là tạp chí Yue wei số 15 xuất bản rồi, trên mặt báo cả thành phố này không có lấy một tấm hình của cô.
Bộp !
“Tại sao, Lâm Kiệt tại sao hả?” Hàn Hinh Nhi tức giận xô hết đống tạp chí xuống, không ngừng chất vấn Trần Lâm Kiệt.
Trần Lâm Kiệt cũng sau khi số mới xuất bản mới nhìn trang bìa, gọi điện cho chủ biên Vương, kết quả bên đó cũng thoái thác nói là quyết định của tổng biên tập, muốn hỏi thêm cũng không hỏi được.
“Hinh Nhi, em bình tĩnh đi, lần này là chúng ta tính sai, có thể do chuyện của Lý San làm ảnh hưởng, nhưng mà chúng ta còn có giải quán quân siêu mẫu, sau này muốn lên trang bìa cũng không phải là không thể.” Trần Lâm Kiệt vừa an ủi Hàn Hinh Nhi vừa suy nghĩ đúng là lần này biểu hiện xuất sắc lên trang bìa tạp chí của Lâm Lam, trở thành ví dụ điển hình của việc tạp chí Yue wei từ cảm tính tới lý trí đã hoàn toàn tin tưởng.
Nghe nói lượng tạp chí tiêu thụ hôm đó đã phá vỡ kỷ lục, đã bắt đầu cho in ấn thêm, điều này đối với quảng cáo truyền thống mà nói thật hiếm có.
Trần Lâm Kiệt hy vọng có thể phát huy giá trị của Lâm Lam tới mức cao nhất.
CHƯƠNG 60 CHUYỆN DƯỚI NHÀ BẾP
Nếu nói cuộc thi lần trước khiến cho Tấn thị quen mặt Lâm Lam, vậy thì tạp chí Yue wei tháng 7 phát hành đã làm cho Lâm Lam trở lên nổi tiếng hơn.
Cuối cùng tạp chí chọn một tấm hình có mặt Lâm Lam, đó là tấm một bên mặt chữ viết hoa in rõ, nửa mặt bị cảnh hoàng hôn chiếu rọi, đằng sau là một biển cát, ánh mắt cô gái có chút lạnh lùng chút thương cảm, có cảm giác cô đơn khó tả, khiến cho độc giả vừa nhìn đã bị thu hút, hơn nữa ảnh được rửa với chất lượng HD rõ nét, tuy có chút ảo nhưng hiện lên vẻ đẹp kiên cường cảm động lòng người.
Lâm Lam cầm cuốn tạp chí, không kiềm lòng được rất muốn khoe với người khác, nhưng người mà cô muốn khoe nhất lại không thể nói ra.
Trở về Tấn thị, Lâm Lam ở cùng cha mấy ngày, liền sau đó như con ngựa chạy không ngừng, cô đi chụp ảnh quảng bá Tấn thị, làm gương mặt đại diện cho các công ty lớn, tham gia sự kiện, họp báo, tiếp đón khách, làm khách mời, mỗi lần làm về đề mệt tới mức nằm vật ra giường ngủ thiếp đi, nhưng vẫn cố gắng cách vài ngày lại tới bệnh viện ăn cơm với cha.
Ngày hôm nay khó khăn lắm mới có chút thành tựu, lại không thể nói cho cha biết, lại phải dặn dò y bác sĩ ở bệnh viện không được tiết lộ cho cha biết dù chỉ là một chút tin tức.
Lúc bận rộn thì người mệt mỏi, nhưng khi rảnh rỗi thì trái tim mệt mỏi.
Cũng may ở nhà còn có một người và một chú cún.
Nhưng ...
“Lâm Lam, em mau đem con chó này ra!”
Diêm Quân Lệnh chỉ có lúc tức giận mới kêu Lâm Lam, nhưng từ lúc đem vượng tài về, Diêm Quân Lệnh số lần kêu Lâm Lam mỗi ngày nhiều hơn lúc trước, hơn nữa điều khiến cho Lâm Lam khóc dở mếu dở là chú cún này rõ ràng là do cô cứu về, cũng là cô chăm sóc, nhưng chú lại đặc biệt qúy Diêm Quân Lệnh.
Mỗi lần Diêm Quân Lệnh về nhà, vượng tài giống như đi theo chó mẹ mà chạy theo quấn chân Diêm Quân Lệnh đòi ăn, sau đó là cảnh không miêu tả nổi...
Quả thực cay cay mắt. Quan trọng vượng tài là cún đực a.
Rất nhiều lần Lâm Lam lo sợ Diêm Quân Lệnh sẽ đá bay cún con, may mà mỗi lần thấy ánh mắt tội nghiệp của cô, Diêm Quân Lệnh chỉ mím môi xô vượng tài ra.
Có điều Lâm Lam không hiểu nổi, chú cún này dường như mắc chứng làm ngược, Diêm Quân Lệnh càng ghét nó, nó càng dính chặt lấy. Thật là làm cho người chủ mỗi ngày chăm sóc nó như cô đau lòng mà.
Nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đấu trí đấu võ với cún con, Lâm Lam thấy rất tự do thoải mái, chí ít Diêm Quân Lệnh sẽ không vì tức vượng tài mà trút lên người cô.
Nghĩ tới đây Lâm Lam chợt rơi lệ, từ sau lần đầu tiên, người đàn ông quy tắc nhiều điều kiêng kị trước đây giờ trở lên hài hước, lý do gì đã trở thành cái cớ để anh ấy kiềm chế cô.
Nghĩ tới mấy điều này, Lâm Lam thở dài, tiếp tục cùng dì Vương làm cơm.
“Dì Vương lấy dây xích vượng tài lại, đừng để lát nữa nó quấy Diêm Quân Lệnh.” Lâm Lam vừa nói vừa nêm gia vị vào nồi, bật bếp gas, không khí đầy mùi thơm của hành.
“Tôi làm ngay đây.” Dì Vương ngưng tay đi ra khỏi nhà bếp.
Lâm Lam lắc đầu ngao ngán, lúc đầu dì Vương không biết Diêm Quân Lệnh sợ chó, người đàn ông kiêu ngạo đó tất nhiên không thể thừa nhận bản thân sợ chó rồi, bởi vậy ngày đầu về dì Vương vui vẻ ôm vượng tài đưa cho anh ấy nói là vết thương của nó sắp khỏi rồi, không ngờ Diêm Quân Lệnh đạp cái hộp và nhảy ra xa. Lần đó dọa dì Vương chết khiếp, vượng tài cũng không có trí nhớ tốt, mỗi lần về là quấn lấy người đàn ông kia, hại dì Vương và cô thấp thỏm lo lắng.
Qủa nhiên vừa mới xích vượng tài lại thì Diêm Quân Lệnh về tới. Tối qua tạp chí vừa phát hành thì bị mua sạch sẽ, Diêm Quân Lệnh sáng ra nói tối nay sẽ về sớm một chút chúc mừng cô.
Cảnh giác đảo mắt khắp phòng, Diêm Quân Lệnh mới cởi áo ngoài treo lên móc cửa.
“gâu gâu...” lúc này tiếng sủa gâu gâu hại người đàn ông vừa mới thở phào lại dựng hết cả tóc gáy lên, nhìn về phía có tiếng sủa thì thấy vượng tài bị xích dưới chân sopha, chú chó vui mừng chồm về phía Diêm Quân Lệnh, nhưng bị dây xích kéo lại.
Diêm Quân Lệnh thấy vậy thích thú, tiện tay ném đồ chơi qua, vượng tài bắt được quẫy đuôi vui mừng nhìn Diêm Quân Lệnh.
“Ha ha, cún cưng.” Diêm Quân Lệnh khẽ haha một tiếng, lại quăng lần nữa, vượng tài lại bắt trúng, càng vui mừng nhìn Diêm Quân Lệnh mà nhảy.
Diêm Quân Lệnh không phục, tiếp tục ném, kết quả lần này do chú cún nhảy cao quá bị dây xích níu ngã xuống sàn nhà, quả bóng nhỏ cũng lăn ra xa.
“oắc oắc...” vượng tài rõ ràng rất đau, gâu gâu sủa thành oắc oắc, tội nghiệp nằm trên sàn giương đôi mắt tròn đen bất hạnh nhìn anh ấy.
Diêm Quân Lệnh bỗng mềm lòng, trong phút chốc tưởng tượng ra cảnh máu tanh, lạnh người liền quay đi xuống bếp.
Lâm Lam bận nấu ăn, trông thấy Diêm Quân Lệnh bước vào, liền chỉ phòng ăn, “Sắp xong rồi, anh mau đi tắm rửa rồi ra ăn cơm.”
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừm cái vẫn chưa chịu đi, lại còn nháy mắt ra hiệu cho dì Vương, di Vương hiểu ý liền ra khỏi bếp đi tìm vượng tài. Diêm Quân Lệnh bước tới phía trước từ sau ôm chặt Lâm Lam, xem người phụ nữ bé nhỏ vào bếp.
“Anh làm gì thế? Anh như vậy sao em nấu ăn.” Lâm Lam nghiêng đầu qua nói từng từ một, tay vẫn không ngùng nghỉ. Nhưng Diêm Quân Lăng bước theo bước Lâm Lam, cô đi đâu anh đi theo đấy.
“Cứ thế này quá tốt.” Nhìn cử chỉ của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh vui vẻ huýt sáo.
Lâm Lam bó tay, chỉ về đĩa thịt bò trộn đã làm xong, “Đi, anh bưng lên đi.”
“Hả.”
“Sao? Diêm thiếu gia không thể bưng sao?” Lâm Lam ngẩng đầu hỏi.
Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn lên đầu sống mũi cô, “Em hôn anh một cái, còn xem xét.”
“Đừng mơ.” Nói xong Lâm Lam định cúi đầu, ai ngờ Diêm Quân Lệnh lại ấn chặt cằm cô, từ từ nâng lên, tới khi Lâm Lam thấy sắp ngã xuống Diêm Quân Lệnh liền hôn cô cái chụt, xong mới hài lòng đi bưng thức ăn.
Lâm Lam xoa xoa cổ, “Diêm Quân Lệnh anh thật lưu manh”
“Rõ ràng là em cũng hưởng ứng mà.” Diêm Quân Lệnh ra phòng ăn còn quăng lại một câu.
“Anh...Teddy!” Lâm Lam tức tối.
Lúc này Diêm Quân Lệnh mới quay đầu nhìn cô, “Em nói là vượng tài hả.”
“Anh không phải sao? Lâm Lam nói nhanh quá, vừa nói xong thì hối hận, bởi vì người đàn ông mới bưng hai món đặt lên bàn ăn đã trở lại.
“Anh là gì?” Diêm Quân Lệnh đứng sau người Lâm Lam cúi đầu sát bên mà hỏi.
“Ha ha.” Lâm Lam ngượng ngùng nhìn Diêm Quân Lệnh ha ha một tiếng, muốn thóat ra, nhưng lại bị ghì quay lại. Lâm Lam mau chóng lảng đi, đôi mắt to tròn tội nghiệp nhìn Diêm Quân Lệnh, “Anh Diêm, rau sắp nát rồi, anh có thể để tôi nấu không?”
“Ừm, em làm đi.” Diêm Quân Lệnh ôn hòa nói.
Lâm Lam cười thầm tiếp tục nói, “Vậy anh có thể ra ngoài không?”
“Không được.”
“Uzz... Diêm Quân Lệnh, dì Vương đang bên ngoài...”
Bình luận facebook