Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
3848
Vì Diêm Quân Lệnh đã dặn dò nên những nhân viên y tế ở tầng này đều không tùy tiện bàn tán về chuyện của Lâm Lam, đây là nguyên nhân khiến Lâm Lam có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng cô cũng hiểu rõ, giấu được một phút không giấu được một đời, sau này rồi ba cũng sẽ biết, mong muốn duy nhất của Lâm Lam đó là khi ba phát hiện ra cũng đừng quá tức giận mà hại sức khỏe.
Ăn cháo xong, Lâm Lam ngồi chơi với Lâm Phúc Sinh một lúc rồi mới đi, hôm nay cô bắt buộc phải đến công ty, cô phải bàn bạc chuyện hợp đồng với Trần Lâm Kiệt, nếu như thuận lợi, ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành chụp ảnh bìa cho tạp chí Duyệt Vi rồi.
Đối với Lâm Lam đây là một cơ hội vô cùng tốt.
Lái chiếc tiểu polo của mình đến tòa nhà Tinh Thần, mới lái được hai ngày mà Lâm Lam đã quen tay hơn nhiều, hơn nữa cũng không biết là ảo giác hay gì mà cô cảm thấy lái so với việc lái chiếc Audi của Trần Lâm Kiệt thì tiểu Hồng của cô còn vững tay hơn.
Hi, tiểu Hồng lên tên chiếc xe mới của cô, cô còn thêm cả họ của mình vào nữa.
Đi vào công ty, Lâm Lam cảm nhận được một cách rõ ràng bầu không khí có gì đó không đúng.
Trước kia do Hàn Hinh Nhi cố ý hãm hại nên có rất nhiều người thậm chí còn chỉ trích thẳng vào mặt cô, nhưng lần tới công ty này, ai nấy đều thân thiện với giống như những chuyện không hay trước đó đều chưa từng xảy ra.
Lâm Lam tự trào phúng nghĩ, thế giới này quả thực khiến con người ta bất lực.
Có điều, giống với những gì Diêm Quân Lệnh nói, chỉ có thực lực mới có thể tồn tại trên con đường này, mới có thể có được sự tôn trọng thực sự của người khác và có được chiến thắng cuối cùng, con đường tương lai cô phải đi còn rất dài.
Nhưng biết rằng sau lưng vẫn có một người đàn ông ủng hộ mình như vậy,bước chân của Lâm Lam trở nên kiên định hơn.
Tiếc là Lâm Lam không nghĩ rằng thử thách lại đến sớm như vậy.
Vừa bước vào phòng làm việc của Trần Lâm Kiệt, Lâm Lam đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cô nhìn Trần Lâm Kiệt bằng ánh mắt kì quái, sau đó lại nhìn sang Hàn Hinh Nhi đang ngồi cạnh anh ta, còn có cả người chịu trách nhiệm biên tập của Duyệt Vi , cô cau nhẹ hàng lông mày, không phải hẹn lúc mười giờ sao? Cô nhìn đồng hồ mới có chín giờ bốn mươi phút, còn nữa, không phải là hôm nay sẽ bàn chuyện chụp ảnh bìa của cô và Duyệt Vi sao? Tại sao Hàn Hinh Nhi cũng tới?
“Tiểu Lam, sao bây giờ em mới đến, mau ngồi xuống đi, chúng tôi và chủ biên vương đã bàn được kha khá rồi.” Trần Lâm Kiệt khoát tay ý là bảo Lâm Lam ngồi xuống.
Ánh mắt Lâm Lam có chút lạnh lùng nhìn sang Trần Lâm Kiệt, “Không phải là hẹn lúc mười giờ sao?”
“Bản thân đến muộn lại còn lý sự?” Lâm Lam vừa nói xong, Hàn Hinh Nhi liền thờ ơ chêm vào một câu.
“Ha ha, không sao, cô Lâm không cần bận lòng, nếu tổng giám đốc Trần kiên trì như vậy thì Duyệt Vi chúng tôi cũng không thể để ngài mất mặt được. Thế này đi, ảnh bìa tháng 7 này để cô Lâm và cô Hàn cùng chụp, đợi về công ty tôi sẽ báo cáo với tổng biên tập.” Chủ biên Vương mỉm cười nói rồi đứng dậy, rõ ràng là đã bàn bạc xong.
Lâm Lam đơ người, chụp ảnh cho tạp chí Duyệt Vi là công việc đầu tiên sau khi cô trở thành đại sứ hình ảnh của Tấn thị, không phải ảnh bìa đơn, tại sao lại biến thành ảnh đôi?
“Chủ biên Vương…”
“Lâm Lam, chúng ta cùng tiễn chủ biên Vương đi.” Lâm Lam vừa mở miệng hỏi, Hàn Hinh Nhi đã vội vàng ngắt lời cô.
Chủ biên Vương khoát tay, “Cô Hàn không cần khách sáo như vậy.”
Lâm Lam đứng đó, cô có cảm giác mình là người ngoài cuộc vậy.
Đợi vị chủ biên đó đi khuất, Lâm Lam liền nhìn thẳng vào Trần Lâm Kiệt, hỏi với giọng đầy châm biếm. “Tôi có thể nghe giải thích xem đã có chuyện gì xảy ra không?"
“Có thể có chuyện gì chứ, vị chủ biên Vương đó nhìn thấy Hinh Nhi liền cảm thấy tư chất của cô ấy không tồi, hơn nữa trước giờ cô cũng chưa từng chụp ảnh bìa cho tạp chí lớn nào, chụp một mình sợ là không gánh được, vậy nên công ty quyết định lần chụp ảnh bìa này sẽ do hai người cùng đảm nhiệm. như vậy cô vừa có người bầu bạn bên cạnh, đến khi tạp chí xuất bản cũng có lợi cho công ty.” Trần Lâm Kiệt nói một cách quang minh chính đại,
Lâm Lam nhíu mày cười hài châm biếm, “Anh để tôi và cô ta bầu bạn với nhau?”
Nếu như trước đây Trần Lâm Kiệt sắp xếp như vậy, Lâm Lam có lẽ cũng tin, nhưng hiện giờ cô và Hàn Hinh Nhi có quan hệ gì? Ăn xén ảnh bìa tạp chí của cô? Quả đúng thực là chuyện gì cũng có thể làm.
“Trước đây hai người có chút hiểu lầm, tôi hi vọng hai người có thể tận dụng cơ hội này để hiểu đối phương hơn. Hơn nữa chuyện cũng đã quyết định như vậy rồi, cô nói gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng.” Trần Lâm Kiệt khua tay, giúp Hàn Hinh Nhi cướp lấy cơ hội chụp ảnh bìa một cách rất tự nhiên.
Còn Hàn Hinh Nhi lại tự kiêu đứng ở đó, nhìn Lâm Lam một cách đầy khinh bỉ.
Lâm Lam cắn răng, hợp đồng của cô vẫn ở Tinh Thần, quả thực không còn cách nào khác.
Vậy thì chỉ còn cách phân cao thấp trong lúc chụp thôi.
Còn phía bên đạo diễn Trương, nghe nói tiếp sau còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, tạm thời không vội. Nhưng bên thành phố lập tức chuẩn bị quay video truyền thông rồi, còn rất nhiều công việc phải đứng bục, một tháng tới xem chừng Lâm Lam không hề thảnh thơi chút nào, đợi khi mọi việc bên này tạm ổn thì ước chừng bên đạo diễn Trương cũng bắt đầu quay rồi.
Lâm Lam ngược lại không hề sợ bận, chỉ là cô sợ bận quá không có cách nào thường xuyên ở bên cạnh ba, đến lúc đó trong lòng ông lại sinh nghi.
Nhưng hiện tại cô không có cách nào giải thích cho ba cả, vì đã thử mấy lần nhưng căn bản là không thể giải thích được.
Có lúc Lâm Lam nghĩ, mẹ cô rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, mẹ cô là vì sự nghiệp người mẫu của mình mà bỏ lại cô và ba, vậy nên ba mới hận cái nghề này sao?
Trong lòng càng nghĩ càng loại, Lâm Lam quyết định không nghĩ nữa.
Không muốn tiếp tục xảy ra tranh chấp với Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam trực tiếp đi tới phòng tập,cô vừa nhìn vào gương tập độ dẻo vừa luyện biểu cảm.
Khi Tằng Tuyết đến thì cả người Lâm Lam đã thấm đầy mồ hôi, cô đưa tay ném một bình nước cho Lâm Lam.
Lâm Lam tiện tay đỡ lấy, mở ra uống một ngụm, “Gần đây chị không có việc gì?”
“Có cũng như không.” Tằng Tuyết nhún nhún vai, ủ rũ ngồi xuống.
“Sao vậy?” Lâm Lam cảm thấy kì lạ.
Tằng Tuyết có thể được coi là một trong số ít quản lý có thực lực ở Tinh Thần, tiếc là cô trước giờ luôn quản lý mấy nghệ sĩ bên âm nhạc, mấy năm nay thị trường âm nhạc không khởi sắc, thêm vào đó là Tinh Thần cũng phát triển ở mức bình thường, vậy nên cô cũng chỉ dẫn theo hai ca sĩ hạng ba chạy show.
Kết quả là gần đây hai người đó mới có chút danh thì liền nhảy sang chỗ khác.
Nghe Tằng Tuyết kể qua mọi chuyện một lượt, Lâm Lam bất lực dùng chai nước khoáng của mình cụng vào chai nước của Tằng Tuyết, “Nào, đôi chị em vượt khó, cạn một ly!”
“Nghe nói Trần Lâm Kiệt chia một nửa việc chụp tạp chí của em cho ả dâm đãng Hàn Hình Nhi đó rồi? “ Nói đến đây, Tằng Tuyết tức giận hỏi.
Lâm Lam nhún nhún vai, “Đều tại em ban đầu không nghe chị.”
“Ha ha, lúc đó em cũng chẳng nghe vô, nhưng em thực sự chuẩn bị chụp cùng cô ta sao?” Tằng Tuyết thực sự nghi ngờ lần chụp chung này, đến lúc đó có khi nào sẽ đánh nhau không.
“Đây không phải là vấn đề em có muốn hay không, mà là Trần Lâm Kiệt căn bản không cho em có cơ hộ từ chối, hoặc là từ bỏ việc chụp, hoặc là chụp cùng cô ta.” Việc đã đến nước này, Lâm Lam thừa nhận đối với chuyện này cô căn bản không hề có quyền lựa chọn.
Còn có một nguyên nhân nữa đó là, cô không có trợ lý, không có quản lý, ở trong ty thực sự rất thiệt thòi.
“Xem ra chỉ có thể chấp nhận như vậy, nhưng lần sau em đừng để chúng chèn ép nữa, chuyện này cần liên hệ trước với bên tập chí.” Tằng Tuyết thở dài.
Ai ngờ Lam Lam đột nhiên vụt lên một ý nghĩ, “Chị Tuyết, hay là chị làm quản lý của em đi?”
“Cái gì?” Tằng Tuyết đơ người, hiển nhiên là không ngờ Lâm Lam sẽ có suy nghĩ này.
“Giờ trong tay chị cũng không có nghệ sĩ nào, so với việc ăn không ngồi rồi chi bằng làm quản lý của em, tuy hiện giờ em không thể trả quá nhiều tiền để thuê chị nhưng nhỡ đâu em nổi tiếng thì sao?” Lâm Lam chớp chớp mắt, tỏ vẻ dễ thương với Tằng Tuyết.
“Cái này….Không thích hợp mấy?”
“Hợp, hợp, vô cùng hợp, chúng ta cứ quyết định vậy nhé.” Lâm Lam vui vẻ vỗ vỗ Tằng Tuyết, trực tiếp đứng kên, “Em bất luận thế nào cũng phải đòi Trần Lâm Kiệt kí hợp đồng với chị bằng được.”
Tằng Tuyết nhìn bộ dạng vui vẻ của Lâm Lam, thở dài một cái, nhưng đáy mắt ngập tràn ý cưới, so với hai ca sĩ nhỏ kia, thực sự cô coi trọng Lâm Lam hơn.
Chỉ là so với ca sĩ, người mẫu muốn được xuất hiện là chuyện rất khó.
Vì Diêm Quân Lệnh đã dặn dò nên những nhân viên y tế ở tầng này đều không tùy tiện bàn tán về chuyện của Lâm Lam, đây là nguyên nhân khiến Lâm Lam có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng cô cũng hiểu rõ, giấu được một phút không giấu được một đời, sau này rồi ba cũng sẽ biết, mong muốn duy nhất của Lâm Lam đó là khi ba phát hiện ra cũng đừng quá tức giận mà hại sức khỏe.
Ăn cháo xong, Lâm Lam ngồi chơi với Lâm Phúc Sinh một lúc rồi mới đi, hôm nay cô bắt buộc phải đến công ty, cô phải bàn bạc chuyện hợp đồng với Trần Lâm Kiệt, nếu như thuận lợi, ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành chụp ảnh bìa cho tạp chí Duyệt Vi rồi.
Đối với Lâm Lam đây là một cơ hội vô cùng tốt.
Lái chiếc tiểu polo của mình đến tòa nhà Tinh Thần, mới lái được hai ngày mà Lâm Lam đã quen tay hơn nhiều, hơn nữa cũng không biết là ảo giác hay gì mà cô cảm thấy lái so với việc lái chiếc Audi của Trần Lâm Kiệt thì tiểu Hồng của cô còn vững tay hơn.
Hi, tiểu Hồng lên tên chiếc xe mới của cô, cô còn thêm cả họ của mình vào nữa.
Đi vào công ty, Lâm Lam cảm nhận được một cách rõ ràng bầu không khí có gì đó không đúng.
Trước kia do Hàn Hinh Nhi cố ý hãm hại nên có rất nhiều người thậm chí còn chỉ trích thẳng vào mặt cô, nhưng lần tới công ty này, ai nấy đều thân thiện với giống như những chuyện không hay trước đó đều chưa từng xảy ra.
Lâm Lam tự trào phúng nghĩ, thế giới này quả thực khiến con người ta bất lực.
Có điều, giống với những gì Diêm Quân Lệnh nói, chỉ có thực lực mới có thể tồn tại trên con đường này, mới có thể có được sự tôn trọng thực sự của người khác và có được chiến thắng cuối cùng, con đường tương lai cô phải đi còn rất dài.
Nhưng biết rằng sau lưng vẫn có một người đàn ông ủng hộ mình như vậy,bước chân của Lâm Lam trở nên kiên định hơn.
Tiếc là Lâm Lam không nghĩ rằng thử thách lại đến sớm như vậy.
Vừa bước vào phòng làm việc của Trần Lâm Kiệt, Lâm Lam đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cô nhìn Trần Lâm Kiệt bằng ánh mắt kì quái, sau đó lại nhìn sang Hàn Hinh Nhi đang ngồi cạnh anh ta, còn có cả người chịu trách nhiệm biên tập của Duyệt Vi , cô cau nhẹ hàng lông mày, không phải hẹn lúc mười giờ sao? Cô nhìn đồng hồ mới có chín giờ bốn mươi phút, còn nữa, không phải là hôm nay sẽ bàn chuyện chụp ảnh bìa của cô và Duyệt Vi sao? Tại sao Hàn Hinh Nhi cũng tới?
“Tiểu Lam, sao bây giờ em mới đến, mau ngồi xuống đi, chúng tôi và chủ biên vương đã bàn được kha khá rồi.” Trần Lâm Kiệt khoát tay ý là bảo Lâm Lam ngồi xuống.
Ánh mắt Lâm Lam có chút lạnh lùng nhìn sang Trần Lâm Kiệt, “Không phải là hẹn lúc mười giờ sao?”
“Bản thân đến muộn lại còn lý sự?” Lâm Lam vừa nói xong, Hàn Hinh Nhi liền thờ ơ chêm vào một câu.
“Ha ha, không sao, cô Lâm không cần bận lòng, nếu tổng giám đốc Trần kiên trì như vậy thì Duyệt Vi chúng tôi cũng không thể để ngài mất mặt được. Thế này đi, ảnh bìa tháng 7 này để cô Lâm và cô Hàn cùng chụp, đợi về công ty tôi sẽ báo cáo với tổng biên tập.” Chủ biên Vương mỉm cười nói rồi đứng dậy, rõ ràng là đã bàn bạc xong.
Lâm Lam đơ người, chụp ảnh cho tạp chí Duyệt Vi là công việc đầu tiên sau khi cô trở thành đại sứ hình ảnh của Tấn thị, không phải ảnh bìa đơn, tại sao lại biến thành ảnh đôi?
“Chủ biên Vương…”
“Lâm Lam, chúng ta cùng tiễn chủ biên Vương đi.” Lâm Lam vừa mở miệng hỏi, Hàn Hinh Nhi đã vội vàng ngắt lời cô.
Chủ biên Vương khoát tay, “Cô Hàn không cần khách sáo như vậy.”
Lâm Lam đứng đó, cô có cảm giác mình là người ngoài cuộc vậy.
Đợi vị chủ biên đó đi khuất, Lâm Lam liền nhìn thẳng vào Trần Lâm Kiệt, hỏi với giọng đầy châm biếm. “Tôi có thể nghe giải thích xem đã có chuyện gì xảy ra không?"
“Có thể có chuyện gì chứ, vị chủ biên Vương đó nhìn thấy Hinh Nhi liền cảm thấy tư chất của cô ấy không tồi, hơn nữa trước giờ cô cũng chưa từng chụp ảnh bìa cho tạp chí lớn nào, chụp một mình sợ là không gánh được, vậy nên công ty quyết định lần chụp ảnh bìa này sẽ do hai người cùng đảm nhiệm. như vậy cô vừa có người bầu bạn bên cạnh, đến khi tạp chí xuất bản cũng có lợi cho công ty.” Trần Lâm Kiệt nói một cách quang minh chính đại,
Lâm Lam nhíu mày cười hài châm biếm, “Anh để tôi và cô ta bầu bạn với nhau?”
Nếu như trước đây Trần Lâm Kiệt sắp xếp như vậy, Lâm Lam có lẽ cũng tin, nhưng hiện giờ cô và Hàn Hinh Nhi có quan hệ gì? Ăn xén ảnh bìa tạp chí của cô? Quả đúng thực là chuyện gì cũng có thể làm.
“Trước đây hai người có chút hiểu lầm, tôi hi vọng hai người có thể tận dụng cơ hội này để hiểu đối phương hơn. Hơn nữa chuyện cũng đã quyết định như vậy rồi, cô nói gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng.” Trần Lâm Kiệt khua tay, giúp Hàn Hinh Nhi cướp lấy cơ hội chụp ảnh bìa một cách rất tự nhiên.
Còn Hàn Hinh Nhi lại tự kiêu đứng ở đó, nhìn Lâm Lam một cách đầy khinh bỉ.
Lâm Lam cắn răng, hợp đồng của cô vẫn ở Tinh Thần, quả thực không còn cách nào khác.
Vậy thì chỉ còn cách phân cao thấp trong lúc chụp thôi.
Còn phía bên đạo diễn Trương, nghe nói tiếp sau còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, tạm thời không vội. Nhưng bên thành phố lập tức chuẩn bị quay video truyền thông rồi, còn rất nhiều công việc phải đứng bục, một tháng tới xem chừng Lâm Lam không hề thảnh thơi chút nào, đợi khi mọi việc bên này tạm ổn thì ước chừng bên đạo diễn Trương cũng bắt đầu quay rồi.
Lâm Lam ngược lại không hề sợ bận, chỉ là cô sợ bận quá không có cách nào thường xuyên ở bên cạnh ba, đến lúc đó trong lòng ông lại sinh nghi.
Nhưng hiện tại cô không có cách nào giải thích cho ba cả, vì đã thử mấy lần nhưng căn bản là không thể giải thích được.
Có lúc Lâm Lam nghĩ, mẹ cô rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, mẹ cô là vì sự nghiệp người mẫu của mình mà bỏ lại cô và ba, vậy nên ba mới hận cái nghề này sao?
Trong lòng càng nghĩ càng loại, Lâm Lam quyết định không nghĩ nữa.
Không muốn tiếp tục xảy ra tranh chấp với Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam trực tiếp đi tới phòng tập,cô vừa nhìn vào gương tập độ dẻo vừa luyện biểu cảm.
Khi Tằng Tuyết đến thì cả người Lâm Lam đã thấm đầy mồ hôi, cô đưa tay ném một bình nước cho Lâm Lam.
Lâm Lam tiện tay đỡ lấy, mở ra uống một ngụm, “Gần đây chị không có việc gì?”
“Có cũng như không.” Tằng Tuyết nhún nhún vai, ủ rũ ngồi xuống.
“Sao vậy?” Lâm Lam cảm thấy kì lạ.
Tằng Tuyết có thể được coi là một trong số ít quản lý có thực lực ở Tinh Thần, tiếc là cô trước giờ luôn quản lý mấy nghệ sĩ bên âm nhạc, mấy năm nay thị trường âm nhạc không khởi sắc, thêm vào đó là Tinh Thần cũng phát triển ở mức bình thường, vậy nên cô cũng chỉ dẫn theo hai ca sĩ hạng ba chạy show.
Kết quả là gần đây hai người đó mới có chút danh thì liền nhảy sang chỗ khác.
Nghe Tằng Tuyết kể qua mọi chuyện một lượt, Lâm Lam bất lực dùng chai nước khoáng của mình cụng vào chai nước của Tằng Tuyết, “Nào, đôi chị em vượt khó, cạn một ly!”
“Nghe nói Trần Lâm Kiệt chia một nửa việc chụp tạp chí của em cho ả dâm đãng Hàn Hình Nhi đó rồi? “ Nói đến đây, Tằng Tuyết tức giận hỏi.
Lâm Lam nhún nhún vai, “Đều tại em ban đầu không nghe chị.”
“Ha ha, lúc đó em cũng chẳng nghe vô, nhưng em thực sự chuẩn bị chụp cùng cô ta sao?” Tằng Tuyết thực sự nghi ngờ lần chụp chung này, đến lúc đó có khi nào sẽ đánh nhau không.
“Đây không phải là vấn đề em có muốn hay không, mà là Trần Lâm Kiệt căn bản không cho em có cơ hộ từ chối, hoặc là từ bỏ việc chụp, hoặc là chụp cùng cô ta.” Việc đã đến nước này, Lâm Lam thừa nhận đối với chuyện này cô căn bản không hề có quyền lựa chọn.
Còn có một nguyên nhân nữa đó là, cô không có trợ lý, không có quản lý, ở trong ty thực sự rất thiệt thòi.
“Xem ra chỉ có thể chấp nhận như vậy, nhưng lần sau em đừng để chúng chèn ép nữa, chuyện này cần liên hệ trước với bên tập chí.” Tằng Tuyết thở dài.
Ai ngờ Lam Lam đột nhiên vụt lên một ý nghĩ, “Chị Tuyết, hay là chị làm quản lý của em đi?”
“Cái gì?” Tằng Tuyết đơ người, hiển nhiên là không ngờ Lâm Lam sẽ có suy nghĩ này.
“Giờ trong tay chị cũng không có nghệ sĩ nào, so với việc ăn không ngồi rồi chi bằng làm quản lý của em, tuy hiện giờ em không thể trả quá nhiều tiền để thuê chị nhưng nhỡ đâu em nổi tiếng thì sao?” Lâm Lam chớp chớp mắt, tỏ vẻ dễ thương với Tằng Tuyết.
“Cái này….Không thích hợp mấy?”
“Hợp, hợp, vô cùng hợp, chúng ta cứ quyết định vậy nhé.” Lâm Lam vui vẻ vỗ vỗ Tằng Tuyết, trực tiếp đứng kên, “Em bất luận thế nào cũng phải đòi Trần Lâm Kiệt kí hợp đồng với chị bằng được.”
Tằng Tuyết nhìn bộ dạng vui vẻ của Lâm Lam, thở dài một cái, nhưng đáy mắt ngập tràn ý cưới, so với hai ca sĩ nhỏ kia, thực sự cô coi trọng Lâm Lam hơn.
Chỉ là so với ca sĩ, người mẫu muốn được xuất hiện là chuyện rất khó.
Bình luận facebook