Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
3839
“Không thể được.”
“Hứ?” Ngay lúc Lâm Lam ấp úng nhìn Diêm Quân Lệnh, anh lấy tay ấn vào trán cô, nói ra ba từ này một cách tàn nhẫn. Lập tức, Lâm Lam như một quả bóng hết hơi, hứ nhẹ một tiếng, kỳ thực cô cũng biết với danh khí và thực lực bây giờ của cô, muốn vào các công ty người mẫu mới cũng khó.
“Thực ra cũng không phải không thể.” nhìn biểu cảm thất vọng của nha đầu này, Diêm Quân Lệnh đổi giọng.
“Điều kiện rất hà khắc đúng không? Em biết với tình huống hiện tại của em, kí hợp đồng được với một công ty người mẫu kha khá chút đã là khó rồi.” Lâm Lam vẫn rất biết thân biết phận.
“Cũng không phải rất khó, ví dụ…”
“Ví dụ cái gì?” Vừa thấy có hi vọng, Lâm Lam kích động hỏi.
“Để anh có được em.” Diêm Quân Lệnh trả lời rất nghiêm túc.
“Anh không thể đứng đắn hơn được sao?” Lâm Lam sa sút nhìn Diêm Quân Lệnh.
Anh vui vẻ cong môi, tiện tay ôm Lâm Lam vào lòng, áp vào vành tai nhỏ nhắn của cô nói khẽ: “Giờ anh rất đứng đắn.”
“Anh… làm gì?” Tai Lâm Lam hơi ngứa, đẩy nhẹ Diêm Quân Lệnh ra.
“Ngốc.”
“Ơ.” Nghe vậy, Lâm Lam chẳng biết phải nói gì. Cô quay đầu nhìn Diêm Quân Lệnh nghiêm túc nói, “tuy rằng đề nghị của anh rất hấp dẫn, nhưng em cảm thấy sẽ có một ngày em nhất định sẽ kí được hợp đồng với Đỉnh Thành bằng thực lực của em, mà không phải là là dựa vào… quy tắc ngầm.”
Lâm Lam nhấn mạnh vào ba chữ cuối cùng.
“Ha.” Diêm Quân Lệnh khẽ ha một tiếng, kết quả Lâm Lam đẩy anh ra, cởi giầy sau đó chạy chậm đến bãi cát trước mặt, chạy nhảy theo sóng biển.
Diêm Quân Lệnh chắp tay nhìn cô, khoé môi cũng vô thức mang theo nụ cười nhẹ.
Thời khắc ấy, Lâm Lam cảm thấy cô như đang ở trong mơ, tiếc rằng chỉ cần là mộng thì sẽ phải tỉnh lại.
Hôm sau.
Lâm Lam tỉnh lại trong vòng tay của Diêm Quân Lệnh, tối qua rất muộn bọn họ mới rời khỏi Vân Đảo, Lâm Lam ngủ thiếp đi ngay giữa đường, chỉ nhớ mang máng là Diêm Quân Lệnh đã ôm cô về.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ trước mắt, không hiểu sao cô tự nhiên lại thấy yên lòng hơn.
“Em còn nhìn nữa, có thể anh sẽ không nhịn được.” Ngay lúc Lâm Lam nhìn chăm chú vào Diêm Quân Lệnh, anh nói mà mắt vẫn nhắm.
Nghe vậy, Lâm Lam bật dậy rời khỏi giường, sau đó vội xông vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh vip.
Đến khi Lâm Lam ra ngoài thì Diêm Quân Lệnh cũng đã ăn mặc gọn gàng rồi, anh lười biếng ngồi trên sofa, Lí Húc đã tới, đang báo cáo công việc với anh. Thấy Lâm Lam ra, cậu ấy khách khí chào bà chủ.
Lâm Lam vừa mới bình tĩnh lại, giờ nghe tiếng chào này lại ngỡ ngàng.
Diêm Quân Lệnh liếc nhìn Lí Húc, “gọi là chị dâu.”
“Chào chị dâu!”
“Ha ha, chào cậu.” Lâm Lam không được tự nhiên đáp lại, sau đó ném cho Diêm Quân Lệnh một câu “em đi gặp ba” rồi chuồn mất.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Diêm Quân Lệnh và Lí Húc, bầu không khí hơi khác thường.
“Tạm thời đừng để người khác biết thân phận của tôi, cả chuyện kết hôn nữa, chị dâu cậu không thích.” Diêm Quân Lệnh căn dặn một cách nhạt nhẽo.
“Em hiểu rồi.” Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Lí Húc lại nghĩ, ông chủ bị ghét bỏ rồi à? Đúng là chuyện lạ!
Đúng lúc này Diêm Quân Lệnh lại đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Lí Húc, Lí Húc sợ đến mức ngừng hết mọi ý nghĩ, tiếp tục công tác báo cáo.
Lâm Lam ra khỏi phòng bệnh tới gặp ba cô, nhưng bước chân nhanh nhẹn lúc nãy lại bỗng chốc nặng nề.
“Ba tôi thế nào rồi?” Đúng lúc có y tá mang cơm tới, Lâm Lam thấp thỏm hỏi.
“Bệnh tình của ông Lâm đã ổn định rồi, nhưng cảm xúc không được tốt lắm, cô nên ở cạnh ông ấy nhiều hơn.” Y tá nói khách sáo.
“Vâng, cám ơn, cái này đưa tôi đi.” Lâm Lam gật đầu nhận lấy bữa sáng từ tay y tá. Sau đó cô đẩy khẽ cánh cửa ra, Lâm Phúc Sinh nhìn thấy Lâm Lam, ông trầm mặt không nói gì.
Trái tim Lâm Lam hơi run lên, nhưng vẫn làm bộ như không có gì xảy ra, bước nhanh lên trước: “Ba, tới giờ ăn sáng rồi.”
Nói xong cô cũng không quan tâm đến phản ứng của Lâm Phúc Sinh, kéo bàn ăn tự động trên đầu giường ra, sau đó mở bữa sáng. Thức ăn của bệnh viện Vi Ái khá tốt, nhìn đã thấy ngon rồi.
“Ba, ba ăn sáng đi, không có sức khoẻ làm sao chống chọi với bệnh tật được.” Dứt lời, Lâm Lam thổi cháo, sau đó múc một thìa đưa tới trước miệng Lâm Phúc Sinh.
Lâm Phúc Sinh quay đầu không nhìn Lâm Lam.
“Ba, ăn sáng trước được không? Ăn rồi ba đánh con mắng con đều được.” Lâm Lam tủi thân nhìn Lâm Phúc Sinh, vẫn giơ chiếc thìa trong không trung.
Lâm Phúc Sinh dùng khoé mắt liếc Lâm Lam, rồi lại hừ một tiếng.
“Ba, ăn một miếng vậy, nếu ba không ăn, hôm nay con cũng không ăn.” Lâm Lam nhìn vào mắt ba mình, bắt đầu làm nũng.
Tuy cô biết ba rất nghiêm túc trong chuyện này, nhưng Lâm Lam lại càng biết, dù là vì sao ba cô không đồng ý để cô làm người mẫu, nhưng tóm lại đều là do thương cô, vì thế cô sẽ không trách ba, chỉ hi vọng có thể dùng hành động thực tế thuyết phục ông.
“Con không ăn thì thôi, đừng hòng uy hiếp ba…”
“Sao con dám uy hiếp ba chứ? Con đang giảm béo.” Lâm Lam nghe thấy giọng điệu trẻ con của ba mình mới cố tình nói.
“Giảm béo? Giảm béo gì chứ? Con gầy thế này rồi còn giảm béo? Không được giảm, ăn uống tử tế cho ba.” Vừa nghe thấy vậy là Lâm Phúc Sinh sập bẫy ngay, quay sang quát lớn.
“Vậy ba ăn trước đi, ba không ăn con cũng không ăn.” Nhân cơ hội này, Lâm Lam lại đưa thìa cháo tới trước mặt ba cô.
Lâm Phúc Sinh khó chịu nhìn cô, cuối cùng miễn cưỡng hé miệng, ăn một cách không tình nguyện.
Có thìa đầu tiên thì sẽ có thìa thứ hai, sau đó tuy rằng Lâm Phúc Sinh không thèm để ý đến Lâm Lam, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn sáng. Sau khi ăn xong, ông nhìn Lâm Lam, hằm hằm hét một câu, “con cũng đi ăn đi.”
“Vâng, giờ con đi.” Lâm Lam ngoan ngoãn đáp lời.
“Gọi cả Tiểu Diêm nữa.” Rõ ràng còn đang tức giận, trong lòng Lâm Phúc Sinh vẫn còn nhớ đến hai đứa con này.
Lâm Lam gật đầu: “Vậy ba nghỉ ngơi thêm một lát, con ăn xong lại về đây với ba.”
“Ai cần con ở đây? Con đừng tưởng rằng như vậy thì ba sẽ đồng ý để con làm người mẫu, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Lâm Phúc Sinh lại nhấn mạnh lần nữa.
Lâm Lam hé miệng, cuối cùng mang theo thất vọng ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng, Lâm Phúc Sinh thở dài một hơi, trong lòng ông nghẹn đến khó chịu, ông biết con gái ông thích nghề người mẫu, thích từ khi còn nhỏ. Nhưng ông…
Như có một hòn đá đè nặng trong tim vậy, khiến Lâm Phúc Sinh cảm thấy khó thở.
Bên ngoài.
Lâm Lam đứng một lát mới quay sang phòng Diêm Quân Lệnh, định hỏi anh muốn ăn gì, kết quả anh đã kêu người chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng rồi.
Hai người ăn qua loa một chút cũng đã hơn chín giờ. Tin tức ngoài kia vẫn chưa lắng hẳn xuống, Trần Lâm Kiệt gọi Lâm Lam về công ty, nhưng Lâm Lam lại trực tiếp tắt điện thoại.
Với chuyện tối hôm qua, Trần Lâm Kiệt đã đụng trúng vào giới hạn của cô, lần này cô tuyệt đối sẽ không nhường nhịn nữa.
Còn về chuyện Hàn Hinh Nhi sử dụng mưu mô trong cuộc thi, Lâm Lam vẫn đang tiếp tục tìm chứng cứ. Trận này cô không chỉ muốn thắng, mà còn phải đề phòng Hàn Hinh Nhi lại hãm hại cô.
Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra gần đây, Lâm Lam cảm thấy cực kỳ nặng nề. Cũng không biết cô phải thuyết phục ba cô thế nào để có thể tham gia cuộc thi, đây mới là cái khó.CHƯƠNG 40 : LÀ EM KHÔNG PHẢI AI KHÁC
Lâm Lam ở bệnh viện được hai ngày thì nhận được điện thoại từ nhà trường, ăn xong bữa sáng nhìn Diêm Quân Lệnh mà hỏi: “Em muốn tới trường một chuyến, anh về Bắc Kinh hay biệt thự?’’
“Một lát nói chuyện với ba, đợi bên em xong rồi nói.” Diêm Quân Lệnh rút ít khăn giấy lau lau miệng.
Lâm Lam do dự một hồi, “ Anh, như vây có ổn không?”.
“Có vấn đề gì sao?”.
“Ờ, thì là...” Lâm Lam đột nhiên không biết nên nói như thế nào, vắt óc nghĩ một lúc. Nghĩ hồi lâu Lâm Lam bỗng buột miệng buông ra một câu thơ: “ Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài, tùng thử quân vương bất thượng triều?” ( Người đẹp e ấp nép vào lòng, từ nay hoàng thượng không lên triều).
“Oh, nhuyễn ngọc rất đẹp, nhưng hình như anh lại nhớ là “ xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tùng thử quân vương bất tảo triều”, (Đêm xuân chưa dứt mặt trời mọc, từ nay hoàng thượng không triều sớm). Lam Lam muốn khi nào cùng bổn Vương thưởng đêm xuân đây?” Diêm Quân Lệnh buông lời chọc ghẹo. Nghe xong câu này, Lâm Lam cuối cũng cũng biết cái gì gọi là tự đào hố chôn mình rồi.
“Hậu cung của người ba nghìn mỹ nhân, xin người đừng làm khó tiểu nữ mà.”
“Hậu cung ba nghìn mỹ nhân, ta lại chỉ muốn có mình nàng.” Diêm Quân Lệnh tiếp lời một cách mạch lạc.
“Thiếu gia như các anh có phải đều tán tỉnh như vậy không? Lâm Lam quyết không nhận thua.
“Vậy còn phải xem đó là ai.” Diêm Quân Lệnh nghi hoặc.
Lâm Lam đỏ bừng mặt, “ Thôi em ăn no rồi, em đi trước đây.”
Vừa nói xong Lâm Lam vội vàng đứng dậy, cứ nói tiếp cô e không chịu nổi sự ngọt ngào này.
“Để Lý Húc tiễn em.” Đằng sau Diêm Quân Lệnh nói thêm.
“Hả? Không cần đâu...dạ vâng.” Lâm Lam định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diêm Quân Lệnh, cô ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Trải qua một ngày một đêm sóng gió, trên mạng kiểu bình luận nào cũng có. Lâm Lam đã không còn quá để ý như lúc đầu nữa, con người sau mỗi chuyện xảy ra đều dần trở lên kiên cường cứng cỏi hơn, Lâm Lam cảm thấy cô bây giờ mới bắt đầu.
Diêm Quân Lệnh ngoài mặt tuy không biểu lộ, nhưng anh không yên tâm Lâm Lam một mình đi ra ngoài.
Tới trường học, so với mấy ngày trước làm khó thì lần này thầy chủ nhiệm nói chuyện dễ chịu hơn , còn dặn dò Lâm Lam mấy câu liền cho cô rút bằng tốt nghiệp. Bạn học cùng khóa sớm đã ra trường rồi, Lâm Lam ôm bằng tốt nghiệp đi qua khuôn viên trường, bất giác giật mình thời gian trôi đi nhanh quá. Chớp mắt một cái đã 4 năm rồi.
Tâm trạng Lâm Lam rối bời, vốn dĩ thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất, cô lại vì cuộc sống mưu sinh, người yêu và những người bạn mà cô vốn trân trọng cũng phân li trong mùa tốt nghiệp ấy. Nhưng nghĩ tới Diêm Quân Lệnh, trong lòng Lâm Lam bỗng ấm trở lại.
Rời khỏi trường, Lâm Lam vừa lên xe thì nhận được một cuộc điện thoại, mới nghe được lúc vẻ mặt trầm hẳn xuống, là phía trưởng ban tổ chức show 18+ gọi tới. Họ đã gửi thư mời bên luật sư tới căn hộ của cô, nhưng vì cô không hồi đáp nên đã khởi kiện lên tòa án rồi.
Từ khi về với tập đoàn Đỉnh Thành, Lâm Lam chưa về qua căn hộ của cô, vốn dĩ không biết chuyện thư mời từ luật sư. Nhưng dù nhận được thì đã làm sao, cô không phải là đứa con nít, dọa vớ vẩn liền nghe theo. Trực tiếp nói chuyện với người bên công ty kia, “mời quý công ty nhất định phải khởi kiện, tiện giúp tôi đem theo người ký hợp đồng, để chúng tôi thực hiện quyền kiện quý công ty đã lợi dụng làm sai quảng cáo thu hút người mẫu, ép người mẫu làm dịch vụ khiêu dâm.” Dứt lời, Lâm Lam cúp điện thoại cái bộp.
“Chị dâu không sao chứ?” Lý Húc quay lại hỏi.
Lâm Lam lắc lắc đầu, nhắm mắt dựa vào xe “ Không sao.” Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi thật biết chiêu trò, chuyện này chưa qua chuyện khác đã tới, nhưng mà cô thật sự rất muốn biết lần này bọn họ định giở trò gì với cô.
Chỉ là không ngờ rằng vừa tới bệnh viện thì cảnh sát đã đứng đợi cô rồi.
Lâm Lam có chút bối rối, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần hỏi “Tôi muốn biết lý do họ khởi kiện tôi”
“Cô Lâm thứ lỗi, chúng tôi chỉ phụ trách đưa thư tố tụng, mong cô Lâm thứ 3 tuần tới đến tòa đúng giờ.” Viên cảnh sát nói lời khách sáo rồi rời đi.
Lý Húc bước lên trước nói “ Thứ 3 tuần sau vừa hay đúng ngày sơ tuyển của Đỉnh Thành”.
“Cũng là ngày tôi và Hàn Hinh Nhi quyết đấu.” Lâm Lam nói thêm, cô cho rằng đây là một sự trùng hợp.
“Chị dâu có dự định gì không?” Lý Húc vừa đi vừa hỏi.
“Cứ về đã rồi suy nghĩ sau.” Lâm Lam không hiểu mấy thứ trình tự pháp luật này lắm, từ giờ tới thứ ba tuần sau chẳng còn mấy hôm nữa.
Đợi về tới phòng bệnh đã trưa rồi. Bệnh tình của Lâm Phúc Sinh tốt hơn nhiều, tìm nguồn ghép thận cũng không phải là việc sớm chiều, bởi vậy việc cần làm duy nhất lúc này là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt. Hơn nữa ở phòng bệnh VIP Lâm Lam cũng không cần phải lo lắng chuyện xảy ra tối qua nữa, chỉ là chi phí càng nặng thêm.
Nhìn Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam có chút ngại ngùng, “Tiền trước kia và chi phí bây giờ, sau này em nhất định trả lại cho anh.”
“Với anh mà rõ ràng vậy sao, sợ mắc nợ anh à?” Diêm Quân Lệnh lạnh lùng liếc mắt.
Trước ánh mắt đó toàn thân Lâm Lam cứng đơ, “Em sợ nợ nhiều trả không hết.”
“Vậy không cần trả nữa.” Giọng Diêm Quân Lệnh không đổi, Lâm Lam cảm thấy tim đập nhanh hơn, không cần trả nữa ý là sao?
“Em không quen nợ người khác.” Lâm Lam nói là thật lòng, như thế sẽ khiến cô không bất an.
“Anh đâu phải người ngoài, anh là chồng của em.” Giọng của Diêm Quân Lệnh chùng xuống khiến Lâm Lam nhất thời lặng người đi.
“Uhm.” Phải một lúc Lâm Lam mới Uhm nhẹ một tiếng, sau đó chuyển chủ đề,” Anh đói chưa? Chúng mình cùng ăn cơm với ba nhé.”
“Chuyện nhận được thư mời hầu tòa còn không định nói với anh?” Nào biết được Diêm Quân Lệnh giơ tay nắm chặt tay Lâm Lam, đẩy người về phía trước mặt cô.
“Chuyện này...” Lâm Lam vô thức nhìn về phía Lý Húc.
Lý Húc nhún vai, ra vẻ tôi cũng hết cách, anh ấy mới là ông chủ.
“Việc này anh sẽ giải quyết, hợp đồng không phải anh ký, công ty bọn họ cũng không làm gì anh được.” Lâm Lam thực sự không muốn làm phiền Diêm Quân Lệnh nữa. Người đàn ông này giúp đỡ cô quá nhiều rồi, nhiều tới mức Lâm Lam cảm thấy trả không nổi nữa.
Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam một hồi rồi nói ,“Được rồi, có vấn đề gì thì nói với anh.”
Lâm Lam bị nhìn tới nỗi mất tự nhiên liền nhẹ nhàng kéo tay Diêm Quân Lệnh, “Mình đi ăn thôi anh.”
“Uhm.” Diêm Quân Lệnh ừm một tiếng, trừng mắt nhìn Lý Húc, Lý Húc vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Lúc ăn cơm Lâm Phúc Sinh vẫn giận Lâm Lam chuyện làm người mẫu, Lâm Lam cũng bó tay không còn cách nào nữa. Ngay cả lời của Diêm Quân Lệnh mà Lâm Phúc Sinh cũng không nghe, nhất nhất không để Lâm Lam cãi lời ông. Cho dù Lâm Lam bướng bỉnh nũng nịu thế nào chăng nữa, Lâm Phúc Sinh cũng không quan tâm.Nhưng cuộc thi tuyển người mẫu của Đỉnh Thành sắp bắt đầu rồi, Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi là khách mời khai mạc tất sẽ gây sự chú ý, đặc biệt là những ồn ào sau đó.
Mệt mỏi dựa bên ngoài phòng bệnh Lâm Phúc Sinh, thì nghe phòng bên tiếng giục vội của Lý Húc, “Sếp, Đổng sự hội vô cùng tức giận, bất luận thế nào chiều nay anh cũng phải về ạ.”
“Tôi biết rồi.” Câu này của Diêm Quân Lệnh đã nói n lần rồi nhưng không thèm làm.
“Sếp...”
Đúng lúc Lý Húc cực chẳng đã cầu xin Diêm Quân Lệnh, thì Lâm Lam đột nhiên bước vào, nói dứt khoát: “Anh về Bắc Kinh trước đi, em ở đây được rồi.”
“Em một mình ổn thật chứ?”
“Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu, hơn nữa giống như anh nói nếu em muốn bước tiếp con đường này thì những thứ phải đối mặt chỉ mới bắt đầu, bây giờ em dựa vào anh, chẳng lẽ suốt nửa đời còn lại vẫn phải dựa vào anh sao?” Lâm Lam từ tốn, giọng điệu kiên định.
“Tốt.” Diêm Quân Lăng nhìn Lâm Lam cuối cùng buông một từ “ tốt”.
Lý Húc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
CHƯƠNG 41 ANH MẤT TẤT CẢ
Khi Diêm Quân Lệnh và Lý Húc đi rồi, cả người Lâm Lam dường như bắt đầu trở về với thực tại. Trở lại phòng bệnh Lâm Phúc Sinh vẫn không màng cô, Lâm Lam không biết làm sao chỉ đành về nhà trước.
Không ngờ rằng lần trở về nhà này lại có điều bất ngờ đang đợi cô, chiếc Polo mà lần trước Diêm Quân Lệnh nói sẽ tặng cô đang đậu trong gara, nhưng mà sơn màu đỏ đó cũng rất đẹp.
Lâm Lam giật mình mím mím môi, sau đó vội vàng điện thoại cho Diêm Quân Lệnh, “xe tới rồi!”
“Có thích không?” Chiếc trực thăng tối qua bị trả về, Lý Húc lái xe hai người đang trên cao tốc. Nghe thấy giọng vui mừng ngạc nhiên của nha đầu qua điện thoại, tâm trạng Diêm Quân Lệnh khá vui.
“Thích.” Lâm Lam nhìn xe rồi gật đầu lia lịa.
Diêm Quân Lệnh nhép môi, “Thích thì tốt.”
“Nhưng mà...” Lâm Lam ngập ngừng
“Nhưng mà cái gì?” Diêm Quân Lệnh thấy lạ và hỏi.
“Em dường như nợ anh quá nhiều, trả không hết phải làm sao?” Lâm Lam cắn môi có chút bối rối.
“Vậy thì thế chấp em đi.”
“Ớ, em đâu có đáng giá vậy.” Lâm Lam nghe lời nói ngọt ngào, ấp úng đáp trả.
“Coi như anh mất hết vậy.” Vốn nghĩ rằng đàn ông sẽ dùng chiêu nói cô có thể thế chấp tiền này tiền kia, không muốn đàn ông trực tiếp nói cho hết như vậy.
Lâm Lam lẳng lặng đá mắt, “Không sao em cúp máy đây.”
Diêm Quân Lệnh dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc bấy giờ của tiểu nha đầu, cười nhẹ nhàng, “ha ha”, “Chìa khóa ở cửa vào, lái xe cẩn thận chút.”
“Ừm, em biết rồi.” Tuy bực mình với câu nói của nam nhân, nhưng nghĩ tới chiếc xe tâm trạng vẫn rất vui, chỉ là làm sao để trả nợ thì cô cần có kế hoạch lâu dài.
“Còn nữa, anh hứa với ba năm sau cho ông bế cháu nội rồi, đợi mọi việc ổn thỏa cùng anh về nhà một chuyến.” Diêm Quân Lệnh từ tốn nói, Lâm Lam như hóa đá đứng chôn chân tại chỗ, tới nhà họ Diêm, chẳng phải là cô sẽ gặp cha của Diêm Quân Lệnh - Diêm tổng nóng tính, tính tình kỳ quái trong truyền thuyết đó sao.
Nuốt nước miếng, Lâm Lam chưa đi đã có chút sợ rồi.
“Hừm?” Không thấy đầu dây bên kia lên tiếng, Diêm Quân Lệnh hắng giọng .
“Em không đi được không?”
“Con dâu sớm muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng.” Câu nói của Diêm Quân Lệnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Lam.
Cúp máy xong, Lâm Lam cẩn thận nhẹ nhàng vuốt ve chiếc xe đỏ của mình, sau đó trở về biệt thự.
Còn 4 ngày nữa là thứ 3 rồi. Lâm Lam vẫn còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị.
Diêm Quân Lệnh trên xe gửi tin nhắn cho Thẩm Hoằng, 3 chữ xe rất ok.
Thẩm Hoằng liền gọi lại đòi thưởng, sau đó không do dự nói, “Diêm tổng, chiếc xe đó tôi tốn biết bao công sức đấy, vỏ ngoài là chiếc Polo, còn lại đều được tỉ mỉ trang trí, chỉ tính sơn thôi cũng mấy mươi vạn rồi, chiếc xe này đắt hơn chiếc Rolls royce cuả Tiểu Lý Tử nhiều, ngài xem khi nào tiền chuyển vào tài khoản của tôi thế?
Bụp!
“Woa oh.” Thẩm Hoằng vừa dứt lời thì đầu dây bên kia cúp máy cái bụp, Thẩm Hoằng woa oh một tiếng, tiếc là đã muộn.
Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu nhìn Lý Húc, “Một chiếc Polo cỏn con mà tên tiểu tử này đòi tiền tôi, cậu nói xem có phải gần đây anh ta nghèo phát điên không?”
“Ha ha, chắc vậy.” Lý Húc toát mồ hôi, đồng cảm Thẩm thiếu gia thật đáng thương.
........
Tập đoàn Tinh Thần.
Búa rìu dư luận gây ảnh hưởng rất lớn tới Hàn Hinh Nhi, cộng thêm việc đại sứ thương hiệu vốn dĩ thuộc về cô, bây giờ lại phải tranh giành với Lâm Lam, khiến lợi thế quán quân của cô có như không, ngoài việc lên trang bìa của một tạp chí vốn có mối quan hệ tốt với Tinh Thần thì cô chẳng còn gì.
“Lâm Kiệt, anh nói cô ta dùng cách nào không những trưởng khoa kế toán mà viện trưởng bệnh viện Vi Ái cũng ra mặt giúp, còn có thể khiến cho lãnh đạo cục du lịch giúp cô ta xoa dịu dư luận, Lâm Lam cô ta rốt cuộc còn có cái gì mà chúng ta chưa biết không?”. Hàn Hinh Nhi càng nói càng không cam tâm, càng nói càng uất hận.
“Chi tiết về cô ta anh rõ nhất, nhưng mà vốn dĩ không thể nào có mối quan hệ với thành ủy, càng không thể quen biết viện trưởng bệnh viện Vi Ái, nếu không Lâm Phúc Sinh ở Vi Ái nằm 3 năm, cô ta tới bây giờ mới đi tìm. Cũng có thể thật sự thành ủy thấy cô ta làm đại diện là thích hợp, viện trưởng Cổ ra mặt là sự trùng hợp.” Trần Lâm Kiệt trầm trầm nói, trong lòng không nghĩ Lâm Lam có thế lực gì.
“Trùng hợp?, trên đời này lắm thứ trùng hợp vậy sao?” Hàn Hinh Nhi không tin, “ Đúng rồi, tối qua e về căn hộ, phát hiện ngoài quần áo thì mọi thứ của cô ta đều dọn đi rồi.”
“Đi rồi?” Trần Lâm Kiệt không tin.
“Đúng vậy, không biết dọn đi đâu rồi, em nhớ là lúc nhà cô ta giải tỏa chỉ còn lại khung nhà, chả lẽ cô ta về nhà rồi?” Hàn Hinh Nhi nghi hoặc, cô không hiểu Lâm Lam dọn đi rồi tại sao không mang theo quần áo, những bộ đồng phục mà Lâm Lam coi như bảo bối.
“Nếu quần áo vẫn còn, thì có lẽ không phải dọn đi. Tình hình bên kia thế nào rồi?” Trần Lâm Kiệt cũng cảm thấy Lâm Lam không thể bỏ đi mà không mang theo quần áo.
“Nói là Lâm Lam đã nhận được thư tố tụng rồi.” Hàn Hinh Nhi nhắc tới việc này thì vui mừng trở lại.
Trần Lâm Kiệt vừa nghe tới đây, giọng điệu đắc ý, “Vậy thì tốt, nếu đã như vậy, tôi xem cô thứ ba làm sao có thể xuất hiện ở Đỉnh Thành đây.”
“Anh nghe nói tạp chí Yue wei lần khai mạc này thêm một phần, trong đó người chiến thắng lần này sẽ trở thanh nhân vật trang bìa tạp chí tháng 7, Yue wei tuy không phải là tờ báo lớn, nhưng lượng tiêu thụ lớn, độ phủ rộng cao, tháng 7 là tháng rất quan trọng, nếu em thắng cuộc thì ngày tháng sau này rộng mở rồi.”
“Em sẽ thắng.” Hàn Hinh Nhi cười nụ cười kiêu ngạo, chỉ cần Lâm Lam không xuất hiện, thì người chiến thắng chỉ có thể là cô.
Còn về những bình luận đối với video trên mạng khi Lâm Lam xảy ra chuyện, tập đoàn Tinh Thần không có chút phản ứng, nhưng đổi lại là Hàn Hinh Nhi thì Tinh Thần lập tức bưng bít tin đồn, tuy thấy có vẻ giả tạo nhưng những chuyện người mẫu vớ vẩn này dân mạng mới đầu sôi nổi nhưng rất nhanh sẽ lắng xuống.
Hơn nữa, những chuyện này ngoài mấy cơ quan quan trọng thì mấy loại lá cải chỉ cần mặt dày là mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Nhưng mà coi tin tức về việc thi tuyển người mẫu của Đỉnh Thành trên bản tin Đại Tứ, Trần Lâm Kiệt vẫn cảm thấy đau đầu, lúc đầu anh ta muốn nắm quyền tổ chức, nhưng danh tiếng của Tinh Thần truyền ra ngoài, giờ chỉ có thể dựa vào Hàn Hinh Nhi thôi.
Cách ngày tuyển chọn càng gần, Tinh Thần cũng có vài diễn viên hợp đồng tham gia, toàn Tấn Thị đang bàn luận về cuộc thi tuyển lần này, sôi nổi hơn cả là việc ai đảm nhận vị trí đại sứ thương hiệu lần này.
Trước khi chưa xảy ra những chuyện không hay đó, người dân Tấn Thị vốn không hề quan tâm mấy chuyện tuyển mẫu này, nhưng bởi vì hành động của Hàn Hinh Nhi khiến Lâm Lam bị tiếng xấu, tiếp theo đó là trả đũa nhau, tăng thêm tính ly kỳ cho toàn bộ chuyện này. Sự chú ý ngày một cao, thậm chí so với độ nổi tiếng của cuộc thi next top model trước đây còn cao hơn.
Rất nhanh đã tới thứ 3 rồi.
Sáng sớm Lâm Lam sau khi nhận một cuộc điện thoại, cô thong thả lái chiếc Polo tới nơi tổ chức. Nghe nói lần này Đỉnh Thành vì sự kết hợp giữa nữ chính quảng cáo tuyển người mẫu thương hiệu thể thao của một công ty bản địa, nam chính là Trương Việt, đội trưởng của nhóm nhạc hot nhất lúc bấy giờ. Tuy ra mắt 3 năm, lại đứng đầu danh sách các ca khúc hot hit, là ông hoàng nhạc trẻ hot nhất của Đỉnh Thành, một năm gần đây chuyển hướng sang điện ảnh, quảng cáo lần này do đạo diễn nổi tiếng Trương Đạo giám sát, cũng là lần đầu tiên Trương Việt thử sức ngoài việc quay MV.
Hơn nữa nói là lần này chọn nữ quảng cáo chính ở Tấn Thị, thực ra cũng chính là hoạt động quảng bá thể thao.
CHƯƠNG 42 VIỆC CŨ LẶP LẠI
Cục du lịch để Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi mượn sự kiện lần này để thi thố, cũng có sự tính toán của mình. Tóm lại thương hiệu lg cũng là một trong nhãn hiệu lớn Tấn Thị, độ nổi tiếng càng cao càng có lợi cho Thị, cũng coi như chính phủ ủng hộ người dân kinh doanh buôn bán.
Tới sự kiện rồi, xung quanh người người đông đúc, Lâm Lam vất vả lắm mới tìm được chỗ đỗ con Polo của cô, lần đầu lái thử, Lâm Lam lòng vòng nhiều đường, may mà xe này rẻ nhưng chạy rất đầm xe, ghế trước cũng rộng rãi chân đặt vừa chỗ khiến Lâm Lam vui mừng khôn tả.
Đỗ xe xong, Lâm Lam chỉnh lại trang phục bước vào hậu trường, để tránh không xảy ra chuyện như lần trước, lần này Lâm Lam tự chuẩn bị giày cho mình.
Hậu trường.
Cuộc thi sắp bắt đầu, vẫn chưa thấy Lâm Lam tới, Hàn Hinh Nhi vừa trang điểm vừa làm móng, chủ đề của bọn họ lần này cũng giống như thi tuyển mẫu, đều là chạy quảng cáo. Hàn Hinh Nhi nắm chắc chiến thắng trong tay, Tinh Thần vì thế mà không những phái thêm hai trợ lý, đích thân Trần Lâm Kiệt tới dự ghế đầu.
“Vẫn còn 10 phút, Lâm Lam kia sao vẫn chưa tới?” Ekip làm việc vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi, sự kiện này phát sóng trực tiếp bọn họ không thể để có bất cứ sai sót nào.
“Ha ha.” Hàn Hinh Nhi cười nhỏ, nhìn nhân viên ekip., “ Tôi e là hôm nay cô ta không đến được rồi”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” ekip phụ trách hoạt động lần này vừa nghe thì cuống lên.
“Mấy người không biết sao? Cô Lâm lần trước ký một hợp đồng, nhưng sát giờ không tới, phá tan mọi việc, hại phía ban tổ chức bồi thường mấy trăm vạn, cuối cùng bắt cô ta bồi thường. Nhưng cô Lâm không những không đền còn thái độ xấc xược, cho nên bị người ta kiện, nghe nói hôm nay hầu tòa rồi.” Tiểu Tiết bên cạnh Hàn Hinh Nhi thêm mắm thêm muối nói.
Nghe mấy lời này ekip thực hiện tức giận mà chửi ,“Sao lại như vậy được?”Cục du lịch sao lại để cho loại người này tham gia dự tuyển đại sứ thương hiệu của Tấn Thị chứ?” Họ vốn dĩ bất mãn với việc thêm chương trình đầu này rồi, bây giờ lại còn xuất hiện sự việc như vậy.
Trong bầu không khí căng thẳng, giọng của Lâm Lam đột nhiên vang lên ngoài sảnh.
“Xin chào, tôi là Lâm Lam, xin hỏi lát nữa từ ở đây lên trình diễn phải không?”
Hàn Hinh Nhi kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn ra ngoài vừa bắt gặp Lâm Lam bước vào, áo phông trắng, quần jean màu xanh nhạt, tóc đen cột gọn gàng, mặt trang điểm nhẹ, trong sáng giống như sinh viên năm nhất vậy.
“Tôi vào nhầm phòng rồi?”, thấy mọi người ngây đơ ra, Lâm Lam mỉm cười hỏi, nhưng trong lòng biết cô tìm đúng rồi.
“Cô là Lâm Lam? Chuẩn bị trình diễn rồi.” Ekip nhìn qua Hàn Hinh Nhi một cái, sau đó quay lại nói với Lâm Lam, quét mắt qua trang phục của ?"Lâm Lam hỏi, “Cô có cần thay bộ khác không?”.
“Không cần đâu, chẳng phải chủ đề hôm nay là thể thao sao? Tôi như vậy được rồi.” Lâm Lam mỉm cười trả lời, cô cố ý đặc biệt tới tiệm bán đồ hiệu lg mua nguyên bộ lg, còn về việc tại sao mặc giản dị như vậy, một là thể thao vốn dĩ phải gọn nhẹ, thứ hai là bộ đồ rẻ nhất, tiết mục sau cô chuẩn bị là trang phục thể thao, tiết mục cuối cùng khi công bố kết quả Lâm Lam đã có tính toán khác.
“Được rồi, tôi lập tức thông báo cho MC chuẩn bị bắt đầu.” Nhân viên ekip nói xòn liền rời khỏi hậu trường.,
Lúc này Hàn Hinh Nhi mới ngạc nhiên hỏi, “Sao cô có thể xuất hiện ở đây được?”
“Không ở đây thì tôi nên xuất hiện ở đâu?” Mang vẻ mặt không hiểu cô nói cái gì, Lâm Lam nhìn Hàn Hinh Nhi.
“Cô...cô không sợ một lát nữa cảnh sát tới đưa cô đi, tới lúc đó người mất mặt là cô đó.”giọng Hàn Hinh Nhi có chút lo lắng.
Lâm Lam khẽ cười, tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng đung đưa, “ Lần này e rằng để cậu thất vọng rồi, theo tôi được biết bản thân ban tổ chức còn khó giữ, làm gì có thời gian tới truy cứu chuyện của tôi, huống hồ đó không phải chuyện của tôi .”
Miệng thì nói như vậy, trong lòng thì rất rõ nhất định lại là Diêm Quân Lệnh đã giúp cô.
“Ý của cô là gì chứ?” Hàn Hinh Nhi không hiểu, cô rõ ràng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nhất định hôm nay phải hầu tòa.
“Ý của tôi là gì cậu là người rõ nhất mà.” Nói xong Lâm Lam quay sang một bên, chuẩn bị lên trình diễn.
Mưu kế của Hàn Hinh Nhi thất bại, toàn thân tức run lên. Tiểu Tiết đứng bên cạnh không nhịn được an ủi” Hinh Nhi chị đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe đâu, sắp diễn rồi, ai thắng ai thua còn chưa biết mà.”
“Đúng, còn chưa bắt đầu, tôi không thể thua.” Nói xong Hàn Hinh Nhi nói thầm bên tai Tiểu Tiết một lúc, sau ngồi xuống.
Lâm Lam lừ mắt cảnh cáo họ một cái, sau đó mang đôi giày để diễn cất vào trong tủ giữ đồ, cẩn thận khóa lại.
Rất nhanh bên ngoài MC tuyên bố lần trình diễn này có trứng phục sinh ( tiết mục bí mật ), do hai người mẫu được quan tâm nhất Tấn Thị trình diễn mở màn.
Tiếng vỗ tay rầm rầm, Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi từ từ bước ra sân khấu.
Hàn Hinh Nhi tuy trang phục thuộc lĩnh vực thể thao nhưng thuộc loại sang chảnh đắt tiền. Còn Lâm Lam cũng mang phong cách thể thao nhưng lại là loại giản dị tầm thường mặc hàng ngày .
Tiếng nhạc vang lên, hai người đi bộ vận động nhẹ nhàng. Chỉ là Hàn Hinh Nhi theo sự luyện tập từ trước bước đi vô cùng vững, tuy cũng có thể kịp nhạc, nhưng toàn thân thể hiện sự xa hoa mệt mỏi, đặc biệt là chiếc vòng titan trên cổ, ý của cô muốn thể hiện sự thời thượng, nhưng cô quên rằng bản thân không phải đang ở cuộc thi sắc đẹp, mà đối mặt với toàn dân Tấn Thị là số đông khán giả trung tuổi.
Đi bên cạnh Hàn Hinh Nhi là Lâm Lam, một tay bỏ vào túi quần chân bước khoan thai, giống như thông thường, nhưng cho dù là biểu cảm hay động tác đều rất cuốn hút. Quan trọng hơn là nhịp nhàng theo tiếng nhạc, Hàn Hinh Nhi lộ rõ bị nhịp độ của Lâm Lam cuốn theo, đến cuối cùng vốn dĩ bình luận phụ kiện của Lâm Lam, tuy nhiên khán giả chỉ là coi cho náo nhiệt, nhưng dưới khán đài có Thẩm Duyệt tổng biên tập tạp chí thời trang của Yue wei, còn có Trương đạo diễn và Thẩm Hoằng vừa tới ngồi phía dưới.
Còn về Trần Lâm Kiệt ngạc nhiên với sự xuất hiện của Lâm Lam, tiếp đó phát hiện Hàn Hinh Nhi lại bị tiết tấu của Lâm Lam kéo theo, mấy lần có ý nhắc nhở Hàn Hinh Nhi nhưng đối phương hoàn toàn không biết mình phạm phải sai lầm lớn.
Tiết mục đầu tiên dường như không có gì đặc sắc. Thẩm Hoằng lém lỉnh gửi tin nhắn cho Diêm Quân Lệnh, “ Chị dâu biểu hiện quá hay, thực lực đè bẹp đối phương nhỉ.”
“Đâu có gì lạ.” Ngoài dự đoán, Diêm Quân Lệnh trả lời rất nhanh.
“Hả”. Thẩm Hoằng bị 4 chữ trực tiếp đánh gục, sau đó chịu không nổi đau khổ tiếc tiền của mình
Hâu trường.
Pậc...
Hàn Hinh Nhi bắt đầu nghe thấy tiếng vỗ tay của khán giả thấy rất vui, nhưng rời khỏi sân khấu nhìn thấy nét mặt của Trần Lâm Kiệt thì biết sự việc không như bản thân nghĩ, tức giận hất đổ hết đồ trang điểm trên bàn.
Tiếng rơi đồ làm kinh động cả ekip, nhưng không ai buồn để ý tới cô ta. Được một lát ai làm việc người đó, như vậy càng khiến cho Hàn Hinh Nhi khó chịu.
“Việc xử lý sao rồi.? Đợi không ai để ý nữa, Hàn Hinh Nhi đổi bộ trang phục khác rồi hỏi thầm Tiểu Tiết.
Tiểu Tiết nhìn Hàn Hinh Nhi ra dấu Ok, sau đó hai người cùng đổi giày trong tủ của Lâm Lam.
Tiết mục thứ 2 bắt đầu.
Hàn Hinh Nhi cố tình đi sau Lâm Lam, muốn đẩy cô ngã xuống, không nghĩ Lâm Lam trật chân trước một bước. Kèm theo sắc mặt khó coi , đầy ẩn ý nhìn Hàn Hinh Nhi. Hàn Hinh Nhi trong lòng vui mừng, thiết nghĩ lần này xem Lâm Lam cô còn ngóc đầu được không.
Trên sân khấu, Hàn Hinh Nhi luôn theo dõi Lâm Lam khi nào sơ suất, nhưng rõ ràng là bị trật chân rồi, lại đột nhiên quay nhanh lại tiếp tục tiến về phía trước, tới cuối cùng Hàn Hinh Nhi vì mải để ý tới động thái của Lâm Lam mà đột nhiên bước loạn nhịp, không theo kịp nhạc nữa. Đây là điều tối kị trên sàn diễn, huống Hàn Hinh Nhi lại là người mẫu chuyên nghiệp.
Lông mày tổng biên tập Yue wei chau lại không thể chau hơn nữa, cũng may là biểu hiện của Lâm Lam khiến bà hài lòng. Còn về Trương Đạo ngoắc ngoắc Thẩm Hoằng, “ Cột tóc đuôi ngựa như vậy cũng được đấy chứ, chỉ là dáng có hơi cao, nhưng mà tới lúc đó có thể lót đệm cho Trương Việt một cái hộp dưới chân, xem ra lần trình diễn này có thể kết thúc được rồi”.
“Tôi nói này Trương đạo diễn, hai vị này không phải tham gia trình diễn, người ta là đại sứ hình ảnh Tấn Thị đó.” Thẩm Hoằng vừa nghe thật sự hết cách.
Chẳng lẽ Trương đạo diễn không hiểu MC nói gì sao?
“Không thể được.”
“Hứ?” Ngay lúc Lâm Lam ấp úng nhìn Diêm Quân Lệnh, anh lấy tay ấn vào trán cô, nói ra ba từ này một cách tàn nhẫn. Lập tức, Lâm Lam như một quả bóng hết hơi, hứ nhẹ một tiếng, kỳ thực cô cũng biết với danh khí và thực lực bây giờ của cô, muốn vào các công ty người mẫu mới cũng khó.
“Thực ra cũng không phải không thể.” nhìn biểu cảm thất vọng của nha đầu này, Diêm Quân Lệnh đổi giọng.
“Điều kiện rất hà khắc đúng không? Em biết với tình huống hiện tại của em, kí hợp đồng được với một công ty người mẫu kha khá chút đã là khó rồi.” Lâm Lam vẫn rất biết thân biết phận.
“Cũng không phải rất khó, ví dụ…”
“Ví dụ cái gì?” Vừa thấy có hi vọng, Lâm Lam kích động hỏi.
“Để anh có được em.” Diêm Quân Lệnh trả lời rất nghiêm túc.
“Anh không thể đứng đắn hơn được sao?” Lâm Lam sa sút nhìn Diêm Quân Lệnh.
Anh vui vẻ cong môi, tiện tay ôm Lâm Lam vào lòng, áp vào vành tai nhỏ nhắn của cô nói khẽ: “Giờ anh rất đứng đắn.”
“Anh… làm gì?” Tai Lâm Lam hơi ngứa, đẩy nhẹ Diêm Quân Lệnh ra.
“Ngốc.”
“Ơ.” Nghe vậy, Lâm Lam chẳng biết phải nói gì. Cô quay đầu nhìn Diêm Quân Lệnh nghiêm túc nói, “tuy rằng đề nghị của anh rất hấp dẫn, nhưng em cảm thấy sẽ có một ngày em nhất định sẽ kí được hợp đồng với Đỉnh Thành bằng thực lực của em, mà không phải là là dựa vào… quy tắc ngầm.”
Lâm Lam nhấn mạnh vào ba chữ cuối cùng.
“Ha.” Diêm Quân Lệnh khẽ ha một tiếng, kết quả Lâm Lam đẩy anh ra, cởi giầy sau đó chạy chậm đến bãi cát trước mặt, chạy nhảy theo sóng biển.
Diêm Quân Lệnh chắp tay nhìn cô, khoé môi cũng vô thức mang theo nụ cười nhẹ.
Thời khắc ấy, Lâm Lam cảm thấy cô như đang ở trong mơ, tiếc rằng chỉ cần là mộng thì sẽ phải tỉnh lại.
Hôm sau.
Lâm Lam tỉnh lại trong vòng tay của Diêm Quân Lệnh, tối qua rất muộn bọn họ mới rời khỏi Vân Đảo, Lâm Lam ngủ thiếp đi ngay giữa đường, chỉ nhớ mang máng là Diêm Quân Lệnh đã ôm cô về.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ trước mắt, không hiểu sao cô tự nhiên lại thấy yên lòng hơn.
“Em còn nhìn nữa, có thể anh sẽ không nhịn được.” Ngay lúc Lâm Lam nhìn chăm chú vào Diêm Quân Lệnh, anh nói mà mắt vẫn nhắm.
Nghe vậy, Lâm Lam bật dậy rời khỏi giường, sau đó vội xông vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh vip.
Đến khi Lâm Lam ra ngoài thì Diêm Quân Lệnh cũng đã ăn mặc gọn gàng rồi, anh lười biếng ngồi trên sofa, Lí Húc đã tới, đang báo cáo công việc với anh. Thấy Lâm Lam ra, cậu ấy khách khí chào bà chủ.
Lâm Lam vừa mới bình tĩnh lại, giờ nghe tiếng chào này lại ngỡ ngàng.
Diêm Quân Lệnh liếc nhìn Lí Húc, “gọi là chị dâu.”
“Chào chị dâu!”
“Ha ha, chào cậu.” Lâm Lam không được tự nhiên đáp lại, sau đó ném cho Diêm Quân Lệnh một câu “em đi gặp ba” rồi chuồn mất.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Diêm Quân Lệnh và Lí Húc, bầu không khí hơi khác thường.
“Tạm thời đừng để người khác biết thân phận của tôi, cả chuyện kết hôn nữa, chị dâu cậu không thích.” Diêm Quân Lệnh căn dặn một cách nhạt nhẽo.
“Em hiểu rồi.” Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Lí Húc lại nghĩ, ông chủ bị ghét bỏ rồi à? Đúng là chuyện lạ!
Đúng lúc này Diêm Quân Lệnh lại đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Lí Húc, Lí Húc sợ đến mức ngừng hết mọi ý nghĩ, tiếp tục công tác báo cáo.
Lâm Lam ra khỏi phòng bệnh tới gặp ba cô, nhưng bước chân nhanh nhẹn lúc nãy lại bỗng chốc nặng nề.
“Ba tôi thế nào rồi?” Đúng lúc có y tá mang cơm tới, Lâm Lam thấp thỏm hỏi.
“Bệnh tình của ông Lâm đã ổn định rồi, nhưng cảm xúc không được tốt lắm, cô nên ở cạnh ông ấy nhiều hơn.” Y tá nói khách sáo.
“Vâng, cám ơn, cái này đưa tôi đi.” Lâm Lam gật đầu nhận lấy bữa sáng từ tay y tá. Sau đó cô đẩy khẽ cánh cửa ra, Lâm Phúc Sinh nhìn thấy Lâm Lam, ông trầm mặt không nói gì.
Trái tim Lâm Lam hơi run lên, nhưng vẫn làm bộ như không có gì xảy ra, bước nhanh lên trước: “Ba, tới giờ ăn sáng rồi.”
Nói xong cô cũng không quan tâm đến phản ứng của Lâm Phúc Sinh, kéo bàn ăn tự động trên đầu giường ra, sau đó mở bữa sáng. Thức ăn của bệnh viện Vi Ái khá tốt, nhìn đã thấy ngon rồi.
“Ba, ba ăn sáng đi, không có sức khoẻ làm sao chống chọi với bệnh tật được.” Dứt lời, Lâm Lam thổi cháo, sau đó múc một thìa đưa tới trước miệng Lâm Phúc Sinh.
Lâm Phúc Sinh quay đầu không nhìn Lâm Lam.
“Ba, ăn sáng trước được không? Ăn rồi ba đánh con mắng con đều được.” Lâm Lam tủi thân nhìn Lâm Phúc Sinh, vẫn giơ chiếc thìa trong không trung.
Lâm Phúc Sinh dùng khoé mắt liếc Lâm Lam, rồi lại hừ một tiếng.
“Ba, ăn một miếng vậy, nếu ba không ăn, hôm nay con cũng không ăn.” Lâm Lam nhìn vào mắt ba mình, bắt đầu làm nũng.
Tuy cô biết ba rất nghiêm túc trong chuyện này, nhưng Lâm Lam lại càng biết, dù là vì sao ba cô không đồng ý để cô làm người mẫu, nhưng tóm lại đều là do thương cô, vì thế cô sẽ không trách ba, chỉ hi vọng có thể dùng hành động thực tế thuyết phục ông.
“Con không ăn thì thôi, đừng hòng uy hiếp ba…”
“Sao con dám uy hiếp ba chứ? Con đang giảm béo.” Lâm Lam nghe thấy giọng điệu trẻ con của ba mình mới cố tình nói.
“Giảm béo? Giảm béo gì chứ? Con gầy thế này rồi còn giảm béo? Không được giảm, ăn uống tử tế cho ba.” Vừa nghe thấy vậy là Lâm Phúc Sinh sập bẫy ngay, quay sang quát lớn.
“Vậy ba ăn trước đi, ba không ăn con cũng không ăn.” Nhân cơ hội này, Lâm Lam lại đưa thìa cháo tới trước mặt ba cô.
Lâm Phúc Sinh khó chịu nhìn cô, cuối cùng miễn cưỡng hé miệng, ăn một cách không tình nguyện.
Có thìa đầu tiên thì sẽ có thìa thứ hai, sau đó tuy rằng Lâm Phúc Sinh không thèm để ý đến Lâm Lam, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn sáng. Sau khi ăn xong, ông nhìn Lâm Lam, hằm hằm hét một câu, “con cũng đi ăn đi.”
“Vâng, giờ con đi.” Lâm Lam ngoan ngoãn đáp lời.
“Gọi cả Tiểu Diêm nữa.” Rõ ràng còn đang tức giận, trong lòng Lâm Phúc Sinh vẫn còn nhớ đến hai đứa con này.
Lâm Lam gật đầu: “Vậy ba nghỉ ngơi thêm một lát, con ăn xong lại về đây với ba.”
“Ai cần con ở đây? Con đừng tưởng rằng như vậy thì ba sẽ đồng ý để con làm người mẫu, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Lâm Phúc Sinh lại nhấn mạnh lần nữa.
Lâm Lam hé miệng, cuối cùng mang theo thất vọng ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng, Lâm Phúc Sinh thở dài một hơi, trong lòng ông nghẹn đến khó chịu, ông biết con gái ông thích nghề người mẫu, thích từ khi còn nhỏ. Nhưng ông…
Như có một hòn đá đè nặng trong tim vậy, khiến Lâm Phúc Sinh cảm thấy khó thở.
Bên ngoài.
Lâm Lam đứng một lát mới quay sang phòng Diêm Quân Lệnh, định hỏi anh muốn ăn gì, kết quả anh đã kêu người chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng rồi.
Hai người ăn qua loa một chút cũng đã hơn chín giờ. Tin tức ngoài kia vẫn chưa lắng hẳn xuống, Trần Lâm Kiệt gọi Lâm Lam về công ty, nhưng Lâm Lam lại trực tiếp tắt điện thoại.
Với chuyện tối hôm qua, Trần Lâm Kiệt đã đụng trúng vào giới hạn của cô, lần này cô tuyệt đối sẽ không nhường nhịn nữa.
Còn về chuyện Hàn Hinh Nhi sử dụng mưu mô trong cuộc thi, Lâm Lam vẫn đang tiếp tục tìm chứng cứ. Trận này cô không chỉ muốn thắng, mà còn phải đề phòng Hàn Hinh Nhi lại hãm hại cô.
Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra gần đây, Lâm Lam cảm thấy cực kỳ nặng nề. Cũng không biết cô phải thuyết phục ba cô thế nào để có thể tham gia cuộc thi, đây mới là cái khó.CHƯƠNG 40 : LÀ EM KHÔNG PHẢI AI KHÁC
Lâm Lam ở bệnh viện được hai ngày thì nhận được điện thoại từ nhà trường, ăn xong bữa sáng nhìn Diêm Quân Lệnh mà hỏi: “Em muốn tới trường một chuyến, anh về Bắc Kinh hay biệt thự?’’
“Một lát nói chuyện với ba, đợi bên em xong rồi nói.” Diêm Quân Lệnh rút ít khăn giấy lau lau miệng.
Lâm Lam do dự một hồi, “ Anh, như vây có ổn không?”.
“Có vấn đề gì sao?”.
“Ờ, thì là...” Lâm Lam đột nhiên không biết nên nói như thế nào, vắt óc nghĩ một lúc. Nghĩ hồi lâu Lâm Lam bỗng buột miệng buông ra một câu thơ: “ Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài, tùng thử quân vương bất thượng triều?” ( Người đẹp e ấp nép vào lòng, từ nay hoàng thượng không lên triều).
“Oh, nhuyễn ngọc rất đẹp, nhưng hình như anh lại nhớ là “ xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tùng thử quân vương bất tảo triều”, (Đêm xuân chưa dứt mặt trời mọc, từ nay hoàng thượng không triều sớm). Lam Lam muốn khi nào cùng bổn Vương thưởng đêm xuân đây?” Diêm Quân Lệnh buông lời chọc ghẹo. Nghe xong câu này, Lâm Lam cuối cũng cũng biết cái gì gọi là tự đào hố chôn mình rồi.
“Hậu cung của người ba nghìn mỹ nhân, xin người đừng làm khó tiểu nữ mà.”
“Hậu cung ba nghìn mỹ nhân, ta lại chỉ muốn có mình nàng.” Diêm Quân Lệnh tiếp lời một cách mạch lạc.
“Thiếu gia như các anh có phải đều tán tỉnh như vậy không? Lâm Lam quyết không nhận thua.
“Vậy còn phải xem đó là ai.” Diêm Quân Lệnh nghi hoặc.
Lâm Lam đỏ bừng mặt, “ Thôi em ăn no rồi, em đi trước đây.”
Vừa nói xong Lâm Lam vội vàng đứng dậy, cứ nói tiếp cô e không chịu nổi sự ngọt ngào này.
“Để Lý Húc tiễn em.” Đằng sau Diêm Quân Lệnh nói thêm.
“Hả? Không cần đâu...dạ vâng.” Lâm Lam định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diêm Quân Lệnh, cô ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Trải qua một ngày một đêm sóng gió, trên mạng kiểu bình luận nào cũng có. Lâm Lam đã không còn quá để ý như lúc đầu nữa, con người sau mỗi chuyện xảy ra đều dần trở lên kiên cường cứng cỏi hơn, Lâm Lam cảm thấy cô bây giờ mới bắt đầu.
Diêm Quân Lệnh ngoài mặt tuy không biểu lộ, nhưng anh không yên tâm Lâm Lam một mình đi ra ngoài.
Tới trường học, so với mấy ngày trước làm khó thì lần này thầy chủ nhiệm nói chuyện dễ chịu hơn , còn dặn dò Lâm Lam mấy câu liền cho cô rút bằng tốt nghiệp. Bạn học cùng khóa sớm đã ra trường rồi, Lâm Lam ôm bằng tốt nghiệp đi qua khuôn viên trường, bất giác giật mình thời gian trôi đi nhanh quá. Chớp mắt một cái đã 4 năm rồi.
Tâm trạng Lâm Lam rối bời, vốn dĩ thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất, cô lại vì cuộc sống mưu sinh, người yêu và những người bạn mà cô vốn trân trọng cũng phân li trong mùa tốt nghiệp ấy. Nhưng nghĩ tới Diêm Quân Lệnh, trong lòng Lâm Lam bỗng ấm trở lại.
Rời khỏi trường, Lâm Lam vừa lên xe thì nhận được một cuộc điện thoại, mới nghe được lúc vẻ mặt trầm hẳn xuống, là phía trưởng ban tổ chức show 18+ gọi tới. Họ đã gửi thư mời bên luật sư tới căn hộ của cô, nhưng vì cô không hồi đáp nên đã khởi kiện lên tòa án rồi.
Từ khi về với tập đoàn Đỉnh Thành, Lâm Lam chưa về qua căn hộ của cô, vốn dĩ không biết chuyện thư mời từ luật sư. Nhưng dù nhận được thì đã làm sao, cô không phải là đứa con nít, dọa vớ vẩn liền nghe theo. Trực tiếp nói chuyện với người bên công ty kia, “mời quý công ty nhất định phải khởi kiện, tiện giúp tôi đem theo người ký hợp đồng, để chúng tôi thực hiện quyền kiện quý công ty đã lợi dụng làm sai quảng cáo thu hút người mẫu, ép người mẫu làm dịch vụ khiêu dâm.” Dứt lời, Lâm Lam cúp điện thoại cái bộp.
“Chị dâu không sao chứ?” Lý Húc quay lại hỏi.
Lâm Lam lắc lắc đầu, nhắm mắt dựa vào xe “ Không sao.” Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi thật biết chiêu trò, chuyện này chưa qua chuyện khác đã tới, nhưng mà cô thật sự rất muốn biết lần này bọn họ định giở trò gì với cô.
Chỉ là không ngờ rằng vừa tới bệnh viện thì cảnh sát đã đứng đợi cô rồi.
Lâm Lam có chút bối rối, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần hỏi “Tôi muốn biết lý do họ khởi kiện tôi”
“Cô Lâm thứ lỗi, chúng tôi chỉ phụ trách đưa thư tố tụng, mong cô Lâm thứ 3 tuần tới đến tòa đúng giờ.” Viên cảnh sát nói lời khách sáo rồi rời đi.
Lý Húc bước lên trước nói “ Thứ 3 tuần sau vừa hay đúng ngày sơ tuyển của Đỉnh Thành”.
“Cũng là ngày tôi và Hàn Hinh Nhi quyết đấu.” Lâm Lam nói thêm, cô cho rằng đây là một sự trùng hợp.
“Chị dâu có dự định gì không?” Lý Húc vừa đi vừa hỏi.
“Cứ về đã rồi suy nghĩ sau.” Lâm Lam không hiểu mấy thứ trình tự pháp luật này lắm, từ giờ tới thứ ba tuần sau chẳng còn mấy hôm nữa.
Đợi về tới phòng bệnh đã trưa rồi. Bệnh tình của Lâm Phúc Sinh tốt hơn nhiều, tìm nguồn ghép thận cũng không phải là việc sớm chiều, bởi vậy việc cần làm duy nhất lúc này là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt. Hơn nữa ở phòng bệnh VIP Lâm Lam cũng không cần phải lo lắng chuyện xảy ra tối qua nữa, chỉ là chi phí càng nặng thêm.
Nhìn Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam có chút ngại ngùng, “Tiền trước kia và chi phí bây giờ, sau này em nhất định trả lại cho anh.”
“Với anh mà rõ ràng vậy sao, sợ mắc nợ anh à?” Diêm Quân Lệnh lạnh lùng liếc mắt.
Trước ánh mắt đó toàn thân Lâm Lam cứng đơ, “Em sợ nợ nhiều trả không hết.”
“Vậy không cần trả nữa.” Giọng Diêm Quân Lệnh không đổi, Lâm Lam cảm thấy tim đập nhanh hơn, không cần trả nữa ý là sao?
“Em không quen nợ người khác.” Lâm Lam nói là thật lòng, như thế sẽ khiến cô không bất an.
“Anh đâu phải người ngoài, anh là chồng của em.” Giọng của Diêm Quân Lệnh chùng xuống khiến Lâm Lam nhất thời lặng người đi.
“Uhm.” Phải một lúc Lâm Lam mới Uhm nhẹ một tiếng, sau đó chuyển chủ đề,” Anh đói chưa? Chúng mình cùng ăn cơm với ba nhé.”
“Chuyện nhận được thư mời hầu tòa còn không định nói với anh?” Nào biết được Diêm Quân Lệnh giơ tay nắm chặt tay Lâm Lam, đẩy người về phía trước mặt cô.
“Chuyện này...” Lâm Lam vô thức nhìn về phía Lý Húc.
Lý Húc nhún vai, ra vẻ tôi cũng hết cách, anh ấy mới là ông chủ.
“Việc này anh sẽ giải quyết, hợp đồng không phải anh ký, công ty bọn họ cũng không làm gì anh được.” Lâm Lam thực sự không muốn làm phiền Diêm Quân Lệnh nữa. Người đàn ông này giúp đỡ cô quá nhiều rồi, nhiều tới mức Lâm Lam cảm thấy trả không nổi nữa.
Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam một hồi rồi nói ,“Được rồi, có vấn đề gì thì nói với anh.”
Lâm Lam bị nhìn tới nỗi mất tự nhiên liền nhẹ nhàng kéo tay Diêm Quân Lệnh, “Mình đi ăn thôi anh.”
“Uhm.” Diêm Quân Lệnh ừm một tiếng, trừng mắt nhìn Lý Húc, Lý Húc vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Lúc ăn cơm Lâm Phúc Sinh vẫn giận Lâm Lam chuyện làm người mẫu, Lâm Lam cũng bó tay không còn cách nào nữa. Ngay cả lời của Diêm Quân Lệnh mà Lâm Phúc Sinh cũng không nghe, nhất nhất không để Lâm Lam cãi lời ông. Cho dù Lâm Lam bướng bỉnh nũng nịu thế nào chăng nữa, Lâm Phúc Sinh cũng không quan tâm.Nhưng cuộc thi tuyển người mẫu của Đỉnh Thành sắp bắt đầu rồi, Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi là khách mời khai mạc tất sẽ gây sự chú ý, đặc biệt là những ồn ào sau đó.
Mệt mỏi dựa bên ngoài phòng bệnh Lâm Phúc Sinh, thì nghe phòng bên tiếng giục vội của Lý Húc, “Sếp, Đổng sự hội vô cùng tức giận, bất luận thế nào chiều nay anh cũng phải về ạ.”
“Tôi biết rồi.” Câu này của Diêm Quân Lệnh đã nói n lần rồi nhưng không thèm làm.
“Sếp...”
Đúng lúc Lý Húc cực chẳng đã cầu xin Diêm Quân Lệnh, thì Lâm Lam đột nhiên bước vào, nói dứt khoát: “Anh về Bắc Kinh trước đi, em ở đây được rồi.”
“Em một mình ổn thật chứ?”
“Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu, hơn nữa giống như anh nói nếu em muốn bước tiếp con đường này thì những thứ phải đối mặt chỉ mới bắt đầu, bây giờ em dựa vào anh, chẳng lẽ suốt nửa đời còn lại vẫn phải dựa vào anh sao?” Lâm Lam từ tốn, giọng điệu kiên định.
“Tốt.” Diêm Quân Lăng nhìn Lâm Lam cuối cùng buông một từ “ tốt”.
Lý Húc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
CHƯƠNG 41 ANH MẤT TẤT CẢ
Khi Diêm Quân Lệnh và Lý Húc đi rồi, cả người Lâm Lam dường như bắt đầu trở về với thực tại. Trở lại phòng bệnh Lâm Phúc Sinh vẫn không màng cô, Lâm Lam không biết làm sao chỉ đành về nhà trước.
Không ngờ rằng lần trở về nhà này lại có điều bất ngờ đang đợi cô, chiếc Polo mà lần trước Diêm Quân Lệnh nói sẽ tặng cô đang đậu trong gara, nhưng mà sơn màu đỏ đó cũng rất đẹp.
Lâm Lam giật mình mím mím môi, sau đó vội vàng điện thoại cho Diêm Quân Lệnh, “xe tới rồi!”
“Có thích không?” Chiếc trực thăng tối qua bị trả về, Lý Húc lái xe hai người đang trên cao tốc. Nghe thấy giọng vui mừng ngạc nhiên của nha đầu qua điện thoại, tâm trạng Diêm Quân Lệnh khá vui.
“Thích.” Lâm Lam nhìn xe rồi gật đầu lia lịa.
Diêm Quân Lệnh nhép môi, “Thích thì tốt.”
“Nhưng mà...” Lâm Lam ngập ngừng
“Nhưng mà cái gì?” Diêm Quân Lệnh thấy lạ và hỏi.
“Em dường như nợ anh quá nhiều, trả không hết phải làm sao?” Lâm Lam cắn môi có chút bối rối.
“Vậy thì thế chấp em đi.”
“Ớ, em đâu có đáng giá vậy.” Lâm Lam nghe lời nói ngọt ngào, ấp úng đáp trả.
“Coi như anh mất hết vậy.” Vốn nghĩ rằng đàn ông sẽ dùng chiêu nói cô có thể thế chấp tiền này tiền kia, không muốn đàn ông trực tiếp nói cho hết như vậy.
Lâm Lam lẳng lặng đá mắt, “Không sao em cúp máy đây.”
Diêm Quân Lệnh dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc bấy giờ của tiểu nha đầu, cười nhẹ nhàng, “ha ha”, “Chìa khóa ở cửa vào, lái xe cẩn thận chút.”
“Ừm, em biết rồi.” Tuy bực mình với câu nói của nam nhân, nhưng nghĩ tới chiếc xe tâm trạng vẫn rất vui, chỉ là làm sao để trả nợ thì cô cần có kế hoạch lâu dài.
“Còn nữa, anh hứa với ba năm sau cho ông bế cháu nội rồi, đợi mọi việc ổn thỏa cùng anh về nhà một chuyến.” Diêm Quân Lệnh từ tốn nói, Lâm Lam như hóa đá đứng chôn chân tại chỗ, tới nhà họ Diêm, chẳng phải là cô sẽ gặp cha của Diêm Quân Lệnh - Diêm tổng nóng tính, tính tình kỳ quái trong truyền thuyết đó sao.
Nuốt nước miếng, Lâm Lam chưa đi đã có chút sợ rồi.
“Hừm?” Không thấy đầu dây bên kia lên tiếng, Diêm Quân Lệnh hắng giọng .
“Em không đi được không?”
“Con dâu sớm muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng.” Câu nói của Diêm Quân Lệnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Lam.
Cúp máy xong, Lâm Lam cẩn thận nhẹ nhàng vuốt ve chiếc xe đỏ của mình, sau đó trở về biệt thự.
Còn 4 ngày nữa là thứ 3 rồi. Lâm Lam vẫn còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị.
Diêm Quân Lệnh trên xe gửi tin nhắn cho Thẩm Hoằng, 3 chữ xe rất ok.
Thẩm Hoằng liền gọi lại đòi thưởng, sau đó không do dự nói, “Diêm tổng, chiếc xe đó tôi tốn biết bao công sức đấy, vỏ ngoài là chiếc Polo, còn lại đều được tỉ mỉ trang trí, chỉ tính sơn thôi cũng mấy mươi vạn rồi, chiếc xe này đắt hơn chiếc Rolls royce cuả Tiểu Lý Tử nhiều, ngài xem khi nào tiền chuyển vào tài khoản của tôi thế?
Bụp!
“Woa oh.” Thẩm Hoằng vừa dứt lời thì đầu dây bên kia cúp máy cái bụp, Thẩm Hoằng woa oh một tiếng, tiếc là đã muộn.
Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu nhìn Lý Húc, “Một chiếc Polo cỏn con mà tên tiểu tử này đòi tiền tôi, cậu nói xem có phải gần đây anh ta nghèo phát điên không?”
“Ha ha, chắc vậy.” Lý Húc toát mồ hôi, đồng cảm Thẩm thiếu gia thật đáng thương.
........
Tập đoàn Tinh Thần.
Búa rìu dư luận gây ảnh hưởng rất lớn tới Hàn Hinh Nhi, cộng thêm việc đại sứ thương hiệu vốn dĩ thuộc về cô, bây giờ lại phải tranh giành với Lâm Lam, khiến lợi thế quán quân của cô có như không, ngoài việc lên trang bìa của một tạp chí vốn có mối quan hệ tốt với Tinh Thần thì cô chẳng còn gì.
“Lâm Kiệt, anh nói cô ta dùng cách nào không những trưởng khoa kế toán mà viện trưởng bệnh viện Vi Ái cũng ra mặt giúp, còn có thể khiến cho lãnh đạo cục du lịch giúp cô ta xoa dịu dư luận, Lâm Lam cô ta rốt cuộc còn có cái gì mà chúng ta chưa biết không?”. Hàn Hinh Nhi càng nói càng không cam tâm, càng nói càng uất hận.
“Chi tiết về cô ta anh rõ nhất, nhưng mà vốn dĩ không thể nào có mối quan hệ với thành ủy, càng không thể quen biết viện trưởng bệnh viện Vi Ái, nếu không Lâm Phúc Sinh ở Vi Ái nằm 3 năm, cô ta tới bây giờ mới đi tìm. Cũng có thể thật sự thành ủy thấy cô ta làm đại diện là thích hợp, viện trưởng Cổ ra mặt là sự trùng hợp.” Trần Lâm Kiệt trầm trầm nói, trong lòng không nghĩ Lâm Lam có thế lực gì.
“Trùng hợp?, trên đời này lắm thứ trùng hợp vậy sao?” Hàn Hinh Nhi không tin, “ Đúng rồi, tối qua e về căn hộ, phát hiện ngoài quần áo thì mọi thứ của cô ta đều dọn đi rồi.”
“Đi rồi?” Trần Lâm Kiệt không tin.
“Đúng vậy, không biết dọn đi đâu rồi, em nhớ là lúc nhà cô ta giải tỏa chỉ còn lại khung nhà, chả lẽ cô ta về nhà rồi?” Hàn Hinh Nhi nghi hoặc, cô không hiểu Lâm Lam dọn đi rồi tại sao không mang theo quần áo, những bộ đồng phục mà Lâm Lam coi như bảo bối.
“Nếu quần áo vẫn còn, thì có lẽ không phải dọn đi. Tình hình bên kia thế nào rồi?” Trần Lâm Kiệt cũng cảm thấy Lâm Lam không thể bỏ đi mà không mang theo quần áo.
“Nói là Lâm Lam đã nhận được thư tố tụng rồi.” Hàn Hinh Nhi nhắc tới việc này thì vui mừng trở lại.
Trần Lâm Kiệt vừa nghe tới đây, giọng điệu đắc ý, “Vậy thì tốt, nếu đã như vậy, tôi xem cô thứ ba làm sao có thể xuất hiện ở Đỉnh Thành đây.”
“Anh nghe nói tạp chí Yue wei lần khai mạc này thêm một phần, trong đó người chiến thắng lần này sẽ trở thanh nhân vật trang bìa tạp chí tháng 7, Yue wei tuy không phải là tờ báo lớn, nhưng lượng tiêu thụ lớn, độ phủ rộng cao, tháng 7 là tháng rất quan trọng, nếu em thắng cuộc thì ngày tháng sau này rộng mở rồi.”
“Em sẽ thắng.” Hàn Hinh Nhi cười nụ cười kiêu ngạo, chỉ cần Lâm Lam không xuất hiện, thì người chiến thắng chỉ có thể là cô.
Còn về những bình luận đối với video trên mạng khi Lâm Lam xảy ra chuyện, tập đoàn Tinh Thần không có chút phản ứng, nhưng đổi lại là Hàn Hinh Nhi thì Tinh Thần lập tức bưng bít tin đồn, tuy thấy có vẻ giả tạo nhưng những chuyện người mẫu vớ vẩn này dân mạng mới đầu sôi nổi nhưng rất nhanh sẽ lắng xuống.
Hơn nữa, những chuyện này ngoài mấy cơ quan quan trọng thì mấy loại lá cải chỉ cần mặt dày là mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Nhưng mà coi tin tức về việc thi tuyển người mẫu của Đỉnh Thành trên bản tin Đại Tứ, Trần Lâm Kiệt vẫn cảm thấy đau đầu, lúc đầu anh ta muốn nắm quyền tổ chức, nhưng danh tiếng của Tinh Thần truyền ra ngoài, giờ chỉ có thể dựa vào Hàn Hinh Nhi thôi.
Cách ngày tuyển chọn càng gần, Tinh Thần cũng có vài diễn viên hợp đồng tham gia, toàn Tấn Thị đang bàn luận về cuộc thi tuyển lần này, sôi nổi hơn cả là việc ai đảm nhận vị trí đại sứ thương hiệu lần này.
Trước khi chưa xảy ra những chuyện không hay đó, người dân Tấn Thị vốn không hề quan tâm mấy chuyện tuyển mẫu này, nhưng bởi vì hành động của Hàn Hinh Nhi khiến Lâm Lam bị tiếng xấu, tiếp theo đó là trả đũa nhau, tăng thêm tính ly kỳ cho toàn bộ chuyện này. Sự chú ý ngày một cao, thậm chí so với độ nổi tiếng của cuộc thi next top model trước đây còn cao hơn.
Rất nhanh đã tới thứ 3 rồi.
Sáng sớm Lâm Lam sau khi nhận một cuộc điện thoại, cô thong thả lái chiếc Polo tới nơi tổ chức. Nghe nói lần này Đỉnh Thành vì sự kết hợp giữa nữ chính quảng cáo tuyển người mẫu thương hiệu thể thao của một công ty bản địa, nam chính là Trương Việt, đội trưởng của nhóm nhạc hot nhất lúc bấy giờ. Tuy ra mắt 3 năm, lại đứng đầu danh sách các ca khúc hot hit, là ông hoàng nhạc trẻ hot nhất của Đỉnh Thành, một năm gần đây chuyển hướng sang điện ảnh, quảng cáo lần này do đạo diễn nổi tiếng Trương Đạo giám sát, cũng là lần đầu tiên Trương Việt thử sức ngoài việc quay MV.
Hơn nữa nói là lần này chọn nữ quảng cáo chính ở Tấn Thị, thực ra cũng chính là hoạt động quảng bá thể thao.
CHƯƠNG 42 VIỆC CŨ LẶP LẠI
Cục du lịch để Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi mượn sự kiện lần này để thi thố, cũng có sự tính toán của mình. Tóm lại thương hiệu lg cũng là một trong nhãn hiệu lớn Tấn Thị, độ nổi tiếng càng cao càng có lợi cho Thị, cũng coi như chính phủ ủng hộ người dân kinh doanh buôn bán.
Tới sự kiện rồi, xung quanh người người đông đúc, Lâm Lam vất vả lắm mới tìm được chỗ đỗ con Polo của cô, lần đầu lái thử, Lâm Lam lòng vòng nhiều đường, may mà xe này rẻ nhưng chạy rất đầm xe, ghế trước cũng rộng rãi chân đặt vừa chỗ khiến Lâm Lam vui mừng khôn tả.
Đỗ xe xong, Lâm Lam chỉnh lại trang phục bước vào hậu trường, để tránh không xảy ra chuyện như lần trước, lần này Lâm Lam tự chuẩn bị giày cho mình.
Hậu trường.
Cuộc thi sắp bắt đầu, vẫn chưa thấy Lâm Lam tới, Hàn Hinh Nhi vừa trang điểm vừa làm móng, chủ đề của bọn họ lần này cũng giống như thi tuyển mẫu, đều là chạy quảng cáo. Hàn Hinh Nhi nắm chắc chiến thắng trong tay, Tinh Thần vì thế mà không những phái thêm hai trợ lý, đích thân Trần Lâm Kiệt tới dự ghế đầu.
“Vẫn còn 10 phút, Lâm Lam kia sao vẫn chưa tới?” Ekip làm việc vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi, sự kiện này phát sóng trực tiếp bọn họ không thể để có bất cứ sai sót nào.
“Ha ha.” Hàn Hinh Nhi cười nhỏ, nhìn nhân viên ekip., “ Tôi e là hôm nay cô ta không đến được rồi”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” ekip phụ trách hoạt động lần này vừa nghe thì cuống lên.
“Mấy người không biết sao? Cô Lâm lần trước ký một hợp đồng, nhưng sát giờ không tới, phá tan mọi việc, hại phía ban tổ chức bồi thường mấy trăm vạn, cuối cùng bắt cô ta bồi thường. Nhưng cô Lâm không những không đền còn thái độ xấc xược, cho nên bị người ta kiện, nghe nói hôm nay hầu tòa rồi.” Tiểu Tiết bên cạnh Hàn Hinh Nhi thêm mắm thêm muối nói.
Nghe mấy lời này ekip thực hiện tức giận mà chửi ,“Sao lại như vậy được?”Cục du lịch sao lại để cho loại người này tham gia dự tuyển đại sứ thương hiệu của Tấn Thị chứ?” Họ vốn dĩ bất mãn với việc thêm chương trình đầu này rồi, bây giờ lại còn xuất hiện sự việc như vậy.
Trong bầu không khí căng thẳng, giọng của Lâm Lam đột nhiên vang lên ngoài sảnh.
“Xin chào, tôi là Lâm Lam, xin hỏi lát nữa từ ở đây lên trình diễn phải không?”
Hàn Hinh Nhi kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn ra ngoài vừa bắt gặp Lâm Lam bước vào, áo phông trắng, quần jean màu xanh nhạt, tóc đen cột gọn gàng, mặt trang điểm nhẹ, trong sáng giống như sinh viên năm nhất vậy.
“Tôi vào nhầm phòng rồi?”, thấy mọi người ngây đơ ra, Lâm Lam mỉm cười hỏi, nhưng trong lòng biết cô tìm đúng rồi.
“Cô là Lâm Lam? Chuẩn bị trình diễn rồi.” Ekip nhìn qua Hàn Hinh Nhi một cái, sau đó quay lại nói với Lâm Lam, quét mắt qua trang phục của ?"Lâm Lam hỏi, “Cô có cần thay bộ khác không?”.
“Không cần đâu, chẳng phải chủ đề hôm nay là thể thao sao? Tôi như vậy được rồi.” Lâm Lam mỉm cười trả lời, cô cố ý đặc biệt tới tiệm bán đồ hiệu lg mua nguyên bộ lg, còn về việc tại sao mặc giản dị như vậy, một là thể thao vốn dĩ phải gọn nhẹ, thứ hai là bộ đồ rẻ nhất, tiết mục sau cô chuẩn bị là trang phục thể thao, tiết mục cuối cùng khi công bố kết quả Lâm Lam đã có tính toán khác.
“Được rồi, tôi lập tức thông báo cho MC chuẩn bị bắt đầu.” Nhân viên ekip nói xòn liền rời khỏi hậu trường.,
Lúc này Hàn Hinh Nhi mới ngạc nhiên hỏi, “Sao cô có thể xuất hiện ở đây được?”
“Không ở đây thì tôi nên xuất hiện ở đâu?” Mang vẻ mặt không hiểu cô nói cái gì, Lâm Lam nhìn Hàn Hinh Nhi.
“Cô...cô không sợ một lát nữa cảnh sát tới đưa cô đi, tới lúc đó người mất mặt là cô đó.”giọng Hàn Hinh Nhi có chút lo lắng.
Lâm Lam khẽ cười, tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng đung đưa, “ Lần này e rằng để cậu thất vọng rồi, theo tôi được biết bản thân ban tổ chức còn khó giữ, làm gì có thời gian tới truy cứu chuyện của tôi, huống hồ đó không phải chuyện của tôi .”
Miệng thì nói như vậy, trong lòng thì rất rõ nhất định lại là Diêm Quân Lệnh đã giúp cô.
“Ý của cô là gì chứ?” Hàn Hinh Nhi không hiểu, cô rõ ràng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nhất định hôm nay phải hầu tòa.
“Ý của tôi là gì cậu là người rõ nhất mà.” Nói xong Lâm Lam quay sang một bên, chuẩn bị lên trình diễn.
Mưu kế của Hàn Hinh Nhi thất bại, toàn thân tức run lên. Tiểu Tiết đứng bên cạnh không nhịn được an ủi” Hinh Nhi chị đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe đâu, sắp diễn rồi, ai thắng ai thua còn chưa biết mà.”
“Đúng, còn chưa bắt đầu, tôi không thể thua.” Nói xong Hàn Hinh Nhi nói thầm bên tai Tiểu Tiết một lúc, sau ngồi xuống.
Lâm Lam lừ mắt cảnh cáo họ một cái, sau đó mang đôi giày để diễn cất vào trong tủ giữ đồ, cẩn thận khóa lại.
Rất nhanh bên ngoài MC tuyên bố lần trình diễn này có trứng phục sinh ( tiết mục bí mật ), do hai người mẫu được quan tâm nhất Tấn Thị trình diễn mở màn.
Tiếng vỗ tay rầm rầm, Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi từ từ bước ra sân khấu.
Hàn Hinh Nhi tuy trang phục thuộc lĩnh vực thể thao nhưng thuộc loại sang chảnh đắt tiền. Còn Lâm Lam cũng mang phong cách thể thao nhưng lại là loại giản dị tầm thường mặc hàng ngày .
Tiếng nhạc vang lên, hai người đi bộ vận động nhẹ nhàng. Chỉ là Hàn Hinh Nhi theo sự luyện tập từ trước bước đi vô cùng vững, tuy cũng có thể kịp nhạc, nhưng toàn thân thể hiện sự xa hoa mệt mỏi, đặc biệt là chiếc vòng titan trên cổ, ý của cô muốn thể hiện sự thời thượng, nhưng cô quên rằng bản thân không phải đang ở cuộc thi sắc đẹp, mà đối mặt với toàn dân Tấn Thị là số đông khán giả trung tuổi.
Đi bên cạnh Hàn Hinh Nhi là Lâm Lam, một tay bỏ vào túi quần chân bước khoan thai, giống như thông thường, nhưng cho dù là biểu cảm hay động tác đều rất cuốn hút. Quan trọng hơn là nhịp nhàng theo tiếng nhạc, Hàn Hinh Nhi lộ rõ bị nhịp độ của Lâm Lam cuốn theo, đến cuối cùng vốn dĩ bình luận phụ kiện của Lâm Lam, tuy nhiên khán giả chỉ là coi cho náo nhiệt, nhưng dưới khán đài có Thẩm Duyệt tổng biên tập tạp chí thời trang của Yue wei, còn có Trương đạo diễn và Thẩm Hoằng vừa tới ngồi phía dưới.
Còn về Trần Lâm Kiệt ngạc nhiên với sự xuất hiện của Lâm Lam, tiếp đó phát hiện Hàn Hinh Nhi lại bị tiết tấu của Lâm Lam kéo theo, mấy lần có ý nhắc nhở Hàn Hinh Nhi nhưng đối phương hoàn toàn không biết mình phạm phải sai lầm lớn.
Tiết mục đầu tiên dường như không có gì đặc sắc. Thẩm Hoằng lém lỉnh gửi tin nhắn cho Diêm Quân Lệnh, “ Chị dâu biểu hiện quá hay, thực lực đè bẹp đối phương nhỉ.”
“Đâu có gì lạ.” Ngoài dự đoán, Diêm Quân Lệnh trả lời rất nhanh.
“Hả”. Thẩm Hoằng bị 4 chữ trực tiếp đánh gục, sau đó chịu không nổi đau khổ tiếc tiền của mình
Hâu trường.
Pậc...
Hàn Hinh Nhi bắt đầu nghe thấy tiếng vỗ tay của khán giả thấy rất vui, nhưng rời khỏi sân khấu nhìn thấy nét mặt của Trần Lâm Kiệt thì biết sự việc không như bản thân nghĩ, tức giận hất đổ hết đồ trang điểm trên bàn.
Tiếng rơi đồ làm kinh động cả ekip, nhưng không ai buồn để ý tới cô ta. Được một lát ai làm việc người đó, như vậy càng khiến cho Hàn Hinh Nhi khó chịu.
“Việc xử lý sao rồi.? Đợi không ai để ý nữa, Hàn Hinh Nhi đổi bộ trang phục khác rồi hỏi thầm Tiểu Tiết.
Tiểu Tiết nhìn Hàn Hinh Nhi ra dấu Ok, sau đó hai người cùng đổi giày trong tủ của Lâm Lam.
Tiết mục thứ 2 bắt đầu.
Hàn Hinh Nhi cố tình đi sau Lâm Lam, muốn đẩy cô ngã xuống, không nghĩ Lâm Lam trật chân trước một bước. Kèm theo sắc mặt khó coi , đầy ẩn ý nhìn Hàn Hinh Nhi. Hàn Hinh Nhi trong lòng vui mừng, thiết nghĩ lần này xem Lâm Lam cô còn ngóc đầu được không.
Trên sân khấu, Hàn Hinh Nhi luôn theo dõi Lâm Lam khi nào sơ suất, nhưng rõ ràng là bị trật chân rồi, lại đột nhiên quay nhanh lại tiếp tục tiến về phía trước, tới cuối cùng Hàn Hinh Nhi vì mải để ý tới động thái của Lâm Lam mà đột nhiên bước loạn nhịp, không theo kịp nhạc nữa. Đây là điều tối kị trên sàn diễn, huống Hàn Hinh Nhi lại là người mẫu chuyên nghiệp.
Lông mày tổng biên tập Yue wei chau lại không thể chau hơn nữa, cũng may là biểu hiện của Lâm Lam khiến bà hài lòng. Còn về Trương Đạo ngoắc ngoắc Thẩm Hoằng, “ Cột tóc đuôi ngựa như vậy cũng được đấy chứ, chỉ là dáng có hơi cao, nhưng mà tới lúc đó có thể lót đệm cho Trương Việt một cái hộp dưới chân, xem ra lần trình diễn này có thể kết thúc được rồi”.
“Tôi nói này Trương đạo diễn, hai vị này không phải tham gia trình diễn, người ta là đại sứ hình ảnh Tấn Thị đó.” Thẩm Hoằng vừa nghe thật sự hết cách.
Chẳng lẽ Trương đạo diễn không hiểu MC nói gì sao?
Bình luận facebook