Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
334
Ánh trăng xuyên qua khe cửa đổ bóng xuống tấm rèm , rượu đã ngấm, Đường Tiểu Nhiễm vẫn chưa ngủ, vẫn nghe rõ tiếng thở đều đều bên cạnh, nhân lúc trăng sáng vằng vặc, cô đưa mắt nhìn qua nhưng chỉ nhìn thấy tấm lưng săn chắc quyến rũ hướng về phía mình, suốt ngần bảy năm ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, nhưng sao lúc mở mắt dậy nếu không phải thiếu đi một người thì vẫn chỉ có tấm lưng ấy hướng về cô.
Cô rất muốn nói với anh, rằng bảy năm trước, lúc anh tìm cô, cầu xin cô đồng ý hiến tặng tế bào gốc máu cho Tẩm Tâm Nhiên, lúc ấy cô mới biết Thẩm Tâm Nhiên mắc phải căn bệnh máu trắng.
Trùng hợp thay, máu mà cô tình nguyện hiến trước đây còn lưu ở ngân hàng máu có thể cấy ghép cho Thẩm Tâm Nhiên, khi biết được việc này, cô không chút do dự lập tức đồng ý cứu giúp.
Nhưng đoán chừng nếu nói cho anh, anh cũng chẳng tin đâu.
Lúc ấy, trong đầu chợt gạt đi cái ý nghĩ này, chẳng hiểu do ma xui quỷ khiến hay bị những chấp niệm trong lòng thúc giục, cô dám cả gan đưa ra một yêu cầu như thế: "Kí một bản hợp đồng đi, kết hôn với em, em mới cứu cô ta". Cô đã quá cần Thẩm Mộ Diễn, quá khao khát tình yêu của người đàn ông này.
Thứ mà cô nghĩ lúc ấy chỉ đơn giản là có thể giữ anh bên cạnh mình, cùng anh sống một cuộc đời bình dị. Lâu ngày rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm, đợi sau khi kết hôn, chỉ cần cô hết lòng yêu chiều anh, tim người vốn chẳng phải làm từ đá, đến lúc ấy tình yêu của cô nhất định khiến anh phải xiêu lòng.
Những suy nghĩ khi đó của cô thật ngây thơ và đẹp đẽ làm sao, cô đã nghĩ đến tất cả_tốt có xấu có, nhưng không ngờ rằng, tận sâu trong tim Thẩm Mộ Diễn chỉ chán ghét cô, ghê tởm cô.
Cô càng không ngờ được, lý do mà Thẩm Mộ Diễn luôn đeo một chiếc nhẫn ở ngón út bàn tay phải!
Cảm giác đầu tiên cô nhìn thấy chiếc nhẫn ấy, chính là cảm thấy chiếc nhẫn mang một vẻ dịu dàng, giống như chiếc nhẫn mà một người phụ nữ thường đeo ở ngón giữa, chiếc nhẫn đeo ở ngón út trên tay anh, không chỉ biểu lộ sự xa cách vời vợi, mà còn có một chút kì lạ quái đản.
Suốt bảy năm, Thẩm Mộ Diễn thỉnh thoảng thích vuốt nhẹ chiếc nhẫn này, Đường Tiểu Nhiễm vốn chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là một thói quen của anh.
Mãi cho đến tuần trước, lúc nhận được một email...
Thì ra, sự cố chấp của cô lại buồn cười đến vậy!
Tình yêu của cô, lại thừa thãi như vậy!
Cô yêu Thẩm Mộ Diễn, thật sự rất yêu anh, bắt đầu tư lúc nào, chính cô cũng không nhớ rõ nữa.
Tình cảm của người con gái lúc đầu chỉ đơn thuần là thích một người, nhưng theo thời gian, không những không giảm đi mà còn trở nên không thể kiểm soát được.
Chỉ đáng tiếc là, cô đặt Thẩm Mộ Diễn lên vị trí cao nhất, nhưng anh đối với thứ tình cảm ấy hoàn toàn không có chút thiện cảm gì, thậm chí là vô cùng chán ghét.
Thẩm mộ Diễn chán ghét cô, bảy năm qua, thứ cảm xúc ấy càng lúc càng sâu đậm.
Đường Tiểu Nhiễm không phải là không rõ, chỉ là cô cứ mãi cố chấp rằng, chỉ cần cố gắng thì có thể khiến anh mềm lòng, cho mãi đến khi xuất hiện bức thư điện tử ấy, haha, Đường Tiểu Nhiễm à, trên đời này cô là nực cười nhất!
Nằm trên giường, nhìn một lượt khung cảnh trước mắt, thật thân thuộc biết bao, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy xa cách lạ lẫm.
Đường Tiểu Nhiễm từ từ duỗi cánh tay, rồi từ phía sau ôm trọn lấy tấm lưng hao gầy của anh, cô đưa mặt ghé sát người anh "rất nhanh thôi, anh sẽ được tự do, em biết anh muốn thoát khỏi em như thế nào mà, thôi thì tặng anh một món quà sau cuối vậy"
Cô nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau
" Thẩm Mộ Diễn, chúng ta ở bên nhau cũng được bảy năm rồi." Đường Tiểu Nhiễm chặn người đàn ông sắp bước ra khỏi cửa lại, đột ngột mở miệng hỏi một câu.
Người đàn ông nét mặt vô cảm: "Thẩm phu nhân, mời tránh ra, hôm nay tôi phải đi Provence". Câu nói ngầm ẩn ý rằng anh lúc này không rảnh để phí lời với cô.
Vừa nghe tới Provence, đôi vai cô khẽ run lên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, chặn lấy Thẩm Mộ Diễn: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Anh đưa tay nhìn đồng hồ, vầng trán hơi nhăn lại lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Không để mất nhiều thời gian của anh." Cô nói:" Thẩm Mộ Diễn, bảy năm rồi, em muốn tặng anh một món quà."
Ánh mắt anh không còn đủ kiên nhẫn, vội cất bước đi:" Thẩm phu nhân chấp nhận lãng phí thời gian lãng phí tiền của thì cứ tiếp tục đi." Anh bước ra khỏi cửa biệt thự, rồi đứng trong sân xoay người nhìn cô một cái, nhếch mép cười: "Quà của Thẩm phu nhân tặng, Thẩm mỗ có thể nhận sao?"
Nụ cười chế giễu của anh, Đường Tiểu Nhiễm đã quá rõ rồi, tim cô chua chát đau thắt lại, nén nổi đau, cô nhoẻn moệng nở nụ cười, bình tĩnh nói: "Không, lần này anh nhất định sẽ nhận."
Thẩm Mộ Diễn bỉu môi, không nói không rằng xoay lưng về phía cô, không mấy để tâm đến, vẫy vẫy tay chẳng khác gì đang xua muỗi.
Chiếc nhẫn trên tay anh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm chói cả mắt Đường Tiểu Nhiễm.
Chiếc xe đậu sẵn dưới nhà, chầm chậm rời đi, Đường Tiểu Nhiễm xoay người, quay trở lại phòng, trước bàn trang điểm lưu lại một bức thư, cô đặt một cây bút đè lên phía trên, trên bì thư nắn nót viết: Thẩm Mộ Diễn.
Bên trong phong thư gồm một bản hợp đồng kí từ bảy năm trước, một bản đơn ly hôn, và một lá thư.
Hai giờ sau, cô tiễn một nhân viên của công ty gia chánh và công ty chuyển nhà mà khi trước từng mời đến, rồi thu trọn vào tầm mắt " ngôi nhà" đã gắn bó suốt bảy năm, lúc này đây những gì liên quan đến cô đều biến mất, không còn chút dấu vết nào.
"Thẩm Mộ Diễn, anh tự do rồi." Đôi mắt to tròn của cô rưng rưng lệ, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt rồi trượt xuống ướt đẫm cả vạt áo.
Nhìn lại lần cuối nơi đã từng được xem là "nhà", Đường Tiểu Nhiễm quay người, cất bước ra đi.
Ở một nơi cách xa thành phố Minh Châu, trong căn hộ mà mặt hướng về phía biển lớn, vô cùng ấm cúng và đẹp đẽ.
Một người phụ nữ nằm giữa bồn tắm trong phòng tắm, nước từ trong bồn tắm đã đầy, tí tách tý tách nhỏ giọt tràn ra ngoài bồn tắm, lan ra khắp nền nhà, ướt đẫm con dao gọt trái cây vứt sõng soài trên nền.
Bồn tắm đặt dựa vào cửa sổ, ánh đèn xuyên qua khe hở giữa tấm rèm cửa soi rõ nước đầy ắp trong bồn tắm, một màu đỏ tươi như...máu!
Người phụ nữ trong bồn tắm, nằm bất động, tròng mắt mỗi lúc một lờ đi, nước trong bồn, càng lúc lại càng đỏ.
Những giọt nước đỏ tí tách, tí tách nhỏ giọt, tràn khắp nền nhà, nhuộm đỏ cả những viên gạch, một thứ đỏ vô cùng lấp lánh!
Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, em không ngờ rằng sự cố chấp của em lại làm tổn thương người khác
Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, những vui buồn đau thương anh gây ra cho em, em đều nhận hết, chỉ cần đó là của anh, em mới biết, tình yêu của em, thật thừa thãi và nực cười.
Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, sự chán ghét sự ghê tởm sự ác cảm sự ruồng bỏ của anh, em đều biết, em đều hiểu rõ, bảy băm qua, chỉ là em giả vờ không biết, cứ cho rằng có thể lừa gạt được chính mình, nhưng sự thật vẫn là sự thật, như tát vào mặt em một cái vậy.
Em không biết đến sự tồn tại của cô ấy, em không biết anh sớm đã có người trong mộng, em không hề cố ý chen ngang nhưng em vẫn làm tổn thương người vô tội, xin lỗi anh, em trả lại tự do cho anh rồi.
Nhưng chấp niệm của em quá lớn rồi, nếu như sống mà không thể ôm lấy anh, không thể yêu anh, em sẽ phát điên lên mất.
Thật sự xin lỗi, Thẩm Mộ Diễn anh tự do rồi, em cũng thanh thản rồi.
Trong bồn tắm, tròng mắt của cô càng lúc càng lờ đi, một bồn nước đầy, cũng càng lúc càng nhuốm đỏ.
Đôi môi tái nhợt vì mất máu, gắng gượng nở một nụ cười , trong giây phút hấp hối, Đường Tiểu Nhiễm tự dặn lòng: cuối cùng cũng có thể dừng sự chấp niệm, dừng yêu anh lại rồi. Thật tốt!
Quá mệt rồi!
Ánh trăng xuyên qua khe cửa đổ bóng xuống tấm rèm , rượu đã ngấm, Đường Tiểu Nhiễm vẫn chưa ngủ, vẫn nghe rõ tiếng thở đều đều bên cạnh, nhân lúc trăng sáng vằng vặc, cô đưa mắt nhìn qua nhưng chỉ nhìn thấy tấm lưng săn chắc quyến rũ hướng về phía mình, suốt ngần bảy năm ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, nhưng sao lúc mở mắt dậy nếu không phải thiếu đi một người thì vẫn chỉ có tấm lưng ấy hướng về cô.
Cô rất muốn nói với anh, rằng bảy năm trước, lúc anh tìm cô, cầu xin cô đồng ý hiến tặng tế bào gốc máu cho Tẩm Tâm Nhiên, lúc ấy cô mới biết Thẩm Tâm Nhiên mắc phải căn bệnh máu trắng.
Trùng hợp thay, máu mà cô tình nguyện hiến trước đây còn lưu ở ngân hàng máu có thể cấy ghép cho Thẩm Tâm Nhiên, khi biết được việc này, cô không chút do dự lập tức đồng ý cứu giúp.
Nhưng đoán chừng nếu nói cho anh, anh cũng chẳng tin đâu.
Lúc ấy, trong đầu chợt gạt đi cái ý nghĩ này, chẳng hiểu do ma xui quỷ khiến hay bị những chấp niệm trong lòng thúc giục, cô dám cả gan đưa ra một yêu cầu như thế: "Kí một bản hợp đồng đi, kết hôn với em, em mới cứu cô ta". Cô đã quá cần Thẩm Mộ Diễn, quá khao khát tình yêu của người đàn ông này.
Thứ mà cô nghĩ lúc ấy chỉ đơn giản là có thể giữ anh bên cạnh mình, cùng anh sống một cuộc đời bình dị. Lâu ngày rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm, đợi sau khi kết hôn, chỉ cần cô hết lòng yêu chiều anh, tim người vốn chẳng phải làm từ đá, đến lúc ấy tình yêu của cô nhất định khiến anh phải xiêu lòng.
Những suy nghĩ khi đó của cô thật ngây thơ và đẹp đẽ làm sao, cô đã nghĩ đến tất cả_tốt có xấu có, nhưng không ngờ rằng, tận sâu trong tim Thẩm Mộ Diễn chỉ chán ghét cô, ghê tởm cô.
Cô càng không ngờ được, lý do mà Thẩm Mộ Diễn luôn đeo một chiếc nhẫn ở ngón út bàn tay phải!
Cảm giác đầu tiên cô nhìn thấy chiếc nhẫn ấy, chính là cảm thấy chiếc nhẫn mang một vẻ dịu dàng, giống như chiếc nhẫn mà một người phụ nữ thường đeo ở ngón giữa, chiếc nhẫn đeo ở ngón út trên tay anh, không chỉ biểu lộ sự xa cách vời vợi, mà còn có một chút kì lạ quái đản.
Suốt bảy năm, Thẩm Mộ Diễn thỉnh thoảng thích vuốt nhẹ chiếc nhẫn này, Đường Tiểu Nhiễm vốn chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là một thói quen của anh.
Mãi cho đến tuần trước, lúc nhận được một email...
Thì ra, sự cố chấp của cô lại buồn cười đến vậy!
Tình yêu của cô, lại thừa thãi như vậy!
Cô yêu Thẩm Mộ Diễn, thật sự rất yêu anh, bắt đầu tư lúc nào, chính cô cũng không nhớ rõ nữa.
Tình cảm của người con gái lúc đầu chỉ đơn thuần là thích một người, nhưng theo thời gian, không những không giảm đi mà còn trở nên không thể kiểm soát được.
Chỉ đáng tiếc là, cô đặt Thẩm Mộ Diễn lên vị trí cao nhất, nhưng anh đối với thứ tình cảm ấy hoàn toàn không có chút thiện cảm gì, thậm chí là vô cùng chán ghét.
Thẩm mộ Diễn chán ghét cô, bảy năm qua, thứ cảm xúc ấy càng lúc càng sâu đậm.
Đường Tiểu Nhiễm không phải là không rõ, chỉ là cô cứ mãi cố chấp rằng, chỉ cần cố gắng thì có thể khiến anh mềm lòng, cho mãi đến khi xuất hiện bức thư điện tử ấy, haha, Đường Tiểu Nhiễm à, trên đời này cô là nực cười nhất!
Nằm trên giường, nhìn một lượt khung cảnh trước mắt, thật thân thuộc biết bao, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy xa cách lạ lẫm.
Đường Tiểu Nhiễm từ từ duỗi cánh tay, rồi từ phía sau ôm trọn lấy tấm lưng hao gầy của anh, cô đưa mặt ghé sát người anh "rất nhanh thôi, anh sẽ được tự do, em biết anh muốn thoát khỏi em như thế nào mà, thôi thì tặng anh một món quà sau cuối vậy"
Cô nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau
" Thẩm Mộ Diễn, chúng ta ở bên nhau cũng được bảy năm rồi." Đường Tiểu Nhiễm chặn người đàn ông sắp bước ra khỏi cửa lại, đột ngột mở miệng hỏi một câu.
Người đàn ông nét mặt vô cảm: "Thẩm phu nhân, mời tránh ra, hôm nay tôi phải đi Provence". Câu nói ngầm ẩn ý rằng anh lúc này không rảnh để phí lời với cô.
Vừa nghe tới Provence, đôi vai cô khẽ run lên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, chặn lấy Thẩm Mộ Diễn: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Anh đưa tay nhìn đồng hồ, vầng trán hơi nhăn lại lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Không để mất nhiều thời gian của anh." Cô nói:" Thẩm Mộ Diễn, bảy năm rồi, em muốn tặng anh một món quà."
Ánh mắt anh không còn đủ kiên nhẫn, vội cất bước đi:" Thẩm phu nhân chấp nhận lãng phí thời gian lãng phí tiền của thì cứ tiếp tục đi." Anh bước ra khỏi cửa biệt thự, rồi đứng trong sân xoay người nhìn cô một cái, nhếch mép cười: "Quà của Thẩm phu nhân tặng, Thẩm mỗ có thể nhận sao?"
Nụ cười chế giễu của anh, Đường Tiểu Nhiễm đã quá rõ rồi, tim cô chua chát đau thắt lại, nén nổi đau, cô nhoẻn moệng nở nụ cười, bình tĩnh nói: "Không, lần này anh nhất định sẽ nhận."
Thẩm Mộ Diễn bỉu môi, không nói không rằng xoay lưng về phía cô, không mấy để tâm đến, vẫy vẫy tay chẳng khác gì đang xua muỗi.
Chiếc nhẫn trên tay anh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm chói cả mắt Đường Tiểu Nhiễm.
Chiếc xe đậu sẵn dưới nhà, chầm chậm rời đi, Đường Tiểu Nhiễm xoay người, quay trở lại phòng, trước bàn trang điểm lưu lại một bức thư, cô đặt một cây bút đè lên phía trên, trên bì thư nắn nót viết: Thẩm Mộ Diễn.
Bên trong phong thư gồm một bản hợp đồng kí từ bảy năm trước, một bản đơn ly hôn, và một lá thư.
Hai giờ sau, cô tiễn một nhân viên của công ty gia chánh và công ty chuyển nhà mà khi trước từng mời đến, rồi thu trọn vào tầm mắt " ngôi nhà" đã gắn bó suốt bảy năm, lúc này đây những gì liên quan đến cô đều biến mất, không còn chút dấu vết nào.
"Thẩm Mộ Diễn, anh tự do rồi." Đôi mắt to tròn của cô rưng rưng lệ, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt rồi trượt xuống ướt đẫm cả vạt áo.
Nhìn lại lần cuối nơi đã từng được xem là "nhà", Đường Tiểu Nhiễm quay người, cất bước ra đi.
Ở một nơi cách xa thành phố Minh Châu, trong căn hộ mà mặt hướng về phía biển lớn, vô cùng ấm cúng và đẹp đẽ.
Một người phụ nữ nằm giữa bồn tắm trong phòng tắm, nước từ trong bồn tắm đã đầy, tí tách tý tách nhỏ giọt tràn ra ngoài bồn tắm, lan ra khắp nền nhà, ướt đẫm con dao gọt trái cây vứt sõng soài trên nền.
Bồn tắm đặt dựa vào cửa sổ, ánh đèn xuyên qua khe hở giữa tấm rèm cửa soi rõ nước đầy ắp trong bồn tắm, một màu đỏ tươi như...máu!
Người phụ nữ trong bồn tắm, nằm bất động, tròng mắt mỗi lúc một lờ đi, nước trong bồn, càng lúc lại càng đỏ.
Những giọt nước đỏ tí tách, tí tách nhỏ giọt, tràn khắp nền nhà, nhuộm đỏ cả những viên gạch, một thứ đỏ vô cùng lấp lánh!
Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, em không ngờ rằng sự cố chấp của em lại làm tổn thương người khác
Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, những vui buồn đau thương anh gây ra cho em, em đều nhận hết, chỉ cần đó là của anh, em mới biết, tình yêu của em, thật thừa thãi và nực cười.
Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, sự chán ghét sự ghê tởm sự ác cảm sự ruồng bỏ của anh, em đều biết, em đều hiểu rõ, bảy băm qua, chỉ là em giả vờ không biết, cứ cho rằng có thể lừa gạt được chính mình, nhưng sự thật vẫn là sự thật, như tát vào mặt em một cái vậy.
Em không biết đến sự tồn tại của cô ấy, em không biết anh sớm đã có người trong mộng, em không hề cố ý chen ngang nhưng em vẫn làm tổn thương người vô tội, xin lỗi anh, em trả lại tự do cho anh rồi.
Nhưng chấp niệm của em quá lớn rồi, nếu như sống mà không thể ôm lấy anh, không thể yêu anh, em sẽ phát điên lên mất.
Thật sự xin lỗi, Thẩm Mộ Diễn anh tự do rồi, em cũng thanh thản rồi.
Trong bồn tắm, tròng mắt của cô càng lúc càng lờ đi, một bồn nước đầy, cũng càng lúc càng nhuốm đỏ.
Đôi môi tái nhợt vì mất máu, gắng gượng nở một nụ cười , trong giây phút hấp hối, Đường Tiểu Nhiễm tự dặn lòng: cuối cùng cũng có thể dừng sự chấp niệm, dừng yêu anh lại rồi. Thật tốt!
Quá mệt rồi!
Bình luận facebook