Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
266
Mạt Sinh nắm chặt lấy cánh tay Lệ Ngự Nam, cố gắng nói: “Phải.”
Ánh mặt Lệ Ngự Nam long lên, căm phẫn nhìn Mạt Sinh, trong ánh mắt ấy vừa có sự thất vọng lại vừa mang nét chán ghét, “Nếu tôi mà chậm một bước thì cô ấy đã chết rồi!”
Cái gì?
Mạt Sinh giật mình, chuyện sao lại có thể như thế?
Mạt Sinh không hiểu lắm, tối qua Kỉ Hướng Vãn rõ ràng vẫn rất ổn kia mà, khóc lóc muốn Lệ Ngự Nam đến với cô ta, cô chẳng qua chỉ là cúp máy thôi, sao lại thành ra lớn chuyện thế này?
“Em không biết.”
“Là do cô thấy chết không cứu, Hướng Vãn đã gọi điện cầu cứu tôi, cô ấy bị người ta cướp, suýt nữa còn bị cưỡng hiếp, vào lúc nguy hiểm cô ấy đã gọi điện cho tôi, cô nghe máy, đã không cứu cô ấy mà còn không báo cảnh sát, nếu không phải cô ấy liều chết chống cự thì đã bị bọn chúng chà đạp rồi, giờ đang nằm trong phòng bệnh nặng ở bệnh viện kìa, chỉ mới được cứu sống lại thôi. Mạt Sinh, từ lúc nào cô lại biến thành kẻ lòng dạ độc ác như thế?”
Lệ Ngự Nam hung hăng bóp chặt cổ của Mạt Sinh, hệt như muốn cô phải cùng chết chung với Kỉ Hướng Vãn.
Không phải như thế, tối qua Kỉ Hướng Vãn rõ ràng không phải bị cưỡng hiếp, đây rõ ràng là bịa đặt.
“Cô ấy không hề cầu cứu em, cũng chẳng bị cưỡng hiếp gì cả, cô ấy gọi điện đến đơn giản chỉ là muốn anh đến với cô ấy thôi.”
Mạt Sinh nhìn vào mắt Lệ Ngự Nam, ánh mắt ấy không hề tỏ ra tin tưởng cô chút nào, ngược lại chỉ mong cô mau đi chết đi.
“Cô còn giảo biện, lẽ nào vết thương của Hướng Vãn là do cô ấy tự làm sao? Mạt Sinh, cô còn muốn gạt ai?” Lệ Ngự Nam chán chường đẩy Mạt Sinh ra.
Mạt Sinh ngồi thụp xuống đất, cảm thấy toàn thân đau nhói, nhưng nỗi đau trong tim còn lớn hơn, cô bật khóc, ôm lấy chân Lệ Ngự Nam, “Ngự Nam, anh tin em một lần có được không? Em thật sự không phải người thấy chết không cứu.”
Lệ Ngự Nam quay lưng đi, tuyệt tình hất tay Mạt Sinh ra rồi nói bằng giọng nặng nề: “Mạt Sinh, chúng ta quen nhau đã nhiều năm rồi, tôi không hận cô, nhưng tôi trước nay chưa bao giờ muốn yêu cô.”
Câu nói ấy xoáy thẳng vào trong tim Mạt Sinh, Lệ Ngự Nam trước nay chưa bao giờ muốn yêu cô.
Rầm một tiếng, cửa phòng đóng lại, Mạt Sinh biết lần này Lệ Ngự Nam sẽ không quay về nữa.
Cô quay sang nhìn cái khăn choàng đã đan một nửa, nhặt lên phủi sạch bụi, việc gì đã làm một nửa thì cô nhất định phải làm cho xong, đêm đó cô thức trắng để đan xong chiếc khăn, trên đó còn thêu hai chữ “Mạt Sinh” để đại diện cho cô.
Nửa tháng sau đó, Mạt Sinh không hề gặp lại Lệ Ngự Nam, cô chợt phát hiện mình dạo này ngủ rất nhiều, bèn kể cho Giản Tiếu biết, Giản Tiếu lo lắng cho sức khỏe của bạn mình nên bắt Mạt Sinh phải đi khám ở bệnh viện, Mạt Sinh vừa làm xong kiểm tra sức khỏe, bác sĩ liền chuyển cô sang khoa sản, sau một loạt kiểm tra, bác sĩ nói rằng cô đã có thai!
Tâm trạng u uất của Mạt Sinh lập tức phấn chấn trở lại, cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ, “Bác sĩ, bác sĩ nói có thật không? Tôi có thai rồi sao?”
“Phải.” Bác sĩ trả lời chắc nịch, rồi lại e ngại nói: “Sức khỏe hiện tại của cô mà mang thai thì sẽ hơi khó, có khi sẽ uy hiếp đến tính mạng của cô, tốt nhất cô nên bỏ đứa bé đi rồi mau chữa trị bệnh ung thư của mình, chuyện này không thể chậm trễ.”
“Không, tôi phải sinh nó ra.” Mạt Sinh khẽ chạm lên bụng mình, gương mặt ánh lên vẻ rạng rỡ của người mẹ.
Giản Tiếu hay tin Mạt Sinh có thai cũng rất vui mừng, hai bà bầu giờ lại càng có thêm chủ đều nói chuyện chung.
“Hai người kết hôn đã năm năm, giờ cũng đến lúc nên có con rồi, hay là gọi điện báo cho Lệ Ngự Nam cho anh ấy mừng.” Giản Tiếu cười nói.
Mạt Sinh liền lắc đầu, “Không cần đâu, có lẽ anh ấy sẽ không thích đâu.”
“Cậu nói cái gì thế? Lẽ nào anh ấy không muốn có con sao?”
“Đúng thế, anh ấy không thích trẻ con.”
“Thôi bỏ đi, cũng không trông mong được ở anh ta, Mạt Sinh, sau này mình sẽ nuôi cậu, cậu mau li hôn với Lệ Ngự Nam đi.” Giản Tiếu đau lòng nắm lấy tay Mạt Sinh.
“Thế chồng cậu thì sao?”
“Anh ấy không quan trọng bằng cậu.”
“Được, thế thì chờ mình li hôn xong, cậu nuôi mình nhé?” Mạt Sinh cười nói.
Đúng lúc đó, Lệ Ngự Nam xuất hiện ngay đối diện họ, nghe rõ mồn một những lời họ vừa nói. Kỉ Hướng Vãn vốn nằm ở bệnh viện này nửa tháng nay, Lệ Ngự Nam cũng luôn ở đây suốt thời gian qua, chỉ là không ngờ vừa bước ra thì lại gặp Mạt Sinh, nghe được những lời Mạt Sinh và Giản Tiếu vừa nói, sắc mặt lập tức sa sầm.
Anh vẫn chưa đồng ý kết hôn, họ lo lắng như thế là quá sớm.
Mạt Sinh nắm chặt lấy cánh tay Lệ Ngự Nam, cố gắng nói: “Phải.”
Ánh mặt Lệ Ngự Nam long lên, căm phẫn nhìn Mạt Sinh, trong ánh mắt ấy vừa có sự thất vọng lại vừa mang nét chán ghét, “Nếu tôi mà chậm một bước thì cô ấy đã chết rồi!”
Cái gì?
Mạt Sinh giật mình, chuyện sao lại có thể như thế?
Mạt Sinh không hiểu lắm, tối qua Kỉ Hướng Vãn rõ ràng vẫn rất ổn kia mà, khóc lóc muốn Lệ Ngự Nam đến với cô ta, cô chẳng qua chỉ là cúp máy thôi, sao lại thành ra lớn chuyện thế này?
“Em không biết.”
“Là do cô thấy chết không cứu, Hướng Vãn đã gọi điện cầu cứu tôi, cô ấy bị người ta cướp, suýt nữa còn bị cưỡng hiếp, vào lúc nguy hiểm cô ấy đã gọi điện cho tôi, cô nghe máy, đã không cứu cô ấy mà còn không báo cảnh sát, nếu không phải cô ấy liều chết chống cự thì đã bị bọn chúng chà đạp rồi, giờ đang nằm trong phòng bệnh nặng ở bệnh viện kìa, chỉ mới được cứu sống lại thôi. Mạt Sinh, từ lúc nào cô lại biến thành kẻ lòng dạ độc ác như thế?”
Lệ Ngự Nam hung hăng bóp chặt cổ của Mạt Sinh, hệt như muốn cô phải cùng chết chung với Kỉ Hướng Vãn.
Không phải như thế, tối qua Kỉ Hướng Vãn rõ ràng không phải bị cưỡng hiếp, đây rõ ràng là bịa đặt.
“Cô ấy không hề cầu cứu em, cũng chẳng bị cưỡng hiếp gì cả, cô ấy gọi điện đến đơn giản chỉ là muốn anh đến với cô ấy thôi.”
Mạt Sinh nhìn vào mắt Lệ Ngự Nam, ánh mắt ấy không hề tỏ ra tin tưởng cô chút nào, ngược lại chỉ mong cô mau đi chết đi.
“Cô còn giảo biện, lẽ nào vết thương của Hướng Vãn là do cô ấy tự làm sao? Mạt Sinh, cô còn muốn gạt ai?” Lệ Ngự Nam chán chường đẩy Mạt Sinh ra.
Mạt Sinh ngồi thụp xuống đất, cảm thấy toàn thân đau nhói, nhưng nỗi đau trong tim còn lớn hơn, cô bật khóc, ôm lấy chân Lệ Ngự Nam, “Ngự Nam, anh tin em một lần có được không? Em thật sự không phải người thấy chết không cứu.”
Lệ Ngự Nam quay lưng đi, tuyệt tình hất tay Mạt Sinh ra rồi nói bằng giọng nặng nề: “Mạt Sinh, chúng ta quen nhau đã nhiều năm rồi, tôi không hận cô, nhưng tôi trước nay chưa bao giờ muốn yêu cô.”
Câu nói ấy xoáy thẳng vào trong tim Mạt Sinh, Lệ Ngự Nam trước nay chưa bao giờ muốn yêu cô.
Rầm một tiếng, cửa phòng đóng lại, Mạt Sinh biết lần này Lệ Ngự Nam sẽ không quay về nữa.
Cô quay sang nhìn cái khăn choàng đã đan một nửa, nhặt lên phủi sạch bụi, việc gì đã làm một nửa thì cô nhất định phải làm cho xong, đêm đó cô thức trắng để đan xong chiếc khăn, trên đó còn thêu hai chữ “Mạt Sinh” để đại diện cho cô.
Nửa tháng sau đó, Mạt Sinh không hề gặp lại Lệ Ngự Nam, cô chợt phát hiện mình dạo này ngủ rất nhiều, bèn kể cho Giản Tiếu biết, Giản Tiếu lo lắng cho sức khỏe của bạn mình nên bắt Mạt Sinh phải đi khám ở bệnh viện, Mạt Sinh vừa làm xong kiểm tra sức khỏe, bác sĩ liền chuyển cô sang khoa sản, sau một loạt kiểm tra, bác sĩ nói rằng cô đã có thai!
Tâm trạng u uất của Mạt Sinh lập tức phấn chấn trở lại, cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ, “Bác sĩ, bác sĩ nói có thật không? Tôi có thai rồi sao?”
“Phải.” Bác sĩ trả lời chắc nịch, rồi lại e ngại nói: “Sức khỏe hiện tại của cô mà mang thai thì sẽ hơi khó, có khi sẽ uy hiếp đến tính mạng của cô, tốt nhất cô nên bỏ đứa bé đi rồi mau chữa trị bệnh ung thư của mình, chuyện này không thể chậm trễ.”
“Không, tôi phải sinh nó ra.” Mạt Sinh khẽ chạm lên bụng mình, gương mặt ánh lên vẻ rạng rỡ của người mẹ.
Giản Tiếu hay tin Mạt Sinh có thai cũng rất vui mừng, hai bà bầu giờ lại càng có thêm chủ đều nói chuyện chung.
“Hai người kết hôn đã năm năm, giờ cũng đến lúc nên có con rồi, hay là gọi điện báo cho Lệ Ngự Nam cho anh ấy mừng.” Giản Tiếu cười nói.
Mạt Sinh liền lắc đầu, “Không cần đâu, có lẽ anh ấy sẽ không thích đâu.”
“Cậu nói cái gì thế? Lẽ nào anh ấy không muốn có con sao?”
“Đúng thế, anh ấy không thích trẻ con.”
“Thôi bỏ đi, cũng không trông mong được ở anh ta, Mạt Sinh, sau này mình sẽ nuôi cậu, cậu mau li hôn với Lệ Ngự Nam đi.” Giản Tiếu đau lòng nắm lấy tay Mạt Sinh.
“Thế chồng cậu thì sao?”
“Anh ấy không quan trọng bằng cậu.”
“Được, thế thì chờ mình li hôn xong, cậu nuôi mình nhé?” Mạt Sinh cười nói.
Đúng lúc đó, Lệ Ngự Nam xuất hiện ngay đối diện họ, nghe rõ mồn một những lời họ vừa nói. Kỉ Hướng Vãn vốn nằm ở bệnh viện này nửa tháng nay, Lệ Ngự Nam cũng luôn ở đây suốt thời gian qua, chỉ là không ngờ vừa bước ra thì lại gặp Mạt Sinh, nghe được những lời Mạt Sinh và Giản Tiếu vừa nói, sắc mặt lập tức sa sầm.
Anh vẫn chưa đồng ý kết hôn, họ lo lắng như thế là quá sớm.
Bình luận facebook