Một lúc lâu sau, An Tri Ý nuốt giận, nghiến răng nghiến lợi bảo với trợ lý:
- Chuyển khoản cho cô ta.
Sau đó cô ta đi thẳng ra khỏi cửa mà không quay đầu lại, giày cao gót nện cồm cộp trên sàn.
Sau khi An Tri Ý đi thì bầu không khí căng thẳng trong phòng cuối cùng cũng thoải mái hơn
một chút.
Trợ lý của An Tri Ý không ngang ngược như cô ta. Thấy An Tri Ý sượng mặt thì cô cũng hơi
ngượng ngùng, bèn nói với Nhạc Yên Nhi với vẻ xấu hổ:
- Cô Nhạc, xin hãy cho tôi tài khoản, tôi sẽ chuyển khoản cho cô.
Nhạc Yên Nhi chỉ vào thợ trang điểm bị đánh ban nãy:
- Chuyển cho cô ấy đi.
Thợ hóa trang kia ngẩng đầu lên. Cô mới hơn hai mươi, vẫn còn là thợ phụ, đang bưng mặt
khóc nức nở, cả nửa bên mặt sưng vù lên. Nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói thế, trên mặt cô đầy vẻ
ngạc nhiên, quên luôn cả rơi nước mắt.
Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt sưng vù của cô thì nhíu mày:
- Không ngờ An Tri Ý lại kéo cả người không liên quan vào việc này, nhưng nói gì thì chuyện
cũng do tôi mà ra, cô cầm lấy tiền này mà lo vết thương đi.
Bấy giờ cô thợ trang điểm mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô lại đỏ hồng cả mắt rồi nói liên
mồm:
- Cảm ơn chị Nhạc, cảm ơn chị Nhạc.
Chuyển khoản xong, Nhạc Yên Nhi xóa ảnh ngay trước mặt trợ lý của An Tri Ý.
Lily gặp chuyện như thế ở ngay spa nhà mình nên cũng rất ngượng ngùng, cô vội vã cười làm
lành:
- Chị Nhạc, chị đừng giận, để em trang điểm cho chị nhé.
Nhạc Yên Nhi gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ghế mà An Tri Ý vừa ngồi.
Lily bắt đầu thoa kem dưỡng da cho Nhạc Yên Nhi. Nhạc Yên Nhi nhắm mắt lại, nghe thấy có
thợ trang điểm ở bên cạnh nói:
- Chị Nhạc, hôm nay chị quá ngầu!
- … Hả? – Nhạc Yên Nhi không mở mắt ra mà hỏi với vẻ ngạc nhiên.
- Không biết gần đây An Tri Ý dựa hơi ai mà ngông cuồng lắm. Hôm trước Tú Tú sửa móng tay
cho cô ta, không cẩn thận mạnh tay quá làm cho cô ta bị đau, thế là cô ta cũng tát Tú Tú một
cái, sau đó móng tay của cô ta còn rạch lên mặt Tú Tú nữa.
Các cô đã ngứa mắt cái thói coi thường người khác của An Tri Ý từ lâu rồi, hôm nay vừa có
người mở màn thì mấy cô nàng khác cũng phụ họa theo ngay.
- Đúng đó, sắp hết thời đến nơi rồi, chẳng biết dựa vào đâu mà kiêu căng thế.
- Nghe nói là bám được vào một quản lý cấp cao của L.N nên mới nhận được tài nguyên tốt
như “Bản Tình Ca Màu Trắng” đấy.
- Thật hay đùa đấy? Quản lý cấp cao của L.N mà dễ bám như vậy à?
- Tôi nghe trong group buôn dưa đấy, có người thấy tận mắt luôn mà.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế thì mở mắt ra:
- L.N? Là Tập đoàn đế quốc L.N ấy hả?
- Đúng đó, đúng đó.
Bám được quản lý cấp cao của L.N mà đã ngông cuồng thế sao?
Vậy chẳng phải người vợ hợp pháp của Chủ tịch L.N như cô sắp bay lên trời luôn rồi à?
Nghe chuyện này, Nhạc Yên Nhi càng khinh thường An Tri Ý hơn.
…..
Cùng lúc đó, biệt thự cao cấp ở khu Thượng Đông cũng mở cửa.
Quản gia Thẩm thấy người vừa bước vào thì giật mình:
- Thiếu gia, sao ngài về sớm thế?
Ông không khỏi lo lắng, chẳng lẽ là việc làm ăn ở Hồng Kông lần này không thuận lợi hay sao?
Dạ Đình Sâm vừa xuống máy bay đã về biệt thự ngay mà không hề có vẻ mệt mỏi, vẫn hoàn mỹ
đến từng sợi tóc.
Đây chính là lễ nghi quý tộc, dù lúc nào trông cũng phải thật đường hoàng đĩnh đạc.
Quản gia Thẩm nhìn lén sắc mặt của Dạ Đình Sâm, thấy hắn chẳng những không có vẻ không
vui mà khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc thường ngày cũng thả lỏng hơn, dường như tâm trạng
không tệ lắm.
Xem ra không phải vì chuyện gì xấu rồi.
- Thiếu phu nhân đâu?
Dạ Đình Sâm quét mắt nhìn một lượt tầng trệt không thấy Nhạc Yên Nhi, tưởng cô vẫn đang
ngủ bèn đi lên cầu thang.
- Thiếu gia, hôm nay thiếu phu nhân có buổi thử vai nên đã ra ngoài từ sáng sớm rồi.
Dạ Đình Sâm dừng bước.
Hắn nhớ ra rồi, tối hôm đó cô đã nói với hắn về việc này.
Nhưng dù đã biết đáp án, trong lòng hắn vẫn hơi thất vọng.
Cứ tưởng mình vừa về đến nhà là sẽ nhìn thấy cô ấy ngay.
Nghe thấy quản gia Thẩm nói cô ấy nhớ mình nên hắn đã về ngay, ai ngờ cô lại chạy nhanh đến
vậy.
Dạ Đình Sâm đáp một tiếng rồi đi ra khỏi biệt thự.
Quản gia Thẩm đứng ngây ra, thiếu gia làm sao vậy? Vừa mới về chưa được hai phút, thấy thiếu
phu nhân không có nhà bèn đi luôn.
Ông bỗng nảy ra một suy đoán lớn mật mà chính mình cũng không tin nổi…
Thiếu gia vừa về đã hỏi ngay thiếu phu nhân đâu…
Thiếu phu nhân không có nhà, thế là thiếu gia đi luôn…
Chẳng lẽ vì ông nói cho thiếu gia biết thiếu phu nhân nhớ ngài ấy, nên ngài ấy mới về thành
phố A ngay lập tức à?
Không phải chứ?!
Đây có phải là thiếu gia lạnh lùng xa cách của ông không vậy? Ông có nằm mơ cũng không
dám nghĩ đến cảnh tượng này!
Quản gia Thẩm ngây ngẩn cấu tay mình một cái.
Ui! Đau quá!
Dạ Đình Sâm vừa ra khỏi biệt thự thì lên thẳng con Lincoln limousine đậu bên ngoài, Nghiêm
lão và thư ký thấy hắn đi nhanh như thế thì đều hơi bất ngờ.
- Thiếu gia, ngài quên gì nên quay lại lấy phải không? – Nghiêm lão ướm hỏi.
Đặt vé chuyến bay sớm nhất để về, xuống máy bay là về ngay biệt thự, trừ bỏ quên văn kiện
quan trọng gì thì Nghiêm lão không nghĩ ra lý do khác khiến cho hắn phải vội vàng như thế.
Dạ Đình Sâm chỉ hơi mím đôi môi mỏng chứ không đáp lại, khiến cho không khí xung quanh
trầm hẳn xuống.
Thư ký nhìn sắc mặt của Dạ Đình Sâm rồi dè dặt hỏi:
- Chủ tịch, giờ về công ty ạ?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng liếc mắt, thư ký vội vã ngậm miệng.
Một lát sau.
- Điều tra xem hôm nay “Kiếm Hiệp” thử vai ở đâu.
Nghiêm lão và thư ký liếc nhìn nhau, cả hai đều nghi là mình nghe nhầm.
Vị chủ tịch mà mỗi phút mỗi giây đều là tiền tỉ này lại đi quan tâm một buổi thử vai phim truyền
hình ư?
Thế nhưng thư ký đã theo Dạ Đình Sâm nhiều năm nên khi nghe thấy mệnh lệnh của hắn thì
theo bản năng vẫn làm ngay. Anh chàng lập tức lấy notebook ra tra cứu một loạt công ty truyền
thông dưới trướng L.N.
Bất cứ bộ phim mới nào ở thành phố A cũng tìm đến xin L.N đầu tư. Thế nhưng ngành giải trí
này không phải hạng mục chủ yếu của công ty nên trước nay Dạ Đình Sâm vẫn mặc kệ.
- Tìm ra rồi! – Thư ký vừa nói xong thì đã cảm thấy ánh mắt đầy áp lực của Dạ Đình Sâm đảo
qua người mình. Anh chàng nuốt nước miếng đánh ực rồi hạ giọng nói: - Ở tầng 8 tòa nhà Ảnh
Sơn, đã bắt đầu được một tiếng rồi. Công ty Giải trí Hoàn Vũ dưới trướng chúng ta đầu tư 400
ngàn, đạo diễn là Diệp Thành.
Đôi mắt Dạ Đình Sâm hơi nheo lại, ánh mắt sâu xa không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Thư ký phỏng đoán suy nghĩ của Dạ Đình Sâm rồi ướm hỏi:
- Chủ tịch, bây giờ đến tòa nhà Ảnh Sơn ạ?
Dạ Đình Sâm nhìn anh chàng với ánh mắt như đang nhìn một thằng ngu.
Thư ký hiểu ý ngay, bèn ngồi thẳng dậy nói với tài xế:
- Đi đến tòa nhà Ảnh Sơn.
Trong lòng thì nước mắt chảy ròng ròng không sao nén nổi.
Làm thư ký của chủ tịch chẳng dễ dàng gì, mới không hiểu có một ánh mắt thôi mà đã bị coi là
đồ ngu rồi…
Nghiêm lão cũng âm thầm cân nhắc, “Kiếm Hiệp” à? Hình như tổng số tiền đầu tư bộ phim này
cũng chỉ khoảng 200 triệu thôi thì phải, sao thiếu gia tự nhiên lại muốn đi xem thử vai thế nhỉ?
Chẳng lẽ trong việc này có điều gì khó nói? Thiếu gia muốn tăng tỉ trọng cho mảng giải trí của
tập đoàn à?
Chẳng lẽ thiếu gia biết được tin tức gì nên mới trở về vội vàng như thế?
Ba người trên xe đều suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng chẳng ai nghĩ giống ai cả.
Bình luận facebook