Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-434
Chương 434: Con bất hiếu, xa cách mười tám năm mới trở về gặp mẹ!
Tối hôm sau, Tần Vũ Phong đáp máy bay xuống sân bay Đế Đô.
Đây là thủ đô nước Đại Ninh, tập trung giới quyền quý, rất nhiều người tri thức, anh hùng tài năng đến đây.
Đây cũng là quê hương của Tần Vũ Phong, có rất nhiều ký ức thời thơ ấu.
Chẳng qua, vào đêm mưa ấy ở mười tám năm trước, sau khi anh chật vật thoát khỏi Để Đô thì không trở về nữa.
Xa cách nhiều năm, một lần nữa đứng trên mảnh đất này, trong lòng Tần Vũ Phong vô cùng phức tạp.
“Ngài Tần, có cần thông báo cho hoàng thất không?” Tiêu Mặc Chiến đứng bên cạnh, hơi cúi người và trầm giọng hỏi.
Lấy thân phận hiện giờ của Tần Vũ Phong, mỗi một hành động nhỏ đều có ảnh | hưởng rất lớn, đột nhiên trở lại Đế Đô, theo lý thuyết thì cần phải báo cho cấp trên.
“Tạm thời không cần! Tiệc đính hôn của quận chúa Ngọc Kiều Long còn cách một khoảng thời gian nữa!”
Tần Vũ Phong lắc đầu. “Vậy kế tiếp chúng ta đi đâu đây?” Tiêu Mặc Chiển lại hỏi một câu. “Quay về nhà họ Thượng Quan!” Tần Vũ Phong trầm giọng nói. “Tuân lệnh!”.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe jeep màu xanh đậm ngừng sát bên trong làn đường thứ ba trên một con đường lớn.
Hai bên trái phải của con phố lớn này đều là nhà cao cửa rộng, ở cửa đều đặt sự tử đá, hộ gia đình đều là quan lớn, cao quý không thể tả, vì vậy mới được gọi là “Phố hàn lâm”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Giấc mộng suốt đời của rất nhiều người chính là có được một tòa nhà cho riêng mình trên con đường này.
Tần Vũ Phong tiến lên từng bước, nhanh chóng đi đến căn nhà cũ ở cuối đường.
Căn nhà cũ này chiếm diện tích đất cực lớn, vì vậy có thể suy đoán được thân phận và địa vị của chủ nhà.
. Nhưng mà căn nhà cũ này lại có vẻ vô cùng hoang vu vắng lặng, rõ ràng đã bị bỏ | hoang lâu rồi mà không có ai ở.
Mà bảng hiệu trên cửa còn viết to ba chữ “Phủ Thượng Quan”. Đây là gia tộc nhà mẹ Tần Vũ Phong.
Tuy rằng nhà họ Thượng Quan kém hơn so với tám gia tộc tài phiệt, nhưng cũng là gia tộc quyền quý nổi tiếng của Đế Đô.
Ông ngoại của Tần Phong là Thượng Quan Thanh từng giữ chức Hộ bộ Thị lang, là quan lớn nhị phẩm.
Mẹ của anh là Thượng Quan Uyển Nhi, là tài nữ nổi tiếng của Đế Đô, có rất nhiều người theo đuổi nhưng chỉ tiếc là gả không đúng người, bị Tần Thiên Vương vứt bỏ.
Vì lợi ích nên Tần Thiên Vương cưới con gái cưng Khương Thạch Phương của nhà họ Khương, chẳng quan tâm đến hai mẹ con họ, lúc này mới dẫn đến thảm kịch về sau. | Thượng Quan Uyển Nhi chết thảm!
Tần Vũ Phong bị đuổi giết, nhờ sự bảo vệ của nhà họ Thượng Quan nên sống sót sau tai nạn.
Sau đó hai gia tộc mạnh mẽ Tần phiệt và phương phiệt lại hợp tác với nhau, tiến hành chèn ép nhà họ Thượng Quan, bức cả gia tộc không thể không rời khỏi Đế Đô, trở về quê nhà tránh nạn.
Cũng vì vậy nên căn nhà cũ này bị bỏ hoang không người ở.
Tần Vũ Phong dừng chân trước cửa, đột nhiên nhìn thấy một cây ngô đồng cao ngất, cành khô đã cao hơn mái nhà.
Lá cây vàng rực lay động theo chiều gió trông rất đẹp.
“Vũ Phong, cây ngô đồng này là mẹ con tự tay trồng vào cái năm mà mẹ sinh ra con đấy!”
“Chờ mai này cây phát triển cao lên, con cũng nên có gia đình và lập nghiệp rồi!”
“Mẹ không cần con quá xuất sắc, chỉ hy vọng con có thể khỏe mạnh trưởng thành!”
Đột nhiên trong đầu Tần Vũ Phong hiện ra lời nói của mẹ năm đó.
Chóp mũi anh đau xót, trong mắt mơ hồ lấp lánh nước mặt, không nhịn được siết chặt nắm tay.
“Mẹ, mẹ ở trên trời có khỏe không?” “Con bất hiếu, xa cách mười tám năm mới trở về gặp mẹ!”
Tần Vũ Phong tiến lên phía trước, chậm rãi đẩy cánh cửa lớn màu đỏ thẫm, bước vào căn nhà cũ.
"Két..."
- ------------------
Tối hôm sau, Tần Vũ Phong đáp máy bay xuống sân bay Đế Đô.
Đây là thủ đô nước Đại Ninh, tập trung giới quyền quý, rất nhiều người tri thức, anh hùng tài năng đến đây.
Đây cũng là quê hương của Tần Vũ Phong, có rất nhiều ký ức thời thơ ấu.
Chẳng qua, vào đêm mưa ấy ở mười tám năm trước, sau khi anh chật vật thoát khỏi Để Đô thì không trở về nữa.
Xa cách nhiều năm, một lần nữa đứng trên mảnh đất này, trong lòng Tần Vũ Phong vô cùng phức tạp.
“Ngài Tần, có cần thông báo cho hoàng thất không?” Tiêu Mặc Chiến đứng bên cạnh, hơi cúi người và trầm giọng hỏi.
Lấy thân phận hiện giờ của Tần Vũ Phong, mỗi một hành động nhỏ đều có ảnh | hưởng rất lớn, đột nhiên trở lại Đế Đô, theo lý thuyết thì cần phải báo cho cấp trên.
“Tạm thời không cần! Tiệc đính hôn của quận chúa Ngọc Kiều Long còn cách một khoảng thời gian nữa!”
Tần Vũ Phong lắc đầu. “Vậy kế tiếp chúng ta đi đâu đây?” Tiêu Mặc Chiển lại hỏi một câu. “Quay về nhà họ Thượng Quan!” Tần Vũ Phong trầm giọng nói. “Tuân lệnh!”.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe jeep màu xanh đậm ngừng sát bên trong làn đường thứ ba trên một con đường lớn.
Hai bên trái phải của con phố lớn này đều là nhà cao cửa rộng, ở cửa đều đặt sự tử đá, hộ gia đình đều là quan lớn, cao quý không thể tả, vì vậy mới được gọi là “Phố hàn lâm”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Giấc mộng suốt đời của rất nhiều người chính là có được một tòa nhà cho riêng mình trên con đường này.
Tần Vũ Phong tiến lên từng bước, nhanh chóng đi đến căn nhà cũ ở cuối đường.
Căn nhà cũ này chiếm diện tích đất cực lớn, vì vậy có thể suy đoán được thân phận và địa vị của chủ nhà.
. Nhưng mà căn nhà cũ này lại có vẻ vô cùng hoang vu vắng lặng, rõ ràng đã bị bỏ | hoang lâu rồi mà không có ai ở.
Mà bảng hiệu trên cửa còn viết to ba chữ “Phủ Thượng Quan”. Đây là gia tộc nhà mẹ Tần Vũ Phong.
Tuy rằng nhà họ Thượng Quan kém hơn so với tám gia tộc tài phiệt, nhưng cũng là gia tộc quyền quý nổi tiếng của Đế Đô.
Ông ngoại của Tần Phong là Thượng Quan Thanh từng giữ chức Hộ bộ Thị lang, là quan lớn nhị phẩm.
Mẹ của anh là Thượng Quan Uyển Nhi, là tài nữ nổi tiếng của Đế Đô, có rất nhiều người theo đuổi nhưng chỉ tiếc là gả không đúng người, bị Tần Thiên Vương vứt bỏ.
Vì lợi ích nên Tần Thiên Vương cưới con gái cưng Khương Thạch Phương của nhà họ Khương, chẳng quan tâm đến hai mẹ con họ, lúc này mới dẫn đến thảm kịch về sau. | Thượng Quan Uyển Nhi chết thảm!
Tần Vũ Phong bị đuổi giết, nhờ sự bảo vệ của nhà họ Thượng Quan nên sống sót sau tai nạn.
Sau đó hai gia tộc mạnh mẽ Tần phiệt và phương phiệt lại hợp tác với nhau, tiến hành chèn ép nhà họ Thượng Quan, bức cả gia tộc không thể không rời khỏi Đế Đô, trở về quê nhà tránh nạn.
Cũng vì vậy nên căn nhà cũ này bị bỏ hoang không người ở.
Tần Vũ Phong dừng chân trước cửa, đột nhiên nhìn thấy một cây ngô đồng cao ngất, cành khô đã cao hơn mái nhà.
Lá cây vàng rực lay động theo chiều gió trông rất đẹp.
“Vũ Phong, cây ngô đồng này là mẹ con tự tay trồng vào cái năm mà mẹ sinh ra con đấy!”
“Chờ mai này cây phát triển cao lên, con cũng nên có gia đình và lập nghiệp rồi!”
“Mẹ không cần con quá xuất sắc, chỉ hy vọng con có thể khỏe mạnh trưởng thành!”
Đột nhiên trong đầu Tần Vũ Phong hiện ra lời nói của mẹ năm đó.
Chóp mũi anh đau xót, trong mắt mơ hồ lấp lánh nước mặt, không nhịn được siết chặt nắm tay.
“Mẹ, mẹ ở trên trời có khỏe không?” “Con bất hiếu, xa cách mười tám năm mới trở về gặp mẹ!”
Tần Vũ Phong tiến lên phía trước, chậm rãi đẩy cánh cửa lớn màu đỏ thẫm, bước vào căn nhà cũ.
"Két..."
- ------------------