Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-433
Chương 433: Mới vừa quay về thì đã sắp phải chia xa
"Tần Vũ Phong, em vô dụng lắm đúng không? Sau khi bị mù, cho dù có làm gì thì em đều không thể làm tốt, ngay cả ăn cơm, uống nước hay đi vệ sinh cũng phải cần đến sự hỗ trợ của người khác! Em... Em chính là một người phiền phức, chỉ gây thêm phiền phức cho người khác mà thôi..."
"Kiều Như, sao em có thể nghĩ như thế? Đương nhiên là em không phải người phiền phức rồi, em chính là một người lương thiện nhất trên thế giới, một cô gái vô cùng tốt!".
"Mười tám năm trước, nếu như em không cho anh chiếc bánh bao đó thì anh đã chết đói từ lâu rồi, em chính là ân nhân cứu mạng của anh!"
"Cho dù em trở thành như thế nào thì anh sẽ luôn ở bên cạnh em, không rời đi dù chỉ là một bước!"
"Hơn nữa, em cũng không phải là không thể cứu được nữa. Thần y Tiết đã nói, chỉ cần tìm được một vị thuốc thì có thể giúp em lấy lại được ánh sáng!"
Tần Vũ Phong ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng an ủi. "Thật sao?" Lâm Kiều Như nghe thấy thế, tựa như thấy được một chút hy vọng.
"Đương nhiên là thật rồi, anh có lừa em bao giờ đâu chứ?" Tần Vũ Phong hỏi ngược lại.
"Thế nhưng vị thuốc đó chắc chắn là một vị thuốc vô cùng quý giá.." Lâm Kiều Như có chút chần chừ.
"Yên tâm đi, chồng của em... Là một người rất lợi hại đấy nhé! Đừng nói là một vị thuốc cho dù sao trên trời anh cũng có thể hái xuống cho em! Nếu như anh nói láo. thì có thể phạt anh một ngày không được hôn em!" Tần Vũ Phong lên tiếng trêu chọc CÔ.
"Đáng ghét thật đấy! Ai cho anh hôn bao giờ?" | Lâm Kiều Như cười vô cùng vui vẻ, tâm trạng buồn bực ban nãy đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự lạc quan vui vẻ.
Mặc dù hai người họ vẫn chưa chính thức cử hành hôn lễ, thế nhưng trong lòng cô đã bắt đầu xem Tần Vũ Phong là chồng rồi.
Hôm nay khi Tần Vũ Phong quay về, sự ưu tư trong lòng cô cũng đã ổn định lại.
"Kiều Như, anh không chỉ muốn hôn em mà còn muốn làm chuyện kia với em. nữa kìa! Đến lúc đó chúng ta sẽ sinh một đứa bé mập mạp một chút, hơn nữa còn có một cô nhóc với tính cách khôn khéo, một nhà bốn người sống hạnh phúc vui vẻ bên. nhau!"
Tần Vũ Phong bắt đầu tự vẽ nên kế hoạch xây dựng tương lai tốt đẹp của mình. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Lâm Kiều Như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lên tiếng: "Tần Vũ Phong, anh ghé mặt lại đây một chút!"
"Được!" Tần Vũ Phong nhanh chóng làm theo.
Ngay sau đó, Lâm Kiều Như vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gò má của anh, động tác êm ái, vô cùng cẩn thận mơn trớn từng tấc da trên gò má anh.
"Kiều Như, em đang làm gì thế?" Tần Vũ Phong tò mò lên tiếng hỏi.
"Bây giờ em không nhìn thấy, sợ rằng lâu hơn thì sẽ quên mất dáng vẻ của anh! Cho nên em muốn dùng tay của mình để khắc cốt ghi tâm dáng vẻ của anh!" Lâm Kiều Như lên tiếng trả lời anh.
| Tần Vũ Phong nghe thấy thế, lòng anh nhanh chóng trầm xuống, anh thầm thề trong lòng:
Cho dù có phải trả bao nhiêu tiền thì anh cũng sẽ khôi phục ánh sáng cho Kiều Nhu!
Khoảng chừng mấy phút sau, Lâm Kiều Như mới thu tay về, lên tiếng: "Được rồi, tôi đã nhớ rồi!"
"Thật ra thì lần này anh quay về cũng không ở nhà được bao lâu thì đã phải đi xa một chuyến. Anh đi tìm vị thuốc kia cho em, không biết lúc nào mới có thể trở về!". Tần Vũ Phong cảm thấy có chút khó xử, lên tiếng.
Mới vừa quay về thì đã sắp phải chia xa. Điều này thật sự quá tàn nhẫn, thế nhưng anh cũng không thể làm gì khác.
"Còn nhớ lời thề ban đầu của chúng ta không? Nguyên phải một lòng, đến khi bạc đầu cũng không chia xa! Tần Vũ Phong, em sẽ ở nhà chờ anh về, cho đến khi biển cạn đá mòn!"
| Lâm Kiều Như lên tiếng vừa lục tìm trong ngăn kéo ở tủ bên cạnh đầu giường, sau đó lấy ra một đôi găng tay được đan bằng len.
"Đây là đôi găng tay mà em đã tự tay đan cho anh! Bởi vì không thể nhìn thấy nên chắc hẳn em đã đan sai rất nhiều mũi, chắc hẳn sẽ vô cùng xấu xí thế nhưng em vẫn | hy vọng anh sẽ thật lòng thích nó, luôn mang nó" Lâm Kiều Như xấu hổ lên tiếng.
Tần Vũ Phong nhận lấy đôi găng tay, sau đó lại cầm lấy tay cô.
Anh chỉ thấy mười đầu ngón tay xinh đẹp như ngọc của cô lúc này đã tràn đầy vết thương, khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cung không biết cô đã chịu bao nhiêu tổn thương mới làm ra được chiếc bao tay này.
"Kiều Như, đây chính là một báu vật vô cùng quý giá của đời anh đấy!". Ánh mắt Tần Vũ Phong trở nên đỏ bừng, âm thanh có chút nghẹn ngào. Có một người vợ như thế này là hạnh phúc mấy đời của anh! "Anh thích là được rồi." Lâm Kiều Như lạnh lùng cùng một tiếng.
Hôm sau.
Sau khi từ biệt hai mẹ con cô, Tần Vũ Phong rời khỏi biệt thự Galaxy One, sau đó nhanh chóng ngồi lên máy bay chuyên dụng của mình.
Mục tiêu chính là... Đế Đô!
Mười tám năm trước, Tần Vũ Phong bị kẻ thù đuổi giết, chật vật lắm mới rời khỏi Đế Đô này, hèn mọn như một con chó.
Mà bây giờ anh lại dùng thân phận vị tướng đầu tiên trong hàng trăm vị tướng để trở lại chốn cũ này.
"Đế Đô ngàn năm, Tần Thiên Vũ tới rồi đây!"
"Đã từng mất đi tất cả nên bây giờ muốn đích thân đến đoạt lại!"
- ------------------
"Tần Vũ Phong, em vô dụng lắm đúng không? Sau khi bị mù, cho dù có làm gì thì em đều không thể làm tốt, ngay cả ăn cơm, uống nước hay đi vệ sinh cũng phải cần đến sự hỗ trợ của người khác! Em... Em chính là một người phiền phức, chỉ gây thêm phiền phức cho người khác mà thôi..."
"Kiều Như, sao em có thể nghĩ như thế? Đương nhiên là em không phải người phiền phức rồi, em chính là một người lương thiện nhất trên thế giới, một cô gái vô cùng tốt!".
"Mười tám năm trước, nếu như em không cho anh chiếc bánh bao đó thì anh đã chết đói từ lâu rồi, em chính là ân nhân cứu mạng của anh!"
"Cho dù em trở thành như thế nào thì anh sẽ luôn ở bên cạnh em, không rời đi dù chỉ là một bước!"
"Hơn nữa, em cũng không phải là không thể cứu được nữa. Thần y Tiết đã nói, chỉ cần tìm được một vị thuốc thì có thể giúp em lấy lại được ánh sáng!"
Tần Vũ Phong ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng an ủi. "Thật sao?" Lâm Kiều Như nghe thấy thế, tựa như thấy được một chút hy vọng.
"Đương nhiên là thật rồi, anh có lừa em bao giờ đâu chứ?" Tần Vũ Phong hỏi ngược lại.
"Thế nhưng vị thuốc đó chắc chắn là một vị thuốc vô cùng quý giá.." Lâm Kiều Như có chút chần chừ.
"Yên tâm đi, chồng của em... Là một người rất lợi hại đấy nhé! Đừng nói là một vị thuốc cho dù sao trên trời anh cũng có thể hái xuống cho em! Nếu như anh nói láo. thì có thể phạt anh một ngày không được hôn em!" Tần Vũ Phong lên tiếng trêu chọc CÔ.
"Đáng ghét thật đấy! Ai cho anh hôn bao giờ?" | Lâm Kiều Như cười vô cùng vui vẻ, tâm trạng buồn bực ban nãy đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự lạc quan vui vẻ.
Mặc dù hai người họ vẫn chưa chính thức cử hành hôn lễ, thế nhưng trong lòng cô đã bắt đầu xem Tần Vũ Phong là chồng rồi.
Hôm nay khi Tần Vũ Phong quay về, sự ưu tư trong lòng cô cũng đã ổn định lại.
"Kiều Như, anh không chỉ muốn hôn em mà còn muốn làm chuyện kia với em. nữa kìa! Đến lúc đó chúng ta sẽ sinh một đứa bé mập mạp một chút, hơn nữa còn có một cô nhóc với tính cách khôn khéo, một nhà bốn người sống hạnh phúc vui vẻ bên. nhau!"
Tần Vũ Phong bắt đầu tự vẽ nên kế hoạch xây dựng tương lai tốt đẹp của mình. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Lâm Kiều Như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lên tiếng: "Tần Vũ Phong, anh ghé mặt lại đây một chút!"
"Được!" Tần Vũ Phong nhanh chóng làm theo.
Ngay sau đó, Lâm Kiều Như vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gò má của anh, động tác êm ái, vô cùng cẩn thận mơn trớn từng tấc da trên gò má anh.
"Kiều Như, em đang làm gì thế?" Tần Vũ Phong tò mò lên tiếng hỏi.
"Bây giờ em không nhìn thấy, sợ rằng lâu hơn thì sẽ quên mất dáng vẻ của anh! Cho nên em muốn dùng tay của mình để khắc cốt ghi tâm dáng vẻ của anh!" Lâm Kiều Như lên tiếng trả lời anh.
| Tần Vũ Phong nghe thấy thế, lòng anh nhanh chóng trầm xuống, anh thầm thề trong lòng:
Cho dù có phải trả bao nhiêu tiền thì anh cũng sẽ khôi phục ánh sáng cho Kiều Nhu!
Khoảng chừng mấy phút sau, Lâm Kiều Như mới thu tay về, lên tiếng: "Được rồi, tôi đã nhớ rồi!"
"Thật ra thì lần này anh quay về cũng không ở nhà được bao lâu thì đã phải đi xa một chuyến. Anh đi tìm vị thuốc kia cho em, không biết lúc nào mới có thể trở về!". Tần Vũ Phong cảm thấy có chút khó xử, lên tiếng.
Mới vừa quay về thì đã sắp phải chia xa. Điều này thật sự quá tàn nhẫn, thế nhưng anh cũng không thể làm gì khác.
"Còn nhớ lời thề ban đầu của chúng ta không? Nguyên phải một lòng, đến khi bạc đầu cũng không chia xa! Tần Vũ Phong, em sẽ ở nhà chờ anh về, cho đến khi biển cạn đá mòn!"
| Lâm Kiều Như lên tiếng vừa lục tìm trong ngăn kéo ở tủ bên cạnh đầu giường, sau đó lấy ra một đôi găng tay được đan bằng len.
"Đây là đôi găng tay mà em đã tự tay đan cho anh! Bởi vì không thể nhìn thấy nên chắc hẳn em đã đan sai rất nhiều mũi, chắc hẳn sẽ vô cùng xấu xí thế nhưng em vẫn | hy vọng anh sẽ thật lòng thích nó, luôn mang nó" Lâm Kiều Như xấu hổ lên tiếng.
Tần Vũ Phong nhận lấy đôi găng tay, sau đó lại cầm lấy tay cô.
Anh chỉ thấy mười đầu ngón tay xinh đẹp như ngọc của cô lúc này đã tràn đầy vết thương, khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cung không biết cô đã chịu bao nhiêu tổn thương mới làm ra được chiếc bao tay này.
"Kiều Như, đây chính là một báu vật vô cùng quý giá của đời anh đấy!". Ánh mắt Tần Vũ Phong trở nên đỏ bừng, âm thanh có chút nghẹn ngào. Có một người vợ như thế này là hạnh phúc mấy đời của anh! "Anh thích là được rồi." Lâm Kiều Như lạnh lùng cùng một tiếng.
Hôm sau.
Sau khi từ biệt hai mẹ con cô, Tần Vũ Phong rời khỏi biệt thự Galaxy One, sau đó nhanh chóng ngồi lên máy bay chuyên dụng của mình.
Mục tiêu chính là... Đế Đô!
Mười tám năm trước, Tần Vũ Phong bị kẻ thù đuổi giết, chật vật lắm mới rời khỏi Đế Đô này, hèn mọn như một con chó.
Mà bây giờ anh lại dùng thân phận vị tướng đầu tiên trong hàng trăm vị tướng để trở lại chốn cũ này.
"Đế Đô ngàn năm, Tần Thiên Vũ tới rồi đây!"
"Đã từng mất đi tất cả nên bây giờ muốn đích thân đến đoạt lại!"
- ------------------
Bình luận facebook