Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-421
Chương 421: Thực lực quá cường đại
Tần Vũ Phong ưỡn ngực ngẩng đầu, uy phong lẫm liệt.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Tần Vũ Phong tự mình thừa nhận, bọn họ vẫn vô cùng kinh ngạc.
Chỉ bằng một vị tổng giám đốc tập đoàn Phong Vân, không thể có năng lực lớn như vậy!
Rõ ràng là Tần Vũ Phong còn có những thân phận khác không muốn người ngoài biết.
“Tên nhóc, rốt cuộc cậu là ai?” Đường Từ Hải không nhịn được hỏi. "Chỉ bằng ông thật sao, ông còn chưa đủ tư cách để biết!".
Giọng điệu của Tần Vũ Phong đầy thẳng thắn, không có chút khiêu khích nào, giống như là đang kể một câu chuyện theo lẽ tự nhiên.
Thế nhưng càng như vậy, Đường Từ Hải lại càng tức giận.
Những năm qua, làm gì có ai dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với ông ấy?
"Tên nhóc, cậu thật can đảm! Giết chết con trai tôi, lại còn đánh gãy phe cánh của tôi mà vẫn dám một thân một mình đuổi giết tới trụ sở chính của Liên đoàn Tây Hải! Hôm nay cậu tới đây là vì chuyện gì?"
Hai tròng mắt Đường Từ Hải như tóe ra lửa, ánh lên vẻ giận giữ mãnh liệt.
“Hôm nay, tôi tới đây là muốn mượn ông một thứ!” Tần Vũ Phong cao giọng nói.
"Thứ gì?" Đường Từ Hải nảy sinh tò mò, theo bản năng hỏi.
“Trong nhà tôi đúng lúc đang thiếu một cái bộ, cho nên muốn mượn của ông dùng một chút!” Tần Vũ Phong cười nói.
"Kiêu ngạo!"
"To gan!"
"Tên nhóc vô pháp vô thiên, cậu thật quá đáng, dám cư xử vô lễ như vậy với Long Vương?"
Nhiều vị cao thủ trong lòng ngập tràn phẫn nộ, đồng loạt lên tiếng.
Đường Từ Hải tức giận đến mức mặt mày xanh mét, gân xanh trên trán nổi lên, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Điên rồi! Tần Vũ Phong trước mặt quả thực là quá ngông cuồng!
Nếu như Đường Từ Hải không hung hăng đáp trả, tương lai ông ấy làm sao có được chỗ đứng trên giang hồ?
“Tên nhóc kia, cậu thật sự cho rằng Liên đoàn Tây Hải của tôi là quả hồng mềm sao?” Đường Từ Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không!"
Tần Vũ Phong lắc đầu: "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, các người không phải là quả hồng mềm, mà là phế vật! Tất cả những người đang ngồi đây đều là phế vật!"
Những lời này một lần nữa khơi dậy lửa giận của tất cả mọi người trong sân.
"Hỗn xược!" Đường Từ hải gầm lên như một con sư tử giận dữ:
"Cho dù ngươi là một cao thủ võ học, có thể sánh ngang với cường giả Long Bảng, có thể lấy một địch một nghìn, nhưng cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi! Trạng thái tinh thần như vừa rồi, liệu sẽ kiên trì được bao lâu?"
"Hơn nữa, các cường giả Như Vân, thiên vương, hộ pháp cùng với Thiên Cương Địa Sát của Liên đoàn Tây Hải, tùy tiện chọn một người cũng đều là cao thủ bốn phương!".
"Cậu đã giết chết con trai tôi, phế bỏ hai vị thiên vương, còn diệt trừ hàng nghìn điểm căn cứ của tôi! Giữa chúng ta chỉ có cái chết mới có thể hóa giải được cục diện!"
"Tuy nhiên, tôi cũng không muốn lợi dụng quyền lực! Chúng ta cứ dựa theo quy tắc giang hồ mà làm!"
Tân Vũ Phong nhướng mày hỏi: "Quy tắc giang hồ gì?"
"Sự sống và cái chết!"
Đường Từ Hải chậm rãi thốt ra năm chữ rồi tiếp tục giải thích: "Cậu ở trên võ đài, coi như là chủ đài, tôi sẽ phải người lên thách đấu!"
"Vừa phân chia thắng bại, vừa quyết định sinh tử!"
"Nếu như cậu trụ được đến cuối cùng, cậu thắng, tính mạng của tôi do cậu tùy ý định đoạt! Cho dù bắt tôi phải tự sát, tôi cũng sẽ tuân theo vô điều kiện!"
"Được thôi!" Tần Vũ Phong gật đầu.
Thấy anh đáp ứng, Đường Từ Hải liền lộ ra vẻ gian xảo, giống như một con cáo già đã thực hiện được âm mưu.
Quy tắc sinh tử tưởng chừng công bằng nhưng thực chất ẩn chứa bên trong là vô số những cạm bẫy.
Tần Vũ Phong một thân một mình sẽ phải đối mặt với đầu luân phiên trên võ đài, thể lực theo đó luôn bị giảm xuống.
Mà Liên đoàn Tây Hải ở bên này, có hàng trăm cường giả trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Ban đầu, hàng trăm người tuy không thể giết chết Tần Vũ Phong, nhưng có thể gây cho anh nhiều thương tổn, từ từ từng bước đánh bại.
Khi thương thế trên người Tần Vũ Phong tích lũy đến một mức độ nhất định, Đường Tử Hải sẽ trực tiếp phái những cao thủ hàng đầu ra tay giết chết anh!
Đường Từ Hải có thể trở thành một vị lãnh chúa vô song, đa mưu túc trí, cũng không phải tự nhiên mà đạt được!
Ở trong mắt ông ấy, thời điểm Tần Vũ Phong đáp ứng quy tắc sinh tử kia, đã là một thi thể.
- ------------------
Tần Vũ Phong ưỡn ngực ngẩng đầu, uy phong lẫm liệt.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Tần Vũ Phong tự mình thừa nhận, bọn họ vẫn vô cùng kinh ngạc.
Chỉ bằng một vị tổng giám đốc tập đoàn Phong Vân, không thể có năng lực lớn như vậy!
Rõ ràng là Tần Vũ Phong còn có những thân phận khác không muốn người ngoài biết.
“Tên nhóc, rốt cuộc cậu là ai?” Đường Từ Hải không nhịn được hỏi. "Chỉ bằng ông thật sao, ông còn chưa đủ tư cách để biết!".
Giọng điệu của Tần Vũ Phong đầy thẳng thắn, không có chút khiêu khích nào, giống như là đang kể một câu chuyện theo lẽ tự nhiên.
Thế nhưng càng như vậy, Đường Từ Hải lại càng tức giận.
Những năm qua, làm gì có ai dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với ông ấy?
"Tên nhóc, cậu thật can đảm! Giết chết con trai tôi, lại còn đánh gãy phe cánh của tôi mà vẫn dám một thân một mình đuổi giết tới trụ sở chính của Liên đoàn Tây Hải! Hôm nay cậu tới đây là vì chuyện gì?"
Hai tròng mắt Đường Từ Hải như tóe ra lửa, ánh lên vẻ giận giữ mãnh liệt.
“Hôm nay, tôi tới đây là muốn mượn ông một thứ!” Tần Vũ Phong cao giọng nói.
"Thứ gì?" Đường Từ Hải nảy sinh tò mò, theo bản năng hỏi.
“Trong nhà tôi đúng lúc đang thiếu một cái bộ, cho nên muốn mượn của ông dùng một chút!” Tần Vũ Phong cười nói.
"Kiêu ngạo!"
"To gan!"
"Tên nhóc vô pháp vô thiên, cậu thật quá đáng, dám cư xử vô lễ như vậy với Long Vương?"
Nhiều vị cao thủ trong lòng ngập tràn phẫn nộ, đồng loạt lên tiếng.
Đường Từ Hải tức giận đến mức mặt mày xanh mét, gân xanh trên trán nổi lên, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Điên rồi! Tần Vũ Phong trước mặt quả thực là quá ngông cuồng!
Nếu như Đường Từ Hải không hung hăng đáp trả, tương lai ông ấy làm sao có được chỗ đứng trên giang hồ?
“Tên nhóc kia, cậu thật sự cho rằng Liên đoàn Tây Hải của tôi là quả hồng mềm sao?” Đường Từ Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không!"
Tần Vũ Phong lắc đầu: "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, các người không phải là quả hồng mềm, mà là phế vật! Tất cả những người đang ngồi đây đều là phế vật!"
Những lời này một lần nữa khơi dậy lửa giận của tất cả mọi người trong sân.
"Hỗn xược!" Đường Từ hải gầm lên như một con sư tử giận dữ:
"Cho dù ngươi là một cao thủ võ học, có thể sánh ngang với cường giả Long Bảng, có thể lấy một địch một nghìn, nhưng cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi! Trạng thái tinh thần như vừa rồi, liệu sẽ kiên trì được bao lâu?"
"Hơn nữa, các cường giả Như Vân, thiên vương, hộ pháp cùng với Thiên Cương Địa Sát của Liên đoàn Tây Hải, tùy tiện chọn một người cũng đều là cao thủ bốn phương!".
"Cậu đã giết chết con trai tôi, phế bỏ hai vị thiên vương, còn diệt trừ hàng nghìn điểm căn cứ của tôi! Giữa chúng ta chỉ có cái chết mới có thể hóa giải được cục diện!"
"Tuy nhiên, tôi cũng không muốn lợi dụng quyền lực! Chúng ta cứ dựa theo quy tắc giang hồ mà làm!"
Tân Vũ Phong nhướng mày hỏi: "Quy tắc giang hồ gì?"
"Sự sống và cái chết!"
Đường Từ Hải chậm rãi thốt ra năm chữ rồi tiếp tục giải thích: "Cậu ở trên võ đài, coi như là chủ đài, tôi sẽ phải người lên thách đấu!"
"Vừa phân chia thắng bại, vừa quyết định sinh tử!"
"Nếu như cậu trụ được đến cuối cùng, cậu thắng, tính mạng của tôi do cậu tùy ý định đoạt! Cho dù bắt tôi phải tự sát, tôi cũng sẽ tuân theo vô điều kiện!"
"Được thôi!" Tần Vũ Phong gật đầu.
Thấy anh đáp ứng, Đường Từ Hải liền lộ ra vẻ gian xảo, giống như một con cáo già đã thực hiện được âm mưu.
Quy tắc sinh tử tưởng chừng công bằng nhưng thực chất ẩn chứa bên trong là vô số những cạm bẫy.
Tần Vũ Phong một thân một mình sẽ phải đối mặt với đầu luân phiên trên võ đài, thể lực theo đó luôn bị giảm xuống.
Mà Liên đoàn Tây Hải ở bên này, có hàng trăm cường giả trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Ban đầu, hàng trăm người tuy không thể giết chết Tần Vũ Phong, nhưng có thể gây cho anh nhiều thương tổn, từ từ từng bước đánh bại.
Khi thương thế trên người Tần Vũ Phong tích lũy đến một mức độ nhất định, Đường Tử Hải sẽ trực tiếp phái những cao thủ hàng đầu ra tay giết chết anh!
Đường Từ Hải có thể trở thành một vị lãnh chúa vô song, đa mưu túc trí, cũng không phải tự nhiên mà đạt được!
Ở trong mắt ông ấy, thời điểm Tần Vũ Phong đáp ứng quy tắc sinh tử kia, đã là một thi thể.
- ------------------
Bình luận facebook