Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hổ Tế - Chương 1610
Hóa ra kể từ lúc Tôn Phú Quý bị bắt, Triệu Liên chịu đả kích nặng, ngày ngày tiều tụy nằm trên giường không dậy nồi, mỗi ngày phải uống thuốc đề duy trì.
Nhà vốn đã không có tiền nên Tôn Bằng muốn ra ngoài làm việc. Hết cách, gia đình cậu ta chỉ có một đứa con, cha bị bắt, mẹ đau ốm, Tôn Bằng phải nuôi cả nhà.
Huyện Thiên Sơn là một huyện lị nhỏ cập mười tám, hoàn toàn không có mức lương cao. Vì thế, Tôn Bằng nghĩ sẽ đến tỉnh lị Trung Nguyên.
Lúc đầu, Tôn Bằng muốn tìm Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, cậu ta biệt Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết lẫn lộn tai to mặt lớn ở thành phố Trung Nguyên.
Tuy nhiên, Tôn Bằng nghĩ đến những gì Ha mẹ mình đã làm trước đây, làm như vậy là có lỗi với Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, Tôn Băng không còn mặt mũi nào đi tìm Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết.
Cậu ta thấy tiệm ăn sáng này tuyển rửa bát đĩa, nên vào đây làm.
Vì công việc làm ăn phát đạt nên ông chủ Mã Long trả lương cho cậu ta mỗi tháng ba nghìn tệ.
Tiền lương ba nghìn tệ đối với Tôn Bằng còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã là nhiều, Tôn Bằng cũng rất hài lòng.
Ai dè lâu như vậy ông chủ Mã Long vẫn không thanh toán tiền lương, lại bị chậm lương hết lần này đến lần khác, bây giờ ngay cả tiên thuê nhà Tôn Bằng cũng không trả nôi.
Sáng nay chủ nhà ra tối hậu thư với cậu ta, Tôn Bằng buộc phải tìm ông chủ Mã Long đòi tiền lương. Không ngờ ông chủ Mã Long lại kiêu ngạo ngang ngược, còn la hét ba tháng sau mới thanh toán tiền lương, đây không phải là côn đồ sao?
Nghe xong, Dương Tiêu nhìn Tôn Bằng với vẻ thông cảm và an ủi.
Sau bao nhiêu chuyện, quả thật Tôn Bằng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Đường Mộc Tuyết rất tức giận, nhìn ông chủ béo Mã Long nói: “Ong chủ Mã, ông làm như vậy là không thích họp! Ông không chỉ nợ lương của nhân viên mà còn đánh nhân viên.
Điều này đã vi phạm ranh giới cuối cùng của đạo đức!”
“Tôi vi phạm ranh giới cuỗi cùng của đạo đức? Chậc! Người đẹp, cô đang đùa tôi à? Ai thừa nhận cậu ta là nhân viên của tôi? Cậu ta đã ký hợp đồng lao động với tôi chưa?” Ống chủ béo Mã Long vui đùa nói.
Vẻ mặt Tôn Bằng chọt tái nhợt, cậu ta thật sự không ký hợp đồng lao động, chuyện này nêu muôn khởi tố cũng không có chứng cứ đầy đủ.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Đường Mộc Tuyết, ông chủ Mã Long le lưỡi nói: “Người đẹp, cô đẹp như.
thế chọc người khác yêu thương, nếu đêm nay cô ngủ với tôi thì tôi sẽ giải quyết chuyện tiên lương của Tôn Băng, thê nào?”
Như thể nếu đêm nay Đường Mộc Tuyết không ngủ vớ ông ta, thì không có cách nào nói chuyện nợ lương.
Bảo Đường Mộc Tuyết ngủ với ông ta?
Nghe vậy, vẻ mặt Dương Tiêu chợt Hồñ lại, một luồng sát khí vô hình từ trên người Dương Tiêu bao phủ xung quanh.
“Ông chủ Mã Long đúng không? Vừa nãy ông nói gì?” Vẻ mặt Dương Tiêu lạnh lẽo hỏi.
Đường Mộc Tuyết là vợ của anh, người vợ duy nhất trong cuộc đời anh.
Nhà vốn đã không có tiền nên Tôn Bằng muốn ra ngoài làm việc. Hết cách, gia đình cậu ta chỉ có một đứa con, cha bị bắt, mẹ đau ốm, Tôn Bằng phải nuôi cả nhà.
Huyện Thiên Sơn là một huyện lị nhỏ cập mười tám, hoàn toàn không có mức lương cao. Vì thế, Tôn Bằng nghĩ sẽ đến tỉnh lị Trung Nguyên.
Lúc đầu, Tôn Bằng muốn tìm Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, cậu ta biệt Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết lẫn lộn tai to mặt lớn ở thành phố Trung Nguyên.
Tuy nhiên, Tôn Bằng nghĩ đến những gì Ha mẹ mình đã làm trước đây, làm như vậy là có lỗi với Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, Tôn Băng không còn mặt mũi nào đi tìm Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết.
Cậu ta thấy tiệm ăn sáng này tuyển rửa bát đĩa, nên vào đây làm.
Vì công việc làm ăn phát đạt nên ông chủ Mã Long trả lương cho cậu ta mỗi tháng ba nghìn tệ.
Tiền lương ba nghìn tệ đối với Tôn Bằng còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã là nhiều, Tôn Bằng cũng rất hài lòng.
Ai dè lâu như vậy ông chủ Mã Long vẫn không thanh toán tiền lương, lại bị chậm lương hết lần này đến lần khác, bây giờ ngay cả tiên thuê nhà Tôn Bằng cũng không trả nôi.
Sáng nay chủ nhà ra tối hậu thư với cậu ta, Tôn Bằng buộc phải tìm ông chủ Mã Long đòi tiền lương. Không ngờ ông chủ Mã Long lại kiêu ngạo ngang ngược, còn la hét ba tháng sau mới thanh toán tiền lương, đây không phải là côn đồ sao?
Nghe xong, Dương Tiêu nhìn Tôn Bằng với vẻ thông cảm và an ủi.
Sau bao nhiêu chuyện, quả thật Tôn Bằng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Đường Mộc Tuyết rất tức giận, nhìn ông chủ béo Mã Long nói: “Ong chủ Mã, ông làm như vậy là không thích họp! Ông không chỉ nợ lương của nhân viên mà còn đánh nhân viên.
Điều này đã vi phạm ranh giới cuối cùng của đạo đức!”
“Tôi vi phạm ranh giới cuỗi cùng của đạo đức? Chậc! Người đẹp, cô đang đùa tôi à? Ai thừa nhận cậu ta là nhân viên của tôi? Cậu ta đã ký hợp đồng lao động với tôi chưa?” Ống chủ béo Mã Long vui đùa nói.
Vẻ mặt Tôn Bằng chọt tái nhợt, cậu ta thật sự không ký hợp đồng lao động, chuyện này nêu muôn khởi tố cũng không có chứng cứ đầy đủ.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Đường Mộc Tuyết, ông chủ Mã Long le lưỡi nói: “Người đẹp, cô đẹp như.
thế chọc người khác yêu thương, nếu đêm nay cô ngủ với tôi thì tôi sẽ giải quyết chuyện tiên lương của Tôn Băng, thê nào?”
Như thể nếu đêm nay Đường Mộc Tuyết không ngủ vớ ông ta, thì không có cách nào nói chuyện nợ lương.
Bảo Đường Mộc Tuyết ngủ với ông ta?
Nghe vậy, vẻ mặt Dương Tiêu chợt Hồñ lại, một luồng sát khí vô hình từ trên người Dương Tiêu bao phủ xung quanh.
“Ông chủ Mã Long đúng không? Vừa nãy ông nói gì?” Vẻ mặt Dương Tiêu lạnh lẽo hỏi.
Đường Mộc Tuyết là vợ của anh, người vợ duy nhất trong cuộc đời anh.
Bình luận facebook