Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1830 - Chương 1830TRANH SỦNG
Chương 1830TRANH SỦNG
Vệ Từ tự nhận mình là đàn ông cao bảy thước, làm gì có chuyện để một đứa nhóc hai tuổi bảo vệ mình chứ?
Buồn cười?
“Ngươi có thể bảo vệ ta chuyện gì?” Vệ Từ xách Phong nhị lang đáng yêu đang sợ hãi lên, nghe giọng điệu thì rất dịu dàng, nhưng thật ra lại khiến người nghe phải sởn da gà, đôi mắt to tròn lập tức tràn đầy hơi nước mông lung, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, nước mắt lăn xuống tí tách tí tách.
Vệ Từ: “...”
Anh còn chưa làm gì cả mà, sao thằng nhóc này đã khóc trước rồi?
Vệ Từ không thể không buông Phong nhị lang xuống, cậu ta vừa khóc vừa chạy nhanh như bay về phía nhị điện hạ, ôm nó rồi khóc một cách im lặng.
Nhị điện hạ giơ tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng của cậu ta, nhỏ giọng dỗ dành, Vệ Từ thấy vậy, chân răng cũng cảm thấy nhức nhối.
Quả nhiên là thằng nhóc vừa nhìn đã thấy đáng ghét, Phong Du ở kiếp trước nhiều thủ đoạn như sao trên trời, nhưng ít nhiều gì cậu ta vẫn cần thể diện, giở thủ đoạn, bày mưu tính kế vẫn biết chừng mực, còn thằng nhóc con hiện giờ căn bản không cần thể diện nữa rồi. Cho dù thân xác của cậu ta bây giờ mới chỉ có hai tuổi, nhưng ai biết được con quỷ trong lòng cậu ta lớn đến mức nào.
Một con quỷ già không biết xấu hổ vừa khóc vừa muốn một cô bé mới một tuổi an ủi mình sao?
Đáp án đúng là cậu ta không biết xấu hổ, có vẻ như Phong nhị lang diễn vai trẻ con đến mức nghiện luôn rồi, hở ra một tí là muốn người khác an ủi mình, ôm ấp mình, thơm mình.
“Đúng là lòng dạ hiểm độc.” Vệ Từ nhìn thấy cảnh tượng này thì đưa ra một kết luận, giả vờ đáng yêu, có ý đồ xấu, thật là quá đáng mà!
Nhưng biết sao được, nhị điện hạ thích những thứ đáng yêu, căn bản không thể kiềm chế bản thân mình trước những thứ đáng yêu được, thậm chí còn có thể thay đổi thói quen nghỉ ngơi làm việc lười biếng của mình để ở gần thứ mình thấy đáng yêu. Vệ Từ nhìn Phong nhị lang không biết xấu hổ kia, một tia sáng lóe lên trong lòng anh, anh không khỏi cười lạnh.
Muốn giả vờ đáng yêu đúng không?
Có giả vờ đáng yêu thêm nữa thì cũng chỉ là dưa chuột già nhúng sơn xanh, bên ngoài tươi non, bên trong không có nước, làm sao thu hút được bằng vẻ đáng yêu tự nhiên chứ?
Buổi học ngày hôm sau, Vệ Từ lấy một thứ từ trong tay áo ra, lập tức thu hút sự chú ý của nhị điện hạ, Phong nhị lang thê thảm bị “vứt bỏ”.
“Trắng trắng!” Đại điện hạ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chỉ vào cục tròn trắng đen kia: “Còn đây... đen đen!”
“Đại khuê nữ” nhà Vệ Từ lên sàn, bé không chỉ biết kêu ư ư mà còn có thể nhìn người khác bằng cặp mắt tối đen như mực nhưng lại tinh khiết vô tội kia, đến khi người khác tan chảy mới thôi. Đại điện hạ thể hiện sự tò mò chưa từng có trước con vật mà mình chưa nhìn thấy bao giờ, nhị điện hạ luôn luôn lười nhác cũng sáng mắt lên, chủ động đứng dậy khỏi nệm, đi từng bước đến trước mặt Vệ Từ, hai con mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm bé con trong lòng anh.
“Tiên sinh...” Nhị điện hạ chớp chớp đôi mắt sáng rực, vui vẻ nói: “Học trò muốn chơi với nó!”
Nữ quan lo lắng nhìn con vật trắng đen trên tay Vệ Từ.
Cho dù nó nhỏ bé, nhưng vẫn là Thực Thiết Thú từng xông pha Nam Bắc với Xi Vưu, bọn họ lo lắng nó sẽ khiến điện hạ bị thương.
Vệ Từ hào phóng đặt bé con vào trong lòng nhị điện hạ.
Trước khi đến đây, con vật đen trắng này đã được tắm rửa sạch sẽ rồi, lúc này, bộ lông của nó như phát sáng lên.
“Tiên sinh, e là nhị điện hạ không ôm được đâu...”
Nữ quan căng thẳng nhìn bọn họ, còn chưa dứt lời đã nhìn thấy nhị điện hạ nhà mình ôm Thực Thiết Thú không thấp hơn mình là bao một cách vững vàng.
Bé thú Thực Thiết cũng không phụ lòng mong đợi của Vệ Từ, ngại ngùng dùng hai chân che khuất hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, để lộ đầu lưỡi màu phấn hồng.
Đại điện hạ cũng đi đến gần, cẩn thận sờ sờ bộ lông trắng đen của nó.
Qua nhiều năm như vậy, con thú trắng đen này vẫn giữ nguyên hình dáng thú con, bộ lông cũng không thô cứng như những con trưởng thành, ngược lại còn rất mềm mại.
“Tròn tròn xinh quá!”
Bé Thú Thực Thiết thật sự rất tròn, nên đại điện hạ mới gọi nó là “tròn tròn”, thú con cũng rất hưởng thụ, kêu vài tiếng đáp lại bọn họ.
Vệ Từ cười vuốt vuốt búi tóc của hai vị điện hạ, dịu dàng khuyên nhủ: “Nên vào giờ học thôi, đợi lúc nữa tan học, ta lại để hai vị điện hạ chơi đùa với nó.”
Đại điện hạ thấy cũng được, nhị điện hạ thì cứ muốn bế thú cưng vào lớp học, bé con cũng ngoan ngoãn để nhị điện hạ nắn nắn vuốt vuốt.
Phong nhị lang thất sủng ngồi bên cạnh: “...”
Vệ Từ cười mà không nói, Phong nhị lang có thể đáng yêu bằng con gái cưng bé bỏng của anh sao?
Còn lâu nhé!
Theo lời của chủ công hay nói, bé thú nhà anh thuộc kiểu đáng yêu siêu cấp vô địch.
Nhóc con loài người mà còn muốn so độ đáng yêu với quốc bảo, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Phong nhị lang sẽ vừa khóc vừa rên, nhưng cậu ta có thể đáng yêu bằng con gái cưng nhà anh không?
Buổi học hôm nay cực kỳ thoải mái, lúc tan học, hai vị điện hạ vẫn giữ vẻ mặt chưa tận hứng lắm.
“Tiên sinh...” Nhị điện hạ ôm chặt bé con, dùng đôi mắt bắn vẻ đáng yêu biu biu biu về phía Vệ Từ, muốn Vệ Từ mềm lòng để bé con ở lại chơi với mình. Có điều Vệ Từ vẫn còn lý trí, từ chối đề nghị của nó. Bé con ngoan ngoãn không cào người khác, nhưng nó thật sự không thích hợp ở cùng hai vị điện hạ trong thời gian dài, đặc biệt là lúc Vệ Từ không có ở đây thì càng không thể để hai người chơi với thú cưng một mình được.
Vệ Từ không sợ gì cả, chỉ sợ hai vị điện hạ và bé con bị lợi dụng, tạo ra khuyết điểm không thể bù lại được.
Vì thế, Vệ Từ “ý chí sắt đá” đành nhẫn tâm ôm bé con vào lòng mình, rồi lại xách cổ áo của Phong nhị lang mà lôi đi.
Trên đường, vẻ mặt của Phong nhị lang rất nghiêm trọng, còn vẻ mặt của Vệ Từ lại rất vui vẻ.
“Ngươi ngây thơ thật đấy!”
Ngồi trên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ bé của Phong nhị lang mới hai tuổi nghiêm lại, chỉ trích Vệ Từ, hung dữ nhìn về phía bé gấu trúc ở trong lòng Vệ Từ.
Cách làm của nhân loại này đúng là cợt nhả đến mức không chịu nổi mà, vậy mà anh lại nghĩ ra được cách dùng nhóc gấu trúc để chia nhỏ sự sủng ái của cậu ta, có ấu trĩ hay không chứ!
Vệ Từ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy giọng trẻ con đầy tức giận của Phong nhị lang đang chỉ trích mình thì cười nhạo.
“Độ tuổi trong lòng ngươi không biết lớn đến mức nào rồi, lại còn có mặt mũi mà chỉ trích Từ ấu trĩ sao?”
Chẳng lẽ lúc Phong nhị lang khoác lớp da trẻ con giả vờ đáng yêu làm nũng trước mặt nhị điện hạ thì không ấu trĩ chắc?
“Nhưng ngươi ấu trĩ hơn ta!”
Phong nhị lang và Vệ Từ coi như có quen biết, có điều chỉ có một bên là biết thôi.
Lúc cậu ta còn sống ở trong đao Trảm Thần trên tay Khương Bồng Cơ, ngày nào cũng phải nhìn cảnh Vệ Từ và Khương Bồng Cơ sến súa, hai người cũng không ít lần làm chuyện thiếu nhi không nên xem trước mặt cậu ta. Cho dù cậu ta không nhìn thấy được, nhưng cậu ta vẫn “nghe” được. Cậu ta biết rõ Vệ Từ có phải ấu trĩ thật hay không.
Vệ Từ cười nhạo: “Nếu ngươi chịu nói cho ta biết chi tiết mọi chuyện, ta sẽ không chơi trò ấu trĩ này với ngươi nữa.”
Nếu không, bé gấu trúc này sẽ độc chiếm vòng tay của nhị điện hạ trong một khoảng thời gian rất dài, không còn chỗ cho người cũ Phong nhị lang này nữa.
Phong nhị lang không nhịn được liếc mắt xem thường anh.
Cậu ta từng gặp người thích tìm đường chết, nhưng chưa từng thấy ai vội vàng muốn tìm đường chết như vậy.
“Gấp làm gì?” Phong nhị lang nở nụ cười đầy ý nghĩa sâu xa: “Chờ đến lúc chuyện đó diễn ra, chẳng phải ngươi sẽ biết sao?”
Lúc sắp đi đến phủ đệ, Vệ Từ hỏi cậu ta.
“Chủ công có thể đối phó thật sao?”
Phong nhị lang nói: “Chỉ cần ngươi không chết, cô ấy sẽ không thất bại, đối với cô ấy mà nói, ngươi rất quan trọng.”
Vệ Từ tỏ vẻ không hiểu được.
Phong nhị lang nói: “Vậy nên ta mới phải bảo vệ ngươi. Thân phận bây giờ vừa hay có thể giấu người khác, sẽ không để người khác dễ dàng nghi ngờ.”
Vệ Từ: “...”
Không cần thiết.
Lúc xuống xe, Vệ Từ vẫn xách cổ áo của Phong nhị lang.
Vệ Từ đi vào phủ, thấp thoáng có thể nghe thấy anh nói nhỏ: “Bảo vệ? Bằng thân thể chỉ cần một tay cũng xách lên được thế này á?”
Phong nhị lang: “...”
Xem thường quân đoàn trẻ con của ta sao?
Vietwriter.vn
Ta mà lộ ra thân phận thật thì ngươi sẽ bị dọa chết đấy!
Phong nhị lang tức giận hút một ngụm sữa bột.
Vệ Từ tự nhận mình là đàn ông cao bảy thước, làm gì có chuyện để một đứa nhóc hai tuổi bảo vệ mình chứ?
Buồn cười?
“Ngươi có thể bảo vệ ta chuyện gì?” Vệ Từ xách Phong nhị lang đáng yêu đang sợ hãi lên, nghe giọng điệu thì rất dịu dàng, nhưng thật ra lại khiến người nghe phải sởn da gà, đôi mắt to tròn lập tức tràn đầy hơi nước mông lung, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, nước mắt lăn xuống tí tách tí tách.
Vệ Từ: “...”
Anh còn chưa làm gì cả mà, sao thằng nhóc này đã khóc trước rồi?
Vệ Từ không thể không buông Phong nhị lang xuống, cậu ta vừa khóc vừa chạy nhanh như bay về phía nhị điện hạ, ôm nó rồi khóc một cách im lặng.
Nhị điện hạ giơ tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng của cậu ta, nhỏ giọng dỗ dành, Vệ Từ thấy vậy, chân răng cũng cảm thấy nhức nhối.
Quả nhiên là thằng nhóc vừa nhìn đã thấy đáng ghét, Phong Du ở kiếp trước nhiều thủ đoạn như sao trên trời, nhưng ít nhiều gì cậu ta vẫn cần thể diện, giở thủ đoạn, bày mưu tính kế vẫn biết chừng mực, còn thằng nhóc con hiện giờ căn bản không cần thể diện nữa rồi. Cho dù thân xác của cậu ta bây giờ mới chỉ có hai tuổi, nhưng ai biết được con quỷ trong lòng cậu ta lớn đến mức nào.
Một con quỷ già không biết xấu hổ vừa khóc vừa muốn một cô bé mới một tuổi an ủi mình sao?
Đáp án đúng là cậu ta không biết xấu hổ, có vẻ như Phong nhị lang diễn vai trẻ con đến mức nghiện luôn rồi, hở ra một tí là muốn người khác an ủi mình, ôm ấp mình, thơm mình.
“Đúng là lòng dạ hiểm độc.” Vệ Từ nhìn thấy cảnh tượng này thì đưa ra một kết luận, giả vờ đáng yêu, có ý đồ xấu, thật là quá đáng mà!
Nhưng biết sao được, nhị điện hạ thích những thứ đáng yêu, căn bản không thể kiềm chế bản thân mình trước những thứ đáng yêu được, thậm chí còn có thể thay đổi thói quen nghỉ ngơi làm việc lười biếng của mình để ở gần thứ mình thấy đáng yêu. Vệ Từ nhìn Phong nhị lang không biết xấu hổ kia, một tia sáng lóe lên trong lòng anh, anh không khỏi cười lạnh.
Muốn giả vờ đáng yêu đúng không?
Có giả vờ đáng yêu thêm nữa thì cũng chỉ là dưa chuột già nhúng sơn xanh, bên ngoài tươi non, bên trong không có nước, làm sao thu hút được bằng vẻ đáng yêu tự nhiên chứ?
Buổi học ngày hôm sau, Vệ Từ lấy một thứ từ trong tay áo ra, lập tức thu hút sự chú ý của nhị điện hạ, Phong nhị lang thê thảm bị “vứt bỏ”.
“Trắng trắng!” Đại điện hạ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chỉ vào cục tròn trắng đen kia: “Còn đây... đen đen!”
“Đại khuê nữ” nhà Vệ Từ lên sàn, bé không chỉ biết kêu ư ư mà còn có thể nhìn người khác bằng cặp mắt tối đen như mực nhưng lại tinh khiết vô tội kia, đến khi người khác tan chảy mới thôi. Đại điện hạ thể hiện sự tò mò chưa từng có trước con vật mà mình chưa nhìn thấy bao giờ, nhị điện hạ luôn luôn lười nhác cũng sáng mắt lên, chủ động đứng dậy khỏi nệm, đi từng bước đến trước mặt Vệ Từ, hai con mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm bé con trong lòng anh.
“Tiên sinh...” Nhị điện hạ chớp chớp đôi mắt sáng rực, vui vẻ nói: “Học trò muốn chơi với nó!”
Nữ quan lo lắng nhìn con vật trắng đen trên tay Vệ Từ.
Cho dù nó nhỏ bé, nhưng vẫn là Thực Thiết Thú từng xông pha Nam Bắc với Xi Vưu, bọn họ lo lắng nó sẽ khiến điện hạ bị thương.
Vệ Từ hào phóng đặt bé con vào trong lòng nhị điện hạ.
Trước khi đến đây, con vật đen trắng này đã được tắm rửa sạch sẽ rồi, lúc này, bộ lông của nó như phát sáng lên.
“Tiên sinh, e là nhị điện hạ không ôm được đâu...”
Nữ quan căng thẳng nhìn bọn họ, còn chưa dứt lời đã nhìn thấy nhị điện hạ nhà mình ôm Thực Thiết Thú không thấp hơn mình là bao một cách vững vàng.
Bé thú Thực Thiết cũng không phụ lòng mong đợi của Vệ Từ, ngại ngùng dùng hai chân che khuất hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, để lộ đầu lưỡi màu phấn hồng.
Đại điện hạ cũng đi đến gần, cẩn thận sờ sờ bộ lông trắng đen của nó.
Qua nhiều năm như vậy, con thú trắng đen này vẫn giữ nguyên hình dáng thú con, bộ lông cũng không thô cứng như những con trưởng thành, ngược lại còn rất mềm mại.
“Tròn tròn xinh quá!”
Bé Thú Thực Thiết thật sự rất tròn, nên đại điện hạ mới gọi nó là “tròn tròn”, thú con cũng rất hưởng thụ, kêu vài tiếng đáp lại bọn họ.
Vệ Từ cười vuốt vuốt búi tóc của hai vị điện hạ, dịu dàng khuyên nhủ: “Nên vào giờ học thôi, đợi lúc nữa tan học, ta lại để hai vị điện hạ chơi đùa với nó.”
Đại điện hạ thấy cũng được, nhị điện hạ thì cứ muốn bế thú cưng vào lớp học, bé con cũng ngoan ngoãn để nhị điện hạ nắn nắn vuốt vuốt.
Phong nhị lang thất sủng ngồi bên cạnh: “...”
Vệ Từ cười mà không nói, Phong nhị lang có thể đáng yêu bằng con gái cưng bé bỏng của anh sao?
Còn lâu nhé!
Theo lời của chủ công hay nói, bé thú nhà anh thuộc kiểu đáng yêu siêu cấp vô địch.
Nhóc con loài người mà còn muốn so độ đáng yêu với quốc bảo, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Phong nhị lang sẽ vừa khóc vừa rên, nhưng cậu ta có thể đáng yêu bằng con gái cưng nhà anh không?
Buổi học hôm nay cực kỳ thoải mái, lúc tan học, hai vị điện hạ vẫn giữ vẻ mặt chưa tận hứng lắm.
“Tiên sinh...” Nhị điện hạ ôm chặt bé con, dùng đôi mắt bắn vẻ đáng yêu biu biu biu về phía Vệ Từ, muốn Vệ Từ mềm lòng để bé con ở lại chơi với mình. Có điều Vệ Từ vẫn còn lý trí, từ chối đề nghị của nó. Bé con ngoan ngoãn không cào người khác, nhưng nó thật sự không thích hợp ở cùng hai vị điện hạ trong thời gian dài, đặc biệt là lúc Vệ Từ không có ở đây thì càng không thể để hai người chơi với thú cưng một mình được.
Vệ Từ không sợ gì cả, chỉ sợ hai vị điện hạ và bé con bị lợi dụng, tạo ra khuyết điểm không thể bù lại được.
Vì thế, Vệ Từ “ý chí sắt đá” đành nhẫn tâm ôm bé con vào lòng mình, rồi lại xách cổ áo của Phong nhị lang mà lôi đi.
Trên đường, vẻ mặt của Phong nhị lang rất nghiêm trọng, còn vẻ mặt của Vệ Từ lại rất vui vẻ.
“Ngươi ngây thơ thật đấy!”
Ngồi trên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ bé của Phong nhị lang mới hai tuổi nghiêm lại, chỉ trích Vệ Từ, hung dữ nhìn về phía bé gấu trúc ở trong lòng Vệ Từ.
Cách làm của nhân loại này đúng là cợt nhả đến mức không chịu nổi mà, vậy mà anh lại nghĩ ra được cách dùng nhóc gấu trúc để chia nhỏ sự sủng ái của cậu ta, có ấu trĩ hay không chứ!
Vệ Từ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy giọng trẻ con đầy tức giận của Phong nhị lang đang chỉ trích mình thì cười nhạo.
“Độ tuổi trong lòng ngươi không biết lớn đến mức nào rồi, lại còn có mặt mũi mà chỉ trích Từ ấu trĩ sao?”
Chẳng lẽ lúc Phong nhị lang khoác lớp da trẻ con giả vờ đáng yêu làm nũng trước mặt nhị điện hạ thì không ấu trĩ chắc?
“Nhưng ngươi ấu trĩ hơn ta!”
Phong nhị lang và Vệ Từ coi như có quen biết, có điều chỉ có một bên là biết thôi.
Lúc cậu ta còn sống ở trong đao Trảm Thần trên tay Khương Bồng Cơ, ngày nào cũng phải nhìn cảnh Vệ Từ và Khương Bồng Cơ sến súa, hai người cũng không ít lần làm chuyện thiếu nhi không nên xem trước mặt cậu ta. Cho dù cậu ta không nhìn thấy được, nhưng cậu ta vẫn “nghe” được. Cậu ta biết rõ Vệ Từ có phải ấu trĩ thật hay không.
Vệ Từ cười nhạo: “Nếu ngươi chịu nói cho ta biết chi tiết mọi chuyện, ta sẽ không chơi trò ấu trĩ này với ngươi nữa.”
Nếu không, bé gấu trúc này sẽ độc chiếm vòng tay của nhị điện hạ trong một khoảng thời gian rất dài, không còn chỗ cho người cũ Phong nhị lang này nữa.
Phong nhị lang không nhịn được liếc mắt xem thường anh.
Cậu ta từng gặp người thích tìm đường chết, nhưng chưa từng thấy ai vội vàng muốn tìm đường chết như vậy.
“Gấp làm gì?” Phong nhị lang nở nụ cười đầy ý nghĩa sâu xa: “Chờ đến lúc chuyện đó diễn ra, chẳng phải ngươi sẽ biết sao?”
Lúc sắp đi đến phủ đệ, Vệ Từ hỏi cậu ta.
“Chủ công có thể đối phó thật sao?”
Phong nhị lang nói: “Chỉ cần ngươi không chết, cô ấy sẽ không thất bại, đối với cô ấy mà nói, ngươi rất quan trọng.”
Vệ Từ tỏ vẻ không hiểu được.
Phong nhị lang nói: “Vậy nên ta mới phải bảo vệ ngươi. Thân phận bây giờ vừa hay có thể giấu người khác, sẽ không để người khác dễ dàng nghi ngờ.”
Vệ Từ: “...”
Không cần thiết.
Lúc xuống xe, Vệ Từ vẫn xách cổ áo của Phong nhị lang.
Vệ Từ đi vào phủ, thấp thoáng có thể nghe thấy anh nói nhỏ: “Bảo vệ? Bằng thân thể chỉ cần một tay cũng xách lên được thế này á?”
Phong nhị lang: “...”
Xem thường quân đoàn trẻ con của ta sao?
Vietwriter.vn
Ta mà lộ ra thân phận thật thì ngươi sẽ bị dọa chết đấy!
Phong nhị lang tức giận hút một ngụm sữa bột.
Bình luận facebook