Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1828 - Chương 1828HỒNG NHAN HỌA THỦY (1)
Chương 1828HỒNG NHAN HỌA THỦY (1)
Trình Tĩnh cười nói: “Các sư đệ đều là những người tâm cao khí ngạo, nào có ai chịu phò tá một quân vương bình thường vô năng?”
Bất luận là Vệ Từ, Dương Tư, Hàn Úc, Lữ Trưng hay bất kỳ đồng môn nào khác thi nhau ra xuất sĩ nhưng chưa có tiếng tăm gì, ai mà chẳng có chí hướng trợ giúp chính đạo và tạo dựng sự nghiệp? Lý do bọn họ xuất sĩ không giống nhau, có người là vì làm rạng danh gia tộc, có người vì muốn được để lại tiếng thơm muôn đời, có người là vì làm cho thiên hạ trong sạch, cũng có người chỉ đơn giản thực hiện đạo nghĩa của bản thân, cuối cùng thì trăm sông vẫn đổ về một biển, bọn họ muốn thực hiện được lý tưởng thì cần có một vị minh quân anh minh cơ trí, tài cán vô song, một quân chủ bình thường không thể áp chế được những người này.
Nội dung Uyên Kính tiên sinh nói là sự thật, nhưng một bên tình nguyện đánh, một bên tình nguyện bị đánh, tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện.
Nếu như giao phó tài hoa của bản thân cho một quân chủ bình thường, thậm chí còn ngu ngốc thì đó mới là tận cùng của sự bất hạnh.
Uyên Kính tiên sinh lẩm bẩm: “Nói thì nói như vậy, nhưng người như Khương Quân không giống.”
Trình Tĩnh truy hỏi: “Không giống chỗ nào ạ?”
Uyên Kính tiên sinh cười, nói: “Chỗ nào cũng không giống.”
Trình Tĩnh ủ rũ, ai oán nói: “Thầy lại tỏ ra bí hiểm với học trò rồi.”
Uyên Kính tiên sinh cười ha ha, ý cười càng sâu, nếp nhăn trên mặt khi cười cũng tăng thêm mấy phần, càng toát ra vẻ “cáo già xảo quyệt”.
“Trước trận chiến, thầy có bấm ngón tay tính toán, trò đoán xem ta nhìn ra điều gì?” Uyên Kính tiên sinh làm bộ như mình đã bấm ngón tay thật, định khơi dậy lòng hiếu kỳ của học trò, nhưng mà học trò của ông đã trưởng thành rồi, căn bản không dễ lừa gạt như thời niên thiếu nữa, Uyên Kính tiên sinh đành phải nhàm chán mà công bố đáp án: “Nhiều lắm là mấy tháng nữa, lúc đó chính là cơ hội tốt nhất để con xuất sĩ. Thế nào, có mừng hay không? Trò đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Sắc mặt Trình Tĩnh hơi trầm xuống, chỉ phút chốc, anh ta đã hiểu ra nội dung mà Uyên Kính tiên sinh ám chỉ.
Năm đó khi Hoàng Tung thua trận bị bắt, Trình Tĩnh cũng trở thành tù nhân, Khương Bồng Cơ và Vệ Từ đều hy vọng Trình Tĩnh xuất sĩ nhưng Trình Tĩnh nói phải đợi đến lúc Khương Bồng Cơ chân chính chứng minh được bản thân thì anh ta mới xuất sĩ. Uyên Kính tiên sinh nói như vậy, há chẳng phải là chỉ còn mấy tháng nữa là thiên hạ sẽ thống nhất sao?
Anh ta hỏi tiếp: “Việc Khương Quân lên ngôi sẽ không xảy ra biến cố gì đúng không ạ?”
Uyên Kính tiên sinh đáp: “Đế Tinh bị bao vây tứ phía, thiên cơ hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát sinh biến đổi. Nhưng mà Khương Quân từ lúc còn là nhân vật nhỏ bé đi tới ngày hôm nay, chúng ta cớ gì lại không tin cô ấy có thể một đường chiến thắng chứ? Người vững vàng kiên nghị tất sẽ đạt được thành tựu mà phàm phu tục tử không thể đạt được.”
Trình Tĩnh muốn nói lại thôi, Uyên Kính tiên sinh vừa cười vừa vuốt râu.
“Chúng ta may mắn khi được sống ở thời đại này, làm nhân chứng nhìn cô ấy tạo nên trang sử mới, đây quả thật là một chuyện may mắn!”
Trình Tĩnh nhìn sư phụ híp mắt cười, cuối cùng cũng nghe hiểu ý của đối phương - chỉ cần xem kịch vui, cái gì cũng đừng nói!
Chẳng biết tại sao Trình Tĩnh lại cảm thấy có chút đồng tình sâu sắc và lo lắng cho Khương Bồng Cơ.
“Sư phụ không lo cô ấy thua, sau đó mọi thứ thật sự biến đổi sao ạ?”
Uyên Kính tiên sinh nhìn màn đêm, giễu cợt nói: “Trăm năm đời người trôi qua rất nhanh, bây giờ vi sư cũng đã lớn tuổi rồi, có còn sống được mấy năm nữa đâu. Dù cho mọi thứ có biến đổi thật thì cũng có làm sao, đến khi ta trút hơi thở cuối cùng, nằm vào lòng đất rồi thì người chết đâu cần để ý đến chuyện của người sống nữa?”
Trình Tĩnh: “...”
_
з)∠)_
Lời này nghe thật có đạo lý, nhưng mấy học trò còn phải sống thêm vài năm mà, không “thoải mái” nổi đâu!!!
Hôm nay, anh ta không nên đến tìm thầy, không tìm thầy thì sẽ không bị sư mẫu sai đi đưa hạt dưa với hoa quả khô cho Vệ Từ, không đi đưa hạt dưa thì sẽ không bị Vệ Từ giữ lại tố khổ này nọ, nghe được tin “giật gân” như vậy, nếu như không nghe được tin “giật gân” như vậy, anh ta cũng sẽ không quay lại lắm mồm nói chuyện phiếm với thầy, không nói chuyện phiếm với thầy thì anh ta đã không phải thấp thỏm bất an.
ε=(´ο`*)))
Ài!!!
Uyên Kính tiên sinh cũng học theo học trò thở dài một tiếng, cảm khái nói: “Thần tiên đánh nhau, người phàm chúng ta cứ xem thôi.”
Có lẽ ngày nào đó thức dậy, các vị thần tiên đã đánh nhau xong rồi.
Uyên Kính tiên sinh biết một chút nội tình nhưng cũng chỉ giới hạn ở “một ít”, ngoại trừ làm người ngoài đứng xem thì cái gì ông cũng không làm được.
Riêng điểm này, ông nhất trí với thái độ của Liễu Xa, thậm chí còn phụ họa theo.
Trình Tĩnh: “...”
Người không biết gì và người cái gì cũng biết là người hạnh phúc nhất, người không biết gì thì cái gì cũng không biết, đương nhiên không cần sầu lo, còn người cái gì cũng biết thì biết tất cả, không cần phải buồn, đáng thương nhất chính là người nửa biết nửa không, ví dụ như anh ta, giống như có cái lông vũ gãi ngứa trong tim vậy, vừa ngứa ngáy vừa lo lắng.
Vậy mà Uyên Kính tiên sinh cứ không chịu tiết lộ nhiều hơn, Trình Tĩnh chỉ có thể thở dài làm khán giả.
Cái gọi là thần tiên đánh nhau, không biết bắt đầu khi nào, kết thúc khi nào cũng không biết luôn. _
з)∠)_
Vậy thì vấn đề xuất hiện rồi đây.
Cho anh ta biết một nửa nội tình để làm gì?
Ngoại trừ lo lắng vô ích ra thì còn có công dụng nào khác hay không?
Tác dụng duy nhất đại khái chính là trì hoãn nửa chương, thuận tiện cho tác giả bị “ung thư lười” thời kỳ cuối, sống tạm thêm một ngày.
“Nội nội?”
Sau nửa tháng, đại điện hạ Khương Liễn đi lại càng vững vàng hơn, không những có thể chạy chậm hai, ba bước không ngã mà còn có thể nhảy tại chỗ hai cái.
Ngày hôm đó, cô nhóc lăn lộn ở bên ngoài đến nỗi toàn thân đầy bụi đất, chơi mệt rồi lại chuẩn bị đi quấy rầy em gái song sinh.
Mới vừa vào phòng, cô nhóc liền phát hiện bên cạnh em gái mình xuất hiện một “đồ vật nhỏ” trắng trắng mập mập, đối phương còn bấu víu lấy em gái cô nhóc.
Liễn điện hạ bùng phát lòng chiếm hữu, cô nhóc chạy chậm vài bước đến, bổ nhào vào “đồ vật nhỏ” kia, ôm lấy “nó” lăn hai vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần hung hăng non nớt!
Liễn điện hạ “hung dữ” làm động tác nhe răng đe dọa, cái tay mập mạp chỉ vào nhị điện hạ mà lớn tiếng nói: “Của ta!”
“Vật nhỏ” kia choáng váng đầu óc, còn bị đại điện hạ đè lên, nhất thời ấm ức khóc lớn.
Nữ quan sớm đã bị động tác của đại điện hạ dọa sợ, nhưng lại không dám tiến lên kéo Liễn điện hạ đang nổi giận ra.
Vietwriter.vn
Trong nháy mắt, tiếng con nít khóc oa oa vang lên trong điện, từng giọt từng giọt nước mắt lách tách rơi xuống.
Liễn điện hạ vẫn không chịu mềm lòng, siết nắm đấm quơ quơ trước mặt đối phương, cực kỳ có sức uy hiếp.
“Điện... điện hạ, vị này là nhị lang của Phong gia đó, ngài đừng làm tổn thương ngài ấy.”
Thị nữ, người hầu sợ đến nỗi quỳ xuống, nữ quan lấy can đảm tiến lên xin tha thứ, nhưng Liễn điện hạ tròn một tuổi, làm sao hiểu được cái gì mà nhị lang của Phong gia?
Cô nhóc chỉ thấy một người đang bám lấy em gái mình thôi.
Đại điện hạ “cây ngay không sợ chết đứng” nói: “Nội nội của ta!”
Nữ quan dở khóc dở cười vì sự bá đạo của đại điện hạ.
Dĩ nhiên nhị điện hạ là em gái của đại điện hạ, đây là chuyện mà người mù cũng biết.
“Vị nhị lang của Phong gia này là bạn của nhị điện hạ.”
Nữ quan lặp lại lần nữa, hy vọng đại điện hạ có thể bớt “hung dữ” lại một chút.
Đại điện hạ chẳng hiểu bạn bè là cái gì, nhưng bé luôn cảm thấy không phải từ ngữ gì tốt.
Không phải em gái là của cô nhóc hay sao?
Làm sao lại thành của người khác rồi?
Đại điện hạ luôn luôn rộng rãi, giờ nghe nói như vậy cũng ấm ức im lặng, mắt long lanh nước, sau đó từng giọt từng giọt lăn xuống.
Nữ quan vừa thấy vậy thì đầu cũng to ra, theo bản năng, đành phải phát tín hiệu nhờ nhị điện hạ trợ giúp.
Hy vọng người gây ra “ngọn nguồn” tranh chấp có thể tới xử lý cục diện rối rắm này.
Nào ngờ người ta lại cứ ngồi đó xem kịch vui.
Nhị lang của Phong gia khóc oa oa, ban đầu, đại điện hạ chỉ khóc không gào thét, nghe thấy cậu lớn giọng lên, cô nhóc cũng học theo mà vừa khóc vừa gào.
Trình Tĩnh cười nói: “Các sư đệ đều là những người tâm cao khí ngạo, nào có ai chịu phò tá một quân vương bình thường vô năng?”
Bất luận là Vệ Từ, Dương Tư, Hàn Úc, Lữ Trưng hay bất kỳ đồng môn nào khác thi nhau ra xuất sĩ nhưng chưa có tiếng tăm gì, ai mà chẳng có chí hướng trợ giúp chính đạo và tạo dựng sự nghiệp? Lý do bọn họ xuất sĩ không giống nhau, có người là vì làm rạng danh gia tộc, có người vì muốn được để lại tiếng thơm muôn đời, có người là vì làm cho thiên hạ trong sạch, cũng có người chỉ đơn giản thực hiện đạo nghĩa của bản thân, cuối cùng thì trăm sông vẫn đổ về một biển, bọn họ muốn thực hiện được lý tưởng thì cần có một vị minh quân anh minh cơ trí, tài cán vô song, một quân chủ bình thường không thể áp chế được những người này.
Nội dung Uyên Kính tiên sinh nói là sự thật, nhưng một bên tình nguyện đánh, một bên tình nguyện bị đánh, tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện.
Nếu như giao phó tài hoa của bản thân cho một quân chủ bình thường, thậm chí còn ngu ngốc thì đó mới là tận cùng của sự bất hạnh.
Uyên Kính tiên sinh lẩm bẩm: “Nói thì nói như vậy, nhưng người như Khương Quân không giống.”
Trình Tĩnh truy hỏi: “Không giống chỗ nào ạ?”
Uyên Kính tiên sinh cười, nói: “Chỗ nào cũng không giống.”
Trình Tĩnh ủ rũ, ai oán nói: “Thầy lại tỏ ra bí hiểm với học trò rồi.”
Uyên Kính tiên sinh cười ha ha, ý cười càng sâu, nếp nhăn trên mặt khi cười cũng tăng thêm mấy phần, càng toát ra vẻ “cáo già xảo quyệt”.
“Trước trận chiến, thầy có bấm ngón tay tính toán, trò đoán xem ta nhìn ra điều gì?” Uyên Kính tiên sinh làm bộ như mình đã bấm ngón tay thật, định khơi dậy lòng hiếu kỳ của học trò, nhưng mà học trò của ông đã trưởng thành rồi, căn bản không dễ lừa gạt như thời niên thiếu nữa, Uyên Kính tiên sinh đành phải nhàm chán mà công bố đáp án: “Nhiều lắm là mấy tháng nữa, lúc đó chính là cơ hội tốt nhất để con xuất sĩ. Thế nào, có mừng hay không? Trò đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Sắc mặt Trình Tĩnh hơi trầm xuống, chỉ phút chốc, anh ta đã hiểu ra nội dung mà Uyên Kính tiên sinh ám chỉ.
Năm đó khi Hoàng Tung thua trận bị bắt, Trình Tĩnh cũng trở thành tù nhân, Khương Bồng Cơ và Vệ Từ đều hy vọng Trình Tĩnh xuất sĩ nhưng Trình Tĩnh nói phải đợi đến lúc Khương Bồng Cơ chân chính chứng minh được bản thân thì anh ta mới xuất sĩ. Uyên Kính tiên sinh nói như vậy, há chẳng phải là chỉ còn mấy tháng nữa là thiên hạ sẽ thống nhất sao?
Anh ta hỏi tiếp: “Việc Khương Quân lên ngôi sẽ không xảy ra biến cố gì đúng không ạ?”
Uyên Kính tiên sinh đáp: “Đế Tinh bị bao vây tứ phía, thiên cơ hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát sinh biến đổi. Nhưng mà Khương Quân từ lúc còn là nhân vật nhỏ bé đi tới ngày hôm nay, chúng ta cớ gì lại không tin cô ấy có thể một đường chiến thắng chứ? Người vững vàng kiên nghị tất sẽ đạt được thành tựu mà phàm phu tục tử không thể đạt được.”
Trình Tĩnh muốn nói lại thôi, Uyên Kính tiên sinh vừa cười vừa vuốt râu.
“Chúng ta may mắn khi được sống ở thời đại này, làm nhân chứng nhìn cô ấy tạo nên trang sử mới, đây quả thật là một chuyện may mắn!”
Trình Tĩnh nhìn sư phụ híp mắt cười, cuối cùng cũng nghe hiểu ý của đối phương - chỉ cần xem kịch vui, cái gì cũng đừng nói!
Chẳng biết tại sao Trình Tĩnh lại cảm thấy có chút đồng tình sâu sắc và lo lắng cho Khương Bồng Cơ.
“Sư phụ không lo cô ấy thua, sau đó mọi thứ thật sự biến đổi sao ạ?”
Uyên Kính tiên sinh nhìn màn đêm, giễu cợt nói: “Trăm năm đời người trôi qua rất nhanh, bây giờ vi sư cũng đã lớn tuổi rồi, có còn sống được mấy năm nữa đâu. Dù cho mọi thứ có biến đổi thật thì cũng có làm sao, đến khi ta trút hơi thở cuối cùng, nằm vào lòng đất rồi thì người chết đâu cần để ý đến chuyện của người sống nữa?”
Trình Tĩnh: “...”
_
Lời này nghe thật có đạo lý, nhưng mấy học trò còn phải sống thêm vài năm mà, không “thoải mái” nổi đâu!!!
Hôm nay, anh ta không nên đến tìm thầy, không tìm thầy thì sẽ không bị sư mẫu sai đi đưa hạt dưa với hoa quả khô cho Vệ Từ, không đi đưa hạt dưa thì sẽ không bị Vệ Từ giữ lại tố khổ này nọ, nghe được tin “giật gân” như vậy, nếu như không nghe được tin “giật gân” như vậy, anh ta cũng sẽ không quay lại lắm mồm nói chuyện phiếm với thầy, không nói chuyện phiếm với thầy thì anh ta đã không phải thấp thỏm bất an.
ε=(´ο`*)))
Ài!!!
Uyên Kính tiên sinh cũng học theo học trò thở dài một tiếng, cảm khái nói: “Thần tiên đánh nhau, người phàm chúng ta cứ xem thôi.”
Có lẽ ngày nào đó thức dậy, các vị thần tiên đã đánh nhau xong rồi.
Uyên Kính tiên sinh biết một chút nội tình nhưng cũng chỉ giới hạn ở “một ít”, ngoại trừ làm người ngoài đứng xem thì cái gì ông cũng không làm được.
Riêng điểm này, ông nhất trí với thái độ của Liễu Xa, thậm chí còn phụ họa theo.
Trình Tĩnh: “...”
Người không biết gì và người cái gì cũng biết là người hạnh phúc nhất, người không biết gì thì cái gì cũng không biết, đương nhiên không cần sầu lo, còn người cái gì cũng biết thì biết tất cả, không cần phải buồn, đáng thương nhất chính là người nửa biết nửa không, ví dụ như anh ta, giống như có cái lông vũ gãi ngứa trong tim vậy, vừa ngứa ngáy vừa lo lắng.
Vậy mà Uyên Kính tiên sinh cứ không chịu tiết lộ nhiều hơn, Trình Tĩnh chỉ có thể thở dài làm khán giả.
Cái gọi là thần tiên đánh nhau, không biết bắt đầu khi nào, kết thúc khi nào cũng không biết luôn. _
Vậy thì vấn đề xuất hiện rồi đây.
Cho anh ta biết một nửa nội tình để làm gì?
Ngoại trừ lo lắng vô ích ra thì còn có công dụng nào khác hay không?
Tác dụng duy nhất đại khái chính là trì hoãn nửa chương, thuận tiện cho tác giả bị “ung thư lười” thời kỳ cuối, sống tạm thêm một ngày.
“Nội nội?”
Sau nửa tháng, đại điện hạ Khương Liễn đi lại càng vững vàng hơn, không những có thể chạy chậm hai, ba bước không ngã mà còn có thể nhảy tại chỗ hai cái.
Ngày hôm đó, cô nhóc lăn lộn ở bên ngoài đến nỗi toàn thân đầy bụi đất, chơi mệt rồi lại chuẩn bị đi quấy rầy em gái song sinh.
Mới vừa vào phòng, cô nhóc liền phát hiện bên cạnh em gái mình xuất hiện một “đồ vật nhỏ” trắng trắng mập mập, đối phương còn bấu víu lấy em gái cô nhóc.
Liễn điện hạ bùng phát lòng chiếm hữu, cô nhóc chạy chậm vài bước đến, bổ nhào vào “đồ vật nhỏ” kia, ôm lấy “nó” lăn hai vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần hung hăng non nớt!
Liễn điện hạ “hung dữ” làm động tác nhe răng đe dọa, cái tay mập mạp chỉ vào nhị điện hạ mà lớn tiếng nói: “Của ta!”
“Vật nhỏ” kia choáng váng đầu óc, còn bị đại điện hạ đè lên, nhất thời ấm ức khóc lớn.
Nữ quan sớm đã bị động tác của đại điện hạ dọa sợ, nhưng lại không dám tiến lên kéo Liễn điện hạ đang nổi giận ra.
Vietwriter.vn
Trong nháy mắt, tiếng con nít khóc oa oa vang lên trong điện, từng giọt từng giọt nước mắt lách tách rơi xuống.
Liễn điện hạ vẫn không chịu mềm lòng, siết nắm đấm quơ quơ trước mặt đối phương, cực kỳ có sức uy hiếp.
“Điện... điện hạ, vị này là nhị lang của Phong gia đó, ngài đừng làm tổn thương ngài ấy.”
Thị nữ, người hầu sợ đến nỗi quỳ xuống, nữ quan lấy can đảm tiến lên xin tha thứ, nhưng Liễn điện hạ tròn một tuổi, làm sao hiểu được cái gì mà nhị lang của Phong gia?
Cô nhóc chỉ thấy một người đang bám lấy em gái mình thôi.
Đại điện hạ “cây ngay không sợ chết đứng” nói: “Nội nội của ta!”
Nữ quan dở khóc dở cười vì sự bá đạo của đại điện hạ.
Dĩ nhiên nhị điện hạ là em gái của đại điện hạ, đây là chuyện mà người mù cũng biết.
“Vị nhị lang của Phong gia này là bạn của nhị điện hạ.”
Nữ quan lặp lại lần nữa, hy vọng đại điện hạ có thể bớt “hung dữ” lại một chút.
Đại điện hạ chẳng hiểu bạn bè là cái gì, nhưng bé luôn cảm thấy không phải từ ngữ gì tốt.
Không phải em gái là của cô nhóc hay sao?
Làm sao lại thành của người khác rồi?
Đại điện hạ luôn luôn rộng rãi, giờ nghe nói như vậy cũng ấm ức im lặng, mắt long lanh nước, sau đó từng giọt từng giọt lăn xuống.
Nữ quan vừa thấy vậy thì đầu cũng to ra, theo bản năng, đành phải phát tín hiệu nhờ nhị điện hạ trợ giúp.
Hy vọng người gây ra “ngọn nguồn” tranh chấp có thể tới xử lý cục diện rối rắm này.
Nào ngờ người ta lại cứ ngồi đó xem kịch vui.
Nhị lang của Phong gia khóc oa oa, ban đầu, đại điện hạ chỉ khóc không gào thét, nghe thấy cậu lớn giọng lên, cô nhóc cũng học theo mà vừa khóc vừa gào.