Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1823 - Chương 1823RAP THUYẾT KHÁCH* CỦA PHONG CHÂN
Chương 1823RAP THUYẾT KHÁCH* CỦA PHONG CHÂN
* Thuyết khách: người có tài ăn nói, người có tài thuyết phục.
Khi các hạ thần đã cáo lui, ai bận rộn việc của người nấy.
Kỳ Quan Nhượng phe phẩy quạt, than phiền với Khương Bồng Cơ.
“Chủ công không nên nói với bọn họ như vậy, làm vậy sẽ thể hiện ngài đa nghi, vô tình, sau này sử sách sẽ trịnh trọng ghi chép lại chuyện này đó.”
Đối với hạ thần mà nói, quân chủ không có sự tín nhiệm từ đáy lòng thì còn nói gì đến cảm giác an toàn?
Khương Bồng Cơ cười, nói: “Văn Chứng cảm thấy ta đã nói sai sao?”
Kỳ Quan Nhượng nghiêm túc nói: “Chủ công nói đúng lý hợp tình, nhưng trên đời này có quá nhiều người thích lừa mình dối người, không chịu nhìn thẳng vào chính mình.”
Không đến một bước ngoặt nào đó, ai cũng cảm thấy mình là người trung thành nhất, là người nên được nhận hồi báo nhất.
Năm xưa, lúc Kỳ Quan Nhượng đi học, anh ta phát hiện rất nhiều người xưng là “danh thần” vốn chẳng có bao nhiêu năng lực, ví dụ như các thành viên nòng cốt trong số quần thần của Đông Khánh trước kia, bọn họ dựa vào “lòng trung thành” của mình đối với vua để đổi lấy vị trí không tương xứng với năng lực của bản thân, hơn nữa còn tự tẩy não mình, thề son sắt rằng mình đối với quân vương trung trinh biết bao, tuyệt không hai lòng. Kết quả khi Đông Khánh sụp đổ, những người này lại “đổi hướng gió” nhanh nhất.
Năm đó nói năng hùng hồn lắm, giờ phút này đều tự vả hết lượt, nhưng mấy người này lại chẳng thấy đau mặt.
Điều này đã rất thần kỳ rồi, thần kỳ hơn nữa là chủ công nhà mình lại khịt mũi coi thường cử chỉ hành vi của mấy người này, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mũi họ mà bảo họ đừng có giả tạo nữa, có bao nhiêu năng lực thì bưng bát cơm nặng bấy nhiêu, thề thốt trung thành với Khương Bồng Cơ cô cũng chẳng đổi được một xíu xiu ưu đãi nào hết.
“Vậy thì cứ để bọn họ ghi vào đi, ta cũng chẳng mất miếng thịt nào.” Dù là bạc tình bạc nghĩa hay là dối trá, đa nghi, nói cứ như mấy người này bô lô ba la thì cô có thể nghe thấy vậy. “Loại người có thể nói ra được mấy lời như thế này, đừng nói là người đời sau, cho dù là người đương thời thì hắn cũng không có tư cách đứng trước mặt ta nói những lời ấy. Đã như vậy thì ta cần gì phải để ý bọn họ sủa gâu gâu gì chứ?”
Kỳ Quan Nhượng nghe xong mà hụt mất ba nhịp thở, bỗng nhiên, anh ta bật cười, càng thêm vui sướng mà phe phẩy cái quạt trong tay.
Khương Bồng Cơ thu hút anh ta nhất ở điểm gì?
Không chỉ là hai người tâm ý tương thông, hơn nữa từ thời niên thiếu đến giờ vẫn luôn cực kỳ tự tin, không hề thay đổi.
Lực hấp dẫn này đối với Kỳ Quan Nhượng mà nói còn hơn cả lực hấp dẫn của “mai thúy” đối với con nghiện nữa.
“Văn Chứng, chúng ta thương lượng chuyện này đi.”
Khương Bồng Cơ âm thầm nhìn cây quạt trong tay Kỳ Quan Nhượng, giơ ra bốn ngón tay, ý là Kỳ Quan Nhượng nên hiểu rằng anh ta đã là đàn ông ngoài bốn mươi, xương cốt thân thể không còn như lúc trẻ nữa, mà giờ tuyết rơi nhiều ngày... Anh ta có thể đừng có mang theo cây quạt bảo bối của mình nữa hay không? Cầm quạt thôi thì không sao, cơ mà đừng có phe qua phẩy lại như thế không? Đã nhiều năm như vậy, Kỳ Quan Nhượng vẫn không nhận ra cứ mỗi khi mùa đông tới là lại không có ai thích chơi cùng anh ta hay sao?
Nụ cười của Kỳ Quan Nhượng từ từ biến mất.
Đám cá muối xem livestream còn thay anh ta chửi một câu từ tận đáy lòng.
Có thể đầu rơi, máu chảy chứ không thể ném quạt!
Là một người thuộc trường phái hành động, nếu Khương Bồng Cơ nói muốn diệt Bắc Uyên thì phải diệt được Bắc Uyên, cô lập tức phái người đi đàm phán với tướng quân đang trông coi thành trì Bắc Uyên.
Vị tướng quân kia cũng không phải hạng ngu đần, hắn bày tiệc rượu tiếp đãi sứ giả, vừa uống rượu vừa khách sáo tiếp chuyện.
Nội dung thì là tại sao chủ công của các ngươi lại đóng quân ở Tuyết Thành, có phải muốn đánh trận hay không?
Mặc dù đến người ngu cũng nhìn ra được chân tướng, nhưng khi chưa thực sự khai chiến thì tất cả mọi người vẫn phải giả vờ câm điếc.
Vị tướng quân kia hỏi như vậy, sứ giả mà Khương Bồng cơ phái tới vội vàng giải thích là bởi vì dân tị nạn Bắc Uyên gây chuyện nên người dân sống ở biên giới Đông Khánh khổ không thể tả, bởi vậy mới có màn gặp mặt ngày hôm nay. Họ không hề có ý phá hỏng tình hữu nghị giữa hai nước mà chỉ là muốn đòi một lời giải thích cho người dân mà thôi.
→_→
Chém gió tới đẳng cấp này, đại khái vớ vẩn y như nói kiểu bột giặt là vũ khí hóa học vậy.
Nếu đến đòi công đạo thật thì việc quái gì phải đem hai trăm năm mươi nghìn quân lính đến đập cửa nhà người ta?
Dĩ nhiên vị tướng quân kia không dám trả lời thẳng thắn câu hỏi của sứ giả, thậm chí không dám thẳng thắn thừa nhận những người dân tị nạn kia là dân Bắc Uyên.
Người Bắc Uyên chúng tôi rộng lượng trượng nghĩa, làm sao có thể làm ra những việc như đốt nhà, cướp của, ức hiếp người dân nước láng giềng chứ?
Nếu muốn vượt biên trái phép thật thì đó cũng là người thành thật, an phận.
Sứ giả thuận tiện vin vào cớ đó làm mấu chốt để trò chuyện, ví dụ như ở Bắc Uyên thuế nặng, hàng năm người dân đóng bao nhiêu thuế, nộp thuế nhiều như thế nhưng đời sống có tốt không, ăn có đủ no không, mặc có đủ ấm không, nhà ở có bị hỏng dột, bị gió thổi qua hay không, có muốn “đại ca” láng giềng “tài trợ” cho một ít hay không, rồi thì mọi người đều muốn tốt cho người dân mà thôi, đừng khách sáo các kiểu.
Vị tướng quân kia nghe mà trên trán nhễ nhại mồ hôi lạnh, ban đầu còn đối ứng được, sau đó hắn cảm thấy sứ giả này đã biết quá nhiều!
Nhưng mà làm gì được, người ta là sứ giả do Khương Bồng Cơ phái tới, miệng hắn có đê tiện hơn nữa cũng không thể tùy ý giết chết được.
Ngoài việc trò chuyện về những điều này ra, sứ giả còn quan tâm đến tình cảnh gia đình nhà tướng quân.
Ví dụ như...
Vị huynh đài này xuất thân từ gia tộc nào vậy? Ui chao, hóa ra là xuất thân bình dân à? Huynh đài thật là lợi hại 666, đầu năm nay “bộ môn” tay trắng lập nghiệp rất là khó nhằn đó nha. Gia đình huynh đài có bao nhiêu thành viên, hiện tại bác trai, bác gái, chị dâu, con trai, con gái của huynh đài đang ở đâu, một mình huynh đài ra bên ngoài đánh giặc có phải rất nhớ bọn họ hay không? Lương bổng thì như nào, có đủ chi tiêu cho cả gia đình không? Nếu như không đủ thì có nghĩ tới đi “ăn máng khác” rồi nhận chức cao hơn không?
Vị tướng quân kia nghe mà mặt đen lại, sứ giả vừa dò xét vừa chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn khiến hắn muốn “bùng nổ” mà không được.
Quan trọng nhất chính là trong lúc tướng quân thủ thành ứng phó qua loa lấy lệ đã tiết lộ không ít tin tức cá nhân.
Sứ giả biết được rằng hắn tự lực cánh sinh, biết hắn tay trắng lập nghiệp, bị quan trên có xuất thân sĩ tộc chèn ép làm khó, biết hắn bị những ai đoạt mất bao nhiêu công lao, thậm chí biết cả phu nhân nhà hắn đến chốn đông người bị những phu nhân nhà khác mỉa mai, biết những năm qua, hắn đã chịu ấm ức như thế nào.
Làm sao để mối quan hệ nhanh chóng trở nên thân thiết gần gũi?
Đương nhiên là cùng nhau tám chuyện về những người mà đối phương ghét, làm tri kỷ, làm thùng rác cho người ta trút bầu tâm sự rồi.
Mặc dù tướng quân thủ thành không tố khổ với sứ giả nhưng cũng bị nói cho dao động rồi.
Lúc này, sứ giả không hề nói ra muốn làm giao dịch với hắn, ngược lại nhắc tới những ví dụ về sự thành công tương tự với vị tướng quân kia. Nhìn các võ tướng dưới trướng Khương Bồng Cơ mà xem, có người xuất thân từ con nhà tướng, nhà giàu có nhưng cũng có nhiều người xuất thân bình dân, bọn họ đều không bị chèn ép, không bị cướp công trạng.
Sứ giả thấy tướng quân thủ thành vẫn chưa tin, cố ra vẻ kinh ngạc nói đến một vài “tin đồn” mà mình nghe được.
“Nghe nói tại Bắc Uyên xuất hiện nhiều tin đồn giả mạo về chủ của ta, liệu tướng quân có nghe đồn đãi gì không?”
Trong lòng tướng quân cả kinh, mồ hôi lạnh lại xuất hiện, hắn cười, nói: “Sao có thể chứ, sứ giả nghe được những lời này từ đâu thế?”
Nguồn : Vietwriter.vn
Nếu như chân tướng về việc Bắc Uyên bôi nhọ Khương Bồng Cơ bị tiết lộ, thừa nhận những trò phỉ báng kia là do bọn họ gây ra thì Khương Bồng Cơ sẽ trực tiếp vác cờ đánh tới ngay. Cái gì mà “vô cớ xuất binh” chứ, vì bảo vệ tôn nghiêm nên mới chiến đấu thôi, lý do này đủ thuyết phục.
Nhìn gương người đời trước trong lịch sử đi, chuyện nhục mạ quân chủ nước khác dẫn đến họa diệt quốc không hề ít.
Dù rất có khả năng hai nước sẽ đánh một trận, nhưng tướng quân thủ thành không thể lộ chỗ sơ hở ra để người ta bắt chẹt được.
Tướng quân thủ thành kiên quyết bác bỏ, sứ giả liên tục cười lạnh.
Qua ba tuần rượu, sứ giả nói mình có lời muốn nói với tướng quân thủ thành, hy vọng tướng quân có thể bỏ quá cho.
Vốn dĩ tướng quân thủ thành đang chột dạ, do dự một lúc rồi cũng đồng ý.
Sứ giả liền nhân cơ hội đưa ra biện pháp giảng hòa, hứa hẹn thêm không ít điều kiện tốt.
Tướng quân thủ thành nhất quyết không theo.
Hắn rất trung thành với Bắc Uyên, bằng lòng vì Bắc Uyên mà đầu rơi máu chảy, hiến dâng sự chân thành của mình.
* Thuyết khách: người có tài ăn nói, người có tài thuyết phục.
Khi các hạ thần đã cáo lui, ai bận rộn việc của người nấy.
Kỳ Quan Nhượng phe phẩy quạt, than phiền với Khương Bồng Cơ.
“Chủ công không nên nói với bọn họ như vậy, làm vậy sẽ thể hiện ngài đa nghi, vô tình, sau này sử sách sẽ trịnh trọng ghi chép lại chuyện này đó.”
Đối với hạ thần mà nói, quân chủ không có sự tín nhiệm từ đáy lòng thì còn nói gì đến cảm giác an toàn?
Khương Bồng Cơ cười, nói: “Văn Chứng cảm thấy ta đã nói sai sao?”
Kỳ Quan Nhượng nghiêm túc nói: “Chủ công nói đúng lý hợp tình, nhưng trên đời này có quá nhiều người thích lừa mình dối người, không chịu nhìn thẳng vào chính mình.”
Không đến một bước ngoặt nào đó, ai cũng cảm thấy mình là người trung thành nhất, là người nên được nhận hồi báo nhất.
Năm xưa, lúc Kỳ Quan Nhượng đi học, anh ta phát hiện rất nhiều người xưng là “danh thần” vốn chẳng có bao nhiêu năng lực, ví dụ như các thành viên nòng cốt trong số quần thần của Đông Khánh trước kia, bọn họ dựa vào “lòng trung thành” của mình đối với vua để đổi lấy vị trí không tương xứng với năng lực của bản thân, hơn nữa còn tự tẩy não mình, thề son sắt rằng mình đối với quân vương trung trinh biết bao, tuyệt không hai lòng. Kết quả khi Đông Khánh sụp đổ, những người này lại “đổi hướng gió” nhanh nhất.
Năm đó nói năng hùng hồn lắm, giờ phút này đều tự vả hết lượt, nhưng mấy người này lại chẳng thấy đau mặt.
Điều này đã rất thần kỳ rồi, thần kỳ hơn nữa là chủ công nhà mình lại khịt mũi coi thường cử chỉ hành vi của mấy người này, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mũi họ mà bảo họ đừng có giả tạo nữa, có bao nhiêu năng lực thì bưng bát cơm nặng bấy nhiêu, thề thốt trung thành với Khương Bồng Cơ cô cũng chẳng đổi được một xíu xiu ưu đãi nào hết.
“Vậy thì cứ để bọn họ ghi vào đi, ta cũng chẳng mất miếng thịt nào.” Dù là bạc tình bạc nghĩa hay là dối trá, đa nghi, nói cứ như mấy người này bô lô ba la thì cô có thể nghe thấy vậy. “Loại người có thể nói ra được mấy lời như thế này, đừng nói là người đời sau, cho dù là người đương thời thì hắn cũng không có tư cách đứng trước mặt ta nói những lời ấy. Đã như vậy thì ta cần gì phải để ý bọn họ sủa gâu gâu gì chứ?”
Kỳ Quan Nhượng nghe xong mà hụt mất ba nhịp thở, bỗng nhiên, anh ta bật cười, càng thêm vui sướng mà phe phẩy cái quạt trong tay.
Khương Bồng Cơ thu hút anh ta nhất ở điểm gì?
Không chỉ là hai người tâm ý tương thông, hơn nữa từ thời niên thiếu đến giờ vẫn luôn cực kỳ tự tin, không hề thay đổi.
Lực hấp dẫn này đối với Kỳ Quan Nhượng mà nói còn hơn cả lực hấp dẫn của “mai thúy” đối với con nghiện nữa.
“Văn Chứng, chúng ta thương lượng chuyện này đi.”
Khương Bồng Cơ âm thầm nhìn cây quạt trong tay Kỳ Quan Nhượng, giơ ra bốn ngón tay, ý là Kỳ Quan Nhượng nên hiểu rằng anh ta đã là đàn ông ngoài bốn mươi, xương cốt thân thể không còn như lúc trẻ nữa, mà giờ tuyết rơi nhiều ngày... Anh ta có thể đừng có mang theo cây quạt bảo bối của mình nữa hay không? Cầm quạt thôi thì không sao, cơ mà đừng có phe qua phẩy lại như thế không? Đã nhiều năm như vậy, Kỳ Quan Nhượng vẫn không nhận ra cứ mỗi khi mùa đông tới là lại không có ai thích chơi cùng anh ta hay sao?
Nụ cười của Kỳ Quan Nhượng từ từ biến mất.
Đám cá muối xem livestream còn thay anh ta chửi một câu từ tận đáy lòng.
Có thể đầu rơi, máu chảy chứ không thể ném quạt!
Là một người thuộc trường phái hành động, nếu Khương Bồng Cơ nói muốn diệt Bắc Uyên thì phải diệt được Bắc Uyên, cô lập tức phái người đi đàm phán với tướng quân đang trông coi thành trì Bắc Uyên.
Vị tướng quân kia cũng không phải hạng ngu đần, hắn bày tiệc rượu tiếp đãi sứ giả, vừa uống rượu vừa khách sáo tiếp chuyện.
Nội dung thì là tại sao chủ công của các ngươi lại đóng quân ở Tuyết Thành, có phải muốn đánh trận hay không?
Mặc dù đến người ngu cũng nhìn ra được chân tướng, nhưng khi chưa thực sự khai chiến thì tất cả mọi người vẫn phải giả vờ câm điếc.
Vị tướng quân kia hỏi như vậy, sứ giả mà Khương Bồng cơ phái tới vội vàng giải thích là bởi vì dân tị nạn Bắc Uyên gây chuyện nên người dân sống ở biên giới Đông Khánh khổ không thể tả, bởi vậy mới có màn gặp mặt ngày hôm nay. Họ không hề có ý phá hỏng tình hữu nghị giữa hai nước mà chỉ là muốn đòi một lời giải thích cho người dân mà thôi.
→_→
Chém gió tới đẳng cấp này, đại khái vớ vẩn y như nói kiểu bột giặt là vũ khí hóa học vậy.
Nếu đến đòi công đạo thật thì việc quái gì phải đem hai trăm năm mươi nghìn quân lính đến đập cửa nhà người ta?
Dĩ nhiên vị tướng quân kia không dám trả lời thẳng thắn câu hỏi của sứ giả, thậm chí không dám thẳng thắn thừa nhận những người dân tị nạn kia là dân Bắc Uyên.
Người Bắc Uyên chúng tôi rộng lượng trượng nghĩa, làm sao có thể làm ra những việc như đốt nhà, cướp của, ức hiếp người dân nước láng giềng chứ?
Nếu muốn vượt biên trái phép thật thì đó cũng là người thành thật, an phận.
Sứ giả thuận tiện vin vào cớ đó làm mấu chốt để trò chuyện, ví dụ như ở Bắc Uyên thuế nặng, hàng năm người dân đóng bao nhiêu thuế, nộp thuế nhiều như thế nhưng đời sống có tốt không, ăn có đủ no không, mặc có đủ ấm không, nhà ở có bị hỏng dột, bị gió thổi qua hay không, có muốn “đại ca” láng giềng “tài trợ” cho một ít hay không, rồi thì mọi người đều muốn tốt cho người dân mà thôi, đừng khách sáo các kiểu.
Vị tướng quân kia nghe mà trên trán nhễ nhại mồ hôi lạnh, ban đầu còn đối ứng được, sau đó hắn cảm thấy sứ giả này đã biết quá nhiều!
Nhưng mà làm gì được, người ta là sứ giả do Khương Bồng Cơ phái tới, miệng hắn có đê tiện hơn nữa cũng không thể tùy ý giết chết được.
Ngoài việc trò chuyện về những điều này ra, sứ giả còn quan tâm đến tình cảnh gia đình nhà tướng quân.
Ví dụ như...
Vị huynh đài này xuất thân từ gia tộc nào vậy? Ui chao, hóa ra là xuất thân bình dân à? Huynh đài thật là lợi hại 666, đầu năm nay “bộ môn” tay trắng lập nghiệp rất là khó nhằn đó nha. Gia đình huynh đài có bao nhiêu thành viên, hiện tại bác trai, bác gái, chị dâu, con trai, con gái của huynh đài đang ở đâu, một mình huynh đài ra bên ngoài đánh giặc có phải rất nhớ bọn họ hay không? Lương bổng thì như nào, có đủ chi tiêu cho cả gia đình không? Nếu như không đủ thì có nghĩ tới đi “ăn máng khác” rồi nhận chức cao hơn không?
Vị tướng quân kia nghe mà mặt đen lại, sứ giả vừa dò xét vừa chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn khiến hắn muốn “bùng nổ” mà không được.
Quan trọng nhất chính là trong lúc tướng quân thủ thành ứng phó qua loa lấy lệ đã tiết lộ không ít tin tức cá nhân.
Sứ giả biết được rằng hắn tự lực cánh sinh, biết hắn tay trắng lập nghiệp, bị quan trên có xuất thân sĩ tộc chèn ép làm khó, biết hắn bị những ai đoạt mất bao nhiêu công lao, thậm chí biết cả phu nhân nhà hắn đến chốn đông người bị những phu nhân nhà khác mỉa mai, biết những năm qua, hắn đã chịu ấm ức như thế nào.
Làm sao để mối quan hệ nhanh chóng trở nên thân thiết gần gũi?
Đương nhiên là cùng nhau tám chuyện về những người mà đối phương ghét, làm tri kỷ, làm thùng rác cho người ta trút bầu tâm sự rồi.
Mặc dù tướng quân thủ thành không tố khổ với sứ giả nhưng cũng bị nói cho dao động rồi.
Lúc này, sứ giả không hề nói ra muốn làm giao dịch với hắn, ngược lại nhắc tới những ví dụ về sự thành công tương tự với vị tướng quân kia. Nhìn các võ tướng dưới trướng Khương Bồng Cơ mà xem, có người xuất thân từ con nhà tướng, nhà giàu có nhưng cũng có nhiều người xuất thân bình dân, bọn họ đều không bị chèn ép, không bị cướp công trạng.
Sứ giả thấy tướng quân thủ thành vẫn chưa tin, cố ra vẻ kinh ngạc nói đến một vài “tin đồn” mà mình nghe được.
“Nghe nói tại Bắc Uyên xuất hiện nhiều tin đồn giả mạo về chủ của ta, liệu tướng quân có nghe đồn đãi gì không?”
Trong lòng tướng quân cả kinh, mồ hôi lạnh lại xuất hiện, hắn cười, nói: “Sao có thể chứ, sứ giả nghe được những lời này từ đâu thế?”
Nguồn : Vietwriter.vn
Nếu như chân tướng về việc Bắc Uyên bôi nhọ Khương Bồng Cơ bị tiết lộ, thừa nhận những trò phỉ báng kia là do bọn họ gây ra thì Khương Bồng Cơ sẽ trực tiếp vác cờ đánh tới ngay. Cái gì mà “vô cớ xuất binh” chứ, vì bảo vệ tôn nghiêm nên mới chiến đấu thôi, lý do này đủ thuyết phục.
Nhìn gương người đời trước trong lịch sử đi, chuyện nhục mạ quân chủ nước khác dẫn đến họa diệt quốc không hề ít.
Dù rất có khả năng hai nước sẽ đánh một trận, nhưng tướng quân thủ thành không thể lộ chỗ sơ hở ra để người ta bắt chẹt được.
Tướng quân thủ thành kiên quyết bác bỏ, sứ giả liên tục cười lạnh.
Qua ba tuần rượu, sứ giả nói mình có lời muốn nói với tướng quân thủ thành, hy vọng tướng quân có thể bỏ quá cho.
Vốn dĩ tướng quân thủ thành đang chột dạ, do dự một lúc rồi cũng đồng ý.
Sứ giả liền nhân cơ hội đưa ra biện pháp giảng hòa, hứa hẹn thêm không ít điều kiện tốt.
Tướng quân thủ thành nhất quyết không theo.
Hắn rất trung thành với Bắc Uyên, bằng lòng vì Bắc Uyên mà đầu rơi máu chảy, hiến dâng sự chân thành của mình.
Bình luận facebook