Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16 - Chương 16: Ký chủ, cô muốn lên giời à??? (4)
“Đúng rồi, nếu như sáng mai người trong tộc vẫn chưa tìm được đến đây thì ta sẽ đưa mọi người xuống núi. Còn nữa, đóng chặt cửa lại, đừng mở cửa cho người lạ vào... có khi... có vài người... không kịp đợi đến 49 ngày... thì đã... muốn quay lại... xem xem... rồi đó~”
Bầu không khí trong phòng lập tức giảm xuống mười mấy độ.
Nghe tiếng hét đồng loạt vang lên đằng sau lưng, tâm trạng của Khương Bồng Cơ thoáng cái liền trở nên sáng sủa hơn, nụ cười nơi khóe miệng càng là khó kiềm chế.
“Tuy rằng có hơi mưu mô, nhưng có những lúc mấy cô nhóc đó thật sự là đặc biệt đáng yêu.”
Hệ thống: “Tuy đã sớm biết rằng tam quan của cô luôn off, nhưng tui vẫn cảm thấy ký chủ cô cũng là một kẻ đặc biệt xấu xa ấy.”
Nó có lý do để tin tưởng, vị ký chủ này chắc chắn sẽ bị đám quý nữ trong căn phòng đó ghi hận cả đời. Người ta là quý nữ sĩ tộc, mỗi một cử chỉ, lời ăn tiếng nói đều được nuôi dưỡng từ bé đến lớn, là đại gia khuê tú chân chính. Thế mà Khương Bồng Cơ lại xấu tính, mấy lần khiến bọn họ để mất phong thái và hàm dưỡng của một quý nữ, không ghi hận cô nàng mới là lạ.
“Thi thoảng xấu xa một chút, mới khiến người ta đặc biệt yêu thương chứ.” Khương Bồng Cơ tỏ vẻ “mày không thể nào hiểu đâu” với hệ thống.
Hệ thống: “...” Mạ, cô tưởng rằng tất cả mọi người đều có khuynh hướng thích bị ngược đãi à?
Ánh trăng hôm nay bị mây mờ che phủ, căn bản là không có chút ánh sáng nào, màn đêm tối đen như mực.
Nhưng mà đối với Khương Bồng Cơ thì điều này không ảnh hướng nhiều lắm, thị lực trong đêm của cô luôn rất tốt, cho dù chủ nhân của cái cơ thể này bị cận thị nhẹ, nhưng sau khi trải qua dung hợp 0.3% thì thị lực vẫn tốt hơn người bình thường một chút.
Năm giác quan cùng phối hợp, trong đêm đen thẳm Khương Bồng Cơ đi lại như giẫm trên đất bằng, dựa vào kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại phong phú, cô nhanh chóng có thu hoạch.
Cô tìm được cung tên của đám thổ phỉ trong trại rồi thử xem có quen tay hay không, dây cung khá chùng yếu và tên thì lại đơn sơ, thực sự không phải một công cụ tốt.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ngay đến động tác ngắm bắn cũng không có, Khương Bồng Cơ rút ba mũi tên từ trong bao đựng tên ra, khom người kéo căng dây cung, mũi tên chẳng chút do dự phóng ra, nghe tiếng động mũi tên cắm vào thực thể vang lên, xem tất cả đều có thu hoạch.
“Rắn ở thời đại viễn cổ này thật đáng yêu... chỉ nhỏ có từng này, còn chẳng đủ hai miếng để nhét kẽ răng nữa...”
Khương Bồng Cơ thật lòng tán thưởng, rắn trong thời đại của cô ấy à, lật người một cái là có thể đè sập một cái nhà tranh ở thời này.
Lúc này, trên màn hình lớn có bốn cái comment màu trắng thưa thớt chạy qua, ngoại trừ thanh niên [Kẻ Đột Nhập Đen Đủi] bị dọa cho sợ gần chết nhưng vẫn không chịu chuyển ổ ra thì còn có thêm ba cái ID lạ, có lẽ cũng là vô tình click vào kênh livestream này.
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: Tối thế, chẳng nhìn thấy gì cả, bác dẫn kênh này không ở đây à?
[Lầu trên là bạn trai mị]: Phần giới thiệu giữa lúc livestream có vẻ rất thú vị...
[Cải muối Ô Giang]: Kênh này vắng thế... là Streamer mới à?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Đúng thế, kênh livestream mà những người yêu thích kinh dị, muốn tìm kiếm cảm giác mạnh phải xem...
Mấy khán giả mới vào xem liền ngắn tũn mặt lại, tên cái kênh này chẳng phải là livestream cung đấu à, có liên quan quái gì đến những người thích xem kinh dị?
Xung quanh không có người ngoài, nên Khương Bồng Cơ cũng nói thẳng ra luôn, “Tối quá không nhìn thấy gì à?”
Vừa nói xong, hệ thống đã chuyển sang chế độ quay hồng ngoại 360 độ, để tiện cho khán giả quan sát cảnh Khương Bồng Cơ đi săn thú.
Nhưng mà, khán giả còn chưa kịp thưởng thức dáng vẻ oai hùng, bách phát bách trúng của Khương Bồng Cơ thì trước tiên đã phải xem cận cảnh cô xử lý con rắn độc như thế nào, mỗi một động tác đều cực kỳ rõ ràng, tốc độ lại không chậm một chút nào, xử lý xong nanh độc và túi độc, cô đều cẩn thận thu lại.
Hệ thống kiên trì chọc chọc Khương Bồng Cơ, “Cô đã đồng ý livestream với tui rồi còn gì... thi thoảng cũng nên nói cái gì đi chứ, giao lưu với các khán giả...”
Tâm trạng Khương Bồng Cơ bây giờ khá tốt, yêu cầu của hệ thống cũng không vượt quá giới hạn nên ậm ừ lên tiếng.
“Bây giờ chúng ta đang livestream làm thế nào để săn thú, chế biến thành thức ăn khi dã ngoại...” Coi như là đang cho đám học dốt của Quân Đoàn 7 học bổ túc vậy, Khương Bồng Cơ hừm một tiếng, tốt xấu gì cô cũng từng làm sĩ quan huấn luyện, kinh nghiệm giảng dạy cũng không thiếu, “Trong tay tôi là một tiểu cô nương xinh đẹp...”
Quần chúng nhân dân mặt ngắn tũn: “...”
Thời đại cách biệt quá xa, những bách khoa toàn thư về sinh vật trước đây cô xem căn bản là chẳng được cái tích sự gì cả, nhưng mà quy luật tiến hóa của sinh vật vẫn đồng nhất. Dựa vào kinh nghiệm phong phú của bản thân cũng có thể giảng về độc tính cùng với môi trường sống yêu thích của “tiểu cô nương xinh đẹp” và “cậu thiếu niên tuấn tú” trong tay cô.
“... so với việc để ý đến nanh độc của chúng, thực ra tôi càng thích biểu diễn làm thế nào để biến chúng nó thành đồ ăn hơn, thịt rắn tươi ngon...”
Trong đầu, hệ thống đã tủi thân cuộn tròn thành một cục rồi.
Nó là hệ thống livestream cung đấu cơ mà, không phải hệ thống livestream tranh bá thiên hạ, cũng không phải hệ thống livestream sinh tồn, lại càng không phải hệ thống livestream món ngon!
Còn chưa giảng giải làm thế nào để phán đoán tuổi rắn với làm sao để phán đoán chất thịt, Khương Bồng Cơ bỗng cau mày một cái rồi cúi xuống lắp tên.
“Vận may tối nay không tồi đâu, là một con to đấy... mấy cô nhóc có lộc ăn rồi...”
Khương Bồng Cơ cười, nhưng mà hệ thống thì khóc cũng không khóc nổi nữa rồi.
Trên thực tế thì, Khương Bồng Cơ livestream kiểu này cũng hơi chán, nhưng ai bảo cái cơ thể này của cô lại có giá trị nhan sắc rất khá cơ chứ... càng quan trọng hơn là, những khán giả đó lại toàn là những cú đêm nhàn rỗi đến mức “đau trứng” phải treo máy ở kênh livestream này giết thời gian.
Vận may không tồi, giác quan phối hợp lại tốt, cộng thêm kinh nghiệm dã ngoại phong phú Khương Bồng Cơ luôn luôn có thể tìm được những nơi con mồi đang ẩn núp một cách cực kỳ nhanh chóng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, thành quả thu được cũng kha khá, Khương Bồng Cơ khiêng đám con mồi săn được, chuẩn bị quay về.
Tuy cả cái trại thổ phỉ đã về chầu Diêm Vương, nhưng khó mà bảo đảm đám dã thú gần đó sẽ không đói khát quá mà mò xuống kiếm ăn, hoặc là có người lạ đi lạc vào nơi này.
Để những cô nhóc nhát gan kia ở lại một mình trong một trại phỉ nơi rừng hoang nước độc, Khương Bồng Cơ cũng không yên tâm lắm.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nào có ngờ đâu, mấy cô nhóc nhát gan mà cô đang nhớ tới thực sự đã trải qua một cơn kinh hoảng.
Những gì trải qua trong ngày hôm nay quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của các cô, sau khi cạn kiệt sức lực, gương mặt ai nấy đều tràn đầy mệt mỏi.
Ngọn lửa cháy rừng rực ánh sắc đỏ lên trên những gương mặt xinh xắn, không ai nói một câu nào, hoặc phải nói là không biết phải nói cái gì.
Hoạt động thường ngày của các cô không cái nào là không tinh tế, tao nhã. Tụ họp với nhau thì nói về chuyện son phấn, huân hương hoặc là quyên hoa cài đầu đang thịnh hành, hay là nói về thơ, từ, ca, phú của các tài tử, giai nhân bên ngoài, không thì chơi nối từ... một ngày nhanh chóng trôi qua.
Nhưng bây giờ... một đám nhếch nhác thảm hại, bụng thì đói đến mức sôi òng ọc. Lạnh thì còn có thể đốt lửa để sưởi ấm, nhưng đói bụng thì có làm thế nào cũng không dịu đi được.
Mấy cô nhóc sàn sàn tuổi Thượng Quan Uyển không kiềm chế nổi lầu bầu nói: “Đói quá...”
Vạn Tú Nhi nhỏ giọng an ủi: “Không phải Liễu Hi đã nói là đi săn thú sao, chắc sẽ quay về nhanh thôi, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa là được.”
“Nhưng cô ta quá ức hiếp người....”
Trước khi đi còn dọa dẫm, khiến cô ta bây giờ nghe thấy vài tiếng động nho nhỏ thôi là liền cho là ma quỷ đang đến.
Thượng Quan Uyển buồn chán dùng thanh củi viết, vẽ nghịch bên cạnh đám lửa, nghe thấy câu đó không nhịn được mà ngẩng lên cãi lại một câu.
“Hừ, lúc đói mới nghĩ đến Lan Đình ca ca, tại sao không nghĩ đến chuyện nửa đêm canh ba bên ngoài nguy hiểm như thế nào đi...”
Ngụy Tĩnh Nhàn âm thầm giật giật ống tay áo của cô nhóc, ý bảo đừng kích thích bọn họ thái quá. Bây giờ ai nấy đều là hổ lạc đồng bằng, nhưng sau khi về rồi, lỡ như trong lòng ai thấy không thoải mái không chừng lại âm thầm dở trò ấy chứ.
Bầu không khí trong phòng lập tức giảm xuống mười mấy độ.
Nghe tiếng hét đồng loạt vang lên đằng sau lưng, tâm trạng của Khương Bồng Cơ thoáng cái liền trở nên sáng sủa hơn, nụ cười nơi khóe miệng càng là khó kiềm chế.
“Tuy rằng có hơi mưu mô, nhưng có những lúc mấy cô nhóc đó thật sự là đặc biệt đáng yêu.”
Hệ thống: “Tuy đã sớm biết rằng tam quan của cô luôn off, nhưng tui vẫn cảm thấy ký chủ cô cũng là một kẻ đặc biệt xấu xa ấy.”
Nó có lý do để tin tưởng, vị ký chủ này chắc chắn sẽ bị đám quý nữ trong căn phòng đó ghi hận cả đời. Người ta là quý nữ sĩ tộc, mỗi một cử chỉ, lời ăn tiếng nói đều được nuôi dưỡng từ bé đến lớn, là đại gia khuê tú chân chính. Thế mà Khương Bồng Cơ lại xấu tính, mấy lần khiến bọn họ để mất phong thái và hàm dưỡng của một quý nữ, không ghi hận cô nàng mới là lạ.
“Thi thoảng xấu xa một chút, mới khiến người ta đặc biệt yêu thương chứ.” Khương Bồng Cơ tỏ vẻ “mày không thể nào hiểu đâu” với hệ thống.
Hệ thống: “...” Mạ, cô tưởng rằng tất cả mọi người đều có khuynh hướng thích bị ngược đãi à?
Ánh trăng hôm nay bị mây mờ che phủ, căn bản là không có chút ánh sáng nào, màn đêm tối đen như mực.
Nhưng mà đối với Khương Bồng Cơ thì điều này không ảnh hướng nhiều lắm, thị lực trong đêm của cô luôn rất tốt, cho dù chủ nhân của cái cơ thể này bị cận thị nhẹ, nhưng sau khi trải qua dung hợp 0.3% thì thị lực vẫn tốt hơn người bình thường một chút.
Năm giác quan cùng phối hợp, trong đêm đen thẳm Khương Bồng Cơ đi lại như giẫm trên đất bằng, dựa vào kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại phong phú, cô nhanh chóng có thu hoạch.
Cô tìm được cung tên của đám thổ phỉ trong trại rồi thử xem có quen tay hay không, dây cung khá chùng yếu và tên thì lại đơn sơ, thực sự không phải một công cụ tốt.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ngay đến động tác ngắm bắn cũng không có, Khương Bồng Cơ rút ba mũi tên từ trong bao đựng tên ra, khom người kéo căng dây cung, mũi tên chẳng chút do dự phóng ra, nghe tiếng động mũi tên cắm vào thực thể vang lên, xem tất cả đều có thu hoạch.
“Rắn ở thời đại viễn cổ này thật đáng yêu... chỉ nhỏ có từng này, còn chẳng đủ hai miếng để nhét kẽ răng nữa...”
Khương Bồng Cơ thật lòng tán thưởng, rắn trong thời đại của cô ấy à, lật người một cái là có thể đè sập một cái nhà tranh ở thời này.
Lúc này, trên màn hình lớn có bốn cái comment màu trắng thưa thớt chạy qua, ngoại trừ thanh niên [Kẻ Đột Nhập Đen Đủi] bị dọa cho sợ gần chết nhưng vẫn không chịu chuyển ổ ra thì còn có thêm ba cái ID lạ, có lẽ cũng là vô tình click vào kênh livestream này.
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: Tối thế, chẳng nhìn thấy gì cả, bác dẫn kênh này không ở đây à?
[Lầu trên là bạn trai mị]: Phần giới thiệu giữa lúc livestream có vẻ rất thú vị...
[Cải muối Ô Giang]: Kênh này vắng thế... là Streamer mới à?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Đúng thế, kênh livestream mà những người yêu thích kinh dị, muốn tìm kiếm cảm giác mạnh phải xem...
Mấy khán giả mới vào xem liền ngắn tũn mặt lại, tên cái kênh này chẳng phải là livestream cung đấu à, có liên quan quái gì đến những người thích xem kinh dị?
Xung quanh không có người ngoài, nên Khương Bồng Cơ cũng nói thẳng ra luôn, “Tối quá không nhìn thấy gì à?”
Vừa nói xong, hệ thống đã chuyển sang chế độ quay hồng ngoại 360 độ, để tiện cho khán giả quan sát cảnh Khương Bồng Cơ đi săn thú.
Nhưng mà, khán giả còn chưa kịp thưởng thức dáng vẻ oai hùng, bách phát bách trúng của Khương Bồng Cơ thì trước tiên đã phải xem cận cảnh cô xử lý con rắn độc như thế nào, mỗi một động tác đều cực kỳ rõ ràng, tốc độ lại không chậm một chút nào, xử lý xong nanh độc và túi độc, cô đều cẩn thận thu lại.
Hệ thống kiên trì chọc chọc Khương Bồng Cơ, “Cô đã đồng ý livestream với tui rồi còn gì... thi thoảng cũng nên nói cái gì đi chứ, giao lưu với các khán giả...”
Tâm trạng Khương Bồng Cơ bây giờ khá tốt, yêu cầu của hệ thống cũng không vượt quá giới hạn nên ậm ừ lên tiếng.
“Bây giờ chúng ta đang livestream làm thế nào để săn thú, chế biến thành thức ăn khi dã ngoại...” Coi như là đang cho đám học dốt của Quân Đoàn 7 học bổ túc vậy, Khương Bồng Cơ hừm một tiếng, tốt xấu gì cô cũng từng làm sĩ quan huấn luyện, kinh nghiệm giảng dạy cũng không thiếu, “Trong tay tôi là một tiểu cô nương xinh đẹp...”
Quần chúng nhân dân mặt ngắn tũn: “...”
Thời đại cách biệt quá xa, những bách khoa toàn thư về sinh vật trước đây cô xem căn bản là chẳng được cái tích sự gì cả, nhưng mà quy luật tiến hóa của sinh vật vẫn đồng nhất. Dựa vào kinh nghiệm phong phú của bản thân cũng có thể giảng về độc tính cùng với môi trường sống yêu thích của “tiểu cô nương xinh đẹp” và “cậu thiếu niên tuấn tú” trong tay cô.
“... so với việc để ý đến nanh độc của chúng, thực ra tôi càng thích biểu diễn làm thế nào để biến chúng nó thành đồ ăn hơn, thịt rắn tươi ngon...”
Trong đầu, hệ thống đã tủi thân cuộn tròn thành một cục rồi.
Nó là hệ thống livestream cung đấu cơ mà, không phải hệ thống livestream tranh bá thiên hạ, cũng không phải hệ thống livestream sinh tồn, lại càng không phải hệ thống livestream món ngon!
Còn chưa giảng giải làm thế nào để phán đoán tuổi rắn với làm sao để phán đoán chất thịt, Khương Bồng Cơ bỗng cau mày một cái rồi cúi xuống lắp tên.
“Vận may tối nay không tồi đâu, là một con to đấy... mấy cô nhóc có lộc ăn rồi...”
Khương Bồng Cơ cười, nhưng mà hệ thống thì khóc cũng không khóc nổi nữa rồi.
Trên thực tế thì, Khương Bồng Cơ livestream kiểu này cũng hơi chán, nhưng ai bảo cái cơ thể này của cô lại có giá trị nhan sắc rất khá cơ chứ... càng quan trọng hơn là, những khán giả đó lại toàn là những cú đêm nhàn rỗi đến mức “đau trứng” phải treo máy ở kênh livestream này giết thời gian.
Vận may không tồi, giác quan phối hợp lại tốt, cộng thêm kinh nghiệm dã ngoại phong phú Khương Bồng Cơ luôn luôn có thể tìm được những nơi con mồi đang ẩn núp một cách cực kỳ nhanh chóng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, thành quả thu được cũng kha khá, Khương Bồng Cơ khiêng đám con mồi săn được, chuẩn bị quay về.
Tuy cả cái trại thổ phỉ đã về chầu Diêm Vương, nhưng khó mà bảo đảm đám dã thú gần đó sẽ không đói khát quá mà mò xuống kiếm ăn, hoặc là có người lạ đi lạc vào nơi này.
Để những cô nhóc nhát gan kia ở lại một mình trong một trại phỉ nơi rừng hoang nước độc, Khương Bồng Cơ cũng không yên tâm lắm.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nào có ngờ đâu, mấy cô nhóc nhát gan mà cô đang nhớ tới thực sự đã trải qua một cơn kinh hoảng.
Những gì trải qua trong ngày hôm nay quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của các cô, sau khi cạn kiệt sức lực, gương mặt ai nấy đều tràn đầy mệt mỏi.
Ngọn lửa cháy rừng rực ánh sắc đỏ lên trên những gương mặt xinh xắn, không ai nói một câu nào, hoặc phải nói là không biết phải nói cái gì.
Hoạt động thường ngày của các cô không cái nào là không tinh tế, tao nhã. Tụ họp với nhau thì nói về chuyện son phấn, huân hương hoặc là quyên hoa cài đầu đang thịnh hành, hay là nói về thơ, từ, ca, phú của các tài tử, giai nhân bên ngoài, không thì chơi nối từ... một ngày nhanh chóng trôi qua.
Nhưng bây giờ... một đám nhếch nhác thảm hại, bụng thì đói đến mức sôi òng ọc. Lạnh thì còn có thể đốt lửa để sưởi ấm, nhưng đói bụng thì có làm thế nào cũng không dịu đi được.
Mấy cô nhóc sàn sàn tuổi Thượng Quan Uyển không kiềm chế nổi lầu bầu nói: “Đói quá...”
Vạn Tú Nhi nhỏ giọng an ủi: “Không phải Liễu Hi đã nói là đi săn thú sao, chắc sẽ quay về nhanh thôi, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa là được.”
“Nhưng cô ta quá ức hiếp người....”
Trước khi đi còn dọa dẫm, khiến cô ta bây giờ nghe thấy vài tiếng động nho nhỏ thôi là liền cho là ma quỷ đang đến.
Thượng Quan Uyển buồn chán dùng thanh củi viết, vẽ nghịch bên cạnh đám lửa, nghe thấy câu đó không nhịn được mà ngẩng lên cãi lại một câu.
“Hừ, lúc đói mới nghĩ đến Lan Đình ca ca, tại sao không nghĩ đến chuyện nửa đêm canh ba bên ngoài nguy hiểm như thế nào đi...”
Ngụy Tĩnh Nhàn âm thầm giật giật ống tay áo của cô nhóc, ý bảo đừng kích thích bọn họ thái quá. Bây giờ ai nấy đều là hổ lạc đồng bằng, nhưng sau khi về rồi, lỡ như trong lòng ai thấy không thoải mái không chừng lại âm thầm dở trò ấy chứ.
Bình luận facebook