Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12 - Chương 12: Đoán đâu trúng đó (8)
Gã ta không ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ ú ớ thốt ra được vài từ nhưng Khương Bồng Cơ có thể hiểu được.
Hệ thống: “...”
Thực ra nó cũng rất muốn biết, tại sao Khương Bồng Cơ có thể biết được những thông tin đó và đem cái đám thổ phỉ này xoay như chong chóng.
Khương Bồng Cơ ngẩng lên nhìn ra bầu trời phía bên ngoài, hình như đêm vẫn còn dài lắm, “Con người tao đây trước nay luôn nhân từ, nếu như mày đã muốn biết, vậy thì tao sẽ để cho mày chết được nhắm mắt vậy.”
Hệ thống: “... tốt bụng thế cơ à?”
“Trên eo mày có đeo một cái túi thơm, bên trong còn để một cái khăn tay. Từ kiểu dáng, đường may cùng với độ cũ mới của cái túi thơm, rất hiển nhiên cái túi thơm này không phải là kiểu dành cho đàn ông dùng. Hay nói cách khác, chủ nhân của nó nên là một nữ tử tuổi không lớn mới phải. Mày rất coi trọng cái túi hương đó, trong lúc vô ý thường xuyên vuốt ve nó, cho dù có là tắm rửa thay quần áo mày cũng vẫn luôn đeo nó... để tâm đến như vậy thì chủ nhân của chiếc túi hương này liệu có thể là ai chứ?”
Khương Bồng Cơ nửa nằm nửa ngồi trên ghế chủ vị, một tay chống đầu, hai chân gác lên thành ghế.
“Trên mặt mày có dấu vết của hình phạt xăm mặt khi xưa, tuy rằng đã cố tình để râu quai nón cả mặt để che đi, nhưng nếu có thị lực tốt thì vẫn có thể nhìn thấy vết xăm ẩn phía dưới... đương nhiên, ngoại trừ tao ra thì hình như mắt mũi của những người khác hơi có vấn đề thì phải, thế mà cũng không nhìn ra.”
Trong lúc làm màu còn không quên đạp người ta một phát, thật đúng là vô sỉ --- said by hệ thống.
“Nội dung hình xăm trên mặt mày có ghi rõ quận huyện nơi mày chịu hình, cùng với việc đi đày đến Tử Tang... Nhưng mà, một tên phạm nhân bị lưu đày tới Tử Tang mà lại xuất hiện ở Hà Gian... không cần nói, đương nhiên chỉ có thể là một kẻ đào phạm rồi, chắc chắn mày cũng không dám về quê cũ thăm người thân.”
Nếu như phạm nhân bị lưu đày dám bỏ trốn, không bị bắt lại thì không sao, nhưng mà, một khi bị bắt được thì sẽ đánh chết tại chỗ luôn.
Dừng lại một chút, Khương Bồng Cơ mới thong thả nói tiếp, “Ánh mắt mà mày nhìn cái túi hương vừa đau khổ, lại cực kỳ lưu luyến pha lẫn hận thù, cho nên tao mạnh dạn đưa ra giả thuyết rằng, người con gái đó chắc hẳn là cố nhân đã qua đời của mày, hơn nữa không phải chết bệnh thông thường, thử thăm dò thì quả nhiên là như thế.”
Hệ thống: “... Không phải... cái cô Mạc Nương đó cũng có khả năng chết vì lý do khác chứ...”
Khương Bồng Cơ âm thầm lườm nó một cái nói với nó, “Khi một người có ấn tượng và cảm xúc cực kỳ sâu sắc đối với một hành vi nào đó, xảy ra sự việc tương tự như vậy, hơi thở và biểu cảm cũng sẽ thay đổi, đây là một kiểu phản ứng ám thị tâm lý có điều kiện...” Cho nên, khi các quý nữ bị kéo xuống khỏi xe ngựa, lúc có một gã thổ phỉ nói rằng hắn ta muốn làm một phát ngay tại chỗ thì gã mới có phản ứng như vậy.
Hệ thống: “... Ai lại đi liên tưởng đến cái này chứ...”
“Còn về phần đồng hương của mày.” Khương Bồng Cơ như thể bị chọc cười, “Lúc tao nói đến nguyên nhân chết của Mạc Nương, rằng tao biết hung thủ là ai, phản ứng của hắn rõ ràng để lộ ra một tin tức, hắn ta đang chột dạ.”
“Đó là một dạng kinh hoàng, sợ hãi bị người khác biết được chân tướng sự việc, trong tình huống nào thì người ta có phản ứng đó? Hắn ta rất có khả năng không phải là hung thủ, nhưng mà hắn ta chắc chắn biết được Mạc Nương chết như thế nào, bị ai giết chết, là người chứng kiến lại biết rõ tình hình nhưng lại không dám nói cho mày biết...”
Có tật thì giật mình thôi, khi gã thủ lĩnh hỏi tới chuyện này, cái gã thọt đó chỉ cần để lộ ra một tí chút biểu cảm hoảng hốt thôi thì lập tức sẽ bị chụp mũ gắn cái mác - [Hung thủ hại chết Mạc Nương]. Thực đúng là bùn vàng dính vào đũng quần, không phải shit cũng thành shit. Sau đó, lại liên hệ đến phản ứng của gã thủ lĩnh khi đề cập đến Mạc Nương, cô tin rằng gã ta cũng sẽ không để cho tên thọt đó có thời gian để giải thích. Chỉ cần trong cơn xúc động gã ta giết chết tên thọt, vậy thì chuyện này sẽ kết thúc một cách triệt để.
“Còn về phần tại sao sau lưng gã thọt có chứng cứ, ai bảo hắn ta lôi tha lôi thôi, khiến người ta nhìn thấy vết sẹo trên lưng cơ chứ?”
Không khéo là, hắn ta còn là người đã khuân Khương Bồng Cơ từ tên xe ngựa xuống, có muốn không nhìn thấy cũng khó, “Vết sẹo này lại giống kiểu như vết cào trên lưng hoặc là bị những vật nhọn tạo thành sẹo, có đôi khi là vết sẹo người ta để lại sau khi “xong chuyện“... nhưng mà, muốn thế thì tình hình “chiến đấu” phải kịch liệt lắm mới có thể thế được.”
Dù sao cô cũng không biết những vết sẹo đó của gã thọt là có từ khi nào thế nhưng cũng là cơ hội để cô mượn chuyện để đưa đẩy.
“Còn về phần con trai của Nhị đương gia, lúc bị chúng mày đưa đến đây, tao nhìn thấy trước một căn nhà tranh có phơi một loạt giày của trẻ con.”
Khương Bồng Cơ vung tay miêu tả, tiếp tục nói tiếp: “Cỡ giày chắc chỉ dành cho trẻ con bốn năm tuổi. Trong đó có một đôi giày rất cũ, nhưng lại được giặt rất sạch sẽ, đế giày bị mài mòn có nghĩa là đã có người từng đi đôi giày này, còn những đôi khác, đế giày rất bằng phẳng không có dấu vết đã có người sử dụng.”
Nói đến đó, Khương Bồng Cơ quả thực cảm thấy rất hài hước, vừa cười vừa nói, “Nhị đương gia của chúng mày thèm gái đẹp đến rỏ dãi ra, thế nhưng lại vẫn nhớ cất mấy đôi giày đó đi... chậc chậc, trong chuyện này ắt có ẩn tình. Cho nên ta cảm thấy hắn ta ắt hẳn là có một đứa con trai, nhưng mà đã chết rồi.”
Có khả năng là bị bắt cóc, cũng có khả năng là bị thú hoang tha đi, nhưng cô muốn châm ngòi mâu thuẫn, khiến bọn chúng tự giết lẫn nhau, đương nhiên là phải chọn cái khả năng thê thảm nhất rồi. Nhị đương gia càng yêu đứa con trai này bao nhiêu, thì tâm trạng của hắn ta lại càng dễ kích động bấy nhiêu.
Trong ký ức của Liễu Lan Đình có hai năm liên tiếp xảy ra hạn hán, nên cô dứt khoát chọn nguyên nhân chết do “đổi con cho nhau ăn*”, cái nguyên nhân này cũng đủ để kích động người ta.
*Đổi con cho nhau ăn: Khi hạn hán mất mùa, không có cái ăn người ta thường đem đổi con cho nhau để ăn thịt. Vietwriter.vn
Sau khi xác định xong mấy chuyện này, phán kiểu gì là việc của cô. Cho dù phán đoán này có chính xác hay không, ánh mắt của cô vẫn tràn ngập tự tin, khiến người nghe sinh ra cảm giác tin tưởng rằng cô đang nói thật! Không chỉ như thế, phản ứng của đương sự cũng là chỉ dẫn cho phương hướng phán đoán tiếp theo của cô, khiến cho những gì cô kể lại tiếp cận sự thật gần nhất có thể.
Lúc gã Đại đương gia nói rằng tên của người gã ta yêu là Tâm Nương, hơi thở của gã ta thay đổi rất lớn, cho nên Khương Bồng Cơ liền biết gã ta đang lừa cô. Sau đó vừa thăm dò một cái thì đúng y như rằng.
Khương Bồng Cô khoan khoái đổi sang một tư thế khác nằm tiếp, sau đó còn vươn vai ngáp một cái.
“Chuyện của Tứ đương gia lại càng đơn giản, cái trại này có dấu vết phụ nữ cư trú, mà trong tất cả đám thổ phỉ chỉ có mình Tứ đương gia ăn mặc gọn gàng nhất, hoặc phải nói là bên cạnh hắn ta có phụ nữ chăm nom. Nhưng xét thấy cái thói háo sắc của hắn ta, tình cảm của hắn với người phụ nữ kia cũng tồi tệ lắm.”
“Còn về chuyện tại sao tao lại cho rằng người phụ nữ đó khả năng bị những người đàn ông khác...”
Khương Bồng Cơ nhún vai, mở mồm nói những chuyện bậy bạ thô bỉ, thế nhưng cô nàng cũng chẳng có tự giác gì hết: “Đầu tiên, nơi này của chúng mày là hang ổ của thổ phỉ, một đám đàn ông đang ở tuổi hừng hực như thế tụ tập với nhau, chẳng có đạo đức quan, thế giới quan, giá trị quan mà lại còn thiếu thốn phụ nữ, có nhu cầu thì làm thế nào? Tự giải quyết hay là giúp nhau giải quyết đây? Trong tình huống này, gã Tứ đương gia đó lại có phụ nữ ở bên chăm sóc, mà bầu không khí trong trại này lại hài hòa một cách dị thường...”
Hệ thống: “... Ký chủ, tui cảm thấy tam quan của cô thật đáng lo, cần cung đấu đến cứu vớt gấp, bằng không thì tìm một vị Hoàng đế làm tí thịt tươi mát đi?”
Đối với cái hệ thống luôn tận dụng triệt để cơ hội này, Khương Bồng Cơ chỉ có một chữ: “Cút!”
Hệ thống: “...”
Thực ra nó cũng rất muốn biết, tại sao Khương Bồng Cơ có thể biết được những thông tin đó và đem cái đám thổ phỉ này xoay như chong chóng.
Khương Bồng Cơ ngẩng lên nhìn ra bầu trời phía bên ngoài, hình như đêm vẫn còn dài lắm, “Con người tao đây trước nay luôn nhân từ, nếu như mày đã muốn biết, vậy thì tao sẽ để cho mày chết được nhắm mắt vậy.”
Hệ thống: “... tốt bụng thế cơ à?”
“Trên eo mày có đeo một cái túi thơm, bên trong còn để một cái khăn tay. Từ kiểu dáng, đường may cùng với độ cũ mới của cái túi thơm, rất hiển nhiên cái túi thơm này không phải là kiểu dành cho đàn ông dùng. Hay nói cách khác, chủ nhân của nó nên là một nữ tử tuổi không lớn mới phải. Mày rất coi trọng cái túi hương đó, trong lúc vô ý thường xuyên vuốt ve nó, cho dù có là tắm rửa thay quần áo mày cũng vẫn luôn đeo nó... để tâm đến như vậy thì chủ nhân của chiếc túi hương này liệu có thể là ai chứ?”
Khương Bồng Cơ nửa nằm nửa ngồi trên ghế chủ vị, một tay chống đầu, hai chân gác lên thành ghế.
“Trên mặt mày có dấu vết của hình phạt xăm mặt khi xưa, tuy rằng đã cố tình để râu quai nón cả mặt để che đi, nhưng nếu có thị lực tốt thì vẫn có thể nhìn thấy vết xăm ẩn phía dưới... đương nhiên, ngoại trừ tao ra thì hình như mắt mũi của những người khác hơi có vấn đề thì phải, thế mà cũng không nhìn ra.”
Trong lúc làm màu còn không quên đạp người ta một phát, thật đúng là vô sỉ --- said by hệ thống.
“Nội dung hình xăm trên mặt mày có ghi rõ quận huyện nơi mày chịu hình, cùng với việc đi đày đến Tử Tang... Nhưng mà, một tên phạm nhân bị lưu đày tới Tử Tang mà lại xuất hiện ở Hà Gian... không cần nói, đương nhiên chỉ có thể là một kẻ đào phạm rồi, chắc chắn mày cũng không dám về quê cũ thăm người thân.”
Nếu như phạm nhân bị lưu đày dám bỏ trốn, không bị bắt lại thì không sao, nhưng mà, một khi bị bắt được thì sẽ đánh chết tại chỗ luôn.
Dừng lại một chút, Khương Bồng Cơ mới thong thả nói tiếp, “Ánh mắt mà mày nhìn cái túi hương vừa đau khổ, lại cực kỳ lưu luyến pha lẫn hận thù, cho nên tao mạnh dạn đưa ra giả thuyết rằng, người con gái đó chắc hẳn là cố nhân đã qua đời của mày, hơn nữa không phải chết bệnh thông thường, thử thăm dò thì quả nhiên là như thế.”
Hệ thống: “... Không phải... cái cô Mạc Nương đó cũng có khả năng chết vì lý do khác chứ...”
Khương Bồng Cơ âm thầm lườm nó một cái nói với nó, “Khi một người có ấn tượng và cảm xúc cực kỳ sâu sắc đối với một hành vi nào đó, xảy ra sự việc tương tự như vậy, hơi thở và biểu cảm cũng sẽ thay đổi, đây là một kiểu phản ứng ám thị tâm lý có điều kiện...” Cho nên, khi các quý nữ bị kéo xuống khỏi xe ngựa, lúc có một gã thổ phỉ nói rằng hắn ta muốn làm một phát ngay tại chỗ thì gã mới có phản ứng như vậy.
Hệ thống: “... Ai lại đi liên tưởng đến cái này chứ...”
“Còn về phần đồng hương của mày.” Khương Bồng Cơ như thể bị chọc cười, “Lúc tao nói đến nguyên nhân chết của Mạc Nương, rằng tao biết hung thủ là ai, phản ứng của hắn rõ ràng để lộ ra một tin tức, hắn ta đang chột dạ.”
“Đó là một dạng kinh hoàng, sợ hãi bị người khác biết được chân tướng sự việc, trong tình huống nào thì người ta có phản ứng đó? Hắn ta rất có khả năng không phải là hung thủ, nhưng mà hắn ta chắc chắn biết được Mạc Nương chết như thế nào, bị ai giết chết, là người chứng kiến lại biết rõ tình hình nhưng lại không dám nói cho mày biết...”
Có tật thì giật mình thôi, khi gã thủ lĩnh hỏi tới chuyện này, cái gã thọt đó chỉ cần để lộ ra một tí chút biểu cảm hoảng hốt thôi thì lập tức sẽ bị chụp mũ gắn cái mác - [Hung thủ hại chết Mạc Nương]. Thực đúng là bùn vàng dính vào đũng quần, không phải shit cũng thành shit. Sau đó, lại liên hệ đến phản ứng của gã thủ lĩnh khi đề cập đến Mạc Nương, cô tin rằng gã ta cũng sẽ không để cho tên thọt đó có thời gian để giải thích. Chỉ cần trong cơn xúc động gã ta giết chết tên thọt, vậy thì chuyện này sẽ kết thúc một cách triệt để.
“Còn về phần tại sao sau lưng gã thọt có chứng cứ, ai bảo hắn ta lôi tha lôi thôi, khiến người ta nhìn thấy vết sẹo trên lưng cơ chứ?”
Không khéo là, hắn ta còn là người đã khuân Khương Bồng Cơ từ tên xe ngựa xuống, có muốn không nhìn thấy cũng khó, “Vết sẹo này lại giống kiểu như vết cào trên lưng hoặc là bị những vật nhọn tạo thành sẹo, có đôi khi là vết sẹo người ta để lại sau khi “xong chuyện“... nhưng mà, muốn thế thì tình hình “chiến đấu” phải kịch liệt lắm mới có thể thế được.”
Dù sao cô cũng không biết những vết sẹo đó của gã thọt là có từ khi nào thế nhưng cũng là cơ hội để cô mượn chuyện để đưa đẩy.
“Còn về phần con trai của Nhị đương gia, lúc bị chúng mày đưa đến đây, tao nhìn thấy trước một căn nhà tranh có phơi một loạt giày của trẻ con.”
Khương Bồng Cơ vung tay miêu tả, tiếp tục nói tiếp: “Cỡ giày chắc chỉ dành cho trẻ con bốn năm tuổi. Trong đó có một đôi giày rất cũ, nhưng lại được giặt rất sạch sẽ, đế giày bị mài mòn có nghĩa là đã có người từng đi đôi giày này, còn những đôi khác, đế giày rất bằng phẳng không có dấu vết đã có người sử dụng.”
Nói đến đó, Khương Bồng Cơ quả thực cảm thấy rất hài hước, vừa cười vừa nói, “Nhị đương gia của chúng mày thèm gái đẹp đến rỏ dãi ra, thế nhưng lại vẫn nhớ cất mấy đôi giày đó đi... chậc chậc, trong chuyện này ắt có ẩn tình. Cho nên ta cảm thấy hắn ta ắt hẳn là có một đứa con trai, nhưng mà đã chết rồi.”
Có khả năng là bị bắt cóc, cũng có khả năng là bị thú hoang tha đi, nhưng cô muốn châm ngòi mâu thuẫn, khiến bọn chúng tự giết lẫn nhau, đương nhiên là phải chọn cái khả năng thê thảm nhất rồi. Nhị đương gia càng yêu đứa con trai này bao nhiêu, thì tâm trạng của hắn ta lại càng dễ kích động bấy nhiêu.
Trong ký ức của Liễu Lan Đình có hai năm liên tiếp xảy ra hạn hán, nên cô dứt khoát chọn nguyên nhân chết do “đổi con cho nhau ăn*”, cái nguyên nhân này cũng đủ để kích động người ta.
*Đổi con cho nhau ăn: Khi hạn hán mất mùa, không có cái ăn người ta thường đem đổi con cho nhau để ăn thịt. Vietwriter.vn
Sau khi xác định xong mấy chuyện này, phán kiểu gì là việc của cô. Cho dù phán đoán này có chính xác hay không, ánh mắt của cô vẫn tràn ngập tự tin, khiến người nghe sinh ra cảm giác tin tưởng rằng cô đang nói thật! Không chỉ như thế, phản ứng của đương sự cũng là chỉ dẫn cho phương hướng phán đoán tiếp theo của cô, khiến cho những gì cô kể lại tiếp cận sự thật gần nhất có thể.
Lúc gã Đại đương gia nói rằng tên của người gã ta yêu là Tâm Nương, hơi thở của gã ta thay đổi rất lớn, cho nên Khương Bồng Cơ liền biết gã ta đang lừa cô. Sau đó vừa thăm dò một cái thì đúng y như rằng.
Khương Bồng Cô khoan khoái đổi sang một tư thế khác nằm tiếp, sau đó còn vươn vai ngáp một cái.
“Chuyện của Tứ đương gia lại càng đơn giản, cái trại này có dấu vết phụ nữ cư trú, mà trong tất cả đám thổ phỉ chỉ có mình Tứ đương gia ăn mặc gọn gàng nhất, hoặc phải nói là bên cạnh hắn ta có phụ nữ chăm nom. Nhưng xét thấy cái thói háo sắc của hắn ta, tình cảm của hắn với người phụ nữ kia cũng tồi tệ lắm.”
“Còn về chuyện tại sao tao lại cho rằng người phụ nữ đó khả năng bị những người đàn ông khác...”
Khương Bồng Cơ nhún vai, mở mồm nói những chuyện bậy bạ thô bỉ, thế nhưng cô nàng cũng chẳng có tự giác gì hết: “Đầu tiên, nơi này của chúng mày là hang ổ của thổ phỉ, một đám đàn ông đang ở tuổi hừng hực như thế tụ tập với nhau, chẳng có đạo đức quan, thế giới quan, giá trị quan mà lại còn thiếu thốn phụ nữ, có nhu cầu thì làm thế nào? Tự giải quyết hay là giúp nhau giải quyết đây? Trong tình huống này, gã Tứ đương gia đó lại có phụ nữ ở bên chăm sóc, mà bầu không khí trong trại này lại hài hòa một cách dị thường...”
Hệ thống: “... Ký chủ, tui cảm thấy tam quan của cô thật đáng lo, cần cung đấu đến cứu vớt gấp, bằng không thì tìm một vị Hoàng đế làm tí thịt tươi mát đi?”
Đối với cái hệ thống luôn tận dụng triệt để cơ hội này, Khương Bồng Cơ chỉ có một chữ: “Cút!”
Bình luận facebook