Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 661
NHƯNG QUÝ NOÃN THÌ KHÁC, NGƯỜI ĐỨNG SAU LƯNG CON BÉ LÀ MẶC CẢNH THÂM
Tiếng gào khóc của Quý Mộng Nhiên càng lúc càng xa, chỉ biến mất hẳn khi cửa xe cảnh sát đóng sầm lại.
“Noãn Noãn, con thật sự không về nhà họ Tiêu với ba sao?” Tiêu Chấn Quân đợi bên ngoài yên tĩnh lại mới đưa mắt nhìn Quý Noãn.
Quý Noãn liếc mắt ra ngoài cổng: “Hôm nay ông Tiêu mang theo hai vệ sĩ đến là vì muốn bắt Quý Mộng Nhiên đi hay muốn ép buộc, lôi tôi ra khỏi nhà họ Quý?”
Nét mặt Tiêu Chấn Quân thoáng sững lại.
Quý Hoằng Văn lạnh lùng cười khẩy: “Ông ta có tính gia trưởng từ lâu rồi, trước đây cũng dùng thủ đoạn cưỡng ép đưa mẹ con về nhà. Bây giờ nếu ông ta muốn nhận con gái thì đương nhiên cũng sẽ lặp lại phương thức cũ.”
Ánh mắt Tiêu Chấn Quân dịu lại, ông khẽ nói: “Vệ sĩ của ba sẽ không động đến con. Có quay về nhà họ Tiêu với ba hay không đều hoàn toàn theo ý nguyện của con. Nhưng ba vẫn mong con suy nghĩ kỹ rồi theo ba quay về. Lần ba gặp riêng con, con có nhắc đến mẹ, ba biết tâm trạng của con vẫn nặng nề, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Con yên tâm, ba sẽ không cưỡng ép con đâu.”
Quý Noãn không trả lời, Quý Hoằng Văn vẫn cười lạnh: “Cũng đúng, năm đó Thanh Lâm ở Mỹ một mình, không có ai để dựa dẫm, nên ông nói bắt là bắt, không ai dám can thiệp, chờ đến khi tôi biết thì mọi chuyện đã rồi. Nhưng Quý Noãn thì khác, người đằng sau con bé chính là Mặc Cảnh Thâm, là một nhân vật mà đến cả mấy lão già vênh váo trong thương trường mấy chục năm cũng không dám động vào. Tất nhiên ông không dám ép buộc bắt nó đi, nếu không, chắc chắn, dù có phải xới tung nhà họ Tiêu lên thì Mặc Cảnh Thâm cũng vẫn phải tìm thấy nó cho bằng được.”
“Ông nhất định phải chen vào giữa tôi và con gái tôi rồi khích bác như vậy sao?” Sắc mặt Tiêu Chấn Quân sa sầm: “Ân oán mấy chục năm trước, tôi với ông thanh toán riêng với nhau. Noãn Noãn là đứa con gái lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm của tôi, kể cả ông có giận thay cho Thanh Lâm thì cũng không được cướp con gái của tôi!”
“Tôi khích bác à?” Quý Hoằng Văn giễu cợt: “Sự thật ngay trước mắt rồi, có cần tôi phải khích bác không? Ông ngại động đến Mặc Cảnh Thâm nên mới không gióng trống khua chiêng ép con bé, nhưng ý đồ muốn đón con bé về nhà họ Tiêu cũng không phải mới ngày một ngày hai. Tôi vốn định lựa thời cơ để nói rõ chuyện thân thế cho Quý Noãn biết, nhưng chuyện của Mộng Nhiên gần đây khiến tôi phiền lòng, nếu không thì tôi đã nói rõ cho Quý Noãn biết mấy ngày trước rồi. Nhưng đi hay ở đều là quyết định của con bé. Tôi đã từng bảo con bé về thành phố Cát thăm quê nhà của Thanh Lâm, để nó hiểu những năm tháng khổ cực và tuyệt vọng của mẹ nó. Quý Noãn đã từng này tuổi đầu, sẽ không bị lừa phỉnh vì mấy lời nói của hai lão già chúng ta đâu. Con bé có cảm nhận riêng, cũng có chính kiến, đừng tưởng ai ai cũng là con rối làm công cho công ty hay cấp dưới của ông. Ông muốn làm gì cho con bé thì cứ làm, tôi không cướp đoạt con gái của ông. Chỉ cần con bé muốn đi thì tôi tuyệt đối không giữ lại. Nhưng nếu con bé không muốn đi thì nó vẫn là con gái của Quý Hoằng Văn tôi.”
Từ lúc bước vào nhà họ Quý, Tiêu Chấn Quân vẫn đứng yên một chỗ, sống lưng thẳng tắp, không cố tình thể hiện mà vẫn khiến người ta cảm nhận được khí phách mạnh mẽ. Ông chắp tay sau lưng, cứng rắn nói từng tiếng: “Nếu ông có thể bảo vệ tốt cho nó thì tôi cũng không cần phải vi phạm lời thề nước sông không phạm nước giếng từ xưa kia của hai gia đình, mới sáng sớm đã sang đây tìm người. Lần này Quý Mộng Nhiên dùng thủ đoạn vô cùng tàn ác để hãm hại Quý Noãn. Thời gian trước tôi đã điều tra được từ một người làm đã nghỉ việc của nhà họ Quý, biết rằng khi Noãn Noãn mới mười mấy tuổi thì ông cưới Thẩm Hách Như, cho bà ta đưa con trai Thịnh Dịch Hàn vào nhà. Kết quả thì sao? Cuối cùng là vì ông chủ quan nên suýt nữa con bé đã bị thằng ranh kia cưỡng bức, cuối cùng cơ thể bị nhiễm lạnh mà mang bệnh trong người!”
Quý Hoằng Văn thoáng sững người, đưa mắt nhìn Quý Noãn.
Đây là khúc mắc cả một đời của Quý Hoằng Văn. Vừa rồi cũng chính vì chuyện này nên ông mới càng giận Quý Mộng Nhiên.
Nhưng ông cũng không thể không thừa nhận, chuyện năm đó là sai sót của mình.
Lúc này Quý Noãn mới lạnh lùng cất tiếng nói: “Ông Tiêu, kể cả tôi có sống ở nhà họ Tiêu từ bé thì cũng chưa chắc đã tốt hơn thế này. Gia nghiệp của nhà họ Tiêu lớn, người cũng đông, bình thường ông Tiêu cũng luôn bận rộn, ông có thể đảm bảo thi thoảng mình không phạm sai sót không? Công ơn nuôi dưỡng hơn trời biển, vậy mà ông lại vạch lá tìm sâu với công ơn bao nhiêu năm qua của ba tôi như thế, đúng là hơi quá đáng rồi đấy.”
Tiêu Chấn Quân nhìn dáng vẻ nghiêng người của cô: “Noãn Noãn, chính con cũng nói ông ta chỉ có công ơn nuôi dưỡng với con, nghĩa là con đã thừa nhận ba là ba ruột của con. Vậy mà con cứ phải nói chuyện với ba như vậy sao?”
Quý Noãn đưa mắt sang nhìn ông ta: “Ơn nuôi dưỡng và ơn sinh thành phải lựa chọn như thế nào, tôi là người trong cuộc, tự biết rõ ràng nhất. Chọn như thế nào, phải làm gì, cũng đều là quyền của tôi. Dường như ông Tiêu không có bất kỳ tư cách ràng buộc đạo đức gì ở đây cả.”
Tiêu Chấn Quân nghẹn họng.
Tính kiên quyết sắt đá của Quý Noãn quả thật rất giống ông. Nếu trước đây ông nhân nhượng một chút thì chuyện tình cảm với mẹ Quý Noãn cũng không đến mức độ kia. Cũng bởi vì ông quá hiểu bản thân mình, nên bây giờ cũng rất hiểu Quý Noãn.
Đến thời điểm này, có nói gì, làm gì thì ông cũng không thể thay đổi được quyết định của cô. Ông chỉ còn trông cậy vào liều thuốc thời gian, ngấm từng chút một thì may ra một ngày nào đó cô mới có thể nhìn thẳng vào sự thật rằng mình mang họ Tiêu.
Điện thoại di động của Quý Noãn bất chợt vang lên, cô quay người nghe nhận máy.
Thứ Hai cô không đến công ty, nên bây giờ công ty có chuyện cần cô quay về.
Cô ngắt điện thoại rồi nhìn đồng hồ, sau đó quay người nói với Quý Hoằng Văn rằng mình có việc ở công ty, tối nay sẽ tranh thủ quay về nhà họ Quý. Lúc chuẩn bị đi ra khỏi nhà, khi đi ngang qua Tiêu Chấn Quân thì cô dừng bước, lạnh nhạt nói: “Chủ tịch Tiêu, phiền ông rời khỏi nhà họ Quý. Mấy năm trước hai người đã có lời thề nước sông không phạm nước giếng, vậy mời ông tự giác rời khỏi đây. Gần đây tâm trạng của ba tôi rất kém, sức khỏe lại không tốt, ông đừng ở đây làm chướng mắt ba tôi.”
Tiêu Chấn Quân giật giật mí mắt, Quý Noãn cũng không thèm nhìn ông ta thêm một cái nào mà bước thẳng ra ngoài.
***
Cùng lúc đó ở Los Angeles, Mỹ.
Trước cửa Tập đoàn Shine, một chiếc xe việt dã màu đen đã đợi từ lâu.
Nam Hành hờ hững nhìn chiếc máy bay trực thăng quay vòng trên tầng thượng, cầm điện thoại lên gọi về cho Mặc Cảnh Thâm ở Hải Thành.
“Mấy tên còn sót lại trong băng đảng Campuchia của A Cát Bố và Dali đã tập hợp lại và ẩn nấp ở Los Angeles lâu rồi. Xem ra bọn chúng đang muốn qua mặt căn cứ của chúng ta, cố gắng ra tay với trụ sở của Shine. Tình hình an ninh ở Trung Quốc quá nghiêm ngặt nên bọn chúng không thể nào trà trộn vào. Trước mắt văn phòng công ty của Shine đã vài lần nhận được bom thư đe dọa gây ra khủng hoảng tâm lý cho nhân viên, có hơn một nửa nhân viên đã không dám đến công ty. Bọn chúng dùng cách này để ép cậu quay về Mỹ, cậu định thế nào?”
Tiếng gào khóc của Quý Mộng Nhiên càng lúc càng xa, chỉ biến mất hẳn khi cửa xe cảnh sát đóng sầm lại.
“Noãn Noãn, con thật sự không về nhà họ Tiêu với ba sao?” Tiêu Chấn Quân đợi bên ngoài yên tĩnh lại mới đưa mắt nhìn Quý Noãn.
Quý Noãn liếc mắt ra ngoài cổng: “Hôm nay ông Tiêu mang theo hai vệ sĩ đến là vì muốn bắt Quý Mộng Nhiên đi hay muốn ép buộc, lôi tôi ra khỏi nhà họ Quý?”
Nét mặt Tiêu Chấn Quân thoáng sững lại.
Quý Hoằng Văn lạnh lùng cười khẩy: “Ông ta có tính gia trưởng từ lâu rồi, trước đây cũng dùng thủ đoạn cưỡng ép đưa mẹ con về nhà. Bây giờ nếu ông ta muốn nhận con gái thì đương nhiên cũng sẽ lặp lại phương thức cũ.”
Ánh mắt Tiêu Chấn Quân dịu lại, ông khẽ nói: “Vệ sĩ của ba sẽ không động đến con. Có quay về nhà họ Tiêu với ba hay không đều hoàn toàn theo ý nguyện của con. Nhưng ba vẫn mong con suy nghĩ kỹ rồi theo ba quay về. Lần ba gặp riêng con, con có nhắc đến mẹ, ba biết tâm trạng của con vẫn nặng nề, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Con yên tâm, ba sẽ không cưỡng ép con đâu.”
Quý Noãn không trả lời, Quý Hoằng Văn vẫn cười lạnh: “Cũng đúng, năm đó Thanh Lâm ở Mỹ một mình, không có ai để dựa dẫm, nên ông nói bắt là bắt, không ai dám can thiệp, chờ đến khi tôi biết thì mọi chuyện đã rồi. Nhưng Quý Noãn thì khác, người đằng sau con bé chính là Mặc Cảnh Thâm, là một nhân vật mà đến cả mấy lão già vênh váo trong thương trường mấy chục năm cũng không dám động vào. Tất nhiên ông không dám ép buộc bắt nó đi, nếu không, chắc chắn, dù có phải xới tung nhà họ Tiêu lên thì Mặc Cảnh Thâm cũng vẫn phải tìm thấy nó cho bằng được.”
“Ông nhất định phải chen vào giữa tôi và con gái tôi rồi khích bác như vậy sao?” Sắc mặt Tiêu Chấn Quân sa sầm: “Ân oán mấy chục năm trước, tôi với ông thanh toán riêng với nhau. Noãn Noãn là đứa con gái lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm của tôi, kể cả ông có giận thay cho Thanh Lâm thì cũng không được cướp con gái của tôi!”
“Tôi khích bác à?” Quý Hoằng Văn giễu cợt: “Sự thật ngay trước mắt rồi, có cần tôi phải khích bác không? Ông ngại động đến Mặc Cảnh Thâm nên mới không gióng trống khua chiêng ép con bé, nhưng ý đồ muốn đón con bé về nhà họ Tiêu cũng không phải mới ngày một ngày hai. Tôi vốn định lựa thời cơ để nói rõ chuyện thân thế cho Quý Noãn biết, nhưng chuyện của Mộng Nhiên gần đây khiến tôi phiền lòng, nếu không thì tôi đã nói rõ cho Quý Noãn biết mấy ngày trước rồi. Nhưng đi hay ở đều là quyết định của con bé. Tôi đã từng bảo con bé về thành phố Cát thăm quê nhà của Thanh Lâm, để nó hiểu những năm tháng khổ cực và tuyệt vọng của mẹ nó. Quý Noãn đã từng này tuổi đầu, sẽ không bị lừa phỉnh vì mấy lời nói của hai lão già chúng ta đâu. Con bé có cảm nhận riêng, cũng có chính kiến, đừng tưởng ai ai cũng là con rối làm công cho công ty hay cấp dưới của ông. Ông muốn làm gì cho con bé thì cứ làm, tôi không cướp đoạt con gái của ông. Chỉ cần con bé muốn đi thì tôi tuyệt đối không giữ lại. Nhưng nếu con bé không muốn đi thì nó vẫn là con gái của Quý Hoằng Văn tôi.”
Từ lúc bước vào nhà họ Quý, Tiêu Chấn Quân vẫn đứng yên một chỗ, sống lưng thẳng tắp, không cố tình thể hiện mà vẫn khiến người ta cảm nhận được khí phách mạnh mẽ. Ông chắp tay sau lưng, cứng rắn nói từng tiếng: “Nếu ông có thể bảo vệ tốt cho nó thì tôi cũng không cần phải vi phạm lời thề nước sông không phạm nước giếng từ xưa kia của hai gia đình, mới sáng sớm đã sang đây tìm người. Lần này Quý Mộng Nhiên dùng thủ đoạn vô cùng tàn ác để hãm hại Quý Noãn. Thời gian trước tôi đã điều tra được từ một người làm đã nghỉ việc của nhà họ Quý, biết rằng khi Noãn Noãn mới mười mấy tuổi thì ông cưới Thẩm Hách Như, cho bà ta đưa con trai Thịnh Dịch Hàn vào nhà. Kết quả thì sao? Cuối cùng là vì ông chủ quan nên suýt nữa con bé đã bị thằng ranh kia cưỡng bức, cuối cùng cơ thể bị nhiễm lạnh mà mang bệnh trong người!”
Quý Hoằng Văn thoáng sững người, đưa mắt nhìn Quý Noãn.
Đây là khúc mắc cả một đời của Quý Hoằng Văn. Vừa rồi cũng chính vì chuyện này nên ông mới càng giận Quý Mộng Nhiên.
Nhưng ông cũng không thể không thừa nhận, chuyện năm đó là sai sót của mình.
Lúc này Quý Noãn mới lạnh lùng cất tiếng nói: “Ông Tiêu, kể cả tôi có sống ở nhà họ Tiêu từ bé thì cũng chưa chắc đã tốt hơn thế này. Gia nghiệp của nhà họ Tiêu lớn, người cũng đông, bình thường ông Tiêu cũng luôn bận rộn, ông có thể đảm bảo thi thoảng mình không phạm sai sót không? Công ơn nuôi dưỡng hơn trời biển, vậy mà ông lại vạch lá tìm sâu với công ơn bao nhiêu năm qua của ba tôi như thế, đúng là hơi quá đáng rồi đấy.”
Tiêu Chấn Quân nhìn dáng vẻ nghiêng người của cô: “Noãn Noãn, chính con cũng nói ông ta chỉ có công ơn nuôi dưỡng với con, nghĩa là con đã thừa nhận ba là ba ruột của con. Vậy mà con cứ phải nói chuyện với ba như vậy sao?”
Quý Noãn đưa mắt sang nhìn ông ta: “Ơn nuôi dưỡng và ơn sinh thành phải lựa chọn như thế nào, tôi là người trong cuộc, tự biết rõ ràng nhất. Chọn như thế nào, phải làm gì, cũng đều là quyền của tôi. Dường như ông Tiêu không có bất kỳ tư cách ràng buộc đạo đức gì ở đây cả.”
Tiêu Chấn Quân nghẹn họng.
Tính kiên quyết sắt đá của Quý Noãn quả thật rất giống ông. Nếu trước đây ông nhân nhượng một chút thì chuyện tình cảm với mẹ Quý Noãn cũng không đến mức độ kia. Cũng bởi vì ông quá hiểu bản thân mình, nên bây giờ cũng rất hiểu Quý Noãn.
Đến thời điểm này, có nói gì, làm gì thì ông cũng không thể thay đổi được quyết định của cô. Ông chỉ còn trông cậy vào liều thuốc thời gian, ngấm từng chút một thì may ra một ngày nào đó cô mới có thể nhìn thẳng vào sự thật rằng mình mang họ Tiêu.
Điện thoại di động của Quý Noãn bất chợt vang lên, cô quay người nghe nhận máy.
Thứ Hai cô không đến công ty, nên bây giờ công ty có chuyện cần cô quay về.
Cô ngắt điện thoại rồi nhìn đồng hồ, sau đó quay người nói với Quý Hoằng Văn rằng mình có việc ở công ty, tối nay sẽ tranh thủ quay về nhà họ Quý. Lúc chuẩn bị đi ra khỏi nhà, khi đi ngang qua Tiêu Chấn Quân thì cô dừng bước, lạnh nhạt nói: “Chủ tịch Tiêu, phiền ông rời khỏi nhà họ Quý. Mấy năm trước hai người đã có lời thề nước sông không phạm nước giếng, vậy mời ông tự giác rời khỏi đây. Gần đây tâm trạng của ba tôi rất kém, sức khỏe lại không tốt, ông đừng ở đây làm chướng mắt ba tôi.”
Tiêu Chấn Quân giật giật mí mắt, Quý Noãn cũng không thèm nhìn ông ta thêm một cái nào mà bước thẳng ra ngoài.
***
Cùng lúc đó ở Los Angeles, Mỹ.
Trước cửa Tập đoàn Shine, một chiếc xe việt dã màu đen đã đợi từ lâu.
Nam Hành hờ hững nhìn chiếc máy bay trực thăng quay vòng trên tầng thượng, cầm điện thoại lên gọi về cho Mặc Cảnh Thâm ở Hải Thành.
“Mấy tên còn sót lại trong băng đảng Campuchia của A Cát Bố và Dali đã tập hợp lại và ẩn nấp ở Los Angeles lâu rồi. Xem ra bọn chúng đang muốn qua mặt căn cứ của chúng ta, cố gắng ra tay với trụ sở của Shine. Tình hình an ninh ở Trung Quốc quá nghiêm ngặt nên bọn chúng không thể nào trà trộn vào. Trước mắt văn phòng công ty của Shine đã vài lần nhận được bom thư đe dọa gây ra khủng hoảng tâm lý cho nhân viên, có hơn một nửa nhân viên đã không dám đến công ty. Bọn chúng dùng cách này để ép cậu quay về Mỹ, cậu định thế nào?”
Bình luận facebook