Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (580)
Chương 580 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (580)
Bên cạnh có hai cô gái không biết là con của tổng giám đốc nào, đang đứng chụm lại với nhau rồi nhìn về phía cửa, sau đó ngạc nhiên thốt lên một tiếng: “Đó không phải là… đó không phải là… vị kia của Lệ thị sao….”
Hai cô gái trẻ tuổi lập tức đi qua đó, Phong Lăng còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe được hai cô gái kia vừa đi vừa hăng hái bàn tán về các lời đồn liên quan đến căn cứ XI.
Bây giờ mấy cô gái trẻ đều thích kiểu đàn ông này sao?
“Lệ Nam Hành mà cũng tới đây á?”
“Đúng là hiếm thấy, bình thường người nhà họ Lệ rất ít khi xuất hiện ở những nơi như thế này. Đặc biệt là Lệ Nam Hành, mới tiếp quản Lệ thị không lâu, những hoạt động đích thân tham dự cũng không nhiều, có thể gặp được người thật hàng thật ở đây đúng là hiếm thấy…”
“Nói chứ tôi chỉ mới gặp Tổng Giám đốc Lệ một lần thôi, là lần ở Los Angeles…”
“Thực lực của nhà họ Lệ và thế lực chống lưng phía sau đều không tầm thường, nhất là con người Lệ Nam Hành trước giờ luôn làm việc rất thần bí. Hình như có rất nhiều hạng mục qua tay anh ta, hơn nữa anh ta lại có quan hệ rất thân thiết với phía Tập đoàn Shine. Người như thế này thật sự chỉ có thể làm bạn bè, một khi thành kẻ địch thì không đấu lại đâu.”
“Vậy tại sao tự dưng anh ta lại đến bữa tiệc này…”
Phong Lăng nghe tiếng xì xào bàn tán bên cạnh thì thờ ơ xoay người đi đến chỗ khác. Cô đến tháp rượu rồi cầm lấy một ly, rượu trong ly này nhiều hơn một chút so với những ly đặt ở bàn dài bên cạnh. Ban nãy rượu chỉ quá đáy một chút, còn những ly ở đây đa số đều rót đến lưng nửa.
Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy một người đứng bên cạnh Lệ Nam Hành nói: “Anh Lệ đây đúng là trăm nghe không bằng một thấy, hiếm khi mới có thể gặp anh ở những nơi như thế này, rất hân hạnh được gặp anh!”
Còn có người nói: “Xưa nay nghe nói có rất ít phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh Lệ đây, chắc anh không cấm ɖu͙ƈ đến mức độ đó đấy chứ. Tham dự tiệc rượu thế này cũng dẫn theo trợ lý nam, thậm chí còn không có lấy một cô thư ký nào bên cạnh…”
Cấm ɖu͙ƈ?
Phong Lăng thản nhiên nâng ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch.
Cũng may chưa được bao lâu thì đề tài liên quan đến việc Lệ Nam Hành có cấm ɖu͙ƈ hay không đã bị anh kết thúc bằng vài ba câu xã giao.
Sau khi nhỏ giọng dặn dò vài câu với cậu thư ký Dư Tranh bên cạnh xong thì Lệ Nam Hành quay sang gặp gỡ rồi trò chuyện với các nhân vật nổi tiếng ở đây. Nhưng bấy giờ mấy cô nàng xinh đẹp chẳng biết mọc ra từ đâu đều đứng ở đó, vừa mỉm cười vừa nghe bọn họ nói chuyện, như thể đứng đó làm bình hoa cũng rất hạnh phúc vậy. Tất nhiên, mấy cô gái ấy xem ra cũng rất tình nguyện làm bình hoa cho Lệ Nam Hành.
Quả nhiên lúc ở căn cứ XI là trạng thái khác, rời khỏi căn cứ, vào trong giới kinh doanh thì lại là một trạng thái khác.
Chí ít thì trong giới này có rất nhiều phụ nữ, cho dù là kiểu phụ nữ chững chạc thành công, hay là thiên kim tiểu thư của nhà nào đó, hoặc là đối tượng hợp tác thì thứ không bao giờ thiếu bên cạnh Lệ Nam Hành chính là phụ nữ.
Nhưng anh chỉ dẫn theo một trợ lý nam bên cạnh, khiến cho các bình hoa ngưỡng mộ mà lại gần đó bỗng chốc không đoán chắc được rốt cuộc là anh cấm ɖu͙ƈ, không có hứng thú với phụ nữ, hay là… Xu hướng tình ɖu͙ƈ có vấn đề… Nhưng mấy cô gái đó cũng không dám làm gì đó quá điên cuồng, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh vừa nhìn anh vừa cười, yên lặng quan sát, tùy cơ ứng biến.
Phong Lăng âm thầm quay đầu qua chỗ khác, không nhìn về phía bên kia nữa để tránh tâm trạng ức chế không vui. Thế nhưng lúc xoay người lại cô vẫn nghe thấy giọng của một cô gái đang bàn luận khe khẽ: “Không ngờ Lệ Nam Hành lại đẹp trai đến vậy, tôi cứ nghĩ kiểu đàn ông lăn lộn trong căn cứ quân sự nhiều năm không phải là một tên ngốc to con, thì cũng là kiểu người tướng mạo bình thường còn đen đúa cơ. Nói chung tôi nghĩ cùng lắm là kiểu đô con cường tráng thôi, không ngờ lại đẹp trai đến thế này… đẹp đến mức vượt sức tưởng tượng luôn rồi…”
“Trước đây cậu chủ nhà họ Lệ ít khi xuất hiện lắm, đúng là chưa gặp lần nào, tôi cũng không ngờ anh ta lại đẹp trai đến thế…”
“Muốn theo đuổi quá…”
“Cô xem anh ấy tham gia một bữa tiệc đơn giản thôi cũng dẫn theo trợ lý nam, có thể thấy anh ấy thật sự không giữ phụ nữ lại bên người đâu, muốn theo đuổi? Cô đuổi theo được à? E là có tiến tới thì cũng vướng phải tường thôi.”
“Cũng chưa chắc nhé, lỡ đâu chỉ là anh ấy chưa gặp được người thích hợp thì sao…”
Mặc dù Phong Lăng cũng đề phòng không biết hôm nay Tổng Giám đốc E có mục đích gì, nhưng ít nhất cô không có gì phải e ngại khi tham gia tiệc tối này.
Có điều giờ cô hơi hối hạn rồi.
Có lẽ cô không nên đến đây.
Cô càng quyết tâm hôm nay nhất định phải thận trọng, thận trọng và thận trọng, tuyệt đối không thể để Lệ Nam Hành bắt gặp cô.
Dựa vào hành động trước giờ không xem ai ra gì của người đàn ông này, nếu như bắt gặp cô ở đây thì không biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Anh không dẫn theo người phụ nữ nào đến đây vì nhiều năm qua trong mắt anh chỉ có một người phụ nữ. Tuy Phong Lăng chính là người phụ nữ ấy nhưng chính bản thân cô lại không hề muốn thừa nhận.
Hôm nay cô tới đây là để mượn cơ hội đàm phán về chuyện đầu tư. Nếu Lệ Nam Hành cũng đã ở đây thì đừng nói đến chuyện cô không tiện xuất đầu lộ diện, cho dù cô có mở miệng thì chỉ cần anh nói một câu thôi đã đủ chặn đứng việc này rồi. Ban đầu đã cá cược với nhau, nếu anh dốc sức để đối phó thì có lẽ cô đến cả một góc đầu tư cô cũng đừng hòng chạm được vào.
Vậy cô còn tốn thời gian ở đây để làm gì? Chẳng bằng đi đến nơi khác, kiếm nhà đầu tư khác để gom cho đủ một tỷ.
Nghĩ đến đây, cô đặt ly rượu trong tay xuống, xoay người định rời đi.
Nhưng có lẽ là do đi quá nhanh, nên trong phút chốc cô không để ý mà va phải Tổng Giám đốc E không biết đã đến gần cô từ khi nào. Ly rượu của Tổng Giám đốc E bị cô va vào rồi đổ hết lên bộ vest của ông ta. Ánh mắt cô lập tức thay đổi, vội vàng ngước mắt lên nhìn ông ta: “Ông…”
“Xin lỗi.” Phong Lăng thấy ly rượu trong tay Tổng Giám đốc E vốn dĩ được cầm rất chắc, đáng lẽ sẽ không bị đổ, nhưng lúc này lại hất đúng lên người ông ta. Cô chỉ nghi hoặc trong chốc lát rồi lập tức điều chỉnh lại sắc mặt, sau đó nhìn ông ta bằng ánh mắt áy náy: “Vừa rồi tôi đi nhanh quá nên không nhìn rõ, rất xin lỗi.”
Tổng Giám đốc E nhìn cô một lát rồi nở nụ cười: “Không sao, không sao mà.”
“Thế để tôi lau giúp ngài.” Phong Lăng cầm lấy một tờ khăn giấy ở bàn bên cạnh rồi lau vết rượu trêи áo sơ mi của ông ta: “Thật sự rất xin lỗi Tổng Giám đốc E.”
“Không sao.” Tổng Giám đốc E nhận lấy giấy trong tay của Phong Lăng, đồng thời như vô tình khẽ cầm lấy tay cô, sau đó thì nở nụ cười với cô: “Áo của tôi đã bị dơ một mảng lớn thế này rồi, không bằng cô Phong theo tôi về phòng để thay một cái sơ mi khác đi?”
Phong Lăng lập tức rút tay về, cô ngước mắt lên rồi nhìn vào tia sáng lóe lên trong mắt Tổng Giám đốc E.
“Xin lỗi, tôi không cố ý, nhưng dù sao việc thay quần áo này Tổng Giám đốc E nên tự…” Cô dừng lại một lát, nhớ ra bây giờ mình cũng đang ở trong giới kinh doanh, không thể nói trắng ra được, đành sửa lại: “Bên cạnh là nhà vệ sinh, tôi đưa ông vào trong rồi xử lý qua nhé.”
“Xử lý thế nào?” Tổng Giám đốc E cúi đầu phủi phủi vết rượu vang đỏ trêи áo sơ mi của mình: “Có xử lý thế nào đi nữa thì cái áo này cũng đã hỏng rồi, không thể vào giặt rồi mặc lại được? Không bằng tôi cứ về phòng thay một cái áo mới, vừa khéo thư ký của tôi không ở đây, cô Phong đi với tôi nhé.”
“Thế… tôi đi gọi thư ký giúp ông nhé?” Phong Lăng vẫn tỏ ra áy náy, nhưng cơ thể đã lùi về sau một bước, giữ một khoảng cách nên có với ông ta, trong ánh mắt chất chứa vẻ lạnh lùng cùng chán ghét.
“Không cần đâu, cô đi với tôi là được.” Tổng Giám đốc E vừa nói vừa đưa tay ra định kéo lấy tay cô.
Bên cạnh có hai cô gái không biết là con của tổng giám đốc nào, đang đứng chụm lại với nhau rồi nhìn về phía cửa, sau đó ngạc nhiên thốt lên một tiếng: “Đó không phải là… đó không phải là… vị kia của Lệ thị sao….”
Hai cô gái trẻ tuổi lập tức đi qua đó, Phong Lăng còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe được hai cô gái kia vừa đi vừa hăng hái bàn tán về các lời đồn liên quan đến căn cứ XI.
Bây giờ mấy cô gái trẻ đều thích kiểu đàn ông này sao?
“Lệ Nam Hành mà cũng tới đây á?”
“Đúng là hiếm thấy, bình thường người nhà họ Lệ rất ít khi xuất hiện ở những nơi như thế này. Đặc biệt là Lệ Nam Hành, mới tiếp quản Lệ thị không lâu, những hoạt động đích thân tham dự cũng không nhiều, có thể gặp được người thật hàng thật ở đây đúng là hiếm thấy…”
“Nói chứ tôi chỉ mới gặp Tổng Giám đốc Lệ một lần thôi, là lần ở Los Angeles…”
“Thực lực của nhà họ Lệ và thế lực chống lưng phía sau đều không tầm thường, nhất là con người Lệ Nam Hành trước giờ luôn làm việc rất thần bí. Hình như có rất nhiều hạng mục qua tay anh ta, hơn nữa anh ta lại có quan hệ rất thân thiết với phía Tập đoàn Shine. Người như thế này thật sự chỉ có thể làm bạn bè, một khi thành kẻ địch thì không đấu lại đâu.”
“Vậy tại sao tự dưng anh ta lại đến bữa tiệc này…”
Phong Lăng nghe tiếng xì xào bàn tán bên cạnh thì thờ ơ xoay người đi đến chỗ khác. Cô đến tháp rượu rồi cầm lấy một ly, rượu trong ly này nhiều hơn một chút so với những ly đặt ở bàn dài bên cạnh. Ban nãy rượu chỉ quá đáy một chút, còn những ly ở đây đa số đều rót đến lưng nửa.
Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy một người đứng bên cạnh Lệ Nam Hành nói: “Anh Lệ đây đúng là trăm nghe không bằng một thấy, hiếm khi mới có thể gặp anh ở những nơi như thế này, rất hân hạnh được gặp anh!”
Còn có người nói: “Xưa nay nghe nói có rất ít phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh Lệ đây, chắc anh không cấm ɖu͙ƈ đến mức độ đó đấy chứ. Tham dự tiệc rượu thế này cũng dẫn theo trợ lý nam, thậm chí còn không có lấy một cô thư ký nào bên cạnh…”
Cấm ɖu͙ƈ?
Phong Lăng thản nhiên nâng ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch.
Cũng may chưa được bao lâu thì đề tài liên quan đến việc Lệ Nam Hành có cấm ɖu͙ƈ hay không đã bị anh kết thúc bằng vài ba câu xã giao.
Sau khi nhỏ giọng dặn dò vài câu với cậu thư ký Dư Tranh bên cạnh xong thì Lệ Nam Hành quay sang gặp gỡ rồi trò chuyện với các nhân vật nổi tiếng ở đây. Nhưng bấy giờ mấy cô nàng xinh đẹp chẳng biết mọc ra từ đâu đều đứng ở đó, vừa mỉm cười vừa nghe bọn họ nói chuyện, như thể đứng đó làm bình hoa cũng rất hạnh phúc vậy. Tất nhiên, mấy cô gái ấy xem ra cũng rất tình nguyện làm bình hoa cho Lệ Nam Hành.
Quả nhiên lúc ở căn cứ XI là trạng thái khác, rời khỏi căn cứ, vào trong giới kinh doanh thì lại là một trạng thái khác.
Chí ít thì trong giới này có rất nhiều phụ nữ, cho dù là kiểu phụ nữ chững chạc thành công, hay là thiên kim tiểu thư của nhà nào đó, hoặc là đối tượng hợp tác thì thứ không bao giờ thiếu bên cạnh Lệ Nam Hành chính là phụ nữ.
Nhưng anh chỉ dẫn theo một trợ lý nam bên cạnh, khiến cho các bình hoa ngưỡng mộ mà lại gần đó bỗng chốc không đoán chắc được rốt cuộc là anh cấm ɖu͙ƈ, không có hứng thú với phụ nữ, hay là… Xu hướng tình ɖu͙ƈ có vấn đề… Nhưng mấy cô gái đó cũng không dám làm gì đó quá điên cuồng, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh vừa nhìn anh vừa cười, yên lặng quan sát, tùy cơ ứng biến.
Phong Lăng âm thầm quay đầu qua chỗ khác, không nhìn về phía bên kia nữa để tránh tâm trạng ức chế không vui. Thế nhưng lúc xoay người lại cô vẫn nghe thấy giọng của một cô gái đang bàn luận khe khẽ: “Không ngờ Lệ Nam Hành lại đẹp trai đến vậy, tôi cứ nghĩ kiểu đàn ông lăn lộn trong căn cứ quân sự nhiều năm không phải là một tên ngốc to con, thì cũng là kiểu người tướng mạo bình thường còn đen đúa cơ. Nói chung tôi nghĩ cùng lắm là kiểu đô con cường tráng thôi, không ngờ lại đẹp trai đến thế này… đẹp đến mức vượt sức tưởng tượng luôn rồi…”
“Trước đây cậu chủ nhà họ Lệ ít khi xuất hiện lắm, đúng là chưa gặp lần nào, tôi cũng không ngờ anh ta lại đẹp trai đến thế…”
“Muốn theo đuổi quá…”
“Cô xem anh ấy tham gia một bữa tiệc đơn giản thôi cũng dẫn theo trợ lý nam, có thể thấy anh ấy thật sự không giữ phụ nữ lại bên người đâu, muốn theo đuổi? Cô đuổi theo được à? E là có tiến tới thì cũng vướng phải tường thôi.”
“Cũng chưa chắc nhé, lỡ đâu chỉ là anh ấy chưa gặp được người thích hợp thì sao…”
Mặc dù Phong Lăng cũng đề phòng không biết hôm nay Tổng Giám đốc E có mục đích gì, nhưng ít nhất cô không có gì phải e ngại khi tham gia tiệc tối này.
Có điều giờ cô hơi hối hạn rồi.
Có lẽ cô không nên đến đây.
Cô càng quyết tâm hôm nay nhất định phải thận trọng, thận trọng và thận trọng, tuyệt đối không thể để Lệ Nam Hành bắt gặp cô.
Dựa vào hành động trước giờ không xem ai ra gì của người đàn ông này, nếu như bắt gặp cô ở đây thì không biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Anh không dẫn theo người phụ nữ nào đến đây vì nhiều năm qua trong mắt anh chỉ có một người phụ nữ. Tuy Phong Lăng chính là người phụ nữ ấy nhưng chính bản thân cô lại không hề muốn thừa nhận.
Hôm nay cô tới đây là để mượn cơ hội đàm phán về chuyện đầu tư. Nếu Lệ Nam Hành cũng đã ở đây thì đừng nói đến chuyện cô không tiện xuất đầu lộ diện, cho dù cô có mở miệng thì chỉ cần anh nói một câu thôi đã đủ chặn đứng việc này rồi. Ban đầu đã cá cược với nhau, nếu anh dốc sức để đối phó thì có lẽ cô đến cả một góc đầu tư cô cũng đừng hòng chạm được vào.
Vậy cô còn tốn thời gian ở đây để làm gì? Chẳng bằng đi đến nơi khác, kiếm nhà đầu tư khác để gom cho đủ một tỷ.
Nghĩ đến đây, cô đặt ly rượu trong tay xuống, xoay người định rời đi.
Nhưng có lẽ là do đi quá nhanh, nên trong phút chốc cô không để ý mà va phải Tổng Giám đốc E không biết đã đến gần cô từ khi nào. Ly rượu của Tổng Giám đốc E bị cô va vào rồi đổ hết lên bộ vest của ông ta. Ánh mắt cô lập tức thay đổi, vội vàng ngước mắt lên nhìn ông ta: “Ông…”
“Xin lỗi.” Phong Lăng thấy ly rượu trong tay Tổng Giám đốc E vốn dĩ được cầm rất chắc, đáng lẽ sẽ không bị đổ, nhưng lúc này lại hất đúng lên người ông ta. Cô chỉ nghi hoặc trong chốc lát rồi lập tức điều chỉnh lại sắc mặt, sau đó nhìn ông ta bằng ánh mắt áy náy: “Vừa rồi tôi đi nhanh quá nên không nhìn rõ, rất xin lỗi.”
Tổng Giám đốc E nhìn cô một lát rồi nở nụ cười: “Không sao, không sao mà.”
“Thế để tôi lau giúp ngài.” Phong Lăng cầm lấy một tờ khăn giấy ở bàn bên cạnh rồi lau vết rượu trêи áo sơ mi của ông ta: “Thật sự rất xin lỗi Tổng Giám đốc E.”
“Không sao.” Tổng Giám đốc E nhận lấy giấy trong tay của Phong Lăng, đồng thời như vô tình khẽ cầm lấy tay cô, sau đó thì nở nụ cười với cô: “Áo của tôi đã bị dơ một mảng lớn thế này rồi, không bằng cô Phong theo tôi về phòng để thay một cái sơ mi khác đi?”
Phong Lăng lập tức rút tay về, cô ngước mắt lên rồi nhìn vào tia sáng lóe lên trong mắt Tổng Giám đốc E.
“Xin lỗi, tôi không cố ý, nhưng dù sao việc thay quần áo này Tổng Giám đốc E nên tự…” Cô dừng lại một lát, nhớ ra bây giờ mình cũng đang ở trong giới kinh doanh, không thể nói trắng ra được, đành sửa lại: “Bên cạnh là nhà vệ sinh, tôi đưa ông vào trong rồi xử lý qua nhé.”
“Xử lý thế nào?” Tổng Giám đốc E cúi đầu phủi phủi vết rượu vang đỏ trêи áo sơ mi của mình: “Có xử lý thế nào đi nữa thì cái áo này cũng đã hỏng rồi, không thể vào giặt rồi mặc lại được? Không bằng tôi cứ về phòng thay một cái áo mới, vừa khéo thư ký của tôi không ở đây, cô Phong đi với tôi nhé.”
“Thế… tôi đi gọi thư ký giúp ông nhé?” Phong Lăng vẫn tỏ ra áy náy, nhưng cơ thể đã lùi về sau một bước, giữ một khoảng cách nên có với ông ta, trong ánh mắt chất chứa vẻ lạnh lùng cùng chán ghét.
“Không cần đâu, cô đi với tôi là được.” Tổng Giám đốc E vừa nói vừa đưa tay ra định kéo lấy tay cô.
Bình luận facebook