Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1260: Ngoại truyện (522)
Trong phòng vệ sinh trên trực thăng có đầy đủ các đồ vật cùng dụng cụ cần thiết, tuy không gian không lớn nhưng lại rất yên tĩnh, sau khi đóng cửa là có thể ngăn chặn tất cả tầm mắt ở bên ngoài.
Anh tạo ra một không gian yên tĩnh để cô khóc thỏa thích và trút hết nỗi lòng của mình.
Nhưng sau khi vào phòng vệ sinh, Phong Lăng chỉ dựa sát đầu vào ngực của anh không chịu ngẩng đầu lên. Lệ Nam Hành khóa trái phòng vệ sinh lại, đặt cô tựa lên vách cửa, cúi đầu xuống nhìn cô, sau đó cưỡng ép, nâng cằm cô lên rồi nhìn thẳng vào đôi mắt ửng đỏ kia: "Đừng trốn tránh, trong lòng khó chịu quá thì em cứ khóc một trận thỏa thích, chẳng phải chúng ta cũng đã cứu được người từ trong biển lửa kia ra rồi đấy sao? Như thế đã giảm thiếu tối đa thiệt hại rồi, những việc sau đó cứ giao hết cho bác sĩ. Em không làm gì sai cả, cánh rừng này là nơi em nương tựa để sống từ khi còn rất nhỏ, em nên vui vì ba mẹ mình muốn đến tận đây đón em về nhà. Họ đích thân đến đây để nhìn thấy nơi em từng sống khi còn bé, chắc chắn trong lòng họ rất thương em, rất nhớ em."
Phong Lăng không kìm được nữa, nước mắt tuôn lã chã, cô ngước hai mắt đỏ ửng lên nhìn anh rồi bật khóc thành tiếng, sau đó lại nhào vào lòng của anh, giọng nói nức nở khàn đặc vang lên: "Lệ Nam Hành, em sợ."
Kể từ ngày cô bắt đầu hiểu chuyện rồi vùng vẫy sinh tồn trong rừng rậm, rồi đến ngày hôm nay, sau nhiều năm đã qua.
Đây là lần đầu tiên cô nói mình sợ.
Lệ Nam Hành ôm chặt Phong Lăng, để cô khóc một trận thỏa thích ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu, mãi đến khi khóc mệt rồi, hơn nữa dạ dày ngày càng quặn đau, thân thể vừa khó chịu vừa mệt mỏi, cô tựa vào ngực anh, không lên tiếng nữa. Sau khi chắc chắn cô đã ngừng khóc, Lệ Nam Hành mới mở cửa phòng vệ sinh đưa cô ra ngoài.
Lúc này, trực thăng đã bay đến bệnh viện lớn có hợp tác với căn cứ XI, đang chuẩn bị hạ cánh. Mắt Phong Lăng khóc đến sưng đỏ, mấy thành viên trong căn cứ hiếm khi thấy cô khóc, cộng với cảnh tượng Phong Lăng cùng Lệ lão đại liều mạng cứu người ra từ trong biển lửa vừa nãy, tuy họ không rõ rốt cuộc người nhà họ Phong có liên quan gì đến hai người nhưng chắc chắn là không hề đơn giản.
Lại thêm việc Phong Lăng cũng mang họ Phong, tuy nhiên mấy thành viên trong căn cứ cũng không dám hỏi nhiều. Nhưng sau khi trực thăng hạ cánh, thấy bên ngoài gió thổi quá lớn, mà mắt Phong Lăng lại sưng đỏ đến như thế, một thành viên trong đó kìm lòng không được mà đi đến, đưa cho cô một cái kính râm.
"Cảm ơn, tôi không cần!" Cứ mặc kệ mắt đỏ đi, Phong Lăng cũng chẳng quan tâm.
"Em đeo vào đi, gió lớn lắm, lại vừa mới khóc xong, mắt không chịu nổi đâu." Lệ Nam Hành nhận lấy thay Phong Lăng, rồi đeo kính lên cho cô. Dáng vẻ cô vừa khóc xong quả thật khiến anh không nỡ nhìn, lúc nãy, ở trong phòng vệ sinh, cô đã khiến anh đau lòng đến mức hận không thể móc trái tim mình ra. Bây giờ, có một đống chuyện cần họ xử lý ở ngoài kia, còn có tính mạng ông bà Phong đang chờ được cấp cứu, anh cần giữ vững bình tĩnh cùng tỉnh táo để giải quyết mọi chuyện, nhưng khi nhìn đôi mắt khóc sưng của cô, Lệ Nam Hành sợ bản thân sẽ không thể duy trì được một trăm phần trăm sự bình tĩnh.
Phong Lăng không từ chối, cô nhớ đến việc hai cụ già nhà họ Phong còn đang ở trên một chiếc trực thăng khác, lúc này, chắc hẳn họ là người lo lắng hơn bất kỳ ai, nếu ông bà cụ nhìn thấy cô khóc đến mức như vậy thì đoán chừng tâm trạng của hai cụ già sẽ không thể ổn định được nữa. Hai người đã lớn tuổi rồi, sao có thể chịu nổi đả kích quá lớn được.
Trực thăng hạ cánh an toàn, thành viên căn cứ lập tức chuyển ông bà Phong vào phòng cấp cứu của bệnh viện. Sau khi xuống trực thăng, Phong Lăng cũng định đi theo nhưng cô bỗng nghe thấy tiếng mở cửa khoang từ một trực thăng khác vừa đáp xuống, có người đang nhắc nhở hai cụ già nhà họ Phong cẩn thận kẻo ngã.
Cô dừng bước quay đầu lại nhìn hai cụ, thấy đáng vẻ đang run run mà lại vội vàng muốn xuống khỏi trực thăng của họ. Lệ Nam Hành định đến trung tâm cấp cứu để chỉ huy mọi người, hơn nữa bây giờ cũng có nhiều chuyện cần anh giải quyết, anh khẽ vô nhẹ lên vai Phong Lăng nói: "Trước hết em đi theo hai cụ bên kia đi, chuyện còn lại cứ để anh lo, nguyên nhân đám cháy cũng sẽ cho người đi điều tra nhanh thôi! Ngoan, qua đó đi!"
Phong Lăng đứng tại chỗ, thấy Lệ Nam Hành đã vào trong trung tâm cấp cứu, cô thở hắt ra một hơi, sau đó xoay người đi đến chiếc trực thăng bên cạnh, giúp nhân viên đỡ lấy hai cụ già.
Lúc này, hai cụ nhà họ Phong đã gấp đến độ như kiến trên chảo nóng, bồn chồn muốn vào trong trung tâm cấp cứu để coi rõ tình hình. Khi nhìn thấy Phong Lăng, nước mắt đã nhịn bấy lâu của bà cụ Phong lập tức rơi xuống, lúc Phong Lăng đưa tay đến đỡ, bà cụ vội vàng nắm ngược lại tay cô thật chặt: "Phong Lăng... Phong Lăng... Cháu ngoan của bà..."
Chẳng cần đi xét nghiệm máu hay làm bất kỳ kiểm tra nào, chỉ dựa vào lần đầu tiên gặp mặt ở bên ngoài rừng cây lúc nãy, bà cụ đã có thể chắc chắn rằng cô là đứa trẻ đáng thương mới một tuổi đã lạc mất ở giữa đại dương mênh *** của nhà họ Phong, là cháu gái nhỏ bà ấy tiếc thương nhất.
Khuôn mặt của Phong Lăng hao hao giống Tần Thu nhưng khí chất thì giống hệt ba mình, dáng vẻ của cô đều mang theo bóng dáng của người nhà họ Phong bọn họ!
Không lẫn đi đâu được!
Phong Lăng đeo kính râm, che đi đôi mắt đã sưng đỏ của mình, người ngoài thoạt nhìn đều thấy cô vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng xa cách. Nhưng sau khi tay cô bị bà cụ Phong tóm chặt lấy không buông, cô chỉ lặng lẽ đỡ lấy bà cụ, đồng thời gật đầu với ông cụ Phong một cái, rồi nói với bọn họ: "Đã đưa người đi cấp cứu rồi, trước hết cháu dẫn hai người đến trung tâm cấp cứu tìm một căn phòng để nghỉ ngơi đã nhé. Vừa rồi ông bà cũng đã hít vào không ít khói, lại chịu giày vò như vậy, đến thanh niên còn không chịu nổi huống gì là hai người đã lớn tuổi. Ông bà đi nghỉ ngơi trước đã, mọi chuyện đều đã có bọn cháu ở đây, không cần lo lắng đâu ạ."
Bà cụ Phong khóc lóc gật đầu: "Cháu à, cháu biết chúng ta là ai đúng không? Biết chúng ta là..."
"Trước hết chúng ta phải chờ tin từ phòng cấp cứu đã nhé bà!" Mặc dù Phong Lăng biết họ là người thân của mình, người trước mắt là ông bà nội thương yêu nhớ nhung mình khôn xiết, nhưng bây giờ không phải là lúc để nhận người thân. Hơn nữa, cô cũng không biết nên điều chỉnh cảm xúc bây giờ như thế nào nên đành nhẹ giọng cắt ngang lời bà cụ. Chiếc kính râm đeo ở ngoài đã giúp cô che giấu hết tất cả những tình cảm chân thật nhất. Sau đó cô gọi thành viên của căn cứ trong trực thăng đến giúp mình đỡ hai ông bà cụ Phong vào trong.
Cho dù thoạt nhìn Phong Lăng khá lạnh lùng không dễ gần, nhưng cả chặng đường cô không hề bỏ tay bà cụ Phong ra. Mãi đến khi đưa người vào phòng nghỉ ngơi rồi, cô nói đi rót nước cho họ, bấy giờ, bà cụ Phong mới thấy cô có vẻ căng thẳng, dù không nỡ nhưng vẫn buông tay cô ra.
Phong Lăng gọi người đến chăm lo cho họ, sau đó thì xoay người ra ngoài tìm hai cái cốc đi rót nước.
Lúc quay lại, cô vẫn đang nghĩ đến cánh rừng bị biển lửa nuốt chửng kia, căn nhà cô và Lệ Nam Hành tự tay xây lên chắc hẳn đã bị cháy rụi, cũng may tất cả ký ức ở nơi đấy đều ấm áp vui vẻ, hơn nữa hai người bọn họ không ai bị thương, như anh đã nói, nhà mất rồi vẫn có thể xây lại được, quan trọng là tính mạng.
Thế nhưng rốt cuộc tại sao lại có trận hỏa hoạn này?
Cô nhớ trước khi rời đi mình đã dập tắt hết các mồi lửa vì sợ sẽ gây hỏa hoạn trong rừng, chuyện phòng cháy rất quan trọng nên cô luôn chú ý cẩn thận. Vì thế không thể nào đám cháy tự bùng lên được, chắc chắn có nguyên nhân bên ngoài tác động vào.
Anh tạo ra một không gian yên tĩnh để cô khóc thỏa thích và trút hết nỗi lòng của mình.
Nhưng sau khi vào phòng vệ sinh, Phong Lăng chỉ dựa sát đầu vào ngực của anh không chịu ngẩng đầu lên. Lệ Nam Hành khóa trái phòng vệ sinh lại, đặt cô tựa lên vách cửa, cúi đầu xuống nhìn cô, sau đó cưỡng ép, nâng cằm cô lên rồi nhìn thẳng vào đôi mắt ửng đỏ kia: "Đừng trốn tránh, trong lòng khó chịu quá thì em cứ khóc một trận thỏa thích, chẳng phải chúng ta cũng đã cứu được người từ trong biển lửa kia ra rồi đấy sao? Như thế đã giảm thiếu tối đa thiệt hại rồi, những việc sau đó cứ giao hết cho bác sĩ. Em không làm gì sai cả, cánh rừng này là nơi em nương tựa để sống từ khi còn rất nhỏ, em nên vui vì ba mẹ mình muốn đến tận đây đón em về nhà. Họ đích thân đến đây để nhìn thấy nơi em từng sống khi còn bé, chắc chắn trong lòng họ rất thương em, rất nhớ em."
Phong Lăng không kìm được nữa, nước mắt tuôn lã chã, cô ngước hai mắt đỏ ửng lên nhìn anh rồi bật khóc thành tiếng, sau đó lại nhào vào lòng của anh, giọng nói nức nở khàn đặc vang lên: "Lệ Nam Hành, em sợ."
Kể từ ngày cô bắt đầu hiểu chuyện rồi vùng vẫy sinh tồn trong rừng rậm, rồi đến ngày hôm nay, sau nhiều năm đã qua.
Đây là lần đầu tiên cô nói mình sợ.
Lệ Nam Hành ôm chặt Phong Lăng, để cô khóc một trận thỏa thích ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu, mãi đến khi khóc mệt rồi, hơn nữa dạ dày ngày càng quặn đau, thân thể vừa khó chịu vừa mệt mỏi, cô tựa vào ngực anh, không lên tiếng nữa. Sau khi chắc chắn cô đã ngừng khóc, Lệ Nam Hành mới mở cửa phòng vệ sinh đưa cô ra ngoài.
Lúc này, trực thăng đã bay đến bệnh viện lớn có hợp tác với căn cứ XI, đang chuẩn bị hạ cánh. Mắt Phong Lăng khóc đến sưng đỏ, mấy thành viên trong căn cứ hiếm khi thấy cô khóc, cộng với cảnh tượng Phong Lăng cùng Lệ lão đại liều mạng cứu người ra từ trong biển lửa vừa nãy, tuy họ không rõ rốt cuộc người nhà họ Phong có liên quan gì đến hai người nhưng chắc chắn là không hề đơn giản.
Lại thêm việc Phong Lăng cũng mang họ Phong, tuy nhiên mấy thành viên trong căn cứ cũng không dám hỏi nhiều. Nhưng sau khi trực thăng hạ cánh, thấy bên ngoài gió thổi quá lớn, mà mắt Phong Lăng lại sưng đỏ đến như thế, một thành viên trong đó kìm lòng không được mà đi đến, đưa cho cô một cái kính râm.
"Cảm ơn, tôi không cần!" Cứ mặc kệ mắt đỏ đi, Phong Lăng cũng chẳng quan tâm.
"Em đeo vào đi, gió lớn lắm, lại vừa mới khóc xong, mắt không chịu nổi đâu." Lệ Nam Hành nhận lấy thay Phong Lăng, rồi đeo kính lên cho cô. Dáng vẻ cô vừa khóc xong quả thật khiến anh không nỡ nhìn, lúc nãy, ở trong phòng vệ sinh, cô đã khiến anh đau lòng đến mức hận không thể móc trái tim mình ra. Bây giờ, có một đống chuyện cần họ xử lý ở ngoài kia, còn có tính mạng ông bà Phong đang chờ được cấp cứu, anh cần giữ vững bình tĩnh cùng tỉnh táo để giải quyết mọi chuyện, nhưng khi nhìn đôi mắt khóc sưng của cô, Lệ Nam Hành sợ bản thân sẽ không thể duy trì được một trăm phần trăm sự bình tĩnh.
Phong Lăng không từ chối, cô nhớ đến việc hai cụ già nhà họ Phong còn đang ở trên một chiếc trực thăng khác, lúc này, chắc hẳn họ là người lo lắng hơn bất kỳ ai, nếu ông bà cụ nhìn thấy cô khóc đến mức như vậy thì đoán chừng tâm trạng của hai cụ già sẽ không thể ổn định được nữa. Hai người đã lớn tuổi rồi, sao có thể chịu nổi đả kích quá lớn được.
Trực thăng hạ cánh an toàn, thành viên căn cứ lập tức chuyển ông bà Phong vào phòng cấp cứu của bệnh viện. Sau khi xuống trực thăng, Phong Lăng cũng định đi theo nhưng cô bỗng nghe thấy tiếng mở cửa khoang từ một trực thăng khác vừa đáp xuống, có người đang nhắc nhở hai cụ già nhà họ Phong cẩn thận kẻo ngã.
Cô dừng bước quay đầu lại nhìn hai cụ, thấy đáng vẻ đang run run mà lại vội vàng muốn xuống khỏi trực thăng của họ. Lệ Nam Hành định đến trung tâm cấp cứu để chỉ huy mọi người, hơn nữa bây giờ cũng có nhiều chuyện cần anh giải quyết, anh khẽ vô nhẹ lên vai Phong Lăng nói: "Trước hết em đi theo hai cụ bên kia đi, chuyện còn lại cứ để anh lo, nguyên nhân đám cháy cũng sẽ cho người đi điều tra nhanh thôi! Ngoan, qua đó đi!"
Phong Lăng đứng tại chỗ, thấy Lệ Nam Hành đã vào trong trung tâm cấp cứu, cô thở hắt ra một hơi, sau đó xoay người đi đến chiếc trực thăng bên cạnh, giúp nhân viên đỡ lấy hai cụ già.
Lúc này, hai cụ nhà họ Phong đã gấp đến độ như kiến trên chảo nóng, bồn chồn muốn vào trong trung tâm cấp cứu để coi rõ tình hình. Khi nhìn thấy Phong Lăng, nước mắt đã nhịn bấy lâu của bà cụ Phong lập tức rơi xuống, lúc Phong Lăng đưa tay đến đỡ, bà cụ vội vàng nắm ngược lại tay cô thật chặt: "Phong Lăng... Phong Lăng... Cháu ngoan của bà..."
Chẳng cần đi xét nghiệm máu hay làm bất kỳ kiểm tra nào, chỉ dựa vào lần đầu tiên gặp mặt ở bên ngoài rừng cây lúc nãy, bà cụ đã có thể chắc chắn rằng cô là đứa trẻ đáng thương mới một tuổi đã lạc mất ở giữa đại dương mênh *** của nhà họ Phong, là cháu gái nhỏ bà ấy tiếc thương nhất.
Khuôn mặt của Phong Lăng hao hao giống Tần Thu nhưng khí chất thì giống hệt ba mình, dáng vẻ của cô đều mang theo bóng dáng của người nhà họ Phong bọn họ!
Không lẫn đi đâu được!
Phong Lăng đeo kính râm, che đi đôi mắt đã sưng đỏ của mình, người ngoài thoạt nhìn đều thấy cô vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng xa cách. Nhưng sau khi tay cô bị bà cụ Phong tóm chặt lấy không buông, cô chỉ lặng lẽ đỡ lấy bà cụ, đồng thời gật đầu với ông cụ Phong một cái, rồi nói với bọn họ: "Đã đưa người đi cấp cứu rồi, trước hết cháu dẫn hai người đến trung tâm cấp cứu tìm một căn phòng để nghỉ ngơi đã nhé. Vừa rồi ông bà cũng đã hít vào không ít khói, lại chịu giày vò như vậy, đến thanh niên còn không chịu nổi huống gì là hai người đã lớn tuổi. Ông bà đi nghỉ ngơi trước đã, mọi chuyện đều đã có bọn cháu ở đây, không cần lo lắng đâu ạ."
Bà cụ Phong khóc lóc gật đầu: "Cháu à, cháu biết chúng ta là ai đúng không? Biết chúng ta là..."
"Trước hết chúng ta phải chờ tin từ phòng cấp cứu đã nhé bà!" Mặc dù Phong Lăng biết họ là người thân của mình, người trước mắt là ông bà nội thương yêu nhớ nhung mình khôn xiết, nhưng bây giờ không phải là lúc để nhận người thân. Hơn nữa, cô cũng không biết nên điều chỉnh cảm xúc bây giờ như thế nào nên đành nhẹ giọng cắt ngang lời bà cụ. Chiếc kính râm đeo ở ngoài đã giúp cô che giấu hết tất cả những tình cảm chân thật nhất. Sau đó cô gọi thành viên của căn cứ trong trực thăng đến giúp mình đỡ hai ông bà cụ Phong vào trong.
Cho dù thoạt nhìn Phong Lăng khá lạnh lùng không dễ gần, nhưng cả chặng đường cô không hề bỏ tay bà cụ Phong ra. Mãi đến khi đưa người vào phòng nghỉ ngơi rồi, cô nói đi rót nước cho họ, bấy giờ, bà cụ Phong mới thấy cô có vẻ căng thẳng, dù không nỡ nhưng vẫn buông tay cô ra.
Phong Lăng gọi người đến chăm lo cho họ, sau đó thì xoay người ra ngoài tìm hai cái cốc đi rót nước.
Lúc quay lại, cô vẫn đang nghĩ đến cánh rừng bị biển lửa nuốt chửng kia, căn nhà cô và Lệ Nam Hành tự tay xây lên chắc hẳn đã bị cháy rụi, cũng may tất cả ký ức ở nơi đấy đều ấm áp vui vẻ, hơn nữa hai người bọn họ không ai bị thương, như anh đã nói, nhà mất rồi vẫn có thể xây lại được, quan trọng là tính mạng.
Thế nhưng rốt cuộc tại sao lại có trận hỏa hoạn này?
Cô nhớ trước khi rời đi mình đã dập tắt hết các mồi lửa vì sợ sẽ gây hỏa hoạn trong rừng, chuyện phòng cháy rất quan trọng nên cô luôn chú ý cẩn thận. Vì thế không thể nào đám cháy tự bùng lên được, chắc chắn có nguyên nhân bên ngoài tác động vào.
Bình luận facebook