Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1245: Ngoại truyện (507)
"Kể cả có bị kề dao vào cổ, anh cũng sẽ không buông tay em ra thì sao anh có thể đẩy em ra được?” Lệ Nam Hành.
Lúc người đàn ông tạm nghỉ nhưng vẫn chưa có ý định kết thúc hoàn toàn, Phong Lăng nhớ đến sự chủ động mà anh nói. Cô lại nhớ tới ngày hôm nay, anh phải cuốc bộ đến đây, sau đó lại bận rộn mãi ở bên ngoài, nhưng vẫn có thể có sức lực khiếp người thế này, đúng là cô không khuất phục cũng không được.
Dù toàn thân cô đều đã tê dại và mỏi nhừ tới mức tạm thời không muốn cử động, nhưng cô vẫn trở mình bên cạnh người đàn ông, đôi mắt cô mơ màng vì chứa đầy nước mắt.
Lệ Nam Hành ngoảnh sang nhìn cô, anh vẫn chưa thỏa mãn, chỉ đang nghỉ ngơi mấy phút lấy sức để tiếp tục thôi. Kết quả anh nhìn cô gái nhỏ đang gối lên cánh tay mình, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, bị ánh mắt này của cô hấp dẫn đến mức không còn cần đến mấy phút nghỉ ngơi nữa mà muốn cứ thế tiếp tục luôn. Anh mỉm cười, hôn lên má đối phương: “Em thế này khiến anh cảm thấy mình như một gã lưu manh ÿỷ mạnh hiếp yếu ấy.”
Phong Lăng lườm anh một cái, ngay sau đó trán của Lệ Nam Hành chợt nhíu chặt lại, anh nói không nên lời. Bởi Phong Lăng bất chợt đẩy anh ngã xuống, ngay sau đó, cô lật người ngồi dậy, ngồi thẳng lên đùi anh, vừa thở hổn hển vừa nhìn anh từ trên cao xuống nói: “Em không yếu đâu.”
Lệ Nam Hành trợn mắt há mồm nhìn cô, như thể muốn xác định xem rốt cuộc một Phong Lăng hiếm khi học được sự chủ động của ngày hôm nay có thật sự là cô hay không!
Tất cả mọi thứ của đêm nay đều quá điên cuồng, dường như thời gian trôi qua rất nhanh. Đợi đến khi hai người họ đều sức cùng lực kiệt, cơn buồn ngủ ập tới, sắc trời bên ngoài khu rừng đã hé ra tia sáng nhàn nhạt.
Mưa đã rơi cả đêm nên không khí bên ngoài vẫn hơi lạnh, lúc này, họ mà đi ra khe suối tắm rửa thì chắc chắn sẽ bị cảm.
Hai người thật sự đã mệt tới mức không muốn động đậy nữa, ngay đến việc đi tắm rửa qua loa một chút, cả hai cũng chẳng buồn đi. Lệ Nam Hành cắn vành tai của Phong Lăng, hỏi một câu rất mập mờ: “Ngủ dậy rồi cùng đi tắm nhé?”
Phong Lăng không trả lời, cô đã mệt tới mức ngủ thiếp đi rồi.
Ở trong khu rừng này thì không cần dậy sớm để huấn luyện buổi sáng, không cần đối mặt với nguyên tắc nghiêm ngặt, bắt buộc ở bên ngoài, họ muốn dậy lúc mấy giờ cũng được.
Hai người cứ thế ôm nhau ngủ, Phong Lăng đã mệt tới mức nghiêng đầu sang một bên, dựa vào lòng anh. Cuối cùng thì Lệ Nam Hành cũng không phải ngủ trên cỏ khô ở dưới đất. Dù chiếc giường đá này không đủ rộng nhưng nếu hai người ôm chặt nhau ngủ thế này thì anh vẫn có thể nằm ngủ được, anh cũng thấy rất vui khi ôm cô ngủ thế này.
Lệ Nam Hành lại hôn lên má cô, hài lòng thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Liên tiếp bốn ngày, ngoài buổi tối bị Phong Lăng ép buộc, lôi vào trong hang núi nghỉ ngơi ra, dường như toàn bộ thời gian ban ngày, Lệ Nam Hành đều không hề ngơi tay, anh luôn bận rộn chặt cây khô, xén ván gỗ, xây nhà.
Bốn ngày sau, ngôi nhà thô sơ đã hoàn thành, mái nhà đã làm xong, hơn nữa, Lệ Nam Hành còn kê thêm mấy tấm ván gỗ chồng xếp chằng chịt lên nhau, chủ yếu là để che mưa.
Mấy ngày nay, Phong Lăng cũng phụ giúp Lệ Nam Hành một tay. Việc xây nhà thì cô không làm được nhưng cô có thể lấy đá lát phẳng mặt đất, nối liền từ ngôi nhà vào hang, sau đó lại vào rừng, lấy ít bùn về trộn cùng với đá rồi tiếp tục lát phẳng lại con đường. Cuối cùng, chờ khi đá và bùn đều đã khô, mặt đất như một nền nhà lát bằng đá cuội, vừa bằng phẳng vừa đẹp mắt, hơn nữa lại vừa có cảm giác rất hài hòa với thiên nhiên.
Trong hang núi phía sau căn nhà, Phong Lăng đã căng ra một sợi dây cực dài để phơi đồ. Lúc trước, cô chỉ bắc tạm một cái giá gỗ, bây giờ cô đã có nhiều không gian để phơi quần áo và bày biện đồ đạc hơn.
Kỹ năng sinh tồn của Lệ Nam Hành này đúng là rất mạnh, thậm chí anh còn dùng một ít đất vàng cô đào về còn thừa và đá đã mài phẳng để đắp một cái bếp trong hang núi. Như vậy, sau này cô nấu cơm cũng không cần nấu nướng tạm bợ trên đống lửa nữa, có thể nấu nướng bằng cái bếp anh vừa làm xong. Như vậy tiện lợi hơn, cũng sẽ không có quá nhiều khói bốc lên.
Lúc trước, Phong Lăng cũng chỉ muốn về đây sống một mình cho yên tĩnh, cô không hề nghĩ rằng sẽ xây một cái nhà và làm những thứ này ở đây.
Nhưng sự xuất hiện của Lệ Nam Hành đã khiến cuộc sống của cô ở đây có sự tăng vọt về chất.
Hai người họ, một người cầm gạch, một người lấy gỗ cùng nhau chung tay xây lên một ngôi nhà, khiến trái tim của Phong Lăng cũng như được lấp đầy.
Phong Lăng đứng bên ngoài ngôi nhà đã xây xong, trông thấy Lệ Nam Hành đang gia cố thêm cho cửa sổ, cô vừa nhìn vừa nói: “Anh biến chỗ này thành một nơi đẹp như vậy, dù bây giờ em muốn đi thì cũng không nỡ, phải làm sao đây?”
Lệ Nam Hành không hề dừng lại, anh tiếp tục làm tấm gỗ trên cửa sổ, hỏi một câu: “Em muốn ở lại thêm bao lâu thì anh sẽ ở với em. Dù sau này em đi rồi, lúc nào nhớ nơi này quá thì anh cũng có thể quay lại cùng em. Em không nỡ rời xa nơi này, thế em lại nỡ xa anh à?”
Liên tiếp mấy ngày, sống bên cạnh nhau từ sớm đến tối, ban ngày cùng nhau làm việc, tối lại ngủ cùng nhau. Không có ánh mắt của ai khác dòm ngó, cũng không cần kiêng kỵ xấu hổ ngại ngùng gì hết. Phong Lăng cũng đã thay đổi, không còn kiểu trốn tránh tình cảm của bản thân nữa, cô mỉm cười đáp: “Cũng không nỡ.”
“Không nỡ là đúng rồi còn gì.” Người đàn ông đóng ván gỗ lên khung cửa sổ, vừa nhẫn nại đóng đinh vừa nói: “Anh ở đâu thì ở đó chính là gia đình của em. Anh có thể xây một ngôi nhà ở đây, bên ngoài cũng sẽ có một nơi thuộc về chúng ta. Em thích ở đâu cũng được. Quan trọng là có anh rồi thì kiểu gì em cũng có nhà, hiểu chưa?”
Một người đã không có gia đình từ nhỏ, giờ lại được tận mắt chứng kiến ngôi nhà của riêng họ được xây lên, tận tai nghe thấy có một người đàn ông nói anh ở đâu thì ở đó sẽ có gia đình của em.
Còn điều gì mãn nguyện hơn thế nữa?
Thêm một ngày trôi qua, Lệ Nam Hành lại đi chặt cây, xẻ gỗ, Phong Lăng giúp đỡ bên cạnh, đồng thời hỏi: “Lần này, anh lại định làm cái gì đấy?
Không phải đã xây nhà xong rồi sao?”
“Giường.” Lệ Nam Hành lời ít ý nhiều.
Ánh mắt của Phong Lăng chợt rơi xuống ván gỗ trong tay anh cùng với một đống ván gỗ xếp dưới chân anh, trông thấy đống ván gỗ này, cô cũng biết chắc anh muốn làm một cái giường thật to thật rộng, cô không nhịn được cười: “Em còn tưởng anh rất hưởng thụ việc mỗi ngày đều nằm trên giường đá ôm em ngủ cơ!”
“Thích thì cũng thích thật đấy nhưng cũng không phải là cách lâu đài!” Lệ Nam Hành thổi một cái lên tấm ván gỗ vừa xén xong, hờ hững nói: “Chiếc giường đá đó dài hai mét, rộng một mét, chiều dài cũng ổn. Nhưng dù thể lực của anh có khỏe đến mấy thì cũng không phải đại lực sĩ hay thần tiên, kể cả có gộp thêm mấy Lệ Nam Hành nữa, cũng không nhấc nổi cái giường ấy, nên anh muốn kê một cái giường ổn ổn chút vào trong ngôi nhà mới xây xong.”
Lúc người đàn ông tạm nghỉ nhưng vẫn chưa có ý định kết thúc hoàn toàn, Phong Lăng nhớ đến sự chủ động mà anh nói. Cô lại nhớ tới ngày hôm nay, anh phải cuốc bộ đến đây, sau đó lại bận rộn mãi ở bên ngoài, nhưng vẫn có thể có sức lực khiếp người thế này, đúng là cô không khuất phục cũng không được.
Dù toàn thân cô đều đã tê dại và mỏi nhừ tới mức tạm thời không muốn cử động, nhưng cô vẫn trở mình bên cạnh người đàn ông, đôi mắt cô mơ màng vì chứa đầy nước mắt.
Lệ Nam Hành ngoảnh sang nhìn cô, anh vẫn chưa thỏa mãn, chỉ đang nghỉ ngơi mấy phút lấy sức để tiếp tục thôi. Kết quả anh nhìn cô gái nhỏ đang gối lên cánh tay mình, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, bị ánh mắt này của cô hấp dẫn đến mức không còn cần đến mấy phút nghỉ ngơi nữa mà muốn cứ thế tiếp tục luôn. Anh mỉm cười, hôn lên má đối phương: “Em thế này khiến anh cảm thấy mình như một gã lưu manh ÿỷ mạnh hiếp yếu ấy.”
Phong Lăng lườm anh một cái, ngay sau đó trán của Lệ Nam Hành chợt nhíu chặt lại, anh nói không nên lời. Bởi Phong Lăng bất chợt đẩy anh ngã xuống, ngay sau đó, cô lật người ngồi dậy, ngồi thẳng lên đùi anh, vừa thở hổn hển vừa nhìn anh từ trên cao xuống nói: “Em không yếu đâu.”
Lệ Nam Hành trợn mắt há mồm nhìn cô, như thể muốn xác định xem rốt cuộc một Phong Lăng hiếm khi học được sự chủ động của ngày hôm nay có thật sự là cô hay không!
Tất cả mọi thứ của đêm nay đều quá điên cuồng, dường như thời gian trôi qua rất nhanh. Đợi đến khi hai người họ đều sức cùng lực kiệt, cơn buồn ngủ ập tới, sắc trời bên ngoài khu rừng đã hé ra tia sáng nhàn nhạt.
Mưa đã rơi cả đêm nên không khí bên ngoài vẫn hơi lạnh, lúc này, họ mà đi ra khe suối tắm rửa thì chắc chắn sẽ bị cảm.
Hai người thật sự đã mệt tới mức không muốn động đậy nữa, ngay đến việc đi tắm rửa qua loa một chút, cả hai cũng chẳng buồn đi. Lệ Nam Hành cắn vành tai của Phong Lăng, hỏi một câu rất mập mờ: “Ngủ dậy rồi cùng đi tắm nhé?”
Phong Lăng không trả lời, cô đã mệt tới mức ngủ thiếp đi rồi.
Ở trong khu rừng này thì không cần dậy sớm để huấn luyện buổi sáng, không cần đối mặt với nguyên tắc nghiêm ngặt, bắt buộc ở bên ngoài, họ muốn dậy lúc mấy giờ cũng được.
Hai người cứ thế ôm nhau ngủ, Phong Lăng đã mệt tới mức nghiêng đầu sang một bên, dựa vào lòng anh. Cuối cùng thì Lệ Nam Hành cũng không phải ngủ trên cỏ khô ở dưới đất. Dù chiếc giường đá này không đủ rộng nhưng nếu hai người ôm chặt nhau ngủ thế này thì anh vẫn có thể nằm ngủ được, anh cũng thấy rất vui khi ôm cô ngủ thế này.
Lệ Nam Hành lại hôn lên má cô, hài lòng thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Liên tiếp bốn ngày, ngoài buổi tối bị Phong Lăng ép buộc, lôi vào trong hang núi nghỉ ngơi ra, dường như toàn bộ thời gian ban ngày, Lệ Nam Hành đều không hề ngơi tay, anh luôn bận rộn chặt cây khô, xén ván gỗ, xây nhà.
Bốn ngày sau, ngôi nhà thô sơ đã hoàn thành, mái nhà đã làm xong, hơn nữa, Lệ Nam Hành còn kê thêm mấy tấm ván gỗ chồng xếp chằng chịt lên nhau, chủ yếu là để che mưa.
Mấy ngày nay, Phong Lăng cũng phụ giúp Lệ Nam Hành một tay. Việc xây nhà thì cô không làm được nhưng cô có thể lấy đá lát phẳng mặt đất, nối liền từ ngôi nhà vào hang, sau đó lại vào rừng, lấy ít bùn về trộn cùng với đá rồi tiếp tục lát phẳng lại con đường. Cuối cùng, chờ khi đá và bùn đều đã khô, mặt đất như một nền nhà lát bằng đá cuội, vừa bằng phẳng vừa đẹp mắt, hơn nữa lại vừa có cảm giác rất hài hòa với thiên nhiên.
Trong hang núi phía sau căn nhà, Phong Lăng đã căng ra một sợi dây cực dài để phơi đồ. Lúc trước, cô chỉ bắc tạm một cái giá gỗ, bây giờ cô đã có nhiều không gian để phơi quần áo và bày biện đồ đạc hơn.
Kỹ năng sinh tồn của Lệ Nam Hành này đúng là rất mạnh, thậm chí anh còn dùng một ít đất vàng cô đào về còn thừa và đá đã mài phẳng để đắp một cái bếp trong hang núi. Như vậy, sau này cô nấu cơm cũng không cần nấu nướng tạm bợ trên đống lửa nữa, có thể nấu nướng bằng cái bếp anh vừa làm xong. Như vậy tiện lợi hơn, cũng sẽ không có quá nhiều khói bốc lên.
Lúc trước, Phong Lăng cũng chỉ muốn về đây sống một mình cho yên tĩnh, cô không hề nghĩ rằng sẽ xây một cái nhà và làm những thứ này ở đây.
Nhưng sự xuất hiện của Lệ Nam Hành đã khiến cuộc sống của cô ở đây có sự tăng vọt về chất.
Hai người họ, một người cầm gạch, một người lấy gỗ cùng nhau chung tay xây lên một ngôi nhà, khiến trái tim của Phong Lăng cũng như được lấp đầy.
Phong Lăng đứng bên ngoài ngôi nhà đã xây xong, trông thấy Lệ Nam Hành đang gia cố thêm cho cửa sổ, cô vừa nhìn vừa nói: “Anh biến chỗ này thành một nơi đẹp như vậy, dù bây giờ em muốn đi thì cũng không nỡ, phải làm sao đây?”
Lệ Nam Hành không hề dừng lại, anh tiếp tục làm tấm gỗ trên cửa sổ, hỏi một câu: “Em muốn ở lại thêm bao lâu thì anh sẽ ở với em. Dù sau này em đi rồi, lúc nào nhớ nơi này quá thì anh cũng có thể quay lại cùng em. Em không nỡ rời xa nơi này, thế em lại nỡ xa anh à?”
Liên tiếp mấy ngày, sống bên cạnh nhau từ sớm đến tối, ban ngày cùng nhau làm việc, tối lại ngủ cùng nhau. Không có ánh mắt của ai khác dòm ngó, cũng không cần kiêng kỵ xấu hổ ngại ngùng gì hết. Phong Lăng cũng đã thay đổi, không còn kiểu trốn tránh tình cảm của bản thân nữa, cô mỉm cười đáp: “Cũng không nỡ.”
“Không nỡ là đúng rồi còn gì.” Người đàn ông đóng ván gỗ lên khung cửa sổ, vừa nhẫn nại đóng đinh vừa nói: “Anh ở đâu thì ở đó chính là gia đình của em. Anh có thể xây một ngôi nhà ở đây, bên ngoài cũng sẽ có một nơi thuộc về chúng ta. Em thích ở đâu cũng được. Quan trọng là có anh rồi thì kiểu gì em cũng có nhà, hiểu chưa?”
Một người đã không có gia đình từ nhỏ, giờ lại được tận mắt chứng kiến ngôi nhà của riêng họ được xây lên, tận tai nghe thấy có một người đàn ông nói anh ở đâu thì ở đó sẽ có gia đình của em.
Còn điều gì mãn nguyện hơn thế nữa?
Thêm một ngày trôi qua, Lệ Nam Hành lại đi chặt cây, xẻ gỗ, Phong Lăng giúp đỡ bên cạnh, đồng thời hỏi: “Lần này, anh lại định làm cái gì đấy?
Không phải đã xây nhà xong rồi sao?”
“Giường.” Lệ Nam Hành lời ít ý nhiều.
Ánh mắt của Phong Lăng chợt rơi xuống ván gỗ trong tay anh cùng với một đống ván gỗ xếp dưới chân anh, trông thấy đống ván gỗ này, cô cũng biết chắc anh muốn làm một cái giường thật to thật rộng, cô không nhịn được cười: “Em còn tưởng anh rất hưởng thụ việc mỗi ngày đều nằm trên giường đá ôm em ngủ cơ!”
“Thích thì cũng thích thật đấy nhưng cũng không phải là cách lâu đài!” Lệ Nam Hành thổi một cái lên tấm ván gỗ vừa xén xong, hờ hững nói: “Chiếc giường đá đó dài hai mét, rộng một mét, chiều dài cũng ổn. Nhưng dù thể lực của anh có khỏe đến mấy thì cũng không phải đại lực sĩ hay thần tiên, kể cả có gộp thêm mấy Lệ Nam Hành nữa, cũng không nhấc nổi cái giường ấy, nên anh muốn kê một cái giường ổn ổn chút vào trong ngôi nhà mới xây xong.”
Bình luận facebook