Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1238: Ngoại truyện (500)
Một người không gặp suốt bốn tháng bỗng nhiên xuất hiện, thậm chí lại còn xuất hiện ở đây.
Phong Lăng căn bản không hề nghĩ tới việc rốt cuộc sao anh lại biết cô đang ở nơi này.
Dù cô có mang điện thoại theo bên người nhưng đã lâu lắm rồi nó không được sạc pin. Hàng ngày cô sống ở đây hệt như người rừng, nhưng dù sao khi nhỏ cô cũng đã từng sống ở đây, nên dù cả ngày có buồn chán đến mấy thì cô vẫn có thể chịu được. Vốn dĩ, cô chỉ muốn ra ngoài để buông thả bản thân một chút, muốn làm sao để thư thái nhất có thể, nhưng cô không mở điện thoại, cũng không có định vị GPS, sao anh đoán được ra cô đang ở đây nhỉ?
Lệ Nam Hành đang mặc bộ áo mưa đơn giản trong căn cứ XI. Nhưng khu rừng này quá lớn, anh không thể lái xe vào được, đi bộ cả một quãng đường xa, người anh cũng đã ướt từ lâu. Đầu anh không đội mũ che mưa bây giờ cũng đã ướt nhẹp, mái tóc ngắn đen nhánh còn đang nhỏ nước. Anh nhìn về phía cô bằng đôi mắt đen láy mà sâu thẳm, nhìn cô gái nhỏ đang ngồi xổm bên đống lửa, một tay cầm cây gậy gỗ, rồi nhìn anh với về mặt hoang mang.
Một lúc lâu sau, Phong Lăng chớp mắt, nhìn anh: “Anh...”
Lệ Nam Hành nhướng mày: “Không hoan nghênh anh à?”
“Sao anh...” Cô muốn hồi sao anh lại tìm được cô, nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như Lệ Nam Hành thật sự hiểu rõ về cô còn nhiều hơn những gì cô biết.
Vì vậy, cô chỉ nói lấp lửng nửa câu là dừng lại, cứ giữ nguyên tư thế ngồi bên đống lửa như thế mà nhìn anh. Lúc người đàn ông giẫm lên mặt đất bụi bặm trong hang núi và lại gần, đầu cô không khỏi ngước lên rồi nhìn theo dáng người cao lớn của anh.
Sau đó, bỗng nhiên cô thu tầm mắt lại, rồi nhìn chiếc túi du lịch màu đen bị anh quảng sang một bên.
“Đi cả buổi sáng, giờ anh đói quá! Em có gì ăn không?” Mấy tháng không gặp, Lệ Nam Hành cũng không hề tỏ ra xa lạ. Anh tiện tay kéo khóa của áo mưa xuống, sau đó vắt chiếc áo mưa còn đang nhỏ nước lên chiếc giá gỗ mà Phong Lăng kê tạm ở bên cạnh. Anh bắt chước dáng vẻ của cô mà ngồi xổm xuống, giơ tay hơ trên đống lửa, dường như muốn hơ cho hết hơi ẩm trên cơ thể.
Phong Lăng quay sang nhìn anh, suốt mấy tháng trời rồi không mở miệng nói một câu nên trong phút chốc dường như cô chẳng biết nói gì. Nhưng thấy nét mặt hoàn toàn bình thường của Lệ Nam Hành, cô lại nhìn sang động tác ngồi sưởi trước đống lửa của anh. Cô vừa cứng nhắc vừa lúng túng rút cây gậy gỗ từ trên đống lửa ra, sau đó chỉ vào một ít rau và hoa quả dại đặc biệt trong rừng đang chất đống ở góc hang ngay phía sau lưng cô, còn có một con thỏ nữa. Ừm, sau đó cô lại chọc sang bên cạnh, chỉ vào con giun đất nướng mà cô giấu riêng không nỡ ăn ở đó.
Nhìn những thứ này, Lệ Nam Hành chẳng những không hề không thích ứng được, ngược lại anh còn ngồi luôn xuống đất: “Được, được, đồ ăn rừng núi đều là món ngon cả. Cái món giun đất nướng này không tìm được ở bên ngoài đâu, người Mỹ làm sao mà biết được thành phần protein trong giun đất cao thể nào chứ.”
Phong Lăng nhìn anh hồi lâu, cuối cùng đã tìm được chủ đề nói chuyện: “Lệ Nam Hành, anh bỏ mặc căn cứ XI không lo, lại vác túi du lịch chạy đến đây cùng em ăn giun đất? Anh điên rồi à?”
Người đàn ông phóng khoáng giũ giũ mái tóc ngắn bị ướt sũng nước mưa của mình, giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa dễ chịu: “Anh đợi em bốn tháng rồi mà em không về, nên anh đành phải đi theo em thôi. Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, anh đói rồi, em mau làm đồ ăn cho anh đi."
Nói rồi, anh lại nhìn đống lửa trước mặt: “Lửa thế này thì nấu đồ ăn kiểu gì? Cấp độ lửa thể này có thể đảm bảo được không?”
Phong Lăng thờ ơ đáp: “Cấp độ lửa thế nào thì em không rõ nhưng chí ít thì em cũng chưa chết đói ở đây.”
Điều mà Lệ Nam Hành hài lòng nhất chính là dù cô sống một mình trong rừng mấy tháng nhưng cô không gầy đi, thậm chí hình như còn mập lên một chút. Trước kia cô rất gầy, nên đù có thêm chút da chút thịt thì vẫn hơi gầy, nhưng ít ra thì hai đồng xu bên khóe miệng đã rõ hơn rất nhiều.
“Được rồi, thế em xem rồi làm đi, em nấu gì thì anh ăn nấy.”
Phong Lăng lại nhìn anh một cái, đến thì cũng đã đến rồi, bây giờ cô có đuổi anh đi cũng không được, hơn nữa bên ngoài trời vẫn còn đang mưa.
Cô đành rót nước ở trong nồi vào trong một chiếc nồi sạch sẽ khác ở bên cạnh, sau đó đứng dậy lấy mấy loại rau dại đi rửa. Nếu Lệ Nam Hành đã chỉ đích danh muốn ăn món giun đất nướng trước, vậy thì cô sẽ làm theo ý anh.
Thật ra món này rất ngon. Lúc nhỏ, Phong Lăng đã từng ăn chuồn chuồn nướng, cảm thấy cũng rất ngon, chỉ có điều cô không biết rốt cuộc Lệ Nam Hành có thể thưởng thức được mùi vị của mấy con côn trùng này hay không.
Lúc đứng dậy, cô lại nhìn cái túi du lịch mà anh mang đến rồi hỏi: “Không phải anh lại bắt chước lần ở núi Rogers ngày xưa, mang cho em một đống thịt nướng hay đồ ăn gì đó đấy chứ?”
“Không.” Lệ Nam Hành ngồi ở đó tiếp tục sưởi ấm, thong thả nói: “Em kiên quyết muốn về rừng để trải nghiệm cuộc sống nguyên thủy, dùng cách này để tĩnh tâm, anh cũng không thể làm xáo trộn kế hoạch của em được. Trong túi đều là quần áo của em và anh, còn có vài món đồ lặt vặt.”
“Đồ lặt vặt? Cái gì vậy?” Phong Lăng cũng không quá hiểu kỳ, sau khi hồi một câu, chưa chờ anh trả lời đã tiếp tục bận bịu làm đồ ăn.
Lệ Nam Hành cũng không trả lời, anh chỉ nhìn cái hang núi mà cô ở, sau đó lại nhìn bệ đá dài khoảng hai mét, rộng hơn một mét ở bên cạnh, chiều dài thì đủ rồi, nhưng chiều rộng thì không đủ cho lắm.
Sau khi nhìn ngó một lúc, anh nói: “Cái giường đá này của em nếu có hai người nằm, e rằng chỉ có thể nằm dính sát vào nhau rồi ôm nhau ngủ thôi nhỉ.”
Phong Lăng: “...” Cô ngoảnh lại liếc xéo anh một cái: “Anh đến đây nhìn ngó thế là được rồi, sớm muộn gì em chẳng về, không lẽ anh thật sự muốn ở đây với em?”
“Tại sao lại không thể ở được?”
“Anh không cần lo cho căn cứ XI à?”
“Lo chứ, nhưng vợ anh ở đây, anh cũng không thể không lo cho vợ anh được.”
“... Em không cần anh lo.” Mấy tháng rồi không gặp, Phong Lăng có hơi lúng túng, chưa quen.
Thấy lúc đứng dậy rời đi, cô cũng hơi tạo khoảng cách với anh, Lệ Nam Hành chỉ mỉm cười, nhưng vì câu nói của cô mà anh lại nhướng mày.
Phong Lăng cũng ý thức được câu nói vừa rồi của mình là một cách thừa nhận gián tiếp mình là vợ của anh, cô lập tức im bặt, không nói gì nữa. Lúc cô ngồi xuống làm món giun đất nướng, động tác cũng không được thoải mái lắm.
Đây là chỗ giun đất nướng mà mấy tháng nay khó khăn lắm cô mới tích được, thứ này đào lên rất mất sức, còn vất vả hơn cả việc bắt các con thú hoang khác. Kết quả anh vừa đến đã đòi ăn giun đất nướng, còn biết món này có hàm lượng protein cao, quả nhiên cậu chủ lớn nhà họ Lệ chỉ chọn đồ tốt.
Phong Lăng vừa nấu nướng vừa cảm thấy một thế giới vốn thuộc về mình lại đột nhiên lại có một người đàn ông xông vào, còn là người đàn ông cứ tung hoành ngang dọc khiển trái tim cô không thể bình tĩnh. Bây giờ, cô cũng không đủ bình tĩnh nên đành phải tìm câu chuyện để nói: “Dạo này, em không liên lạc với cô Mặc, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi.”
“Cô ấy đi Anh rồi.”
Phong Lăng khựng lại, cô ngoảnh sang nhìn anh với vẻ không hiểu.
Phong Lăng căn bản không hề nghĩ tới việc rốt cuộc sao anh lại biết cô đang ở nơi này.
Dù cô có mang điện thoại theo bên người nhưng đã lâu lắm rồi nó không được sạc pin. Hàng ngày cô sống ở đây hệt như người rừng, nhưng dù sao khi nhỏ cô cũng đã từng sống ở đây, nên dù cả ngày có buồn chán đến mấy thì cô vẫn có thể chịu được. Vốn dĩ, cô chỉ muốn ra ngoài để buông thả bản thân một chút, muốn làm sao để thư thái nhất có thể, nhưng cô không mở điện thoại, cũng không có định vị GPS, sao anh đoán được ra cô đang ở đây nhỉ?
Lệ Nam Hành đang mặc bộ áo mưa đơn giản trong căn cứ XI. Nhưng khu rừng này quá lớn, anh không thể lái xe vào được, đi bộ cả một quãng đường xa, người anh cũng đã ướt từ lâu. Đầu anh không đội mũ che mưa bây giờ cũng đã ướt nhẹp, mái tóc ngắn đen nhánh còn đang nhỏ nước. Anh nhìn về phía cô bằng đôi mắt đen láy mà sâu thẳm, nhìn cô gái nhỏ đang ngồi xổm bên đống lửa, một tay cầm cây gậy gỗ, rồi nhìn anh với về mặt hoang mang.
Một lúc lâu sau, Phong Lăng chớp mắt, nhìn anh: “Anh...”
Lệ Nam Hành nhướng mày: “Không hoan nghênh anh à?”
“Sao anh...” Cô muốn hồi sao anh lại tìm được cô, nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như Lệ Nam Hành thật sự hiểu rõ về cô còn nhiều hơn những gì cô biết.
Vì vậy, cô chỉ nói lấp lửng nửa câu là dừng lại, cứ giữ nguyên tư thế ngồi bên đống lửa như thế mà nhìn anh. Lúc người đàn ông giẫm lên mặt đất bụi bặm trong hang núi và lại gần, đầu cô không khỏi ngước lên rồi nhìn theo dáng người cao lớn của anh.
Sau đó, bỗng nhiên cô thu tầm mắt lại, rồi nhìn chiếc túi du lịch màu đen bị anh quảng sang một bên.
“Đi cả buổi sáng, giờ anh đói quá! Em có gì ăn không?” Mấy tháng không gặp, Lệ Nam Hành cũng không hề tỏ ra xa lạ. Anh tiện tay kéo khóa của áo mưa xuống, sau đó vắt chiếc áo mưa còn đang nhỏ nước lên chiếc giá gỗ mà Phong Lăng kê tạm ở bên cạnh. Anh bắt chước dáng vẻ của cô mà ngồi xổm xuống, giơ tay hơ trên đống lửa, dường như muốn hơ cho hết hơi ẩm trên cơ thể.
Phong Lăng quay sang nhìn anh, suốt mấy tháng trời rồi không mở miệng nói một câu nên trong phút chốc dường như cô chẳng biết nói gì. Nhưng thấy nét mặt hoàn toàn bình thường của Lệ Nam Hành, cô lại nhìn sang động tác ngồi sưởi trước đống lửa của anh. Cô vừa cứng nhắc vừa lúng túng rút cây gậy gỗ từ trên đống lửa ra, sau đó chỉ vào một ít rau và hoa quả dại đặc biệt trong rừng đang chất đống ở góc hang ngay phía sau lưng cô, còn có một con thỏ nữa. Ừm, sau đó cô lại chọc sang bên cạnh, chỉ vào con giun đất nướng mà cô giấu riêng không nỡ ăn ở đó.
Nhìn những thứ này, Lệ Nam Hành chẳng những không hề không thích ứng được, ngược lại anh còn ngồi luôn xuống đất: “Được, được, đồ ăn rừng núi đều là món ngon cả. Cái món giun đất nướng này không tìm được ở bên ngoài đâu, người Mỹ làm sao mà biết được thành phần protein trong giun đất cao thể nào chứ.”
Phong Lăng nhìn anh hồi lâu, cuối cùng đã tìm được chủ đề nói chuyện: “Lệ Nam Hành, anh bỏ mặc căn cứ XI không lo, lại vác túi du lịch chạy đến đây cùng em ăn giun đất? Anh điên rồi à?”
Người đàn ông phóng khoáng giũ giũ mái tóc ngắn bị ướt sũng nước mưa của mình, giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa dễ chịu: “Anh đợi em bốn tháng rồi mà em không về, nên anh đành phải đi theo em thôi. Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, anh đói rồi, em mau làm đồ ăn cho anh đi."
Nói rồi, anh lại nhìn đống lửa trước mặt: “Lửa thế này thì nấu đồ ăn kiểu gì? Cấp độ lửa thể này có thể đảm bảo được không?”
Phong Lăng thờ ơ đáp: “Cấp độ lửa thế nào thì em không rõ nhưng chí ít thì em cũng chưa chết đói ở đây.”
Điều mà Lệ Nam Hành hài lòng nhất chính là dù cô sống một mình trong rừng mấy tháng nhưng cô không gầy đi, thậm chí hình như còn mập lên một chút. Trước kia cô rất gầy, nên đù có thêm chút da chút thịt thì vẫn hơi gầy, nhưng ít ra thì hai đồng xu bên khóe miệng đã rõ hơn rất nhiều.
“Được rồi, thế em xem rồi làm đi, em nấu gì thì anh ăn nấy.”
Phong Lăng lại nhìn anh một cái, đến thì cũng đã đến rồi, bây giờ cô có đuổi anh đi cũng không được, hơn nữa bên ngoài trời vẫn còn đang mưa.
Cô đành rót nước ở trong nồi vào trong một chiếc nồi sạch sẽ khác ở bên cạnh, sau đó đứng dậy lấy mấy loại rau dại đi rửa. Nếu Lệ Nam Hành đã chỉ đích danh muốn ăn món giun đất nướng trước, vậy thì cô sẽ làm theo ý anh.
Thật ra món này rất ngon. Lúc nhỏ, Phong Lăng đã từng ăn chuồn chuồn nướng, cảm thấy cũng rất ngon, chỉ có điều cô không biết rốt cuộc Lệ Nam Hành có thể thưởng thức được mùi vị của mấy con côn trùng này hay không.
Lúc đứng dậy, cô lại nhìn cái túi du lịch mà anh mang đến rồi hỏi: “Không phải anh lại bắt chước lần ở núi Rogers ngày xưa, mang cho em một đống thịt nướng hay đồ ăn gì đó đấy chứ?”
“Không.” Lệ Nam Hành ngồi ở đó tiếp tục sưởi ấm, thong thả nói: “Em kiên quyết muốn về rừng để trải nghiệm cuộc sống nguyên thủy, dùng cách này để tĩnh tâm, anh cũng không thể làm xáo trộn kế hoạch của em được. Trong túi đều là quần áo của em và anh, còn có vài món đồ lặt vặt.”
“Đồ lặt vặt? Cái gì vậy?” Phong Lăng cũng không quá hiểu kỳ, sau khi hồi một câu, chưa chờ anh trả lời đã tiếp tục bận bịu làm đồ ăn.
Lệ Nam Hành cũng không trả lời, anh chỉ nhìn cái hang núi mà cô ở, sau đó lại nhìn bệ đá dài khoảng hai mét, rộng hơn một mét ở bên cạnh, chiều dài thì đủ rồi, nhưng chiều rộng thì không đủ cho lắm.
Sau khi nhìn ngó một lúc, anh nói: “Cái giường đá này của em nếu có hai người nằm, e rằng chỉ có thể nằm dính sát vào nhau rồi ôm nhau ngủ thôi nhỉ.”
Phong Lăng: “...” Cô ngoảnh lại liếc xéo anh một cái: “Anh đến đây nhìn ngó thế là được rồi, sớm muộn gì em chẳng về, không lẽ anh thật sự muốn ở đây với em?”
“Tại sao lại không thể ở được?”
“Anh không cần lo cho căn cứ XI à?”
“Lo chứ, nhưng vợ anh ở đây, anh cũng không thể không lo cho vợ anh được.”
“... Em không cần anh lo.” Mấy tháng rồi không gặp, Phong Lăng có hơi lúng túng, chưa quen.
Thấy lúc đứng dậy rời đi, cô cũng hơi tạo khoảng cách với anh, Lệ Nam Hành chỉ mỉm cười, nhưng vì câu nói của cô mà anh lại nhướng mày.
Phong Lăng cũng ý thức được câu nói vừa rồi của mình là một cách thừa nhận gián tiếp mình là vợ của anh, cô lập tức im bặt, không nói gì nữa. Lúc cô ngồi xuống làm món giun đất nướng, động tác cũng không được thoải mái lắm.
Đây là chỗ giun đất nướng mà mấy tháng nay khó khăn lắm cô mới tích được, thứ này đào lên rất mất sức, còn vất vả hơn cả việc bắt các con thú hoang khác. Kết quả anh vừa đến đã đòi ăn giun đất nướng, còn biết món này có hàm lượng protein cao, quả nhiên cậu chủ lớn nhà họ Lệ chỉ chọn đồ tốt.
Phong Lăng vừa nấu nướng vừa cảm thấy một thế giới vốn thuộc về mình lại đột nhiên lại có một người đàn ông xông vào, còn là người đàn ông cứ tung hoành ngang dọc khiển trái tim cô không thể bình tĩnh. Bây giờ, cô cũng không đủ bình tĩnh nên đành phải tìm câu chuyện để nói: “Dạo này, em không liên lạc với cô Mặc, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi.”
“Cô ấy đi Anh rồi.”
Phong Lăng khựng lại, cô ngoảnh sang nhìn anh với vẻ không hiểu.
Bình luận facebook