Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1201: Ngoại truyện (463)
Cây súng ngắn rơi khỏi tay cô, rơi xuống trên bàn để đồ trước sân tập bắn, người đàn ông kia tiện thể xoay người cô lại. Sáng sớm cuối tuần là khoảng thời gian hiếm có trong căn cứ. Lúc này không có tiếng bước chạy cùng tiếng hô khẩu hiệu của buổi tập luyện vào sáng sớm, bốn bề vắng lặng. Người đàn ông kia hôn cô vừa dịu dàng vừa quyến luyến, không giống với kiểu hôn mạnh mẽ thô bạo lại trực tiếp như thường ngày.
Dễ nhận thấy dáng vẻ nghiêm túc, chịu khó luyện súng của cô đã gợi về cho anh không ít kỷ niệm. Phần lớn đàn ông không ai muốn nhớ lại chuyện đã qua, nhưng Phong Lăng lại có bản lĩnh khiến cho người như Lệ Nam Hành phải tìm về ký ức nhiều năm trước. Không có gì có thể khiến bản thân vui hơn việc được tận mắt chứng kiến vợ mình lớn lên từng chút trước mặt mình. Trong chốc lát, người đàn ông kia bỗng trỗi dậy ham muốn mà ôm chặt lấy cô, hôn đến mức quyến luyến khó rời.
Hôn đến mức cô gái vừa luyện bắn súng khí chất ngời ngời ở đây cuối cùng lại gần như không có chút sức lực nào mà dựa vào lòng anh.
Khóe miệng Lệ Nam Hành khẽ cong lên, lại hôn lên khóe môi cô một cái. Anh đưa một tay nâng cằm cô, ngón tay miết nhẹ qua bờ môi vừa bị hôn đến đỏ ửng của Phong Lăng, rồi nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: "Hôm nay, huấn luyện viên Phong Lăng được nghỉ, có thể đi theo phó huấn luyện viên tôi đây ra ngoài căn cứ, tìm một nơi nào đó để “thảo luận kỹ lưỡng? một chút, được không?"
Trước đợt “tấn công” này của anh, Phong Lăng buồn bực, xấu hổ mà gật đầu một cái.
Thảo luận cái gì, tất nhiên cô biết rõ.
Lệ Nam Hành rất hài lòng.
"Hai người làm gì đấy?" Hàn Kình đã nghe thấy bên này có tiếng súng từ sớm, mọi người trong căn cứ đã luyện bắn súng đến mức phát ói rồi, khi nghe thấy tiếng tập bắn cần mẫn đến thế, anh ta đoán chắc là Phong Lăng. Trước đây lúc ở căn cứ cô cũng thường một mình đến luyện như thế này, chăm chỉ chịu khó hơn bất cứ ai. Mà tần suất nổ súng lần này cũng gần giống với năm đó, nghe thôi là nghe ra liền. Sau khi ăn qua loa bữa sáng, định nhân lúc cuối tuần rảnh rỗi ra ngoài mua chút đồ, kết quả vừa đi ngang qua đây đã thấy hai người kia dính vào nhau, anh ta nối hết cả da gà: "Lão đại, anh thật sự định dẫn đầu việc cải cách triệt để nếp sống ở trong căn cứ đấy à? Lúc Phong Lăng giả trai, anh có thể nhân cơ hội không việc gì mà lén lút hôn nhau. Bây giờ ai chẳng biết cô ấy là con gái, ở nơi công cộng như thế này, hai người yêu đương đằm thắm đến mức đến cả sân tập bắn thế này ấy hả?”
Lệ Nam Hành thờ ơ nói: "Nơi công cộng? Đâu?”
Hàn Kình - người đại diện cho công chúng: "..."
Anh ta hít vào một luồng khí lạnh: "Mặc dù Phong Lăng trở về đúng là chuyện đáng mừng, nhưng đừng quên bây giờ phía A Phong đang quản lý nghiêm lắm, nhất là bây giờ còn có người... đang chờ mong hai người cãi nhau rồi chia tay. Trong lúc tức giận, Phong Lăng sẽ rời khỏi căn cứ, nhường vị trí huấn luyện viên lại."
Hàn Kình lại nhìn sang Phong Lăng: "Tuy vị trí huấn luyện viên người mới đúng là nghe không oai bằng vị trí phó huấn luyện viên sân tập bắn, thế nhưng có không ít kẻ ở dưới đang nhăm nhe vị trí này của cô. Cô có biết bây giờ có bao nhiêu người đang chờ tóm lấy nhược điểm của cô không? Về phương diện thực lực, quả thật bọn họ không thể nào tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào có thể bới móc từ cô. Thế nhưng cô cũng biết đám người của đội Ba trước kia rồi đấy, chuyện cô trở về đã khiến họ âm thầm oán giận rồi. Bây giờ còn thường xuyên lén bàn bạc với nhau về chuyện của cô và lão đại. Một hành động nho nhỏ cũng có thể bị đồn ra thành câu chuyện từ nhiều góc độ. M* nó, tôi cũng phải phục đấy, không ngờ một đám đàn ông con trai lúc chướng mắt ai đó lại có thể nói nhảm nhiều như vậy..."
Phong Lăng biết rằng chuyện bản thân về căn cứ chắc chắn sẽ khiến những người không ưa cô của đội Ba khó chịu. Nhưng sau khi trở về thì cô vẫn chưa có cơ hội chạm mặt bọn họ, vì thế nên mắt không thấy, tâm không phiền. Bình thường cô cũng không hay đi nghe ngóng mấy lời đồn mà người khác truyền tai nhau, càng không biết rốt cuộc bọn họ đã truyền tai nhau chuyện của cô thành cái gì rồi.
Hàn Kình cũng hiếm khi gặp được Phong Lăng, dù sao mấy ngày trước cô cũng bận chuyện bên đội huấn luyện. Gặp được cô cũng chỉ nhắc nhở cô vài câu, bảo cô phải giữ tỉnh táo, để nếu nghe thấy lời đồn khó nghe mà người của đội Ba truyền ra thì sẽ không tức giận.
Nhưng Phong Lăng chỉ bình tĩnh nói: "Lúc trước khi bảo tôi về làm huấn luyện viên đội bắn tỉa, đúng là tôi có hơi thiếu tự tin, không tiện nhận vị trí quan trọng như thế. Nhưng nếu huấn luyện viên người mới thì tôi vẫn có thể gánh vác được, chẳng sợ bị bọn họ bàn tán, không phục thì cứ đến tìm tôi đánh một trận."
Hàn Kình nghe mấy lời này thì nhíu mày, sau đó nở nụ cười.
Không ngờ Phong Lăng cũng có thể nói được mấy câu phách lối như vậy, quả là hiếm thấy.
Phong Lăng càng tự tin, càng không coi ai ra gì mà nói tiếp: "Mấy người bọn họ cùng xông lên cũng chưa chắc đã thắng được tôi, tôi cần gì phải để ý mấy lời đồn từ miệng đám phế vật này chứ?"
Lệ Nam Hành không nói gì, chỉ nhìn cô gái có ánh mắt bình tĩnh trước mặt mình, nụ cười trên khóe môi anh ta vẫn chưa tắt.
Hàn Kình nói câu này ra mục đích là nhắc cô đê phòng trước, để tránh đến lúc đụng phải chuyện gì bực mình lại không chịu nổi.
Nhưng bây giờ Phong Lăng đã không còn là Phong Lăng của ngày xưa nữa, cô của ngày xưa cẩn thận dè dặt, bất kể là chung sống với người khác hay xử lý các vấn đề đời thường cô đều giữ thái độ im lặng. Chỉ âm thầm cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, không muốn đắc tội với bất cứ ai. Trước đây, lúc ở trong căn cứ, hầu như mọi người chỉ có một ấn tượng là cô luôn có dáng vẻ bình tĩnh, thầm lặng.
Mà cô của hiện tại, tuy không kiêu căng, nhưng với đám người căn bản không đáng nhắc tới kia, cô cũng chẳng có ý để tâm đến họ. Cô của hiện tại đã có một trái tim cứng cỏi vững vàng. Kiến thức cùng sự từng trải ở bên ngoài ba năm qua đã giúp cô tìm lại được rất nhiều tự tin, giúp cô biết cách sống chung với người khác, không còn mù quáng chạy trốn khỏi những thị phi đúng sai kia, mà đã biết dùng biện pháp hợp lý để đối phó.
Nếu như nói Phong Lăng của ngày xưa là một khối ngọc thô chờ được mài giũa thì cô của bây giờ đã thành một viên ngọc thượng hạng được điêu khắc đẹp đẽ, thậm chí còn tỏa ra ánh hào quang.
Cô đã không còn là Tiếu Phong Lăng cần được mọi người lôi kéo mới chịu tham gia những trò náo nhiệt, cũng không còn là một Tiểu Phong Lăng mỗi ngày đều huấn luyện cực khổ để nhanh chóng tiến xa trong các cuộc sát hạch.
Bây giờ cô là Phong Lăng, một Phong Lăng đã trưởng thành, có chính kiến, có nhân sinh quan của chính mình.
Tất nhiên Phong Lăng không biết rằng, dáng vẻ không coi ai ra gì hiếm thấy của mình lại đáng khen biết bao nhiêu trong mắt người đàn ông kia. Cô chỉ nhìn chằm chằm về phía Hàn Kình: "Huấn luyện viên Hàn... À đâu phải, quản lý Hàn chứ."
Hàn Kình đã được thăng chức trong căn cứ từ lâu, lúc trước đội giỏi nhất trong căn cứ được anh ta huấn luyện, nghe nói từ hai năm trước đã được thăng chức rôi.
Hàn Kình cảm thấy hình như Phong Lăng có chuyện muốn nói nên nhướng mày nhìn cô.
Phong Lăng đúng là muốn nói gì đó, nhớ lại lúc trước khi mình đứng ở bên ngoài phòng của anh ta, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Hàn Kình và Tiểu Hứa, khi đó Hàn Kình có thuận miệng nói một câu "Chẳng qua chỉ là một cuộc tình không có kết quả, không cần phải đặt nặng trong lòng quá”. Tuy lúc đó lời này của anh ta chỉ là để trấn an Tiểu Hứa, nhưng nó đã trở thành vướng mắc trong lòng cô rất nhiều năm. Cũng bởi vì cô biết thật ra Hàn Kình vẫn luôn đứng về phía mình, nên bây giờ cô rất muốn hỏi thử xem rốt cuộc anh có từng thích ai không.
Nhưng Phong Lăng còn chưa kịp hỏi câu này, Lệ Nam Hành thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào Hàn Kình mãi, anh lập tức ôm cô vào lòng với vẻ mặt thản nhiên: "Lãng phí thời gian với anh ta làm gì nữa? Nào, đi thảo luận thôi."
Hàn Kình tỏ ra vô cùng khó hiểu: "Hai người thảo luận cái gì? Đi đâu?"
Lệ Nam Hành ôm Phong Lăng, xoay người rời đi, quay lưng về phía Hàn Kình rồi vẫy vẫy tay: "Có giải thích với người muôn đời FA không bao giờ có đề tài chung như cậu thì cậu cũng không hiểu đâu."
Hàn Kình: "222?"
Dễ nhận thấy dáng vẻ nghiêm túc, chịu khó luyện súng của cô đã gợi về cho anh không ít kỷ niệm. Phần lớn đàn ông không ai muốn nhớ lại chuyện đã qua, nhưng Phong Lăng lại có bản lĩnh khiến cho người như Lệ Nam Hành phải tìm về ký ức nhiều năm trước. Không có gì có thể khiến bản thân vui hơn việc được tận mắt chứng kiến vợ mình lớn lên từng chút trước mặt mình. Trong chốc lát, người đàn ông kia bỗng trỗi dậy ham muốn mà ôm chặt lấy cô, hôn đến mức quyến luyến khó rời.
Hôn đến mức cô gái vừa luyện bắn súng khí chất ngời ngời ở đây cuối cùng lại gần như không có chút sức lực nào mà dựa vào lòng anh.
Khóe miệng Lệ Nam Hành khẽ cong lên, lại hôn lên khóe môi cô một cái. Anh đưa một tay nâng cằm cô, ngón tay miết nhẹ qua bờ môi vừa bị hôn đến đỏ ửng của Phong Lăng, rồi nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: "Hôm nay, huấn luyện viên Phong Lăng được nghỉ, có thể đi theo phó huấn luyện viên tôi đây ra ngoài căn cứ, tìm một nơi nào đó để “thảo luận kỹ lưỡng? một chút, được không?"
Trước đợt “tấn công” này của anh, Phong Lăng buồn bực, xấu hổ mà gật đầu một cái.
Thảo luận cái gì, tất nhiên cô biết rõ.
Lệ Nam Hành rất hài lòng.
"Hai người làm gì đấy?" Hàn Kình đã nghe thấy bên này có tiếng súng từ sớm, mọi người trong căn cứ đã luyện bắn súng đến mức phát ói rồi, khi nghe thấy tiếng tập bắn cần mẫn đến thế, anh ta đoán chắc là Phong Lăng. Trước đây lúc ở căn cứ cô cũng thường một mình đến luyện như thế này, chăm chỉ chịu khó hơn bất cứ ai. Mà tần suất nổ súng lần này cũng gần giống với năm đó, nghe thôi là nghe ra liền. Sau khi ăn qua loa bữa sáng, định nhân lúc cuối tuần rảnh rỗi ra ngoài mua chút đồ, kết quả vừa đi ngang qua đây đã thấy hai người kia dính vào nhau, anh ta nối hết cả da gà: "Lão đại, anh thật sự định dẫn đầu việc cải cách triệt để nếp sống ở trong căn cứ đấy à? Lúc Phong Lăng giả trai, anh có thể nhân cơ hội không việc gì mà lén lút hôn nhau. Bây giờ ai chẳng biết cô ấy là con gái, ở nơi công cộng như thế này, hai người yêu đương đằm thắm đến mức đến cả sân tập bắn thế này ấy hả?”
Lệ Nam Hành thờ ơ nói: "Nơi công cộng? Đâu?”
Hàn Kình - người đại diện cho công chúng: "..."
Anh ta hít vào một luồng khí lạnh: "Mặc dù Phong Lăng trở về đúng là chuyện đáng mừng, nhưng đừng quên bây giờ phía A Phong đang quản lý nghiêm lắm, nhất là bây giờ còn có người... đang chờ mong hai người cãi nhau rồi chia tay. Trong lúc tức giận, Phong Lăng sẽ rời khỏi căn cứ, nhường vị trí huấn luyện viên lại."
Hàn Kình lại nhìn sang Phong Lăng: "Tuy vị trí huấn luyện viên người mới đúng là nghe không oai bằng vị trí phó huấn luyện viên sân tập bắn, thế nhưng có không ít kẻ ở dưới đang nhăm nhe vị trí này của cô. Cô có biết bây giờ có bao nhiêu người đang chờ tóm lấy nhược điểm của cô không? Về phương diện thực lực, quả thật bọn họ không thể nào tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào có thể bới móc từ cô. Thế nhưng cô cũng biết đám người của đội Ba trước kia rồi đấy, chuyện cô trở về đã khiến họ âm thầm oán giận rồi. Bây giờ còn thường xuyên lén bàn bạc với nhau về chuyện của cô và lão đại. Một hành động nho nhỏ cũng có thể bị đồn ra thành câu chuyện từ nhiều góc độ. M* nó, tôi cũng phải phục đấy, không ngờ một đám đàn ông con trai lúc chướng mắt ai đó lại có thể nói nhảm nhiều như vậy..."
Phong Lăng biết rằng chuyện bản thân về căn cứ chắc chắn sẽ khiến những người không ưa cô của đội Ba khó chịu. Nhưng sau khi trở về thì cô vẫn chưa có cơ hội chạm mặt bọn họ, vì thế nên mắt không thấy, tâm không phiền. Bình thường cô cũng không hay đi nghe ngóng mấy lời đồn mà người khác truyền tai nhau, càng không biết rốt cuộc bọn họ đã truyền tai nhau chuyện của cô thành cái gì rồi.
Hàn Kình cũng hiếm khi gặp được Phong Lăng, dù sao mấy ngày trước cô cũng bận chuyện bên đội huấn luyện. Gặp được cô cũng chỉ nhắc nhở cô vài câu, bảo cô phải giữ tỉnh táo, để nếu nghe thấy lời đồn khó nghe mà người của đội Ba truyền ra thì sẽ không tức giận.
Nhưng Phong Lăng chỉ bình tĩnh nói: "Lúc trước khi bảo tôi về làm huấn luyện viên đội bắn tỉa, đúng là tôi có hơi thiếu tự tin, không tiện nhận vị trí quan trọng như thế. Nhưng nếu huấn luyện viên người mới thì tôi vẫn có thể gánh vác được, chẳng sợ bị bọn họ bàn tán, không phục thì cứ đến tìm tôi đánh một trận."
Hàn Kình nghe mấy lời này thì nhíu mày, sau đó nở nụ cười.
Không ngờ Phong Lăng cũng có thể nói được mấy câu phách lối như vậy, quả là hiếm thấy.
Phong Lăng càng tự tin, càng không coi ai ra gì mà nói tiếp: "Mấy người bọn họ cùng xông lên cũng chưa chắc đã thắng được tôi, tôi cần gì phải để ý mấy lời đồn từ miệng đám phế vật này chứ?"
Lệ Nam Hành không nói gì, chỉ nhìn cô gái có ánh mắt bình tĩnh trước mặt mình, nụ cười trên khóe môi anh ta vẫn chưa tắt.
Hàn Kình nói câu này ra mục đích là nhắc cô đê phòng trước, để tránh đến lúc đụng phải chuyện gì bực mình lại không chịu nổi.
Nhưng bây giờ Phong Lăng đã không còn là Phong Lăng của ngày xưa nữa, cô của ngày xưa cẩn thận dè dặt, bất kể là chung sống với người khác hay xử lý các vấn đề đời thường cô đều giữ thái độ im lặng. Chỉ âm thầm cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, không muốn đắc tội với bất cứ ai. Trước đây, lúc ở trong căn cứ, hầu như mọi người chỉ có một ấn tượng là cô luôn có dáng vẻ bình tĩnh, thầm lặng.
Mà cô của hiện tại, tuy không kiêu căng, nhưng với đám người căn bản không đáng nhắc tới kia, cô cũng chẳng có ý để tâm đến họ. Cô của hiện tại đã có một trái tim cứng cỏi vững vàng. Kiến thức cùng sự từng trải ở bên ngoài ba năm qua đã giúp cô tìm lại được rất nhiều tự tin, giúp cô biết cách sống chung với người khác, không còn mù quáng chạy trốn khỏi những thị phi đúng sai kia, mà đã biết dùng biện pháp hợp lý để đối phó.
Nếu như nói Phong Lăng của ngày xưa là một khối ngọc thô chờ được mài giũa thì cô của bây giờ đã thành một viên ngọc thượng hạng được điêu khắc đẹp đẽ, thậm chí còn tỏa ra ánh hào quang.
Cô đã không còn là Tiếu Phong Lăng cần được mọi người lôi kéo mới chịu tham gia những trò náo nhiệt, cũng không còn là một Tiểu Phong Lăng mỗi ngày đều huấn luyện cực khổ để nhanh chóng tiến xa trong các cuộc sát hạch.
Bây giờ cô là Phong Lăng, một Phong Lăng đã trưởng thành, có chính kiến, có nhân sinh quan của chính mình.
Tất nhiên Phong Lăng không biết rằng, dáng vẻ không coi ai ra gì hiếm thấy của mình lại đáng khen biết bao nhiêu trong mắt người đàn ông kia. Cô chỉ nhìn chằm chằm về phía Hàn Kình: "Huấn luyện viên Hàn... À đâu phải, quản lý Hàn chứ."
Hàn Kình đã được thăng chức trong căn cứ từ lâu, lúc trước đội giỏi nhất trong căn cứ được anh ta huấn luyện, nghe nói từ hai năm trước đã được thăng chức rôi.
Hàn Kình cảm thấy hình như Phong Lăng có chuyện muốn nói nên nhướng mày nhìn cô.
Phong Lăng đúng là muốn nói gì đó, nhớ lại lúc trước khi mình đứng ở bên ngoài phòng của anh ta, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Hàn Kình và Tiểu Hứa, khi đó Hàn Kình có thuận miệng nói một câu "Chẳng qua chỉ là một cuộc tình không có kết quả, không cần phải đặt nặng trong lòng quá”. Tuy lúc đó lời này của anh ta chỉ là để trấn an Tiểu Hứa, nhưng nó đã trở thành vướng mắc trong lòng cô rất nhiều năm. Cũng bởi vì cô biết thật ra Hàn Kình vẫn luôn đứng về phía mình, nên bây giờ cô rất muốn hỏi thử xem rốt cuộc anh có từng thích ai không.
Nhưng Phong Lăng còn chưa kịp hỏi câu này, Lệ Nam Hành thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào Hàn Kình mãi, anh lập tức ôm cô vào lòng với vẻ mặt thản nhiên: "Lãng phí thời gian với anh ta làm gì nữa? Nào, đi thảo luận thôi."
Hàn Kình tỏ ra vô cùng khó hiểu: "Hai người thảo luận cái gì? Đi đâu?"
Lệ Nam Hành ôm Phong Lăng, xoay người rời đi, quay lưng về phía Hàn Kình rồi vẫy vẫy tay: "Có giải thích với người muôn đời FA không bao giờ có đề tài chung như cậu thì cậu cũng không hiểu đâu."
Hàn Kình: "222?"
Bình luận facebook