Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1098
Chương 1109: Ngoại truyện (371)
Anh hỏi: “Thế nên cho dù là người đàn ông mình thích, em cũng dễ dàng dâng bằng cả hai tay lên cho người ta, chưa từng nghĩ đến việc tranh giành hay sao?”
“Tranh giành gì chứ?” Phong Lăng liếc anh một cái: “Trước giờ tôi chưa từng cướp đồ của người khác, người đàn ông của người khác tôi lại càng không thể tranh giành, vả lại cả hai cũng đã cưới rồi, tôi có cần thiết phải chạm đến ranh giới đạo đức này không?”
Nói xong, cô dứt khoát hất cánh tay của anh ra rồi đứng dậy bỏ đi.
Lệ Nam Hành: “...”
Đàn ông của người khác sao?
Anh nhíu mày, nhìn bóng lưng của cô gái cắt tóc ngắn, vẫn đang bừng bừng lửa giận đi vào phòng ngủ, anh dựa lưng vào sofa rồi nở nụ cười.
Cô bé ngốc.
Anh vẫn luôn là của em mà.
Chuyện gia đình nhà họ Phong rất phức tạp, Phong Lăng lại không muốn nhắc tới thân thế, đây rõ ràng là chuyện mà người khác luôn một lòng muốn biết nhưng kì lạ thay cô lại chẳng mảy may để ý. Chuyện cô đã quyết thì anh cũng không dễ gì mà lay chuyển được, muốn gỡ đống tơ vò đã giăng ra trong lòng cô suốt thời gian vừa qua có lẽ sẽ mất không ít công sức.
Phong Lăng trở về phòng nhưng không ngủ được, những chỗ mới được bôi thuốc vẫn đau âm ỉ.
Cô nhìn qua cái túi để trên đầu giường, bấy giờ mới nhớ lại hình như vừa rồi ra ngoài ăn Lệ Nam Hành đã cố tình đi mua nó, rốt cuộc là cái gì?
Phong Lăng đi đến cầm chiếc túi lên, lấy một cái hộp ra, vì cái túi màu đen nên lúc trước cô không để ý nó có để cái gì ở bên trong, bây giờ bỏ ra mới thấy trên hộp in hình một cái điện thoại.
Dạo này Phong Lăng đang là sinh viên chuyển trường ở Đại học T, cô thấy hình như có mấy bạn nam và bạn nữ gia cảnh khá giả, đều dùng điện thoại kiểu này. Nghe nói đây là sản phẩm mới nhất vừa đưa ra thị trường vào tháng trước, có nhiều chức năng hơn so với cái điện thoại cũ cô vẫn dùng hai ba năm trước.
Hơn nữa chiếc điện thoại này màu trắng, không phải màu đen vô cùng đơn điệu cô dùng thường ngày. Cô mở hộp ra, thấy điện thoại nằm ở bên trong, cầm lên tay cũng không quá nặng, cảm giác rất vừa vặn. Chiếc điện thoại hoàn toàn mới, còn nguyên seal, cô cần phải tự mở nguồn máy và cài đặt mới dùng được.
Nhìn thứ trong tay, Phong Lăng xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng lại thấy người đàn ông ấy đã không còn ở trong phòng khách nữa.
Nghe thấy nhà bếp có tiếng đun nước nên Phong Lăng đi vào, bắt gặp người đàn ông cao lớn rắn rỏi đang đứng trong bếp đun nước, hình như chuẩn bị giúp cô hòa tan mấy loại thuốc kháng sinh dạng bột.
Bao lâu nay, ngoại trừ lần cô không cẩn thận để trái tim mình mất phòng bị mà đồng ý chờ anh ba năm sẽ lấy anh thì hình như cô chưa bao giờ đáp lại lòng tốt của anh một cách trọn vẹn.
Rõ ràng khi ấy cô đã hết lần này tới lần khác phủ nhận mọi thứ giữa hai người. Rõ ràng anh cũng rất tức giận, nhưng hình như vẫn đối xử rất tốt với cô. Cho dù có lúc không thể kiềm chế nổi nhưng vẫn không làm tổn thương tới cô như một thói quen, tất cả những điều này cô đều thấy hết.
Đừng nói hết lần này tới lần khác cô được anh cứu sống trên bờ vực sống chết, ngay cả chuyện nhỏ như đổi điện thoại cũ này anh đều để ý giúp cô.
Trong mắt người khác, Lệ lão đại là một người đàn ông cứng nhắc còn khó tiếp xúc hơn cả tảng đá, nhưng trong mắt Phong Lăng, thứ cô nhìn thấy là sự bao la, sâu sắc và ấm áp của anh.
Cô cầm điện thoại đứng ở trước cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng của người đàn ông ấy: “Anh đang đun nước à?”
Lệ Nam Hành không quay đầu lại mà chỉ đáp: “Ừm.”
“Tôi không ngủ được, có chuyện gì cần tôi giúp không?” Lúc nói giọng Phong Lăng hơi nhỏ, dù sao cô cũng không biết phải đối mặt thế nào khi hai người ở cạnh nhau thế này.
Lệ Nam Hành vẫn không quay đầu lại: “Về phòng nghỉ ngơi đi, ngủ không được thì nghịch điện thoại, không phải nên nghiên cứu điện thoại mới một chút sao?”
“Chuyện chiếc điện thoại thì tôi không khách sáo nữa, tôi nhận. Nhưng sau này đừng có đổi giúp tôi mấy thứ như vậy, tôi dùng đại một chiếc có thể gọi điện là được rồi.” Phong Lăng thấy người đàn ông kia hình như vừa đun nước vừa pha cà phê, cô nhìn máy pha cà phê cạnh tay anh một lát rồi đi thẳng tới đó.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, lúc này Lệ Nam Hành mới xoay người lại, suýt nữa đụng vào Phong Lăng đang đến gần, cô loạng choạng lui về sau một bước, điện thoại mới suýt nữa tuột ra khỏi tay, thấy thế cô mới gắng sức nắm chặt tay lại.
Nhưng vì cô lùi lại quá nhanh nên đụng trúng tủ bát, ở đó có đặt một cái cốc không, trong chớp mắt chiếc cốc ấy đã rơi xuống, tiếng vỡ vang lên loảng xoảng.
“Xin lỗi.” Phong Lăng thấy mình bất cẩn đụng rơi chiếc cốc nên tiếp tục lùi lại phía sau theo bản năng.
Lệ Nam Hành thấy đôi chân trần của cô sắp giẫm lên những mảnh vỡ dưới đất, lông mày nhíu lại thật chặt. Anh bỗng vươn ra ôm lấy eo của cô, kéo cô về phía trước, cùng lúc đó anh đưa chân hất những mảnh vỡ ly trên mặt đất ra xa khỏi chỗ cô đứng.
“Em học đâu cái thói đi chân đất vậy? Thành phố T đã vào đông, em cứ để chân trần như vậy đi lung tung à?” Gương mặt người đàn ông tối sầm lại, anh cúi đầu lườm cô.
Phong Lăng cúi đầu đẩy tay anh ra rồi bước sang phía bức tường bên cạnh. Cô lại cúi thấp đầu xuống nhìn bàn chân mảnh khảnh trắng mịn đang để trần của mình, sau đó lại nhìn Lệ Nam Hành: “Trong khách sạn này có trải thảm nhiệt, sàn nhà không lạnh đâu.”
“Không lạnh cũng phải đi dép vào, nếu hình thành thói quen đi chân trần, em có muốn hở một tí lại đau bụng như cái cô Quý Noãn kia không?”
Chuyện cô Mặc vì nhiễm lạnh nên thường xuyên bị đau bụng, Bác sĩ Tần biết là lẽ thường, vì anh ta đã từng điều trị cho cô ấy, nhưng sao Lệ Nam Hành cũng biết...
Điều này đủ để chứng minh rằng mấy ông con trai trông thì có vẻ lạnh lùng muốn chết này thi thoảng cũng lén lút tụm lại tám vài câu về mấy vấn đề phiền phức của con gái.
Ngón chân trắng mịn của Phong Lăng hơi co lại, cô đứng tại chỗ nhìn anh: “Lát nữa tôi sẽ đi dép.”
“Đi ngay bây giờ.”
“... Tôi chỉ ra đây để cảm ơn anh thôi.” Phong Lăng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy suýt nữa giẫm lên mảnh vỡ thủy tinh thì lại được anh kéo về ôm vào lòng, không biết tại sao cô lại khẽ run lên, có thứ gì đó không khống chế được đang dâng trào mãnh liệt. Cô gắng sức nắm chặt chiếc điện thoại mới ở trong tay, lên tiếng định tìm cho mình một lý do hay nguyên nhân gì đó để khiến cho giọng điệu của bản thân nghe cứng nhắc, lạnh nhạt hơn một chút. Nhưng dù sao vừa rồi cô vừa làm rơi vỡ một cái cốc, một đống mảnh vỡ còn đang nằm trên đất, giọng của cô thốt ra cũng nghe yếu ớt hơn nhiều.
Mặt Lệ Nam Hành không cảm xúc: “Muốn nói cảm ơn mà lại đến làm vỡ cốc của anh?”
“Để tôi gọi điện cho lễ tân khách sạn, bảo họ đem hai cái cốc khác lên cho anh.”
Phong Lăng vẫn luôn giữ thói quen xa cách và làm mặt lạnh khi đứng đối diện với người đàn ông này. Bởi vì vừa rồi bất cẩn gây họa nên giờ cô không biết phải ăn nói ra sao để tránh khỏi cảnh tượng khó xử này. Giọng cô rất nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về đống mảnh vỡ ở dưới đất, giống như thể chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả lúc cô bất cẩn bắn lệch đường ngắm vậy. Từ nhỏ cô đã không có kinh nghiệm xử lý khi bản thân bất cẩn phạm sai lầm, bây giờ bỗng nhiên phạm lỗi ngớ ngẩn, cô thật sự không biết phải làm sao.
Anh hỏi: “Thế nên cho dù là người đàn ông mình thích, em cũng dễ dàng dâng bằng cả hai tay lên cho người ta, chưa từng nghĩ đến việc tranh giành hay sao?”
“Tranh giành gì chứ?” Phong Lăng liếc anh một cái: “Trước giờ tôi chưa từng cướp đồ của người khác, người đàn ông của người khác tôi lại càng không thể tranh giành, vả lại cả hai cũng đã cưới rồi, tôi có cần thiết phải chạm đến ranh giới đạo đức này không?”
Nói xong, cô dứt khoát hất cánh tay của anh ra rồi đứng dậy bỏ đi.
Lệ Nam Hành: “...”
Đàn ông của người khác sao?
Anh nhíu mày, nhìn bóng lưng của cô gái cắt tóc ngắn, vẫn đang bừng bừng lửa giận đi vào phòng ngủ, anh dựa lưng vào sofa rồi nở nụ cười.
Cô bé ngốc.
Anh vẫn luôn là của em mà.
Chuyện gia đình nhà họ Phong rất phức tạp, Phong Lăng lại không muốn nhắc tới thân thế, đây rõ ràng là chuyện mà người khác luôn một lòng muốn biết nhưng kì lạ thay cô lại chẳng mảy may để ý. Chuyện cô đã quyết thì anh cũng không dễ gì mà lay chuyển được, muốn gỡ đống tơ vò đã giăng ra trong lòng cô suốt thời gian vừa qua có lẽ sẽ mất không ít công sức.
Phong Lăng trở về phòng nhưng không ngủ được, những chỗ mới được bôi thuốc vẫn đau âm ỉ.
Cô nhìn qua cái túi để trên đầu giường, bấy giờ mới nhớ lại hình như vừa rồi ra ngoài ăn Lệ Nam Hành đã cố tình đi mua nó, rốt cuộc là cái gì?
Phong Lăng đi đến cầm chiếc túi lên, lấy một cái hộp ra, vì cái túi màu đen nên lúc trước cô không để ý nó có để cái gì ở bên trong, bây giờ bỏ ra mới thấy trên hộp in hình một cái điện thoại.
Dạo này Phong Lăng đang là sinh viên chuyển trường ở Đại học T, cô thấy hình như có mấy bạn nam và bạn nữ gia cảnh khá giả, đều dùng điện thoại kiểu này. Nghe nói đây là sản phẩm mới nhất vừa đưa ra thị trường vào tháng trước, có nhiều chức năng hơn so với cái điện thoại cũ cô vẫn dùng hai ba năm trước.
Hơn nữa chiếc điện thoại này màu trắng, không phải màu đen vô cùng đơn điệu cô dùng thường ngày. Cô mở hộp ra, thấy điện thoại nằm ở bên trong, cầm lên tay cũng không quá nặng, cảm giác rất vừa vặn. Chiếc điện thoại hoàn toàn mới, còn nguyên seal, cô cần phải tự mở nguồn máy và cài đặt mới dùng được.
Nhìn thứ trong tay, Phong Lăng xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng lại thấy người đàn ông ấy đã không còn ở trong phòng khách nữa.
Nghe thấy nhà bếp có tiếng đun nước nên Phong Lăng đi vào, bắt gặp người đàn ông cao lớn rắn rỏi đang đứng trong bếp đun nước, hình như chuẩn bị giúp cô hòa tan mấy loại thuốc kháng sinh dạng bột.
Bao lâu nay, ngoại trừ lần cô không cẩn thận để trái tim mình mất phòng bị mà đồng ý chờ anh ba năm sẽ lấy anh thì hình như cô chưa bao giờ đáp lại lòng tốt của anh một cách trọn vẹn.
Rõ ràng khi ấy cô đã hết lần này tới lần khác phủ nhận mọi thứ giữa hai người. Rõ ràng anh cũng rất tức giận, nhưng hình như vẫn đối xử rất tốt với cô. Cho dù có lúc không thể kiềm chế nổi nhưng vẫn không làm tổn thương tới cô như một thói quen, tất cả những điều này cô đều thấy hết.
Đừng nói hết lần này tới lần khác cô được anh cứu sống trên bờ vực sống chết, ngay cả chuyện nhỏ như đổi điện thoại cũ này anh đều để ý giúp cô.
Trong mắt người khác, Lệ lão đại là một người đàn ông cứng nhắc còn khó tiếp xúc hơn cả tảng đá, nhưng trong mắt Phong Lăng, thứ cô nhìn thấy là sự bao la, sâu sắc và ấm áp của anh.
Cô cầm điện thoại đứng ở trước cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng của người đàn ông ấy: “Anh đang đun nước à?”
Lệ Nam Hành không quay đầu lại mà chỉ đáp: “Ừm.”
“Tôi không ngủ được, có chuyện gì cần tôi giúp không?” Lúc nói giọng Phong Lăng hơi nhỏ, dù sao cô cũng không biết phải đối mặt thế nào khi hai người ở cạnh nhau thế này.
Lệ Nam Hành vẫn không quay đầu lại: “Về phòng nghỉ ngơi đi, ngủ không được thì nghịch điện thoại, không phải nên nghiên cứu điện thoại mới một chút sao?”
“Chuyện chiếc điện thoại thì tôi không khách sáo nữa, tôi nhận. Nhưng sau này đừng có đổi giúp tôi mấy thứ như vậy, tôi dùng đại một chiếc có thể gọi điện là được rồi.” Phong Lăng thấy người đàn ông kia hình như vừa đun nước vừa pha cà phê, cô nhìn máy pha cà phê cạnh tay anh một lát rồi đi thẳng tới đó.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, lúc này Lệ Nam Hành mới xoay người lại, suýt nữa đụng vào Phong Lăng đang đến gần, cô loạng choạng lui về sau một bước, điện thoại mới suýt nữa tuột ra khỏi tay, thấy thế cô mới gắng sức nắm chặt tay lại.
Nhưng vì cô lùi lại quá nhanh nên đụng trúng tủ bát, ở đó có đặt một cái cốc không, trong chớp mắt chiếc cốc ấy đã rơi xuống, tiếng vỡ vang lên loảng xoảng.
“Xin lỗi.” Phong Lăng thấy mình bất cẩn đụng rơi chiếc cốc nên tiếp tục lùi lại phía sau theo bản năng.
Lệ Nam Hành thấy đôi chân trần của cô sắp giẫm lên những mảnh vỡ dưới đất, lông mày nhíu lại thật chặt. Anh bỗng vươn ra ôm lấy eo của cô, kéo cô về phía trước, cùng lúc đó anh đưa chân hất những mảnh vỡ ly trên mặt đất ra xa khỏi chỗ cô đứng.
“Em học đâu cái thói đi chân đất vậy? Thành phố T đã vào đông, em cứ để chân trần như vậy đi lung tung à?” Gương mặt người đàn ông tối sầm lại, anh cúi đầu lườm cô.
Phong Lăng cúi đầu đẩy tay anh ra rồi bước sang phía bức tường bên cạnh. Cô lại cúi thấp đầu xuống nhìn bàn chân mảnh khảnh trắng mịn đang để trần của mình, sau đó lại nhìn Lệ Nam Hành: “Trong khách sạn này có trải thảm nhiệt, sàn nhà không lạnh đâu.”
“Không lạnh cũng phải đi dép vào, nếu hình thành thói quen đi chân trần, em có muốn hở một tí lại đau bụng như cái cô Quý Noãn kia không?”
Chuyện cô Mặc vì nhiễm lạnh nên thường xuyên bị đau bụng, Bác sĩ Tần biết là lẽ thường, vì anh ta đã từng điều trị cho cô ấy, nhưng sao Lệ Nam Hành cũng biết...
Điều này đủ để chứng minh rằng mấy ông con trai trông thì có vẻ lạnh lùng muốn chết này thi thoảng cũng lén lút tụm lại tám vài câu về mấy vấn đề phiền phức của con gái.
Ngón chân trắng mịn của Phong Lăng hơi co lại, cô đứng tại chỗ nhìn anh: “Lát nữa tôi sẽ đi dép.”
“Đi ngay bây giờ.”
“... Tôi chỉ ra đây để cảm ơn anh thôi.” Phong Lăng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy suýt nữa giẫm lên mảnh vỡ thủy tinh thì lại được anh kéo về ôm vào lòng, không biết tại sao cô lại khẽ run lên, có thứ gì đó không khống chế được đang dâng trào mãnh liệt. Cô gắng sức nắm chặt chiếc điện thoại mới ở trong tay, lên tiếng định tìm cho mình một lý do hay nguyên nhân gì đó để khiến cho giọng điệu của bản thân nghe cứng nhắc, lạnh nhạt hơn một chút. Nhưng dù sao vừa rồi cô vừa làm rơi vỡ một cái cốc, một đống mảnh vỡ còn đang nằm trên đất, giọng của cô thốt ra cũng nghe yếu ớt hơn nhiều.
Mặt Lệ Nam Hành không cảm xúc: “Muốn nói cảm ơn mà lại đến làm vỡ cốc của anh?”
“Để tôi gọi điện cho lễ tân khách sạn, bảo họ đem hai cái cốc khác lên cho anh.”
Phong Lăng vẫn luôn giữ thói quen xa cách và làm mặt lạnh khi đứng đối diện với người đàn ông này. Bởi vì vừa rồi bất cẩn gây họa nên giờ cô không biết phải ăn nói ra sao để tránh khỏi cảnh tượng khó xử này. Giọng cô rất nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về đống mảnh vỡ ở dưới đất, giống như thể chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả lúc cô bất cẩn bắn lệch đường ngắm vậy. Từ nhỏ cô đã không có kinh nghiệm xử lý khi bản thân bất cẩn phạm sai lầm, bây giờ bỗng nhiên phạm lỗi ngớ ngẩn, cô thật sự không biết phải làm sao.