Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1100
Chương 1111: Ngoại truyện (373)
Cô quay phắt lại trừng mắt chất vấn anh ý nghĩa của hai chữ này, nhưng lại thấy hình phản chiếu từ trong ánh mắt của anh đều là cô, lời đến đầu môi bỗng chốc nghẹn lại.
“Chủ động hôn anh đi, năm phút.”
Chủ động hôn anh?
Còn hôn đến năm phút?
Trong đầu Phong Lăng bỗng chỉ có một ý nghĩ: “Không thể, anh đừng có mơ.”
Lệ Nam Hành nhìn cô giận đến mức trợn tròn mắt thì nhếch miệng cười: “Vậy lên giường anh ngủ một đêm?”
Ngủ một đêm này có hai nghĩa, rõ ràng lời nói của anh không thể chỉ đơn giản như vậy được, chắc chắn có nghĩa bóng to lớn ở phía sau nữa.
“Anh đừng có vô liêm sỉ như thế.”
“Ừ, anh vô liêm sỉ nhiều năm lắm rồi, khi trước, lúc vừa bắt đầu theo đuổi em thì có ngày nào mà không bị em mắng chửi đâu, nghe em mắng ba chữ này suốt bao năm qua, anh cũng đã quá quen với nó rồi, tránh cho vô duyên vô cớ lại bị mắng oan, phải không.”
Phong Lăng không thể chịu nổi nữa, cô đẩy anh mà chẳng đẩy ra được, nhíu mày lại nói: “Lệ Nam Hành, sau này anh đừng có hôn tôi nữa, cũng đừng có kiểu đang nói chuyện lại bỗng hôn tôi, tôi...”
Cô còn chưa nói hết câu thì anh đã không nói không rằng cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cách chuẩn xác. Lúc cô đang trợn tròn mắt giãy giụa, để tránh vết thương của cô bị chạm tới trong lúc nóng giận, anh kịp thời thả lỏng, ôm lấy cô gái nhỏ đang bừng bừng lửa giận, để cô tựa vào tủ bát để cô khỏi bị ngã, tiếp đó kề sát bên tai cô nói nhỏ: “E là anh không làm được chuyện này, nếu làm được thì lúc trước sao mà theo đuổi tảng băng nhỏ như em được cơ chứ?”
Phong Lăng: “...”
Lúc này người đàn ông nắm lấy tay cô, đan các ngón tay vào nhau, mười ngón dùng sức dây dưa qua lại, nắm thật chặt. Sau đó anh khẽ kéo tay cô lên trên: “Nếu không em tát anh đi? Sau đấy thì đi tìm người làm lại một cái cốc giống y đúc cái vừa rồi?”
“... Anh.”
Hôn cũng đã hôn rồi, nhưng vì cô không đồng ý với cái yêu cầu vô lại của anh là chủ động hôn anh năm phút, cho nên nụ hôn vừa rồi là vô ích sao?
“Hửm?” Người đàn ông vẫn ôm cô, đầu kề sát bên tai cô, cứ như thể giam cô vào lồng ngực như bây giờ khiến anh rất thoải mái. Giọng nói của anh trở nên trầm thấp và lười biếng, âm thanh quanh quẩn bên tai cô, chỉ một chữ thôi cũng khiến lòng cô run lên.
Cô nhắm mắt lại để tự điều chỉnh cảm xúc của bản thân: “Tôi đi tìm người đặt lại.”
“Cứ phải quanh co phí sức như thế à? Cách đơn giản nhất đang ở ngay trước mặt em mà, dù làm qua loa thôi anh cũng chấp nhận hết.”
“Tôi không chấp nhận.” Giọng của Phong Lăng lạnh dần đi: “Lệ Nam Hành, tôi thật sự nghi ngờ sao anh có thể thực hiện được ba chữ vô liêm sỉ này triệt để đến thế, dám dùng một chiếc cốc để uy hiếp tôi...”
Anh khẽ cười đáp: “Có lẽ trong mắt em chuyện này là vô liêm sỉ, vậy sao em không nghĩ tới chuyện nhiều năm qua anh bỏ ra bao nhiêu tâm huyết với em, nhưng chỉ đổi lại được bấy nhiêu lo lắng, kiêng dè của em? Dù cho trước kia cuối cùng em cũng đã chịu bước một bước về phía anh, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn một bước ấy mà thôi, sau đó em lập tức lùi lại cả trăm bước. Phong Lăng, vì anh đã lún quá sâu vào em nên mới chiều chuộng em như thế, dù biết rõ tình cảm em dành cho anh chưa đến mức có thể khiến em vượt lên lý trí, nhưng vẫn luôn muốn chờ xem đến khi nào em mới có thể thật sự yên tâm bước về phía anh...”
Phong Lăng rũ mắt không nói gì, nói cô không cảm động là giả, nhưng sau khi cơn cảm động qua đi, cô bỗng đạp mạnh xuống bàn chân của người đàn ông kia.
Đáng tiếc, cô để chân trần nên lực giẫm chỉ nhẹ hều như một cục bông rơi xuống chân anh, độ sát thương hầu như là bằng không.
Sau khi người đàn ông kia bị cô đạp một cái thì chỉ im lặng, nhưng rồi anh bỗng dứt khoát nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô, hạ giọng nói:
“Phải tới khi nào em mới có thể thật lòng cười một cái với anh đây, hay khóc vì anh một lần cũng được? Lẽ nào phải bức anh đến mức đè em lên giường thì lúc đó em mới có thể khóc được sao?”
Ánh mắt của Phong Lăng lóe lên, nhưng trái tim lại không kìm được nóng hừng hực, cô dời mắt sang chỗ khác rồi nói: “Anh có muốn để tôi đi mang dép vào không đây?”
Phong Lăng đánh trống lảng bằng một câu nói khá mất tự nhiên, khiến người đàn ông kia bỗng bật cười, rõ ràng là đang cười cô động lòng mà lại không chịu thể hiện ra, cười cách cô đổi chủ đề quá ngốc, hơn nữa còn cười không chút nể nang.
Nhưng nếu cô cứ giữ nguyên tư thế giam lỏng như vậy thì đúng thật không tốt cho vết thương lắm. Lệ Nam Hành cũng không định ép cô vào lúc này, khi chưa bén lửa, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Phong Lăng vừa được tự do đã lập tức tránh sang bên cạnh một bước, cô xoay người định đi ra ngoài nhưng rồi lại khựng lại, không quay đầu mà nói một câu: “Tôi lặp lại lần, sau này anh đừng có cưỡng hôn tôi nữa.”
Người đàn ông kia bình tĩnh đáp: “Anh thấy em cũng rất hưởng thụ mà.”
Phong Lăng oán giận: “Tôi đã bảo sao anh cứ khăng khăng muốn giữ tôi lại, lúc anh Mặc và cô Mặc đưa tôi đến đây chắc cũng không ngờ anh lại không biết xấu hổ như thế. Biết rõ trên người tôi có vết thương không được vận động mạnh, cơ thể thì bị điện giật đến giờ vẫn chưa có chút sức lực nào, ngay từ đầu anh đã rắp tâm muốn hại người rồi.”
Lệ Nam Hành khẽ mỉm cười: “Anh đâu chỉ rắp tâm hại em ngay từ đầu, anh đã bắt đầu nổi lòng tham ngay từ năm em mười ba tuổi rồi cơ.” '
Phong Lăng: “...”
Năm cô mười ba tuổi?
Là cái lần cô rơi vào bể tắm trong phòng xông hơi kia, sau đó bị anh xé áo mà bất cẩn nhìn thấy ngực mình đó sao?
Trong vài giây ngắn ngủi mà trên mặt cô đã thay đổi biết bao nhiêu vẻ mặt, muôn màu muôn vẻ, đủ mọi loại cảm xúc.
Muốn mắng một câu nhưng lại phát hiện mình không thể thốt ra lời.
Nhưng nếu không mắng, nghe như thể người đàn ông này đã xem cô là miếng thịt treo bên mồm sói từ lâu, cô lại tức anh ách không chịu nổi.
Mặt cô không đỏ, nhưng vành tai lại ửng lên như sắp chảy máu.
Lúc trước nếu cô biết trong tương lai người đàn ông này sẽ nói ra một câu vô liêm sỉ như vậy thì chắc chắn dù có chết cô cũng sẽ không đến căn cứ XI, có chết cũng sẽ không tự tạo ra bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào cho tên này nữa.
Cô khựng lại, mãi cũng không tìm được lý do thoái thác nào, cuối cùng chỉ biết chạy trối chết về phòng ngủ mình mang dép lê vào, rồi lại ném di động lên trên giường, giẫm bình bịch ở trong phòng một lúc lâu. Sau đó cô lờ mờ nghe thấy âm thanh mảnh thủy tinh được quét vang lên từ phòng bếp.
Phong Lăng bỗng xoay người đi ra ngoài, thấy bóng lưng cao to đang quét sàn trong phòng bếp của người đàn ông kia thì nói: “Để tôi quét.”
Lệ Nam Hành nghe tiếng động quay lại nhìn cô, khi thấy cô xỏ dép vào thật rồi thì mới đời mắt đi, tiếp tục quét sàn, vừa quét vừa hờ hững nói: “Em cứ đi nghịch điện thoại mới đi, vẫn còn đang bị thương mà. Trên sàn vẫn chưa quét sạch đâu, cẩn thận không lại bị đứt chân, lúc đó anh lại phải bôi thuốc cho chân em nữa, được một mà lại mất mười.”
Phong Lăng: “...”
Bây giờ mới biết cô đang bị thương à?
Sao vừa rồi, lúc cưỡng hôn cô, anh không nhớ đến chuyện cô đang bị thương?
Phong Lăng thấy bên chỗ anh đúng là không cần mình phải xen tay vào, mắt lại đời đến cái cốc cà phê khác còn nguyên vẹn không sứt mẻ đặt trên khay trà, ngẫm nghĩ lại giá thành của cái cốc này một hồi, sau đó đứt khoát quay về phòng ngủ.
Cô quay phắt lại trừng mắt chất vấn anh ý nghĩa của hai chữ này, nhưng lại thấy hình phản chiếu từ trong ánh mắt của anh đều là cô, lời đến đầu môi bỗng chốc nghẹn lại.
“Chủ động hôn anh đi, năm phút.”
Chủ động hôn anh?
Còn hôn đến năm phút?
Trong đầu Phong Lăng bỗng chỉ có một ý nghĩ: “Không thể, anh đừng có mơ.”
Lệ Nam Hành nhìn cô giận đến mức trợn tròn mắt thì nhếch miệng cười: “Vậy lên giường anh ngủ một đêm?”
Ngủ một đêm này có hai nghĩa, rõ ràng lời nói của anh không thể chỉ đơn giản như vậy được, chắc chắn có nghĩa bóng to lớn ở phía sau nữa.
“Anh đừng có vô liêm sỉ như thế.”
“Ừ, anh vô liêm sỉ nhiều năm lắm rồi, khi trước, lúc vừa bắt đầu theo đuổi em thì có ngày nào mà không bị em mắng chửi đâu, nghe em mắng ba chữ này suốt bao năm qua, anh cũng đã quá quen với nó rồi, tránh cho vô duyên vô cớ lại bị mắng oan, phải không.”
Phong Lăng không thể chịu nổi nữa, cô đẩy anh mà chẳng đẩy ra được, nhíu mày lại nói: “Lệ Nam Hành, sau này anh đừng có hôn tôi nữa, cũng đừng có kiểu đang nói chuyện lại bỗng hôn tôi, tôi...”
Cô còn chưa nói hết câu thì anh đã không nói không rằng cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cách chuẩn xác. Lúc cô đang trợn tròn mắt giãy giụa, để tránh vết thương của cô bị chạm tới trong lúc nóng giận, anh kịp thời thả lỏng, ôm lấy cô gái nhỏ đang bừng bừng lửa giận, để cô tựa vào tủ bát để cô khỏi bị ngã, tiếp đó kề sát bên tai cô nói nhỏ: “E là anh không làm được chuyện này, nếu làm được thì lúc trước sao mà theo đuổi tảng băng nhỏ như em được cơ chứ?”
Phong Lăng: “...”
Lúc này người đàn ông nắm lấy tay cô, đan các ngón tay vào nhau, mười ngón dùng sức dây dưa qua lại, nắm thật chặt. Sau đó anh khẽ kéo tay cô lên trên: “Nếu không em tát anh đi? Sau đấy thì đi tìm người làm lại một cái cốc giống y đúc cái vừa rồi?”
“... Anh.”
Hôn cũng đã hôn rồi, nhưng vì cô không đồng ý với cái yêu cầu vô lại của anh là chủ động hôn anh năm phút, cho nên nụ hôn vừa rồi là vô ích sao?
“Hửm?” Người đàn ông vẫn ôm cô, đầu kề sát bên tai cô, cứ như thể giam cô vào lồng ngực như bây giờ khiến anh rất thoải mái. Giọng nói của anh trở nên trầm thấp và lười biếng, âm thanh quanh quẩn bên tai cô, chỉ một chữ thôi cũng khiến lòng cô run lên.
Cô nhắm mắt lại để tự điều chỉnh cảm xúc của bản thân: “Tôi đi tìm người đặt lại.”
“Cứ phải quanh co phí sức như thế à? Cách đơn giản nhất đang ở ngay trước mặt em mà, dù làm qua loa thôi anh cũng chấp nhận hết.”
“Tôi không chấp nhận.” Giọng của Phong Lăng lạnh dần đi: “Lệ Nam Hành, tôi thật sự nghi ngờ sao anh có thể thực hiện được ba chữ vô liêm sỉ này triệt để đến thế, dám dùng một chiếc cốc để uy hiếp tôi...”
Anh khẽ cười đáp: “Có lẽ trong mắt em chuyện này là vô liêm sỉ, vậy sao em không nghĩ tới chuyện nhiều năm qua anh bỏ ra bao nhiêu tâm huyết với em, nhưng chỉ đổi lại được bấy nhiêu lo lắng, kiêng dè của em? Dù cho trước kia cuối cùng em cũng đã chịu bước một bước về phía anh, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn một bước ấy mà thôi, sau đó em lập tức lùi lại cả trăm bước. Phong Lăng, vì anh đã lún quá sâu vào em nên mới chiều chuộng em như thế, dù biết rõ tình cảm em dành cho anh chưa đến mức có thể khiến em vượt lên lý trí, nhưng vẫn luôn muốn chờ xem đến khi nào em mới có thể thật sự yên tâm bước về phía anh...”
Phong Lăng rũ mắt không nói gì, nói cô không cảm động là giả, nhưng sau khi cơn cảm động qua đi, cô bỗng đạp mạnh xuống bàn chân của người đàn ông kia.
Đáng tiếc, cô để chân trần nên lực giẫm chỉ nhẹ hều như một cục bông rơi xuống chân anh, độ sát thương hầu như là bằng không.
Sau khi người đàn ông kia bị cô đạp một cái thì chỉ im lặng, nhưng rồi anh bỗng dứt khoát nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô, hạ giọng nói:
“Phải tới khi nào em mới có thể thật lòng cười một cái với anh đây, hay khóc vì anh một lần cũng được? Lẽ nào phải bức anh đến mức đè em lên giường thì lúc đó em mới có thể khóc được sao?”
Ánh mắt của Phong Lăng lóe lên, nhưng trái tim lại không kìm được nóng hừng hực, cô dời mắt sang chỗ khác rồi nói: “Anh có muốn để tôi đi mang dép vào không đây?”
Phong Lăng đánh trống lảng bằng một câu nói khá mất tự nhiên, khiến người đàn ông kia bỗng bật cười, rõ ràng là đang cười cô động lòng mà lại không chịu thể hiện ra, cười cách cô đổi chủ đề quá ngốc, hơn nữa còn cười không chút nể nang.
Nhưng nếu cô cứ giữ nguyên tư thế giam lỏng như vậy thì đúng thật không tốt cho vết thương lắm. Lệ Nam Hành cũng không định ép cô vào lúc này, khi chưa bén lửa, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Phong Lăng vừa được tự do đã lập tức tránh sang bên cạnh một bước, cô xoay người định đi ra ngoài nhưng rồi lại khựng lại, không quay đầu mà nói một câu: “Tôi lặp lại lần, sau này anh đừng có cưỡng hôn tôi nữa.”
Người đàn ông kia bình tĩnh đáp: “Anh thấy em cũng rất hưởng thụ mà.”
Phong Lăng oán giận: “Tôi đã bảo sao anh cứ khăng khăng muốn giữ tôi lại, lúc anh Mặc và cô Mặc đưa tôi đến đây chắc cũng không ngờ anh lại không biết xấu hổ như thế. Biết rõ trên người tôi có vết thương không được vận động mạnh, cơ thể thì bị điện giật đến giờ vẫn chưa có chút sức lực nào, ngay từ đầu anh đã rắp tâm muốn hại người rồi.”
Lệ Nam Hành khẽ mỉm cười: “Anh đâu chỉ rắp tâm hại em ngay từ đầu, anh đã bắt đầu nổi lòng tham ngay từ năm em mười ba tuổi rồi cơ.” '
Phong Lăng: “...”
Năm cô mười ba tuổi?
Là cái lần cô rơi vào bể tắm trong phòng xông hơi kia, sau đó bị anh xé áo mà bất cẩn nhìn thấy ngực mình đó sao?
Trong vài giây ngắn ngủi mà trên mặt cô đã thay đổi biết bao nhiêu vẻ mặt, muôn màu muôn vẻ, đủ mọi loại cảm xúc.
Muốn mắng một câu nhưng lại phát hiện mình không thể thốt ra lời.
Nhưng nếu không mắng, nghe như thể người đàn ông này đã xem cô là miếng thịt treo bên mồm sói từ lâu, cô lại tức anh ách không chịu nổi.
Mặt cô không đỏ, nhưng vành tai lại ửng lên như sắp chảy máu.
Lúc trước nếu cô biết trong tương lai người đàn ông này sẽ nói ra một câu vô liêm sỉ như vậy thì chắc chắn dù có chết cô cũng sẽ không đến căn cứ XI, có chết cũng sẽ không tự tạo ra bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào cho tên này nữa.
Cô khựng lại, mãi cũng không tìm được lý do thoái thác nào, cuối cùng chỉ biết chạy trối chết về phòng ngủ mình mang dép lê vào, rồi lại ném di động lên trên giường, giẫm bình bịch ở trong phòng một lúc lâu. Sau đó cô lờ mờ nghe thấy âm thanh mảnh thủy tinh được quét vang lên từ phòng bếp.
Phong Lăng bỗng xoay người đi ra ngoài, thấy bóng lưng cao to đang quét sàn trong phòng bếp của người đàn ông kia thì nói: “Để tôi quét.”
Lệ Nam Hành nghe tiếng động quay lại nhìn cô, khi thấy cô xỏ dép vào thật rồi thì mới đời mắt đi, tiếp tục quét sàn, vừa quét vừa hờ hững nói: “Em cứ đi nghịch điện thoại mới đi, vẫn còn đang bị thương mà. Trên sàn vẫn chưa quét sạch đâu, cẩn thận không lại bị đứt chân, lúc đó anh lại phải bôi thuốc cho chân em nữa, được một mà lại mất mười.”
Phong Lăng: “...”
Bây giờ mới biết cô đang bị thương à?
Sao vừa rồi, lúc cưỡng hôn cô, anh không nhớ đến chuyện cô đang bị thương?
Phong Lăng thấy bên chỗ anh đúng là không cần mình phải xen tay vào, mắt lại đời đến cái cốc cà phê khác còn nguyên vẹn không sứt mẻ đặt trên khay trà, ngẫm nghĩ lại giá thành của cái cốc này một hồi, sau đó đứt khoát quay về phòng ngủ.
Bình luận facebook