Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1070
Chương 1081: Ngoại truyện (343)
Nhờ Tiểu Hứa giới thiệu Phong Lăng với Thẩm Mục, cô đã được đưa đến chỗ cô Mặc.
Không giống với đứa nhóc trẻ người non dạ nhà ngài Ritter, cô Mặc - Quý Noãn không dễ gì trao hết niềm tin và sự tín nhiệm của mình cho cô nhưng không lâu sau, từ một người xa lạ, Quý Noãn đã dần dần thích ứng và tin tưởng vào nhân phẩm của cô.
Quý Noãn là một người phụ nữ như thế nào? Phong Lăng cũng không biết phải miêu tả sao mới phải.
Chỉ có thể nói, tất cả những gì mà Quý Noãn có thì Phong Lăng đều không có, và ngược lại, những gì Phong Lăng có, cô ấy đều không có.
Tính tình của hai người vừa hay có thể bù trừ cho nhau.
Phong Lăng rất kiệm lời nhưng cô luôn tận tâm tận lực, làm tốt công việc vệ sĩ cho Quý Noãn. Quý Noãn thì thường lôi kéo cô nói chuyện với cô ấy. Mặc dù phần lớn thời gian đều là một mình Quý Noãn độc thoại, nhưng cô vẫn ở bên cạnh mà yên lặng lắng nghe, yên lặng quan sát.
Trong cuộc hôn nhân và tình yêu giữa Quý Noãn và anh Mặc, Phong Lăng có thể thấy được rất nhiều thứ mà từ trước đến nay cô chưa từng tưởng tượng đến. Ví dụ như giữa một người con trai và một người con gái có thể có thể có được một mối tình sâu đậm đến mức không thể rời nhau ra được. Ví dụ như chuyện tình cảm không phải là thứ cứ yêu đương qua loa xong thì có thể kết thúc, có rất nhiều người vẫn một lòng chung thủy với tình cảm cũng như cuộc hôn nhân của mình, nó không chỉ đơn giản là một cuộc tình, mà sẽ là cả một cuộc đời.
Còn về cách anh Mặc đối xử với Quý Noãn, cho dù anh ta không hay nhắc đến Quý Noãn nhưng từ tình cảm của họ, Phong Lăng có thể nhận ra được, bọn họ sẽ ở bên nhau đến đời đời kiếp kiếp.
Mỗi ngày, ngoài việc ở bên cạnh Quý Noãn, đứng canh giữ ở cửa phòng làm việc của cô ấy thì thỉnh thoảng, Phong Lăng cũng dành ra một vài tiếng để đến Tập đoàn Mặc thị gặp mấy người anh em được căn cứ XI cử đến. Có điều ngày trước lúc ở căn cứ, cô chưa từng gặp những người này, không rõ trước đây họ ở trong đội nào. Thế nhưng chỉ cần nhìn vào thân thủ của họ, chắc chắc ai ai cũng rất lợi hại, nếu không họ cũng sẽ không được cử đến làm việc bên cạnh anh Mặc.
Sau nửa tháng đến Hải Thành, Phong Lăng đến Tập đoàn Mặc thị lần nữa. Cô vừa mới bước vào đã nhìn thấy một người đàn ông để đầu húi cua đang vẫy tay với mình: “Lại đây.”
Sau khi bố trí ổn thỏa cho Phong Lăng, Tiểu Hứa đã quay về Mỹ, gần đây không có người quen nào ở bên cạnh cô cả. Thấy người kia mặc một bộ vest màu đen nhưng trước *** có ký hiệu XI rất nhỏ mà người khác rất khó nhận ra, chắc chắn đây là người của căn cứ XI, Phong Lăng mới tiến đến.
Người ấy nhìn thấy Phong Lăng đi tới, nhoẻn miệng cười với cô: “Sao thế, không nhớ tôi nữa hả?” Phong Lăng liếc nhìn anh ta với vẻ ngờ vực: “Nhớ gì cơ? Chúng ta từng gặp nhau à?”
“Chậc, em gái Phong Lăng, trí nhớ của em kém thật đấy! Nhớ năm em mười ba tuổi, khi mới vào căn cứ XI, anh vẫn còn ở đội Một, khi ấy em thường được Hàn Kình gọi đến đội Một để học lỏm, anh đã đưa cho em rất nhiều nước khoáng, vậy mà em lại không thèm nhớ anh?”
Phong Lăng đứng ngẩn người một lúc lâu mới nhớ ra: “Nói ra mới nhớ, đúng là có chút ấn tượng. Nhưng sau khi tôi vào đội Một thì anh đã...”
“Anh đã đi theo anh Mặc từ lâu rồi, mấy người có chút thực lực trong nhóm bọn anh đều ra ngoài làm việc cùng nhau cả, bây giờ đều ở chỗ của anh Mặc. Nhưng mà bọn anh thật sự không ngờ ràng cậu nhóc gầy loắt choắt trước kia lại là một cô gái. Lần trước khi người của bọn anh đón em ở sân bay, anh đã phải ngắm kỹ em một lúc, lúc chắc chắn em thật sự là Phong Lăng, anh đã rất kinh ngạc đấy! Nhưng sau khi nghe anh Hứa nói qua về tình hình của em, anh cảm thấy rất thương em. Từ bé đã không có chỗ nương tựa, bản thân phải tìm một nơi để nương náu nên mới cải trang thành con trai, cũng không dễ dàng gì.”
Mặc dù Phong Lãng cảm thấy rất vui khi người khác có thể hiểu cho mình, nhưng cô không có thói quen nói về những chuyện đã trải qua và những gian khổ mà bản thân đã từng chịu đựng, vậy nên Phong Lăng cũng không nói gì thêm.
Nhưng như vậy cũng tốt, sau này cô sẽ không đến mức không có một người bạn nào ở bên cạnh.
Anh ta gọi cô một tiếng “em gái” cũng chẳng sai, dù sao thì hai người họ đều là xuất thân từ đội Một, đều được huấn luyện viên Hàn Kình dẫn dắt, tiếng “em gái” này cũng không có gì là lạ.
Không đợi Phong Lăng nghĩ đến những chuyện khác, bả vai cô đột nhiên nặng trĩu, người đàn ông bất ngờ khoác một tay lên bả vai cô, tỏ vẻ như anh em thân thiết, rồi lại quay ra tuyên bố với mấy anh em đứng phía sau: “Sau này, em ấy chính là em gái của chúng ta. Trông em ấy gầy vậy thôi nhưng lợi hại lắm. Nói trước với mọi người, đừng có mà đắc tội với em ấy nhé.”
Đám người này không chỉ có người của căn XI mà còn có cả những vệ sĩ được trọng dụng của Tập đoàn Mặc thị, dù sao thì cũng đều là những người có năng lực. Bất ngờ bị giới thiệu như vậy, Phong Lăng hơi ngại ngùng, không dám nói câu nào.
Ai ngờ, người anh em này vừa dứt lời, mười mấy người đàn ông cường tráng khác đã chạy tới rồi vây xung quanh Phong Lăng, từng người một đưa tay ra giới thiệu bản thân một cách vui mừng phấn khởi.
“Anh tên Triệu Hàn Sơn!”
“Anh tên Hách Binh!”
“Anh tên Trâu Dương!”
Người đàn ông vừa khoác vai cô, gọi cô là “em gái” tên là Bạch Khải, mọi người đều gọi anh ta là Bạch Khai Thủy (nước lọc).
Mấy người đàn ông cường tráng này, ai nấy đều cao trên mét tám, ùn ùn kéo tới. Lần đầu tiên, Phong Lăng cảm thấy cơ thể cao một mét bảy của mình bị lọt thỏm giữa đám người...
Bạch Khải đứng ở bên cạnh cười khì khì: “Em gái Phong Lăng, em không cần quá thận trọng như thế đâu. Trước khi đi, Tiểu Hứa cũng đã căn dặn rồi. Nói rằng nếu như em bị mất một cọng tóc hay là phải chịu một chút tủi thân nào khi ở Hải Thành, Lệ lão đại sẽ xử gọn luôn cả đội bọn anh. Câu này nghe có vẻ bâng quơ nhưng cẩn thận mà ngẫm lại thì đúng là dọa chết người. Lệ lão đại đã 'truyền' lời rồi, ai dám động đến em, thì chính là kẻ thù của cả căn cứ XI, cũng là kẻ thù của anh Mặc luôn. Em yên tâm, bọn anh nhất định sẽ chăm sóc tận tình, không để bất kỳ ai bắt nạt em.”
Đám đàn ông cường tráng khi nghe thấy vậy thì vây quanh cô càng chặt hơn, dường như bọn họ muốn bao lấy cô để không cho người đi qua đường trong Tập đoàn Mặc thị nhìn thấy, nhất định không cho nhìn.
Nực cười, căn cứ XI của bọn họ còn thêm cả vệ sĩ của Tập đoàn Mặc thị cộng lại hơn chục người, toàn là đàn ông con trai với nhau, hiếm lắm mới có được một người con gái, lại còn xinh đẹp như thế. Bọn họ nhất định không để cho người khác cướp mất “miếng thịt” này.
Mặc kệ Lệ lão đại và Tiểu Hứa có căn đặn gì hay không, dù sao cô em gái này vẫn là của bọn họ, ai cũng không được nhòm ngó đến.
Phong Lăng đã đến Hải Thành được nửa tháng, từ lúc đó đến nay, cô vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cho Quý Noãn, không ngờ rằng, hôm nay cô chỉ đến Mặc thị một lúc mà lại gặp phải cảnh tượng nhiệt tình thế này...
Lúc này, anh Mặc vẫn đang họp, cô cũng không có việc gì để làm, chỉ có thể đi cùng với mấy người đang vây xung quanh, sau đấy nghe bọn họ nhắc nhở.
Thật ra Phong Lăng rất muốn nói rằng, trên thế giới này, người có thể dễ dàng bắt nạt được cô có lẽ vẫn chưa chào đời.
Cho dù khi xưa cô ở trong khu vực nguy hiểm của phần tử khủng bố, cùng lắm cũng chỉ là nguy hiểm một chút mà thôi. Muốn bắt nạt được cô? Đâu có dễ như vậy
Nhờ Tiểu Hứa giới thiệu Phong Lăng với Thẩm Mục, cô đã được đưa đến chỗ cô Mặc.
Không giống với đứa nhóc trẻ người non dạ nhà ngài Ritter, cô Mặc - Quý Noãn không dễ gì trao hết niềm tin và sự tín nhiệm của mình cho cô nhưng không lâu sau, từ một người xa lạ, Quý Noãn đã dần dần thích ứng và tin tưởng vào nhân phẩm của cô.
Quý Noãn là một người phụ nữ như thế nào? Phong Lăng cũng không biết phải miêu tả sao mới phải.
Chỉ có thể nói, tất cả những gì mà Quý Noãn có thì Phong Lăng đều không có, và ngược lại, những gì Phong Lăng có, cô ấy đều không có.
Tính tình của hai người vừa hay có thể bù trừ cho nhau.
Phong Lăng rất kiệm lời nhưng cô luôn tận tâm tận lực, làm tốt công việc vệ sĩ cho Quý Noãn. Quý Noãn thì thường lôi kéo cô nói chuyện với cô ấy. Mặc dù phần lớn thời gian đều là một mình Quý Noãn độc thoại, nhưng cô vẫn ở bên cạnh mà yên lặng lắng nghe, yên lặng quan sát.
Trong cuộc hôn nhân và tình yêu giữa Quý Noãn và anh Mặc, Phong Lăng có thể thấy được rất nhiều thứ mà từ trước đến nay cô chưa từng tưởng tượng đến. Ví dụ như giữa một người con trai và một người con gái có thể có thể có được một mối tình sâu đậm đến mức không thể rời nhau ra được. Ví dụ như chuyện tình cảm không phải là thứ cứ yêu đương qua loa xong thì có thể kết thúc, có rất nhiều người vẫn một lòng chung thủy với tình cảm cũng như cuộc hôn nhân của mình, nó không chỉ đơn giản là một cuộc tình, mà sẽ là cả một cuộc đời.
Còn về cách anh Mặc đối xử với Quý Noãn, cho dù anh ta không hay nhắc đến Quý Noãn nhưng từ tình cảm của họ, Phong Lăng có thể nhận ra được, bọn họ sẽ ở bên nhau đến đời đời kiếp kiếp.
Mỗi ngày, ngoài việc ở bên cạnh Quý Noãn, đứng canh giữ ở cửa phòng làm việc của cô ấy thì thỉnh thoảng, Phong Lăng cũng dành ra một vài tiếng để đến Tập đoàn Mặc thị gặp mấy người anh em được căn cứ XI cử đến. Có điều ngày trước lúc ở căn cứ, cô chưa từng gặp những người này, không rõ trước đây họ ở trong đội nào. Thế nhưng chỉ cần nhìn vào thân thủ của họ, chắc chắc ai ai cũng rất lợi hại, nếu không họ cũng sẽ không được cử đến làm việc bên cạnh anh Mặc.
Sau nửa tháng đến Hải Thành, Phong Lăng đến Tập đoàn Mặc thị lần nữa. Cô vừa mới bước vào đã nhìn thấy một người đàn ông để đầu húi cua đang vẫy tay với mình: “Lại đây.”
Sau khi bố trí ổn thỏa cho Phong Lăng, Tiểu Hứa đã quay về Mỹ, gần đây không có người quen nào ở bên cạnh cô cả. Thấy người kia mặc một bộ vest màu đen nhưng trước *** có ký hiệu XI rất nhỏ mà người khác rất khó nhận ra, chắc chắn đây là người của căn cứ XI, Phong Lăng mới tiến đến.
Người ấy nhìn thấy Phong Lăng đi tới, nhoẻn miệng cười với cô: “Sao thế, không nhớ tôi nữa hả?” Phong Lăng liếc nhìn anh ta với vẻ ngờ vực: “Nhớ gì cơ? Chúng ta từng gặp nhau à?”
“Chậc, em gái Phong Lăng, trí nhớ của em kém thật đấy! Nhớ năm em mười ba tuổi, khi mới vào căn cứ XI, anh vẫn còn ở đội Một, khi ấy em thường được Hàn Kình gọi đến đội Một để học lỏm, anh đã đưa cho em rất nhiều nước khoáng, vậy mà em lại không thèm nhớ anh?”
Phong Lăng đứng ngẩn người một lúc lâu mới nhớ ra: “Nói ra mới nhớ, đúng là có chút ấn tượng. Nhưng sau khi tôi vào đội Một thì anh đã...”
“Anh đã đi theo anh Mặc từ lâu rồi, mấy người có chút thực lực trong nhóm bọn anh đều ra ngoài làm việc cùng nhau cả, bây giờ đều ở chỗ của anh Mặc. Nhưng mà bọn anh thật sự không ngờ ràng cậu nhóc gầy loắt choắt trước kia lại là một cô gái. Lần trước khi người của bọn anh đón em ở sân bay, anh đã phải ngắm kỹ em một lúc, lúc chắc chắn em thật sự là Phong Lăng, anh đã rất kinh ngạc đấy! Nhưng sau khi nghe anh Hứa nói qua về tình hình của em, anh cảm thấy rất thương em. Từ bé đã không có chỗ nương tựa, bản thân phải tìm một nơi để nương náu nên mới cải trang thành con trai, cũng không dễ dàng gì.”
Mặc dù Phong Lãng cảm thấy rất vui khi người khác có thể hiểu cho mình, nhưng cô không có thói quen nói về những chuyện đã trải qua và những gian khổ mà bản thân đã từng chịu đựng, vậy nên Phong Lăng cũng không nói gì thêm.
Nhưng như vậy cũng tốt, sau này cô sẽ không đến mức không có một người bạn nào ở bên cạnh.
Anh ta gọi cô một tiếng “em gái” cũng chẳng sai, dù sao thì hai người họ đều là xuất thân từ đội Một, đều được huấn luyện viên Hàn Kình dẫn dắt, tiếng “em gái” này cũng không có gì là lạ.
Không đợi Phong Lăng nghĩ đến những chuyện khác, bả vai cô đột nhiên nặng trĩu, người đàn ông bất ngờ khoác một tay lên bả vai cô, tỏ vẻ như anh em thân thiết, rồi lại quay ra tuyên bố với mấy anh em đứng phía sau: “Sau này, em ấy chính là em gái của chúng ta. Trông em ấy gầy vậy thôi nhưng lợi hại lắm. Nói trước với mọi người, đừng có mà đắc tội với em ấy nhé.”
Đám người này không chỉ có người của căn XI mà còn có cả những vệ sĩ được trọng dụng của Tập đoàn Mặc thị, dù sao thì cũng đều là những người có năng lực. Bất ngờ bị giới thiệu như vậy, Phong Lăng hơi ngại ngùng, không dám nói câu nào.
Ai ngờ, người anh em này vừa dứt lời, mười mấy người đàn ông cường tráng khác đã chạy tới rồi vây xung quanh Phong Lăng, từng người một đưa tay ra giới thiệu bản thân một cách vui mừng phấn khởi.
“Anh tên Triệu Hàn Sơn!”
“Anh tên Hách Binh!”
“Anh tên Trâu Dương!”
Người đàn ông vừa khoác vai cô, gọi cô là “em gái” tên là Bạch Khải, mọi người đều gọi anh ta là Bạch Khai Thủy (nước lọc).
Mấy người đàn ông cường tráng này, ai nấy đều cao trên mét tám, ùn ùn kéo tới. Lần đầu tiên, Phong Lăng cảm thấy cơ thể cao một mét bảy của mình bị lọt thỏm giữa đám người...
Bạch Khải đứng ở bên cạnh cười khì khì: “Em gái Phong Lăng, em không cần quá thận trọng như thế đâu. Trước khi đi, Tiểu Hứa cũng đã căn dặn rồi. Nói rằng nếu như em bị mất một cọng tóc hay là phải chịu một chút tủi thân nào khi ở Hải Thành, Lệ lão đại sẽ xử gọn luôn cả đội bọn anh. Câu này nghe có vẻ bâng quơ nhưng cẩn thận mà ngẫm lại thì đúng là dọa chết người. Lệ lão đại đã 'truyền' lời rồi, ai dám động đến em, thì chính là kẻ thù của cả căn cứ XI, cũng là kẻ thù của anh Mặc luôn. Em yên tâm, bọn anh nhất định sẽ chăm sóc tận tình, không để bất kỳ ai bắt nạt em.”
Đám đàn ông cường tráng khi nghe thấy vậy thì vây quanh cô càng chặt hơn, dường như bọn họ muốn bao lấy cô để không cho người đi qua đường trong Tập đoàn Mặc thị nhìn thấy, nhất định không cho nhìn.
Nực cười, căn cứ XI của bọn họ còn thêm cả vệ sĩ của Tập đoàn Mặc thị cộng lại hơn chục người, toàn là đàn ông con trai với nhau, hiếm lắm mới có được một người con gái, lại còn xinh đẹp như thế. Bọn họ nhất định không để cho người khác cướp mất “miếng thịt” này.
Mặc kệ Lệ lão đại và Tiểu Hứa có căn đặn gì hay không, dù sao cô em gái này vẫn là của bọn họ, ai cũng không được nhòm ngó đến.
Phong Lăng đã đến Hải Thành được nửa tháng, từ lúc đó đến nay, cô vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cho Quý Noãn, không ngờ rằng, hôm nay cô chỉ đến Mặc thị một lúc mà lại gặp phải cảnh tượng nhiệt tình thế này...
Lúc này, anh Mặc vẫn đang họp, cô cũng không có việc gì để làm, chỉ có thể đi cùng với mấy người đang vây xung quanh, sau đấy nghe bọn họ nhắc nhở.
Thật ra Phong Lăng rất muốn nói rằng, trên thế giới này, người có thể dễ dàng bắt nạt được cô có lẽ vẫn chưa chào đời.
Cho dù khi xưa cô ở trong khu vực nguy hiểm của phần tử khủng bố, cùng lắm cũng chỉ là nguy hiểm một chút mà thôi. Muốn bắt nạt được cô? Đâu có dễ như vậy