• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Gió ấm không bằng anh thâm tình 2024 waka (140 Viewers)

  • Chap-1068

Chương 1079: Ngoại truyện (341)





Một tiếng “ưm” này của cô khiến người đàn ông vốn dĩ đã bình tĩnh, bất ngờ siết chặt lấy cằm Phong Lăng nhìn cô. Bầu không khí yên bình lúc này như sắp bị xé toạc, có một áp lực nào đó đang dần đè nặng lên người Phong Lăng khiến cô cố gắng mở mắt theo bản năng, nhưng chỉ có thể hé được một lát, lờ mờ thấy người đàn ông đang kề sát bên mình.
Sắc mặt của Lệ Nam Hành vì dục vọng mà càng trở nên thâm trầm, khuôn mặt đẹp trai bị che khuất một phần bởi ánh sáng, bóng của anh đang đổ xuống mặt cô.
“Còn chưa chịu tỉnh?” Người đàn ông thấp giọng hỏi, nhưng giọng điệu của anh vẫn rất dịu dàng.
Phong Lăng cứ nhìn anh mãi, chậm rãi, từ từ, chớp mắt vài cái.
Cô cứ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Có nhớ ra đây là đâu không? Nhớ ra tôi là ai không? Có ý thức được mình đang ở trong hoàn cảnh nào không?” Người đàn ông nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt sâu thẳm, sắc bén.

Phong Lăng cứ nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ nhìn anh chằm chằm, dường như trước mắt có vô số hình ảnh đang chồng chéo lên nhau, dường như ở một nơi nào đó trong trái tìm đã bị cô che kín đang rực sáng, ấm áp lên. Có vẻ như cơ thể người đàn ông này được bao phủ bởi một vầng sáng khiến người khác phải si mê, giống như một người được ông trời cử xuống bước vào trái tim đầy tăm tối, lạnh lẽo của mình, vẫn luôn ở một góc sâu thảm nào đó, chưa từng rời khỏi trái tìm của cô vậy. Phong Lăng đã dựng lên một bức tường rất cao để không cho ánh sáng của anh có thể lọt ra ngoài, để cô có thể ép buộc bản thân quên đi cái thứ ánh sáng vừa rực rỡ, vừa ấm áp ấy, quên đi rằng anh vẫn đang ở một nơi nào đó trong tìm, chưa từng bước ra khỏi nơi ấy bao giờ.

Men rượu đã lan khắp cơ thể.

Có đôi lúc, con người ta rơi vào tình trạng say xỉn mới bắt đầu tuôn ra những suy nghĩ chất chứa trong đầu một cách mạnh mẽ chứ không còn bị bản thân ép buộc giấu kín nữa.

Đột nhiên Phong Lăng nở nụ cười, đôi mắt đang phản chiếu hình bóng của Lệ Nam Hành, cô nằm ở đó, nói bằng giọng khàn khàn: “Lệ Nam Hành... Em thích anh...”

Phong Lăng không nhìn rõ ánh sáng bất ngờ lấp lánh từ trong đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông, cô cứ nhìn chăm chăm vào Lệ Nam Hành, nói với vẻ cứng nhắc, nghẹn ngào: “Nhưng mà... anh đã kết hôn rồi... báo chí viết anh đã cưới con gái nhà họ Phong... người anh cưới không phải Phong Minh Châu... vậy thì là ai chứ...” Cô liếm môi rồi nhìn anh, nở một nụ cười tự giễu: “Em thích anh... rất thích... rất thích... thích đến mức khi bị đuổi ra khỏi căn cứ... em đã từng nghĩ vứt bỏ luôn lòng tự trọng của mình đi cũng được...”

“Nhưng... nhưng mà...” Cô nhìn anh, trong hốc mắt bất ngờ rưng rưng nước mắt, cho dù nó chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi lại biến mất, nhưng không có nghĩa là cô không biết khóc, chỉ là sức kìm chế của cô quá mãnh liệt, đã nén toàn bộ sự tủi thân, uất ức xuống: “Nhưng... em không thể nào vừa gọi anh là anh rể... vừa không biết xấu hổ mà thích anh được...”

Vốn dĩ Lệ Nam Hành rất xúc động vì hiếm khi Phong Lăng chịu nói ra lời thật lòng của mình, nhưng chỉ vì câu nói cuối cùng của cô mà anh bỗng khựng lại.

Anh rể?

Anh rể gì chứ?

Ngay sau đó, cô gái tóc ngắn đang rưng rưng nước mắt như sắp muốn khóc bỗng ngẩng đầu lên, đôi môi ấm nóng mềm mại của cô hôn lên môi của anh nhưng cô không biết phải hôn như thế nào, cho dù đã từng được anh hôn rất nhiều lần nhưng cô cũng không biết là nên đáp lại anh thế nào cho đúng. Giờ phút này, Phong Lăng thật sự rất khờ khạo, cứ lúng túng chạm vào môi anh, ngốc đến mức ngay cả việc dùng đầu lưỡi để tách đôi môi của anh ra cũng không biết, chỉ biết mở miệng khẽ mút lấy môi anh.

Đầu óc của Lệ Nam Hành vừa mới lóe lên được chút nghi hoặc thì lại bị tình cảm dục vọng như sét từ trên trời giáng xuống làm cho tan biến hết. Sống lưng anh có hơi cứng đờ, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô gái say khướt mãi không chịu tỉnh. Anh giơ tay, nâng cằm của cô lên, không suy nghĩ nhiều, đáp trả cô bằng nụ hôn mãnh liệt. Anh biến bị động thành chủ động, nhanh chóng tách hai hàm răng của cô ra, dùng lưỡi mình quấn quýt lấy lưỡi của cô, càng hôn càng mãnh liệt.

Mặc dù khi ở căn cứ, dãi nắng dầm mưa nhưng nước da của cô vẫn rất trắng, khỏe mạnh. Lông mi của cô rất dài, đôi mắt rất to và có hồn. Mỗi lần đối mặt với bia ngắm bắn, đôi mắt ấy sáng lấp lánh và tràn đầy tự tin, khi nhắm mắt lại, hai hàng lông mi tựa hai cánh chim màu đen, khiến người khác nhìn vào cảm thấy động lòng. Lúc này, vì nụ hôn mãnh liệt mà hai hàng lông mi cứ rung lên liên tục.


Tiểu Hứa không hiểu chuyện gì, Lệ Nam Hành không đợi thêm nữa mà nhanh chóng lách người qua xe đẩy đồ ăn, thờ ơ lướt người qua Tiểu Hứa rồi nhanh chóng đi ra ngoài.


Tiểu Hứa quay đầu lại nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Lệ lão đại, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Khi đẩy xe thức ăn vào trong phòng, trông thấy Phong Lăng vẫn còn say giấc nồng, khóe miệng Tiểu Hứa khẽ giật giật, anh ta đành phải để xe thức ăn ở một bên. Lúc nghĩ đến lời Lệ lão đại nói khi nãy là không được để cho Phong Lăng chịu một chút tủi thân nào, ý nghĩ muốn gọi cô dậy cũng tiêu tan trong nháy mắt, Tiểu Hứa đành phải ra ngoài đợi.


Hôm qua, Phong Lăng đã uống rượu lúc ở trên máy bay, đến khách sạn thì ngủ nguyên cả một buổi sáng, mãi đến khi ánh mặt mặt trời lên đến đỉnh đầu, chiếu rọi xuống, cô mới chau mày tỉnh dậy. Sau khi trở mình, cô mới dần tỉnh táo trở lại, đột nhiên ý thức được trước đó mình đang ở trên máy bay để đến Hải Thành, vậy bây giờ cô đang ở đâu đây?


Phong Lăng chợt mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ giống như là khách sạn, rồi bất ngờ ngồi bật dậy, ngó xung quanh, không có ai khác ngoài cô.


Ngồi trên giường một lúc lâu cũng không thể nhớ ra được bản thân đã đến khách sạn bằng cách nào, cô tìm khắp xung quanh thì thấy chiếc điện thoại của mình, xem thời gian đã là hơn mười hai giờ trưa rồi.


Cô đã ngủ lâu vậy cơ á?


Cô xuống máy bay bằng cách nào thế...?


Lúc này, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, kèm theo đấy là tiếng của Tiểu Hứa từ ngoài vọng vào: “Phong Lăng, cô vẫn chưa dậy sao?”


Phong Lăng hơi đau đầu, cô giơ tay lên rồi vỗ vỗ vào trán, vẫn không thể nhớ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô lảo đảo đứng dậy rời khỏi giường, rồi đi ra mở cửa phòng.


Tiểu Hứa thấy cô đã tỉnh, nở một nụ cười: “Ban sáng, trước khi đi, lão đại có đặn tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô, ai ngờ cô uống nhiều rượu quá, ngủ đến tận bây giờ mới dậy, bữa sáng không thể ăn được nữa. Bây giờ tôi đi gọi người chuẩn bị đồ ăn cho cô. Cô đi rửa mặt đi, đợi lúc nữa chuẩn bị xong tôi sẽ gọi.”


Đột nhiên, Phong Lăng khựng lại, nhìn Tiểu Hứa với vẻ nghỉ ngờ: “Tôi xuống máy bay bằng cách nào thế?


“Cô thử nghĩ xem là tôi cõng cô xuống hay là Lệ lão đại bế cô xuống?” Tiểu Hứa úp mở.


Phong Lăng: “...”


Cô nhìn Tiểu Hứa một lát, nghĩ đến thái độ dửng dưng gần đây của Lệ Nam Hành: “Là anh cõng tôi xuống?”


Tiểu Hứa nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt ngao ngán, đầu óc cô nhóc này chậm chạp thế không biết, chẳng trách đường tình của cô với Lệ lão đại lại trắc trở đến thế. Vốn dĩ Lệ lão đại không định lạnh lùng với cô, chỉ là anh bị cô chọc tức mà thôi, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao? Có Lệ lão đại ở đây, sao anh lại để cho người đàn ông khác cõng cô được chứ!


Đúng là một cô ngốc!


Tiểu Hứa khẽ khịt mũi; “Đoán sai rồi! Mau chóng đi đánh răng rửa mặt đi! Đứng nói chuyện với cô mà tôi toàn ngửi thấy mùi rượu từ miệng cô thôi!”


Lúc này Phong Lăng mới lùi về sau một bước, cô thấy hơi ngại vì mùi rượi trong miệng mình, nhưng cô không ngờ rằng tác dụng chai rượi vang ấy lại mạnh đến thế, cô chưa bao giờ ngủ đến mức hoàn toàn không có chút cảnh giác nào, thậm chí còn không biết trời đất trăng sao là gì như thế này.


Đến khi Tiểu Hứa rời đi, cô đóng cửa lại, nghĩ ngợi một lúc rồi quay người đi về phía nhà tắm, lúc đi qua nhà vệ sinh, cô liếc mắt nhìn về phía bồn cầu với vẻ nghi hoặc, không hiểu rằng tại sao nắp bồn cầu lại được đậy lại, nhưng nhìn xong cô vẫn đi thẳng vào trong phòng tắm.


Phong Lăng cởi đồ, đứng dưới vòi hoa sen, lúc đang đứng tắm, cô chợt nhớ tới vừa nãy Tiểu Hứa có nói là cô đoán sai rồi.


Tức là Lệ Nam Hành đã bế cô xuống máy bay?


Lúc đó cô say bí tỉ thế à? Anh tiện đường cùng cô đến Hải Thành, đến lúc xuống máy bay lại còn phải bế một đứa say khướt như cô, chắc là anh phải bực mình lắm nhỉ


Dưới làn nước, Phong Lăng vừa nghĩ ngợi vừa buồn bực mà vỗ vào trán mình, ấm ức không yên.


Sau này, chắc chắn cô sẽ không uống nhiều rượu như thế nữa.


Lúc nãy, Tiểu Hứa đã nói trước khi đi Lệ lão đại đã căn dặn anh ta vài việc. Trước khi đi? Tức là Lệ Nam Hành đã rời đi rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom