Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-60.txt
Chương 61: Giả vờ diễn một vở kịch
Liên tiếp ba ngày, Hà Tư Ca đều coi Phó Cẩm Hành như không khí.
Cho dù hắn nói gì, làm gì, cô cũng không nói một lời. Hơn nữa, bởi vì cô mới đến tháng, Phó Cẩm Hành lại không thể làm gì Hà Tư Ca,2hắn chỉ có thể kìm nén cơn nóng bức trong cơ thể, cả ngày cau có.
Bao gồm buổi họp báo chung cư mới, trong mắt mọi người, Phó Cẩm Hành cũng hóa thân thành núi băng di động, từ đầu đến cuối đều không hề tươi8cười. “Anh Phó, xin hỏi anh và cô Trương Tử Hân...”
Lúc đặt câu hỏi, một phóng viên nữ to gan chủ động chạm đến một bãi mìn không ai dám đụng vào. Kết quả, dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Cẩm Hành, đến một câu6hoàn chỉnh cô ta cũng không nói lưu loát được: “...Chính là cái đó... giữa hai người... có phải là... xin lỗi, tôi không còn gì để hỏi nữa!” Phóng viên nữ vội vàng buông micro xuống. Trong tiếng cười vang của mọi người, cô ta3vội vàng rời đi.
Phó Cẩm Hành híp mắt lại, trầm giọng mở miệng nói: “Người tiếp theo.” Các phóng viên không dám đề cập đến cuộc sống riêng tư của hắn nữa, chỉ hỏi quanh chuyện tòa chung cư mới, đều là những vấn đề vô5thưởng vô phạt. Sau nửa tiếng, buổi họp báo kết thúc, Phó Cẩm Hành nghênh ngang rời đi. Kết quả, đoạn nhạc đệm cỏn con vừa rồi vẫn bị người biên tập, lại đăng lên trên mạng, rất nhanh đã trở thành tiết mục ngắn các thủ môn tranh nhau sử dụng làm tư liệu sống để gây cười. Phó Cẩm Hành vốn dĩ vì chuyện Trương Tử Hân bị thương mà lại một lần nữa lên tin tức hot, cộng thêm dáng vẻ nghiêm túc của hắn trong buổi họp báo, rất đương nhiên đã bị các bạn trên mạnh hiểu thành đủ loại hàm ý. Chiều ngày hôm đó, Trương Tử Hân quay một đoạn video dài ba mươi giây cho các fan hâm mộ.
Cô ta thông qua tài khoản của người quản lý đăng đoạn video đó lên mạng, trừ báo bình an ra, cô ta còn tuyên bố mình sẽ nhanh chóng trở lại làm việc, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ công việc. Lập tức, các loại tin tức liên quan đến Trương Tử Hân lại bá chiếm trang đầu của kênh giải trí. “Tôi rất ổn, cảm ơn những người yêu quý tôi, tôi cũng yêu các bạn, cho dù phía trước có bao nhiêu khó khăn hiểm trở, tôi vẫn sẽ cố gắng đi tiếp.”
Trong ống kính, Trương Tử Hân mặc quần áo bệnh nhân không trang điểm, gương mặt mộc mặc dù có chút tiều tụy, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp của cô ta. Những lời này cũng làm người ta nghiền ngẫm mãi.
Có người nhiều chuyện cho rằng, ngoài mặt cô ta nói là sự nghiệp, nhưng thật ra là nói tình yêu, đây là bày tỏ của Trương Tử Hân với Phó Cẩm Hành, đáp lại hành động đến chùa cầu phúc vì mình này của hắn. Thậm chí, chỉ chớp mắt mọi người đã quên mất vợ của Phó Cẩm Hành đến tận mây xanh. “Kỹ thuật chỉnh hình bây giờ đúng là lợi hại.” Hà Tư Ca ngồi ở trên sô pha, bên tay là một đống đồ ăn vặt lớn. Cô xem tin tức giải trí, không nhịn được véo mũi mình, lại kéo cằm mình. Cũng không biết trước kia Trương Tử Hân trông như thế nào, lại có thể đánh bậy đánh bạ, giống cô đến bảy tám phần thể này. Đương nhiên, Hà Tư Ca không biết Trương Tử Hân chính là dựa vào một tấm ảnh của mình mà thành cái bộ dạng bây giờ. Cô đang cảm thán, điện thoại vang lên. Hà Tư Ca vừa nhét miếng khoai tây chiên vào miệng, vừa nghe điện thoại: “Alo?”
Là Đoàn Phù Quang tìm cô đi dạo phố. “Không đi đâu.” Cô nhai khoai tây chiên rôm rốp, tê liệt trên sô pha, theo bản năng cau mày lại: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn chưa thân đến mức đó, cô Đoàn.” Đoàn Phù Quang này đúng là đồ đầu óc có bệnh, không đi tìm Phó Cẩm Hành, cả ngày quấn lấy cô làm gì!
Vừa nghe thấy Hà Tư Ca từ chối mình, Đoàn Phù Quang không khỏi có chút lúng túng: “Vậy tôi đến tìm cô, được không?” Dừng một chút, cô ấy tủi thân nói: “Nếu như cô không giúp tôi, tôi thật sự không biết làm thế nào nữa. Cô nhìn thấy tin tức rồi chứ?” Hà Tư Ca trở mình ngồi dậy, cô đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Cứ mặc kệ cho Trương Tử Hân hung hăng, không chỉ có nghĩa là Phó Cẩm Hành sẽ tiếp tục dây dưa với cô, quan trọng hơn là, bọn họ sẽ lấy cô làm lá chắn, mình muốn thoát thân sẽ rất khó! “Cô chọn một chỗ, tôi lập tức đến ngay!” Cô lên tinh thần, chuẩn bị mượn lực để đánh trả, coi Đoàn Phù Quang thành ván cầu để rời khỏi Phó Cẩm Hành.
Hai cô gái hẹn nhau ở một quán cà phê trên tầng thượng của một trung tâm thương mại. Không phải cuối tuần, không nhiều khách, trong quán bật nhạc nước ngoài, thích hợp để nói chuyện.
Hà Tư Ca vừa mới ngồi xuống, Đoàn Phù Quang đã đến. “Sao cô lại.”
Hà Tư Ca vừa mới nói được ba chữ, đã thấy Đoàn Phù Quang nháy mắt với mình, ý là bảo cô đừng nói.
Mặc dù đầy một bụng nghi ngờ, nhưng Hà Tư Ca vẫn ngậm miệng lại. Lúc gọi cà phê, Đoàn Phù Quang hỏi mượn người phục vụ một cái bút, vừa nhìn thực đơn, vừa viết nhanh mấy chữ lên khăn giấy trong tay.
“Mẹ anh ta sai người theo dõi tôi.”
Cô ấy đẩy khăn giấy đến trước mặt Hà Tư Ca, Hà Tư Ca định thần nhìn kỹ, hít một hơi lạnh. Biến thái! Đã sớm nghe nói có một số người phụ nữ già bởi vì tình cảm với chồng không tốt, nên nảy sinh tình yêu dị thường với con trai, thậm chí quản Đông quản Tây, y như bị điên.
Xem ra, Mai Lan cũng không khác là bao. Gọi cà phê xong, Đoàn Phú Quang hắng giọng, nghiêm mặt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái diễn xuất. “Cô Hà, người sang tự mình biết mình. Lấy các điều kiện của cô, căn bản không xứng với Cẩm Hành, ngược lại sẽ khiến anh ấy xấu hổ. Tôi khuyên cô nhanh chóng ly hôn đi thì hơn, đừng mộng tưởng hão huyền nữa!”
Lời thoại dành riêng cho nhân vật nữ phụ phản diện, vô cùng tiêu chuẩn.
Hà Tư Ca cau mày lại, không nói gì.
Cô cũng không rõ, đây là lời trong lòng Đoàn Phù Quang, hay là đang diễn kịch, cố ý diễn cho Mai Lan xem nữa. Do dự một lát, Hà Tư Ca chỉ đành chậm rãi mở miệng nói: “Vậy cô phải đi tìm Phó Cẩm Hành ấy, ai bảo anh ta khăng khăng một lòng yêu mình tôi? Haiz, tôi cũng rất không biết làm sao.” Nói xong, cô đột nhiên nhớ đến lời ngày hôm đó Phó Cẩm Hành nói với mình, trong lòng không tự chủ được có một tia chua xót.
Đây không phải là đang chém gió sao?
Người người ta yêu rõ ràng là Trương Tử Hân. Nghe thấy lời này, Đoàn Phù Quang vô cùng phối hợp tức giận. Cô cố ý nâng cao giọng, để người bên cạnh cũng có thể nghe thấy mình đang nói gì: “Không biết xấu hổ! Rõ ràng là cô bám lấy Cẩm Hành không buông!” Hà Tư Ca cảm thấy có người đang khẽ đá mũi chân mình dưới gầm bàn, cô hiểu ngay, đó là ám hiệu của Đoàn Phù Quang. Cô không hiểu nổi cái cổ Đoàn này nữa. Là đồng đội heo, hay là rồng dũng mãnh đây? “Cho dù là tôi nắm lấy không buông, vậy cũng phải là anh ta cho tôi nắm, không phải sao?”
Hà Tư Ca nghiêng đầu, mặt đầy vẻ châm biếm.
Vừa vặn, người phục vụ bê hai ly cà phê qua đây. Đúng lúc này, cuối cùng Hà Tư Ca cũng để ý thấy rồi, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng ở bên ngoài quán cà phê.
Hắn giả vờ đứng đó xem điện thoại, thật ra luôn liếc mắt qua bên này, không bỏ sót nhất cử nhất động của hai người, nói không chừng, ngay cả bọn họ nói cái gì cũng có thể nghe thấy nữa. Đoàn Phù Quang cầm điện thoại lên, so sánh với ảnh, chắc chắn người đàn ông trước đó vẫn bám theo mình chính là hắn.
Hai cô gái hẹn ngầm với nhau.
Đúng lúc này, Đoàn Phù Quang đứng phắt lên, cầm lấy ly cà phê người phục vụ vừa mới đặt xuống, hắt thẳng qua phía Hà Tư Ca! Cô ấy cố ý hắt lệch khoảng nửa mét, Hà Tư Ca phản ứng cũng nhanh, tránh sang bên cạnh. cả ly cà phê hắt hết xuống đất, không bắn lên người có một giọt nào.
“Nói cho cô biết, tôi nhất định phải gả cho Cẩm Hành! Cô cứ đợi mà xem!”
Đoàn Phù Quang hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, chính là một cô thiên kim đại tiểu thư tuỳ hứng ngang ngược. “Đồ điên!” Mắng lại một câu, Hà Tư Ca giả vờ cầm khăn giấy, cúi đầu lau chùi. Một màn này khiến cho người phục vụ đứng gần hai người nhất nhìn đến ngây người... Từ trước đến nay cô ấy chưa từng thấy người khách nào tay không vững như vậy, ngồi đối diện nhau mà còn có thể hất lệch cà phê!
Rất nhanh, Đoàn Phù Quang rời đi. Hà Tư Ca chú ý thấy, cô ấy chân trước vừa đi, cái gã đó chân sau cũng đi mất.
Có lẽ là nhiệm vụ kết thúc rồi, đi tìm Mai Lan đòi tiền.
“Xin lỗi, sau khi ra khỏi nhà tôi mới ý thức được có người bám theo tôi. Nếu tôi đoán không sai, nhất định là Mai Lan phái hắn đến. Bà ấy luôn ra hiệu ngầm cho tôi đi tìm cô ngả bài, tôi cứ kéo dài mãi.”
Hà Tự Ca chưa đi, ngồi một mình vui vẻ uống cà phê.
Điện thoại “ting ting” vang lên một tiếng, cô cầm lên đọc, là Đoàn Phù Quang nhắn đến. Cô trả lời lại là biết rồi. Dù sao, quan hệ bây giờ của mình và Đoàn Phù Quang vẫn vô cùng vi diệu, còn lâu mới đến mức đối xử chân thành với nhau.
Nhưng Hà Tư Ca không nghĩ ra, tại sao cô ấy lại liên tục chủ động lấy lòng mình. Mà Phó Cẩm Hành lại nói, bọn họ đang yêu nhau.
Tào lao!
Cô nhìn ra được ngay, Đoàn Phù Quang tuyệt đối không phải là một cô gái đang yêu.
Người phụ nữ một khi yêu, trừ mặt mày rạng rỡ ra, sẽ còn suy tính hơn thiệt, lòng dạ hẹp hòi, hay tức giận...
Đợi đã! Hà Tư Ca ý thức được, cái này giống hệt trạng thái bây giờ của mình. Cô lại nhấp một ngụm cà phê, liều mạng đá hết suy nghĩ linh tinh trong đầu mình ra.
Vừa định đứng dậy, Hà Tư Ca nhìn thấy Phó Cẩm Thiêm đi vào. Anh ta mặc âu phục đi giày da, nhìn hình như đang đợi ai, không ngừng nhìn đồng hồ trên cổ tay trái.
Cô đang do dự không biết có nên chào hỏi anh ta không, chỉ thấy Phó Cẩm Thiêm cầm điện thoại lên, nói mấy câu, mặt lộ vẻ thất vọng. Cúp điện thoại, anh ta ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy Hà Tư Ca.
Cô nghĩ, lần này mình còn giả vờ không nhìn thấy anh ta nữa, nhất định là không được.
Phó Cẩm Thiêm đi qua đây, hơi nghi ngờ: “Tư Ca, sao lại uống cà phê một mình thế này?” Cô thuận miệng nói: “Vốn dĩ có hẹn bạn, nhưng cô ấy tạm thời có việc, không đến được.” Anh ta cười khổ một tiếng, chỉ chỗ ngồi: “Có để ý tôi ngồi ở đây không? Tôi cũng bị người ta cho leo cây rồi.” Hà Tư Ca làm một động tác tay “mời”. Nhìn cách ăn mặc của Phó Cẩm Thiêm, không giống như đang nghỉ ngơi, mà giống đang làm việc hơn. Quả nhiên, anh ta gật đầu: “Tôi hẹn một khách hàng, hôm qua còn đồng ý như vậy, hôm nay lại không chịu đến nói chuyện.”
Hà Tư Ca cau mày: “Bị công ty cạnh tranh nẫng tay trên à?” Phó Cẩm Thiêm không hề cho là như vậy.
Cô nghĩ một chút, lập tức cười với anh ta: “Anh tưởng đây đang là ở nước ngoài, bàn chuyện làm ăn chính là bàn chuyện làm ăn đơn giản à, đương nhiên phải ăn ăn uống uống, vui vui đùa đùa, sau khi khách và chủ vui đủ rồi, mới có thể ký hợp đồng.” Anh ta ngẩn ra, cũng hiểu ngay.
“Lấy lòng người khác, tiền, phụ nữ, không bằng hẹn lại anh ta tối nay cùng đi thả lỏng chút đi?” Hà Tư Ca dùng tay chống cằm, ra chủ ý cho Phó Cẩm Thiêm. Anh ta thử một chút, đối phương giả vờ từ chối trong điện thoại, rồi lại đồng ý. “Thật sự bị cô nói trúng rồi!” Phó Cẩm Thiêm vừa ngạc nhiên vừa mừng. Hà Tư Ca cảm thấy buồn cười, chuyện này không hề bất ngờ, thậm chí đã thành quy tắc ngầm trên thương trường. “Anh hẹn ở đâu?”
Cô tò mò.
Phó Cẩm Thiêm vui vẻ cong khóe miệng lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Hà Tư Ca: “Vương Phủ Uyển.”
Liên tiếp ba ngày, Hà Tư Ca đều coi Phó Cẩm Hành như không khí.
Cho dù hắn nói gì, làm gì, cô cũng không nói một lời. Hơn nữa, bởi vì cô mới đến tháng, Phó Cẩm Hành lại không thể làm gì Hà Tư Ca,2hắn chỉ có thể kìm nén cơn nóng bức trong cơ thể, cả ngày cau có.
Bao gồm buổi họp báo chung cư mới, trong mắt mọi người, Phó Cẩm Hành cũng hóa thân thành núi băng di động, từ đầu đến cuối đều không hề tươi8cười. “Anh Phó, xin hỏi anh và cô Trương Tử Hân...”
Lúc đặt câu hỏi, một phóng viên nữ to gan chủ động chạm đến một bãi mìn không ai dám đụng vào. Kết quả, dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Cẩm Hành, đến một câu6hoàn chỉnh cô ta cũng không nói lưu loát được: “...Chính là cái đó... giữa hai người... có phải là... xin lỗi, tôi không còn gì để hỏi nữa!” Phóng viên nữ vội vàng buông micro xuống. Trong tiếng cười vang của mọi người, cô ta3vội vàng rời đi.
Phó Cẩm Hành híp mắt lại, trầm giọng mở miệng nói: “Người tiếp theo.” Các phóng viên không dám đề cập đến cuộc sống riêng tư của hắn nữa, chỉ hỏi quanh chuyện tòa chung cư mới, đều là những vấn đề vô5thưởng vô phạt. Sau nửa tiếng, buổi họp báo kết thúc, Phó Cẩm Hành nghênh ngang rời đi. Kết quả, đoạn nhạc đệm cỏn con vừa rồi vẫn bị người biên tập, lại đăng lên trên mạng, rất nhanh đã trở thành tiết mục ngắn các thủ môn tranh nhau sử dụng làm tư liệu sống để gây cười. Phó Cẩm Hành vốn dĩ vì chuyện Trương Tử Hân bị thương mà lại một lần nữa lên tin tức hot, cộng thêm dáng vẻ nghiêm túc của hắn trong buổi họp báo, rất đương nhiên đã bị các bạn trên mạnh hiểu thành đủ loại hàm ý. Chiều ngày hôm đó, Trương Tử Hân quay một đoạn video dài ba mươi giây cho các fan hâm mộ.
Cô ta thông qua tài khoản của người quản lý đăng đoạn video đó lên mạng, trừ báo bình an ra, cô ta còn tuyên bố mình sẽ nhanh chóng trở lại làm việc, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ công việc. Lập tức, các loại tin tức liên quan đến Trương Tử Hân lại bá chiếm trang đầu của kênh giải trí. “Tôi rất ổn, cảm ơn những người yêu quý tôi, tôi cũng yêu các bạn, cho dù phía trước có bao nhiêu khó khăn hiểm trở, tôi vẫn sẽ cố gắng đi tiếp.”
Trong ống kính, Trương Tử Hân mặc quần áo bệnh nhân không trang điểm, gương mặt mộc mặc dù có chút tiều tụy, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp của cô ta. Những lời này cũng làm người ta nghiền ngẫm mãi.
Có người nhiều chuyện cho rằng, ngoài mặt cô ta nói là sự nghiệp, nhưng thật ra là nói tình yêu, đây là bày tỏ của Trương Tử Hân với Phó Cẩm Hành, đáp lại hành động đến chùa cầu phúc vì mình này của hắn. Thậm chí, chỉ chớp mắt mọi người đã quên mất vợ của Phó Cẩm Hành đến tận mây xanh. “Kỹ thuật chỉnh hình bây giờ đúng là lợi hại.” Hà Tư Ca ngồi ở trên sô pha, bên tay là một đống đồ ăn vặt lớn. Cô xem tin tức giải trí, không nhịn được véo mũi mình, lại kéo cằm mình. Cũng không biết trước kia Trương Tử Hân trông như thế nào, lại có thể đánh bậy đánh bạ, giống cô đến bảy tám phần thể này. Đương nhiên, Hà Tư Ca không biết Trương Tử Hân chính là dựa vào một tấm ảnh của mình mà thành cái bộ dạng bây giờ. Cô đang cảm thán, điện thoại vang lên. Hà Tư Ca vừa nhét miếng khoai tây chiên vào miệng, vừa nghe điện thoại: “Alo?”
Là Đoàn Phù Quang tìm cô đi dạo phố. “Không đi đâu.” Cô nhai khoai tây chiên rôm rốp, tê liệt trên sô pha, theo bản năng cau mày lại: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn chưa thân đến mức đó, cô Đoàn.” Đoàn Phù Quang này đúng là đồ đầu óc có bệnh, không đi tìm Phó Cẩm Hành, cả ngày quấn lấy cô làm gì!
Vừa nghe thấy Hà Tư Ca từ chối mình, Đoàn Phù Quang không khỏi có chút lúng túng: “Vậy tôi đến tìm cô, được không?” Dừng một chút, cô ấy tủi thân nói: “Nếu như cô không giúp tôi, tôi thật sự không biết làm thế nào nữa. Cô nhìn thấy tin tức rồi chứ?” Hà Tư Ca trở mình ngồi dậy, cô đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Cứ mặc kệ cho Trương Tử Hân hung hăng, không chỉ có nghĩa là Phó Cẩm Hành sẽ tiếp tục dây dưa với cô, quan trọng hơn là, bọn họ sẽ lấy cô làm lá chắn, mình muốn thoát thân sẽ rất khó! “Cô chọn một chỗ, tôi lập tức đến ngay!” Cô lên tinh thần, chuẩn bị mượn lực để đánh trả, coi Đoàn Phù Quang thành ván cầu để rời khỏi Phó Cẩm Hành.
Hai cô gái hẹn nhau ở một quán cà phê trên tầng thượng của một trung tâm thương mại. Không phải cuối tuần, không nhiều khách, trong quán bật nhạc nước ngoài, thích hợp để nói chuyện.
Hà Tư Ca vừa mới ngồi xuống, Đoàn Phù Quang đã đến. “Sao cô lại.”
Hà Tư Ca vừa mới nói được ba chữ, đã thấy Đoàn Phù Quang nháy mắt với mình, ý là bảo cô đừng nói.
Mặc dù đầy một bụng nghi ngờ, nhưng Hà Tư Ca vẫn ngậm miệng lại. Lúc gọi cà phê, Đoàn Phù Quang hỏi mượn người phục vụ một cái bút, vừa nhìn thực đơn, vừa viết nhanh mấy chữ lên khăn giấy trong tay.
“Mẹ anh ta sai người theo dõi tôi.”
Cô ấy đẩy khăn giấy đến trước mặt Hà Tư Ca, Hà Tư Ca định thần nhìn kỹ, hít một hơi lạnh. Biến thái! Đã sớm nghe nói có một số người phụ nữ già bởi vì tình cảm với chồng không tốt, nên nảy sinh tình yêu dị thường với con trai, thậm chí quản Đông quản Tây, y như bị điên.
Xem ra, Mai Lan cũng không khác là bao. Gọi cà phê xong, Đoàn Phú Quang hắng giọng, nghiêm mặt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái diễn xuất. “Cô Hà, người sang tự mình biết mình. Lấy các điều kiện của cô, căn bản không xứng với Cẩm Hành, ngược lại sẽ khiến anh ấy xấu hổ. Tôi khuyên cô nhanh chóng ly hôn đi thì hơn, đừng mộng tưởng hão huyền nữa!”
Lời thoại dành riêng cho nhân vật nữ phụ phản diện, vô cùng tiêu chuẩn.
Hà Tư Ca cau mày lại, không nói gì.
Cô cũng không rõ, đây là lời trong lòng Đoàn Phù Quang, hay là đang diễn kịch, cố ý diễn cho Mai Lan xem nữa. Do dự một lát, Hà Tư Ca chỉ đành chậm rãi mở miệng nói: “Vậy cô phải đi tìm Phó Cẩm Hành ấy, ai bảo anh ta khăng khăng một lòng yêu mình tôi? Haiz, tôi cũng rất không biết làm sao.” Nói xong, cô đột nhiên nhớ đến lời ngày hôm đó Phó Cẩm Hành nói với mình, trong lòng không tự chủ được có một tia chua xót.
Đây không phải là đang chém gió sao?
Người người ta yêu rõ ràng là Trương Tử Hân. Nghe thấy lời này, Đoàn Phù Quang vô cùng phối hợp tức giận. Cô cố ý nâng cao giọng, để người bên cạnh cũng có thể nghe thấy mình đang nói gì: “Không biết xấu hổ! Rõ ràng là cô bám lấy Cẩm Hành không buông!” Hà Tư Ca cảm thấy có người đang khẽ đá mũi chân mình dưới gầm bàn, cô hiểu ngay, đó là ám hiệu của Đoàn Phù Quang. Cô không hiểu nổi cái cổ Đoàn này nữa. Là đồng đội heo, hay là rồng dũng mãnh đây? “Cho dù là tôi nắm lấy không buông, vậy cũng phải là anh ta cho tôi nắm, không phải sao?”
Hà Tư Ca nghiêng đầu, mặt đầy vẻ châm biếm.
Vừa vặn, người phục vụ bê hai ly cà phê qua đây. Đúng lúc này, cuối cùng Hà Tư Ca cũng để ý thấy rồi, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng ở bên ngoài quán cà phê.
Hắn giả vờ đứng đó xem điện thoại, thật ra luôn liếc mắt qua bên này, không bỏ sót nhất cử nhất động của hai người, nói không chừng, ngay cả bọn họ nói cái gì cũng có thể nghe thấy nữa. Đoàn Phù Quang cầm điện thoại lên, so sánh với ảnh, chắc chắn người đàn ông trước đó vẫn bám theo mình chính là hắn.
Hai cô gái hẹn ngầm với nhau.
Đúng lúc này, Đoàn Phù Quang đứng phắt lên, cầm lấy ly cà phê người phục vụ vừa mới đặt xuống, hắt thẳng qua phía Hà Tư Ca! Cô ấy cố ý hắt lệch khoảng nửa mét, Hà Tư Ca phản ứng cũng nhanh, tránh sang bên cạnh. cả ly cà phê hắt hết xuống đất, không bắn lên người có một giọt nào.
“Nói cho cô biết, tôi nhất định phải gả cho Cẩm Hành! Cô cứ đợi mà xem!”
Đoàn Phù Quang hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, chính là một cô thiên kim đại tiểu thư tuỳ hứng ngang ngược. “Đồ điên!” Mắng lại một câu, Hà Tư Ca giả vờ cầm khăn giấy, cúi đầu lau chùi. Một màn này khiến cho người phục vụ đứng gần hai người nhất nhìn đến ngây người... Từ trước đến nay cô ấy chưa từng thấy người khách nào tay không vững như vậy, ngồi đối diện nhau mà còn có thể hất lệch cà phê!
Rất nhanh, Đoàn Phù Quang rời đi. Hà Tư Ca chú ý thấy, cô ấy chân trước vừa đi, cái gã đó chân sau cũng đi mất.
Có lẽ là nhiệm vụ kết thúc rồi, đi tìm Mai Lan đòi tiền.
“Xin lỗi, sau khi ra khỏi nhà tôi mới ý thức được có người bám theo tôi. Nếu tôi đoán không sai, nhất định là Mai Lan phái hắn đến. Bà ấy luôn ra hiệu ngầm cho tôi đi tìm cô ngả bài, tôi cứ kéo dài mãi.”
Hà Tự Ca chưa đi, ngồi một mình vui vẻ uống cà phê.
Điện thoại “ting ting” vang lên một tiếng, cô cầm lên đọc, là Đoàn Phù Quang nhắn đến. Cô trả lời lại là biết rồi. Dù sao, quan hệ bây giờ của mình và Đoàn Phù Quang vẫn vô cùng vi diệu, còn lâu mới đến mức đối xử chân thành với nhau.
Nhưng Hà Tư Ca không nghĩ ra, tại sao cô ấy lại liên tục chủ động lấy lòng mình. Mà Phó Cẩm Hành lại nói, bọn họ đang yêu nhau.
Tào lao!
Cô nhìn ra được ngay, Đoàn Phù Quang tuyệt đối không phải là một cô gái đang yêu.
Người phụ nữ một khi yêu, trừ mặt mày rạng rỡ ra, sẽ còn suy tính hơn thiệt, lòng dạ hẹp hòi, hay tức giận...
Đợi đã! Hà Tư Ca ý thức được, cái này giống hệt trạng thái bây giờ của mình. Cô lại nhấp một ngụm cà phê, liều mạng đá hết suy nghĩ linh tinh trong đầu mình ra.
Vừa định đứng dậy, Hà Tư Ca nhìn thấy Phó Cẩm Thiêm đi vào. Anh ta mặc âu phục đi giày da, nhìn hình như đang đợi ai, không ngừng nhìn đồng hồ trên cổ tay trái.
Cô đang do dự không biết có nên chào hỏi anh ta không, chỉ thấy Phó Cẩm Thiêm cầm điện thoại lên, nói mấy câu, mặt lộ vẻ thất vọng. Cúp điện thoại, anh ta ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy Hà Tư Ca.
Cô nghĩ, lần này mình còn giả vờ không nhìn thấy anh ta nữa, nhất định là không được.
Phó Cẩm Thiêm đi qua đây, hơi nghi ngờ: “Tư Ca, sao lại uống cà phê một mình thế này?” Cô thuận miệng nói: “Vốn dĩ có hẹn bạn, nhưng cô ấy tạm thời có việc, không đến được.” Anh ta cười khổ một tiếng, chỉ chỗ ngồi: “Có để ý tôi ngồi ở đây không? Tôi cũng bị người ta cho leo cây rồi.” Hà Tư Ca làm một động tác tay “mời”. Nhìn cách ăn mặc của Phó Cẩm Thiêm, không giống như đang nghỉ ngơi, mà giống đang làm việc hơn. Quả nhiên, anh ta gật đầu: “Tôi hẹn một khách hàng, hôm qua còn đồng ý như vậy, hôm nay lại không chịu đến nói chuyện.”
Hà Tư Ca cau mày: “Bị công ty cạnh tranh nẫng tay trên à?” Phó Cẩm Thiêm không hề cho là như vậy.
Cô nghĩ một chút, lập tức cười với anh ta: “Anh tưởng đây đang là ở nước ngoài, bàn chuyện làm ăn chính là bàn chuyện làm ăn đơn giản à, đương nhiên phải ăn ăn uống uống, vui vui đùa đùa, sau khi khách và chủ vui đủ rồi, mới có thể ký hợp đồng.” Anh ta ngẩn ra, cũng hiểu ngay.
“Lấy lòng người khác, tiền, phụ nữ, không bằng hẹn lại anh ta tối nay cùng đi thả lỏng chút đi?” Hà Tư Ca dùng tay chống cằm, ra chủ ý cho Phó Cẩm Thiêm. Anh ta thử một chút, đối phương giả vờ từ chối trong điện thoại, rồi lại đồng ý. “Thật sự bị cô nói trúng rồi!” Phó Cẩm Thiêm vừa ngạc nhiên vừa mừng. Hà Tư Ca cảm thấy buồn cười, chuyện này không hề bất ngờ, thậm chí đã thành quy tắc ngầm trên thương trường. “Anh hẹn ở đâu?”
Cô tò mò.
Phó Cẩm Thiêm vui vẻ cong khóe miệng lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Hà Tư Ca: “Vương Phủ Uyển.”