Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Cắm sim vào cái điện thoại mua với giá cao ngất không phải dùng tên thật của mình để mua, Hà Tư Ca trốn vào một cửa hàng trà sữa ở bên đường, lấy hết dũng khí, ẩn số gọi cho Tưởng Thành Hủ.
Không có ai nghe máy. Thật ra cô đã sớm lường trước được, Tân Tân bị sốt, Tưởng Thành Hủ nhất định sẽ tận tâm tận lực, căn bản không nhớ được đến việc cầm điện thoại theo người, chắc chắn là trợ lý của anh đang cầm.
Quả nhiên, trợ lý của Tưởng Thành Hủ trả lời điện thoại: “Xin chào, xin hỏi là ai tìm anh Tường thế?” Người biết số điện thoại này không nhiều, không phải thân thì cũng quen, cho nên thái độ của cậu ta rất khách khí. Hà Tư Ca cắn chặt môi: “Tiểu Lưu, là tôi...”
Trợ lý Lưu kinh hãi: “Cô Hà? Cô đợi chút!”
Bên đó truyền tới một trận tạp âm, kèm theo tiếng kêu khóc lanh lảnh của những đứa trẻ khác nhau, có lẽ là đang ở khoa nhi.
Không lâu sau, giọng Tưởng Thanh Hủ truyền tới: “Tư Ca? Là em thật sao?”
Giọng anh khàn khàn, có thể tưởng tượng được, vì chăm sóc Tân Tân, Tưởng Thành Hủ chắc chắn vô cùng vất vả. “Vâng, là em, Tân Tân hết sốt chưa anh?” Hà Tư Ca cố gắng bình ổn lại tâm trạng, cơ hội hiếm có, thời gian có hạn, cô không thể chỉ lo ngồi khóc, không nói nổi mấy câu tử tế. “Đỡ sốt rồi, vừa mới ngủ xong. Cả đêm không ngủ, anh không nỡ đánh thức nó.”
Tưởng Thành Hủ đi đến cửa phòng bệnh, khép cửa phòng lại, tránh đánh thức thằng bé dậy.
“Đúng, đừng gọi nó. Nói với nó là em đi công tác rồi, qua một thời gian nữa em sẽ về.” Hà Tư Ca dùng một tay bịt miệng, liều mạng cắn vào lòng bàn tay. “Tân Tân đã bốn tuổi rồi, nó không ngốc, mãi em không về, anh không biết cái cớ này còn có thể dùng được bao lâu nữa... Tư Ca, rốt cuộc Phó Cẩm Hành đã dùng cái gì để uy hiếp em thế, em có thể nói với anh, anh sẽ giúp em!”
Tưởng Thành Hủ có chút lo lắng hỏi. Cô không biết phải trả lời thế nào nữa.
Phó Cẩm Hành vừa vặn lấy anh ra để uy hiếp cô. Nhưng Hà Tư Ca lại không thể nói với Tưởng Thành Hủ được, nếu không, thỏa hiệp của cô sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Thấy cô im lặng, sự bất an trong lòng Tưởng Thành Hủ càng dâng cao hơn: “Em... có phải là em đã nhớ ra cái gì rồi không?”
Anh không hiểu được quá khứ của bọn họ, cũng không rõ tình cảm của cô đối với Phó Cẩm Hành. Nếu người cô yêu vẫn luôn là hắn... “Không có, em không nhớ ra cái gì cả, cũng không muốn nghĩ nữa.” Hà Tư Ca mệt mỏi lắc đầu.
“Nghe em nói này, bây giờ Phó Cẩm Hành không biết Tân Tân, như vậy là quá tốt rồi. Anh nhất định phải bảo vệ nó! Phó Cẩm Hành điên rồ mất trí, nếu như hắn biết được sự tồn tại của đứa bé, không biết hắn sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa!”
Nghĩ đến chuyện quan trọng, cô gia tăng ngữ khí, nhanh chóng nói. Tưởng Thành Hủ rõ ràng đã do dự một chút: “Hắn... hắn sẽ như vậy sao?”
Đó dù gì... dù gì cũng là cốt nhục ruột thịt của hắn! Hà Tư Ca trả lời chắc chắn: “Sẽ! Hắn sẽ! Hắn rất hận em, nếu như hắn biết chúng ta còn có một đứa con, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội giày vò hai chúng ta đâu!”
Nghe thấy câu này, Tưởng Thành Hủ lập tức hiểu ra tất cả, Hà Tư Ca thật sự không nhớ ra chuyện trước kia.
Cô tưởng rằng Tân Tân là con của bọn họ.
Trên thực tế, anh chưa từng đụng đến cô, lấy đâu ra con?
“...Được thôi. Nhưng mà Tân Tân thật sự rất nhớ em, nó cứ liên tục nói muốn đến Trung Hải tìm em, may mà bị chị Bình phát hiện. Nếu không, có lẽ nó sẽ thật sự đeo cặp sách, mang theo tiền mừng tuổi ra khỏi nhà rồi!”
Tương Thành Hủ dở khóc dở cười nói, trong giọng nói toàn là sự yêu thương. “Nhất định không được! Thành Hủ, anh nghe em nói, Phó Cẩm Hành khó dây hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều! Hơn nữa, bây giờ hắn có bùa hộ mệnh là giấy đăng ký kết hôn, một khi ép hắn, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh và gia tộc anh!” Thời gian chung sống vài ngày đã khiến Hà Tư Ca đích thân cảm nhận được năng lực đổi trắng thay đen của Phó Cẩm Hành.
“Tư Ca, em nói như vậy khiến anh cảm thấy bản thân thật vô dụng...” Giọng Tưởng Thành Hủ trầm hẳn xuống. Anh vẫn luôn tưởng rằng, mình chỉ cần lặng lẽ bảo vệ cô và Tân Tân, cuối cùng sẽ có ngày mở được cánh cửa trái tim cô.
Chỉ là, ngày đó còn chưa đến, Phó Cẩm Hành đã xuất hiện rồi!
“Không phải đâu! Thành Hủ, chăm sóc cho Tần Tân thật tốt, đây là yêu cầu duy nhất của em!”
Hà Tư Ca nhìn đồng hồ, cô vẫn không chắc chắn được nội dung cuộc điện thoại này có được bảo mật hay không, cho nên, cô ép mình vội vàng kết thúc câu chuyện với Tưởng Thành Hủ.
Sau đó, cô rút sim điện thoại ra, bẻ gãy, ném vào trong thùng rác, rồi để chiếc điện thoại mới mua vào trong hộp, tìm một cửa hàng thu mua điện thoại cũ, bán lấy tiền, thu được một khoản tiền mặt.
Đối với Hà Tư Ca mà nói, trong tay có mấy nghìn tệ tiền mặt vẫn là một chuyện hết sức quan trọng.
Cùng lúc này, Tào Cảnh Đồng đang tập thể dục với Phó Cẩm Hành rút điện thoại ra, nhìn thông báo chi tiêu.
Cậu ta có chút tò mò: “Chi 9688 tệ, sản phẩm điện tử, cô ấy mua cái gì thế?” Phó Cẩm Hành lau mồ hôi, chậm rãi bước xuống máy chạy bộ, cười lạnh một tiếng: “Mua điện thoại, gọi cho tên họ Tưởng.” “Không phải là đưa điện thoại cho cô ấy rồi sao?” Tào Cảnh Đồng khó hiểu. “Sợ tôi động tay động chân với điện thoại, nghe trộm điện thoại của cô ấy. Ngoài ra, dùng xong điện thoại còn có thể đem bán, lấy được vài nghìn tệ tiền mặt. Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi thôi.” Phó Cẩm Hành cầm khăn mặt, nói mà không cần nghĩ.
Nghe phân tích của hắn, Tào Cảnh Đồng không nhịn được mà cười phá lên.
“Cậu cười cái gì?”
Phó Cẩm Hành cau mày, có chút không vui. “Anh Phó, như thế này không giống anh chút nào, lại có thể bắt đầu suy đoán tâm tư của một người phụ nữ nữa.” Tào Cảnh Đồng cố nén ý cười, vô cùng ngạc nhiên. Theo cậu ta thấy, người phụ nữ Hà Tư Ca này quả thật là không bình thường. Hồi đó ở Vương Phủ Uyển, cô tùy tiện xông vào phòng, tự giới thiệu mình, không ngờ lại lấy được sự coi trọng của Phó Cẩm Hành, cho cô một cơ hội. Không ngờ, cô lại có có dụng ý xấu! Cũng khó trách sếp hận cô nhiều năm như vậy, nhắc tới nhiều năm như vậy!
“Ở trong mắt tôi, cô ta không được coi là phụ nữ, cùng lắm chỉ là kẻ thù mà thôi.”
Phó Cẩm Hành rất không nể mặt phản bác lại một câu, ném cái khăn mặt đi rồi đi tắm. Tào Cảnh Đồng đi theo sau rất muốn nhắc nhở hắn, thời gian tập thể dục hôm nay vẫn chưa được một nửa. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta vẫn ngậm miệng lại. Rõ ràng là sếp không vui rồi, mình vẫn không nên động đến thì tốt hơn.
Bệnh viện thẩm mỹ Gia Lệ, thành phố Trung Hải.
Đây là nơi có máy móc thẩm mỹ nổi tiếng nhất vùng này, nghe đồn, rất nhiều minh tinh đang hot đều làm “thuật biến hình” cho mình ở đây, từ đó sự nghiệp đi lên như diều gặp gió.
Trong phòng tư vấn. Bác sĩ chủ nhiệm trung niên đặt cây bút đánh dấu trong tay xuống, có chút tiếc nuối nói: “Cô Hà, thứ cho tôi nói thẳng, từ lúc tôi vào nghề đến nay đã được gần hai mươi năm rồi, ngũ quan của cô có thể nói là hoàn mỹ. Nếu như còn động dao kéo thì sẽ chín quá hoá nâu mất.”
Một cô y tá trẻ tuổi ở bên cạnh vừa cúi đầu đã nhìn thấy tờ tạp chí lá cải trên bàn, bất ngờ thay nhân vật trang bìa lại chính là Trương Tử Hân. “Cô xem, mắt, mũi, miệng cô và cô ấy rất giống nhau! A, không phải rất giống, mà là càng nhìn càng giống!” Cô ta kinh ngạc: “Rất nhiều người đều chỉnh sửa để được giống như Trương Tử Hân!” Vì đóng vài bộ phim truyền hình cực hot, cho nên gần đây Trương Tử Hân rất nổi, không ít người nổi tiếng trên mạng đều lấy cô ta ra để tham khảo, không tiếc động thêm chút dao kéo lên mặt mình.
Hà Tư Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn không nên nói rõ ràng thì hơn. “Bác sĩ, tôi chính là không muốn giống cô ta. Ông xem, ông có cách nào không?” Cô thật sự chịu đựng đủ khuôn mặt giống Trương Tử Hân này rồi, chỉ cần không có khuôn mặt này, cho dù Phó Cẩm Hành vẫn hận cô, nhưng e là cũng không có hứng thú trên phương diện kia nữa. Hà Tư Ca thật sự đã chịu đựng đủ chuyện cả đêm bị Phó Cẩm Hành dày vò, lại nghe hắn gào tên của người phụ nữ khác rồi. Kiểu làm nhục này, ai mà chịu nổi? “Không giống... vậy có lẽ sẽ xẩu mất.” Bác sĩ nghi ngờ đẩy gọng kính trên sống mũi, lần đầu tiên gặp phải yêu cầu kỳ lạ như vậy.
“Xấu thì xấu, không sao hết. Nếu ông có thể làm giúp tối từ mắt hai mí thành mắt một mí cũng được, sống mũi cao làm thành tẹt chút cũng được ...” Hà Tư Ca khẩn thiết nói.
Kết quả, vừa nghe thấy câu này, bác sĩ lập tức xua tay: “Vậy không được! Nếu làm như vậy, không chỉ đi ngược lại đạo đức nghề nghiệp của tôi, mà còn đập nát cả thương hiệu của chúng tôi nữa! Cô Hà, vô cùng xin lỗi, cô đi nơi khác thử xem sao!”
Nói xong, ông ta đứng dậy định đi. Hà Tư Ca ngây ra, cô kéo tay áo bác sĩ lại, liên tục cầu xin: “Bác sĩ, tôi thật sự không phải đến để gây chuyện! Vậy thế này đi, ông đưa ra giúp tôi một phương án, được chứ?”
Bác sĩ suy nghĩ một chút, lúc này mới gật đầu, ngồi lại chỗ cũ, cầm bút đánh dấu lên, vẽ lên mặt Hà Tư Ca. Ông ta tỉ mỉ nửa ngày trời, miệng vẫn lẩm bẩm. “Dự định khi nào đến làm phẫu thuật? Trường hợp của cô phải nằm viện...” Bác sĩ vừa ghi chép, vừa hỏi.
Hà Tư Ca trả lời ngay không cần nghĩ ngợi gì: “Bây giờ! Hôm nay! Càng nhanh càng tốt!”
Bác sĩ ngước mắt lên, nhìn cô một cái, lắc đầu.
Các cô gái trẻ bây giờ, thật đúng là điên rồ...
“Vậy cô theo tôi đi làm thủ tục nhập viện trước đã, còn nộp tiền nữa.”
Một cô y tá dẫn Hà Tư Ca đến quầy thu ngân, vì thứ cô muốn làm là set chỉnh hình đắt nhất, giá cả cao ngất ngưởng, cho nên phục vụ đương nhiên cũng rất tốt. Lúc thanh toán, Hà Tư Ca vẫn có chút thấp thỏm, không biết cái tài khoản này liệu còn nhiều tiền như vậy không nữa.
Kết quả, cô vừa nhập mật khẩu, bên kia đã hiển thị thanh toán thành công. “Cô có thể thông báo cho người nhà hoặc bạn bè đưa đồ dùng hàng ngày đến cho cô, bởi vì phải phẫu thuật nhiều lần, nên cần phải ở viện một thời gian.”
Y tá nhắc nhở.
Hà Tư Ca trả lời dứt khoát: “Không sao, tôi mua mới hết, ở đây chắc là có cả đúng không?” Mức tiêu dùng của khách hàng tỷ lệ thuận với tiền thưởng tháng đó, đối phương lập tức nở nụ cười vui vẻ: “Có ạ! Tôi có thể chuẩn bị đầy đủ giúp cô, cô cứ yên tâm.”
Hà Tư Ca gật đầu: “Cảm ơn cô.”
Dưới sự yêu cầu cố chấp của cô, cuộc phẫu thuật đầu tiên sẽ tiến hành sau hai tiếng nữa, cũng đã ghi chép lại ở bệnh viện.
Sau khi từ phòng tập thể dục ở dưới tầng về phòng làm việc, Phó Cẩm Hành lại vùi đầu vào công việc. Tào Cảnh Đồng đang sắp xếp tài liệu thì nghe thấy điện thoại vang lên, cậu ta tiện tay cầm lấy, vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn, lập tức hít một hơi lạnh.
“Hà Tư Ca này tiêu nhiều tiền như vậy làm gì, mua nhà à?” Cậu ta lẩm bẩm một mình.
Đợi Tào Cảnh Đồng nhìn rõ ghi chú tiêu dùng, cậu ta lại cau mày. Cái gì gọi là chi phí thẩm mỹ trị liệu? Cậu ta do dự mãi, vẫn cầm điện thoại lên, đi tìm Phó Cẩm Hành
Dù sao cũng là chuyện liên quan đến Hà Tư Ca, chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến cô, sếp thường sẽ... phát điên lên!
\r\n
Không có ai nghe máy. Thật ra cô đã sớm lường trước được, Tân Tân bị sốt, Tưởng Thành Hủ nhất định sẽ tận tâm tận lực, căn bản không nhớ được đến việc cầm điện thoại theo người, chắc chắn là trợ lý của anh đang cầm.
Quả nhiên, trợ lý của Tưởng Thành Hủ trả lời điện thoại: “Xin chào, xin hỏi là ai tìm anh Tường thế?” Người biết số điện thoại này không nhiều, không phải thân thì cũng quen, cho nên thái độ của cậu ta rất khách khí. Hà Tư Ca cắn chặt môi: “Tiểu Lưu, là tôi...”
Trợ lý Lưu kinh hãi: “Cô Hà? Cô đợi chút!”
Bên đó truyền tới một trận tạp âm, kèm theo tiếng kêu khóc lanh lảnh của những đứa trẻ khác nhau, có lẽ là đang ở khoa nhi.
Không lâu sau, giọng Tưởng Thanh Hủ truyền tới: “Tư Ca? Là em thật sao?”
Giọng anh khàn khàn, có thể tưởng tượng được, vì chăm sóc Tân Tân, Tưởng Thành Hủ chắc chắn vô cùng vất vả. “Vâng, là em, Tân Tân hết sốt chưa anh?” Hà Tư Ca cố gắng bình ổn lại tâm trạng, cơ hội hiếm có, thời gian có hạn, cô không thể chỉ lo ngồi khóc, không nói nổi mấy câu tử tế. “Đỡ sốt rồi, vừa mới ngủ xong. Cả đêm không ngủ, anh không nỡ đánh thức nó.”
Tưởng Thành Hủ đi đến cửa phòng bệnh, khép cửa phòng lại, tránh đánh thức thằng bé dậy.
“Đúng, đừng gọi nó. Nói với nó là em đi công tác rồi, qua một thời gian nữa em sẽ về.” Hà Tư Ca dùng một tay bịt miệng, liều mạng cắn vào lòng bàn tay. “Tân Tân đã bốn tuổi rồi, nó không ngốc, mãi em không về, anh không biết cái cớ này còn có thể dùng được bao lâu nữa... Tư Ca, rốt cuộc Phó Cẩm Hành đã dùng cái gì để uy hiếp em thế, em có thể nói với anh, anh sẽ giúp em!”
Tưởng Thành Hủ có chút lo lắng hỏi. Cô không biết phải trả lời thế nào nữa.
Phó Cẩm Hành vừa vặn lấy anh ra để uy hiếp cô. Nhưng Hà Tư Ca lại không thể nói với Tưởng Thành Hủ được, nếu không, thỏa hiệp của cô sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Thấy cô im lặng, sự bất an trong lòng Tưởng Thành Hủ càng dâng cao hơn: “Em... có phải là em đã nhớ ra cái gì rồi không?”
Anh không hiểu được quá khứ của bọn họ, cũng không rõ tình cảm của cô đối với Phó Cẩm Hành. Nếu người cô yêu vẫn luôn là hắn... “Không có, em không nhớ ra cái gì cả, cũng không muốn nghĩ nữa.” Hà Tư Ca mệt mỏi lắc đầu.
“Nghe em nói này, bây giờ Phó Cẩm Hành không biết Tân Tân, như vậy là quá tốt rồi. Anh nhất định phải bảo vệ nó! Phó Cẩm Hành điên rồ mất trí, nếu như hắn biết được sự tồn tại của đứa bé, không biết hắn sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa!”
Nghĩ đến chuyện quan trọng, cô gia tăng ngữ khí, nhanh chóng nói. Tưởng Thành Hủ rõ ràng đã do dự một chút: “Hắn... hắn sẽ như vậy sao?”
Đó dù gì... dù gì cũng là cốt nhục ruột thịt của hắn! Hà Tư Ca trả lời chắc chắn: “Sẽ! Hắn sẽ! Hắn rất hận em, nếu như hắn biết chúng ta còn có một đứa con, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội giày vò hai chúng ta đâu!”
Nghe thấy câu này, Tưởng Thành Hủ lập tức hiểu ra tất cả, Hà Tư Ca thật sự không nhớ ra chuyện trước kia.
Cô tưởng rằng Tân Tân là con của bọn họ.
Trên thực tế, anh chưa từng đụng đến cô, lấy đâu ra con?
“...Được thôi. Nhưng mà Tân Tân thật sự rất nhớ em, nó cứ liên tục nói muốn đến Trung Hải tìm em, may mà bị chị Bình phát hiện. Nếu không, có lẽ nó sẽ thật sự đeo cặp sách, mang theo tiền mừng tuổi ra khỏi nhà rồi!”
Tương Thành Hủ dở khóc dở cười nói, trong giọng nói toàn là sự yêu thương. “Nhất định không được! Thành Hủ, anh nghe em nói, Phó Cẩm Hành khó dây hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều! Hơn nữa, bây giờ hắn có bùa hộ mệnh là giấy đăng ký kết hôn, một khi ép hắn, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh và gia tộc anh!” Thời gian chung sống vài ngày đã khiến Hà Tư Ca đích thân cảm nhận được năng lực đổi trắng thay đen của Phó Cẩm Hành.
“Tư Ca, em nói như vậy khiến anh cảm thấy bản thân thật vô dụng...” Giọng Tưởng Thành Hủ trầm hẳn xuống. Anh vẫn luôn tưởng rằng, mình chỉ cần lặng lẽ bảo vệ cô và Tân Tân, cuối cùng sẽ có ngày mở được cánh cửa trái tim cô.
Chỉ là, ngày đó còn chưa đến, Phó Cẩm Hành đã xuất hiện rồi!
“Không phải đâu! Thành Hủ, chăm sóc cho Tần Tân thật tốt, đây là yêu cầu duy nhất của em!”
Hà Tư Ca nhìn đồng hồ, cô vẫn không chắc chắn được nội dung cuộc điện thoại này có được bảo mật hay không, cho nên, cô ép mình vội vàng kết thúc câu chuyện với Tưởng Thành Hủ.
Sau đó, cô rút sim điện thoại ra, bẻ gãy, ném vào trong thùng rác, rồi để chiếc điện thoại mới mua vào trong hộp, tìm một cửa hàng thu mua điện thoại cũ, bán lấy tiền, thu được một khoản tiền mặt.
Đối với Hà Tư Ca mà nói, trong tay có mấy nghìn tệ tiền mặt vẫn là một chuyện hết sức quan trọng.
Cùng lúc này, Tào Cảnh Đồng đang tập thể dục với Phó Cẩm Hành rút điện thoại ra, nhìn thông báo chi tiêu.
Cậu ta có chút tò mò: “Chi 9688 tệ, sản phẩm điện tử, cô ấy mua cái gì thế?” Phó Cẩm Hành lau mồ hôi, chậm rãi bước xuống máy chạy bộ, cười lạnh một tiếng: “Mua điện thoại, gọi cho tên họ Tưởng.” “Không phải là đưa điện thoại cho cô ấy rồi sao?” Tào Cảnh Đồng khó hiểu. “Sợ tôi động tay động chân với điện thoại, nghe trộm điện thoại của cô ấy. Ngoài ra, dùng xong điện thoại còn có thể đem bán, lấy được vài nghìn tệ tiền mặt. Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi thôi.” Phó Cẩm Hành cầm khăn mặt, nói mà không cần nghĩ.
Nghe phân tích của hắn, Tào Cảnh Đồng không nhịn được mà cười phá lên.
“Cậu cười cái gì?”
Phó Cẩm Hành cau mày, có chút không vui. “Anh Phó, như thế này không giống anh chút nào, lại có thể bắt đầu suy đoán tâm tư của một người phụ nữ nữa.” Tào Cảnh Đồng cố nén ý cười, vô cùng ngạc nhiên. Theo cậu ta thấy, người phụ nữ Hà Tư Ca này quả thật là không bình thường. Hồi đó ở Vương Phủ Uyển, cô tùy tiện xông vào phòng, tự giới thiệu mình, không ngờ lại lấy được sự coi trọng của Phó Cẩm Hành, cho cô một cơ hội. Không ngờ, cô lại có có dụng ý xấu! Cũng khó trách sếp hận cô nhiều năm như vậy, nhắc tới nhiều năm như vậy!
“Ở trong mắt tôi, cô ta không được coi là phụ nữ, cùng lắm chỉ là kẻ thù mà thôi.”
Phó Cẩm Hành rất không nể mặt phản bác lại một câu, ném cái khăn mặt đi rồi đi tắm. Tào Cảnh Đồng đi theo sau rất muốn nhắc nhở hắn, thời gian tập thể dục hôm nay vẫn chưa được một nửa. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta vẫn ngậm miệng lại. Rõ ràng là sếp không vui rồi, mình vẫn không nên động đến thì tốt hơn.
Bệnh viện thẩm mỹ Gia Lệ, thành phố Trung Hải.
Đây là nơi có máy móc thẩm mỹ nổi tiếng nhất vùng này, nghe đồn, rất nhiều minh tinh đang hot đều làm “thuật biến hình” cho mình ở đây, từ đó sự nghiệp đi lên như diều gặp gió.
Trong phòng tư vấn. Bác sĩ chủ nhiệm trung niên đặt cây bút đánh dấu trong tay xuống, có chút tiếc nuối nói: “Cô Hà, thứ cho tôi nói thẳng, từ lúc tôi vào nghề đến nay đã được gần hai mươi năm rồi, ngũ quan của cô có thể nói là hoàn mỹ. Nếu như còn động dao kéo thì sẽ chín quá hoá nâu mất.”
Một cô y tá trẻ tuổi ở bên cạnh vừa cúi đầu đã nhìn thấy tờ tạp chí lá cải trên bàn, bất ngờ thay nhân vật trang bìa lại chính là Trương Tử Hân. “Cô xem, mắt, mũi, miệng cô và cô ấy rất giống nhau! A, không phải rất giống, mà là càng nhìn càng giống!” Cô ta kinh ngạc: “Rất nhiều người đều chỉnh sửa để được giống như Trương Tử Hân!” Vì đóng vài bộ phim truyền hình cực hot, cho nên gần đây Trương Tử Hân rất nổi, không ít người nổi tiếng trên mạng đều lấy cô ta ra để tham khảo, không tiếc động thêm chút dao kéo lên mặt mình.
Hà Tư Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn không nên nói rõ ràng thì hơn. “Bác sĩ, tôi chính là không muốn giống cô ta. Ông xem, ông có cách nào không?” Cô thật sự chịu đựng đủ khuôn mặt giống Trương Tử Hân này rồi, chỉ cần không có khuôn mặt này, cho dù Phó Cẩm Hành vẫn hận cô, nhưng e là cũng không có hứng thú trên phương diện kia nữa. Hà Tư Ca thật sự đã chịu đựng đủ chuyện cả đêm bị Phó Cẩm Hành dày vò, lại nghe hắn gào tên của người phụ nữ khác rồi. Kiểu làm nhục này, ai mà chịu nổi? “Không giống... vậy có lẽ sẽ xẩu mất.” Bác sĩ nghi ngờ đẩy gọng kính trên sống mũi, lần đầu tiên gặp phải yêu cầu kỳ lạ như vậy.
“Xấu thì xấu, không sao hết. Nếu ông có thể làm giúp tối từ mắt hai mí thành mắt một mí cũng được, sống mũi cao làm thành tẹt chút cũng được ...” Hà Tư Ca khẩn thiết nói.
Kết quả, vừa nghe thấy câu này, bác sĩ lập tức xua tay: “Vậy không được! Nếu làm như vậy, không chỉ đi ngược lại đạo đức nghề nghiệp của tôi, mà còn đập nát cả thương hiệu của chúng tôi nữa! Cô Hà, vô cùng xin lỗi, cô đi nơi khác thử xem sao!”
Nói xong, ông ta đứng dậy định đi. Hà Tư Ca ngây ra, cô kéo tay áo bác sĩ lại, liên tục cầu xin: “Bác sĩ, tôi thật sự không phải đến để gây chuyện! Vậy thế này đi, ông đưa ra giúp tôi một phương án, được chứ?”
Bác sĩ suy nghĩ một chút, lúc này mới gật đầu, ngồi lại chỗ cũ, cầm bút đánh dấu lên, vẽ lên mặt Hà Tư Ca. Ông ta tỉ mỉ nửa ngày trời, miệng vẫn lẩm bẩm. “Dự định khi nào đến làm phẫu thuật? Trường hợp của cô phải nằm viện...” Bác sĩ vừa ghi chép, vừa hỏi.
Hà Tư Ca trả lời ngay không cần nghĩ ngợi gì: “Bây giờ! Hôm nay! Càng nhanh càng tốt!”
Bác sĩ ngước mắt lên, nhìn cô một cái, lắc đầu.
Các cô gái trẻ bây giờ, thật đúng là điên rồ...
“Vậy cô theo tôi đi làm thủ tục nhập viện trước đã, còn nộp tiền nữa.”
Một cô y tá dẫn Hà Tư Ca đến quầy thu ngân, vì thứ cô muốn làm là set chỉnh hình đắt nhất, giá cả cao ngất ngưởng, cho nên phục vụ đương nhiên cũng rất tốt. Lúc thanh toán, Hà Tư Ca vẫn có chút thấp thỏm, không biết cái tài khoản này liệu còn nhiều tiền như vậy không nữa.
Kết quả, cô vừa nhập mật khẩu, bên kia đã hiển thị thanh toán thành công. “Cô có thể thông báo cho người nhà hoặc bạn bè đưa đồ dùng hàng ngày đến cho cô, bởi vì phải phẫu thuật nhiều lần, nên cần phải ở viện một thời gian.”
Y tá nhắc nhở.
Hà Tư Ca trả lời dứt khoát: “Không sao, tôi mua mới hết, ở đây chắc là có cả đúng không?” Mức tiêu dùng của khách hàng tỷ lệ thuận với tiền thưởng tháng đó, đối phương lập tức nở nụ cười vui vẻ: “Có ạ! Tôi có thể chuẩn bị đầy đủ giúp cô, cô cứ yên tâm.”
Hà Tư Ca gật đầu: “Cảm ơn cô.”
Dưới sự yêu cầu cố chấp của cô, cuộc phẫu thuật đầu tiên sẽ tiến hành sau hai tiếng nữa, cũng đã ghi chép lại ở bệnh viện.
Sau khi từ phòng tập thể dục ở dưới tầng về phòng làm việc, Phó Cẩm Hành lại vùi đầu vào công việc. Tào Cảnh Đồng đang sắp xếp tài liệu thì nghe thấy điện thoại vang lên, cậu ta tiện tay cầm lấy, vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn, lập tức hít một hơi lạnh.
“Hà Tư Ca này tiêu nhiều tiền như vậy làm gì, mua nhà à?” Cậu ta lẩm bẩm một mình.
Đợi Tào Cảnh Đồng nhìn rõ ghi chú tiêu dùng, cậu ta lại cau mày. Cái gì gọi là chi phí thẩm mỹ trị liệu? Cậu ta do dự mãi, vẫn cầm điện thoại lên, đi tìm Phó Cẩm Hành
Dù sao cũng là chuyện liên quan đến Hà Tư Ca, chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến cô, sếp thường sẽ... phát điên lên!
\r\n