Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
“Đây là nhà họ Hà, tôi họ Hà, tại sao tôi lại không thể trở về?”
Hít một hơi thật sâu, Hà Tư Ca đi thẳng đến trước mặt Hà Thiên Nhu, bình tĩnh hỏi ngược lại cô ta.
“Muốn đi thì đi, muốn về thì về, chị tưởng chị là ai?” Hà Thiên Nhu nhìn người con gái xinh đẹp tựa hoa đào trước mặt mình, quan sát trên dưới một lượt, cô ta phát hiện Hà Tư Ca lại càng đẹp hơn so với dáng vẻ trong ký ức của cô ta. Hơn nữa, có vẻ như cô đã sống tương đối không tệ, tuyệt đối không buồn chán. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật.
Nhất thời, trong lòng Hà Thiên Nhu nảy sinh ra thù hận, lớn tiếng trách móc.
“Đương nhiên tôi biết tôi là ai rồi, chỉ sợ cô không biết cô là ai thôi. Có những thứ cô không có được, nguyên nhân thì có rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải vì người khác có được.”
Hà Tư Ca nói ám chỉ.
Cô không ngốc, cùng là phụ nữ, cô đã sớm nhìn thấu ý đồ của Hà Thiên Nhu.
Không liên quan gì đến tình yêu, cái Hà Thiên Nhu xem trọng là tiền của nhà họ Phó, là địa vị của Phó Cẩm Hành, là thân phận bà Phó.
“Hà Tư Ca, chị thì có gì đáng kiêu ngạo? Từ nhỏ đã giống như một con chim khổng tước trang điểm lộng lẫy, chỉ muốn tất cả mọi người vây quanh chị!”
Nghe ra được sự khinh thường trong lời nói của Hà Tư Ca, Hà Thiên Nhu lập tức nổi giận. Cô ta là con ghẻ trong mắt người khác, cùng mẹ đi bước nữa, sau khi đến nhà họ Hà mới được sống một cuộc sống đầy đủ sung túc hơn. Nhưng Hà Thiên Nhu vẫn không ít lần bị bạn học và bạn bè lén chế giễu.
Dần dà, cô ta đổ hết phần căm hận này lên người Hà Tư Ca.
Đến nỗi khi cô ta biết tin cô chị gái này mất tích ở nước ngoài, Hà Thiên Nhu không nhịn được mà hết lần này tới lần khác cảm kích ông trời, cho rằng đây là cơ hội để mình ngược dòng thay đổi số phận!
“Đọc sách nhiều hơn đi, sặc sỡ nhiều màu là chim khổng tước đực, tôi lại không phải là giống đực. Cô có biết là nếu để người ngoài nghe thấy những lời này sẽ mất mặt thế nào không?”
Hà Tư Ca cau mày, lộ ra vẻ mặt chán ghét.
“Chị! Mình chỉ biết chắc!”
Bị chế nhạo trước đám đông, Hà Thiên Nhu tức giận đỏ bừng mặt.
Mấy năm nay cô ta biến hóa nhanh chóng, trở thành con gái duy nhất của nhà họ Hà, mặc dù không phải là con ruột của Hà Nguyễn Chính, nhưng địa vị lại lên như diều gặp gió, không có ai dám xem thường cô ta nữa. Nhưng tất cả những điều này sắp sửa thành bong bóng xà phòng rồi! Vừa nghĩ đến chuyện Hà Tư Ca đã kết hôn với Phó Cẩm Hành, Hà Thiên Nhu gần như có thể đoán trước được, cô ta lại sắp phải sống cuộc sống bị xem nhẹ đó!
“Chị dựa vào cái gì mà coi thường tôi? Chị thật sự nghĩ tôi không dám ra tay với chị à? Hôm nay tôi nhất định phải cho chị một bài học!”
Phẫn nộ làm cô ta hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ thấy Hà Thiên Nhu giơ một tay lên, dùng sức vung mạnh về phía Hà Tư Ca!
“Đánh người thì không hay đâu.” Không trung xuất hiện một cánh tay lớn, túm chặt lấy cổ tay Hà Thiên Nhu khiến cô ta không thể cử động được.
Hà Tư Ca kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, phát hiện Phó Cẩm Hành đã ngăn Hà Thiên Nhu lại. Cô nhìn hắn một cái, trong mắt không có lấy nửa phần cảm kích.
“Buông tôi ra!”
Hà Thiên Nhu hét lên chói tai.
Thấy vậy, Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu vội vàng đi lên phía trước nói đỡ cho Hà Thiên Nhu, để Phó Cẩm Hành buông cô ta ra trước đã. Hà Tư Ca lạnh lùng nhìn một màn này, chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo. Có một câu nói thế nào nhỉ? Có mẹ kế, sẽ có ba dượng.
Quả thật là như vậy.
Nhìn thấy Hà Nguyễn Chính không ngừng nói giúp cho Hà Thiên Nhu, cuối cùng Hà Tư Ca cũng đã hiểu, tại sao mình mất đi trí nhớ, sống ở một thành phố xa lạ năm năm, cũng không được người nhà tìm thấy.
Không phải là không tìm được, mà là... căn bản không muốn tìm. “Thiên Nhu, ngoan ngoãn nghe lời, đừng có làm cậu Phó tức giận, mau xin lỗi đi!”
Đỗ Uyển Thu giục cô ta.
Bà ta không thể giương mắt đứng nhìn con gái mình chịu ức hiếp, trước mặt Hà Nguyên Chính và Phó Cẩm Hành, đương nhiên Đỗ Uyển Thu phải tỏ ra yếu đuối một chút. “Tôi không tức giận, nhưng vợ tôi hình như không được vui cho lắm.”
Phó Cẩm Hành nhướng mày cười.
Có điều, đây là nhà họ Hà, hắn vẫn coi như nể mặt, buông tay Hà Thiên Nhu ra.
Hà Thiên Nhu xoa cổ tay, tức giận nhìn Phó Cẩm Hành.
Cô ta vừa định mở miệng nói cái gì, Hà Tư Ca luôn im lặng không nói gì đột nhiên mím chặt môi, đi tới cho Hà Thiên Nhu hai cái bạt tai!
“Bốp! Bốp!” Tiếng trước đánh giòn hơn tiếng sau!
“Sau này lúc muốn đánh người khác, đừng có nói nhiều lời thừa thãi, ra tay trước, đánh xong rồi mắng. Đạo lý nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, chẳng lẽ cô chưa từng nghe thấy à?”
Vừa thưởng thức dấu tay hằn đỏ trên má Hà Thiên Nhu, Hà Tư Ca vừa hờ hững dạy bảo.
Vài giây sau, Hà Thiên Nhu hét lên chói tai, sau đó khóc lớn.
Cô ta hoàn toàn không ngờ mình lại bị đánh! Hà Tư Ca cười lạnh, dù sao trong cái nhà này cô cũng không có địa vị gì, lấy lòng bọn họ, không bằng hung hăng càn quấy. Không chỉ Hà Thiên Nhu bị đánh đến ngẩn ra, mà ngay cả Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu cũng đều không nói ra lời. Hai người đứng trơ ra như phỗng. “Sao em có thể tùy tiện ra tay đánh người như vậy?”
Phó Cẩm Hành có chút không vui nhíu mày lại, giọng nói trầm thấp: “Ngộ nhỡ dùng lực không tốt, trật cổ tay thì làm thế nào? Lần sau nhớ phải dùng công cụ, ví dụ có thể lựa chọn dùng giày cao gót để đánh người.”
Dáng vẻ nghiêm túc của hắn khiến người khác cực kỳ cạn lời.
Vốn dĩ tưởng Phó Cẩm Hành sẽ hung hăng giáo huấn Hà Tư Ca một trận, ai ngờ hắn lại còn bày ra thái độ bênh vực!
“Không cần anh quản.”
Cô lạnh lùng nhìn hắn một cái, sải bước rời khỏi đây.
Cái nơi được gọi là “nhà” này, không chỉ không mang đến cho cô được một tia ấm áp nào, ngược lại còn khiến Hà Tư Ca cảm thấy lạnh lẽo và xa lạ tới tận xương tủy.
Cô ngược lại thấy mừng vì mình mất đi trí nhớ, căn bản không nhớ bọn họ,
Hơn nữa, Hà Tư Ca cũng đã lờ mờ hiểu được, tại sao Tưởng Thành Hủ không nói ra thân thế của cô, mà lại nói với cô rằng cô là trẻ mồ côi.
Tình hình hiện giờ có khác gì trẻ mồ côi đâu? Mở cửa xe ra, Hà Tư Ca thậm chí chủ động ngồi vào trong chiếc xe đang đỗ bên ngoài của Phó Cẩm Hành. Rất nhanh, hắn cũng lên xe.
“Xem ra về nhà mẹ đẻ không làm cô vui rồi, bà Phó.” Phó Cẩm Hành cười trên sự đau khổ của người khác.
Châm chọc cô, khiến cô đau lòng, chính là chuyện hiện giờ hắn muốn làm nhất! “Lái xe đi, đừng nhiều lời. Còn nữa, sau này đừng đưa tôi về đây nữa, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.” Hà Tư Ca kéo dây an toàn qua thắt xong, mệt mỏi nhắm chặt hai mắt lại.
“Về nhà.”
Cô nghe thấy Phó Cẩm Hành dặn dò tài xế một tiếng, tiếp sau đó, chiếc xe khởi động, từ từ rời khỏi nhà họ Hà. Vài phút sau, một hồi chuông điện thoại vang lên.
Phó Cẩm Hành nhìn một cái, ẩn nút nghe: “Alo.”
Đầu bên kia lờ mờ truyền đến giọng con gái, cô gái đó nói mấy câu, Phó Cẩm Hành đáp lại một tiếng, sau đó bảo tài xế đổi hướng.
Hà Tư Ca mở mắt, có chút không hiểu nhìn ra phía ngoài.
Lại đi thêm vài trăm mét, chiếc xe dừng lại.
“Đưa cô ấy về.”
Phó Cẩm Hành cất điện thoại đi, đẩy cửa xuống xe. Hà Tư Ca nhìn hắn đi về hướng một chiếc xe màu đen đỗ ở bên đường, rõ ràng có một cánh tay của phụ nữ vươn ra từ trong xe, thuần thục ôm lấy eo Phó Cẩm Hành, kéo hắn vào trong xe.
Cô hiểu rồi, đó chắc là tình nhân của hắn.
Đàn ông như Phó Cẩm Hành, cho dù chưa kết hôn, sao bên cạnh lại không có phụ nữ được chứ, quá bình thường. “Tôi có thể đi mua chút đồ không?”
Xác định hắn đi rồi, Hà Tư Ca dò hỏi tài xế. Đáng tiếc, đối phương làm như mắt điếc tai ngơ, đưa thẳng cô về chung cư của Phó Cẩm Hành.
\r\n
Hít một hơi thật sâu, Hà Tư Ca đi thẳng đến trước mặt Hà Thiên Nhu, bình tĩnh hỏi ngược lại cô ta.
“Muốn đi thì đi, muốn về thì về, chị tưởng chị là ai?” Hà Thiên Nhu nhìn người con gái xinh đẹp tựa hoa đào trước mặt mình, quan sát trên dưới một lượt, cô ta phát hiện Hà Tư Ca lại càng đẹp hơn so với dáng vẻ trong ký ức của cô ta. Hơn nữa, có vẻ như cô đã sống tương đối không tệ, tuyệt đối không buồn chán. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật.
Nhất thời, trong lòng Hà Thiên Nhu nảy sinh ra thù hận, lớn tiếng trách móc.
“Đương nhiên tôi biết tôi là ai rồi, chỉ sợ cô không biết cô là ai thôi. Có những thứ cô không có được, nguyên nhân thì có rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải vì người khác có được.”
Hà Tư Ca nói ám chỉ.
Cô không ngốc, cùng là phụ nữ, cô đã sớm nhìn thấu ý đồ của Hà Thiên Nhu.
Không liên quan gì đến tình yêu, cái Hà Thiên Nhu xem trọng là tiền của nhà họ Phó, là địa vị của Phó Cẩm Hành, là thân phận bà Phó.
“Hà Tư Ca, chị thì có gì đáng kiêu ngạo? Từ nhỏ đã giống như một con chim khổng tước trang điểm lộng lẫy, chỉ muốn tất cả mọi người vây quanh chị!”
Nghe ra được sự khinh thường trong lời nói của Hà Tư Ca, Hà Thiên Nhu lập tức nổi giận. Cô ta là con ghẻ trong mắt người khác, cùng mẹ đi bước nữa, sau khi đến nhà họ Hà mới được sống một cuộc sống đầy đủ sung túc hơn. Nhưng Hà Thiên Nhu vẫn không ít lần bị bạn học và bạn bè lén chế giễu.
Dần dà, cô ta đổ hết phần căm hận này lên người Hà Tư Ca.
Đến nỗi khi cô ta biết tin cô chị gái này mất tích ở nước ngoài, Hà Thiên Nhu không nhịn được mà hết lần này tới lần khác cảm kích ông trời, cho rằng đây là cơ hội để mình ngược dòng thay đổi số phận!
“Đọc sách nhiều hơn đi, sặc sỡ nhiều màu là chim khổng tước đực, tôi lại không phải là giống đực. Cô có biết là nếu để người ngoài nghe thấy những lời này sẽ mất mặt thế nào không?”
Hà Tư Ca cau mày, lộ ra vẻ mặt chán ghét.
“Chị! Mình chỉ biết chắc!”
Bị chế nhạo trước đám đông, Hà Thiên Nhu tức giận đỏ bừng mặt.
Mấy năm nay cô ta biến hóa nhanh chóng, trở thành con gái duy nhất của nhà họ Hà, mặc dù không phải là con ruột của Hà Nguyễn Chính, nhưng địa vị lại lên như diều gặp gió, không có ai dám xem thường cô ta nữa. Nhưng tất cả những điều này sắp sửa thành bong bóng xà phòng rồi! Vừa nghĩ đến chuyện Hà Tư Ca đã kết hôn với Phó Cẩm Hành, Hà Thiên Nhu gần như có thể đoán trước được, cô ta lại sắp phải sống cuộc sống bị xem nhẹ đó!
“Chị dựa vào cái gì mà coi thường tôi? Chị thật sự nghĩ tôi không dám ra tay với chị à? Hôm nay tôi nhất định phải cho chị một bài học!”
Phẫn nộ làm cô ta hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ thấy Hà Thiên Nhu giơ một tay lên, dùng sức vung mạnh về phía Hà Tư Ca!
“Đánh người thì không hay đâu.” Không trung xuất hiện một cánh tay lớn, túm chặt lấy cổ tay Hà Thiên Nhu khiến cô ta không thể cử động được.
Hà Tư Ca kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, phát hiện Phó Cẩm Hành đã ngăn Hà Thiên Nhu lại. Cô nhìn hắn một cái, trong mắt không có lấy nửa phần cảm kích.
“Buông tôi ra!”
Hà Thiên Nhu hét lên chói tai.
Thấy vậy, Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu vội vàng đi lên phía trước nói đỡ cho Hà Thiên Nhu, để Phó Cẩm Hành buông cô ta ra trước đã. Hà Tư Ca lạnh lùng nhìn một màn này, chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo. Có một câu nói thế nào nhỉ? Có mẹ kế, sẽ có ba dượng.
Quả thật là như vậy.
Nhìn thấy Hà Nguyễn Chính không ngừng nói giúp cho Hà Thiên Nhu, cuối cùng Hà Tư Ca cũng đã hiểu, tại sao mình mất đi trí nhớ, sống ở một thành phố xa lạ năm năm, cũng không được người nhà tìm thấy.
Không phải là không tìm được, mà là... căn bản không muốn tìm. “Thiên Nhu, ngoan ngoãn nghe lời, đừng có làm cậu Phó tức giận, mau xin lỗi đi!”
Đỗ Uyển Thu giục cô ta.
Bà ta không thể giương mắt đứng nhìn con gái mình chịu ức hiếp, trước mặt Hà Nguyên Chính và Phó Cẩm Hành, đương nhiên Đỗ Uyển Thu phải tỏ ra yếu đuối một chút. “Tôi không tức giận, nhưng vợ tôi hình như không được vui cho lắm.”
Phó Cẩm Hành nhướng mày cười.
Có điều, đây là nhà họ Hà, hắn vẫn coi như nể mặt, buông tay Hà Thiên Nhu ra.
Hà Thiên Nhu xoa cổ tay, tức giận nhìn Phó Cẩm Hành.
Cô ta vừa định mở miệng nói cái gì, Hà Tư Ca luôn im lặng không nói gì đột nhiên mím chặt môi, đi tới cho Hà Thiên Nhu hai cái bạt tai!
“Bốp! Bốp!” Tiếng trước đánh giòn hơn tiếng sau!
“Sau này lúc muốn đánh người khác, đừng có nói nhiều lời thừa thãi, ra tay trước, đánh xong rồi mắng. Đạo lý nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, chẳng lẽ cô chưa từng nghe thấy à?”
Vừa thưởng thức dấu tay hằn đỏ trên má Hà Thiên Nhu, Hà Tư Ca vừa hờ hững dạy bảo.
Vài giây sau, Hà Thiên Nhu hét lên chói tai, sau đó khóc lớn.
Cô ta hoàn toàn không ngờ mình lại bị đánh! Hà Tư Ca cười lạnh, dù sao trong cái nhà này cô cũng không có địa vị gì, lấy lòng bọn họ, không bằng hung hăng càn quấy. Không chỉ Hà Thiên Nhu bị đánh đến ngẩn ra, mà ngay cả Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu cũng đều không nói ra lời. Hai người đứng trơ ra như phỗng. “Sao em có thể tùy tiện ra tay đánh người như vậy?”
Phó Cẩm Hành có chút không vui nhíu mày lại, giọng nói trầm thấp: “Ngộ nhỡ dùng lực không tốt, trật cổ tay thì làm thế nào? Lần sau nhớ phải dùng công cụ, ví dụ có thể lựa chọn dùng giày cao gót để đánh người.”
Dáng vẻ nghiêm túc của hắn khiến người khác cực kỳ cạn lời.
Vốn dĩ tưởng Phó Cẩm Hành sẽ hung hăng giáo huấn Hà Tư Ca một trận, ai ngờ hắn lại còn bày ra thái độ bênh vực!
“Không cần anh quản.”
Cô lạnh lùng nhìn hắn một cái, sải bước rời khỏi đây.
Cái nơi được gọi là “nhà” này, không chỉ không mang đến cho cô được một tia ấm áp nào, ngược lại còn khiến Hà Tư Ca cảm thấy lạnh lẽo và xa lạ tới tận xương tủy.
Cô ngược lại thấy mừng vì mình mất đi trí nhớ, căn bản không nhớ bọn họ,
Hơn nữa, Hà Tư Ca cũng đã lờ mờ hiểu được, tại sao Tưởng Thành Hủ không nói ra thân thế của cô, mà lại nói với cô rằng cô là trẻ mồ côi.
Tình hình hiện giờ có khác gì trẻ mồ côi đâu? Mở cửa xe ra, Hà Tư Ca thậm chí chủ động ngồi vào trong chiếc xe đang đỗ bên ngoài của Phó Cẩm Hành. Rất nhanh, hắn cũng lên xe.
“Xem ra về nhà mẹ đẻ không làm cô vui rồi, bà Phó.” Phó Cẩm Hành cười trên sự đau khổ của người khác.
Châm chọc cô, khiến cô đau lòng, chính là chuyện hiện giờ hắn muốn làm nhất! “Lái xe đi, đừng nhiều lời. Còn nữa, sau này đừng đưa tôi về đây nữa, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.” Hà Tư Ca kéo dây an toàn qua thắt xong, mệt mỏi nhắm chặt hai mắt lại.
“Về nhà.”
Cô nghe thấy Phó Cẩm Hành dặn dò tài xế một tiếng, tiếp sau đó, chiếc xe khởi động, từ từ rời khỏi nhà họ Hà. Vài phút sau, một hồi chuông điện thoại vang lên.
Phó Cẩm Hành nhìn một cái, ẩn nút nghe: “Alo.”
Đầu bên kia lờ mờ truyền đến giọng con gái, cô gái đó nói mấy câu, Phó Cẩm Hành đáp lại một tiếng, sau đó bảo tài xế đổi hướng.
Hà Tư Ca mở mắt, có chút không hiểu nhìn ra phía ngoài.
Lại đi thêm vài trăm mét, chiếc xe dừng lại.
“Đưa cô ấy về.”
Phó Cẩm Hành cất điện thoại đi, đẩy cửa xuống xe. Hà Tư Ca nhìn hắn đi về hướng một chiếc xe màu đen đỗ ở bên đường, rõ ràng có một cánh tay của phụ nữ vươn ra từ trong xe, thuần thục ôm lấy eo Phó Cẩm Hành, kéo hắn vào trong xe.
Cô hiểu rồi, đó chắc là tình nhân của hắn.
Đàn ông như Phó Cẩm Hành, cho dù chưa kết hôn, sao bên cạnh lại không có phụ nữ được chứ, quá bình thường. “Tôi có thể đi mua chút đồ không?”
Xác định hắn đi rồi, Hà Tư Ca dò hỏi tài xế. Đáng tiếc, đối phương làm như mắt điếc tai ngơ, đưa thẳng cô về chung cư của Phó Cẩm Hành.
\r\n