• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Duy nhất là em (1 Viewer)

  • Chương 381

Chủ nhật, Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh cùng về nhà họ Từ ăn cơm trưa. Đến chiều, có một bản hợp đồng gấp cần Khương Cửu Sênh ký tên, Mạc Băng bèn nhờ Tần Tả đến nhà họ Từ một chuyến.


Đây là lần đầu tiên Tần Tả đến nhà họ Từ, ông cụ Từ chưa từng gặp cô ấy. Nghe nói là vệ sĩ riêng của Sênh Sênh, ông còn tưởng là một người đàn ông thân hình vạm vỡ, cao lớn thô kệch, không ngờ lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy. Dáng người cô cũng nhỏ nhắn, trông có vẻ yếu đuối, mái tóc cắt ngắn, hơi giống con trai, nhưng cũng vô cùng xinh xắn nhanh nhẹn.


Con gái ấy mà, quả nhiên đều là những sinh vật đáng yêu nhất trên đời này.


Ông cụ Từ vừa nhìn trong lòng đã thấy yêu thích, bèn trò chuyện vài câu: “Cháu là Tiểu Tả đúng không.”


Cô khẽ gật đầu: “Vâng.”


Có thể nhìn ra cô ấy không thích nói chuyện, tính cách điềm tĩnh khiêm tốn.


“Cháu thật sự là vệ sĩ của Sênh Sênh à?” Ông vẫn cảm thấy hơi khó tin, cô gái này nhìn giống như trẻ vị thành niên, trông rất nhỏ con.


Tần Tả lại gật đầu, hình như không quen lắm với việc thân thiết với người khác. Cô hơi thận trọng, nhưng cũng rất lễ phép lịch sự, ánh mắt không trốn tránh.


Ông cụ Từ khen ngợi từ tận đáy lòng: “Cháu còn trẻ như vậy mà đã có thể làm vệ sĩ riêng cho người khác, giỏi thật đấy.”


Vẻ mặt của Tần Tả rất nghiêm túc, nói: “Bình thường ạ.”


Ông cụ còn muốn khen thêm vài câu nữa cơ.
Cô nói: “Đứng thứ ba thế giới ạ.” Ngữ khí vô cùng bình thản, khiêm tốn mà đúng mực.


Ông cụ Từ á khẩu.


Ông cụ Từ thầm nghĩ, cô gái trẻ thế này mà có năng lực và địa vị tiềm tàng như vậy, lợi hại thật!


Cô gái trẻ giỏi giang như thế, nếu như không dụ về nhà được thì thật đáng tiếc. Ông đến tuổi già rồi, không có sở thích gì khác, chỉ thích ghép đôi làm mai mối mà thôi.


Tiếp nối truyền thống tốt đẹp, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, ông cảm thấy mình không thể không làm gì, bèn nói: “Tiểu Tả à, cháu không gấp chứ.”


Tần Tả nói không gấp.


“Đến đây, ngồi chỗ của ông này.”


Tần Tả ngồi qua đó.


Ông cụ Từ cười ha ha, trông hiền từ như tú bà của kỹ viện đối xử với khách hàng vậy: “Quê cháu ở đâu thế?”


Tần Tả trả lời: “Trung Nam ạ.”


Cô không thích cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.


Ông thích kiểu con gái nghiêm túc như thế này ấy, lại tiếp tục nghe ngóng sâu hơn: “Trong nhà cháu còn những ai?”


Trong mắt Tần Tả thoáng có vẻ mất mát: “Không còn ai hết ạ.”


Là trẻ mồ côi à, tội nghiệp quá.


Ông cụ Từ đẩy đĩa trái cây qua cho cô, lại lấy cho cô một viên kẹo ngọt rồi hỏi: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”


“20 ạ.”


Còn hơi nhỏ, nhưng mà không sao, ít nhất cũng thành niên rồi. Màn gay cấn nhất đến rồi đây, ông cụ Từ cười tươi như đóa hoa nghênh xuân trong vườn, hỏi: “Cháu có bạn trai chưa?”


Tần Tả không ngại ngùng, thoải mái lắc đầu nói: “Chưa có ạ.”


Ây da, chưa có bạn trai kìa!
Ông cụ Từ nhanh chóng vin theo lời nói, khéo léo dẫn dắt từng bước: “Có cần ông giới thiệu cho cháu một người không?” Nhà chúng ta có cháu trai lớn, là một bác sĩ, mặc dù tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng là một người đàn ông lớn tuổi biết thương yêu người khác…


Những lời đã chuẩn bị xong vừa định nói ra.


Tần Tả từ chối: “Cảm ơn ông, không cần đâu ạ.” Cô cảm thấy thẳng thừng từ chối như vậy không lịch sự bèn giải thích thêm: “Bạn trai cũ của cháu đều là bị cháu đánh cho nhập viện ạ.”


Ông cụ Từ á khẩu!


Những lời mèo khen mèo dài đuôi đều chết từ trong trứng nước.


Cô gái tốt như vậy, sao lại thích bạo lực gia đình chứ… Đứng thứ ba thế giới, lúc bạo lực gia đình thì… Thôi bỏ đi, thằng nhóc Thanh Bách chắc chắn chịu không thấu, không khéo đến lúc đó lại bị đánh thành tàn phế ấy chứ.


Haizz, đáng tiếc, đáng tiếc quá đi.


Ông cụ Từ ho vài tiếng để che giấu sự khó xử của mình: “Nào nào, ăn kẹo ăn kẹo đi, chuyện bạn trai cũng không gấp, cháu vẫn còn nhỏ.”


Tần Tả nói cảm ơn rồi đón lấy viên kẹo ngọt, mở một viên, ăn từng miếng nhỏ: “Vậy cháu đi tìm chị Sênh ạ.”


“Đi đi, đi đi, Sênh Sênh ở trên lầu đấy.” Ông cụ Từ lại thở dài một hơi, vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, lại nghĩ đến thằng cháu lớn nhà mình đã từng ấy tuổi rồi, vẫn chưa có được một cô bạn gái… Haizz, ông chỉ muốn đánh cho nó một trận.


Tần Tả đi lên lầu, cô không biết phòng của Khương Cửu Sênh là phòng nào, nhưng cô nhìn thấy Bác Mỹ nằm vẫy đuôi trước cửa của một căn phòng, nghĩ chắc đây là phòng của Khương Cửu Sênh nên bước qua đó gõ cửa.


“Chị Sênh.”


Bên trong không có phản ứng gì, Tần Tả lại gõ thêm mấy lần, phát hiện cửa không khóa nên cô đi vào, nhìn ngó xung quanh, nghe thấy có tiếng nước trong phòng tắm.


Tiếng nước bỗng dừng, sau đó, cửa phòng tắm bật mở.


Từ Thanh Bách quấn một chiếc khăn tắm bước ra ngoài, cúi đầu. Nhìn thấy một đôi giày thể thao, động tác lau tóc của anh bỗng khựng lại rồi ngẩng đầu lên, đuôi tóc vẫn đang nhỏ nước.


Tần Tả không dời ánh mắt đi, nhìn anh ta chằm chằm.
Nước vẫn chưa lau khô, giọt nước men theo thắt lưng, trượt đến xương chậu rồi biến mất trong khăn tắm. Tầm mắt của cô gái rõ ràng cũng thuận theo đó nhìn xuống, Từ Thanh Bách cảm thấy buồn cười: “Nhìn đi đâu đấy?”


Cô lại trả lời: “Cơ bụng.”


Cô chưa từng nhìn thấy cơ bụng nào đẹp như vậy, cơ bụng các sư huynh sư đệ của cô đều cuồn cuộn rất mạnh mẽ, như thế thì vào vòng đối kháng của Tán đả mới có thể bảo vệ toàn vẹn các cơ quan nội tạng.


Từ Thanh Bách nhìn thấy vẻ mặt đầy tò mò của cô thì nảy ra ý định trêu chọc: “Cô chưa từng nhìn thấy cơ bụng của đàn ông à?”


Không phải, cô trả lời: “Từng thấy rồi.” Cô suy nghĩ một lúc, lại nói: “Bản thân tôi cũng có tám múi.” Nhưng mà, thân hình cô gầy và nhỏ, không phát triển như các sư huynh sư đệ.


Từ Thanh Bách choáng váng!


Từ Thanh Bách có cơ bụng sáu múi cũng cảm thấy bản thân bị đả kích.


Từ Thanh Bách lau tóc qua loa rồi vắt chiếc khăn lên cổ mình, chăm chú đánh giá cô gái nhỏ “cơ bụng tám múi nhưng cơ ngực không dậy thì hoàn toàn” trước mặt mình, hỏi: “Cô là ai? Vào phòng tôi làm gì?”


“Đi nhầm phòng.”


Cô không giỏi ăn nói, giải thích qua loa xong liền khom người chào, sau đó lùi ra.


Từ Thanh Bách gạt chùm tóc sũng nước trước trán: “Cô còn chưa nói cô là ai mà?”
Trong lúc nói chuyện, anh ta đùa giỡn một chút, muốn trêu chọc cô gái nhỏ còn đang dậy thì này. Cánh tay dài giơ ra, vốn dĩ muốn áp cô ấy vào tường…


Từ Thanh Bách vừa đưa cánh tay ra, thì bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy, anh ta ngẩn người ra, lại có một bàn tay vòng qua nách, nắm lấy cánh tay anh ta.


Tần Tả hạ thấp trọng tâm, vác cánh tay Từ Thanh Bách lên vai phải của mình, sau đó mở hai chân ra, dùng lực nhấc lên hướng người về phía trước, mạnh mẽ ném tới.


“Rầm!”


Một cú quật qua vai vô cùng đẹp mắt, động tác liền mạch lưu loát, xứng đáng được lưu danh sử sách.


Từ Thanh Bách nói không nên lời!


Anh ta ngã chổng vó, cắn răng chịu đựng, đau đến nỗi xương cốt rã rời.


Từ Bác Mỹ ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh như dời non lấp bể: “Oẳng! Oẳng!”


Từ Thanh Bách không kìm được: “Đ*ch!”


Tần Tả thu lại đôi chân mở rộng bằng vai, vừa cúi đầu nhìn thì ngẩn người ra. Da thịt trắng trẻo trần trụi nằm ngang trước mắt cô, chiếc khăn vốn dĩ phải quấn quanh hông của người đàn ông đã bị ném sang một bên.


Tần Tả quay phắt đầu đi, cổ và tai đỏ ửng hết cả lên, nói: “Xin lỗi.” Cô muốn giải thích nhưng lại lắp bắp: “Phản, phản xạ có điều kiện.”


Cô không cố ý đâu, cô tập võ từ nhỏ, ý thức phòng ngự quá mạnh. Nếu như có bàn tay giơ ra phía sau cô, cơ thể sẽ đưa ra phản ứng phòng ngự theo bản năng trước cả đại não.


Bạn trai cũ của cô cũng như vậy mà bị cô đánh đến nhập viện, không có ai có thể chịu đựng nổi quá ba ngày sau khi quen nhau.
Tần Tả trịnh trọng xin lỗi lần nữa: “Xin lỗi.” Cô vừa định mở cửa rời khỏi đó…


Người đàn ông phía sau nghiến răng nghiến lợi nói: “Khăn, Tắm.”


“Ồ.”


Cô nhắm mắt lại, mò mẫm dưới mặt đất, giúp anh nhặt khăn tắm lên, đặt lên chỗ dưới bụng, không dám đưa mắt nhìn, rồi cô lại mò mẫm mặt đất, chuẩn bị khom người rời đi.


Từ Thanh Bách gọi cô lại: “Quay lại đây!”


Tần Tả sững người lại.


Anh ta đỏ mặt tía tai, hổn hển rặn từng chữ: “Thắt, Lưng, Của, Ông, Đây, Trật, Rồi! Không! Động! Đậy! Được! Nữa!” Con m* nó, cô muốn giết người à!


Tần Tả cạn lời!


Hai phút sau, ông cụ Từ ở dưới lầu nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn cõng cháu trai cả của ông xuống. Trên người cháu trai cuộn một tấm chăn, để lộ ra hai cánh hai trần trụi, cô gái bước đi mạnh mẽ, hai chân của thằng cháu trai thì đang run lẩy bẩy.


“!”


What! Chuyện gì thế này?


Ông cụ Từ sợ đến nỗi làm rơi cả viên kẹo ngọt trong miệng xuống đất: “Ôi ôi, làm sao thế này?”


Tần Tả ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng: “Bị thương rồi ạ.”


Từ Thanh Bách trên lưng cô đang đau đến nỗi trợn mắt.


Nhìn thấy da thịt trắng trẻo dưới khăn của cháu trai cả nhà mình, quả thật ông cụ Từ cũng sợ đến nhảy dựng lên: “Sao đang yên đang lành lại bị thương?”


Tần Tả vừa định trả lời thì người trên lưng đã cáu kỉnh hét lên: “Ông đây tự ngã đấy!” Để người khác biết được anh ta bị một cô gái đánh thành bán thân bất toại thì anh ta làm sao còn mặt mũi mà sống trên giang hồ được nữa.


Ông cụ Từ bán tín bán nghi, ánh mắt chạy qua chạy lại giữa hai người, cũng không hiểu được tình hình là như thế nào nữa: “To đầu thế rồi mà còn ngã được à.”


Ông cụ Từ vừa quở trách vừa thúc giục lão Tưởng nhanh chóng lái xe chở Từ Thanh Bách đến bệnh viện.
Trong lòng Tần Tả rất sốt ruột, bước chân càng nhanh hơn, cõng người sải bước chạy ra ngoài, mồ hôi đổ thành dòng trên trán. Từ Thanh Bách nằm trên lưng bị xóc đến quặn cả lục phủ ngũ tạng cũng, bên eo đau rát, đau đến mức sắp ngất đi.


Anh ta cắn răng, dáng vẻ hung dữ nói bên tai cô gái: “Nếu như cô dám nói chuyện này ra ngoài, tôi sẽ giết cô diệt khẩu.”


Tần Tả nín thinh!


5 giờ chiều, đã có báo cáo của bệnh viện, trật thắt lưng cấp tính, bởi vì lôi kéo quá mức mà dẫn đến việc dây chằng của phần lưng bị kéo dãn cấp tính. Tạm thời Từ Thanh Bách vẫn không động đậy được, phải nằm trên giường, anh ta tự chẩn đoán… con m* nó, chắc cũng phải là thương tật cấp mười.


Từ Thanh Bách nằm viện còn chưa đến một tiếng đồng hồ, Thời Cẩn đã đến rồi.


Thời Cẩn nhìn anh ta bằng dáng vẻ như xem kịch hay: “Đi tắm bị ngã đấy à?”


Từ Thanh Bách nằm sấp trên giường, trên eo đeo đai cố định thắt lưng, tư thế trông giống như người chết vậy, sắc mặt thì trông như gan heo: “Ừ.”


Thời Cẩn đút tay vào túi áo blouse trắng, ánh mắt rất thản nhiên, hỏi: “Trượt ngã à?”


Từ Thanh Bách nói dối không chớp mắt: “Đúng vậy.”


“Ngã sấp hay ngã ngửa?”


Sắc mặt anh ta vẫn không thay đổi, tiếp tục bịa chuyện: “Ngã sấp.”


Thời Cẩn khẽ liếc anh ta, một đôi mắt đẹp như tranh thủy mặc, không nhìn kỹ, chỉ thờ ơ hỏi: “Có bị va đập chỗ nào khác không?”


Cáo đến chúc Tết gà, có gì tốt lành được chứ?


Từ Thanh Bách hung dữ lườm anh một cái, gào lên: “Cậu có phải bác sĩ điều trị chính của tôi đâu, hỏi nhiều như vậy để làm gì?” Anh ta thở hắt ra một hơi, con m* nó, nói chuyện lớn tiếng cũng đau nữa!


Đáy mắt của Thời Cẩn không chút xao động: “Là họ hàng.”


Từ Thanh Bách ồ lên một tiếng, có ma mới tin anh: “Sao thế, nhận ông anh cả này rồi à?”


Thời Cẩn đột nhiên hỏi: “Là Tần Tả đánh đúng không?
“Khụ khụ khụ…” Mặt của Từ Thanh Bách bị nén đến đỏ lên, trong phút chốc thẹn quá hóa điên, giọng đầy giận dữ, có chết cũng không chịu thừa nhận: “Cậu nói vớ vẩn cái gì đấy?”


Đ*ch, Thời Cẩn đúng là ma quỷ mà!


Giọng điệu Thời Cẩn ung dung bình thản, dáng vẻ dửng dưng hờ hững như chuyện không liên quan đến mình: “Một bên vai có vết bầm tím,” anh thong thả bước đến bên cạnh tủ, cầm lấy tấm ảnh chụp CT đặt ở trên đó, giơ lên cao, đặt ngay dưới ánh sáng để nhìn: “Dây chằng gần đốt sống thắt lưng bị kéo giãn.”


Mí mắt của Từ Thanh Bách giật mạnh.


Cảm giác không lành!


Thời Cẩn nhìn anh ta, nói: “Là bị ném từ vai xuống.”


Tục gọi là cú quật qua vai.
WebTru yenOn linez . com
Đ*ch! Ác quỷ! Từ Thanh Bách tức đến đỏ mặt tía tai, muốn nổ tung, gắt gỏng mắng: “Con m* nó, sao cậu không đi làm pháp y luôn đi?”


Khóe môi Thời Cẩn khẽ cong lên: “Không có hứng thú lắm.”


Lời này của Thời Cẩn vô cùng gợi đòn!


Từ Thanh Bách nằm sấp, cố chống mắt lên nhìn Thời Cẩn, bất mãn hứ một tiếng: “Làm bác sĩ, phải có đạo đức nghề nghiệp chứ. Cậu ở Khoa Ngoại tim mạch thì đừng có mà lo chuyện của Khoa Xương khớp làm gì.”


Thời Cẩn đặt tấm ảnh chụp CT xuống, rút một tờ khăn giấy, phun một ít nước khử trùng rồi lau tay, thờ ơ nói: “Tần Tả là trợ lý của Sênh Sênh, đừng có quá đáng quá.”
Từ Thanh Bách còn cứng miệng: “Tôi nói rồi là tôi tự ngã mà.” Đánh chết anh ta cũng không thừa nhận, không thể để mất mặt như vậy được!


Thời Cẩn không tỏ ý kiến gì, anh nghe thấy âm thanh bèn quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng đi nhiều: “Sênh Sênh.”


Khương Cửu Sênh đến rồi, cô bước vào phòng bệnh, đặt giỏ trái cây lên trên bàn rồi đứng bên cạnh Thời Cẩn, hỏi thăm Từ Thanh Bách: “Vết thương của anh thế nào rồi?”


Về chuyện này, Từ Thanh Bách chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, chỉ mong đừng ai đến quan tâm cái thắt lưng của anh ta, trả lời qua loa: “Không sao, nghỉ ngơi vài tuần là khỏi thôi.”


“Sau này anh cẩn thận một chút, ông nội và bác cả đều rất lo cho anh.”


Khương Cửu Sênh nói xong, Thời Cẩn liền tiếp lời: “Sau này để Tần Tả tránh xa anh ta một chút thì sẽ không sao đâu.”


“Hả?” Cô nhìn Thời Cẩn, nghe không hiểu anh đang nói gì.


Từ Thanh Bách nổi cơn tam bành hét lên: “Thời Cẩn!” Cậu thử nói ra xem!


Thời Cẩn không thèm đếm xỉa đến anh ta, vẻ mặt không thay đổi vạch trần nguồn cơn sự việc: “Không phải đi tắm bị ngã đâu, là bị Tần Tả lỡ tay đánh đấy.”


Từ Thanh Bách khóc không ra nước mắt!


Đ*ch! Sấm đâu mau đến đây, đánh chết Thời Cẩn đi.


Từ Thanh Bách đấm lên giường, giường bệnh rung lên, đụng đến thắt lưng, đau đến nỗi anh ta nhe răng trợn mắt, nổi trận lôi đình: “Con m* nó! Ông đây không cần mặt mũi sao!”
Khương Cửu Sênh rất thông minh mà lựa chọn im lặng, để tránh làm tổn thương đến lòng tự tôn của bệnh nhân.


Bỗng nhiên ở phía cửa vang lên tiếng nói: “Cô trợ lý nhỏ cao 1 mét 56 của Sênh Sênh ấy à?” Là Từ Thanh Cửu, cũng không biết cậu ta đã đứng đó từ lúc nào. Cậu ta không đi vào mà đứng tựa vào cửa, nhìn Khương Cửu Sênh, hỏi một câu: “Cô gái ấy đã thành niên chưa nhỉ?” Trông có vẻ còn rất nhỏ.


Khương Cửu Sênh nói: “Thành niên rồi.”


Cứ tưởng cô ấy còn chưa đủ 18 tuổi cơ đấy.


Từ Thanh Cửu khoanh tay, giọng điệu sâu xa như mang ý đồ khác: “Thành niên rồi ấy à, vậy thì có thể chịu trách nhiệm rồi.” Cậu khẽ sờ cằm, ánh mắt liếc ra bên ngoài, nói: “Đúng không nhỉ.”


Bên vách tường, Tần Tả bước ra ngoài, nghiêm túc mà chân thành nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”


Còn có gan đến bệnh viện à! Từ Thanh Bách tức đến gan cũng thấy đau, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng.


Từ Thanh Cửu đúng là tính cách không ngại làm to chuyện, cậu ta lấy quả quýt trong giỏ trái cây, tách ra, ăn một múi, ngọt đến híp mắt lại, cậu ta nói: “Cô định chịu trách nhiệm thế nào?”


Mặt Tần Tả rất nghiêm túc: “Tôi sẽ trả tiền viện phí.” Cô nhìn Từ Thanh Bách, tóc ngắn mắt đen, kiên định lại dứt khoát: “Tôi sẽ chăm sóc anh ấy trong khoảng thời gian anh ấy nằm viện.”


Cô đánh người ta bị thương thì cô phải chịu trách nhiệm đến cùng, đây là đạo đức cơ bản của người học võ.


Trông có vẻ nhỏ con, nhưng luôn tạo cho người khác cảm giác đội trời đạp đất, hành động nghĩa hiệp. Từ Thanh Cửu bỏ múi quýt cuối cùng vào miệng, vỏ quýt bay theo một đường parabol rơi chính xác vào thùng rác: “Sau này thì không chăm sóc nữa à? Thắt lưng của đàn ông quan trọng lắm đấy, bị thương thế này, nói không chừng…”


Từ Thanh Bách không nhịn nổi nữa, quát lên: “Cút!” Lửa giận trong mắt bắn tung tóe.


Từ Thanh Cửu khẽ lau tay rồi nhanh chóng cút đi.


Thời Cẩn nắm lấy tay Khương Cửu Sênh, cũng rời đi mất.


Chỉ còn Tần Tả, đứng thẳng tắp ở cửa ra vào, không hề nhúc nhích.


Thắt lưng Từ Thanh Bách đau, đầu cũng đau, tim gan phèo phổi thận đều đau, chỉ hận không thể xử lý cô gái này. Nhưng mà lại không đánh được, cũng đánh không thắng được, anh ta hung dữ với cô: “Cô cũng cút đi.”
Cô vẫn giữ vẻ mặt đó, ánh mắt nghiêm túc trang nghiêm như đang chào cờ, nói một cách vô cùng trịnh trọng: “Sau này cũng sẽ chăm sóc anh.”


Từ Thanh Bách á khẩu.


Cái câu hỏi ngu ngốc của tên ngu ngốc Từ Thanh Cửu đó, vậy mà cô vẫn nghiêm túc trả lời… Đường truyền não của cô gái này, khiến Từ Thanh Bách cảm thấy cạn lời.


Vẻ mặt của Tần Tả rất ăn năn: “Xin lỗi.”


Từ Thanh Bách cảm thấy tức cười: “Xin lỗi có tác dụng gì sao? Thắt lưng của tôi có khỏi được không?”


Cô càng tự trách mình hơn, bước vào, khom người sâu xuống, mặt mày nghiêm túc nói lần nữa: “Xin lỗi.”


Cô gái này chuyên đến để khắc anh ta à! Xưa nay tính tình Từ Thanh Bách cũng được coi là không tệ, thế mà anh ta lại nổi trận lôi đình lần nữa: “Con m* nó, cô đừng có cúi người với tôi nữa!” Cô vừa cúi người, anh ta liền có cảm giác sắp bị đánh: “Tránh xa ông đây ra một chút!”


Tần Tả lùi về phía sau vài bước, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc đó, nói: “Nếu anh không giơ tay ra trước thì tôi sẽ không đánh anh đâu.” Vẻ mặt tựa như tấm lòng son sắt có thể chiếu rọi sử xanh, cô nói: “Người trong võ lâm chúng tôi sẽ không tùy tiện ra tay với người tay không tấc sắt.”


Chẳng trách cô gái này có khí chất gì đó kỳ lạ, thì ra là người trong giang hồ vào Nam ra Bắc, cả người toát lên vẻ chính trực và nghĩa hiệp.


Từ Thanh Bách tay không tấc sắt cảm thấy bó tay toàn tập.


Anh ta nghĩ có thể là kiếp trước đã nợ cô gái này cái gì đó, hoặc là, anh ta là cặn bã trong võ lâm, là chính tà không đội trời chung với cô gái này chăng.


Bên ngoài phòng bệnh, Khương Cửu Sênh được Thời Cẩn dẫn đi, cô bỗng hỏi: “Họ thật của Tần Tả cũng là Tần sao?”


“Không phải.” Thời Cẩn nhìn thấy có người đến bèn lấy khẩu trang đeo vào cho cô, vừa đi vừa nói với cô: “Trước đây ba của Tần Tả là trợ thủ đắc lực của Tần Hành, mười năm trước chết dưới tay của kẻ thù, cả nhà chỉ còn một mình cô ấy sống sót. Cô ấy cũng giống Tần Trung, từ nhỏ đã được nuôi ở chỗ Tần Hải.”


Chẳng trách cô ấy cũng họ Tần.


Hơn nữa, Tần Tả cũng giống Tần Trung, vô cùng kính trọng Thời Cẩn.


“Cô ấy rất giỏi đánh Tán đả.” Về điểm này, Khương Cửu Sênh rất khâm phục Tần Tả, cũng giống như Vũ Văn Xung Phong kính trọng cô vậy. Đối với người có cấp bậc Tán đả cao hơn mình, mọi người đều sẽ kính trọng từ tận đáy lòng.


Thời Cẩn nắm tay dẫn cô đi chầm chậm: “Ừm, lúc Tần Tả 16 tuổi đã giành hạng ba của cuộc thi đấu tranh giải Tán đả cho thanh thiếu niên thế giới rồi.”
Thực sự là đứng thứ ba thế giới.


Từ Thanh Bách mới bị trật thắt lưng, coi như anh ta may mắn rồi.


Khương Cửu Sênh mỉm cười: “Hình như ông nội rất muốn làm mai cho cô ấy với bác sĩ Từ.”


Ngữ khí của Thời Cẩn nghiêm túc đứng đắn: “Bác sĩ Từ già quá rồi, không chịu nổi đòn.”


Khương Cửu Sênh á khẩu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom