• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Duy nhất là em (1 Viewer)

  • Chương 256 - Thời cẩn cứ thế làm ba rồi

Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 256 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!​





****************************​





Cháu gái tao là con gái của thị trưởng thành phố Giang Bắc đấy!


Rõ ràng cô gái kia không hề tin tưởng chút nào. Cô ta hếch cằm lên, hừ mũi một cái: “Lại còn con gái thị trưởng nữa cơ, sao bà không đái ra mà soi xem bà là cái giống gì chứ.”


Nghe cô ta nói vậy, bà già xù lông hoàn toàn. Bà ta vứt cái túi vải xuống, kéo áo cô gái kia, ra sức mà kéo, xé rách cả chiếc áo ra, áo lót bên trong lập tức bị lộ ra hết.


Cô gái kia kêu lên một tiếng, vội dùng túi che trước ngực mình, mặt trắng bệch ra. Hai mắt cô ta đỏ bừng trừng lên nhìn bà già kia, nước mắt cũng rưng rưng muốn trào ra.


Bà già đó hừ lạnh một tiếng, đắc ý nói: “Còn che cái chó gì mà che, mặc cái loại quần áo như thế này có khác gì mấy con điếm đâu, chẳng phải cũng cố tình để người ta nhìn à.”


Ức hiếp người ta quá đáng.


Khương Cửu Sênh đang định bước tới thì đã có một cậu thanh niên đi sang rồi. Cậu thanh niên kia đeo kính, rất giống thành phần trí thức: “Này bà già, một vừa hai phải thôi chứ. Người ta là một cô gái trẻ như vậy, bà xé áo người ta cũng là quá đáng lắm rồi.”


Trong xe đã bắt đầu có không ít người phụ họa theo, bắt bà già kia xin lỗi. Bà già kia lầm bầm làu bàu chửi thêm vài câu, nhất quyết không chịu bỏ qua.


Khương Cửu Sênh vừa ngẩng đầu, Thời Cẩn đã hiểu ý buông tay cô ra. Cô cởi chiếc áo sơ mi trắng xuống, đi tới đưa cho cô gái kia.


Cô gái rất cảm động nói cảm ơn cô, cô bèn lắc đầu quay lại bên Thời Cẩn. Đã có người ra mặt rồi, cô là người của công chúng, không tiện nhúng tay vào thêm nữa.


Cái bà già tự xưng là bà nội của con gái thị trưởng kia thật quá ngông cuồng, cũng không biết là quen biết Từ Trăn Trăn thật hay chỉ là bà ta chém gió lên như thế thôi nữa.


Bà già kia cũng chẳng hề có thái độ tốt với người thanh niên vừa ra mặt: “Liên quan chó gì đến mày? Bị con đĩ này mê hoặc đến mờ cả mắt rồi nên cũng không cần thể diện theo nó phỏng?”


Con mụ già này thật đúng là…


Dù sự giáo dục của cậu thanh niên kia có tốt đến mức nào thì cũng không nhịn được lửa giận này. Anh ta lạnh mặt nói: “Mồm miệng bà sạch sẽ chút đi, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu.”


Bà già hừ một tiếng: “Chẳng lẽ mày còn định đánh tao à?”


Bà ta ngang ngược vô lý đến mức này, cậu thanh niên kia thực sự cũng không biết phải làm thế nào nữa. Anh ta đâu thể thực sự ta tay với bà ta được, nhưng mụ già đó vẫn nhất quyết không chịu thôi, còn cố mà gào rú lên: “Mọi người ra mà xem này, một thằng thanh niên lại đòi đánh người già này, nó ra tay đánh người già rồi này!”


Mọi người thực sự cạn lời.


Bà ta đúng là một thứ sinh vật cực kì quái gở. Rất nhiều người trên tàu điện ngầm đều lôi điện thoại ra quay phim. Có lẽ gã thanh niên bên cạnh bà già kia cũng thấy mất mặt quá, bèn kéo bà ta, nói: “Bà nội, bà đừng nói nữa.”


Bà già không phục, vẫn nói rất to: “Mấy loại người không có tố chất này mà tao còn không được nói à?!”


Cháu nội bà ta thấy không còn chút thể diện nào, vội che mặt kéo bà già kia đi. Bà già cứ làu bàu chửi mãi chửi mãi, bao nhiêu lời khó nghe mà bà ta phun ra bằng hết, thật đúng là dạng đàn bà điêu ngoa nơi rừng thiêng nước độc.


Có thể là sự chú ý của mọi người đều bị cuốn theo bà già kia rồi nên không ai để ý đến Khương Cửu Sênh. Cô cũng vui vẻ thoải mái, đứng sang một bên. Bà già kia xuống tàu rồi cũng có rất nhiều người mới lên tàu.


Thời Cẩn kéo cô vào trong lòng mình giấu đi như thể chỉ muốn khảm cô vào trong ngực mình luôn thôi vậy: “Lẽ ra không nên đưa em đi tàu điện ngầm.”


Khương Cửu Sênh rất ngoan ngoãn rúc trong lòng anh, mũi ngập tràn mùi hương của anh, vô cùng thoải mái. Tâm trạng của cô không bực bội như Thời Cẩn, cô ngước lên nhìn anh, nói: “Không đi tàu điện ngầm sẽ bị tắc đường lâu lắm anh, mình sẽ tới muộn mà.”


Thời Cẩn ấn đầu cô về lại ngực mình: “Sênh Sênh, em đừng ngẩng đầu lên.” Lúc nào cũng có người nhìn lén Sênh Sênh nhà anh, khiến cho anh cảm thấy cực kì không thoải mái, chỉ muốn vặn đầu họ luôn thôi, vặn hết đầu của đám người đó xuống.


Khương Cửu Sênh không mấy bận tâm: “Bị nhận ra cũng không sao mà anh.”


Thời Cẩn lại kéo khẩu trang của cô lên cao hơn chút: “Không phải bị nhận ra.” Sau đó anh buông tay, cởi áo sơ mi trắng của mình xuống khoác lên cho cô, “Cứ có người nhìn chằm chằm vào eo em.”


Khương Cửu Sênh im re.


Hôm nay họ mặc đồ đôi, bên ngoài áo phông đen là một chiếc sơ mi khoác rộng màu trắng. Chỉ có điều, chiếc áo phông đen của Khương Cửu Sênh là kiểu áo ngắn, cô chỉ hơi giơ tay lên một chút là lộ eo luôn rồi.


Eo của cô rất mảnh mai, vì cô luyện Tán Đả nên các đường cơ nhìn rất đẹp. Những người nhìn liếc sang thật ra cũng chẳng có ác ý gì, thấy thứ gì đó xinh đẹp thì ai cũng sẽ nhìn thêm vài cái thôi. Thế nhưng trong mắt của Thời Cẩn… đây thực sự là tội không thể tha thứ được!


Anh khoác áo sơ mi của mình lên cho cô, cài đến tận cúc trên cùng, rũ tay áo xuống, quấn cô kín mít không hở chỗ nào.


Đám người đang nhìn lén cũng cạn lời. Này anh giai, sao anh hẹp hòi thế nhỉ?!


Fan của Sênh đang nấp trong góc chụp lén cũng á khẩu. Anh đừng tưởng anh gói người ta kín như thế thì tôi không nhận ra nhé! Tôi phải đăng lên mạng, phải bày tỏ một chút: Chị dâu Quốc dân là ông Vua giấm của châu Á!!!!


Núi Yến Quy là trạm dừng cuối cùng. Lúc hai người đến chân núi cũng đã là ba giờ chiều rồi. Đi bộ từ dưới chân núi lên trên nếu nhanh cũng phải mất hơn hai tiếng. Thể lực của Khương Cửu Sênh khá tốt, đi thẳng một lèo lên tới đỉnh núi.


Thời Cẩn rất buồn lòng.


Anh chỉ muốn cõng cô thôi, thế mà cô lại nói là không mệt.


Ừm, chứng tỏ đêm qua anh vẫn chưa đủ nỗ lực rồi.


Khương Cửu Sênh bó tay với anh.


Trên đường lên núi, gặp mấy fan hâm mộ chạy tới xin ký tên, Khương Cửu Sênh đều lịch sự ký cho họ, cũng chụp chúng vài bức ảnh, chỉ có điều Thời Cẩn không lọt vào ống kính. Dù sao anh cũng là người ngoài giới, thân phận lại nhạy cảm.


Ở bên này, hai người đi chơi rất vui vẻ thoải mái, ở bên kia, các kiểu ảnh ọt chụp lén Khương Cửu Sênh và bạn trai đi du lịch tới núi Yên Quy đã tung đầy cả mạng xã hội rồi. Nhóm fan của Sênh đã lâu không nhìn thấy Sênh gia và anh dâu chụp ảnh chung, nên chỉ nhìn ảnh này thôi cũng đã thấy hạnh phúc chết đi được rồi.


Trên đỉnh núi đèn đuốc rất sáng, tầm nhìn bao quát hết cả non sông bên dưới chân núi.


Khương Cửu Sênh không thích chụp ảnh mà cũng không nhịn được lưu giữ lại dấu ấn của cô và người đẹp Thời ở khắp nơi trên đỉnh núi. Anh không thích cười là mấy, nhưng chỉ cần cô hôn anh một cái là anh lại cười, sau đó kéo cô đi khắp nơi chụp ảnh chung, ví dụ như cây, ví dụ như núi, ví dụ như hôn anh chẳng hạn. Cô hôn anh bên cạnh tảng đá, hôn anh trong cái đình nhỏ vân vân và mây mây.


Khương Cửu Sênh bó tay toàn tập.


Có đôi lúc, bác sĩ Thời nhà cô còn đáng yêu hơn cả Khương Bác Mỹ nữa. Anh thế này là hơi phạm quy rồi đấy nhé, rõ ràng là đi theo hệ cấm dục, thế mà đến lúc hăng hái lên thì cách thức gì anh cũng nghĩ ra được.


Trên đỉnh núi, có một nơi treo khóa bình an. Đại khái là do ảnh hưởng của mấy phim ngôn tình nên còn có truyền thuyết rằng chỉ cần các đôi tình nhân lên núi Yến Quy chơi, ra đó treo khóa thì sẽ có thể yêu nhau suốt đời không lìa xa.


Thật đúng là trai gái hồng trần mà, ấu trĩ đến mức đáng yêu thế này cơ đấy.


Khương Cửu Sênh hơi hứng thú, hỏi Thời Cẩn: “Chúng ta có nên đi treo một đôi khóa không anh?” Thấy Thời Cẩn như không hiểu lắm, cô bèn giải thích, “Nơi treo khóa tình nhân ở núi Yến Quy đó nổi tiếng lắm đấy anh. Họ nói rằng treo khóa lên đó là có thể ở bên nhau trọn đời không rời xa.”


Thời Cẩn bật cười nói: “Sênh Sênh à, em đừng mê tín chứ.”


Nếu đã tin vào tình yêu có thể tồn tại từ lúc sinh thời đến khi chết đi, thì mê tín đã làm sao nào.


“Nghịch một chút cũng có ảnh hưởng gì đâu anh.” Cô lại hỏi, “Anh có muốn không?”


“Ừ.” Thời Cẩn ngoan ngoãn kéo cô đi sang bên đó.


Nhân viên bán khóa ở bên kia là một cô gái rất trẻ tuổi, trông giống một cô sinh viên đại học ra ngoài làm thêm hơn. Cô ấy ăn mặc rất mộc mạc, nhưng nụ cười rất trong trẻo.


Cô gái trẻ đưa hai người đi treo khóa. Cô ấy nhìn chằm chằm vào tên viết trên khóa mấy lần nhưng đến cùng vẫn không nhìn rõ được cái tên kia. Cô ấy bèn hỏi: “Chị khóa xong rồi ném chìa khóa vào đây nhé.” Nói xong cô ấy lại không nhịn được, hỏi thêm một câu, “Chị là Sênh gia ạ?”


Khương Cửu Sênh thoải mái thừa nhận: “Ừ, đúng rồi.”


Quả nhiên mà, khí chất kia, cái chân và eo kia, trừ Sênh gia ra, rất hiếm tìm được một người thứ hai như vậy.


Cô ấy lại nhìn sang người đàn ông nãy giờ vẫn đang đứng yên lặng bên cạnh Sênh gia. Tuy anh chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng lại không thể nào che lấp được khí chất cao quý và nhã nhặn trên người mình. Quân tử thanh cao lịch lãm, tố chất phong thái như gọt như mài, như cắt gọt, như điêu khắc, chắc chắn chỉ có anh dâu thôi chứ không ai khác.


Cô gái trẻ vô cùng kích động: “Vậy chị có thể ký tên cho em được không ạ? Em là fan siêu cấp siêu cấp của các bài hát của chị đấy ạ.” Cô vốn không thích nhạc rock, nhưng lại vô cùng yêu thích dáng vẻ của Khương Cửu Sênh khi hát rock, thần thái đó, vừa phóng khoáng lại vừa ngầu.


“Được thôi.” Khương Cửu Sênh hỏi, “Ký vào đâu nào?”


Cô gái trẻ kéo chiếc áo phông văn hoa trên người mình, rồi đưa bút cho cô nói: “Ở đây ở đây ạ, chị ký vào đây cho em với.”


Khương Cửu Sênh nhận lấy chiếc bút, ký tên mình rất nghiêm chỉnh lên đó kèm theo ngày tháng, cuối cùng còn viết thêm một câu “Kỷ niệm du lịch núi Yến Quy” nữa. Nét chữ rất thanh tú, nhưng lại tiêu sái, phóng khoáng.


Sao lại có một người như thế này nhỉ. Cô không cần phải cố gắng thể hiện gì cả, chỉ nhẹ nhàng thản nhiên thôi nhưng lại khiến người ta khắc sâu vào tâm khảm.


“Cảm ơn Sênh gia ạ.” Mặt cô gái trẻ đầy vẻ chân thành, ánh mắt sáng rực lên, nói, “Sênh gia, anh dâu, anh chị nhất định phải sống thật hạnh phúc nhé. Em rất thích anh chị ạ.”


Khương Cửu Sênh mỉm cười đáp lại cô ấy: “Chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc.” Rồi cô lại gật đầu, “Cảm ơn em.”


Sau khi ném chìa khóa vào một cái “hòm thư” đặc chế cực kì lớn, hai người mới quay trở về. Đi chưa được một trăm mét, đột nhiên Thời Cẩn đứng sững lại.


Khương Cửu Sênh nhìn anh hỏi: “Sao thế anh?”


Thời Cẩn nhíu mày như có tâm sự gì đó: “Sênh Sênh này, em đứng đây chờ anh một chút nhé.” Sau đó, anh lại quay ngược về bên kia.


Cô gái trẻ vẫn còn chưa kịp quay về nơi bán khóa, thấy Thời Cẩn quay lại, cô ấy hơi sững sờ ngạc nhiên.


Thời Cẩn lịch lãm mở lời: “Ngại quá, tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?”


Cô gái ngẩn ra mất ba giây mới vội gật đầu: “… Dạ vâng, anh dâu cứ hỏi đi ạ.”


Thời Cẩn nhìn đống khóa đủ màu sắc treo dày đặc kia, rồi lại nhìn tấm lưới sắt chẳng còn được bao nhiêu chỗ trống, hỏi: “Nếu tấm lưới sắt này treo kín hết cả khóa rồi thì xử lý thế nào?”


Sao anh ấy lại hỏi vấn đề này chứ?! Trước giờ chưa từng có ai đến treo khóa mà hỏi câu này đâu, phạm quy nhé!!!


Cô gái trẻ nghĩ một chút rồi vẫn thật thà trả lời: “Họ sẽ gỡ những chiếc khóa đã treo quá lâu ở bên trong đi bớt ạ.”


Thời Cẩn nhíu mày hỏi: “Gỡ như thế nào?”


Đầu óc cô gái trẻ tạm thời offline, trả lời như lẽ đương nhiên: “Cậy ra ạ.”


Trong mắt Thời Cẩn như dâng lên sắc màu u ám như mực nước, giọng nói cũng hơi lạnh đi: “Chẳng phải nói là khóa vào sẽ ở bên nhau trọn đời sao? Không có khóa, cả đời sẽ bên nhau không xa rời cơ mà.”


Cô gái trẻ cạn lời…


Giải thích sao nhỉ… đó chỉ là truyện cổ tích thôi anh giai ơi!


Cũng giống như trên thế gian này không có ông già Noel, nhưng ngày lễ Giáng sinh thì vẫn cứ phải chúc mừng ấy mà.


Độ cong ở khóe môi Thời Cẩn hơi đè xuống: “Mấy người cậy khóa ra như vậy, những người treo khóa kia có biết không?”


Cô gái trẻ im thít.


Sợ quá, làm sao bây giờ?!


Độ cong ở khóe môi Thời Cẩn lại đè xuống thêm chút nữa: “Các người cưỡng ép gỡ khóa của người khác ra, có được coi là lừa gạt người tiêu dùng không?”


Cô gái trẻ sợ toát mồ hôi, tim gan run lẩy bẩy. Thì ra anh dâu không phải dạng dịu dàng như ngọc, mà là kiểu tổng giám đốc bá đạo à?!


Cô gái vô thức đứng thẳng lưng lên, nói câu đảm bảo mà như đang thề thốt: “Chỉ cần ngày nào em còn làm ở đây, thì em nhất định sẽ không để nhân viên cậy khóa của anh và Sênh gia ra đâu ạ.”


Lông mày Thời Cẩn vẫn nhíu chặt không vui như cũ: “Vậy nếu cô nghỉ làm thì sao?”


Cô gái lại á khẩu.


Anh dâu ơi, em xin anh tha cho em đi mà, em chỉ là người làm thêm thôi mà a a a a a… Cô gái trẻ run run rẩy rẩy nói: “Vậy anh dâu cảm thấy nên làm thế nào mới được ạ?”


Ôi chao ôi, cái cảm giác này có khác nào chủ tịch hội đồng quản trị đang mặc thường phục vi hành không?!


“Chủ tịch Thời” nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó bấm điện thoại gọi đi. Ngón tay xinh xắn lướt trên chiếc điện thoại đen tuyền: “Tần Trung.”


Tần Trung thấy hơi lạ, chẳng phải sếp nói hôm nay có chuyện gì cũng không được gọi điện làm phiền sếp sao?!


“Cậu sáu cứ nói ạ.”


Giọng điệu của Thời Cẩn có thể nói là rất ôn hòa, nhưng cũng không cho phép người khác cãi lại: “Trên núi Yến Quy có một nơi treo khóa tình nhân. Anh liên hệ với người phụ trách ở đây, dặn anh ta chú ý một chút. Sau này nếu có nhân viên công tác mới tới thì điều khoản huấn luyện phải thêm một nội dung.”


Ô, cậu Sáu và Khương Cửu Sênh còn đi treo khóa tình nhân trên núi Yến Quy cơ à.


Tần Trung bèn hỏi ngay: “Thêm nội dung gì ạ?”


“Ở sát ngoài cùng bên trái có một đôi khóa, trên đó viết chữ Thời Sênh,” Thời Cẩn cường điệu vào trọng điểm, “Không được phép gỡ ra.” Ai dám gỡ khóa của anh và Sênh Sênh nhà anh, anh nhất quyết không tha cho đâu.


Tần Trung á khẩu. Đây là cậu Sáu giả phải không?!


Cô gái trẻ bán khóa cũng sững người. Thao tác này mà bảo không phải boss lớn thì cô sẽ nuốt sống cả cái khóa này luôn nhé!


Cúp điện thoại xong Thời Cẩn mới quay sang nói với cô gái trẻ vẫn đang ngẩn ngơ: “Phiền cô quá.” Sau đó, anh quay người đi tới bên Khương Cửu Sênh.








Chậc chậc chậc, nhìn xem nhìn xem, đây chính là bạn trai nhà người ta đó. Cô gái trẻ chợt thấy lửa bốc lên từ sâu thẳm trái tim mình, bèn gọi điện thoại sang, mắng xối xả tên bạn trai đang đắm chìm chơi game của mình!


Anh bạn trai ngớ người không hiểu gì cả.


Khương Cửu Sênh vòng hai tay trước ngực, cười cong mắt, nói: “Thế mà anh còn bảo em đừng mê tín.”


Thời Cẩn phủ nhận một cách rất nghiêm chỉnh: “Không phải là mê tín, tại cách thiết kế khóa ở đây không hợp lý đấy chứ.”


Cô nhướng mày nghe anh bịa chuyện.


Anh rất nghiêm túc nói: “Người tiêu dùng cũng đều tốn tiền cả, không thể gỡ khóa được, nếu không thì khác nào lừa gạt người tiêu dùng đâu.”


Khương Cửu Sênh cạn lời với anh.


Bao biện giỏi gớm nhỉ.


Thời Cẩn bước tới, ngồi xổm xuống buộc lại sợi dây giày bị buông lỏng ra giúp cô, rồi ngẩng đầu nói: “Thôi được, anh thừa nhận.” Anh thẳng thắn nói, “Sênh Sênh, anh không phải là một người mê tín, nhưng chuyện có liên quan đến em thì anh không dám đùa cợt. Anh chỉ sợ lỡ như thôi.”


Người ngoài đều nói cậu Sáu nhà họ Tần rất tàn bạo khát máu, nhưng chắc chắn là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh cúi đầu xưng thần trước mặt cô.


Nơi hạ trại của họ ở lưng chừng núi, Tiểu Ma đã sắp gửi đồ đến rồi. Từ trên đỉnh núi có cáp treo xuống dưới chân núi, cũng có cáp treo xuống lưng chừng núi.


Khương Cửu Sênh hỏi Thời Cẩn: “Chúng ta đi cáp treo xuống nhé?”


Anh đáp ngay không cần nghĩ: “Sênh Sênh, anh không muốn đi cáp treo.”


Hình như anh có chút gì đó rất mâu thuẫn, Khương Cửu Sênh khó hiểu hỏi: “Sao thế anh?”


Thời Cẩn nói: “Anh thấy không an toàn.”


“Rất an toàn mà, mọi người đều đi đấy chứ.”


“Tỷ lệ sự cố xảy ra ở các thiết bị treo trên không đó rất thấp, nhưng cũng không bài trừ được có chuyện xảy ra với tỷ lệ thấp đó. Sênh Sênh, đừng đi cáp treo, mình đi bộ xuống đi.” Anh rất kiên quyết, giọng nói rất thấp như cố dỗ dành cô vậy, “Nếu em mệt, anh sẽ cõng em xuống núi.”


Khương Cửu Sênh hơi ngạc nhiên. Cô không hề biết là ý thức về hoạn nạn bất trắc của Thời Cẩn lại nghiêm trọng như vậy. Có lẽ cô cần phải hỏi Từ Thanh Bách xem chuyện này liệu có liên quan gì tới căn bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng hay không, liệu sau này có khi nào đến máy bay anh cũng không cho cô đi không?!


Cô không ép anh, cùng Thời Cẩn đi bộ xuống núi, cũng không để cho anh cõng. Thể lực của cô rất tốt, đương nhiên cũng thương anh, không nỡ để anh mệt mỏi nữa. Trên đường xuống núi, đột nhiên có người gọi họ từ phía sau.


“Đôi thanh niên ơi.”


“Này đôi thanh niên ơi.”


Khương Cửu Sênh quay đầu nhìn, dừng chân trong đình. Ông cụ già chống gậy đang gọi họ có mái tóc lấm tấm điểm bạc, nhưng nhìn rất nhanh nhẹn tươi tỉnh, cũng rất khỏe khoắn. Ông ấy mặc một bộ đồ thế thao màu xanh sẫm, đội mũ đánh cá.


Thời Cẩn chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra rồi. Anh lịch thiệp chào: “Chào ông Từ ạ.”


Đó chính là ông nội của Từ Thanh Bách.


Ông cụ Từ bị đau chân, bước thấp bước cao đi tới chân đình, quan sát hai người thanh niên rất bắt mắt ở trước mặt, hỏi: “Cậu nhận ra tôi à?”


Thời Cẩn gỡ khẩu trang xuống: “Là cháu, Thời Cẩn ạ.”


Ông cụ Từ rất kinh ngạc, “Thì ra là ba của Bác Mỹ à.”


Thời Cẩn cạn lời. Cái xưng hô này nghe không thuận tai chút nào hết.


Thời Cẩn đã gửi Bác Mỹ dài hạn ở nhà họ Từ, ông cụ Từ đã gặp anh vài lần. Cũng không phải là quen thân gì, nhưng ấn tượng của ông cụ Từ lại rất sâu sắc. Già rồi, ánh mắt cũng tinh tường hơn, nhìn một cái là chuẩn ngay. Cái anh chàng ba của Bác Mỹ này ấy mà, là một chàng trai rất giỏi giang, tuy cư xử với người khác rất nhã nhặn lễ phép, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một người dịu dàng lương thiện.


Ánh mắt của ông cụ Từ lại nhìn về phía người đang đứng cạnh Thời Cẩn: “Cháu chính là Sênh Sênh, mẹ của Bác Mỹ phải không?” Vì trong nhà ông có hai đứa cháu cũng ở trong giới giải trí, lại thêm ông thầy Tạ cuồng con trai kia ngày ngày đều khen ngợi con trai mình trên mạng, nên ông cụ Từ cũng có thói quen xem tin tức về giới giải trí. Ông còn thường xuyên nghe Sắt Sắt nhắc đến mẹ của Bác Mỹ này nữa.


Khương Cửu Sênh gỡ khẩu trang xuống, ngoan ngoãn chào ông: “Chào ông Từ ạ.” Cô đã từng tới nhà họ Từ vài lần nhưng không quen ông cụ Từ lắm.


Tướng mạo của Khương Cửu Sênh nhìn rất lạnh lùng lãnh đạm, nhưng mỗi khi cười lên lại vô cùng dịu dàng ấm áp, là kiểu mà các cụ già thích nhất ấy. Tu dưỡng cả khí chất đều viết cả ở trong mắt kìa, nhìn là biết ngay.


Ông cụ Từ có vẻ rất ngạc nhiên thích thú nói: “Ôi chao, nhìn người thật còn đẹp hơn trên tivi nhiều ấy chứ!” Y như Sắt Sắt nhà ông vậy, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, khiến người ta rất có cảm tình, chỉ muốn lập đội cướp về nhà làm cháu gái thôi.


Khụ khụ khụ, già rồi, không thể không đứng đắn như thế được. Ông cụ Từ hiền hòa hỏi: “Hai đứa đi leo núi à?”


Khương Cửu Sênh mím cười đáp: “Chúng cháu tới cắm trại ạ.”


Nhìn nụ cười mỉm của cô gái trẻ này, ông cụ Từ cảm thấy vô cùng thoải mái thư thái: “Cắm trại à, cắm trại hay đấy.” Nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, ông cảm thấy rất vui mắt vui tai, “Tình cảm của đôi vợ chồng son tốt quá nhỉ.” Không biết vì sao, mà ông càng nhìn càng thuận mắt. Ông lại không khỏi nghĩ, nếu hai đứa bé xinh đẹp này mà sinh con thì chắc chắn sẽ đáng yêu lắm đây.


Thời Cẩn hỏi: “Ông Từ à, ông gọi chúng cháu có việc gì vậy ạ?”


Nói đến chuyện chính, ông cụ Từ bèn giải thích: “Điện thoại của ông ở chỗ lão Tương rồi, lúc ở trên đỉnh núi, ông đi rẽ sang đường khác nhưng lại không cẩn thận bị trặc chân mất rồi. Già cả, xương cốt cũng không chịu được nữa, ông không đi được, định nhờ các cháu xuống chỗ đình nghỉ chân ở lưng chừng núi xem hộ ông xem có một nhóm các cụ già ở đó không. Đó là bạn leo núi với ông đấy. Nếu họ ở đó, thì cháu nhắn giúp ông một câu nhờ họ tìm người lên đón ông xuống.”


Thời Cẩn rất kiên nhẫn, nhẹ nhàng hỏi ông: “Thế nếu họ không có ở đó thì sao ạ?”


Ông cụ Từ nghĩ một chút, cuối cùng cũng chẳng còn cách nào: “Vậy thì ông ngồi chờ thôi, chưa biết chừng lão Tương đang tìm ông ở đâu đó ấy chứ.”


Khương Cửu Sênh suy tư một lát, lại cảm thấy không ổn lắm: “Mặt trời sắp lặn rồi ông ạ, trên núi rất lạnh, ở lâu không tốt đâu ông ạ. Hơn nữa, núi Yến Quy có rất nhiều lối rẽ, không biết đến lúc nào ông Tương mới tìm đến nơi được ấy ạ. Ông không tiện đi lại thì cũng không thể ở đây một mình được.”


Vậy thì phải làm sao đây?!


Ông cụ Từ và Thời Cẩn đều quay đầu nhìn Khương Cửu Sênh.


Cô nói: “Lều trại của chúng cháu dựng ở lưng chừng núi, tiện đường, để chúng cháu đưa ông đi một đoạn vậy.” Dù thế nào thì cũng không thể để một người già còn bị trẹo chân ở trên núi một mình được.


Sắc mặt Thời Cẩn rất phức tạp.


Đương nhiên Khương Cửu Sênh hiểu rõ tính cuồng sạch sẽ của anh, cô cũng luyện Tán Đả rồi nên không yếu ớt như con gái bình thường. Cô bèn nói tiếp: “Thể lực của cháu rất tốt, cháu cõng ông được ạ.”


Hai người đều đứng hình.


Ông cụ Từ kinh ngạc ngẩn ra mất một lúc lâu mới quay sang nhìn ba Bác Mỹ, trong mắt ngập tràn vẻ không đồng ý. Là bạn trai người ta mà lại để con gái vất vả như vậy sao? Ba Bác Mỹ cũng tệ quá đi mất.


Ông cụ Từ vội từ chối: “Không cần đâu, không cần đâu, sao có thể làm phiền hai cháu thế được.”


Tuy ông đã già, xương cốt đã rã hết, nhưng cũng không hề nhẹ. Một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện nhường này, phải nâng niu trong lòng bàn tay mà bảo vệ che chở giống như Sắt Sắt nhà ông mới phải chứ.


Bấy giờ, giọng nói trầm thấp như đang đè nén cảm xúc gì đó của Thời Cẩn mới vang lên: “Để cháu cõng ạ.”


Ông cụ Từ nhận lời rất nhanh: “Vậy ông không khách sáo nữa nhé.”


Thời Cẩn không còn gì để nói.


Anh khom người xuống, ông cụ Từ lập tức trèo lên, vứt luôn cả gậy chống đi rồi.


Thời Cẩn tiếp tục im lặng.


Khương Cửu Sênh phì cười, nhặt gậy lên giúp ông cụ, đeo lại khẩu trang rồi giúp Thời Cẩn đeo khẩu trang lên. Sau đó, ba người cùng đi xuống núi. Cô đi ở bên sườn phải, vì bên phải dốc hơn, cô sợ hai người họ bị trượt ngã.


Vừa hiểu chuyện lại vừa chu đáo tỉ mỉ nữa chứ.


Càng ngày ông cụ Từ càng thích cô bé này, về phải follow weibo của con bé, điên cuồng mà “like” cho con bé mới được. Ông cụ Từ nhoài người trên lưng Thời Cẩn, giọng điệu hòa nhã thân mật hỏi: “Có nặng không hở ba Bác Mỹ?”


Ba Bác Mỹ: “… Không nặng ạ.”


Trong mắt ông cụ Từ lại ánh lên vẻ tán thưởng: “Thế thì ông yên tâm rồi.”


Ba Bác Mỹ chỉ biết câm nín.


Người già ấy mà, càng lớn tuổi thì lại càng giống trẻ con, thích nhất là làm ông tơ bà nguyệt hay khoe con khoe cháu. Ông cụ Từ cảm thấy mình và mẹ Bác Mỹ rất có duyên với nhau, đã vậy thì nói chuyện thêm vài câu, nhân tiện nhận cô cháu gái nuôi gì đó cho vui. Mấy ông bạn già của ông kia kìa, toàn thích đi nhận cháu gái nuôi rồi chắt trai nuôi gì gì đó thôi.


Ông cụ Từ vui vẻ nhìn cô nói: “Sênh Sênh này.”


Khương Cửu Sênh đi sát lại một chút: “Dạ?”


Ông cụ Từ che miệng nói: “Bạn trai của cháu khá thật đấy.”


Khương Cửu Sênh mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ.”


Thời Cẩn không buồn chen lời.


“Sênh Sênh này.” Ông cụ Từ lại gọi cô, đôi mắt tròn xoe, lời nói dẫn dụ từng bước từng bước, nghe chẳng khác nào mấy tay bán hàng đa cấp của mấy tổ chức nào đó.


Khương Cửu Sênh nghiêng tai lắng nghe: “Dạ?”


Ông cụ Từ cười tươi như đóa hoa cúc: “Ông càng nhìn càng cảm thấy thân thiết với cháu. Cháu cũng là bạn tốt của Sắt Sắt, Thanh Cửu nhà ông, hay là cháu cũng gọi ông là ông nội đi?”


Dáng vẻ này của ông có hơi giông giống thầy Tạ. Chẳng phải thầy Tạ hay dụ dỗ gọi Bánh Trôi là baby cũng như thế này đó sao.


Khương Cửu Sênh không có kinh nghiệm giao tiếp với người lớn tuổi, cô hơi sững sờ mất một lát mới đáp: “… Dạ vâng ạ.”


Ông cụ Từ vui sướng cười tít mắt, lại dỗ dành tiếp: “Nào nào, gọi một câu cho ông nghe nào.”


“… Ông nội.” Cô hơi mất tự nhiên.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Có điều, ông cụ lại vui vẻ vô cùng: “Ôi chao, ngoan quá đi mất.” Lừa được một cô “cháu gái nuôi” tới tay rồi, tuy hiện giờ vẫn còn chưa “nuôi” cho lắm, nhưng dụ dỗ thêm một chút biết đâu lại thành.


Đến cái tuổi này của ông, ông chỉ thích con cháu đầy nhà thôi. Hai thằng cháu trai lớn lên rồi không thân với ông nữa, chẳng nũng nịu gì cả, chỉ có mỗi đứa cháu ngoại là ngoan ngoãn. Có điều, Sắt Sắt bận bịu quá, chẳng có thời gian ở bên ông. Còn về đứa cháu gái nội à…


Ôi dào, suýt nữa thì ông quên béng mất là ông vẫn còn một đứa cháu gái nội rồi. Cơ mà, con bé đó… ông thực sự không thân thiết nổi.


Thôi bỏ đi, không nghĩ những chuyện không vui nữa. Ông cụ Từ quay đầu nói: “Ba Bác Mỹ này, cháu cũng gọi ông là ông nội đi.”


Câu nói không có một lời đáp lại.


Sâu thẳm trong đáy lòng của ba Bác Mỹ vô cùng kháng cự.


Ông cụ Từ lại rất hứng chí, bắt đầu bật chế độ buôn dưa lê: “Ba Bác Mỹ này.”


Ba Bác Mỹ nhíu chặt lông mày thành hình chữ xuyên (川): “… Vâng.”


Ông cụ lại hỏi: “Cháu là bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch đúng không nhỉ?” Ông nhớ cháu trai cả của ông đã từng nói vậy.


Thời Cẩn đáp: “Vâng ạ.”


Khoa Ngoại Tim mạch thì quá tốt còn gì, rất có tương lai.


Ông cụ Từ lại hỏi: “Gia đình cháu làm nghề gì?”


Thời Cẩn cõng cụ già, mặt không biến sắc: “Kinh doanh ạ.”


Ồ, khá đấy chứ, ít ra cũng không cần phải lo âu chuyện củi gạo mắm muối. Phải điều tra tiếp… à không, là quan tâm tiếp mới được: “Nhà cháu có bao nhiêu người thế?”


Thời Cẩn hơi khựng lại rồi mới đáp: “Đông lắm ạ.”


Đông người cũng tốt mà, anh chị em còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Mặt ông cụ Từ lộ ra vẻ hài lòng: “Thế ba mẹ cháu thì sao?”


“Mẹ cháu qua đời rồi, ba vẫn còn sống.”


Câu trả lời này, nghe cứ lạ lạ tai nhỉ? Vẫn còn sống à… sao nghe cứ như là đang chờ ông ta chết đi vậy?! Ừm… chắc chắn là ông hiểu lầm ý cậu nhóc này rồi. Về tình hình tổng thể, ông cụ Từ vẫn cảm thấy rất hài lòng. Ông dùng giọng điệu của người từng trải động viên anh: “Trong nhà cũng không ảnh hưởng gì cả, có chí tiến thủ là tốt rồi.” Nói xong, ông cụ đột ngột ngồi thẳng lưng lên, tay đè vào vai Thời Cẩn hỏi rất nghiêm túc, “Có mệt không thế ba Bác Mỹ?”


Mặt Thời Cẩn không chút cảm xúc: “Không mệt ạ.”


Ừm, thể lực rất tốt. Ông cụ Từ lại càng hài lòng hơn. Ông quay đầu cười như bà dì: “Sênh Sênh à, bạn trai cháu khá thật đấy.”


Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn đều cạn lời.


Chẳng trách các cụ xưa có câu, trong nhà có người già chẳng khác gì có báu vật.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom