Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1101
Chương 1101
Khuôn mặt Nhạc Hạ Thu chợt đơ ra, cố gắng nở một nụ cười nói: “Cũng không thể nói như vậy, tốt xấu gì tôi cũng từng là người trong lòng anh ta thời trai trắng, nếu như không có sự xuất hiện của Khương Tuyết Nhu, chưa chắc đã thành thế này, hơn nữa…tôi có thể nói cho anh nghe một bí mật.”
“Bí mật gì cơ?” Lương Duy Phong nhếch mày.
“Anh có biết vì sao ba năm trước Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên không cần Khương Tuyết Nhu nữa không, bởi vì anh ta trúng phải thuật thôi miên của tôi, tổng giám đốc Lương, thực ra tôi khá có tác dụng đó chứ, đặc biệt về mặt khống chế tâm lý con người.
Nhạc Hạ Thu cười nhẹ cắn lấy cổ anh ta: “Từ lần đầu tiếp xúc với anh, tôi đã nhìn ra được, người có thể nhấn nhịn nhiều năm như vậy thật không bình thường, sợ là Sở Minh Khôi bây giờ chính là anh của tương lai ấy nhỉ.”
Đáy mắt Lương Duy Phong xẹt qua một tia sáng.
Khó trách ba năm trước, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên không cần Khương Tuyết Nhu nữa.
Nếu nói như vậy, người phụ nữ tên Nhạc Hạ Thu này đúng là có thể lợi dụng được.
Thêm nữa, người phụ nữ từng thuộc về Hoắc Anh Tuấn, anh ta cũng không ngại thử xem.
“Được, tôi giúp cô. Lương Duy Phong nắm chặt lấy cắm Nhạc Hạ Thu, mang theo dục vọng dồn lên não hôn xuống.
Lâm Minh Kiều nằm viện ba ngày mới xuất viện. Nhưng không phải quay về vườn hoa Tâm Giang mà bị người nhà họ Tổng đón tới biệt thự nhà họ.
Có sự giúp đỡ nhà họ Tống, Khương Tuyết Nhu cũng bắt tay vào việc chuyển tới phía bên Lương Duy Phong. Ban đầu cô cũng muốn đưa Hiểu Lãnh theo, nhưng Hiểu Lãnh nói muốn ở lại bên cạnh Diệp Gia Thanh nên cô cũng đành thôi.
“Đây là phòng ngủ của tổng giám đốc Lương ạ. Điền Minh Châu giúp cô chuyển hành lý vào trong.
“…Được, cảm ơn cô. Khương Tuyết Nhu nhìn căn phòng này, rất sạch sẽ sáng sủa, tầm nhìn rất tốt, nhưng nghĩ tới việc sau này phải ở chung phòng với Lương Duy Phong, cô vẫn cảm thấy một loại áp lực rất lớn.
“Đừng ngại, nếu có gì cần cứ nói thẳng với tôi.” Lúc Điền Minh Châu rồi đi, ánh mắt sắc bén lướt qua chiếc giường rộng rãi.
Ha, đều là nơi cô ta ngủ tới phát ngán luôn rồi, chỉ đáng thương Khương Tuyết Nhu không biết sự thật. Sau khi Điền Minh Châu rời đi, Khương Tuyết Nhu bắt tay vào làm cơm.
Bắt đầu từ giây phút này, cô và Lương Duy Phong chính thức sống cuộc sống của một cặp vợ chồng thật sự rồi. Sáu giờ rưỡi tối, Lương Duy Phong quay về nhà, nhìn về phía bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp, đáy mắt anh ta chất chứa nỗi phiền muộn và không cam lòng. Rõ ràng đã đem người phụ nữ kia tới đây rồi nhưng giờ không thể đụng vào cô ấy.
Anh ta cho người đi điều tra về người đàn ông đeo mặt nạ kia, nhưng không có chút thông tin gì hết, người đó đúng thật quá kì lạ.
Nhưng bây giờ anh ta có Điền Minh Châu và Nhạc Hạ Thu giải quyết nhu cầu thể xác rồi, cũng không cần vội làm gì.
Đặc biệt là con ả Nhạc Hạ Thu kia, xời, đúng là lắm tròn lắm chiêu.
“Duy Phong, ăn cơm thôi, ngơ ngác cái gì đó.” Khương Tuyết Nhu cười đem thức ăn lên.
“Cảm thấy hạnh phúc quá, giống như đang nằm mơ vậy.” Lương Duy Phong nằm chặt lấy tay cô.
“Ngày này anh đã đợi rất lâu rồi.”
“Duy Phong, mấy năm nay vất vả cho anh rồi, em đã quyết định cùng anh vun đắp cuộc hôn nhân này rồi.” Khương Tuyết Nhu trong lòng đưa ra quyết tâm nói.
“được”
Lương Duy Phong nhắm mắt lại.
Khuôn mặt Nhạc Hạ Thu chợt đơ ra, cố gắng nở một nụ cười nói: “Cũng không thể nói như vậy, tốt xấu gì tôi cũng từng là người trong lòng anh ta thời trai trắng, nếu như không có sự xuất hiện của Khương Tuyết Nhu, chưa chắc đã thành thế này, hơn nữa…tôi có thể nói cho anh nghe một bí mật.”
“Bí mật gì cơ?” Lương Duy Phong nhếch mày.
“Anh có biết vì sao ba năm trước Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên không cần Khương Tuyết Nhu nữa không, bởi vì anh ta trúng phải thuật thôi miên của tôi, tổng giám đốc Lương, thực ra tôi khá có tác dụng đó chứ, đặc biệt về mặt khống chế tâm lý con người.
Nhạc Hạ Thu cười nhẹ cắn lấy cổ anh ta: “Từ lần đầu tiếp xúc với anh, tôi đã nhìn ra được, người có thể nhấn nhịn nhiều năm như vậy thật không bình thường, sợ là Sở Minh Khôi bây giờ chính là anh của tương lai ấy nhỉ.”
Đáy mắt Lương Duy Phong xẹt qua một tia sáng.
Khó trách ba năm trước, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên không cần Khương Tuyết Nhu nữa.
Nếu nói như vậy, người phụ nữ tên Nhạc Hạ Thu này đúng là có thể lợi dụng được.
Thêm nữa, người phụ nữ từng thuộc về Hoắc Anh Tuấn, anh ta cũng không ngại thử xem.
“Được, tôi giúp cô. Lương Duy Phong nắm chặt lấy cắm Nhạc Hạ Thu, mang theo dục vọng dồn lên não hôn xuống.
Lâm Minh Kiều nằm viện ba ngày mới xuất viện. Nhưng không phải quay về vườn hoa Tâm Giang mà bị người nhà họ Tổng đón tới biệt thự nhà họ.
Có sự giúp đỡ nhà họ Tống, Khương Tuyết Nhu cũng bắt tay vào việc chuyển tới phía bên Lương Duy Phong. Ban đầu cô cũng muốn đưa Hiểu Lãnh theo, nhưng Hiểu Lãnh nói muốn ở lại bên cạnh Diệp Gia Thanh nên cô cũng đành thôi.
“Đây là phòng ngủ của tổng giám đốc Lương ạ. Điền Minh Châu giúp cô chuyển hành lý vào trong.
“…Được, cảm ơn cô. Khương Tuyết Nhu nhìn căn phòng này, rất sạch sẽ sáng sủa, tầm nhìn rất tốt, nhưng nghĩ tới việc sau này phải ở chung phòng với Lương Duy Phong, cô vẫn cảm thấy một loại áp lực rất lớn.
“Đừng ngại, nếu có gì cần cứ nói thẳng với tôi.” Lúc Điền Minh Châu rồi đi, ánh mắt sắc bén lướt qua chiếc giường rộng rãi.
Ha, đều là nơi cô ta ngủ tới phát ngán luôn rồi, chỉ đáng thương Khương Tuyết Nhu không biết sự thật. Sau khi Điền Minh Châu rời đi, Khương Tuyết Nhu bắt tay vào làm cơm.
Bắt đầu từ giây phút này, cô và Lương Duy Phong chính thức sống cuộc sống của một cặp vợ chồng thật sự rồi. Sáu giờ rưỡi tối, Lương Duy Phong quay về nhà, nhìn về phía bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp, đáy mắt anh ta chất chứa nỗi phiền muộn và không cam lòng. Rõ ràng đã đem người phụ nữ kia tới đây rồi nhưng giờ không thể đụng vào cô ấy.
Anh ta cho người đi điều tra về người đàn ông đeo mặt nạ kia, nhưng không có chút thông tin gì hết, người đó đúng thật quá kì lạ.
Nhưng bây giờ anh ta có Điền Minh Châu và Nhạc Hạ Thu giải quyết nhu cầu thể xác rồi, cũng không cần vội làm gì.
Đặc biệt là con ả Nhạc Hạ Thu kia, xời, đúng là lắm tròn lắm chiêu.
“Duy Phong, ăn cơm thôi, ngơ ngác cái gì đó.” Khương Tuyết Nhu cười đem thức ăn lên.
“Cảm thấy hạnh phúc quá, giống như đang nằm mơ vậy.” Lương Duy Phong nằm chặt lấy tay cô.
“Ngày này anh đã đợi rất lâu rồi.”
“Duy Phong, mấy năm nay vất vả cho anh rồi, em đã quyết định cùng anh vun đắp cuộc hôn nhân này rồi.” Khương Tuyết Nhu trong lòng đưa ra quyết tâm nói.
“được”
Lương Duy Phong nhắm mắt lại.