Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1052
Chương 1052: Thật sự tức đến học máu
“Hoắc Anh Tuấn, bây giờ anh đã bị kiện cáo đầy mình rồi, Nếu anh còn gây chuyện thì chắc chắn anh sẽ ngồi tù đấy!”
Nhạc Hạ Thu rất sợ dáng vẻ điên cuồng này của anh nên đành phải di chuyển sự chú ý: “Anh nghĩ đến ông bà, nghĩ đến nhà họ Hoắc đi. Bây giờ chỉ dựa vào một mình anh thôi.”
“Cô đã hủy hoại tôi rồi, cô nghĩ là tôi còn quan tâm đến cái mạng này sao?” Hoắc Anh Tuấn bóp lấy cằm Nhạc Hạ Thu, hơi nhấc người cô ta lên. Lúc đó anh chỉ muốn tự tay giết chết cô ta.
Mặt của Nhạc Hạ Thu trở nên tím tái, cả người không ngừng run lên ở trong nước.
“Cậu cả…
“Hoắc Anh Tuấn, cậu muốn làm gì Hạ Thu?”
Ngôn Minh Hạo và Tổng Dung Đức đang xông vào đồng thời lên tiếng.
Sau khi Tổng Dung Đức ra sức kéo Hoắc Anh Tuấn ra thì vội vàng cứu Nhạc Hạ Thu ở trong nước ra.
“Dung Đức, anh ấy đáng sợ quá.” Nhạc Hạ Thu ôm chặt lấy anh ta, khóc lóc thảm thiết: “Vừa rồi anh ấy muốn giết em, suýt nữa em không thở được. Em… em sợ quá
Tổng Dung Đức nhìn thấy những đường tròn đỏ hằn trên cổ cô ta khiến đầu anh ta nóng bừng, không kiềm được tức giận mà đánh Hoắc Anh Tuấn: “Đồ khốn.”
Anh ta không dám tưởng tượng, nếu vừa nãy Nhạc Hạ Thu không gọi điện cho anh ta, nói có người đột nhập vào nhà cô ấy, cô ấy rất sợ nên lúc này anh ta mới phóng xe chạy tới. Nếu đến chậm một bước nữa, có thể Nhạc Hạ Thu đã mất mạng.
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng lùi về sau, chặn nắm đấm của Tổng Dung Đức lại: “Tống Dung Đức, cậu bình tĩnh lại. Nhạc Hạ Thu tuyệt đối không phải người phụ nữ đơn giản. Cô ta…”
“Cậu im đi, cậu khiến Hạ Thu bị thương chồng chất, cậu hoàn toàn không có tư cách nói cô ấy. Cho dù cậu là anh em của tôi thì tôi cũng không tha cho cậu.”
Nắm đấm của Tổng Dung Đức không hề ngừng lại. Hoắc Anh Tuấn không còn cách nào khác, đành phải đè anh ta xuống đất, tức giận nói: “Ba năm trước, lúc Nhạc Hạ Thu chữa trị cho tôi đã thôi miên tôi. Cô ta sửa đổi ký ức của tôi khiến tôi nghĩ là mình yêu cô ta. Cậu tỉnh lại đi!”
“Người phụ nữ này vô cùng xấu xa. Cô ta không yêu cậu, cô ta chỉ coi cậu như một cái lốp dự phòng. Bởi vì sau lưng cậu sắp có một người chú làm tổng thống. Cô ta có quan hệ với Lỗ Triết Hạn, không phải bị ép buộc như cô ta nói mà cô ta cam tâm tình nguyện…”
Tống Dung Đức ngẩn ra, sau đó trợn mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn với vẻ khó tin: “Cậu bị gì vậy, cái gì mà thuật thôi miền. Tôi thấy cậu bị thần kinh thì có. Chúng ta quen biết Hạ Thu từ nhỏ, tôi còn không hiểu cô ấy sao?”
Hoắc Anh Tuấn hung hăng nhìn chằm chằm anh ta. Bây giờ Tổng Dung Đức hoàn toàn giống bị tẩy não như bản thân của trước kia: “Cậu nghĩ kỹ lại đi. Ba năm trước, tôi đột nhiên muốn ly hôn với Khương Tuyết Nhu. Mà rõ ràng trước đó, tôi vẫn còn rất yêu Khương Tuyết Nhu…
“Yêu ở đâu ra chứ.” Tống Dung Đức ngắt lời anh: “Tình cảm mười mấy năm của cậu với Hạ Thu có thể so sánh với Khương Tuyết Nhu chỉ quen biết có mấy tháng sao. Hạ Thu trở về thì hai người quay lại cũng là chuyện bình thường.
Hoắc Anh Tuấn tức giận đến không nói nên lời. Nếu không phải là anh em của anh thì anh thật sự muốn đánh chết anh ta.
“Hoắc Anh Tuấn, em thật sự không có sử dụng thuật thôi miên gì với anh cả.” Nhạc Hạ Thu nghẹn ngào thút thít: “Em còn chưa từng nghe đến thuật thôi miên nào có thể sửa đổi tình cảm của con người trên thế giới này. Nếu em biết thì ngay từ đầu em đã sử dụng để anh đừng rời khỏi em.”
“Cậu nghe thấy chưa.” Tống Dung Đức đau lòng ôm lấy Nhạc Hạ Thu: “Hoắc Anh Tuấn, vừa rồi cậu làm như vậy với Hạ Thu, đừng nghĩ là tôi không dám báo cảnh sát”
“Đừng, đừng báo cảnh sát” Nhạc Hạ Thu vội vàng nói: “Bây giờ anh ấy còn bị kiện cáo khắp người, nếu báo cảnh sát nói anh ấy lại ám sát em thì đến lúc đó e là sẽ bị nhốt lại.”
“Nghe thấy chưa, bây giờ cô ấy còn một lòng suy nghĩ cho cậu.” Tống Dung Đức nghe vậy càng thấy khó chịu: “Hạ Thu là một người vô cùng lương thiện mà cậu cũng có thể nói ra cái chuyện thôi miên đó. Hoắc Anh Tuấn, cậu đang giết chết trái tim cô ấy đấy.”
Hoắc Anh Tuấn thật sự muốn hộc máu.
Bây giờ anh rất hiểu được tâm trạng trước đây của Khương Tuyết Nhu khi đối mặt với anh, giống như đang liều mạng đánh thức một người đang ngủ mê mang. Kết quả người ta hoàn toàn không thèm để ý đến bạn, còn nghĩ là bạn quấy rầy giấc ngủ của người ta.
“Hoắc Anh Tuấn, bây giờ anh đã bị kiện cáo đầy mình rồi, Nếu anh còn gây chuyện thì chắc chắn anh sẽ ngồi tù đấy!”
Nhạc Hạ Thu rất sợ dáng vẻ điên cuồng này của anh nên đành phải di chuyển sự chú ý: “Anh nghĩ đến ông bà, nghĩ đến nhà họ Hoắc đi. Bây giờ chỉ dựa vào một mình anh thôi.”
“Cô đã hủy hoại tôi rồi, cô nghĩ là tôi còn quan tâm đến cái mạng này sao?” Hoắc Anh Tuấn bóp lấy cằm Nhạc Hạ Thu, hơi nhấc người cô ta lên. Lúc đó anh chỉ muốn tự tay giết chết cô ta.
Mặt của Nhạc Hạ Thu trở nên tím tái, cả người không ngừng run lên ở trong nước.
“Cậu cả…
“Hoắc Anh Tuấn, cậu muốn làm gì Hạ Thu?”
Ngôn Minh Hạo và Tổng Dung Đức đang xông vào đồng thời lên tiếng.
Sau khi Tổng Dung Đức ra sức kéo Hoắc Anh Tuấn ra thì vội vàng cứu Nhạc Hạ Thu ở trong nước ra.
“Dung Đức, anh ấy đáng sợ quá.” Nhạc Hạ Thu ôm chặt lấy anh ta, khóc lóc thảm thiết: “Vừa rồi anh ấy muốn giết em, suýt nữa em không thở được. Em… em sợ quá
Tổng Dung Đức nhìn thấy những đường tròn đỏ hằn trên cổ cô ta khiến đầu anh ta nóng bừng, không kiềm được tức giận mà đánh Hoắc Anh Tuấn: “Đồ khốn.”
Anh ta không dám tưởng tượng, nếu vừa nãy Nhạc Hạ Thu không gọi điện cho anh ta, nói có người đột nhập vào nhà cô ấy, cô ấy rất sợ nên lúc này anh ta mới phóng xe chạy tới. Nếu đến chậm một bước nữa, có thể Nhạc Hạ Thu đã mất mạng.
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng lùi về sau, chặn nắm đấm của Tổng Dung Đức lại: “Tống Dung Đức, cậu bình tĩnh lại. Nhạc Hạ Thu tuyệt đối không phải người phụ nữ đơn giản. Cô ta…”
“Cậu im đi, cậu khiến Hạ Thu bị thương chồng chất, cậu hoàn toàn không có tư cách nói cô ấy. Cho dù cậu là anh em của tôi thì tôi cũng không tha cho cậu.”
Nắm đấm của Tổng Dung Đức không hề ngừng lại. Hoắc Anh Tuấn không còn cách nào khác, đành phải đè anh ta xuống đất, tức giận nói: “Ba năm trước, lúc Nhạc Hạ Thu chữa trị cho tôi đã thôi miên tôi. Cô ta sửa đổi ký ức của tôi khiến tôi nghĩ là mình yêu cô ta. Cậu tỉnh lại đi!”
“Người phụ nữ này vô cùng xấu xa. Cô ta không yêu cậu, cô ta chỉ coi cậu như một cái lốp dự phòng. Bởi vì sau lưng cậu sắp có một người chú làm tổng thống. Cô ta có quan hệ với Lỗ Triết Hạn, không phải bị ép buộc như cô ta nói mà cô ta cam tâm tình nguyện…”
Tống Dung Đức ngẩn ra, sau đó trợn mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn với vẻ khó tin: “Cậu bị gì vậy, cái gì mà thuật thôi miền. Tôi thấy cậu bị thần kinh thì có. Chúng ta quen biết Hạ Thu từ nhỏ, tôi còn không hiểu cô ấy sao?”
Hoắc Anh Tuấn hung hăng nhìn chằm chằm anh ta. Bây giờ Tổng Dung Đức hoàn toàn giống bị tẩy não như bản thân của trước kia: “Cậu nghĩ kỹ lại đi. Ba năm trước, tôi đột nhiên muốn ly hôn với Khương Tuyết Nhu. Mà rõ ràng trước đó, tôi vẫn còn rất yêu Khương Tuyết Nhu…
“Yêu ở đâu ra chứ.” Tống Dung Đức ngắt lời anh: “Tình cảm mười mấy năm của cậu với Hạ Thu có thể so sánh với Khương Tuyết Nhu chỉ quen biết có mấy tháng sao. Hạ Thu trở về thì hai người quay lại cũng là chuyện bình thường.
Hoắc Anh Tuấn tức giận đến không nói nên lời. Nếu không phải là anh em của anh thì anh thật sự muốn đánh chết anh ta.
“Hoắc Anh Tuấn, em thật sự không có sử dụng thuật thôi miên gì với anh cả.” Nhạc Hạ Thu nghẹn ngào thút thít: “Em còn chưa từng nghe đến thuật thôi miên nào có thể sửa đổi tình cảm của con người trên thế giới này. Nếu em biết thì ngay từ đầu em đã sử dụng để anh đừng rời khỏi em.”
“Cậu nghe thấy chưa.” Tống Dung Đức đau lòng ôm lấy Nhạc Hạ Thu: “Hoắc Anh Tuấn, vừa rồi cậu làm như vậy với Hạ Thu, đừng nghĩ là tôi không dám báo cảnh sát”
“Đừng, đừng báo cảnh sát” Nhạc Hạ Thu vội vàng nói: “Bây giờ anh ấy còn bị kiện cáo khắp người, nếu báo cảnh sát nói anh ấy lại ám sát em thì đến lúc đó e là sẽ bị nhốt lại.”
“Nghe thấy chưa, bây giờ cô ấy còn một lòng suy nghĩ cho cậu.” Tống Dung Đức nghe vậy càng thấy khó chịu: “Hạ Thu là một người vô cùng lương thiện mà cậu cũng có thể nói ra cái chuyện thôi miên đó. Hoắc Anh Tuấn, cậu đang giết chết trái tim cô ấy đấy.”
Hoắc Anh Tuấn thật sự muốn hộc máu.
Bây giờ anh rất hiểu được tâm trạng trước đây của Khương Tuyết Nhu khi đối mặt với anh, giống như đang liều mạng đánh thức một người đang ngủ mê mang. Kết quả người ta hoàn toàn không thèm để ý đến bạn, còn nghĩ là bạn quấy rầy giấc ngủ của người ta.