Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1041
Chương 1041: Trước kia… tôi rất yêu cô ấy sao?
“Muốn tìm bà ấy sao? Đã qua lâu lắm rồi, cậu đợi chút nhé” Hạ Văn Trì gọi điện sang phía quản gia, bên đó kiểm tra một lúc rồi. mới liên lạc được với dì Lâm: “Dì Lâm đang làm bảo mẫu cho biệt thự này.”
Hạ Văn Trì đưa cho anh một địa chỉ: Để tôi đưa cậu qua đó”
“Không cần” Hoắc Anh Tuấn cầm lấy địa chỉ: “Cảm ơn”.
“Đừng khách sáo chứ, cậu như vậy làm tôi thấy không quen” Hạ Văn Trì ném chìa khóa xe cho anh: “Cậu lái xe của tôi đi đi, buổi cùng nhau ăn com.”
“Hiếm thấy.” Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn anh ta một cái: “Không phải bây giờ cậu rất ít liên lạc với ba bọn tôi sao. Biết bao nhiêu lần đến Kinh Đô cũng không tìm bọn tôi ăn cơm. Một mình làm tổ ở Thanh Đồng cũng thật thoải mái.”
Không hiểu sao, đột nhiên anh thấy hơi ngưỡng mộ Hạ Văn Trì.
Thanh Đồng tuy nhỏ nhưng ở đây anh giống như bá chủ của một vùng vậy. Không cần phải khổ cực lầm than giống như ở Kinh Đô.
Hạ Văn Trì cười ngượng ngùng: “Không phải tôi cố ý không liên lạc với các cậu. Chỉ là ba người các cậu cứ muốn dẫn theo Thang Nhược Lan và Nhạc Hạ Thu, tôi thật sự không thích. Tôi cảm thấy…”
Anh ta dừng lại một cách khó hiểu: “Bỏ đi.”
“Nói” Hoắc Anh Tuấn sắc bén ra lệnh, cho dù hôm nay anh ăn mặc rất bình thường như khí thế ở trên trán vẫn còn: “Hạ Văn Trì, chúng ta đã là anh em được mười mấy năm, có một số chuyện tốt hơn hết nên nói rõ ràng.”
“Được thôi, tôi… cảm thấy trước kia cậu đối xử với Tuyết Nhu rất tệ. Còn Nhạc Hạ Thu, tôi vốn dĩ không quá thân thiết với cô ta, có thể là do tôi không quen vì trước kia cậu và tôi luôn đưa Tuyết Nhu theo. Sau này lại đổi thành Nhạc Hạ Thu và cả Thang Nhược Lan. Tôi cũng không hiểu tại sao Tử Uyên cứ muốn quen cô ta, người phụ nữ đó cũng không phải người phụ nữ tốt. Ngoài ra, Dung Đức thì luôn hướng về Nhạc Hạ Thu, cô
ta nói thế nào thì là thế đó, trong đầu chỉ toàn là yêu với đường. “Chuyện này cũng bỏ qua đi, nhưng mỗi lần tụ họp các cậu đều đưa hai người họ theo khiến tôi thấy rất khó chịu cho nên cũng ít tụ họp với các cậu”
Hạ Văn Trì có gì nói đó: “Nhất là mấy năm gần đây, tôi không thường xuyên nói chuyện với các cậu”.
Hoắc Anh Tuấn im lặng, thật ra trước kia anh cũng nhận thấy Hạ Văn Trì không thích Nhạc Hạ Thu và Thang Nhược Lan cho lắm, nhưng lúc đó anh cũng rất ghét Khương Tuyết Nhu nên anh cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Dẫu sao có một số người anh em rồi cũng sẽ dần dần xa cách, đây cũng là chuyện bình thường.
“Trước kia… tôi rất yêu Khương Tuyết Nhu sao?” Đột nhiên anh tùy tiện hỏi.
“Trước kia tôi cảm thấy cậu rất thích cô ấy, còn những chuyện cậu làm sau đó thì tôi cũng không hiểu. Có thể cô ấy chỉ là một vật tiêu khiển của cậu khi không có Nhạc Hạ Thu” Hạ Văn Trì khẽ nhếch môi.
“Vậy sao? Vậy cậu nói xem rốt cuộc là từ đâu mà khiến tôi ngộ nhận là tôi thích cô ấy.” Hoắc Anh Tuấn hỏi với gương mặt vô cảm.
Hạ Văn Trì cạn lời, nhìn anh một cái: “Cậu không thích cô ấy thì tại sao lại tặng cô ấy “Trái Tim Của Hoàng Hậu”. Sợi dây chuyền kim cương đó tận mấy nghìn tỷ đấy nhé. Cậu không thích cô ấy thì tại sao khi cô ấy bị người nhà họ Khương nhất trong nhà cũ, thậm chí còn không ngủ mà ngay trong đêm đến làm anh hùng cứu mỹ nhân. Còn nữa, lần đó ở công trường đá ở đỉnh lầu rơi xuống, cậu vì cứu cô ấy mà bị thương do đá đập vào lưng. Lần đó nếu muộn hơn một chút thôi thì ngay cả mạng của cậu cũng không còn. Và cả lần khác nữa, cậu còn đi ăn lẩu với cô ấy, mà với cái dạ dày của cậu còn có thể ăn lẩu sao. Ăn lẩu xong thì dạ dày đau muốn chết…”
Sau khi anh ta nói ra một loạt, đột nhiên dừng lại: “Bỏ đi, cậu có thích cô ấy nhiều đến nhường nào cũng không thể nào so được với Nhạc Hạ Thu.”
“Ai nói… không thể nào so được” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên cười, chẳng qua nụ cười đó ẩn chứa một nỗi buồn khó tả.
“Hả?” Hạ Văn Trì hơi bối rối. “Buổi tối tìm cậu uống rượu” Hoắc Anh Tuấn cầm lấy chìa khóa xe rồi.
quay người rời đi.
Mãi đến khi lên xe xong anh mới nhận ra hốc mắt của mình đang đỏ bừng.
Những gì Hạ Văn Trì nói, anh lại hoàn toàn không nhớ được gì cả.
Nhưng anh biết, anh hỏi đột ngột như vậy mà Hạ Văn Trì trả lời cũng rất nhanh, cho nên tuyệt đối không thể nào là nói dối được.
Đó thật sự là những đã xảy ra giữa anh và Khương Tuyết Nhu.
“Muốn tìm bà ấy sao? Đã qua lâu lắm rồi, cậu đợi chút nhé” Hạ Văn Trì gọi điện sang phía quản gia, bên đó kiểm tra một lúc rồi. mới liên lạc được với dì Lâm: “Dì Lâm đang làm bảo mẫu cho biệt thự này.”
Hạ Văn Trì đưa cho anh một địa chỉ: Để tôi đưa cậu qua đó”
“Không cần” Hoắc Anh Tuấn cầm lấy địa chỉ: “Cảm ơn”.
“Đừng khách sáo chứ, cậu như vậy làm tôi thấy không quen” Hạ Văn Trì ném chìa khóa xe cho anh: “Cậu lái xe của tôi đi đi, buổi cùng nhau ăn com.”
“Hiếm thấy.” Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn anh ta một cái: “Không phải bây giờ cậu rất ít liên lạc với ba bọn tôi sao. Biết bao nhiêu lần đến Kinh Đô cũng không tìm bọn tôi ăn cơm. Một mình làm tổ ở Thanh Đồng cũng thật thoải mái.”
Không hiểu sao, đột nhiên anh thấy hơi ngưỡng mộ Hạ Văn Trì.
Thanh Đồng tuy nhỏ nhưng ở đây anh giống như bá chủ của một vùng vậy. Không cần phải khổ cực lầm than giống như ở Kinh Đô.
Hạ Văn Trì cười ngượng ngùng: “Không phải tôi cố ý không liên lạc với các cậu. Chỉ là ba người các cậu cứ muốn dẫn theo Thang Nhược Lan và Nhạc Hạ Thu, tôi thật sự không thích. Tôi cảm thấy…”
Anh ta dừng lại một cách khó hiểu: “Bỏ đi.”
“Nói” Hoắc Anh Tuấn sắc bén ra lệnh, cho dù hôm nay anh ăn mặc rất bình thường như khí thế ở trên trán vẫn còn: “Hạ Văn Trì, chúng ta đã là anh em được mười mấy năm, có một số chuyện tốt hơn hết nên nói rõ ràng.”
“Được thôi, tôi… cảm thấy trước kia cậu đối xử với Tuyết Nhu rất tệ. Còn Nhạc Hạ Thu, tôi vốn dĩ không quá thân thiết với cô ta, có thể là do tôi không quen vì trước kia cậu và tôi luôn đưa Tuyết Nhu theo. Sau này lại đổi thành Nhạc Hạ Thu và cả Thang Nhược Lan. Tôi cũng không hiểu tại sao Tử Uyên cứ muốn quen cô ta, người phụ nữ đó cũng không phải người phụ nữ tốt. Ngoài ra, Dung Đức thì luôn hướng về Nhạc Hạ Thu, cô
ta nói thế nào thì là thế đó, trong đầu chỉ toàn là yêu với đường. “Chuyện này cũng bỏ qua đi, nhưng mỗi lần tụ họp các cậu đều đưa hai người họ theo khiến tôi thấy rất khó chịu cho nên cũng ít tụ họp với các cậu”
Hạ Văn Trì có gì nói đó: “Nhất là mấy năm gần đây, tôi không thường xuyên nói chuyện với các cậu”.
Hoắc Anh Tuấn im lặng, thật ra trước kia anh cũng nhận thấy Hạ Văn Trì không thích Nhạc Hạ Thu và Thang Nhược Lan cho lắm, nhưng lúc đó anh cũng rất ghét Khương Tuyết Nhu nên anh cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Dẫu sao có một số người anh em rồi cũng sẽ dần dần xa cách, đây cũng là chuyện bình thường.
“Trước kia… tôi rất yêu Khương Tuyết Nhu sao?” Đột nhiên anh tùy tiện hỏi.
“Trước kia tôi cảm thấy cậu rất thích cô ấy, còn những chuyện cậu làm sau đó thì tôi cũng không hiểu. Có thể cô ấy chỉ là một vật tiêu khiển của cậu khi không có Nhạc Hạ Thu” Hạ Văn Trì khẽ nhếch môi.
“Vậy sao? Vậy cậu nói xem rốt cuộc là từ đâu mà khiến tôi ngộ nhận là tôi thích cô ấy.” Hoắc Anh Tuấn hỏi với gương mặt vô cảm.
Hạ Văn Trì cạn lời, nhìn anh một cái: “Cậu không thích cô ấy thì tại sao lại tặng cô ấy “Trái Tim Của Hoàng Hậu”. Sợi dây chuyền kim cương đó tận mấy nghìn tỷ đấy nhé. Cậu không thích cô ấy thì tại sao khi cô ấy bị người nhà họ Khương nhất trong nhà cũ, thậm chí còn không ngủ mà ngay trong đêm đến làm anh hùng cứu mỹ nhân. Còn nữa, lần đó ở công trường đá ở đỉnh lầu rơi xuống, cậu vì cứu cô ấy mà bị thương do đá đập vào lưng. Lần đó nếu muộn hơn một chút thôi thì ngay cả mạng của cậu cũng không còn. Và cả lần khác nữa, cậu còn đi ăn lẩu với cô ấy, mà với cái dạ dày của cậu còn có thể ăn lẩu sao. Ăn lẩu xong thì dạ dày đau muốn chết…”
Sau khi anh ta nói ra một loạt, đột nhiên dừng lại: “Bỏ đi, cậu có thích cô ấy nhiều đến nhường nào cũng không thể nào so được với Nhạc Hạ Thu.”
“Ai nói… không thể nào so được” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên cười, chẳng qua nụ cười đó ẩn chứa một nỗi buồn khó tả.
“Hả?” Hạ Văn Trì hơi bối rối. “Buổi tối tìm cậu uống rượu” Hoắc Anh Tuấn cầm lấy chìa khóa xe rồi.
quay người rời đi.
Mãi đến khi lên xe xong anh mới nhận ra hốc mắt của mình đang đỏ bừng.
Những gì Hạ Văn Trì nói, anh lại hoàn toàn không nhớ được gì cả.
Nhưng anh biết, anh hỏi đột ngột như vậy mà Hạ Văn Trì trả lời cũng rất nhanh, cho nên tuyệt đối không thể nào là nói dối được.
Đó thật sự là những đã xảy ra giữa anh và Khương Tuyết Nhu.