Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1006-1007
Chương 1006: Rắc rối
Hoắc Anh Tuấn cắn răng với khuôn mặt u ám có thể chảy máu.Chiến Thành đã tìm cả một ngày trời, nhưng Hoắc Phong Lang cái người này lại giống như người bốc hơi khỏi xã hội vậy, thậm chí bệnh viện nào cũng nói không có tiếp nhận bệnh nhân này.
Cậu lớn, xin lỗi, tôi không tìm thấy Hoắc Phong Lang, hình như... cậu ta thực sự không có ở nhà họ Sở, nhà họ Sở cũng không có gọi bác sĩ nào đến khám.
Hoắc Anh Tuấn dùng chân đá mạnh lật bàn trước mặt: "Ngày đó lúc ông vứt người đi, có bị người theo dõi hay không?".
"Không có, hơn nữa sẽ có ai theo dõi chứ?" Chiến Thành cười khổ: "Nhà họ Hoắc bây giờ đã không còn người nào đáng để vào mắt nữa."
"Camera gần đó thì sao?" Hoắc Anh Tuấn cắn răng hỏi.
"Vùng đó là khu trong thành phố cũ, phải phá bỏ và rời đi nơi khác nên không có người nào ở, camera cũng đã hỏng từ lâu rồi." Chiến Thành giải thích: "Lúc ấy tôi vứt Hoắc Phong Lang đến bên kia, chính là đã suy nghĩ tới để tránh bị vài người bắt được cái thóp, đến lúc đó đối với cậu bất lợi".
Hoắc Anh Tuấn xoa xoa mi tâm: "Vậy là một mình ông vứt Hoắc Phong Lang qua bên đó, ngoại trừ nhóm Thanh Long ông ra thì còn có ai biết Hoắc Phong Lang bị vứt ở kia không?"
Trong lòng Chiến Thành động một cái, buổi sáng ông ta quả thật là định một mình đi vứt, nhưng sau đó Trình Nhã Thanh đột nhiên chạy tới muốn đi theo.
Nhưng nếu để cho cậu lớn biết mình đi ra ngoài làm nhiệm vụ mà dẫn Trình Nhã Thanh, chắc chắn sẽ dẫn tới cậu lớn không vừa lòng Trình Nhã Thanh, vì vậy nói:
"Chỉ có một mình tôi."
“Tiếp tục tìm Hoắc Phong Lang, kể cả... chết cũng phải tìm thấy thi thể cho tôi." Hoắc Anh Tuấn ngừng một chút, khàn giọng khó khăn nói.
Anh có dự cảm không tốt, Hoắc Phong Lang là con trai của Sở Minh Khôi, nếu như Hoắc Phong Lang mất tích, Sở Minh Khôi nói không chừng sẽ bám mình không buông.
Càng nghĩ, sốt ruột kiềm nén trong đầu khiến anh không thể nhịn được nữa liền đập vỡ cốc trà trên bàn.
Gần đây chuyện áp lực liên tục tới, anh còn chưa xử lý xong một đống chuyện ở công ty, ông cụ bên kia cũng còn chưa kịp đi bệnh viện thăm, Hoắc Phong Lang lại mất tích.
Giờ phút này, đáy lòng anh dâng lên sự mệt mỏi và mờ mịt nồng nặc.
Anh cũng không dám nghĩ nếu như Hoắc Nhã Lam phát hiện Hoắc Phong Lang mất tích rồi thì sẽ như thế nào.
Trong biệt thự nhà họ Diệp, trong lòng Khương Tuyết Nhu cũng không yên.
Hôm nay cô cũng chưa đi tới công ty, thành viên hội đồng quản trị đều gọi điện thoại mời cô tham gia cuộc họp, nhưng cô nào có thời gian tham gia cuộc họp.
Trước không nói Hoắc Phong Lang là bạn của cô, không thấy anh ta có
| lo lắng người này, vả lại, Hoắc Phong Lang cũng là bố ruột của Hiểu Khuê.
Không có Hoắc Phong Lang cầu nối này, sau này cô làm sao gặp được Hiểu Khuê, người của Hoắc gia căn bản sẽ không để cho mình mang Hiểu Khuê đi ra ngoài.
"Mẹ, mẹ ăn ít rau cải đi." Hiểu Lãnh thấy cô cầm bát không nhúc nhích, lo lắng gắp một đũa cho cô.
"Hiểu Lãnh, hôm nay con ở nhà trẻ nhìn thấy Hiểu Khuê không?" Khương Tuyết Nhu thấp giọng hỏi.
Hiểu Lãnh lắc đầu một cái: "Tuần này em ấy đều xin nghỉ, không có tới."
"Mẹ gọi điện cho con bé." Khương Tuyết Nhu quả thực ăn không ngon, đứng dậy qua một bên gọi thông qua đồng hồ đeo tay trẻ em của Hiểu Khuê.
"Mẹ..." Bên trong rất nhanh truyền tới âm thanh nghẹn ngào của Hiểu Khuê: "Con rất nhớ mẹ, con thật hâm mộ Hiểu Lãnh, Hiểu Lãnh có thể nhìn thấy mẹ nhưng hiện tại con không thể, hai ngày nay chú đều không liên lạc được, con muốn bảo chú dẫn con đến gặp mẹ."
Khương Tuyết Nhu thầm kêu khổ, cô cũng không dám nói cho Hiểu Khuê Hoắc Phong Lang có thể đã xảy ra chuyện: "Chú của con... có thể là có công chuyện, con hiện tại vẫn ổn chứ?"
Chương 1007: Tưởng mình còn như trước kia sao?
“Không ổn.” Hiểu Khuê nói: “Gần đây toàn bộ trong biệt thự thường thường chỉ có một mình con, bà cụ nội bọn họ đều ở trong bệnh viện, ông cụ nội không thể đi được. Con đi xem qua ông cụ nội, ông thật đáng thương, còn có chú Vân Dương, con thấy chú ngốc ngốc ngơ ngác so với con còn ngây thơ hơn.”
Hiểu Khuê vừa nói thì không nhịn được lại khóc: “Chú Vân Dương cũng thật đáng thương, trước kia chủ luôn đùa giỡn với con, còn thích nhéo lỗ tai con nhưng mà con bảo chú ấy mua cái gì thì chú ấy sẽ mua cho con cái đó.”
Cổ họng Khương Tuyết Nhu chua chát.
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, cô rất muốn ôm một cái, dù sao Hiểu Khuê cũng còn nhỏ như vậy.
Nhưng mà không có Hoắc Phong Lang, cô vốn dĩ sẽ không gặp được Hiểu Khuế.
Sau này cô với Hiểu Khuê phải làm sao đây?
Càng nghĩ cô lại càng đau lòng, nhưng cô không biết phải làm như nào mới tốt, chỉ có thể tiếp tục nói chuyện với Hiểu Khuê, cho đến khi trong điện thoại ru được con bé ngủ, nhưng cả người đều mất hồn.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, cô đã chạy ra ngoài đi tìm Hoắc Phong Lang rồi.
Vẫn là một ngày không có tin tức, cuối cùng quả thực không còn cách nào khác, cô chỉ còn cách đi tới tập đoàn Hoắc thị tìm Hoắc Anh Tuấn.
Cô cứ nghĩ rằng khi quay lại Kinh Đô, cô với Hoắc Anh Tuấn chết già cũng sẽ không lui tới với nhau, nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày lại sẽ bước vào Hoắc thị.
Chỉ là Hoắc Thị hiện tại không có được huy hoàng như ngày trước.
Quầy lễ tân trước cửa thậm chí còn không có một người, cô nhìn thấy có vài nhân viên ôm chiếc hộp lớn đi ra ngoài.
Cô đội mũ lưỡi trai, nhân viên cũng không nhận ra cô, mọi người thì thầm. với nhau: “Sở thị bên kia gọi điện thoại cho tôi, nói sẵn lòng trả tiền lương cao hơn để tôi đi qua đó, tôi cảm thấy Sở thị có triển vọng”
“Sở thị cũng gọi điện thoại cho tôi, đi sớm một chút, tôi nghe nói Hoắc thị nhiều năm liên tục đều không có tiền thưởng, xem những kỹ thuật viên chúng ta còn ở lại đây làm gì?”
“Đứng lại.” Một giám đốc giận đùng đùng chạy ra: “Tôi đồng ý cho các người nghỉ việc sao? Kể cả muốn nghỉ việc cũng phải hoàn thành xong công việc trong tay đã, giao nhận xong mới có thể đi.”
“Được rồi, giám đốc Hoàng, chúng tôi sẽ không tiếp tục làm nữa, đi sớm một chút đi ra ngoài còn có thể tìm được vị trí công việc tốt, Hoắc thị không được nữa rồi, chúng tôi không muốn ở chỗ này làm lỡ.”
Giám đốc Hoàng mắng: “Đám các người cái đồ vong ân phụ nghĩa, nếu như không phải Hoắc thị xài tiền đưa các người đi nước ngoài bồi dưỡng, mấy người có thể có ngày hôm nay sao?”
“Giám đốc Hoàng, anh cũng sớm đổi nơi khác đi, quá muộn rồi, cẩn thận đến lúc đó anh đi ra ngoài tìm việc, chúng tôi cũng có thể làm giám đốc của anh rồi.”
Một đám nhân viên lần lượt rời đi.
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc nhìn tình huống Hoắc thị so với trong tưởng tượng của cô càng gay gắt hơn.
Sau khi cô đi thang máy đến tầng chủ tịch, phòng thư ký cũng không nhiều người như trước, thậm chí ngay cả bảo vệ cũng không có nhìn thấy | một người.
Cô vừa đi tới cửa phòng chủ tịch làm việc, bên trong đột nhiên có tiếng âm thanh phách lối của người đàn ông trung niên:
“Hoắc Anh Tuấn, nếu tôi là cậu thì sẽ đồng ý yêu cầu của tôi, cậu nói xem cậu cần gì chứ, Hoắc thị không được đã là sự thật rồi, tôi không để cậu bồi thường cho tôi những điều trái với thỏa thuận kia. Cậu đưa Hoắc thị cho tôi, tôi bồi thường cho cậu thêm một nghìn năm trăm tỷ thì đã là hết tình hết nghĩa rồi.”
“Một nghìn năm trăm tỷ đã muốn mua Hoắc thị chúng tôi, ông nằm mơ đi.” Hoắc Anh Tuấn giọng nói tức giận đùng đùng: “Hoắc thị chúng tôi bao gồm bảo hiểm, tài chính, điện tử các thương hiệu công ty con khác, chỉ chút tiền đó của ông mà muốn ăn, ông không sợ ăn một miếng trả một miếng à.”
“Im miệng, cậu là thứ gì chứ, một trợ lý nhỏ nhoi còn dám mạnh miệng với tôi, cậu nói chuyện với tôi, thật sự coi mình vẫn là trợ lý của cậu Hoặc như mặt trời giữa trưa như trước kia sao.” Tổng giám đốc Hà mắng rất thâm, có mấy phần chỉ gà mắng chó
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn u ám lạnh lẽo: “Cút!”