Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 859-864
Chương 859: Dụ vào bẫy
Chủ tịch Kawada mừng rỡ: “Vậy buổi tối nay chúng ta ký hiệp ước đi, lựa ngày không bằng liền ngày”
Sợ là sợ tiếu nha đầu này trở về nói với Diệp Gia Thanh, Diệp Gia Thanh không đồng ý. Dẫu sao Diệp thị hôm nay cũng là công ty phân phối lớn nhất nước Nguyệt Hàn, thậm chí mảng này phát triển rất hùng mạnh, ông ta đã sớm muốn mua rồi.
“Được rồi, vậy buổi tối nay chúng ta gặp nhau. Tôi sẽ báo thư kí đem hợp đồng đưa tới đây. Nhưng mà chuyện này ông chớ nói với người khác, tôi sợ bị bố tôi mảng, chờ qua mấy ngày chúng ta lại cùng đi thay đổi cổ phần công ty” Khương Tuyết Nhu lòng thấp thỏm bất an nói “Được được được, liền quyết định như vậy đi”
Tâm tình Chủ tịch Kawada vui thích cùng cô bắt tay cáo từ.
Chờ ông vừa đi, mặt mũi Khương Tuyết Nhu cười đến cong lên.
Ba ngàn tỷ bán đi bốn mươi phần trăm cổ phần Diệp thị trong tay, cũng không tệ lắm.
Đến lúc đó có thể Chủ tịch Kawada sẽ làm chủ Diệp thị sau này khẳng định sẽ hô mưa gọi gió, Diệp Diêu Đông, Diệp Minh Ngọc, Sở Văn Khiêm đám người này nhất định sẽ tức điên lên.
“Phục vụ viên, cho tôi thêm ly trà… “
Cô quay đầu, lúc thấy thân hình người đàn ông cạnh cao lớn đang đứng cạnh cửa, khí chất ngút trời, trong nháy mắt á khẩu.
Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn lại đang ở đây?
Đôi mắt đen nhánh mở thật to.
“Đi ra” Hoắc Anh Tuấn cần răng hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, trực tiếp đem cô nắm chặc đi ra.
Anh từ buổi sáng đã bắt đầu đi theo cô, anh còn chính mắt nhìn thấy cô không ngừng nhìn lén một người đàn ông trung niên, cuối cùng còn nghĩ đủ phương cách cùng người đàn ông kia bắt chuyện, cuối cùng chuyện trò vui vẻ ăn cơm trưa.
Ban đầu anh là giận không kềm được, cho đến sau khi xuất hiện ở căn phòng cách vách, trong lòng anh cũng càng ngày càng phức tạp.
Người phụ nữ này là càng ngày càng lợi hại, tỉnh rụi đến gần người Chủ tịch Kawada như vậy, còn đem người ta đùa bốn đến xoay lòng vòng Cho đến sau khi đi ra tiệm cơm, ánh mắt Hoác Anh Tuấn mới am tường đánh giá cô.
“Anh đến đây lúc nào?” Khương Tuyết Nhu rút tay về, xoa xoa cổ tay bị bóp phát đau của mình.
“Từ buổi sáng lúc em đi ra anh đã đi theo em” Hoắc Anh Tuấn hung ác nói.
Khương Tuyết Nhu ngẩn người, rất nhanh kịp phản ứng, mặt đầy hắc tuyến: “Cái này không phải là cái tên bệnh thần kinh tối ngày hôm qua ở phòng cách vách của tôi một mực ồn ào không cho người khác ngủ đấy chứ”
“Em mắng ai bệnh thần kinh” Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn biến thành màu đen.
“Thật sự là anh?” Khương Tuyết Nhu che trán, tức giận: “Anh có bị bệnh không, buổi tối muộn như vậy rồi còn ồn ào tôi căn bản ngủ không được yên giấc”
“Như nhau, em đem anh hành hạ không ngủ được, thì em cũng đừng hòng ngủ” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh. Bởi vì cô, anh đã mất ngủ hai buổi tối.
Khương Tuyết Nhu nghỉ ngờ nói: “Chẳng lẽ lúc ăn cơm cũng là anh ở căn phòng cách vách hay sao”
Cô nhìn tay anh một chút, còn có vết thương cùng vết máu, nhớ trước thật giống như nghe được có âm thanh bóp vỡ đồ vật.
Hoäc Anh Tuấn âm dương quái khí nói: “Vốn là muốn nhìn một chút xem thử có phải em làm chuyện có lỗi với anh hay không. Kết quả ngược lại là nghe được em nói chưa muốn tìm bạn trai vì chưa cảm thấy thống khoái thoải mái nói chuyện yêu đương. Anh cũng chưa từng nghĩ, thì ra anh còn chưa phải là bạn trai em. Vậy người đó là bạn trai em, vị cùng em buổi tối đi đến quán rượu uống rượu kia?”
Khóe miệng Khương Tuyết Nhu giật một cái, cô cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ bất chấp lý lẽ của một người đàn ông là bộ dạng gì: “Kia là tôi đang cố ý lừa bịp ông ta.”
Chương 860: Anh tha thứ cho em
“Khương Tuyết Nhu, em rốt cuộc muốn làm gì?”
Ánh mắt Hoảc Anh Tuấn cổ quái: “Em đem cổ phần Diệp thị bán đi như vậy, bố em có biết không?”
Diệp thị có thể là công ty phân phối lớn nhất cả nước Nguyệt Hàn, nhất là mấy năm gần đây lại đang phát triển nhanh mạnh khối điện thương này, rất nhiều người cũng theo dõi cục thịt béo này, nhưng cô lại dễ dàng nộp ra.
“Biết! Em khuyên ông ấy bán đi” Khương Tuyết Nhu mặt đầy lạnh nhạt nhún vai: “Nội bộ Diệp thị lục đục với nhau, ông nội em tuổi đã cao còn hùng tâm tráng chí, hai bố con Diệp Diêu Đông có ánh mắt thèm thưồng, người góp vốn lại cùng một giuộc với Diệp Diêu Đông, còn không bẵng bán hết đi”
Công ty Deta Co ở Nhật cũng là một công ty lớn, chờ sau khi Chủ tịch Kawada tiến vào Diệp thị, nhất định sẽ suy nghĩ cùng ông nội em và chú. Bọn họ tranh quyền, đến lúc đó có thể có kịch hay”
Hoắc Anh Tuấn không nói.
Anh tưởng tượng một chút hình ảnh kia, ông cụ Diệp phỏng đoán sẽ tức giận muốn ói máu, tổ tiên nhà họ Diệp sợ rằng nếu như biết cũng sẽ từ trong mộ bò ra ngoài.
Đây chính là tâm huyết đời đời tố tiên của nhà họ Diệp, cô ấy cứ bán như vậy, bán cho người Nhật “Em thật đúng là… “
Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh: “Còn có một chuyện, em luôn cảm giác Sở thị lần này hùn vốn thành lập công ty là cạm bãy. Chủ tịch Kawada ở lĩnh vực này cũng rất am hiểu. Sau khi ông ấy tiến vào, ít nhất sẽ khuấy loạn dã tâm muốn trở thành gia tộc đệ nhất nước Nguyệt Hàn của Sở Văn Khiêm”
“Nói cho cùng, em là muốn giúp anh?” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên tỏa sáng, “Anh suy nghĩ nhiều rồi” Khương Tuyết Nhu xấu hổ muốn ói xong, xoay người đi về phía trước.
Nhưng không đi được mấy bước, liền bị Hoäc Anh Tuấn níu lấy cố tay, kéo gần trong ngực, anh mang một tia não nề lại phiền não trợn mắt nhìn cô: “Khương Tuyết Nhu, em thật muốn chia tay với anh sao, anh vẫn đang đợi em tới nói xin lỗi”
“Xin lỗi, em không có ý định nói xin lỗi” Khương Tuyết Nhu không chút lưu tình nói.
“Em… ” Con ngươi Hoắc Anh Tuấn gắt gao trợn mắt nhìn cô, nếu như ánh mắt có thể giết người, cô đã bị ánh mắt của anh giết chết vô số lần.
Anh cũng đuổi tới nơi này, tại sao cô lại không chịu thấp đầu một chút, nói lời xin lỗi sẽ chết sao.
“Vậy là em muốn chia tay với anh?” Hoäc Anh Tuấn hô hấp dồn dập: “Em giấu anh buổi tối còn cùng người đàn ông khác đi đến quán rượu uống rượu gây ra xì căng đan, anh vẫn không thể nói, em không cảm thấy mình rất quá đáng sao”
Khương Tuyết Nhu ngửa đầu nhìn anh, không người nào hiểu rõ anh hơn so với cô, người đàn ông này lửa giận đã sắp đến ranh giới Cô thở dài: “Em không muốn chia tay với anh. Em nói có chuyện là thật có chuyện, ai quy định nói chuyện không thể đi đến quán rượu.
Nói cho cùng hình chụp được là thấy em hôn môi hay là ôm với người đàn ông khác?”
“Phải không” Khương Tuyết Nhu trơ tráo không cười “Anh lừa gạt em làm gì” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng, lộ ra một bộ giọng cao cao tại thượng: “Được rồi, nhìn lần này em có thái độ tốt nhận sai là được, chuyện này anh sẽ cho qua”
Khương Tuyết Nhu: “..”
Cô có thái độ tốt nhận sai?
Cô lúc nào nhận sai Cô thật sự là bó tay anh.
“Em nhìn anh như vậy làm gì?” Bị ánh mắt cổ quái của cô nhìn chẳm chằm, mặt mũi Hoắc Anh Tuấn lần nữa cũng không nhịn được mà bực bội: “Khương Tuyết Nhu, anh vì em đã vừa lui rồi lui nữa, từ trước kia cho tới bây giờ không có bất kỳ một người phụ nữ nào dám khiêu khích anh như vậy.
“Em khiêu khích anh cái gì, em cái gì cũng không làm” Khương Tuyết Nhu liếc anh một cái: “Anh tránh ra, em phải về, quá mệt rồi”
Chương 861: Đi du lịch
“Đừng đi đến khách sạn ngày hôm qua kia, quá tệ rồi” Hoắc Anh Tuấn mang cô lên xe: “Ở đây anh có một khách sạn cao cấp năm sao có phòng dành riêng cho tống giám đốc”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc: “Anh khi nào có đầu tư khách sạn?”
“Anh đầu tư rất nhiều chõ, sau này em có thể từ từ tìm hiểu” Hoắc Anh Tuấn quẹt chóp mũi cô một cái: “Em phải hiểu, toàn bộ nước Nguyệt Hàn, không có một người đàn ông nào có thể so sánh được với anh”
Anh lại đang lên mặt, Khương Tuyết Nhu làm bộ nghe không hiểu.
Sau khi đến phòng tổng giám đốc, Khương Tuyết Nhu còn chưa kịp đi thăm quan, thân thể bỗng nhiên bị người ôm ngang lên.
“Hoäc Anh Tuấn… ” Cô ôm lấy cổ anh, nhìn ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông này cảm thấy có loại dự cảm xấu: “Anh muốn làm gì, đang là ban ngày… “
“Chúng ta cũng không phải là chưa từng làm vào ban ngày” Hoắc.
Anh Tuấn trực tiếp đem cô thả lên giường, hai tay ép chặt hai bên người cô, giọng u oán: “Em ngó lơ anh ba buổi tối rồi”
“Tối nay nói sau được không, một lúc nữa Lư Hồng Khoa sắp tới, buổi tối em còn duyệt ký hợp đồng với Chủ tịch Kawada “
Khương Tuyết Nhu đẩy thân thể bền chắc của anh, nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích.
“Lư Hồng Khoa cũng phải ngồi máy bay, trong chốc lát không đến được, còn kịp”
Hoắc Anh Tuấn nói xong, đem cô bế lên, nụ hôn bá đạo chặn lời cô lại.
Ban đêm trong phòng ăn của khách sạn.
Chủ tịch Kawada chờ thật lâu mới nhìn thấy Khương Tuyết Nhu lững thững tới chậm, ông ta thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Còn tưởng rằng cô hối hận, không tính tới”
“Có chút việc trì hoãn” Khương Tuyết Nhu liều mạng giả bộ tự nhiên ngồi xuống, trong lòng đã âm thầm đem tên khốn kiếp Hoäc Anh Tuấn kia mắng hơn ngàn lần.
Rõ ràng là anh nói còn kịp, kết quả Lư Hồng Khoa ở bên ngoài đợi hơn một giờ anh mới mở cửa, làm cho cô lúng túng muốn chết.
Sau khi ký xong, hai người hàn huyên mấy câu, Chủ tịch Kawada liền suốt đêm ngồi máy bay trở về Kinh Đô.
Khương Tuyết Nhu cũng chuẩn bị đặt máy bay rời đi, nhưng mà Hoắc Anh Tuấn lấy đi điện thoại trong tay cô: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, chớ nóng vội trở về, chúng ta ở đây cứ việc chơi đi”
Phong Trấn bên này lịch sử lâu đời, chung quanh cũng không ít cảnh đẹp.
Khương Tuyết Nhu ngẩn người, một lát sau gật đầu: “Được, chúng †a chưa từng cùng đi ra ngoài du lịch”
“Sau này anh sẽ thường xuyên mang em đi du lịch” Hoắc Anh Tuấn ôm cô ôn nhu nói.
Hôm sau, Hoắc Anh Tuấn lái xe trực tiếp mang cô đi khu phụ cận Lư Sơn, sau khi đậu xe xong, hai người đi bộ đến hồ Hoàng Long.
Đi tới một nửa, Khương Tuyết Nhu ngại mệt mỏi, la hét bắt Hoắc Anh Tuấn phải cõng cô.
Hôm nay niên đại này, thời đại xã hội internet phát triển, lập tức đã có người moi ra được đây là Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn cùng nhau đi du lịch Lư Sơn.
Chương 862: Nhiệt liệt bình luận
<Là trí nhớ của tôi tệ đi sao, cậu cả Hoắc không phải trước đó vài ngày cùng Nhạc Hạ Thu kết hôn sao?>
<Kết hôn không thành, nghe nói trên hôn lễ Nhạc Hạ Thu bị cảnh sát mang đi, nghe tin tức nội bộ nói xong hình như Nhạc Hạ Thu làm chuyện có lỗi với cậu cả Hoäc.>
<Cho nên cậu cả Hoắc là lại cùng vợ trước muốn hợp lại? Tại sao tôi cảm thấy cậu cả Hoắc thật là cặn bã.>
<Cô Khương không thể nghĩ lại sao, dầu gì cũng là người thừa kế nữ giàu có đệ nhất nước Nguyệt Hàn, lại là kiến trúc sư thiết kế đứng đầu quốc tế, trên đời này không có đàn ông sao?>
<Đừng nói như vậy, cậu cả Hoắc thật là đẹp trai, cũng có tiền, phỏng đoán không mấy người phụ nữ có thể chống đỡ được.>
<Vì sao mà tôi cảm thấy cậu cả Hoắc dường như càng thích Khương Tuyết Nhu hơn, mọi người nhìn dáng vẻ anh ấy cõng cô ấy thật là cưng chiều.>
<Tôi cũng cảm thấy vậy, lúc trước cậu cả Hoäc với Nhạc Hạ Thu yêu nhau, đừng nói cõng, ngay cả đi dạo phố cũng rất ít thì phải.>
“Phía xa ở biệt thự Hải Tân Nhạc Hạ Thu thấy các bạn trên mạng bình luận suýt nữa tức giận nổi điên.
Hết lần này tới lần khác những người đó nói không sai, cô cùng Hoắc Anh Tuấn lui tới hơn mười năm, Hoắc Anh Tuấn cơ bản không có dẫn cô đi ra ngoài du lịch, chớ nói chỉ là cõng.
Đáy mắt tàn nhẫn trở nên quyết tâm, trực tiếp gọi điện thoại cho.
Ban đêm, trong trấn nhỏ Sơn Gian.
Trong biệt thự nhà gỗ, Khương Tuyết Nhu tựa vào đầu giường nhìn các bạn trên mạng bình luận, khóe miệng thỉnh thoảng hơi nhếch lên.
Tắm xong đi ra ngoài Hoắc Anh Tuấn lắng lặng nhìn cô, cô mặc áo sơ mi rộng lớn của anh trên người, cổ áo rất lớn, lộ ra xương quai xanh trên đó đây những vết hôn.
Nghĩ đến đây là kiệt tác của mình, trong lòng không nói ra được có biết bao nhiêu thỏa mãn.
“Cục cưng, em đang nhìn cái gì?” Hoắc Anh Tuấn tiến tới, lúc nhìn tới trên điện thoại di động đang thảo luận tin tức của mình, gương mặt tuấn tú của anh nhất thời lúng túng.
“Anh nhìn các bạn trên mạng nói chuyện hay rất có ý tứ” Khương Tuyết Nhu chỉ một cái trong đó, nghiền ngẫm mười phần nói: “Mọi người đều nói anh rất một lòng, hơn mười năm không đổi chỉ quấn quít ở giữa hai phụ nữ là em và Nhạc Hạ Thu, thời điểm khi không muốn Nhạc Hạ Thu liền lựa chọn em, thời điểm khi không muốn em liền lựa chọn Nhạc Hạ Thu, cho tới bây giờ không ở bên ngoài tìm người phụ nữ mới.”
Hoäc Anh Tuấn mặt không cảm giác đem điện thoại trong tay cô ném qua một bên: “Rất buồn cười sao?”
“Buồn cười chứ, anh không cảm thấy quá có đạo lý sao” Khương Tuyết Nhu cười híp mắt ngửa đầu chăm chú nhìn anh.
Hoäc Anh Tuấn bị cô cười một cách hồn nhiên liền cảm thấy bị quất một cái vào mặt. Ánh mắt anh trầm xuống, dứt khoát nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên hung hăn hôn một cái. Cho đến khi hai người lần nữa ngã gục lên giường.
Khương Tuyết Nhu ngăn anh lại: “Anh làm gì vậy, từ hôm qua đến giờ anh đều muốn, không làm thì không được. Thật giống như mấy năm qua anh không chạm vào phụ nữ vậy”
Hoắc Anh Tuấn âm thầm cần răng, anh có thể không chính là như vậy sao, nhưng tôn nghiêm của đàn ông khiến cho anh không thể thừa nhận, chỉ có thể hàm hồ ý từ mà nói: “Không có biện pháp, ai bảo em mê người như vậy”
“Em còn tưởng rằng anh sẽ nói thật không có chạm qua phụ nữ khác chứ” Khương Tuyết Nhu dùng ngón tay út vẽ vòng vòng ở trên ngực anh, rất rõ ràng cảm thấy trong nháy mắt đó anh trở nên cứng ngắc.
Hoäc Anh Tuấn cúi đầu không lên tiếng, chỉ là muốn tiếp tục hôn cô.
Nhưng Khương Tuyết Nhu bưng kín miệng anh, mặt mũi bỗng nhiên nghiêm túc: “Trả lời em. Thật ra mấy năm nay anh chạm vào.
Nhạc Hạ Thu bao nhiêu lần? Hai người mỗi ngày một lần hay một tuần.
Chương 863: Chỉ có thể cùng em
“Khương Tuyết Nhu… ” Hoäắc Anh Tuấn cần răng nghiến lợi cắt đứt lời cô, một gương mặt tuấn tú khó chịu đỏ lên: “Em đừng có luôn nói chuyện của anh với Nhạc Hạ Thu được không”
“Không muốn. Em muốn nói, em quan tâm” Khương Tuyết Nhu kéo cổ tay anh: “Là em quyến rũ hơn hay cô ta quyến rũ hơn? Hôm nay anh không nói ra được thì em với anh sẽ không xong đâu”
Hoäc Anh Tuấn nhức đầu, anh rất muốn phát điên, muốn nổi giận, nhưng cô gái này dù là lúc rất vô lý cũng rất là quyến rũ vô cùng, để cho lời kia của anh khó mà nói ra.
“Trả lời em khó khăn như vậy sao? Em biết, khẳng định anh đã không ít lần đụng chạm vào Nhạc Hạ Thu rồi, em không để ý đến anh nữa”
Cô giả bộ tức giận đẩy anh ra, đứng dậy muốn rời khỏi.
Hoäc Anh Tuấn hoảng hốt, vội vàng từ phía sau ôm lấy cô: “Cục cưng, anh trả lời em là được mà. Thật ra thì… Thật ra thì anh căn bản chưa từng cùng Nhạc Hạ Thu phát sinh quan hệ”
Khương Tuyết Nhu cứng đờ, quay đầu không dám tin tưởng nhìn anh một cái: “Anh đừng gạt em. Trước kia anh thích cô ta nhiều đến vậy, làm sao có thể không chạm cô ta được chứ. Hoắc Anh Tuấn chuyện này anh nói dối”
“Anh không lừa gạt em” Hoắc Anh Tuấn cười khổ: “Chỉ cần anh vừa chạm vào cô ấy thì dạ dày lại không thoải mái. Mấy lần còn nôn.
Thật ra lần trước anh mất khống chế đến tìm em mà không phải tìm người khác là bởi vì Nhạc Hạ Thu cho anh dùng thuốc kia. Nhưng vẫn không thành công, anh vừa chạm liền nôn”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ngơ, cô thật ra thì chẳng qua là dò xét một chút, nhưng không nghĩ tới lời Trình Nhã Thanh nói lại là thật.
“Lần trước không phải em bắt gặp anh đi khám nam khoa sao?”
Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ kéo tay cô: “Lúc đó anh nghĩ rằng mình có vấn đề, có thể sau đó cùng em… lại thật bình thường. Anh cho là do anh đối mặt với Nhạc Hạ Thu không được. Vậy nên anh tìm mấy người… mấy người phụ nữ tới thử một chút. Kết quả cũng đều buồn nôn”
“Anh còn đi tìm phụ nữ khác… Thử?” Khương Tuyết Nhu trợn to đôi mắt.
“Lúc đó anh cũng chỉ vì muốn nghiên cứu bệnh tình của mình thôi.
Nhưng mà anh cho tới bây giờ không hề có ý định muốn cùng những người đó đâu. Em đừng hiểu nhầm. Thật ra cuộc sống riêng của anh vẫn rất sạch sẽ” Hoắc Anh Tuấn vội vàng giải thích.
“Vậy tại sao trước kia anh không nói với em?” Khương Tuyết Nhu rút tay mình về: “Anh ở cùng một chỗ với em chẳng lẽ là bởi vì em có thể giải quyết được nhu cầu của anh?”
“Không… không có. Anh không nói với em chính là sợ em có loại suy nghĩ này”
Hoäc Anh Tuấn ôn nhu nói: “Anh muốn ở cùng một chỗ với em bởi vì anh thuần túy thích em, yêu em. Với lại ở cùng với em, anh luôn có cảm giác là nhà. Thời điểm ở một mình sẽ không ngừng nhớ em. Thậm chí ngay cả lúc họp anh cũng không nhịn được thường xuyên nhìn điện thoại di động. Anh sợ em gửi tin nhắn cho anh mà anh không trả lời.
Cho tới bây giờ, chưa từng có bất kỳ ai có thể biến anh thành như vậy.
Em xem đây không phải là yêu thì là cái gì?”
Trái tim của Khương Tuyết Nhu không chịu được mà hung hăng nhảy loạn lên.
Cô biết rất rõ ràng mình đến gần anh vì mục đích cuối cùng là gì, nhưng vẫn vì anh làm ảnh hưởng đến tâm tư.
“Tuyết Nhu, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa được không? Anh yêu em không thể nghi ngờ”
Hoäc Anh Tuấn nhẹ nhàng quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, thân mật hôn lên.
“Đúng rồi, trước đó vài ngày Nhạc Hạ Thu đến bệnh viện làm thụ tinh nhân tạo, anh có…”
tâm tình cùng Khương Tuyết Nhu đi du lịch sao? Nhạc Hạ Thu xảy ra chuyện rồi” Giọng nói của Tống Dung Đức gầm thét truyền tới: “Cô ấy bị người khác bắt cóc”
Ánh mắt của Hoäc Anh Tuấn trầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”
Chương 864: Dự cảm chẳng lành
“Buổi chiều cô ấy đi ra ngoài mua vài món đồ thì liền mất tích, tôi cũng không liên lạc được. Hỏi bà vú một chút mới biết cô ấy không trở về biệt thự Hải Tân, lúc này tôi mới đi thăm dò máy camera, phát hiện ở bãi đậu xe cửa hàng tổng hợp lúc đi ra ngoài bị người che miệng mũi bắt vào trong xe”
Tống Dung Đức căm tức mắng: “Cậu về đây nhanh lên cho tôi. Cô ấy là người phụ nữ bị cậu vứt bỏ. Nếu như lại gặp phải tên bắt cóc lưu manh thì cô ấy có thể sẽ không sống nổi nữa mất”
“Tôi lập tức trở về”
Hoäc Anh Tuấn đứng dậy.
Phía sau Khương Tuyết Nhu dính sát ôm lấy anh, ánh mắt quyến rũ: “Hoắc Anh Tuấn, anh lại muốn bỏ rơi em sao?”
“Em cùng trở về với anh đi” Hoäc Anh Tuấn thấp giọng nói.
“Nhưng mà em không muốn anh đang quản chuyện của Nhạc Hạ Thu. Để cho Tống Dung Đức với Quý Tử Uyên đi cứu là được rồi”
Khương Tuyết Nhu thật thấp giọng nói.
Hoäc Anh Tuấn nghe xong trong ánh mắt sâu thẳm thoáng qua một tia âm trầm.
Ngay sau đó, trong điện thoại chưa được cắt đứt đã truyền tới tiếng gầm gừ của Tống Dung Đức: “Khương Tuyết Nhu, người phụ nữ như cô quá ác độc. Hạ Thu là người bị bắt cóc. Tên bắt cóc có thể sẽ giết con tin. Cô đến bây giờ chỉ biết ghen tuông vớ vẩn. Đến sự thông cảm cơ bản cô cũng không có. Lão Hoắc sao lại có thể vừa ý với loại phụ nữ như cô chứ?”
“Dung Đức “Hoäc Anh Tuấn không cho anh ta cơ hội nói thêm gì nữa, trực tiếp cắt đứt.
Anh quay đầu nghiêm túc đối với Khương Tuyết Nhu nói: “Nếu em không muốn trở về, có thể ở lại chỗ này, ngày mai anh để cho Kiều Vỹ tới đón em, hoặc là ở với em mấy ngày cũng được”
“Kiều Vỹ không phải là bị anh điều đi nước ngoài rồi sao”
“Anh để cho cô ấy lập tức trở lại” Hoắc Anh Tuấn nói xong nhanh chóng mặc quần áo, cầm điện thoại di động lên.
Thời điểm anh mở cửa, gió núi ban đêm lạnh thổi tới. Cô ôm chặt thân thể của mình, còn anh thì không suy nghĩ thêm. Cứ thế rời thẳng đi.
Khương Tuyết Nhu ôm lấy đầu gối thấp giọng cười.
Mới vừa rồi cô vậy mà lại bị những lời ngon tiếng ngọt của anh làm mềm lòng, ai ngờ lại trở mặt nhanh tới như vậy.
Chuyện này cũng tốt, ít nhất lòng cô sau này sẽ không tùy tiện bị rung động nữa.
Cũng là Nhạc Hạ Thu. Ban ngày cô cùng Hoắc Anh Tuấn đến Lư Sơn du lịch làm nháo loạn trên tin tức. Buổi tối, Nhạc Hạ Thu liền bị bắt cóc thật đúng lúc.
Đây cũng là chủ ý mới chăng.
Hẳn là có liên quan đến người đàn ông Vịnh Neah.
Cô gọi điện thoại cho Lục Thiên Bảo, nhưng phát hiện không gọi được Không biết sao phải, trong đầu cô thật giống như bị một quả bóng mờ bao phủ, giống như bóng đêm phía ngoài vậy.
Cô liền vội vàng đứng lên, tìm được ông chủ của biệt thự: “Ông chủ, ông có thể tìm người lập tức đưa tôi xuống núi không, tôi có việc gấp?”
“Ôi, cô làm sao không cùng bạn trai cô đi, hai người các người buổi tối muộn rồi mà một trước một sau rời núi” Ông chủ ngáp: “Tôi nhắc nhở cô, buổi tối muộn rồi, đều là đường quanh co, không dễ đi”
“Tôi thật có việc gấp, ông tìm tài xế tốt một chút, bao nhiêu tiền tôi đều đồng ý”
Buổi sáng sáu giờ.
Hoäc Anh Tuấn đạp nắng ban mai nhanh chóng đi vào biệt thự Hải Tân.
Nơi này đã tụ tập những cao thủ đứng đầu ở Thanh Long, cao thủ nhà họ Quý đứng đầu nhóm người, đồng thời cũng không ít người từ sở cảnh sát.
Tống Dung Đức thấy anh, một quyền đánh tới: “Cái này cũng trách cậu, nếu không phải cậu đem toàn bộ người của Thanh Long rút lui khi cô ấy vừa ra viện. Thì cô ấy cũng không bị bắt cóc. Khốn khiếp, cô ấy nếu như có chuyện không may xảy ra, tôi với cậu không xong đâu.
Hoắc Anh Tuấn bắt lại quả đấm của anh ta, tròng mắt híp lại: “Có thời gian cùng tôi càn quấy, còn không bằng lập tức đi tìm kiếm”
Dừng một chút, anh quay đầu hỏi Chiến Thành: “Tìm như thế nào rồi?”
Chủ tịch Kawada mừng rỡ: “Vậy buổi tối nay chúng ta ký hiệp ước đi, lựa ngày không bằng liền ngày”
Sợ là sợ tiếu nha đầu này trở về nói với Diệp Gia Thanh, Diệp Gia Thanh không đồng ý. Dẫu sao Diệp thị hôm nay cũng là công ty phân phối lớn nhất nước Nguyệt Hàn, thậm chí mảng này phát triển rất hùng mạnh, ông ta đã sớm muốn mua rồi.
“Được rồi, vậy buổi tối nay chúng ta gặp nhau. Tôi sẽ báo thư kí đem hợp đồng đưa tới đây. Nhưng mà chuyện này ông chớ nói với người khác, tôi sợ bị bố tôi mảng, chờ qua mấy ngày chúng ta lại cùng đi thay đổi cổ phần công ty” Khương Tuyết Nhu lòng thấp thỏm bất an nói “Được được được, liền quyết định như vậy đi”
Tâm tình Chủ tịch Kawada vui thích cùng cô bắt tay cáo từ.
Chờ ông vừa đi, mặt mũi Khương Tuyết Nhu cười đến cong lên.
Ba ngàn tỷ bán đi bốn mươi phần trăm cổ phần Diệp thị trong tay, cũng không tệ lắm.
Đến lúc đó có thể Chủ tịch Kawada sẽ làm chủ Diệp thị sau này khẳng định sẽ hô mưa gọi gió, Diệp Diêu Đông, Diệp Minh Ngọc, Sở Văn Khiêm đám người này nhất định sẽ tức điên lên.
“Phục vụ viên, cho tôi thêm ly trà… “
Cô quay đầu, lúc thấy thân hình người đàn ông cạnh cao lớn đang đứng cạnh cửa, khí chất ngút trời, trong nháy mắt á khẩu.
Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn lại đang ở đây?
Đôi mắt đen nhánh mở thật to.
“Đi ra” Hoắc Anh Tuấn cần răng hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, trực tiếp đem cô nắm chặc đi ra.
Anh từ buổi sáng đã bắt đầu đi theo cô, anh còn chính mắt nhìn thấy cô không ngừng nhìn lén một người đàn ông trung niên, cuối cùng còn nghĩ đủ phương cách cùng người đàn ông kia bắt chuyện, cuối cùng chuyện trò vui vẻ ăn cơm trưa.
Ban đầu anh là giận không kềm được, cho đến sau khi xuất hiện ở căn phòng cách vách, trong lòng anh cũng càng ngày càng phức tạp.
Người phụ nữ này là càng ngày càng lợi hại, tỉnh rụi đến gần người Chủ tịch Kawada như vậy, còn đem người ta đùa bốn đến xoay lòng vòng Cho đến sau khi đi ra tiệm cơm, ánh mắt Hoác Anh Tuấn mới am tường đánh giá cô.
“Anh đến đây lúc nào?” Khương Tuyết Nhu rút tay về, xoa xoa cổ tay bị bóp phát đau của mình.
“Từ buổi sáng lúc em đi ra anh đã đi theo em” Hoắc Anh Tuấn hung ác nói.
Khương Tuyết Nhu ngẩn người, rất nhanh kịp phản ứng, mặt đầy hắc tuyến: “Cái này không phải là cái tên bệnh thần kinh tối ngày hôm qua ở phòng cách vách của tôi một mực ồn ào không cho người khác ngủ đấy chứ”
“Em mắng ai bệnh thần kinh” Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn biến thành màu đen.
“Thật sự là anh?” Khương Tuyết Nhu che trán, tức giận: “Anh có bị bệnh không, buổi tối muộn như vậy rồi còn ồn ào tôi căn bản ngủ không được yên giấc”
“Như nhau, em đem anh hành hạ không ngủ được, thì em cũng đừng hòng ngủ” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh. Bởi vì cô, anh đã mất ngủ hai buổi tối.
Khương Tuyết Nhu nghỉ ngờ nói: “Chẳng lẽ lúc ăn cơm cũng là anh ở căn phòng cách vách hay sao”
Cô nhìn tay anh một chút, còn có vết thương cùng vết máu, nhớ trước thật giống như nghe được có âm thanh bóp vỡ đồ vật.
Hoäc Anh Tuấn âm dương quái khí nói: “Vốn là muốn nhìn một chút xem thử có phải em làm chuyện có lỗi với anh hay không. Kết quả ngược lại là nghe được em nói chưa muốn tìm bạn trai vì chưa cảm thấy thống khoái thoải mái nói chuyện yêu đương. Anh cũng chưa từng nghĩ, thì ra anh còn chưa phải là bạn trai em. Vậy người đó là bạn trai em, vị cùng em buổi tối đi đến quán rượu uống rượu kia?”
Khóe miệng Khương Tuyết Nhu giật một cái, cô cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ bất chấp lý lẽ của một người đàn ông là bộ dạng gì: “Kia là tôi đang cố ý lừa bịp ông ta.”
Chương 860: Anh tha thứ cho em
“Khương Tuyết Nhu, em rốt cuộc muốn làm gì?”
Ánh mắt Hoảc Anh Tuấn cổ quái: “Em đem cổ phần Diệp thị bán đi như vậy, bố em có biết không?”
Diệp thị có thể là công ty phân phối lớn nhất cả nước Nguyệt Hàn, nhất là mấy năm gần đây lại đang phát triển nhanh mạnh khối điện thương này, rất nhiều người cũng theo dõi cục thịt béo này, nhưng cô lại dễ dàng nộp ra.
“Biết! Em khuyên ông ấy bán đi” Khương Tuyết Nhu mặt đầy lạnh nhạt nhún vai: “Nội bộ Diệp thị lục đục với nhau, ông nội em tuổi đã cao còn hùng tâm tráng chí, hai bố con Diệp Diêu Đông có ánh mắt thèm thưồng, người góp vốn lại cùng một giuộc với Diệp Diêu Đông, còn không bẵng bán hết đi”
Công ty Deta Co ở Nhật cũng là một công ty lớn, chờ sau khi Chủ tịch Kawada tiến vào Diệp thị, nhất định sẽ suy nghĩ cùng ông nội em và chú. Bọn họ tranh quyền, đến lúc đó có thể có kịch hay”
Hoắc Anh Tuấn không nói.
Anh tưởng tượng một chút hình ảnh kia, ông cụ Diệp phỏng đoán sẽ tức giận muốn ói máu, tổ tiên nhà họ Diệp sợ rằng nếu như biết cũng sẽ từ trong mộ bò ra ngoài.
Đây chính là tâm huyết đời đời tố tiên của nhà họ Diệp, cô ấy cứ bán như vậy, bán cho người Nhật “Em thật đúng là… “
Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh: “Còn có một chuyện, em luôn cảm giác Sở thị lần này hùn vốn thành lập công ty là cạm bãy. Chủ tịch Kawada ở lĩnh vực này cũng rất am hiểu. Sau khi ông ấy tiến vào, ít nhất sẽ khuấy loạn dã tâm muốn trở thành gia tộc đệ nhất nước Nguyệt Hàn của Sở Văn Khiêm”
“Nói cho cùng, em là muốn giúp anh?” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên tỏa sáng, “Anh suy nghĩ nhiều rồi” Khương Tuyết Nhu xấu hổ muốn ói xong, xoay người đi về phía trước.
Nhưng không đi được mấy bước, liền bị Hoäc Anh Tuấn níu lấy cố tay, kéo gần trong ngực, anh mang một tia não nề lại phiền não trợn mắt nhìn cô: “Khương Tuyết Nhu, em thật muốn chia tay với anh sao, anh vẫn đang đợi em tới nói xin lỗi”
“Xin lỗi, em không có ý định nói xin lỗi” Khương Tuyết Nhu không chút lưu tình nói.
“Em… ” Con ngươi Hoắc Anh Tuấn gắt gao trợn mắt nhìn cô, nếu như ánh mắt có thể giết người, cô đã bị ánh mắt của anh giết chết vô số lần.
Anh cũng đuổi tới nơi này, tại sao cô lại không chịu thấp đầu một chút, nói lời xin lỗi sẽ chết sao.
“Vậy là em muốn chia tay với anh?” Hoäc Anh Tuấn hô hấp dồn dập: “Em giấu anh buổi tối còn cùng người đàn ông khác đi đến quán rượu uống rượu gây ra xì căng đan, anh vẫn không thể nói, em không cảm thấy mình rất quá đáng sao”
Khương Tuyết Nhu ngửa đầu nhìn anh, không người nào hiểu rõ anh hơn so với cô, người đàn ông này lửa giận đã sắp đến ranh giới Cô thở dài: “Em không muốn chia tay với anh. Em nói có chuyện là thật có chuyện, ai quy định nói chuyện không thể đi đến quán rượu.
Nói cho cùng hình chụp được là thấy em hôn môi hay là ôm với người đàn ông khác?”
“Phải không” Khương Tuyết Nhu trơ tráo không cười “Anh lừa gạt em làm gì” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng, lộ ra một bộ giọng cao cao tại thượng: “Được rồi, nhìn lần này em có thái độ tốt nhận sai là được, chuyện này anh sẽ cho qua”
Khương Tuyết Nhu: “..”
Cô có thái độ tốt nhận sai?
Cô lúc nào nhận sai Cô thật sự là bó tay anh.
“Em nhìn anh như vậy làm gì?” Bị ánh mắt cổ quái của cô nhìn chẳm chằm, mặt mũi Hoắc Anh Tuấn lần nữa cũng không nhịn được mà bực bội: “Khương Tuyết Nhu, anh vì em đã vừa lui rồi lui nữa, từ trước kia cho tới bây giờ không có bất kỳ một người phụ nữ nào dám khiêu khích anh như vậy.
“Em khiêu khích anh cái gì, em cái gì cũng không làm” Khương Tuyết Nhu liếc anh một cái: “Anh tránh ra, em phải về, quá mệt rồi”
Chương 861: Đi du lịch
“Đừng đi đến khách sạn ngày hôm qua kia, quá tệ rồi” Hoắc Anh Tuấn mang cô lên xe: “Ở đây anh có một khách sạn cao cấp năm sao có phòng dành riêng cho tống giám đốc”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc: “Anh khi nào có đầu tư khách sạn?”
“Anh đầu tư rất nhiều chõ, sau này em có thể từ từ tìm hiểu” Hoắc Anh Tuấn quẹt chóp mũi cô một cái: “Em phải hiểu, toàn bộ nước Nguyệt Hàn, không có một người đàn ông nào có thể so sánh được với anh”
Anh lại đang lên mặt, Khương Tuyết Nhu làm bộ nghe không hiểu.
Sau khi đến phòng tổng giám đốc, Khương Tuyết Nhu còn chưa kịp đi thăm quan, thân thể bỗng nhiên bị người ôm ngang lên.
“Hoäc Anh Tuấn… ” Cô ôm lấy cổ anh, nhìn ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông này cảm thấy có loại dự cảm xấu: “Anh muốn làm gì, đang là ban ngày… “
“Chúng ta cũng không phải là chưa từng làm vào ban ngày” Hoắc.
Anh Tuấn trực tiếp đem cô thả lên giường, hai tay ép chặt hai bên người cô, giọng u oán: “Em ngó lơ anh ba buổi tối rồi”
“Tối nay nói sau được không, một lúc nữa Lư Hồng Khoa sắp tới, buổi tối em còn duyệt ký hợp đồng với Chủ tịch Kawada “
Khương Tuyết Nhu đẩy thân thể bền chắc của anh, nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích.
“Lư Hồng Khoa cũng phải ngồi máy bay, trong chốc lát không đến được, còn kịp”
Hoắc Anh Tuấn nói xong, đem cô bế lên, nụ hôn bá đạo chặn lời cô lại.
Ban đêm trong phòng ăn của khách sạn.
Chủ tịch Kawada chờ thật lâu mới nhìn thấy Khương Tuyết Nhu lững thững tới chậm, ông ta thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Còn tưởng rằng cô hối hận, không tính tới”
“Có chút việc trì hoãn” Khương Tuyết Nhu liều mạng giả bộ tự nhiên ngồi xuống, trong lòng đã âm thầm đem tên khốn kiếp Hoäc Anh Tuấn kia mắng hơn ngàn lần.
Rõ ràng là anh nói còn kịp, kết quả Lư Hồng Khoa ở bên ngoài đợi hơn một giờ anh mới mở cửa, làm cho cô lúng túng muốn chết.
Sau khi ký xong, hai người hàn huyên mấy câu, Chủ tịch Kawada liền suốt đêm ngồi máy bay trở về Kinh Đô.
Khương Tuyết Nhu cũng chuẩn bị đặt máy bay rời đi, nhưng mà Hoắc Anh Tuấn lấy đi điện thoại trong tay cô: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, chớ nóng vội trở về, chúng ta ở đây cứ việc chơi đi”
Phong Trấn bên này lịch sử lâu đời, chung quanh cũng không ít cảnh đẹp.
Khương Tuyết Nhu ngẩn người, một lát sau gật đầu: “Được, chúng †a chưa từng cùng đi ra ngoài du lịch”
“Sau này anh sẽ thường xuyên mang em đi du lịch” Hoắc Anh Tuấn ôm cô ôn nhu nói.
Hôm sau, Hoắc Anh Tuấn lái xe trực tiếp mang cô đi khu phụ cận Lư Sơn, sau khi đậu xe xong, hai người đi bộ đến hồ Hoàng Long.
Đi tới một nửa, Khương Tuyết Nhu ngại mệt mỏi, la hét bắt Hoắc Anh Tuấn phải cõng cô.
Hôm nay niên đại này, thời đại xã hội internet phát triển, lập tức đã có người moi ra được đây là Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn cùng nhau đi du lịch Lư Sơn.
Chương 862: Nhiệt liệt bình luận
<Là trí nhớ của tôi tệ đi sao, cậu cả Hoắc không phải trước đó vài ngày cùng Nhạc Hạ Thu kết hôn sao?>
<Kết hôn không thành, nghe nói trên hôn lễ Nhạc Hạ Thu bị cảnh sát mang đi, nghe tin tức nội bộ nói xong hình như Nhạc Hạ Thu làm chuyện có lỗi với cậu cả Hoäc.>
<Cho nên cậu cả Hoắc là lại cùng vợ trước muốn hợp lại? Tại sao tôi cảm thấy cậu cả Hoắc thật là cặn bã.>
<Cô Khương không thể nghĩ lại sao, dầu gì cũng là người thừa kế nữ giàu có đệ nhất nước Nguyệt Hàn, lại là kiến trúc sư thiết kế đứng đầu quốc tế, trên đời này không có đàn ông sao?>
<Đừng nói như vậy, cậu cả Hoắc thật là đẹp trai, cũng có tiền, phỏng đoán không mấy người phụ nữ có thể chống đỡ được.>
<Vì sao mà tôi cảm thấy cậu cả Hoắc dường như càng thích Khương Tuyết Nhu hơn, mọi người nhìn dáng vẻ anh ấy cõng cô ấy thật là cưng chiều.>
<Tôi cũng cảm thấy vậy, lúc trước cậu cả Hoäc với Nhạc Hạ Thu yêu nhau, đừng nói cõng, ngay cả đi dạo phố cũng rất ít thì phải.>
“Phía xa ở biệt thự Hải Tân Nhạc Hạ Thu thấy các bạn trên mạng bình luận suýt nữa tức giận nổi điên.
Hết lần này tới lần khác những người đó nói không sai, cô cùng Hoắc Anh Tuấn lui tới hơn mười năm, Hoắc Anh Tuấn cơ bản không có dẫn cô đi ra ngoài du lịch, chớ nói chỉ là cõng.
Đáy mắt tàn nhẫn trở nên quyết tâm, trực tiếp gọi điện thoại cho.
Ban đêm, trong trấn nhỏ Sơn Gian.
Trong biệt thự nhà gỗ, Khương Tuyết Nhu tựa vào đầu giường nhìn các bạn trên mạng bình luận, khóe miệng thỉnh thoảng hơi nhếch lên.
Tắm xong đi ra ngoài Hoắc Anh Tuấn lắng lặng nhìn cô, cô mặc áo sơ mi rộng lớn của anh trên người, cổ áo rất lớn, lộ ra xương quai xanh trên đó đây những vết hôn.
Nghĩ đến đây là kiệt tác của mình, trong lòng không nói ra được có biết bao nhiêu thỏa mãn.
“Cục cưng, em đang nhìn cái gì?” Hoắc Anh Tuấn tiến tới, lúc nhìn tới trên điện thoại di động đang thảo luận tin tức của mình, gương mặt tuấn tú của anh nhất thời lúng túng.
“Anh nhìn các bạn trên mạng nói chuyện hay rất có ý tứ” Khương Tuyết Nhu chỉ một cái trong đó, nghiền ngẫm mười phần nói: “Mọi người đều nói anh rất một lòng, hơn mười năm không đổi chỉ quấn quít ở giữa hai phụ nữ là em và Nhạc Hạ Thu, thời điểm khi không muốn Nhạc Hạ Thu liền lựa chọn em, thời điểm khi không muốn em liền lựa chọn Nhạc Hạ Thu, cho tới bây giờ không ở bên ngoài tìm người phụ nữ mới.”
Hoäc Anh Tuấn mặt không cảm giác đem điện thoại trong tay cô ném qua một bên: “Rất buồn cười sao?”
“Buồn cười chứ, anh không cảm thấy quá có đạo lý sao” Khương Tuyết Nhu cười híp mắt ngửa đầu chăm chú nhìn anh.
Hoäc Anh Tuấn bị cô cười một cách hồn nhiên liền cảm thấy bị quất một cái vào mặt. Ánh mắt anh trầm xuống, dứt khoát nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên hung hăn hôn một cái. Cho đến khi hai người lần nữa ngã gục lên giường.
Khương Tuyết Nhu ngăn anh lại: “Anh làm gì vậy, từ hôm qua đến giờ anh đều muốn, không làm thì không được. Thật giống như mấy năm qua anh không chạm vào phụ nữ vậy”
Hoắc Anh Tuấn âm thầm cần răng, anh có thể không chính là như vậy sao, nhưng tôn nghiêm của đàn ông khiến cho anh không thể thừa nhận, chỉ có thể hàm hồ ý từ mà nói: “Không có biện pháp, ai bảo em mê người như vậy”
“Em còn tưởng rằng anh sẽ nói thật không có chạm qua phụ nữ khác chứ” Khương Tuyết Nhu dùng ngón tay út vẽ vòng vòng ở trên ngực anh, rất rõ ràng cảm thấy trong nháy mắt đó anh trở nên cứng ngắc.
Hoäc Anh Tuấn cúi đầu không lên tiếng, chỉ là muốn tiếp tục hôn cô.
Nhưng Khương Tuyết Nhu bưng kín miệng anh, mặt mũi bỗng nhiên nghiêm túc: “Trả lời em. Thật ra mấy năm nay anh chạm vào.
Nhạc Hạ Thu bao nhiêu lần? Hai người mỗi ngày một lần hay một tuần.
Chương 863: Chỉ có thể cùng em
“Khương Tuyết Nhu… ” Hoäắc Anh Tuấn cần răng nghiến lợi cắt đứt lời cô, một gương mặt tuấn tú khó chịu đỏ lên: “Em đừng có luôn nói chuyện của anh với Nhạc Hạ Thu được không”
“Không muốn. Em muốn nói, em quan tâm” Khương Tuyết Nhu kéo cổ tay anh: “Là em quyến rũ hơn hay cô ta quyến rũ hơn? Hôm nay anh không nói ra được thì em với anh sẽ không xong đâu”
Hoäc Anh Tuấn nhức đầu, anh rất muốn phát điên, muốn nổi giận, nhưng cô gái này dù là lúc rất vô lý cũng rất là quyến rũ vô cùng, để cho lời kia của anh khó mà nói ra.
“Trả lời em khó khăn như vậy sao? Em biết, khẳng định anh đã không ít lần đụng chạm vào Nhạc Hạ Thu rồi, em không để ý đến anh nữa”
Cô giả bộ tức giận đẩy anh ra, đứng dậy muốn rời khỏi.
Hoäc Anh Tuấn hoảng hốt, vội vàng từ phía sau ôm lấy cô: “Cục cưng, anh trả lời em là được mà. Thật ra thì… Thật ra thì anh căn bản chưa từng cùng Nhạc Hạ Thu phát sinh quan hệ”
Khương Tuyết Nhu cứng đờ, quay đầu không dám tin tưởng nhìn anh một cái: “Anh đừng gạt em. Trước kia anh thích cô ta nhiều đến vậy, làm sao có thể không chạm cô ta được chứ. Hoắc Anh Tuấn chuyện này anh nói dối”
“Anh không lừa gạt em” Hoắc Anh Tuấn cười khổ: “Chỉ cần anh vừa chạm vào cô ấy thì dạ dày lại không thoải mái. Mấy lần còn nôn.
Thật ra lần trước anh mất khống chế đến tìm em mà không phải tìm người khác là bởi vì Nhạc Hạ Thu cho anh dùng thuốc kia. Nhưng vẫn không thành công, anh vừa chạm liền nôn”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ngơ, cô thật ra thì chẳng qua là dò xét một chút, nhưng không nghĩ tới lời Trình Nhã Thanh nói lại là thật.
“Lần trước không phải em bắt gặp anh đi khám nam khoa sao?”
Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ kéo tay cô: “Lúc đó anh nghĩ rằng mình có vấn đề, có thể sau đó cùng em… lại thật bình thường. Anh cho là do anh đối mặt với Nhạc Hạ Thu không được. Vậy nên anh tìm mấy người… mấy người phụ nữ tới thử một chút. Kết quả cũng đều buồn nôn”
“Anh còn đi tìm phụ nữ khác… Thử?” Khương Tuyết Nhu trợn to đôi mắt.
“Lúc đó anh cũng chỉ vì muốn nghiên cứu bệnh tình của mình thôi.
Nhưng mà anh cho tới bây giờ không hề có ý định muốn cùng những người đó đâu. Em đừng hiểu nhầm. Thật ra cuộc sống riêng của anh vẫn rất sạch sẽ” Hoắc Anh Tuấn vội vàng giải thích.
“Vậy tại sao trước kia anh không nói với em?” Khương Tuyết Nhu rút tay mình về: “Anh ở cùng một chỗ với em chẳng lẽ là bởi vì em có thể giải quyết được nhu cầu của anh?”
“Không… không có. Anh không nói với em chính là sợ em có loại suy nghĩ này”
Hoäc Anh Tuấn ôn nhu nói: “Anh muốn ở cùng một chỗ với em bởi vì anh thuần túy thích em, yêu em. Với lại ở cùng với em, anh luôn có cảm giác là nhà. Thời điểm ở một mình sẽ không ngừng nhớ em. Thậm chí ngay cả lúc họp anh cũng không nhịn được thường xuyên nhìn điện thoại di động. Anh sợ em gửi tin nhắn cho anh mà anh không trả lời.
Cho tới bây giờ, chưa từng có bất kỳ ai có thể biến anh thành như vậy.
Em xem đây không phải là yêu thì là cái gì?”
Trái tim của Khương Tuyết Nhu không chịu được mà hung hăng nhảy loạn lên.
Cô biết rất rõ ràng mình đến gần anh vì mục đích cuối cùng là gì, nhưng vẫn vì anh làm ảnh hưởng đến tâm tư.
“Tuyết Nhu, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa được không? Anh yêu em không thể nghi ngờ”
Hoäc Anh Tuấn nhẹ nhàng quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, thân mật hôn lên.
“Đúng rồi, trước đó vài ngày Nhạc Hạ Thu đến bệnh viện làm thụ tinh nhân tạo, anh có…”
tâm tình cùng Khương Tuyết Nhu đi du lịch sao? Nhạc Hạ Thu xảy ra chuyện rồi” Giọng nói của Tống Dung Đức gầm thét truyền tới: “Cô ấy bị người khác bắt cóc”
Ánh mắt của Hoäc Anh Tuấn trầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”
Chương 864: Dự cảm chẳng lành
“Buổi chiều cô ấy đi ra ngoài mua vài món đồ thì liền mất tích, tôi cũng không liên lạc được. Hỏi bà vú một chút mới biết cô ấy không trở về biệt thự Hải Tân, lúc này tôi mới đi thăm dò máy camera, phát hiện ở bãi đậu xe cửa hàng tổng hợp lúc đi ra ngoài bị người che miệng mũi bắt vào trong xe”
Tống Dung Đức căm tức mắng: “Cậu về đây nhanh lên cho tôi. Cô ấy là người phụ nữ bị cậu vứt bỏ. Nếu như lại gặp phải tên bắt cóc lưu manh thì cô ấy có thể sẽ không sống nổi nữa mất”
“Tôi lập tức trở về”
Hoäc Anh Tuấn đứng dậy.
Phía sau Khương Tuyết Nhu dính sát ôm lấy anh, ánh mắt quyến rũ: “Hoắc Anh Tuấn, anh lại muốn bỏ rơi em sao?”
“Em cùng trở về với anh đi” Hoäc Anh Tuấn thấp giọng nói.
“Nhưng mà em không muốn anh đang quản chuyện của Nhạc Hạ Thu. Để cho Tống Dung Đức với Quý Tử Uyên đi cứu là được rồi”
Khương Tuyết Nhu thật thấp giọng nói.
Hoäc Anh Tuấn nghe xong trong ánh mắt sâu thẳm thoáng qua một tia âm trầm.
Ngay sau đó, trong điện thoại chưa được cắt đứt đã truyền tới tiếng gầm gừ của Tống Dung Đức: “Khương Tuyết Nhu, người phụ nữ như cô quá ác độc. Hạ Thu là người bị bắt cóc. Tên bắt cóc có thể sẽ giết con tin. Cô đến bây giờ chỉ biết ghen tuông vớ vẩn. Đến sự thông cảm cơ bản cô cũng không có. Lão Hoắc sao lại có thể vừa ý với loại phụ nữ như cô chứ?”
“Dung Đức “Hoäc Anh Tuấn không cho anh ta cơ hội nói thêm gì nữa, trực tiếp cắt đứt.
Anh quay đầu nghiêm túc đối với Khương Tuyết Nhu nói: “Nếu em không muốn trở về, có thể ở lại chỗ này, ngày mai anh để cho Kiều Vỹ tới đón em, hoặc là ở với em mấy ngày cũng được”
“Kiều Vỹ không phải là bị anh điều đi nước ngoài rồi sao”
“Anh để cho cô ấy lập tức trở lại” Hoắc Anh Tuấn nói xong nhanh chóng mặc quần áo, cầm điện thoại di động lên.
Thời điểm anh mở cửa, gió núi ban đêm lạnh thổi tới. Cô ôm chặt thân thể của mình, còn anh thì không suy nghĩ thêm. Cứ thế rời thẳng đi.
Khương Tuyết Nhu ôm lấy đầu gối thấp giọng cười.
Mới vừa rồi cô vậy mà lại bị những lời ngon tiếng ngọt của anh làm mềm lòng, ai ngờ lại trở mặt nhanh tới như vậy.
Chuyện này cũng tốt, ít nhất lòng cô sau này sẽ không tùy tiện bị rung động nữa.
Cũng là Nhạc Hạ Thu. Ban ngày cô cùng Hoắc Anh Tuấn đến Lư Sơn du lịch làm nháo loạn trên tin tức. Buổi tối, Nhạc Hạ Thu liền bị bắt cóc thật đúng lúc.
Đây cũng là chủ ý mới chăng.
Hẳn là có liên quan đến người đàn ông Vịnh Neah.
Cô gọi điện thoại cho Lục Thiên Bảo, nhưng phát hiện không gọi được Không biết sao phải, trong đầu cô thật giống như bị một quả bóng mờ bao phủ, giống như bóng đêm phía ngoài vậy.
Cô liền vội vàng đứng lên, tìm được ông chủ của biệt thự: “Ông chủ, ông có thể tìm người lập tức đưa tôi xuống núi không, tôi có việc gấp?”
“Ôi, cô làm sao không cùng bạn trai cô đi, hai người các người buổi tối muộn rồi mà một trước một sau rời núi” Ông chủ ngáp: “Tôi nhắc nhở cô, buổi tối muộn rồi, đều là đường quanh co, không dễ đi”
“Tôi thật có việc gấp, ông tìm tài xế tốt một chút, bao nhiêu tiền tôi đều đồng ý”
Buổi sáng sáu giờ.
Hoäc Anh Tuấn đạp nắng ban mai nhanh chóng đi vào biệt thự Hải Tân.
Nơi này đã tụ tập những cao thủ đứng đầu ở Thanh Long, cao thủ nhà họ Quý đứng đầu nhóm người, đồng thời cũng không ít người từ sở cảnh sát.
Tống Dung Đức thấy anh, một quyền đánh tới: “Cái này cũng trách cậu, nếu không phải cậu đem toàn bộ người của Thanh Long rút lui khi cô ấy vừa ra viện. Thì cô ấy cũng không bị bắt cóc. Khốn khiếp, cô ấy nếu như có chuyện không may xảy ra, tôi với cậu không xong đâu.
Hoắc Anh Tuấn bắt lại quả đấm của anh ta, tròng mắt híp lại: “Có thời gian cùng tôi càn quấy, còn không bằng lập tức đi tìm kiếm”
Dừng một chút, anh quay đầu hỏi Chiến Thành: “Tìm như thế nào rồi?”