Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 841-845
Chương 841: Thảo luận
‘Tống Dung Đức cắn chặt răng: “Có nhất thiết phải ngạc nhiên như vậy không, tôi biết nấu ăn rất kỳ lạ sao?”
“Đúng vây, ở trong mắt tôi, anh chỉ là cậu chủ không có gì nhiệt tình, mỗi ngày ngoại trừ quay đít đi theo Nhạc Hạ Thu, nghe lời sai bảo của cô ta, cũng không biết làm chút chuyện gì cả”
Lâm Minh Kiều không chút do dự gật gật đầu Vừa rồi ở trong phòng bếp đáng ra anh ta nên bỏ thêm chút thuốc độc, thế này thì đầu xuôi đuôi lọt rồi.
Lâm Minh Kiều cắt một miếng bò bít tết nho nhỏ, nếm thử một miếng, mùi vị quả nhiên… là ngon muốn chết, rõ ràng so với bò bít tết ở cơm tây chính thống của nước Pháp có thể ngang hàng.
Còn có tempura kia khẩu vị ăn vào giống hệt như ở Nhật Bản, càng không nói sashimi kia, vô cùng tươi ngon hợp khẩu vị, khà khà, đương nhiên, điều này có liên quan tới thực phẩm tốt của cô ấy.
“Đây thật sự là một mình anh làm sao?”
Cô ấy tò mò không thôi: “Không biết là anh có sai người hầu sử dụng máy bay không người đưa đồ ăn vào từ cửa sổ phòng bếp không nhỉ”
“Không hề, đây là tôi tự mình làm, từ nhỏ tôi đã thích nghiên cứu nghệ thuật ẩm thực rồi có được không?” Tống Dung Đức thật sự không kìm nén được được nữa rồi.
“Thật không ngờ tới, Hoắc Anh Tuấn là một người nấu ăn tệ hại, không nghĩ tới anh ta còn có người bạn như anh thế này” Lâm Minh Kiều lại cảm thán, cũng là lần đầu tiên cô ấy nghiêm túc quan sát Tống Dung Đức.
Đừng nói, tên này ngũ quan khôi ngô, cặp mắt hoa đào hiển nhiên giống như có thể phóng điện bất cứ lúc nào, thân hình mảnh mai, hoàn toàn giống như thân hình trời sinh vậy.
Đây nếu như đặt vào giới giải trí, tuyệt đối là một hình tượng khiến phụ nữ điên cuồng theo đuổi đó.
“Cô nhìn tôi như vậy làm gì, tôi nói với cô, tôi sẽ không thích cô đâu” Tống Dung Đức bị ánh mắt nhìn chằm chằm của cô ấy nhìn tới mức khó chịu, vội vàng nói: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện hợp tác chưa?”
“Được, anh nói đi”
Lâm Minh Kiều gật gật đầu.
Tống Dung Đức nói: “Tôi biết cô muốn tìm tập đoàn SE hợp tác, nhưng tôi nhắc nhở cô, tập đoàn SE ở trong nước từ đầu tới cuối là thương hiệu chăm sóc da hạng hai, bình thường đều nhằm tới đối tượng là học sinh sinh viên, mấy bà chủ không đánh giá cao. cô hợp tác với bọn họ, là hạ thấp đẳng cấp của cô”
“Thứ hai, tập đoàn SE cả trong nước và nước ngoài không có nhiều quầy hàng bằng chúng tôi, nếu như cô lựa chọn Âu Lam Sênh, sản phẩm của cô còn có cơ hội thịnh hành trên toàn thế giới, nhưng cô chọn SE, nhiều nhất chỉ có thể ở những điểm nóng trong nước bán, hơn nữa tổng giám đốc Hàn đối xử với nhân viên, keo kiệt, độc ác “Nói tốt bụng thì anh không độc ác giống vậy” Lâm Minh Kiều vẻ mặt tràn ngập chế nhạo.
Tống Dung Đức căng da đầu nói: “Tổng giám đốc Hàn có thói quen bao nuôi phụ nữ, tiêu xài phung phí với phụ nữ ở bên ngoài, thế nhưng với người vợ ở nhà lại một đồng cũng không cho, cô đừng không biết”
Anh ta có nhiều tiền như vậy, vợ mang theo con gái còn phải ở trong một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, một khi bê bối này bùng phát ra ngoài, đối với SE là đòn công kích khổng lồ, chung quy tiền mà SE kiếm được là ở phụ nữ”
“Anh không sợ tôi sẽ đi nói với tổng giám đốc Hàn sao?” Lâm Minh Kiều chau mày.
“Tôi đã gửi tất cả bảng chứng liên quan tới việc làm quá trớn của anh ta cho vợ anh ta rồi, vợ của anh ta đoán rắng rất nhanh sẽ làm náo loạn ra ngoài thôi” Tống Dung Đức một bên nói một bên chậm rãi thong thả cắt miếng bít tết: “Cho dù vợ anh ta không làm ầm, tôi cũng có khả năng làm lớn chuyện này”
xem, anh không cảm thấy một chút hổ thẹn nào với tôi sao?”
“Năm đó, cho dù tôi không hợp tác với Nhạc Hạ Thu, anh có thể xử lý bản thân tôi, có cần phải hạ tay không chút thương tiếc ở trong công việc không?”
Chương 842: Mỹ nhân kế
“Đối với anh mà nói, tôi chỉ là một nhà điều chế Garan, nhưng anh có từng nghĩ răng, chúng tôi cũng đã phải cực để khổ bước từng bước một hay không.
Lúc các anh tụ họp ăn uống vui chơi, chúng tôi vẫn còn phải ở trong phòng thí nghiệm đến tận khuya, khi các anh đi chơi bóng hay ra biển câu cá, chúng tôi lại ở nhà liều mình mà gặm sách”
Cô ấy nói xong thì hốc mắt cũng nhịn không được mà đỏ lên.
“Anh có biết việc cấm hành nghề của anh năm đó đã dồn tôi vào đường cùng nhiều đến thế nào không? Vừa vặn năm đó đụng phải chuyện của Nhạc Trạch Đàm, tôi đi siêu thị thì bị người ta ném trứng gà, tôi không tìm được công việc, trong nước cũng không thể ở lại được nữa, chỉ có thể ra nước ngoài.
Ở nước ngoài lại là người mới đến nên bị người ta coi thường, mỗi ngày tôi đến nhà trọ cũng không về, một năm có ba trăm sáu lăm ngày thì tôi đều ở lì trong phòng thí nghiệm hết ba trăm sáu mươi ngày, có nhiều lần cứ thế ngất xỉu.
Có hai lần tôi đã nằm qua đêm một mình trên nền nhà lạnh giá, sau đó cũng tự bản thân tỉnh dậy mà đi bệnh viện, không phải là tôi chưa từng nghĩ đến việc bỏ cuộc, nhưng tôi liên nghĩ đến việc muốn giành lại tiếng nói, tìm lại chút tự tôn kia của mình.”
Càng nghĩ càng thấy chua xót, nước mắt cứ thế chảy ra.
“Này cô đừng khóc.”
Lúc đầu Tống Dung Đức nghe được như vậy thì trong lòng tràn đầy sự áy náy, thấy cô ấy khóc thì tay chân càng thêm luống cuống Khiến cho anh ta giống như đã thực sự trở thành một tên bã.
“Tôi tốn thương, đau khổ, anh còn không cho tôi khóc sao?” Nước mắt Lâm Minh Kiều rơi lã chã.
Có điều có một câu nói, người đẹp dù có khóc lớn như thế nào đi chăng nữa thì vẫn đẹp, thậm chí còn có loại cảm giác “Được, cô khóc đi” Tống Dung Đức bị gào cho yên tĩnh lại.
“Tống Dung Đức, anh không phải con người, tôi đã khóc đến mức.
này rồi mà anh vẫn không biết đường dỗ dành tôi, chẳng trách không anh không có bạn gái.” Lâm Minh Kiều ném cái khăn lau nước mắt về phía anh ta.
“… Lâm Minh Kiều, cô đừng có bất chấp hết lý lẽ như vậy chứ.”
Tống Dung Đức buồn bực muốn chết.
“Vốn dĩ là con gái chúng tôi không thích nói đạo lý mà” Lâm Minh Kiều hít hít mũi, gương mặt nhỏ nhắn vốn đã tinh xảo, thấm nước mắt xong vẫn rất trắng hồng.
Tống Dung Đức nhìn làn da cô ấy thật đẹp mà lấy làm lạ, khóc xong vẫn còn vài phần đáng yêu.
“Tôi nghĩ kĩ rồi, muốn hợp tác cũng được.”
cơ hội được hay không thì phải dựa vào chính bản thân anh rồi.”
Lâm Minh Kiều hít hít mũi, bắt đầu tao nhã ăn bò bít-tết.
Biểu hiện kia làm cho Tống Dung Đức nghi ngờ dáng vẻ khóc lóc lúc nãy của cô ấy là ảo giác.
Sau khi bữa tối kết thúc, Tống Dung Đức đã ra về, nhưng anh ta vẫn ghi nhớ của Lâm Minh Kiều, vừa ra khỏi cổng đã đến công ty mở cuộc họp.
Mãi cho đến mười một giờ đêm, Nhạc Hạ Thu gọi điện thoại đến, anh ta mới đột nhiên nhớ lại mình thế mà lại quên đến bệnh viện thăm Nhạc Hạ Thu.
“Thật xin lỗi Nhạc Hạ Thu, lúc nãy anh họp liên tục, anh không cố ý”
Chương 843: Động lòng
Thật sự là Nhạc Hạ Thu đã rất giận.
Trước giờ cô ta chưa từng nghĩ rằng lốp dự phòng Tống Dung Đức lại sẽ có ngày quên mất mình, không phải trước đây anh ta luôn đặt cô †a ở trong bàn tay hay sao, chỉ cần cô ta nói một tiếng, cho dù có bận, có xa đến đâu thì anh ta sẽ luôn chạy đến nhanh nhất.
Chứ đừng nói đến trời đã sẩm tối rồi nhưng vẫn còn vì Lâm Minh Kiều mà cho cô ta leo cây.
Nhưng cô ta không thể nói, chỉ có thể làm ra vẻ dịu dàng rộng lượng: “Không sao, lúc nấy anh bàn chuyện với Lâm Minh Kiều thế nào rồi?”
“Bàn thì bàn rồi, chỉ là cô ta đưa ra muốn mười phần trăm cố phần của công ty Âu Lam Sênh”’ Tống Dung Đức bất đắc dĩ nói: “Lúc nãy anh về công ty để trao đổi với các quản lý cấp cao một lát, mọi người đều cho rằng phương án này cũng khả thi, nếu như có thể buộc Lâm Minh Kiều và Âu Lam Sênh lại với nhau thì thật là đáng giá.”
“Mười phần trăm?” Nhạc Hạ Thu không khỏi cao giọng: “Cô ta cũng tống tiền quá đáng rồi, các anh còn muốn đồng ý?”
“Hết cách rồi, có điều đã từng được thử bao bì sản phẩm mới của công ty chúng tôi, tôi tin giá trị của Âu Lam Sênh sẽ được nâng cao trong thành phố”
Nhạc Hạ Thu thật sự rất muốn mắng Tống Dung Đức là “đồ ngu”.
Chẳng qua cô ta chỉ có thế ngấm ngầm chịu đựng, nhưng lục phủ ngũ tạng đều đang tức điên lên cả rồi.
Cúp điện thoại xong, cô ta lập tức gọi điện cho Nhạc Trạch Đàm.
Nhạc Trạch Đàm vừa nghe được thì chuyện này thì đã hận đến nghiến răng: “Cậu Tống bị Lâm Minh Kiều hèn hạ kia tẩy não rồi, dù cô †a có xứng đáng để nhận mười phần trăm cổ phần công ty Âu Lam Sênh, còn không bằng đưa số cổ phần đó cho em”
“Anh trai, em thật sự không thể nhịn được nữa rồi, anh tìm cho em một cơ hội để đối phó với Lâm Minh Kiều đi” Nhạc Hạ Thu nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này em sẽ lại chỉnh đốn Khương Tuyết Nhu.”
“Không cần em nói thì anh cũng không có ý định sẽ buông tha cho Lâm Minh Kiều, chuyện ba năm trước còn chưa làm xong anh dự định sẽ làm cho xong” Nhạc Trạch Đàm bỗng nhiên cười một tiếng thật dữ tợn: “Vừa hay, nếu cô ta trở thành cổ đông của Âu Lam Sênh, vậy anh cưới cô ta cũng không không phải là chịu thiệt thòi gì”
*Ý của anh là… Hai mắt Nhạc Hạ Thu sáng ngời: “Ngược lại đây chính là một biện pháp hay, em nghe nói mấy năm nay nhà họ Lâm làm ăn ngày càng lớn, rất nhanh đã dồn ép Nhạc Thị rồi, cưới cô ta, một công đôi việc, có điều anh có thể làm được không.”
“Yên tâm, những thủ đoạn hèn hạ anh có hết.’ Nhạc Trạch Đàm cười ha hả.
Nhạc Hạ Thu hài lòng nói: “Có điều bây giờ không có Hoắc Anh Tuấn thu dọn hậu quả cho anh rồi, anh nên chú ý một chút, đừng làm ra chuyện gì phạm pháp.”
“Anh tự có tính toán.” Nhạc Trạch Đàm nói: “Đúng rồi, em muốn đối phó với Khương Tuyết Nhu như thế nào?”
“Kẻ ẩn sĩ ắt có mưu hay”
Hôm sau, Lâm Minh Kiều nhận được điện thoại của Tống Dung Đức gọi đến, anh ta đồng ý yêu cầu của cô ấy rồi.
Chiều hôm đó, tâm trạng của Lâm Minh Kiều rất tốt nên đã mời Khương Tuyết Nhu ra ngoài ăn.
“Quyết định của cậu thật đúng đắn Khương Tuyết Nhu nâng ly với “Dù sao Âu Lam Sênh cũng là công ty lớn ở kinh đô, cậu muốn chính thức có chỗ đứng ở Nguyệt Han thì đây là một cơ hội tốt”
Khương Tuyết Nhu sợ đến mức nghẹn cả nước: “Đừng dọa tớ, cậu sẽ không động lòng với Tống Dung Đức đấy chứ”
Chương 844: Hãm hại
“Hừ, chỉ là mình cảm thấy vậy thôi, đôi khi tớ thấy số phận của Hạ Nhạc Thu rất tốt, chỉ là cô ta không biết quý trọng mà thôi, có sao nói vậy, đồ ăn Tống Dung Đức thật sự rất ngon, mùi vị của món bít-tết hay Tempura đều rất tuyệt” Bây giờ Lâm Minh Kiều nghĩ lại thì miệng muốn nhỏ cả dãi.
“Nói vậy thì không phải cái gì anh ta cũng sai, bây giờ con trai mà biết nấu ăn rất hiếm đó, không như Hoäc Anh Tuấn…” Đầu Khương.
Tuyết Nhu đầy vạch đen: “Từ sáng đến tối chỉ biết ăn đồ tớ nấu, mình không muốn dựa vào tài nghệ nấu ăn để chinh phục một người con trai chút nào, mình cũng muốn có bạn trai ngày nào cũng nấu cơm cho mình ăn”
“Lương Duy Phong có thế làm được” Lâm Minh Kiều nháy mắt ra hiệu.
Khương Tuyết Nhu bỗng chốc yên lặng, mấy ngày nay, Lương Duy.
Phong vì kế hoạch của cô mà vẫn không liên lạc với cô, cô nợ anh ta rất nhiều.
Ăn cơm được một nửa thì Hoắc Anh Tuấn gọi điện đến: “Tiệc xã giao của anh xong rồi, em đang ở đâu?”
Khương Tuyết Nhu nhìn đồng hồ, mới bảy giờ: “Sao nhanh vậy?”
“Ừm, tùy tiện ăn một bữa cơm với mấy ông chủ kia, giờ xong rồi, anh để cho mấy người Ngôn Minh Hạo đi chơi rồi.”
“Em đang ăn cơm với Lâm Minh Kiều, anh tự về đi” Khương Tuyết Nhu miễn cưỡng ứng phó.
Hoắc Anh Tuấn lập tức đen mặ muốn ở cùng người con gái khác?”
“Chẳng lẽ em ngoài làm việc với anh thì không còn cuộc sống khác sao, tôi phải ăn cơm rồi.”
Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, tại sao trước đây lại không phát hiện ra Hoắc Anh Tuấn dính người đến như vậy.
Cơm nước xong, cô và Lâm Minh Kiều đến thẩm mỹ viện vệ sinh mặt mày.
Trên đường, Hoäc Anh Tuấn không ngừng gửi tin nhắn cho cô: “Tại sao lại phải đi vệ sinh mặt, trực tiếp về nhà rửa mặt là được rồi.”
Khương Tuyết Nhu im lặng lắc đầu, cái gì mà gọi là trai thẳng chính là đây.
Một lát sau, cô hồi âm: “Tự rửa thì rửa không sạch nên muốn dùng thiết bị và phương pháp chuyên nghiệp, anh hiểu không?”
Anh Tuấn tôi thật lòng: “Không hiểu, em có thể cho anh địa chỉ, anh đến đó với em, thanh toán cho em.”
Khương Tuyết Nhu nghe được hai chữ “ địa chỉ cho anh.
Sau khi hai người đến thẩm mỹ viện, hai cô gái xinh đẹp lại rửa mặt cho họ, một mùi hương tinh dầu tỏa ra trong căn phòng.
Trong phòng còn bật nhạc thư giãn chậm chạp, Lâm Minh Kiều đột nhiên ngáp một cái: “Tự nhiên buồn ngủ quá, không đúng, rõ ràng hôm.
“Anh muốn ở cùng em, em lại chỉ Thanh toán” xong thì gửi qua đã ngủ đủ chín tiếng rồi mà.”
“Tớ cũng hơi buồn ngủ, cậu muốn thì ngủ đi.” Khương Tuyết Nhu cũng dụi mắt, bản thân chuẩn bị ngủ một lát thì đột nhiên phát hiện ánh mắt của hai cô gái rửa mặt cho họ không bình thường, mùi hương trong không khí giống như…
Cô dồn sức ngồi dậy, lật tung hương thơm từ góc tường lên, đồng thời nhanh chóng kéo Lâm Minh Kiều dậy.
“Hả, sao vậy” Lúc Lâm Minh Kiều đang muốn ngồi dậy, bỗng nhiên kêu lên đầy sợ hãi: “Chết tiệt, sao tớ lại cảm thấy toàn thân bủn rủn thế này.”
Hai nhân viên kia xoay người chạy ra bên ngoài, đồng thời, ở cửa có bốn tên côn đồ lưu manh xông vào.
“Ơ, hóa hóa ra là hai cô gái đẹp như hoa như ngọc, đủ cho chúng ta chơi đùa rồi” Trong đó có một người đàn ông mang một sợi dây xích vàng thật to sờ soạng trên mặt Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu hất tay, lại phát hiện sức lực toàn thân đều rất yếu ớt.
“Các anh là ai?” Lâm Minh Kiều dồn hết sức đứng lên, vẻ mặt rất khó coi.
“Là người sẽ dạy dỗ mấy người” Người đàn ông vung tay lên, ba người còn lại lập tức tiến lên.
Chương 845: Anh hùng cứu người đẹp.
Chỉ trong chốc lát đã bị bốn tên đàn ông áp xuống giường.
“Đại ca, người này là Lâm Minh Kiều” Một người đàn ông trong số đó móc ra một tấm ảnh rồi chỉ vào Lâm Minh kiều nói.
“Đúng, đưa cô ta đi:’ Người đàn ông mang dây xích vàng phất tay nói, sau đó nhìn chằm chằm vào Khương Tuyết Nhu: “Bọn mày đi trước.
đi, tao ở lại đây chơi một lá “Đại ca, em cũng muốn chơi” Đàn em bên cạnh liếm láp rồi nhìn chảm chằm vào Lâm Minh Kiều nói: “Dù sao bên kia cũng không nói là không được đụng vào.”
“Được thôi.”
“Khốn nạn” Nhìn thấy mấy tên đàn ông nhào về phía trước kéo quần áo của hai người, Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều tức điên lên.
Đúng lúc này, cửa chính bị một người đá tung ra.
Hoäc Anh Tuấn xông vào, lúc anh thấy quần áo của Khương Tuyết Nhu bị kéo một nửa, đôi mắt lập tức biến thành màu đỏ thãm: “Các người dám đụng vào cô ấy,”
“Anh… anh là ai?” Bốn tên lưu manh đều bị khí thế trên người anh làm cho giật mình.
“Là người đêm nay sẽ giết chết mấy người. Hai đến ba lần Hoắc.
Anh Tuấn trực tiếp quật ngã họ, đến chân cũng trực tiếp bẻ gãy nốt.
Đánh xong, anh nhanh chóng ở áo ra trùm lên người Khương Tuyết Nhụ, lúc anh thấy trên da thịt Khương Tuyết Nhu lưu lại những vết đỏ, anh tức giận quay đầu lại bẻ gãy luôn cả tay mấy người đó.
“Đại ca, buông tha cho chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là bị người ta thuê đến.’ Người đàn ông mang dây xích vàng van xin nói: ‘Hơn nữa địa vị của đối phương cũng không nhỏ, tôi khuyên anh đừng nên đắc tội.
Hoäc Anh Tuấn lạnh lùng hỏi “Tổng giám đốc của tập đoàn SE Hàn Tín.”
“Thì ra là tên khốn nạn Hàn Tín kia.” Lâm Minh Kiều tức giận chửi ầm lên.
“Đúng vậy, tống giám đốc Hàn biết được cô muốn hợp tác với Âu Lam Sênh, nói trước đây cô đùa giỡn với anh ta nên muốn cho cô biết tay” Người đàn ông mang dây xích vàng nhìn Hoắc Anh Tuất lại ca, anh xem tổng giám đốc Hàn cũng không phải là người bình thường, chuyện hôm nay coi như xong rồi được không, tôi cũng chỉ là quanh năm giả mạo ở trên đường, nói không chừng sau này còn có thể trở thành bạn.”
“Bạn?” Hoäc Anh Tuấn nở nụ cười, tròn nụ cười ẩn giấu một sự lạnh lẽo đến vô tận: ‘Anh có biết tôi là ai không?”
“Ai?
“Hoäắc Anh Tuấn”
Hoäc Anh Tuấn nhíu mắt, dứt khoát bẻ gấy tay của họ.
Trong căn phòng nhỏ hẹp vang dội tiếng kêu la thảm thiết, ánh mắt mấy người này nhìn Hoắc Anh Tuấn như đang nhìn ma quỷ vậy, ai cũng chưa từng nghĩ là sế chọc phải thần của kim tự tháp Nguyệt Hàn.
Hoắc Anh Tuấn dạy dỗ xong, trực tiếp ôm ngang người Khương Tuyết Nhu lên rồi đi ra ngoài.
“Đợi chút, Lâm Minh Kiều…” Khương Tuyết Nhu dùng hết một hơi mới có thể nắm được cổ áo của anh, giọng nói yếu ớt: “Không thể để cậu ấy ở chỗ này một mình.”
Lâm Minh Kiều đáng thương ngẩng đầu lên, cười khổ: “Không sao, tớ đợi chút rồi gọi 115 đến đón tớ vào bệnh viện.”
Hoäc Anh Tuấn nhíu mày lạnh lùng nói: “Nghe chưa, cô ta không cần anh đưa đi”
Không sai, chính là xách lên, giống như xách một cái túi nhựa vậy.
Lâm Minh Kiều khóc không ra nước mắt: “Chắc chẳn mình phải nhanh chóng tìm bạn trai, hành hạ người khác quá đáng rồi.”
‘Tống Dung Đức cắn chặt răng: “Có nhất thiết phải ngạc nhiên như vậy không, tôi biết nấu ăn rất kỳ lạ sao?”
“Đúng vây, ở trong mắt tôi, anh chỉ là cậu chủ không có gì nhiệt tình, mỗi ngày ngoại trừ quay đít đi theo Nhạc Hạ Thu, nghe lời sai bảo của cô ta, cũng không biết làm chút chuyện gì cả”
Lâm Minh Kiều không chút do dự gật gật đầu Vừa rồi ở trong phòng bếp đáng ra anh ta nên bỏ thêm chút thuốc độc, thế này thì đầu xuôi đuôi lọt rồi.
Lâm Minh Kiều cắt một miếng bò bít tết nho nhỏ, nếm thử một miếng, mùi vị quả nhiên… là ngon muốn chết, rõ ràng so với bò bít tết ở cơm tây chính thống của nước Pháp có thể ngang hàng.
Còn có tempura kia khẩu vị ăn vào giống hệt như ở Nhật Bản, càng không nói sashimi kia, vô cùng tươi ngon hợp khẩu vị, khà khà, đương nhiên, điều này có liên quan tới thực phẩm tốt của cô ấy.
“Đây thật sự là một mình anh làm sao?”
Cô ấy tò mò không thôi: “Không biết là anh có sai người hầu sử dụng máy bay không người đưa đồ ăn vào từ cửa sổ phòng bếp không nhỉ”
“Không hề, đây là tôi tự mình làm, từ nhỏ tôi đã thích nghiên cứu nghệ thuật ẩm thực rồi có được không?” Tống Dung Đức thật sự không kìm nén được được nữa rồi.
“Thật không ngờ tới, Hoắc Anh Tuấn là một người nấu ăn tệ hại, không nghĩ tới anh ta còn có người bạn như anh thế này” Lâm Minh Kiều lại cảm thán, cũng là lần đầu tiên cô ấy nghiêm túc quan sát Tống Dung Đức.
Đừng nói, tên này ngũ quan khôi ngô, cặp mắt hoa đào hiển nhiên giống như có thể phóng điện bất cứ lúc nào, thân hình mảnh mai, hoàn toàn giống như thân hình trời sinh vậy.
Đây nếu như đặt vào giới giải trí, tuyệt đối là một hình tượng khiến phụ nữ điên cuồng theo đuổi đó.
“Cô nhìn tôi như vậy làm gì, tôi nói với cô, tôi sẽ không thích cô đâu” Tống Dung Đức bị ánh mắt nhìn chằm chằm của cô ấy nhìn tới mức khó chịu, vội vàng nói: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện hợp tác chưa?”
“Được, anh nói đi”
Lâm Minh Kiều gật gật đầu.
Tống Dung Đức nói: “Tôi biết cô muốn tìm tập đoàn SE hợp tác, nhưng tôi nhắc nhở cô, tập đoàn SE ở trong nước từ đầu tới cuối là thương hiệu chăm sóc da hạng hai, bình thường đều nhằm tới đối tượng là học sinh sinh viên, mấy bà chủ không đánh giá cao. cô hợp tác với bọn họ, là hạ thấp đẳng cấp của cô”
“Thứ hai, tập đoàn SE cả trong nước và nước ngoài không có nhiều quầy hàng bằng chúng tôi, nếu như cô lựa chọn Âu Lam Sênh, sản phẩm của cô còn có cơ hội thịnh hành trên toàn thế giới, nhưng cô chọn SE, nhiều nhất chỉ có thể ở những điểm nóng trong nước bán, hơn nữa tổng giám đốc Hàn đối xử với nhân viên, keo kiệt, độc ác “Nói tốt bụng thì anh không độc ác giống vậy” Lâm Minh Kiều vẻ mặt tràn ngập chế nhạo.
Tống Dung Đức căng da đầu nói: “Tổng giám đốc Hàn có thói quen bao nuôi phụ nữ, tiêu xài phung phí với phụ nữ ở bên ngoài, thế nhưng với người vợ ở nhà lại một đồng cũng không cho, cô đừng không biết”
Anh ta có nhiều tiền như vậy, vợ mang theo con gái còn phải ở trong một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, một khi bê bối này bùng phát ra ngoài, đối với SE là đòn công kích khổng lồ, chung quy tiền mà SE kiếm được là ở phụ nữ”
“Anh không sợ tôi sẽ đi nói với tổng giám đốc Hàn sao?” Lâm Minh Kiều chau mày.
“Tôi đã gửi tất cả bảng chứng liên quan tới việc làm quá trớn của anh ta cho vợ anh ta rồi, vợ của anh ta đoán rắng rất nhanh sẽ làm náo loạn ra ngoài thôi” Tống Dung Đức một bên nói một bên chậm rãi thong thả cắt miếng bít tết: “Cho dù vợ anh ta không làm ầm, tôi cũng có khả năng làm lớn chuyện này”
xem, anh không cảm thấy một chút hổ thẹn nào với tôi sao?”
“Năm đó, cho dù tôi không hợp tác với Nhạc Hạ Thu, anh có thể xử lý bản thân tôi, có cần phải hạ tay không chút thương tiếc ở trong công việc không?”
Chương 842: Mỹ nhân kế
“Đối với anh mà nói, tôi chỉ là một nhà điều chế Garan, nhưng anh có từng nghĩ răng, chúng tôi cũng đã phải cực để khổ bước từng bước một hay không.
Lúc các anh tụ họp ăn uống vui chơi, chúng tôi vẫn còn phải ở trong phòng thí nghiệm đến tận khuya, khi các anh đi chơi bóng hay ra biển câu cá, chúng tôi lại ở nhà liều mình mà gặm sách”
Cô ấy nói xong thì hốc mắt cũng nhịn không được mà đỏ lên.
“Anh có biết việc cấm hành nghề của anh năm đó đã dồn tôi vào đường cùng nhiều đến thế nào không? Vừa vặn năm đó đụng phải chuyện của Nhạc Trạch Đàm, tôi đi siêu thị thì bị người ta ném trứng gà, tôi không tìm được công việc, trong nước cũng không thể ở lại được nữa, chỉ có thể ra nước ngoài.
Ở nước ngoài lại là người mới đến nên bị người ta coi thường, mỗi ngày tôi đến nhà trọ cũng không về, một năm có ba trăm sáu lăm ngày thì tôi đều ở lì trong phòng thí nghiệm hết ba trăm sáu mươi ngày, có nhiều lần cứ thế ngất xỉu.
Có hai lần tôi đã nằm qua đêm một mình trên nền nhà lạnh giá, sau đó cũng tự bản thân tỉnh dậy mà đi bệnh viện, không phải là tôi chưa từng nghĩ đến việc bỏ cuộc, nhưng tôi liên nghĩ đến việc muốn giành lại tiếng nói, tìm lại chút tự tôn kia của mình.”
Càng nghĩ càng thấy chua xót, nước mắt cứ thế chảy ra.
“Này cô đừng khóc.”
Lúc đầu Tống Dung Đức nghe được như vậy thì trong lòng tràn đầy sự áy náy, thấy cô ấy khóc thì tay chân càng thêm luống cuống Khiến cho anh ta giống như đã thực sự trở thành một tên bã.
“Tôi tốn thương, đau khổ, anh còn không cho tôi khóc sao?” Nước mắt Lâm Minh Kiều rơi lã chã.
Có điều có một câu nói, người đẹp dù có khóc lớn như thế nào đi chăng nữa thì vẫn đẹp, thậm chí còn có loại cảm giác “Được, cô khóc đi” Tống Dung Đức bị gào cho yên tĩnh lại.
“Tống Dung Đức, anh không phải con người, tôi đã khóc đến mức.
này rồi mà anh vẫn không biết đường dỗ dành tôi, chẳng trách không anh không có bạn gái.” Lâm Minh Kiều ném cái khăn lau nước mắt về phía anh ta.
“… Lâm Minh Kiều, cô đừng có bất chấp hết lý lẽ như vậy chứ.”
Tống Dung Đức buồn bực muốn chết.
“Vốn dĩ là con gái chúng tôi không thích nói đạo lý mà” Lâm Minh Kiều hít hít mũi, gương mặt nhỏ nhắn vốn đã tinh xảo, thấm nước mắt xong vẫn rất trắng hồng.
Tống Dung Đức nhìn làn da cô ấy thật đẹp mà lấy làm lạ, khóc xong vẫn còn vài phần đáng yêu.
“Tôi nghĩ kĩ rồi, muốn hợp tác cũng được.”
cơ hội được hay không thì phải dựa vào chính bản thân anh rồi.”
Lâm Minh Kiều hít hít mũi, bắt đầu tao nhã ăn bò bít-tết.
Biểu hiện kia làm cho Tống Dung Đức nghi ngờ dáng vẻ khóc lóc lúc nãy của cô ấy là ảo giác.
Sau khi bữa tối kết thúc, Tống Dung Đức đã ra về, nhưng anh ta vẫn ghi nhớ của Lâm Minh Kiều, vừa ra khỏi cổng đã đến công ty mở cuộc họp.
Mãi cho đến mười một giờ đêm, Nhạc Hạ Thu gọi điện thoại đến, anh ta mới đột nhiên nhớ lại mình thế mà lại quên đến bệnh viện thăm Nhạc Hạ Thu.
“Thật xin lỗi Nhạc Hạ Thu, lúc nãy anh họp liên tục, anh không cố ý”
Chương 843: Động lòng
Thật sự là Nhạc Hạ Thu đã rất giận.
Trước giờ cô ta chưa từng nghĩ rằng lốp dự phòng Tống Dung Đức lại sẽ có ngày quên mất mình, không phải trước đây anh ta luôn đặt cô †a ở trong bàn tay hay sao, chỉ cần cô ta nói một tiếng, cho dù có bận, có xa đến đâu thì anh ta sẽ luôn chạy đến nhanh nhất.
Chứ đừng nói đến trời đã sẩm tối rồi nhưng vẫn còn vì Lâm Minh Kiều mà cho cô ta leo cây.
Nhưng cô ta không thể nói, chỉ có thể làm ra vẻ dịu dàng rộng lượng: “Không sao, lúc nấy anh bàn chuyện với Lâm Minh Kiều thế nào rồi?”
“Bàn thì bàn rồi, chỉ là cô ta đưa ra muốn mười phần trăm cố phần của công ty Âu Lam Sênh”’ Tống Dung Đức bất đắc dĩ nói: “Lúc nãy anh về công ty để trao đổi với các quản lý cấp cao một lát, mọi người đều cho rằng phương án này cũng khả thi, nếu như có thể buộc Lâm Minh Kiều và Âu Lam Sênh lại với nhau thì thật là đáng giá.”
“Mười phần trăm?” Nhạc Hạ Thu không khỏi cao giọng: “Cô ta cũng tống tiền quá đáng rồi, các anh còn muốn đồng ý?”
“Hết cách rồi, có điều đã từng được thử bao bì sản phẩm mới của công ty chúng tôi, tôi tin giá trị của Âu Lam Sênh sẽ được nâng cao trong thành phố”
Nhạc Hạ Thu thật sự rất muốn mắng Tống Dung Đức là “đồ ngu”.
Chẳng qua cô ta chỉ có thế ngấm ngầm chịu đựng, nhưng lục phủ ngũ tạng đều đang tức điên lên cả rồi.
Cúp điện thoại xong, cô ta lập tức gọi điện cho Nhạc Trạch Đàm.
Nhạc Trạch Đàm vừa nghe được thì chuyện này thì đã hận đến nghiến răng: “Cậu Tống bị Lâm Minh Kiều hèn hạ kia tẩy não rồi, dù cô †a có xứng đáng để nhận mười phần trăm cổ phần công ty Âu Lam Sênh, còn không bằng đưa số cổ phần đó cho em”
“Anh trai, em thật sự không thể nhịn được nữa rồi, anh tìm cho em một cơ hội để đối phó với Lâm Minh Kiều đi” Nhạc Hạ Thu nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này em sẽ lại chỉnh đốn Khương Tuyết Nhu.”
“Không cần em nói thì anh cũng không có ý định sẽ buông tha cho Lâm Minh Kiều, chuyện ba năm trước còn chưa làm xong anh dự định sẽ làm cho xong” Nhạc Trạch Đàm bỗng nhiên cười một tiếng thật dữ tợn: “Vừa hay, nếu cô ta trở thành cổ đông của Âu Lam Sênh, vậy anh cưới cô ta cũng không không phải là chịu thiệt thòi gì”
*Ý của anh là… Hai mắt Nhạc Hạ Thu sáng ngời: “Ngược lại đây chính là một biện pháp hay, em nghe nói mấy năm nay nhà họ Lâm làm ăn ngày càng lớn, rất nhanh đã dồn ép Nhạc Thị rồi, cưới cô ta, một công đôi việc, có điều anh có thể làm được không.”
“Yên tâm, những thủ đoạn hèn hạ anh có hết.’ Nhạc Trạch Đàm cười ha hả.
Nhạc Hạ Thu hài lòng nói: “Có điều bây giờ không có Hoắc Anh Tuấn thu dọn hậu quả cho anh rồi, anh nên chú ý một chút, đừng làm ra chuyện gì phạm pháp.”
“Anh tự có tính toán.” Nhạc Trạch Đàm nói: “Đúng rồi, em muốn đối phó với Khương Tuyết Nhu như thế nào?”
“Kẻ ẩn sĩ ắt có mưu hay”
Hôm sau, Lâm Minh Kiều nhận được điện thoại của Tống Dung Đức gọi đến, anh ta đồng ý yêu cầu của cô ấy rồi.
Chiều hôm đó, tâm trạng của Lâm Minh Kiều rất tốt nên đã mời Khương Tuyết Nhu ra ngoài ăn.
“Quyết định của cậu thật đúng đắn Khương Tuyết Nhu nâng ly với “Dù sao Âu Lam Sênh cũng là công ty lớn ở kinh đô, cậu muốn chính thức có chỗ đứng ở Nguyệt Han thì đây là một cơ hội tốt”
Khương Tuyết Nhu sợ đến mức nghẹn cả nước: “Đừng dọa tớ, cậu sẽ không động lòng với Tống Dung Đức đấy chứ”
Chương 844: Hãm hại
“Hừ, chỉ là mình cảm thấy vậy thôi, đôi khi tớ thấy số phận của Hạ Nhạc Thu rất tốt, chỉ là cô ta không biết quý trọng mà thôi, có sao nói vậy, đồ ăn Tống Dung Đức thật sự rất ngon, mùi vị của món bít-tết hay Tempura đều rất tuyệt” Bây giờ Lâm Minh Kiều nghĩ lại thì miệng muốn nhỏ cả dãi.
“Nói vậy thì không phải cái gì anh ta cũng sai, bây giờ con trai mà biết nấu ăn rất hiếm đó, không như Hoäc Anh Tuấn…” Đầu Khương.
Tuyết Nhu đầy vạch đen: “Từ sáng đến tối chỉ biết ăn đồ tớ nấu, mình không muốn dựa vào tài nghệ nấu ăn để chinh phục một người con trai chút nào, mình cũng muốn có bạn trai ngày nào cũng nấu cơm cho mình ăn”
“Lương Duy Phong có thế làm được” Lâm Minh Kiều nháy mắt ra hiệu.
Khương Tuyết Nhu bỗng chốc yên lặng, mấy ngày nay, Lương Duy.
Phong vì kế hoạch của cô mà vẫn không liên lạc với cô, cô nợ anh ta rất nhiều.
Ăn cơm được một nửa thì Hoắc Anh Tuấn gọi điện đến: “Tiệc xã giao của anh xong rồi, em đang ở đâu?”
Khương Tuyết Nhu nhìn đồng hồ, mới bảy giờ: “Sao nhanh vậy?”
“Ừm, tùy tiện ăn một bữa cơm với mấy ông chủ kia, giờ xong rồi, anh để cho mấy người Ngôn Minh Hạo đi chơi rồi.”
“Em đang ăn cơm với Lâm Minh Kiều, anh tự về đi” Khương Tuyết Nhu miễn cưỡng ứng phó.
Hoắc Anh Tuấn lập tức đen mặ muốn ở cùng người con gái khác?”
“Chẳng lẽ em ngoài làm việc với anh thì không còn cuộc sống khác sao, tôi phải ăn cơm rồi.”
Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, tại sao trước đây lại không phát hiện ra Hoắc Anh Tuấn dính người đến như vậy.
Cơm nước xong, cô và Lâm Minh Kiều đến thẩm mỹ viện vệ sinh mặt mày.
Trên đường, Hoäc Anh Tuấn không ngừng gửi tin nhắn cho cô: “Tại sao lại phải đi vệ sinh mặt, trực tiếp về nhà rửa mặt là được rồi.”
Khương Tuyết Nhu im lặng lắc đầu, cái gì mà gọi là trai thẳng chính là đây.
Một lát sau, cô hồi âm: “Tự rửa thì rửa không sạch nên muốn dùng thiết bị và phương pháp chuyên nghiệp, anh hiểu không?”
Anh Tuấn tôi thật lòng: “Không hiểu, em có thể cho anh địa chỉ, anh đến đó với em, thanh toán cho em.”
Khương Tuyết Nhu nghe được hai chữ “ địa chỉ cho anh.
Sau khi hai người đến thẩm mỹ viện, hai cô gái xinh đẹp lại rửa mặt cho họ, một mùi hương tinh dầu tỏa ra trong căn phòng.
Trong phòng còn bật nhạc thư giãn chậm chạp, Lâm Minh Kiều đột nhiên ngáp một cái: “Tự nhiên buồn ngủ quá, không đúng, rõ ràng hôm.
“Anh muốn ở cùng em, em lại chỉ Thanh toán” xong thì gửi qua đã ngủ đủ chín tiếng rồi mà.”
“Tớ cũng hơi buồn ngủ, cậu muốn thì ngủ đi.” Khương Tuyết Nhu cũng dụi mắt, bản thân chuẩn bị ngủ một lát thì đột nhiên phát hiện ánh mắt của hai cô gái rửa mặt cho họ không bình thường, mùi hương trong không khí giống như…
Cô dồn sức ngồi dậy, lật tung hương thơm từ góc tường lên, đồng thời nhanh chóng kéo Lâm Minh Kiều dậy.
“Hả, sao vậy” Lúc Lâm Minh Kiều đang muốn ngồi dậy, bỗng nhiên kêu lên đầy sợ hãi: “Chết tiệt, sao tớ lại cảm thấy toàn thân bủn rủn thế này.”
Hai nhân viên kia xoay người chạy ra bên ngoài, đồng thời, ở cửa có bốn tên côn đồ lưu manh xông vào.
“Ơ, hóa hóa ra là hai cô gái đẹp như hoa như ngọc, đủ cho chúng ta chơi đùa rồi” Trong đó có một người đàn ông mang một sợi dây xích vàng thật to sờ soạng trên mặt Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu hất tay, lại phát hiện sức lực toàn thân đều rất yếu ớt.
“Các anh là ai?” Lâm Minh Kiều dồn hết sức đứng lên, vẻ mặt rất khó coi.
“Là người sẽ dạy dỗ mấy người” Người đàn ông vung tay lên, ba người còn lại lập tức tiến lên.
Chương 845: Anh hùng cứu người đẹp.
Chỉ trong chốc lát đã bị bốn tên đàn ông áp xuống giường.
“Đại ca, người này là Lâm Minh Kiều” Một người đàn ông trong số đó móc ra một tấm ảnh rồi chỉ vào Lâm Minh kiều nói.
“Đúng, đưa cô ta đi:’ Người đàn ông mang dây xích vàng phất tay nói, sau đó nhìn chằm chằm vào Khương Tuyết Nhu: “Bọn mày đi trước.
đi, tao ở lại đây chơi một lá “Đại ca, em cũng muốn chơi” Đàn em bên cạnh liếm láp rồi nhìn chảm chằm vào Lâm Minh Kiều nói: “Dù sao bên kia cũng không nói là không được đụng vào.”
“Được thôi.”
“Khốn nạn” Nhìn thấy mấy tên đàn ông nhào về phía trước kéo quần áo của hai người, Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều tức điên lên.
Đúng lúc này, cửa chính bị một người đá tung ra.
Hoäc Anh Tuấn xông vào, lúc anh thấy quần áo của Khương Tuyết Nhu bị kéo một nửa, đôi mắt lập tức biến thành màu đỏ thãm: “Các người dám đụng vào cô ấy,”
“Anh… anh là ai?” Bốn tên lưu manh đều bị khí thế trên người anh làm cho giật mình.
“Là người đêm nay sẽ giết chết mấy người. Hai đến ba lần Hoắc.
Anh Tuấn trực tiếp quật ngã họ, đến chân cũng trực tiếp bẻ gãy nốt.
Đánh xong, anh nhanh chóng ở áo ra trùm lên người Khương Tuyết Nhụ, lúc anh thấy trên da thịt Khương Tuyết Nhu lưu lại những vết đỏ, anh tức giận quay đầu lại bẻ gãy luôn cả tay mấy người đó.
“Đại ca, buông tha cho chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là bị người ta thuê đến.’ Người đàn ông mang dây xích vàng van xin nói: ‘Hơn nữa địa vị của đối phương cũng không nhỏ, tôi khuyên anh đừng nên đắc tội.
Hoäc Anh Tuấn lạnh lùng hỏi “Tổng giám đốc của tập đoàn SE Hàn Tín.”
“Thì ra là tên khốn nạn Hàn Tín kia.” Lâm Minh Kiều tức giận chửi ầm lên.
“Đúng vậy, tống giám đốc Hàn biết được cô muốn hợp tác với Âu Lam Sênh, nói trước đây cô đùa giỡn với anh ta nên muốn cho cô biết tay” Người đàn ông mang dây xích vàng nhìn Hoắc Anh Tuất lại ca, anh xem tổng giám đốc Hàn cũng không phải là người bình thường, chuyện hôm nay coi như xong rồi được không, tôi cũng chỉ là quanh năm giả mạo ở trên đường, nói không chừng sau này còn có thể trở thành bạn.”
“Bạn?” Hoäc Anh Tuấn nở nụ cười, tròn nụ cười ẩn giấu một sự lạnh lẽo đến vô tận: ‘Anh có biết tôi là ai không?”
“Ai?
“Hoäắc Anh Tuấn”
Hoäc Anh Tuấn nhíu mắt, dứt khoát bẻ gấy tay của họ.
Trong căn phòng nhỏ hẹp vang dội tiếng kêu la thảm thiết, ánh mắt mấy người này nhìn Hoắc Anh Tuấn như đang nhìn ma quỷ vậy, ai cũng chưa từng nghĩ là sế chọc phải thần của kim tự tháp Nguyệt Hàn.
Hoắc Anh Tuấn dạy dỗ xong, trực tiếp ôm ngang người Khương Tuyết Nhu lên rồi đi ra ngoài.
“Đợi chút, Lâm Minh Kiều…” Khương Tuyết Nhu dùng hết một hơi mới có thể nắm được cổ áo của anh, giọng nói yếu ớt: “Không thể để cậu ấy ở chỗ này một mình.”
Lâm Minh Kiều đáng thương ngẩng đầu lên, cười khổ: “Không sao, tớ đợi chút rồi gọi 115 đến đón tớ vào bệnh viện.”
Hoäc Anh Tuấn nhíu mày lạnh lùng nói: “Nghe chưa, cô ta không cần anh đưa đi”
Không sai, chính là xách lên, giống như xách một cái túi nhựa vậy.
Lâm Minh Kiều khóc không ra nước mắt: “Chắc chẳn mình phải nhanh chóng tìm bạn trai, hành hạ người khác quá đáng rồi.”