Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 801-807
Chương 801: Sự cố
Khương Tuyết Nhu võ trán: “Nhà của tôi không có nhiều chỗ để như ví “Vậy cứ để lại ở khu biệt thự Ngọc Khê, sau này em qua đó ở không cần phải mang theo quần áo nữa” Hoắc Anh Tuấn nói như đó là điều hiển nhiên, giống như… hai người đã xác định quan hệ.
Khương Tuyết Nhu nhìn thái độ mặt dày của anh, vô cùng xấu hổ: “Xin hỏi vì sao tôi lại phải đến ở chỗ của anh”
“Không đến ở chõ anh thì em nghĩ anh sẽ cho phép em đến ở chỗ của người đàn ông khác sao?” Vẻ mặt của Hoäc Tuấn Anh hết sức ngang ngược.
Khương Tuyết Nhu không thèm tranh luận với anh nữa.
Anh muốn thế nào thì kệ anh, dù sao đi hay không đi là do cô quyết định.
Cứ như vậy, vốn chỉ muốn mua vài cái quần, kết quả là Hoắc Anh Tuấn một lượt mua đến cả trăm bộ quần áo.
Một nửa chỗ đó được Hoäc Anh Tuấn gửi về địa chỉ khu biệt thự.
Ngọc Khê, một nửa còn lại giúp Khương Tuyết Nhu mang về nhà.
Ba người vào thang máy, lúc này Hà Tĩnh Nhi đang đi dạo phố đã nhìn thấy toàn bộ, cô ta ngay lập tức nhắn tin qua zalo cho Nhạc Hạ Thu: “Hạ Thu, sao cô với cậu Hoắc lại thế này, tôi vừa thấy anh ta cùng Khương Tuyết Nhu đi dạo phố, còn mua rất nhiều quần áo”
Thật ra, cô ta vốn rất hâm mộ Nhạc Hạ Thu có thể cưới được cậu Hoäc, những năm vừa rồi cô ta đã tốn không ít công sức để lấy lòng Nhạc Hạ Thu, không ngờ hiện tại thì… trời ạ.
Ai cũng hiểu rắng, nếu không có Hoäc Anh Tuấn thì Nhạc Hạ Thu không còn chỗ dựa nào khác, chỉ là một bác sĩ tâm lý, trừ khi trong nhà có người thực sự mắc bệnh tâm lý mới cần đến cô ta.
Nhạc Hạ Thu đang ở biệt thự Hải Tân xem những tấm ảnh chụp được gửi đến điện thoại mình.
Mấy ngày nay, cho dù cô ta nhãn tin hay gọi điện thì Hoắc Anh Tuấn đều không để ý đến, cũng không quay về, thậm chí những người bảo vệ ngoài cửa công ty cũng ngăn cản cô ta.
Cô ta như bị tất cả mọi người vứt bỏ.
Cô ta nghĩ rắng có lẽ Hoắc Anh Tuấn vẫn đang tức giận, không ngờ anh đã đến tìm Khương Tuyết Nhu ngay tức khắc, còn đưa cô đi dạo phố, mua quần áo. Hai người dắt theo đứa bé, thật sự rất giống một nhà ba người.
Số lần mà Hoắc Anh Tuấn đưa cô ta đi dạo phố chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô ta tức đến phát điên.
Không được, cô ta không thể để cho Hoắc Anh Tuấn như vậy được.
Đáy mắt cô ta lóe lên một tia thâm độc, mở cửa gọi Trình Nhã Thanh vào.
Trên đường quay về khu biệt thự Hằng Thịnh.
Giọng nói của Trình Nhã Thanh vô cùng lo lắng.
Chương 802: Do dự
Mặt Hoäc Anh Tuấn biến sắc: “Cô gọi điện cho xe cứu thương đến đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi sẽ đến ngay”
Kết thúc cuộc trò chuyện, anh nhấn ga tăng tốc, nhanh đưa Khương Tuyết Nhu đến khu biệt thự Hãng Thịnh: “Đêm nay em trông Hiểu Khuê nhé, sáng mai anh sẽ quay về chăm sóc con bé”
Lúc này, Hiểu Khuê đang ngủ say trong ngực của Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu nheo mắt nhìn khuôn mặt đáng yêu của Hiếu Khuê, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Nhóc con này vừa rồi còn nói bố cặn bã cũng thật là tốt, muốn hai người họ quay lại với nhau, vậy mà trong nháy mắt người bố cặn bã kia đã bỏ con gái lại, đi tìm người phụ nữ khác một cách không hề do dự.
“Con bé nặng thế này, anh nghĩ một mình tôi có thể bế nó lên tầng sao?“ Khương Tuyết Nhu nở nụ cười châm chọc.
Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra, không chút nghĩ ngợi n¡ bé lên”
“Hoäc Anh Tuấn, nhiên anh vội vã rời đi như vậy, cháu gái nhỏ của mình cũng mặc kệ, bởi vì việc gấp của Nhạc Hạ Thu sao?”
Khương Tuyết Nhu chợt nhìn anh, thật ra lúc nãy anh nói chuyện : “Để anh ôm con điện thoại, cô đã loáng thoáng nghe được.
Yết hầu Hoắc Anh Tuấn khẽ động, thật ra anh nghĩ rằng mình nên tìm một lý do nào đó để nói dối cô, nhưng nhìn đôi mắt đen láy của cô như đang hiểu rõ mọi chuyện, anh nghẹn họng một lúc, cuối cùng buộc phải giải thích: “Biệt thự bên kia mất điệ Thu không nhìn thấy gì nên lúc xuống cầu thang không cẩn thận bị ngã..”
*Có người gọi xe cứu thương đưa cô ta đến bệnh viện không?”
Khương Tuyết Nhu sắc bén hỏi một câu.
“Trình Nhã Thanh đã gọi điện đến bệnh viện rồi..”
“Vậy anh còn vội vàng muốn qua đó làm gì, anh là bác sĩ à? Hay là bạn trai của cô ta? Chồng? Mỗi câu hỏi của Khương Tuyết Nhu đều khiến cho vẻ mặt của Hoäc Anh Tuấn trở nên khó xử.
“Cô ấy… cô ấy bị thương có vẻ nghiêm trọng..” Một lúc sau, anh mới nói ra một câu.
Khương Tuyết Nhu vén một bên tóc mai, nở nụ cười: “Hoắc Anh Tuấn, anh nói nhiều lời như vậy, thật ra chính là đang lo lảng, đồng thời anh cũng nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm với cô ta, anh có tình cảm với cô ta, cho dù là tình thân hay tình yêu thì trong đó cũng chứa đựng cảm xúc áy náy, anh theo bản năng đã đặt cô ta ở vị trí thứ nhất rồi”
“Tuyết Nhu, em hiểu nhầm rồi” Nằm tay lái của Hoäc Anh Tuấn hơi cứng ngắc.
“Bên cạnh cô ta đã có người, chính anh cũng đã từng nói với tôi, hai người không thể kết hôn nữa, vậy anh có cần sốt sảng chạy đến bên cô ta như vậy không?” Khương Tuyết Nhu nở nụ cười chua xót: “Hoắc Anh Tuấn, nếu anh cứ thế này thì tôi khuyên anh đừng đến tìm tôi nữa, anh vẫn nên quay về bên cạnh Nhạc Hạ Thu đi, đừng đến làm phiền tôi, như vậy thật sự không công bảng với tôi”
“Anh chỉ muốn nhìn một chút thôi, em đừng suy nghĩ mọi thứ nghiêm trọng như thế” Đôi lông mày của Hoäc Anh Tuấn nhíu lại: “Người anh thích lúc này chỉ có em thôi”
“Anh thích tôi, nhưng chỉ cần Nhạc Hạ Thu có chuyện gì thì anh sẽ chạy đến chỗ cô ta đầu tiên, sau này cho dù cô ta bị ốm hay là trong nhà cô ta có việc thì anh đều sẽ đến lo cho cô ta đúng không?”
Khương Tuyết Nhu dự đoán bên Nhạc Hạ Thu bắt đầu hành động, cũng sẽ dùng khổ nhục kế để đối phó với cô.
Mất điện, không thấy đường nên bị ngã xuống cầu thang.
Không phải vì muốn Hoắc Anh Tuấn trở lại bên cô ta hay sao?
Nhưng cô sẽ không để cho Nhạc Hạ Thu thực hiện được mục đích của mình.
Đêm nay cô sẽ không để cho Hoäc Anh Tuấn rời đi.
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn hơi động: “Không phải, anh… hiện tại chỉ mong cô ấy có được hạnh phúc.
“Vậy thì anh không cần phải áy náy như vậy, anh với Nhạc Hạ Thu.
chỉ từng hẹn hò mà thôi, anh cũng không để cô ta mang thai con của anh, anh không chỉ giúp Nhạc Trạch Đàm thoát khỏi cảnh ngục tù mà còn bao che cho tập đoàn Nhạc Thị, nhưng vì lý do gì đến cuối cùng cả hai người không thể tiến tới hôn nhân? Tôi nghĩ đáp án của câu hỏi này anh rõ ràng hơn bất kỳ ai.”
Chương 803: Có phải là do ghen không?
Hoäc Anh Tuấn bị những lời nói của cô khiến cho tỉnh táo hơn.
Cho tới lúc này, tuy rãng anh hiểu rõ bản thân mình thay lòng đổi dạ, nhưng bởi vì lời hứa trong quá khứ, cũng bởi vì sau này lại được.
Nhạc Hạ Thu chữa khỏi bệnh, vậy mà anh vẫn không thể chạm vào.
Nhạc Hạ Thu, điều này khiến lòng anh chứa đựng sự áy náy lớn đối với cô ta.
Tuy nhiên những lời Khương Tuyết Nhu nói không hề sai.
Bọn họ chỉ là từng yêu đương với nhau, anh với cô ta thậm chí còn chưa đi đến bước cuối cùng, trước đây anh thật lòng muốn kết hôn với cô ta, nhưng nếu không phải xảy ra chuyện với Lỗ Triết Hạn thì hiện tại chắc hẳn anh và Nhạc Hạ Thu đã kết hôn rồi.
Anh đồng ý rằng Nhạc Hạ Thu là một người đáng thương, nhưng tất cả những sự khổ sở, đau đớn của cô ta đều không phải do anh mang lại.
Khương Tuyết Nhu tiếp tục nói: “Tôi không phải là người không hiểu chuyện, nếu bên cạnh Nhạc Hạ Thu không còn ai, anh đến chỗ cô ta giúp đỡ với tư cách là một người bạn, đó là chuyện hết sức bình thường, nhưng bên cạnh Nhạc Hạ Thu đã có người chăm sóc, anh trai cô ta cũng ở kinh đô, nếu anh đến đó, tôi sẽ không cho anh thêm cơ hội nữa đâu”
Cô nói hết câu liền mở cửa, bế Hiểu Khuê xuống xe.
“Được, anh không đi”
Hoäc Anh Tuấn thấy cô rời đi, vội vàng cởi dây an toàn, đi đến bế Hiểu Khuê từ trong tay cô vào lòng, ánh mắt sáng lên: “Vậy đêm nay em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Anh bắt đầu được voi đòi tiên: “Vừa rồi em còn quản lý anh mà”
“Tôi quản lý anh lúc nào, lời tôi nói là sự thật” Khương Tuyết Nhu nén giận, nếu vừa rồi cô yên lặng không nói gì thì chắc chắn anh đã chạy đến bên Nhạc Hạ Thu từ lâu rồi, còn không biết xấu hổ mà nói những lời đó.
“Em tức giận như thế, có phải là do ghen không?”
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Anh hiểu rằng, ngoài mặt cô tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất quan tâm đến anh.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn giống như trước đây, anh ngủ với tôi rồi lập tức đá tôi sang chỗ khác, Hoắc Anh Tuấn, thứ tôi muốn là cảm giác an toàn, không phải trở thành một người bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác bỏ rơi”
Khương Tuyết Nhu nói xong, không hề quay đầu lại đi về phía trước Mái tóc đen nhánh của cô khẽ bay trong gió đêm, nhìn bóng lưng yếu ớt của cô khiến cho anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hoäc Anh Tuấn đi theo cô vào nhà, sau đó đặt Hiếu Khuê xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
“Ngày mai tôi đưa Hiểu Khuê đến vườn trẻ, anh không cần tới đón nó đâu” Khương Tuyết Nhu chỉnh lại chăn cho Hiểu Khuê.
“Ừm” Hoắc Anh Tuấn nhìn quanh phòng một lượt, nhướng mày: “Nếu không đêm nay anh ở lại đây đi, anh ngủ ở sofa là được rồi”
“Anh năm mơ à?” Khương Tuyết Nhu trợn mắt, không hề khách sáo đuổi anh ra khỏi phòng ngủ: “Lát nữa Minh Kiều trở về, anh mà ngủ trong này thì còn thể thống gì nữa”
“Anh… anh có thể ngủ trên sofa trong phòng em mà” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu dọa dẫm: “Em không sợ anh đến bệnh viện tìm Nhạc Hạ Thu à?”
Không biết rằng, những lời này đã hoàn toàn chọc giận Khương Tuyết Nhu.
“Anh muốn đi là chuyện của anh, tôi không giữ chân anh lại”
Lần này cô trực tiếp đẩy anh ra ngoài cửa nhà “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hoäc Anh Tuấn chán nản xoa xoa mái tóc của mình.
Đều do mình nói chuyện không biết suy nghĩ, làm người ta tức giận rồi Anh quay người lại, đúng lúc bắt gặp Lâm Minh Kiều bước ra từ thang máy.
Bốn mặt chạm nhau, Lâm Minh Kiều sửng sốt: “Hoäc… Hoắc Anh.
Tuấn, sao anh lại đến nữa vậy?”
Gì mà “lại”.
Bây giờ Hoäc Anh Tuấn nhìn thế nào cũng không thấy Lâm Minh Kiều vừa mắt, suốt ngày dính lấy Khương Tuyết Nhu.
“Không phải phòng làm việc của cô ở nước Miên sao, bao giờ đi?
Anh hỏi với vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Đi?” Lâm Minh Kiều ngẩn người: “Tôi nghĩ kỹ rồi, sau này vẫn làm việc ở đây thôi”
Nghĩa là cái bóng đèn này vẫn tiếp tục tồn tại, nghĩ đến đây Hoắc.
Anh Tuấn đã thấy đau đầu.
Anh nghiêm mặt nói: “Cô vẫn ở chung một chỗ với Khương Tuyết Nhu à?”
“Đương nhiên, chúng tôi là chị em tốt sống nương tựa lẫn nhau…”
Chương 804: Dụ dỗ
Hoäc Anh Tuấn đột nhiên lấy ra một chiếc chìa khóa: “Đây là căn hộ hai tầng nấm trên tầng cao nhất của vườn hoa Tâm Giang, được thiết kế rất đẹp, hai trăm bốn mươi mét vuông, cô chuyển qua đó ở đi, từ nay đó là nhà của cô”
Lâm Minh Kiều há hốc mồm.
Cho dù đã nhiều năm chưa trở lại kinh đô nhưng cô ấy cũng biết vườn hoa Tâm Giang là một trong những địa điểm sang trọng nhất của cả kinh đô, nằm ở trung tâm thành phố, quả thực là tấc đất tấc vàng.
‘Vậy mà Hoäc Anh Tuấn lại tiện tay ném cho cô một căn hộ hai tầng đắt đỏ ở chỗ đó?
“Có muốn không?” Lời nhắc nhở của Hoắc Anh Tuấn mang theo sự uy hiếp.
“Muốn muốn muốn”
Lâm Minh Kiều nhận lấy chìa khóa, không muốn nhiều lời với tên xấu xa này: “Ngày mai tôi sẽ chuyển qua”
“Được”
Hoäc Anh Tuấn hài lòng xoa căm, vào thang máy rời đi, cuối cùng cũng đuổi được cái bóng đèn này.
Lâm Minh Kiều vừa mở cửa đã chạy đến trước mặt Khương Tuyết Nhu khoe chìa khóa và nhà mới của mình: “Má nó, cậu Hoắc vì muốn đuổi tớ đi mà tặng hẳn cho tớ một căn hộ hai tầng ở vườn hoa Tâm Giang, anh ta nói có tận hai trăm bốn mươi mét vuông”
Khương Tuyết Nhu đang uống nước lập tức phun hết ra ngoài.
Cô dùng vẻ mặt cạn lời nhìn chiếc chìa khóa kia, qua một lát mới nói: “Cậu không nói với anh ấy rằng cậu vốn đã định chuyển ra ngoài ở à “Nói làm gì, tớ có bị ngốc đâu” Lâm Minh Kiều cười hì hì: “Cuối cùng nhà này cũng để lại cho cậu rồi”
“Thôi được rồi, tớ có tiền, không thiếu một căn nhà như vậ Khương Tuyết Nhu hơi buồn cười, Hoäc Anh Tuấn đúng là tên ngốc.
nhiều tiền, trước đây lúc ly hôn cũng đâu thấy anh để lại cho một căn nhà, bây giờ chỉ vì muốn bóng đèn Lâm Minh Kiều đi mà không tiếc hơn ba trăm tỷ.
“Được rồi, tớ biết các cậu cần có thời gian để tiến triển thêm, tớ sẽ không ở lại cản trở hai người nữa… ha ha ha” Lâm Minh Kiều nháy mắt ra hiệu.
“Cút” Khương Tuyết Nhu mặc kệ cô, xoay người đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô lên giường nắm, lúc mở zalo thì phát hiện “Anh Tuấn tôi thật lòng” đã thêm cô làm bạn bè.
“Anh Tuấn tôi thật lòng”
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên thất thần trong chốc lát, trước đây.
khi hai người còn đang trong thời kỳ mặn nồng, anh cũng đổi tên zalo thành tên này.
Quả nhiên là cùng một người, hành động rất giống nhau.
‘Sau khi cô chấp nhận, rất nhanh Hoắc Anh Tuấn đã gửi một tin nhần zalo: “Em chặn tài khoản trước đây của anh nên anh phải lập một tài khoản mới đó”
Cô không trả lời.
“Em yêu, anh về nhà rồi, không đi đâu cả”
Em yêu?
Cái quỷ gì vậy?
Khuôn mặt Khương Tuyết Nhu đỏ lên.
Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ.
Nhưng mà đêm nay anh không đi đâu cả, chắc hắn Nhạc Hạ Thu đang tức phát điên Cô suy nghĩ mấy giây, gửi một biểu tượng hôn gió qua.
Sau khi gửi xong, mặt lại nóng lên.
Quá xấu hổ, cô chỉ muốn cố ý dụ dỗ để lôi kéo người đàn ông này, khiến cho Nhạc Hạ Thu tức hộc máu, không có ý gì khác.
Chương 805: Âm mưu Khu biệt thự Ngọc Khê.
Hoắc Anh Tuấn nhìn biểu tượng hôn gió được gửi đến, cảm thấy luồng nhiệt nóng bỏng trong người đột nhiên dồn đến nơi nào đó, khiến chỗ đó từ từ ngóc đầu lên Anh nằm xuống, tưởng tưởng đến cạnh Khương Tuyết Nhu hôn mình.
Ngay sau đó…
Anh bật dậy, nhắn cho Khương Tuyết Nhu bốn chữ “Ngày mai anh muốn” rồi xúc động chạy vào trong phòng vệ sinh tắm nước lạnh.
Anh không hề nghĩ tới, ở bên cạnh Nhạc Hạ Thu một khoảng thời gian lâu đến vậy nhưng vẫn không thể sinh ra phản ứng, vậy mà chỉ cần Khương Tuyết Nhu gửi một hình biểu tượng qua zalo cũng có thể khiến cho anh máu nóng sôi trào.
Anh cười gượng.
Từ phòng tắm đi ra, điện thoại di động lại vang lên.
Trình Nhã Thanh ở bên kia điện thoại nói: “Cậu cả, anh thật sự không đến sao? Cô Nhạc đang ở bệnh viện khóc lóc, không chịu băng bó vết thương”
Hoäc Anh Tuấn bực bội: “Cơ thể là của cô ta chứ không phải của Tôi.
Bị tiếng quát của anh làm giật mình, Trình Nhã Thanh luống cuống: “Nhưng mà hiện giờ cô Nhạc rất cần anh, những ngày qua anh không đến, cô Nhạc ăn không ngon ngủ không yên, đêm nay cũng bởi vì nhớ anh mà như người mất hồn cho nên mới có thể ngã cầu thang trong lúc mất điện, bác sĩ nói chân cô ấy bị thương, nếu không điều trị ngay thì rất có thể sẽ bị tàn phế”
Lời nói của Trình Nhã Thanh khiến lòng anh như bị thứ gì đó đè nặng.
Lần đầu tiên, anh không hề cảm thấy áy náy, mà thay vào đó là sự mệt mỏi bao trùm.
Như lời nói của Khương Tuyết Nhu, anh chỉ là từng yêu đương với Nhạc Hạ Thu.
Không có lý do gì mà hiện tại anh phải có trách nhiệm với cuộc sống của cô ta cả.
“Được, tôi sẽ đến”
Sau một lúc lâu, anh cúi đầu nói.
Trong bệnh viện, Trình Nhã Thanh nói toàn bộ sự việc với Nhạc Hạ Thu, Nhạc Hạ Thu vô cùng kích động, cô ta biết Hoắc Anh Tuấn sẽ đến.
Tuy rằng lần gọi đầu tiên anh không đến đã khiến cho cô ta hận đến phát điên, nhưng cuối cùng Trình Nhã Thanh cũng gọi được anh đến.
Chỉ cần anh vừa xuất hiện là sẽ có phóng viên chụp ảnh, đến ngày mai, cả Nguyệt Hàn này đều sẽ biết cô ta gặp chuyện không may, cậu cả Hoäc vì lo lắng cho cô ta mà lập tức chạy đến bệnh viện.
Ha, cô ta có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của Khương Tuyết Nhu ngày mai.
Muốn cướp người đàn ông của cô ta sao, chỉ cần cô ta nói một câu, Hoắc Anh Tuấn sẽ vứt bỏ Khương Tuyết Nhu một cách tàn nhãn.
Hai mươi phút sau.
Hoäc Anh Tuấn xuất hiện ở bệnh viện, Nhạc Hạ Thu nhìn thấy anh đến, vọng.
Hôm nay, vì bày ra khổ nhục kế này, cô ta đã không từ mọi thủ đoạn tự ngã xuống cầu thang, trên trán, trên bắp đùi, trên cánh tay đều có vết thương, nhìn qua trông vô cùng đáng thương.
“Tuấn Anh, anh đến rồi, em cứ nghĩ sẽ không được nhìn thấy anh tức ghé vào một bên giường, bày ra dáng vẻ khóc lóc tuyệt nữa Nhạc Hạ Thu vừa nhìn thấy anh liền khóc to, vươn tay ra nhào đến người anh.
Hoäc Anh Tuấn không thể không ôm lấy, bởi vì nếu như không đỡ cô ta, cô sẽ sẽ ngã sấp xuống đất.
Chương 806: Chất vấn
“Anh Tuấn, em nhớ anh đến phát điên” Nhạc Hạ Thu chôn mặt trong ngực anh, nước mắt làm ướt một mảng áo của anh: “Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất kỹ, em đúng là rất ngu ngốc, em thề, về sau sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với anh nữa, anh quay về đi, em rất nhớ anh”
Hoäc Anh Tuấn hạ tâm mắt, đặt cô ta lên giường, sau đó quay đầu gọi bác sĩ: “Vào đi, điều trị cho cô “Em không cần, nếu như anh không đồng ý thì em sẽ không điều trị” Nhạc Hạ Thu giãy dụa vô cùng kích động.
Dáng vẻ này, khiến cho đáy mắt của Hoắc Anh Tuấn hiện lên vẻ phiền chán, khuôn mặt góc cạnh cũng trâm xuống: “Đủ rồi, không được lấy thân thể của mình uy hiếp tôi”
Anh không rõ vì sao Nhạc Hạ Thu lại trở nên như vậy, cố tình gây sự, không nói lý, thậm chí còn dùng cách anh ghét nhất để đe dọa anh.
Lần đầu tiên anh dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với Nhạc Hạ Thu, cô ta ngẩn người, nước mắt cứ thế chảy ra như suối: “Em cũng không muốn như vậy, em rất chán ghét bản thân mình trở thành loại người này, nhưng bây giờ em không thể làm gì khác, em không thể trơ mắt nhìn anh ngày càng rời xa khỏi em”
“Hạ Thụ, vì sao chúng ta không thể chia tay trong êm đẹp?”
Hoäc Anh Tuấn không hề bị dáng vẻ của cô ta làm cho cảm động, ngược lại khiến cho anh càng thêm mệt mỏi: “Đôi chân này là của cô, nếu sau này bị phế, tôi cũng không chịu trách nhiệm, bởi vì tôi không phải là người đấy cô xuống cầu thang”
Vẻ mặt Nhạc Hạ Thu không dám tin nhìn khuôn mặt đẹp đến lóa mắt của anh, đó là khuôn mặt từ trước đến nay chỉ hiện lên vẻ dịu dàng và bao dung, vậy mà lúc này lại lộ ra sự lạnh lùng mà cô ta chưa bao giờ biết.
“Cậu cả Hoäc, anh không được kích thích cô Nhạc” Trình Nhã Thanh lo lắng đứng dậy: “Anh quên rồi sao, chính cô Nhạc đã chữa bệnh cho anh, năm đó anh ở bệnh viện tâm thần nếu không có cô Nhạc, sao anh có thể dũng cảm đối mặt được với mọi thứ”
“Cho nên tôi đã muốn kết hôn với cô ta, nhưng chính cô ta làm ra những chuyện như vậy” Hoắc Anh Tuấn bực bội nói: “Bây giờ toàn bộ người trong kinh đô đều cười nhạo tôi, nói rằng trong ngày hôn lễ phát hiện vợ mình ngoại tình, tôi biết và cũng đã tha thứ cho cô, nhưng vì sao cô không buông tha cho tôi, nếu không phải Lỗ Triết Hạn đã chết thì sự việc đó vẫn sẽ còn tiếp diễn. Hạ Thu, cô đừng nghĩ tôi là thằng ngu”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Nhạc Hạ Thu trở nên trắng bệch, không còn vẻ xinh đẹp như thường ngày: “Không phải đâu, Anh Tuấn, anh đừng nghĩ về em như vậy, em sẽ không chịu nổi”
Cô ta đột nhiên như phát điên mà ném chăn gối loạn xuống đi khóc lên thất thanh: “Vì sao anh lại nói những lời này, em cũng rất khổ sở, bị buộc phải chạm vào một tên đàn ông ghê tởm như vậy”
“Cô Nhạc, cô đừng làm loạn nữa, chân cô đang bị thương”
Trình Nhã Thanh sốt ruột thúc giục Hoäc Anh Tuấn “Cậu cả Hoắc, cậu nhẹ giọng khuyên nhủ cô ấy đi, nếu cứ tiếp tục thì chân của cô ấy sẽ bị phế mất”
Hoäc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ điên cuồng như mắc bệnh tâm thần của cô ta, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Anh quay đầu nói với y tá: “Kéo cô ta ngồi xuống, cứ trói cô ta vào trước rồi sơ cứu vết thương sau”
Các y tá quay sang nhìn nhau, sau đó cưỡng chế Nhạc Hạ Thu nằm xuống giường.
Nhạc Hạ Thu giả vờ không khống chế được bản thân mình nhưng cô ta không ngờ rằng Hoäc Anh Tuấn lại tàn nhãn như vậy, cô ta vốn nghĩ anh sẽ dõ mình, cho đến khi cả người bị giữ chặt, cô ta tức giận vùng vẫy điên cuồng, còn khiến cho một y tá bị thương.
Hoäc Anh Tuấn tiến đến bắt lấy một chân của cô ta để cho bác sĩ thoa thuốc.
Nhưng khi bác sĩ vừa băng bó xong vết thương ở chân xong, cô ta lại kéo băng ra, khóc lóc nói: “Em không cần, không có anh, em thà tàn phế còn hơn”
Liên tục bị chọc giận, lúc này Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bạo phát: “Vậy cô cứ tàn phế đi, mẹ nó, tôi không có trách nhiệm tôi với cuộc sống của cô”
“Hoắc Anh Tuấn, cậu đang nói tiếng người sao?”
Tống Dung Đức vừa chạy đến đã nghe thấy câu nói này, lập tức nổi trận lôi đình.
Nhu dây dưa không rõ, cô ấy đã từng nói với cậu rồi, dựa vào đâu mà cậu chỉ trích cô ấy”
Chương 807: Tranh cãi
“Cậu nói đủ chưa?”
Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bị chọc giận: “Thanh danh của cô ấy là của cô ấy, tôi không cần phải chịu trách nhiệm cho thanh danh của cô ấy”
“Cậu đã ở với cô ấy hơn mười năm, cậu không chịu trách nhiệm với cô ấy thì ai chịu trách nhiệm:’ Tống Dung Đức nổi giận đùng đùng nói.
Lần đầu tiên trong đời, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy vô cùng mệt mỏi với mối quan hệ này.
Anh chỉ không muốn kết hôn, sao lại khó khăn như vậy.
Là anh để Nhạc Hạ Thu bị người ta hủy hoại trước khi đi nước Anh sao, là anh để Nhạc Hạ Thu và Lỗ Triết Hạn ngủ với nhau sao?
Đều không phải.
“Dung Đức, nếu cậu thích cô ấy như vậy thì cậu cưới cô ấy đi, không cần đến đây ép buộc tôi.”
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng đi ra cửa, bây giờ anh chỉ muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc.
Tống Dung Đức nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Nhạc Hạ Thu, không chịu được đi theo sau. Khi rời khỏi đây, nắm lấy cánh tay Hoắc Anh Tuấn, thấp giọng nói: “Cậu cho rằng tôi không dám cưới cô ấy sao, nhưng mà người cô ấy yêu chính là cậu. Người vẫn qua lại với cô ấy cũng chính là cậu.
Hoäc Anh Tuấn, cậu không thể vì bản thân mình không thích thì lập tức đẩy cô ấy sang cho người khác. Cô ấy là con người cũng có cảm xúc, càng là một người phụ nữ hết lòng yêu cậu.”
*… Tôi không yêu cô ấy” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên ngấng đầu, đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ kích động, giống như một con sư tử phẫn nộ.
“Cậu nói cái gì?” Tống Dung Đức ngẩn ra.
“Cậu có thế xem tôi như một tên cặn bã, dù sao tôi không thế kết hôn với cô ấy lần nữa.” Hoäc Anh Tuấn dứt khoát nói.
“Đồ khốn nạn!” Tống Dung Đức tức giận đấm vào mặt anh: “Lại là Khương Tuyết Nhu quyến rũ cậu đúng không? Tôi đi giết cô ta.”
Anh ta xoay người rời đi, Hoäc Anh Tuấn đứng trước mặt anh ta, không chút cảm xúc mà cảnh cáo: “Cậu không được phép tìm cô ấy.
Không liên quan gì đến cô ấy, cho dù không có cô ấy, tôi cũng sẽ không kết hôn với Hạ Thu.”
“Không cần phải lừa tôi, trước khi Khương Tuyết Nhu trở lại mọi chuyện đều rất tốt. Những đau khổ Hạ Thu phải chịu tôi sẽ trả lại cho cô ta” Tống Dung Đức hoàn toàn không nghe anh nói Hai người đàn ông xô đẩy nhau ở ngoài hành lang.
Cuối cùng Tống Dung Đức không thể nhịn được nữa, lập tức tung nắm đấm ra.
Cơn giận của Hoắc Anh Tuấn cũng lên đến đỉnh điểm, hai người trực tiếp đánh nhau trên hành lang.
“Hai người đừng đánh nhau” Quý Tử Uyên nghe tin chạy đến, vội vàng kéo hai người ra: “Đều là những người có tên tuổi, không cảm thấy xấu hổ khi bị người ta xem như con vật?”
Cả hai người ngẩn ra, sau đó mới nhận ra rằng có nhiều người theo dõi xung quanh.
May mn thay, tầng này là nơi bệnh nhân VỊP ở nên ít người, đa số đều là bác sĩ cả đi làm việc hết đi, nếu có ai dám phát tán chuyện tối nay, trực tiếp bị đuổi.” Quý Tử Uyên cảnh cáo rồi giải tán mọi người.
Tống Dung Đức nhìn gương mặt đầy vết thương của Hoäc Anh Tuấn, tàn nhãn nói: “Nếu cậu dám bỏ rơi Nhạc Hạ Thu, chúng ta sẽ không còn là anh em nữa”
“Cậu muốn thế nào cũng được” Vẻ mặt hờ hững của Hoắc Anh Tuấn khiến Tống Dung Đức lại muốn phát điên.
Buổi sáng Khu biệt thự Hãng Thịnh.
Khương Tuyết Nhu võ trán: “Nhà của tôi không có nhiều chỗ để như ví “Vậy cứ để lại ở khu biệt thự Ngọc Khê, sau này em qua đó ở không cần phải mang theo quần áo nữa” Hoắc Anh Tuấn nói như đó là điều hiển nhiên, giống như… hai người đã xác định quan hệ.
Khương Tuyết Nhu nhìn thái độ mặt dày của anh, vô cùng xấu hổ: “Xin hỏi vì sao tôi lại phải đến ở chỗ của anh”
“Không đến ở chõ anh thì em nghĩ anh sẽ cho phép em đến ở chỗ của người đàn ông khác sao?” Vẻ mặt của Hoäc Tuấn Anh hết sức ngang ngược.
Khương Tuyết Nhu không thèm tranh luận với anh nữa.
Anh muốn thế nào thì kệ anh, dù sao đi hay không đi là do cô quyết định.
Cứ như vậy, vốn chỉ muốn mua vài cái quần, kết quả là Hoắc Anh Tuấn một lượt mua đến cả trăm bộ quần áo.
Một nửa chỗ đó được Hoäc Anh Tuấn gửi về địa chỉ khu biệt thự.
Ngọc Khê, một nửa còn lại giúp Khương Tuyết Nhu mang về nhà.
Ba người vào thang máy, lúc này Hà Tĩnh Nhi đang đi dạo phố đã nhìn thấy toàn bộ, cô ta ngay lập tức nhắn tin qua zalo cho Nhạc Hạ Thu: “Hạ Thu, sao cô với cậu Hoắc lại thế này, tôi vừa thấy anh ta cùng Khương Tuyết Nhu đi dạo phố, còn mua rất nhiều quần áo”
Thật ra, cô ta vốn rất hâm mộ Nhạc Hạ Thu có thể cưới được cậu Hoäc, những năm vừa rồi cô ta đã tốn không ít công sức để lấy lòng Nhạc Hạ Thu, không ngờ hiện tại thì… trời ạ.
Ai cũng hiểu rắng, nếu không có Hoäc Anh Tuấn thì Nhạc Hạ Thu không còn chỗ dựa nào khác, chỉ là một bác sĩ tâm lý, trừ khi trong nhà có người thực sự mắc bệnh tâm lý mới cần đến cô ta.
Nhạc Hạ Thu đang ở biệt thự Hải Tân xem những tấm ảnh chụp được gửi đến điện thoại mình.
Mấy ngày nay, cho dù cô ta nhãn tin hay gọi điện thì Hoắc Anh Tuấn đều không để ý đến, cũng không quay về, thậm chí những người bảo vệ ngoài cửa công ty cũng ngăn cản cô ta.
Cô ta như bị tất cả mọi người vứt bỏ.
Cô ta nghĩ rắng có lẽ Hoắc Anh Tuấn vẫn đang tức giận, không ngờ anh đã đến tìm Khương Tuyết Nhu ngay tức khắc, còn đưa cô đi dạo phố, mua quần áo. Hai người dắt theo đứa bé, thật sự rất giống một nhà ba người.
Số lần mà Hoắc Anh Tuấn đưa cô ta đi dạo phố chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô ta tức đến phát điên.
Không được, cô ta không thể để cho Hoắc Anh Tuấn như vậy được.
Đáy mắt cô ta lóe lên một tia thâm độc, mở cửa gọi Trình Nhã Thanh vào.
Trên đường quay về khu biệt thự Hằng Thịnh.
Giọng nói của Trình Nhã Thanh vô cùng lo lắng.
Chương 802: Do dự
Mặt Hoäc Anh Tuấn biến sắc: “Cô gọi điện cho xe cứu thương đến đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi sẽ đến ngay”
Kết thúc cuộc trò chuyện, anh nhấn ga tăng tốc, nhanh đưa Khương Tuyết Nhu đến khu biệt thự Hãng Thịnh: “Đêm nay em trông Hiểu Khuê nhé, sáng mai anh sẽ quay về chăm sóc con bé”
Lúc này, Hiểu Khuê đang ngủ say trong ngực của Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu nheo mắt nhìn khuôn mặt đáng yêu của Hiếu Khuê, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Nhóc con này vừa rồi còn nói bố cặn bã cũng thật là tốt, muốn hai người họ quay lại với nhau, vậy mà trong nháy mắt người bố cặn bã kia đã bỏ con gái lại, đi tìm người phụ nữ khác một cách không hề do dự.
“Con bé nặng thế này, anh nghĩ một mình tôi có thể bế nó lên tầng sao?“ Khương Tuyết Nhu nở nụ cười châm chọc.
Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra, không chút nghĩ ngợi n¡ bé lên”
“Hoäc Anh Tuấn, nhiên anh vội vã rời đi như vậy, cháu gái nhỏ của mình cũng mặc kệ, bởi vì việc gấp của Nhạc Hạ Thu sao?”
Khương Tuyết Nhu chợt nhìn anh, thật ra lúc nãy anh nói chuyện : “Để anh ôm con điện thoại, cô đã loáng thoáng nghe được.
Yết hầu Hoắc Anh Tuấn khẽ động, thật ra anh nghĩ rằng mình nên tìm một lý do nào đó để nói dối cô, nhưng nhìn đôi mắt đen láy của cô như đang hiểu rõ mọi chuyện, anh nghẹn họng một lúc, cuối cùng buộc phải giải thích: “Biệt thự bên kia mất điệ Thu không nhìn thấy gì nên lúc xuống cầu thang không cẩn thận bị ngã..”
*Có người gọi xe cứu thương đưa cô ta đến bệnh viện không?”
Khương Tuyết Nhu sắc bén hỏi một câu.
“Trình Nhã Thanh đã gọi điện đến bệnh viện rồi..”
“Vậy anh còn vội vàng muốn qua đó làm gì, anh là bác sĩ à? Hay là bạn trai của cô ta? Chồng? Mỗi câu hỏi của Khương Tuyết Nhu đều khiến cho vẻ mặt của Hoäc Anh Tuấn trở nên khó xử.
“Cô ấy… cô ấy bị thương có vẻ nghiêm trọng..” Một lúc sau, anh mới nói ra một câu.
Khương Tuyết Nhu vén một bên tóc mai, nở nụ cười: “Hoắc Anh Tuấn, anh nói nhiều lời như vậy, thật ra chính là đang lo lảng, đồng thời anh cũng nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm với cô ta, anh có tình cảm với cô ta, cho dù là tình thân hay tình yêu thì trong đó cũng chứa đựng cảm xúc áy náy, anh theo bản năng đã đặt cô ta ở vị trí thứ nhất rồi”
“Tuyết Nhu, em hiểu nhầm rồi” Nằm tay lái của Hoäc Anh Tuấn hơi cứng ngắc.
“Bên cạnh cô ta đã có người, chính anh cũng đã từng nói với tôi, hai người không thể kết hôn nữa, vậy anh có cần sốt sảng chạy đến bên cô ta như vậy không?” Khương Tuyết Nhu nở nụ cười chua xót: “Hoắc Anh Tuấn, nếu anh cứ thế này thì tôi khuyên anh đừng đến tìm tôi nữa, anh vẫn nên quay về bên cạnh Nhạc Hạ Thu đi, đừng đến làm phiền tôi, như vậy thật sự không công bảng với tôi”
“Anh chỉ muốn nhìn một chút thôi, em đừng suy nghĩ mọi thứ nghiêm trọng như thế” Đôi lông mày của Hoäc Anh Tuấn nhíu lại: “Người anh thích lúc này chỉ có em thôi”
“Anh thích tôi, nhưng chỉ cần Nhạc Hạ Thu có chuyện gì thì anh sẽ chạy đến chỗ cô ta đầu tiên, sau này cho dù cô ta bị ốm hay là trong nhà cô ta có việc thì anh đều sẽ đến lo cho cô ta đúng không?”
Khương Tuyết Nhu dự đoán bên Nhạc Hạ Thu bắt đầu hành động, cũng sẽ dùng khổ nhục kế để đối phó với cô.
Mất điện, không thấy đường nên bị ngã xuống cầu thang.
Không phải vì muốn Hoắc Anh Tuấn trở lại bên cô ta hay sao?
Nhưng cô sẽ không để cho Nhạc Hạ Thu thực hiện được mục đích của mình.
Đêm nay cô sẽ không để cho Hoäc Anh Tuấn rời đi.
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn hơi động: “Không phải, anh… hiện tại chỉ mong cô ấy có được hạnh phúc.
“Vậy thì anh không cần phải áy náy như vậy, anh với Nhạc Hạ Thu.
chỉ từng hẹn hò mà thôi, anh cũng không để cô ta mang thai con của anh, anh không chỉ giúp Nhạc Trạch Đàm thoát khỏi cảnh ngục tù mà còn bao che cho tập đoàn Nhạc Thị, nhưng vì lý do gì đến cuối cùng cả hai người không thể tiến tới hôn nhân? Tôi nghĩ đáp án của câu hỏi này anh rõ ràng hơn bất kỳ ai.”
Chương 803: Có phải là do ghen không?
Hoäc Anh Tuấn bị những lời nói của cô khiến cho tỉnh táo hơn.
Cho tới lúc này, tuy rãng anh hiểu rõ bản thân mình thay lòng đổi dạ, nhưng bởi vì lời hứa trong quá khứ, cũng bởi vì sau này lại được.
Nhạc Hạ Thu chữa khỏi bệnh, vậy mà anh vẫn không thể chạm vào.
Nhạc Hạ Thu, điều này khiến lòng anh chứa đựng sự áy náy lớn đối với cô ta.
Tuy nhiên những lời Khương Tuyết Nhu nói không hề sai.
Bọn họ chỉ là từng yêu đương với nhau, anh với cô ta thậm chí còn chưa đi đến bước cuối cùng, trước đây anh thật lòng muốn kết hôn với cô ta, nhưng nếu không phải xảy ra chuyện với Lỗ Triết Hạn thì hiện tại chắc hẳn anh và Nhạc Hạ Thu đã kết hôn rồi.
Anh đồng ý rằng Nhạc Hạ Thu là một người đáng thương, nhưng tất cả những sự khổ sở, đau đớn của cô ta đều không phải do anh mang lại.
Khương Tuyết Nhu tiếp tục nói: “Tôi không phải là người không hiểu chuyện, nếu bên cạnh Nhạc Hạ Thu không còn ai, anh đến chỗ cô ta giúp đỡ với tư cách là một người bạn, đó là chuyện hết sức bình thường, nhưng bên cạnh Nhạc Hạ Thu đã có người chăm sóc, anh trai cô ta cũng ở kinh đô, nếu anh đến đó, tôi sẽ không cho anh thêm cơ hội nữa đâu”
Cô nói hết câu liền mở cửa, bế Hiểu Khuê xuống xe.
“Được, anh không đi”
Hoäc Anh Tuấn thấy cô rời đi, vội vàng cởi dây an toàn, đi đến bế Hiểu Khuê từ trong tay cô vào lòng, ánh mắt sáng lên: “Vậy đêm nay em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Anh bắt đầu được voi đòi tiên: “Vừa rồi em còn quản lý anh mà”
“Tôi quản lý anh lúc nào, lời tôi nói là sự thật” Khương Tuyết Nhu nén giận, nếu vừa rồi cô yên lặng không nói gì thì chắc chắn anh đã chạy đến bên Nhạc Hạ Thu từ lâu rồi, còn không biết xấu hổ mà nói những lời đó.
“Em tức giận như thế, có phải là do ghen không?”
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Anh hiểu rằng, ngoài mặt cô tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất quan tâm đến anh.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn giống như trước đây, anh ngủ với tôi rồi lập tức đá tôi sang chỗ khác, Hoắc Anh Tuấn, thứ tôi muốn là cảm giác an toàn, không phải trở thành một người bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác bỏ rơi”
Khương Tuyết Nhu nói xong, không hề quay đầu lại đi về phía trước Mái tóc đen nhánh của cô khẽ bay trong gió đêm, nhìn bóng lưng yếu ớt của cô khiến cho anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hoäc Anh Tuấn đi theo cô vào nhà, sau đó đặt Hiếu Khuê xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
“Ngày mai tôi đưa Hiểu Khuê đến vườn trẻ, anh không cần tới đón nó đâu” Khương Tuyết Nhu chỉnh lại chăn cho Hiểu Khuê.
“Ừm” Hoắc Anh Tuấn nhìn quanh phòng một lượt, nhướng mày: “Nếu không đêm nay anh ở lại đây đi, anh ngủ ở sofa là được rồi”
“Anh năm mơ à?” Khương Tuyết Nhu trợn mắt, không hề khách sáo đuổi anh ra khỏi phòng ngủ: “Lát nữa Minh Kiều trở về, anh mà ngủ trong này thì còn thể thống gì nữa”
“Anh… anh có thể ngủ trên sofa trong phòng em mà” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu dọa dẫm: “Em không sợ anh đến bệnh viện tìm Nhạc Hạ Thu à?”
Không biết rằng, những lời này đã hoàn toàn chọc giận Khương Tuyết Nhu.
“Anh muốn đi là chuyện của anh, tôi không giữ chân anh lại”
Lần này cô trực tiếp đẩy anh ra ngoài cửa nhà “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hoäc Anh Tuấn chán nản xoa xoa mái tóc của mình.
Đều do mình nói chuyện không biết suy nghĩ, làm người ta tức giận rồi Anh quay người lại, đúng lúc bắt gặp Lâm Minh Kiều bước ra từ thang máy.
Bốn mặt chạm nhau, Lâm Minh Kiều sửng sốt: “Hoäc… Hoắc Anh.
Tuấn, sao anh lại đến nữa vậy?”
Gì mà “lại”.
Bây giờ Hoäc Anh Tuấn nhìn thế nào cũng không thấy Lâm Minh Kiều vừa mắt, suốt ngày dính lấy Khương Tuyết Nhu.
“Không phải phòng làm việc của cô ở nước Miên sao, bao giờ đi?
Anh hỏi với vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Đi?” Lâm Minh Kiều ngẩn người: “Tôi nghĩ kỹ rồi, sau này vẫn làm việc ở đây thôi”
Nghĩa là cái bóng đèn này vẫn tiếp tục tồn tại, nghĩ đến đây Hoắc.
Anh Tuấn đã thấy đau đầu.
Anh nghiêm mặt nói: “Cô vẫn ở chung một chỗ với Khương Tuyết Nhu à?”
“Đương nhiên, chúng tôi là chị em tốt sống nương tựa lẫn nhau…”
Chương 804: Dụ dỗ
Hoäc Anh Tuấn đột nhiên lấy ra một chiếc chìa khóa: “Đây là căn hộ hai tầng nấm trên tầng cao nhất của vườn hoa Tâm Giang, được thiết kế rất đẹp, hai trăm bốn mươi mét vuông, cô chuyển qua đó ở đi, từ nay đó là nhà của cô”
Lâm Minh Kiều há hốc mồm.
Cho dù đã nhiều năm chưa trở lại kinh đô nhưng cô ấy cũng biết vườn hoa Tâm Giang là một trong những địa điểm sang trọng nhất của cả kinh đô, nằm ở trung tâm thành phố, quả thực là tấc đất tấc vàng.
‘Vậy mà Hoäc Anh Tuấn lại tiện tay ném cho cô một căn hộ hai tầng đắt đỏ ở chỗ đó?
“Có muốn không?” Lời nhắc nhở của Hoắc Anh Tuấn mang theo sự uy hiếp.
“Muốn muốn muốn”
Lâm Minh Kiều nhận lấy chìa khóa, không muốn nhiều lời với tên xấu xa này: “Ngày mai tôi sẽ chuyển qua”
“Được”
Hoäc Anh Tuấn hài lòng xoa căm, vào thang máy rời đi, cuối cùng cũng đuổi được cái bóng đèn này.
Lâm Minh Kiều vừa mở cửa đã chạy đến trước mặt Khương Tuyết Nhu khoe chìa khóa và nhà mới của mình: “Má nó, cậu Hoắc vì muốn đuổi tớ đi mà tặng hẳn cho tớ một căn hộ hai tầng ở vườn hoa Tâm Giang, anh ta nói có tận hai trăm bốn mươi mét vuông”
Khương Tuyết Nhu đang uống nước lập tức phun hết ra ngoài.
Cô dùng vẻ mặt cạn lời nhìn chiếc chìa khóa kia, qua một lát mới nói: “Cậu không nói với anh ấy rằng cậu vốn đã định chuyển ra ngoài ở à “Nói làm gì, tớ có bị ngốc đâu” Lâm Minh Kiều cười hì hì: “Cuối cùng nhà này cũng để lại cho cậu rồi”
“Thôi được rồi, tớ có tiền, không thiếu một căn nhà như vậ Khương Tuyết Nhu hơi buồn cười, Hoäc Anh Tuấn đúng là tên ngốc.
nhiều tiền, trước đây lúc ly hôn cũng đâu thấy anh để lại cho một căn nhà, bây giờ chỉ vì muốn bóng đèn Lâm Minh Kiều đi mà không tiếc hơn ba trăm tỷ.
“Được rồi, tớ biết các cậu cần có thời gian để tiến triển thêm, tớ sẽ không ở lại cản trở hai người nữa… ha ha ha” Lâm Minh Kiều nháy mắt ra hiệu.
“Cút” Khương Tuyết Nhu mặc kệ cô, xoay người đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô lên giường nắm, lúc mở zalo thì phát hiện “Anh Tuấn tôi thật lòng” đã thêm cô làm bạn bè.
“Anh Tuấn tôi thật lòng”
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên thất thần trong chốc lát, trước đây.
khi hai người còn đang trong thời kỳ mặn nồng, anh cũng đổi tên zalo thành tên này.
Quả nhiên là cùng một người, hành động rất giống nhau.
‘Sau khi cô chấp nhận, rất nhanh Hoắc Anh Tuấn đã gửi một tin nhần zalo: “Em chặn tài khoản trước đây của anh nên anh phải lập một tài khoản mới đó”
Cô không trả lời.
“Em yêu, anh về nhà rồi, không đi đâu cả”
Em yêu?
Cái quỷ gì vậy?
Khuôn mặt Khương Tuyết Nhu đỏ lên.
Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ.
Nhưng mà đêm nay anh không đi đâu cả, chắc hắn Nhạc Hạ Thu đang tức phát điên Cô suy nghĩ mấy giây, gửi một biểu tượng hôn gió qua.
Sau khi gửi xong, mặt lại nóng lên.
Quá xấu hổ, cô chỉ muốn cố ý dụ dỗ để lôi kéo người đàn ông này, khiến cho Nhạc Hạ Thu tức hộc máu, không có ý gì khác.
Chương 805: Âm mưu Khu biệt thự Ngọc Khê.
Hoắc Anh Tuấn nhìn biểu tượng hôn gió được gửi đến, cảm thấy luồng nhiệt nóng bỏng trong người đột nhiên dồn đến nơi nào đó, khiến chỗ đó từ từ ngóc đầu lên Anh nằm xuống, tưởng tưởng đến cạnh Khương Tuyết Nhu hôn mình.
Ngay sau đó…
Anh bật dậy, nhắn cho Khương Tuyết Nhu bốn chữ “Ngày mai anh muốn” rồi xúc động chạy vào trong phòng vệ sinh tắm nước lạnh.
Anh không hề nghĩ tới, ở bên cạnh Nhạc Hạ Thu một khoảng thời gian lâu đến vậy nhưng vẫn không thể sinh ra phản ứng, vậy mà chỉ cần Khương Tuyết Nhu gửi một hình biểu tượng qua zalo cũng có thể khiến cho anh máu nóng sôi trào.
Anh cười gượng.
Từ phòng tắm đi ra, điện thoại di động lại vang lên.
Trình Nhã Thanh ở bên kia điện thoại nói: “Cậu cả, anh thật sự không đến sao? Cô Nhạc đang ở bệnh viện khóc lóc, không chịu băng bó vết thương”
Hoäc Anh Tuấn bực bội: “Cơ thể là của cô ta chứ không phải của Tôi.
Bị tiếng quát của anh làm giật mình, Trình Nhã Thanh luống cuống: “Nhưng mà hiện giờ cô Nhạc rất cần anh, những ngày qua anh không đến, cô Nhạc ăn không ngon ngủ không yên, đêm nay cũng bởi vì nhớ anh mà như người mất hồn cho nên mới có thể ngã cầu thang trong lúc mất điện, bác sĩ nói chân cô ấy bị thương, nếu không điều trị ngay thì rất có thể sẽ bị tàn phế”
Lời nói của Trình Nhã Thanh khiến lòng anh như bị thứ gì đó đè nặng.
Lần đầu tiên, anh không hề cảm thấy áy náy, mà thay vào đó là sự mệt mỏi bao trùm.
Như lời nói của Khương Tuyết Nhu, anh chỉ là từng yêu đương với Nhạc Hạ Thu.
Không có lý do gì mà hiện tại anh phải có trách nhiệm với cuộc sống của cô ta cả.
“Được, tôi sẽ đến”
Sau một lúc lâu, anh cúi đầu nói.
Trong bệnh viện, Trình Nhã Thanh nói toàn bộ sự việc với Nhạc Hạ Thu, Nhạc Hạ Thu vô cùng kích động, cô ta biết Hoắc Anh Tuấn sẽ đến.
Tuy rằng lần gọi đầu tiên anh không đến đã khiến cho cô ta hận đến phát điên, nhưng cuối cùng Trình Nhã Thanh cũng gọi được anh đến.
Chỉ cần anh vừa xuất hiện là sẽ có phóng viên chụp ảnh, đến ngày mai, cả Nguyệt Hàn này đều sẽ biết cô ta gặp chuyện không may, cậu cả Hoäc vì lo lắng cho cô ta mà lập tức chạy đến bệnh viện.
Ha, cô ta có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của Khương Tuyết Nhu ngày mai.
Muốn cướp người đàn ông của cô ta sao, chỉ cần cô ta nói một câu, Hoắc Anh Tuấn sẽ vứt bỏ Khương Tuyết Nhu một cách tàn nhãn.
Hai mươi phút sau.
Hoäc Anh Tuấn xuất hiện ở bệnh viện, Nhạc Hạ Thu nhìn thấy anh đến, vọng.
Hôm nay, vì bày ra khổ nhục kế này, cô ta đã không từ mọi thủ đoạn tự ngã xuống cầu thang, trên trán, trên bắp đùi, trên cánh tay đều có vết thương, nhìn qua trông vô cùng đáng thương.
“Tuấn Anh, anh đến rồi, em cứ nghĩ sẽ không được nhìn thấy anh tức ghé vào một bên giường, bày ra dáng vẻ khóc lóc tuyệt nữa Nhạc Hạ Thu vừa nhìn thấy anh liền khóc to, vươn tay ra nhào đến người anh.
Hoäc Anh Tuấn không thể không ôm lấy, bởi vì nếu như không đỡ cô ta, cô sẽ sẽ ngã sấp xuống đất.
Chương 806: Chất vấn
“Anh Tuấn, em nhớ anh đến phát điên” Nhạc Hạ Thu chôn mặt trong ngực anh, nước mắt làm ướt một mảng áo của anh: “Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất kỹ, em đúng là rất ngu ngốc, em thề, về sau sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với anh nữa, anh quay về đi, em rất nhớ anh”
Hoäc Anh Tuấn hạ tâm mắt, đặt cô ta lên giường, sau đó quay đầu gọi bác sĩ: “Vào đi, điều trị cho cô “Em không cần, nếu như anh không đồng ý thì em sẽ không điều trị” Nhạc Hạ Thu giãy dụa vô cùng kích động.
Dáng vẻ này, khiến cho đáy mắt của Hoắc Anh Tuấn hiện lên vẻ phiền chán, khuôn mặt góc cạnh cũng trâm xuống: “Đủ rồi, không được lấy thân thể của mình uy hiếp tôi”
Anh không rõ vì sao Nhạc Hạ Thu lại trở nên như vậy, cố tình gây sự, không nói lý, thậm chí còn dùng cách anh ghét nhất để đe dọa anh.
Lần đầu tiên anh dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với Nhạc Hạ Thu, cô ta ngẩn người, nước mắt cứ thế chảy ra như suối: “Em cũng không muốn như vậy, em rất chán ghét bản thân mình trở thành loại người này, nhưng bây giờ em không thể làm gì khác, em không thể trơ mắt nhìn anh ngày càng rời xa khỏi em”
“Hạ Thụ, vì sao chúng ta không thể chia tay trong êm đẹp?”
Hoäc Anh Tuấn không hề bị dáng vẻ của cô ta làm cho cảm động, ngược lại khiến cho anh càng thêm mệt mỏi: “Đôi chân này là của cô, nếu sau này bị phế, tôi cũng không chịu trách nhiệm, bởi vì tôi không phải là người đấy cô xuống cầu thang”
Vẻ mặt Nhạc Hạ Thu không dám tin nhìn khuôn mặt đẹp đến lóa mắt của anh, đó là khuôn mặt từ trước đến nay chỉ hiện lên vẻ dịu dàng và bao dung, vậy mà lúc này lại lộ ra sự lạnh lùng mà cô ta chưa bao giờ biết.
“Cậu cả Hoäc, anh không được kích thích cô Nhạc” Trình Nhã Thanh lo lắng đứng dậy: “Anh quên rồi sao, chính cô Nhạc đã chữa bệnh cho anh, năm đó anh ở bệnh viện tâm thần nếu không có cô Nhạc, sao anh có thể dũng cảm đối mặt được với mọi thứ”
“Cho nên tôi đã muốn kết hôn với cô ta, nhưng chính cô ta làm ra những chuyện như vậy” Hoắc Anh Tuấn bực bội nói: “Bây giờ toàn bộ người trong kinh đô đều cười nhạo tôi, nói rằng trong ngày hôn lễ phát hiện vợ mình ngoại tình, tôi biết và cũng đã tha thứ cho cô, nhưng vì sao cô không buông tha cho tôi, nếu không phải Lỗ Triết Hạn đã chết thì sự việc đó vẫn sẽ còn tiếp diễn. Hạ Thu, cô đừng nghĩ tôi là thằng ngu”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Nhạc Hạ Thu trở nên trắng bệch, không còn vẻ xinh đẹp như thường ngày: “Không phải đâu, Anh Tuấn, anh đừng nghĩ về em như vậy, em sẽ không chịu nổi”
Cô ta đột nhiên như phát điên mà ném chăn gối loạn xuống đi khóc lên thất thanh: “Vì sao anh lại nói những lời này, em cũng rất khổ sở, bị buộc phải chạm vào một tên đàn ông ghê tởm như vậy”
“Cô Nhạc, cô đừng làm loạn nữa, chân cô đang bị thương”
Trình Nhã Thanh sốt ruột thúc giục Hoäc Anh Tuấn “Cậu cả Hoắc, cậu nhẹ giọng khuyên nhủ cô ấy đi, nếu cứ tiếp tục thì chân của cô ấy sẽ bị phế mất”
Hoäc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ điên cuồng như mắc bệnh tâm thần của cô ta, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Anh quay đầu nói với y tá: “Kéo cô ta ngồi xuống, cứ trói cô ta vào trước rồi sơ cứu vết thương sau”
Các y tá quay sang nhìn nhau, sau đó cưỡng chế Nhạc Hạ Thu nằm xuống giường.
Nhạc Hạ Thu giả vờ không khống chế được bản thân mình nhưng cô ta không ngờ rằng Hoäc Anh Tuấn lại tàn nhãn như vậy, cô ta vốn nghĩ anh sẽ dõ mình, cho đến khi cả người bị giữ chặt, cô ta tức giận vùng vẫy điên cuồng, còn khiến cho một y tá bị thương.
Hoäc Anh Tuấn tiến đến bắt lấy một chân của cô ta để cho bác sĩ thoa thuốc.
Nhưng khi bác sĩ vừa băng bó xong vết thương ở chân xong, cô ta lại kéo băng ra, khóc lóc nói: “Em không cần, không có anh, em thà tàn phế còn hơn”
Liên tục bị chọc giận, lúc này Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bạo phát: “Vậy cô cứ tàn phế đi, mẹ nó, tôi không có trách nhiệm tôi với cuộc sống của cô”
“Hoắc Anh Tuấn, cậu đang nói tiếng người sao?”
Tống Dung Đức vừa chạy đến đã nghe thấy câu nói này, lập tức nổi trận lôi đình.
Nhu dây dưa không rõ, cô ấy đã từng nói với cậu rồi, dựa vào đâu mà cậu chỉ trích cô ấy”
Chương 807: Tranh cãi
“Cậu nói đủ chưa?”
Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bị chọc giận: “Thanh danh của cô ấy là của cô ấy, tôi không cần phải chịu trách nhiệm cho thanh danh của cô ấy”
“Cậu đã ở với cô ấy hơn mười năm, cậu không chịu trách nhiệm với cô ấy thì ai chịu trách nhiệm:’ Tống Dung Đức nổi giận đùng đùng nói.
Lần đầu tiên trong đời, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy vô cùng mệt mỏi với mối quan hệ này.
Anh chỉ không muốn kết hôn, sao lại khó khăn như vậy.
Là anh để Nhạc Hạ Thu bị người ta hủy hoại trước khi đi nước Anh sao, là anh để Nhạc Hạ Thu và Lỗ Triết Hạn ngủ với nhau sao?
Đều không phải.
“Dung Đức, nếu cậu thích cô ấy như vậy thì cậu cưới cô ấy đi, không cần đến đây ép buộc tôi.”
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng đi ra cửa, bây giờ anh chỉ muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc.
Tống Dung Đức nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Nhạc Hạ Thu, không chịu được đi theo sau. Khi rời khỏi đây, nắm lấy cánh tay Hoắc Anh Tuấn, thấp giọng nói: “Cậu cho rằng tôi không dám cưới cô ấy sao, nhưng mà người cô ấy yêu chính là cậu. Người vẫn qua lại với cô ấy cũng chính là cậu.
Hoäc Anh Tuấn, cậu không thể vì bản thân mình không thích thì lập tức đẩy cô ấy sang cho người khác. Cô ấy là con người cũng có cảm xúc, càng là một người phụ nữ hết lòng yêu cậu.”
*… Tôi không yêu cô ấy” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên ngấng đầu, đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ kích động, giống như một con sư tử phẫn nộ.
“Cậu nói cái gì?” Tống Dung Đức ngẩn ra.
“Cậu có thế xem tôi như một tên cặn bã, dù sao tôi không thế kết hôn với cô ấy lần nữa.” Hoäc Anh Tuấn dứt khoát nói.
“Đồ khốn nạn!” Tống Dung Đức tức giận đấm vào mặt anh: “Lại là Khương Tuyết Nhu quyến rũ cậu đúng không? Tôi đi giết cô ta.”
Anh ta xoay người rời đi, Hoäc Anh Tuấn đứng trước mặt anh ta, không chút cảm xúc mà cảnh cáo: “Cậu không được phép tìm cô ấy.
Không liên quan gì đến cô ấy, cho dù không có cô ấy, tôi cũng sẽ không kết hôn với Hạ Thu.”
“Không cần phải lừa tôi, trước khi Khương Tuyết Nhu trở lại mọi chuyện đều rất tốt. Những đau khổ Hạ Thu phải chịu tôi sẽ trả lại cho cô ta” Tống Dung Đức hoàn toàn không nghe anh nói Hai người đàn ông xô đẩy nhau ở ngoài hành lang.
Cuối cùng Tống Dung Đức không thể nhịn được nữa, lập tức tung nắm đấm ra.
Cơn giận của Hoắc Anh Tuấn cũng lên đến đỉnh điểm, hai người trực tiếp đánh nhau trên hành lang.
“Hai người đừng đánh nhau” Quý Tử Uyên nghe tin chạy đến, vội vàng kéo hai người ra: “Đều là những người có tên tuổi, không cảm thấy xấu hổ khi bị người ta xem như con vật?”
Cả hai người ngẩn ra, sau đó mới nhận ra rằng có nhiều người theo dõi xung quanh.
May mn thay, tầng này là nơi bệnh nhân VỊP ở nên ít người, đa số đều là bác sĩ cả đi làm việc hết đi, nếu có ai dám phát tán chuyện tối nay, trực tiếp bị đuổi.” Quý Tử Uyên cảnh cáo rồi giải tán mọi người.
Tống Dung Đức nhìn gương mặt đầy vết thương của Hoäc Anh Tuấn, tàn nhãn nói: “Nếu cậu dám bỏ rơi Nhạc Hạ Thu, chúng ta sẽ không còn là anh em nữa”
“Cậu muốn thế nào cũng được” Vẻ mặt hờ hững của Hoắc Anh Tuấn khiến Tống Dung Đức lại muốn phát điên.
Buổi sáng Khu biệt thự Hãng Thịnh.