Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 631
Chương 631
“Cậu nói vậy tôi cũng phải nên chuẩn bị.
Khương Tuyết Nhu móc móc lỗ tai, bỗng nhiên thở dài: “Tôi cũng cảm thấy thật xin lỗi mọi người, không nghĩ tới việc mình quay lại sẽ hại mọi người như vậy, tôi trở về sẽ nghĩ cách.”
“Cút, cô đừng có trở lại.” Chủ tịch Diêu đã tức đến mức một chút mặt mũi cũng không muốn cho cô: “Dĩ nhiên, trừ phi cô đi quỳ xuống cầu xin tổng giám đốc Hoắc và cô Nhạc tha thứ, chúng tôi nói không chừng sẽ còn cho cô thêm một cơ hội.”
“Đó là không thể nào, tôi thà không có tập đoàn này, cũng sẽ không cúi đầu trước đội cẩu nam nữ ấy.”
Khương Tuyết Nhu quật cường nói, ngay sau đó đang lúc mọi người vẫn đang nhục mạ cô, cô liền rời đi.
Sau khi về đến nhà, cô chậm rãi bắt đầu pha cà phê, Lư Hồng Khoa cũng gần như khóc dập đầu trước cô: “Chủ tịch Khương, bây giờ các công ty đối tác đều gọi điện thoại tới muốn chấm dứt hợp tác, cô mau nghĩ cách di.”
“Không gấp. Khương Tuyết Nhu khuấy đều cà phê trong cốc: “Lư Hồng Khoa, bây giờ tôi cho anh một cơ hội ngàn năm có một”
“Cái gì… Cơ hội, chắc chắn không phải vừa bay đã rơi xuống đất đấy chứ?” Lư Hồng Khoa khóc không ra nước mắt nói.
Khương Tuyết Nhu ánh mắt sắc lạnh quét qua, từ trong ví tiền lấy ra một tấm đen thẻ ném qua: “Trong này có ba nghìn tỉ, cho anh hai ngày, thu mua toàn bộ cổ phần trong tay cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân”
Lư Hồng Khoa thiếu chút nữa chân mềm nhũn: “Chủ tịch Khương, cô… làm sao có nhiều tiền mặt như vậy?” Quá trâu bò rồi, trong ba năm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? “Có muốn nắm cơ hội này hay không?” Khương Tuyết Nhu hỏi.
“Muốn muốn muốn.” Lư Hồng Khoa bội phục gần chết: “Bây giờ là lúc cổ đông rơi vào khủng hoảng, nếu như có người thu mua, bọn họ khẳng định chỉ mong không phải bán với giá thấp, ba nghìn tỷ dư sức thu mua, chẳng qua là chủ tịch Khương, thu mua cổ phần xong thì tập đoàn này cô là cổ đông duy nhất, tuyệt đối là người nắm quyền, nhưng Tổng giám đốc Hoắc phong sát, tương lai của Hồng Nhân cơ hồ không có tiền đồ, cô cần gì phải lãng phí số tiền này…
“Ai nói không có tiền đồ?” Khương Tuyết Nhu liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi đã sớm liên lạc xong với công ty xây dựng, chỉ là tôi muốn thừa dịp này cho tập đoàn hoàn toàn thay máu. Từ nay về sau, ở tập đoàn sẽ không còn có ai dám chống đối tôi.”
Lư Hồng Khoa bỗng nhiên cả kinh.
Lần đầu tiên, anh ta ý thức sâu sắc được Khương Tuyết Nhu không giống trước nữa.
Ban đêm, tại phòng tổng thống khách sạn, mấy người đàn ông tụ tập một chỗ chơi bài.
Tổng Dung Đức ném ra ngoài quân K: “Nghe nói cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân đang bán cổ phần với giá thấp.”
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng gõ mặt bàn: “Bản đi là đường ra duy nhất, lần này không có bất kỳ người nào có thể cứu cô ta.”
Quý Tử Uyên kẹp điếu thuốc, che tay đốt: “Không phải cậu đã từng nói ba năm qua rất áy náy sao? Rốt cuộc cô ấy đã làm gì mà khiến cậu bị chọc thành như vậy?”
Hoắc Anh Tuấn ngón tay hơi gồng lên, hồi lâu nhàn nhạt nói: “Cô ấy dùng giấy chứng nhận kết hôn uy hiếp tôi, là tìm chết.”
“Cậu sẽ không sợ cô ấy lại uy hiếp ngươi, đến lúc đó Hạ Thu…”
“Vô ích thôi, lần này tôi sẽ dạy dỗ cô ấy, cô ấy không thể đâu.” Hoắc Anh Tuấn mặt không có chút cảm xúc nói.
“Đoán rằng tập đoàn Hồng Nhân lúc này hết cứu, công nhân dưới công trường đã đình công năm ngày, tổn thất hơn cả nghìn tỷ, rất nhiều người mua nhà đều la hét muốn trả lại.” Tống Dung Đức vừa nói ném ra một lá bài cuối cùng: “Tôi thắng rồi, đưa tiền đây.”
Hoắc Anh Tuấn đem bài ném ra ngoài, theo bản năng liếc nhìn điện thoại, người phụ nữ kia còn chưa thèm gọi điện thoại cho anh mà nhận sai xin tha thứ?
Nhưng mà cầu xin tha thứ cũng vô ích, ngàn vạn lần cô không nên tổn thương Nhạc Hạ Thu.
“Cậu nói vậy tôi cũng phải nên chuẩn bị.
Khương Tuyết Nhu móc móc lỗ tai, bỗng nhiên thở dài: “Tôi cũng cảm thấy thật xin lỗi mọi người, không nghĩ tới việc mình quay lại sẽ hại mọi người như vậy, tôi trở về sẽ nghĩ cách.”
“Cút, cô đừng có trở lại.” Chủ tịch Diêu đã tức đến mức một chút mặt mũi cũng không muốn cho cô: “Dĩ nhiên, trừ phi cô đi quỳ xuống cầu xin tổng giám đốc Hoắc và cô Nhạc tha thứ, chúng tôi nói không chừng sẽ còn cho cô thêm một cơ hội.”
“Đó là không thể nào, tôi thà không có tập đoàn này, cũng sẽ không cúi đầu trước đội cẩu nam nữ ấy.”
Khương Tuyết Nhu quật cường nói, ngay sau đó đang lúc mọi người vẫn đang nhục mạ cô, cô liền rời đi.
Sau khi về đến nhà, cô chậm rãi bắt đầu pha cà phê, Lư Hồng Khoa cũng gần như khóc dập đầu trước cô: “Chủ tịch Khương, bây giờ các công ty đối tác đều gọi điện thoại tới muốn chấm dứt hợp tác, cô mau nghĩ cách di.”
“Không gấp. Khương Tuyết Nhu khuấy đều cà phê trong cốc: “Lư Hồng Khoa, bây giờ tôi cho anh một cơ hội ngàn năm có một”
“Cái gì… Cơ hội, chắc chắn không phải vừa bay đã rơi xuống đất đấy chứ?” Lư Hồng Khoa khóc không ra nước mắt nói.
Khương Tuyết Nhu ánh mắt sắc lạnh quét qua, từ trong ví tiền lấy ra một tấm đen thẻ ném qua: “Trong này có ba nghìn tỉ, cho anh hai ngày, thu mua toàn bộ cổ phần trong tay cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân”
Lư Hồng Khoa thiếu chút nữa chân mềm nhũn: “Chủ tịch Khương, cô… làm sao có nhiều tiền mặt như vậy?” Quá trâu bò rồi, trong ba năm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? “Có muốn nắm cơ hội này hay không?” Khương Tuyết Nhu hỏi.
“Muốn muốn muốn.” Lư Hồng Khoa bội phục gần chết: “Bây giờ là lúc cổ đông rơi vào khủng hoảng, nếu như có người thu mua, bọn họ khẳng định chỉ mong không phải bán với giá thấp, ba nghìn tỷ dư sức thu mua, chẳng qua là chủ tịch Khương, thu mua cổ phần xong thì tập đoàn này cô là cổ đông duy nhất, tuyệt đối là người nắm quyền, nhưng Tổng giám đốc Hoắc phong sát, tương lai của Hồng Nhân cơ hồ không có tiền đồ, cô cần gì phải lãng phí số tiền này…
“Ai nói không có tiền đồ?” Khương Tuyết Nhu liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi đã sớm liên lạc xong với công ty xây dựng, chỉ là tôi muốn thừa dịp này cho tập đoàn hoàn toàn thay máu. Từ nay về sau, ở tập đoàn sẽ không còn có ai dám chống đối tôi.”
Lư Hồng Khoa bỗng nhiên cả kinh.
Lần đầu tiên, anh ta ý thức sâu sắc được Khương Tuyết Nhu không giống trước nữa.
Ban đêm, tại phòng tổng thống khách sạn, mấy người đàn ông tụ tập một chỗ chơi bài.
Tổng Dung Đức ném ra ngoài quân K: “Nghe nói cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân đang bán cổ phần với giá thấp.”
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng gõ mặt bàn: “Bản đi là đường ra duy nhất, lần này không có bất kỳ người nào có thể cứu cô ta.”
Quý Tử Uyên kẹp điếu thuốc, che tay đốt: “Không phải cậu đã từng nói ba năm qua rất áy náy sao? Rốt cuộc cô ấy đã làm gì mà khiến cậu bị chọc thành như vậy?”
Hoắc Anh Tuấn ngón tay hơi gồng lên, hồi lâu nhàn nhạt nói: “Cô ấy dùng giấy chứng nhận kết hôn uy hiếp tôi, là tìm chết.”
“Cậu sẽ không sợ cô ấy lại uy hiếp ngươi, đến lúc đó Hạ Thu…”
“Vô ích thôi, lần này tôi sẽ dạy dỗ cô ấy, cô ấy không thể đâu.” Hoắc Anh Tuấn mặt không có chút cảm xúc nói.
“Đoán rằng tập đoàn Hồng Nhân lúc này hết cứu, công nhân dưới công trường đã đình công năm ngày, tổn thất hơn cả nghìn tỷ, rất nhiều người mua nhà đều la hét muốn trả lại.” Tống Dung Đức vừa nói ném ra một lá bài cuối cùng: “Tôi thắng rồi, đưa tiền đây.”
Hoắc Anh Tuấn đem bài ném ra ngoài, theo bản năng liếc nhìn điện thoại, người phụ nữ kia còn chưa thèm gọi điện thoại cho anh mà nhận sai xin tha thứ?
Nhưng mà cầu xin tha thứ cũng vô ích, ngàn vạn lần cô không nên tổn thương Nhạc Hạ Thu.