Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 620
Chương 620: Trả tập đoàn lại cho cô ấy
Nhạc Hạ Thu đây là đang lừa dối anh, nói rằng Khương Tuyết Nhu bị trần cảm, khiến cho anh đưa cô vào viện tâm thần chữa trị Nếu như ba năm trước Khương Tuyết Nhu không giả chết, anh thật có thể đã khiến cô phát điên trong viện tâm thần rồi cũng nên.
Suy nghĩ một chút, anh đột nhiên có chút phát rét.
“Sao anh đột nhiên nhìn em như vậy?” Nhạc Hạ Thu bị anh nhìn đến mức thấy bất an.
“… Hạ Thu, ba năm trước Khương Tuyết Nhu không có bị chứng uất ức sao” Bỗng nhiên ánh mắt sắc bén của Hoắc Anh Tuấn nhìn chăm chẳm cô ta.
Nhạc Hạ Thu trong lòng hoảng hốt, nhưng mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường mà nói: “Anh không tin em sao?”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Cũng không phải, anh chẳng qua là… cảm thấy Khương Tuyết Nhu bây giờ rất bình thường, không giống từng có bệnh, thật ra thì ngày đó sau khi mang cô ấy vào viện tâm thần thì anh cũng không có tới xem qua.”
Nhạc Hạ Thu miễn cưỡng mỉm cười: “Đúng vậy, thật ra thì ba năm trước cô ấy năm viện đó, em cũng muốn kiểm tra kỹ một chút bệnh tình của cô ấy nhưng cô ấy lại dùng nước nóng hắt em ta, em cũng không dám đến gần cô ấy, anhh nói cô ấy thật có bệnh thì một trăm phần trăm em không dám khẳng định, nhưng triệu chứng của cô ấy tất phù hợp với chứng uất ức, em cũng đã để bên khoa thần kinh kiểm tra, họ nói chính xác thì mới đi chữa, em cũng không phải là người định đoạt.
Hoäc Anh Tuấn lập tức trầm mặc.
Nhạc Hạ Thu nhìn mặt Hoắc Anh Tuấn một lúc, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà Hoắc Anh Tuân đột nhiên hỏi tới như vậy, cô ta cũng thấy cảnh giác: “Hơn nữa vấn đề bệnh tật như vậy không có bất kỳ người nào muốn thừa nhận cả, anh trước kia cũng không phải là… “
Nhạc Hạ Thu bất giác sờ lên đầu tóc mình, miễn cười nói: “Ổn rồi… “
“Để cho em phải chịu uất ức rồi” Hoắc Anh Tuấn áy náy nói: “Anh đã nói chuyện với cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân, tập đoàn trả lại cho Khương Tuyết Nhu, ngày mai trong cị họp có thể sẽ cho em rời đi, em cũng đừng có dây dưa với cô ấy. Nếu em thích đầu tư bất động sản, anh sẽ cho thành lập một công ty mới.”
Nhạc Hạ Thu gượng cười suýt chút không tiếp tục nổi nữa: “Tại sao… Như vậy đột nhiên, buổi chiều em không có nghe anh nói.”
“Tập đoàn vốn dĩ là của cô ấy, vốn nghĩ là cô ấy đã chết anh mới tiếp quản, đồ của phụ nữa anh không muốn lấy làm gì, em sẽ không để ý chứ?”
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô ta “Dĩ nhiên không” Nhạc Hạ Thu ra vẻ rộng lượng, thật ra thì trong lòng muốn nổ tung, cô ta không nghĩ nhanh như vậy mà Hoäc Anh Tuấn lại đã mang trả lại tập đoàn. Cô ta nào muốn công ty bất động sản, thứ cô ta muốn là tập đoàn Hồng Nhân của Khương Tuyết Nhu, cô ta chỉ muốn chiếm đoạt tất thảy nhưng gì mà Khương Tuyết Nhu có.
Cô ta vội vàng giả vẻ tự nhiên quay nhìn Trình Nhã Thanh nháy mắt.
Trình Nhã Thanh lập tức nói: “Tổng giám đốc Hoắc, cô Khương nhất định sẽ rất đắc ý, hôm nay cô ấy ngay trước mặt mọi người làm khó cô Nhạc”
“Trình Nhã Thanh, đừng nói nữa, tôi không có việc gì.”
Nhạc Hạ Thu than thở nói.
Hoắc Anh Tuấn có phần không đành lòng, giải thích: “Anh cũng không có cách nào, cô ấy cầm trong tay chứng nhận kết hôn uy hiếp anh, nếu như anh không giao tập đoàn cho cô ấy thì sẽ đem chuyện ba năm trước anh ép cô ấy li dị ra nói, như: vậy danh tiếng của em sẽ bị tốn thương”
Nhạc Hạ Thu đây là đang lừa dối anh, nói rằng Khương Tuyết Nhu bị trần cảm, khiến cho anh đưa cô vào viện tâm thần chữa trị Nếu như ba năm trước Khương Tuyết Nhu không giả chết, anh thật có thể đã khiến cô phát điên trong viện tâm thần rồi cũng nên.
Suy nghĩ một chút, anh đột nhiên có chút phát rét.
“Sao anh đột nhiên nhìn em như vậy?” Nhạc Hạ Thu bị anh nhìn đến mức thấy bất an.
“… Hạ Thu, ba năm trước Khương Tuyết Nhu không có bị chứng uất ức sao” Bỗng nhiên ánh mắt sắc bén của Hoắc Anh Tuấn nhìn chăm chẳm cô ta.
Nhạc Hạ Thu trong lòng hoảng hốt, nhưng mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường mà nói: “Anh không tin em sao?”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Cũng không phải, anh chẳng qua là… cảm thấy Khương Tuyết Nhu bây giờ rất bình thường, không giống từng có bệnh, thật ra thì ngày đó sau khi mang cô ấy vào viện tâm thần thì anh cũng không có tới xem qua.”
Nhạc Hạ Thu miễn cưỡng mỉm cười: “Đúng vậy, thật ra thì ba năm trước cô ấy năm viện đó, em cũng muốn kiểm tra kỹ một chút bệnh tình của cô ấy nhưng cô ấy lại dùng nước nóng hắt em ta, em cũng không dám đến gần cô ấy, anhh nói cô ấy thật có bệnh thì một trăm phần trăm em không dám khẳng định, nhưng triệu chứng của cô ấy tất phù hợp với chứng uất ức, em cũng đã để bên khoa thần kinh kiểm tra, họ nói chính xác thì mới đi chữa, em cũng không phải là người định đoạt.
Hoäc Anh Tuấn lập tức trầm mặc.
Nhạc Hạ Thu nhìn mặt Hoắc Anh Tuấn một lúc, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà Hoắc Anh Tuân đột nhiên hỏi tới như vậy, cô ta cũng thấy cảnh giác: “Hơn nữa vấn đề bệnh tật như vậy không có bất kỳ người nào muốn thừa nhận cả, anh trước kia cũng không phải là… “
Nhạc Hạ Thu bất giác sờ lên đầu tóc mình, miễn cười nói: “Ổn rồi… “
“Để cho em phải chịu uất ức rồi” Hoắc Anh Tuấn áy náy nói: “Anh đã nói chuyện với cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân, tập đoàn trả lại cho Khương Tuyết Nhu, ngày mai trong cị họp có thể sẽ cho em rời đi, em cũng đừng có dây dưa với cô ấy. Nếu em thích đầu tư bất động sản, anh sẽ cho thành lập một công ty mới.”
Nhạc Hạ Thu gượng cười suýt chút không tiếp tục nổi nữa: “Tại sao… Như vậy đột nhiên, buổi chiều em không có nghe anh nói.”
“Tập đoàn vốn dĩ là của cô ấy, vốn nghĩ là cô ấy đã chết anh mới tiếp quản, đồ của phụ nữa anh không muốn lấy làm gì, em sẽ không để ý chứ?”
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô ta “Dĩ nhiên không” Nhạc Hạ Thu ra vẻ rộng lượng, thật ra thì trong lòng muốn nổ tung, cô ta không nghĩ nhanh như vậy mà Hoäc Anh Tuấn lại đã mang trả lại tập đoàn. Cô ta nào muốn công ty bất động sản, thứ cô ta muốn là tập đoàn Hồng Nhân của Khương Tuyết Nhu, cô ta chỉ muốn chiếm đoạt tất thảy nhưng gì mà Khương Tuyết Nhu có.
Cô ta vội vàng giả vẻ tự nhiên quay nhìn Trình Nhã Thanh nháy mắt.
Trình Nhã Thanh lập tức nói: “Tổng giám đốc Hoắc, cô Khương nhất định sẽ rất đắc ý, hôm nay cô ấy ngay trước mặt mọi người làm khó cô Nhạc”
“Trình Nhã Thanh, đừng nói nữa, tôi không có việc gì.”
Nhạc Hạ Thu than thở nói.
Hoắc Anh Tuấn có phần không đành lòng, giải thích: “Anh cũng không có cách nào, cô ấy cầm trong tay chứng nhận kết hôn uy hiếp anh, nếu như anh không giao tập đoàn cho cô ấy thì sẽ đem chuyện ba năm trước anh ép cô ấy li dị ra nói, như: vậy danh tiếng của em sẽ bị tốn thương”