Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 440: Sự khó hiểu dâng lên trong lòng
Hoắc Anh Tuấn nghe xong ánh mắt hơi trầm xuống: “Cô ấy tới nơi này cũng là tình cờ?"
"Hẳn là vậy, bệnh viện sắp xếp đem tới những hộ lý tới chăm sóc anh đều là chọn những thí sinh có biểu hiện ưu tú nhất"
Hoắc Anh Tuấn gật đầu một cái, bỏ đi cảnh giác trong lòng: “Nhà họ Nhạc bây giờ do ai làm chủ?"
"Nhạc Tiếu Nhi"
Hoắc Anh Tuấn khóe miệng nhếch lên một cái cười lạnh nhạt: “Chiếm vị trí của người khác đi tới ngày hôm nay mà vẫn không biết điều, giao phó xuống, con chip của chúng ta không cho phép cung cấp cho nhà họ Nhạc."
"... Được” Ngôn Minh Hạo giật giật môi, muốn nói cuối cùng lại thôi.
Buổi chiều năm giờ.
Khương Tuyết Nhu nói tan làm sớm nên về nhà, mới vừa xuống xe, liền nghe được âm thanh đánh banh truyền tới trong sân bóng rổ.
Cô đi tới, đúng dịp thấy Hoắc Anh Tuấn hai tay khẽ nâng, nhảy, một đường bóng xinh đẹp được ném vào trong rổ, cũng không biết là đã đánh bao lâu, trên người sau lưng anh đều đã đẫm ướt mồ hôi, nhưng trên mặt tràn đầy khí chất rực rỡ như ánh mặt trời.
Cô nhìn đến thất thần.
Hồi còn đi học, chỉ cảm thấy Lục Thanh Minh chơi bóng rổ đẹp trai, bây giờ cùng so sánh với Hoắc Anh Tuấn, mới biết cái gì gọi là chân chính đẹp trai.
“Bốp bốp bốp”.
Sân banh bên bỗng nhiên truyền tới một tiếng vỗ tay, lúc này cô mới chú ý tới bên cạnh còn có một cô gái đang đứng, nhìn thì tuổi tác có vẻ cũng không cách biệt với cô cho lắm, mặc một bộ đồ rất thông thường quần jean, áo thun trắng, tóc đen nhánh cột đuôi ngựa.
"Cậu cả thật là lợi hại” Cô gái cầm nước cùng khăn lông đi tới: “Anh đã đánh bốn mươi phút rồi, nên nghỉ ngơi."
“Ừ” Hoắc Anh Tuấn nhận lấy nước ực ực uống xuống.
Ánh nắng chiều rơi vào trên người hai người, một màn kia, khiến cho Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cảm thấy có chút nhức mắt.
"Anh Tuấn... " Cô cất tiếng gọi, liền vội vàng đi tới.
Hoắc Anh Tuấn quay đầu, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười: “Cục cưng, hôm nay trở về sớm như vậy?"
“Hôm nay tan làm trước giờ, sợ anh ở nhà một mình nhàm chán” Khương Tuyết Nhu nhìn cô gái kia một cái, lúc này mới thấy rõ gương mặt của cô ta, hình dáng chỉ có thể nói là cũng được thanh tú, tuy nhiên so với sắc đẹp của mình trước kia thì kém xa, thậm chí ngay cả Diệp Minh Ngọc cũng không sánh bằng.
"... Được” Hoắc Anh Tuấn dừng lại, gật đầu.
Khương Tuyết Nhu có chút kinh ngạc.
Sau khi lên lầu, Hoắc Anh Tuấn cởi áo ra, Khương Tuyết Nhu cầm khăn lông giúp anh lau chùi sau lưng: "Hôm nay làm sao đột nhiên lại chơi bóng rổ?".
"Nhạc Hạ Tuyền nói nên vận động một ít thì mới có thể có giúp cho bệnh tình nhanh chóng bình phục, cũng có ích cho giấc ngủ buổi tối."
"Nhạc Hạ Tuyền?”Một cổ lạnh lẽo đột nhiên từ trong xương Khương Tuyết Nhu rỉ ra.
Trùng hợp như vậy, họ Nhạc, bạn gái trước kia của anh cũng có tên là Nhạc Hạ Thu, đều có một chữ Nhạc.
"Đúng vậy, thế nào?” Hoắc Anh Tuấn xoay người nhìn cô chăm chú.
- ----------------------
"Hẳn là vậy, bệnh viện sắp xếp đem tới những hộ lý tới chăm sóc anh đều là chọn những thí sinh có biểu hiện ưu tú nhất"
Hoắc Anh Tuấn gật đầu một cái, bỏ đi cảnh giác trong lòng: “Nhà họ Nhạc bây giờ do ai làm chủ?"
"Nhạc Tiếu Nhi"
Hoắc Anh Tuấn khóe miệng nhếch lên một cái cười lạnh nhạt: “Chiếm vị trí của người khác đi tới ngày hôm nay mà vẫn không biết điều, giao phó xuống, con chip của chúng ta không cho phép cung cấp cho nhà họ Nhạc."
"... Được” Ngôn Minh Hạo giật giật môi, muốn nói cuối cùng lại thôi.
Buổi chiều năm giờ.
Khương Tuyết Nhu nói tan làm sớm nên về nhà, mới vừa xuống xe, liền nghe được âm thanh đánh banh truyền tới trong sân bóng rổ.
Cô đi tới, đúng dịp thấy Hoắc Anh Tuấn hai tay khẽ nâng, nhảy, một đường bóng xinh đẹp được ném vào trong rổ, cũng không biết là đã đánh bao lâu, trên người sau lưng anh đều đã đẫm ướt mồ hôi, nhưng trên mặt tràn đầy khí chất rực rỡ như ánh mặt trời.
Cô nhìn đến thất thần.
Hồi còn đi học, chỉ cảm thấy Lục Thanh Minh chơi bóng rổ đẹp trai, bây giờ cùng so sánh với Hoắc Anh Tuấn, mới biết cái gì gọi là chân chính đẹp trai.
“Bốp bốp bốp”.
Sân banh bên bỗng nhiên truyền tới một tiếng vỗ tay, lúc này cô mới chú ý tới bên cạnh còn có một cô gái đang đứng, nhìn thì tuổi tác có vẻ cũng không cách biệt với cô cho lắm, mặc một bộ đồ rất thông thường quần jean, áo thun trắng, tóc đen nhánh cột đuôi ngựa.
"Cậu cả thật là lợi hại” Cô gái cầm nước cùng khăn lông đi tới: “Anh đã đánh bốn mươi phút rồi, nên nghỉ ngơi."
“Ừ” Hoắc Anh Tuấn nhận lấy nước ực ực uống xuống.
Ánh nắng chiều rơi vào trên người hai người, một màn kia, khiến cho Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cảm thấy có chút nhức mắt.
"Anh Tuấn... " Cô cất tiếng gọi, liền vội vàng đi tới.
Hoắc Anh Tuấn quay đầu, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười: “Cục cưng, hôm nay trở về sớm như vậy?"
“Hôm nay tan làm trước giờ, sợ anh ở nhà một mình nhàm chán” Khương Tuyết Nhu nhìn cô gái kia một cái, lúc này mới thấy rõ gương mặt của cô ta, hình dáng chỉ có thể nói là cũng được thanh tú, tuy nhiên so với sắc đẹp của mình trước kia thì kém xa, thậm chí ngay cả Diệp Minh Ngọc cũng không sánh bằng.
"... Được” Hoắc Anh Tuấn dừng lại, gật đầu.
Khương Tuyết Nhu có chút kinh ngạc.
Sau khi lên lầu, Hoắc Anh Tuấn cởi áo ra, Khương Tuyết Nhu cầm khăn lông giúp anh lau chùi sau lưng: "Hôm nay làm sao đột nhiên lại chơi bóng rổ?".
"Nhạc Hạ Tuyền nói nên vận động một ít thì mới có thể có giúp cho bệnh tình nhanh chóng bình phục, cũng có ích cho giấc ngủ buổi tối."
"Nhạc Hạ Tuyền?”Một cổ lạnh lẽo đột nhiên từ trong xương Khương Tuyết Nhu rỉ ra.
Trùng hợp như vậy, họ Nhạc, bạn gái trước kia của anh cũng có tên là Nhạc Hạ Thu, đều có một chữ Nhạc.
"Đúng vậy, thế nào?” Hoắc Anh Tuấn xoay người nhìn cô chăm chú.
- ----------------------