Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-309
Chương 309: Vào Phòng Trộm Quần Áo
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng về phòng, bên trong không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo lọt vào. Bên trong không có ai, anh trực tiếp đi tới phòng để quần áo, bật đèn lên liền thấy người phụ nữ đang mặc quần áo của anh sợ hãi kêu lên, lấy cửa tủ che lại cơ thể của mình. Đôi mắt đen nhánh đầy vẻ hoang mang giống như một chú nai nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước nhìn lên với vẻ xấu hổ và buồn bực, phút chốc đỏ bừng.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, cất giọng đe dọa: “Sao? Đã vào phòng tôi ăn trộm quần áo, còn dám trừng mắt nhìn tôi ư?” | “Tôi không có tâm trạng để cãi nhau với anh, bên ngoài nhất định mọi người đều đang tìm tôi”
Khương Tuyết Nhu vô cùng nóng vội, nhưng quần áo cô đã ướt hết, tóc cũng ướt, cô không thể cứ như vậy rời đi, sẽ bị người khác ngờ vực.
“Cho nên...” Hoắc Anh Tuấn bình tĩnh dựa vào cửa, dáng vẻ như chuyện này không hề liên quan tới anh.
| “Hoắc Anh Tuấn.” Sắc mặt Khương Tuyết Nhu tái nhợt vì lo lắng. Cô không thể bị hủy hoại danh tiếng ở nhà họ Hoắc, càng không thể có quan hệ không rõ ràng với Hoắc Vân Dương đầy tai tiếng. Hơn nữa, cũng không thể để Vệ Phương Nghi đạt được ý đồ.
“Cầu xin tôi đi” Đôi mắt Hoắc Anh Tuấn trở nên sâu thẳm: “Phục vụ tôi trong bồn tắm giống như lần trước.”
“Cái gì?” Khương Tuyết Nhu khó có thể tin được, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc bởi vì ngượng mà hóa đỏ bừng: “Hoắc Anh Tuấn, anh đừng quá đáng. Bạn gái anh còn ở bên ngoài, anh có thể tìm cô ta tới”.
| “Có điều... không thấy chị ấy.” Diệp Minh Ngọc nôn nóng nhìn vào phòng anh “Mọi người đều lo lắng chị ấy trốn trong phòng anh.”
“Trốn, vì cái gì lại phải trốn?” Hoắc Anh Tuấn giọng nói sắc bén.
Mọi người cứng đờ, Diệp Minh Ngọc liền nhận ra bản thân đã vô tình lỡ lời.
Anh chậm rãi cười lạnh: “Mấy thủ đoạn bẩn thỉu đó của nhà họ Diệp các người không cần đưa tới nhà họ Hoắc chúng tôi diễn đầu. Cô hai, cô biết tính của cháu, đừng để cháu tức giận”
Anh nói xong liền đóng sầm cửa lại, nghe “rầm” một tiếng.
Rất nhanh, anh gọi điện thoại cho người giúp việc, một người chừng năm mươi tuổi mang theo vài bộ quần áo mới đi tới. | Khương Tuyết Nhu nhanh chóng thay xong quần áo, bước ra ngoài liền thấy Hoắc Anh Tuấn áo mũ chỉnh tề ngồi ở trên sô pha, giữa hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc đang cháy dở.
“Dì Tần, phiền dì đưa cô ấy ra ngoài.”
“Vâng thưa cậu chủ. Cô Khương, vui lòng đi theo tôi.” Dì Tần cười dịu dàng, dẫn Khương Tuyết Nhu ra khỏi phòng.
Khương Tuyết Nhu không còn cách nào khác chỉ có thể quay mặt đi, xấu hổ đến không dám nhìn anh: “Được rồi, anh nói anh sẽ giúp tôi”.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô phát hiện ra lời nói của mình dường như có chút gì đó giống như đang làm nũng.
- ----------------------
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng về phòng, bên trong không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo lọt vào. Bên trong không có ai, anh trực tiếp đi tới phòng để quần áo, bật đèn lên liền thấy người phụ nữ đang mặc quần áo của anh sợ hãi kêu lên, lấy cửa tủ che lại cơ thể của mình. Đôi mắt đen nhánh đầy vẻ hoang mang giống như một chú nai nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước nhìn lên với vẻ xấu hổ và buồn bực, phút chốc đỏ bừng.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, cất giọng đe dọa: “Sao? Đã vào phòng tôi ăn trộm quần áo, còn dám trừng mắt nhìn tôi ư?” | “Tôi không có tâm trạng để cãi nhau với anh, bên ngoài nhất định mọi người đều đang tìm tôi”
Khương Tuyết Nhu vô cùng nóng vội, nhưng quần áo cô đã ướt hết, tóc cũng ướt, cô không thể cứ như vậy rời đi, sẽ bị người khác ngờ vực.
“Cho nên...” Hoắc Anh Tuấn bình tĩnh dựa vào cửa, dáng vẻ như chuyện này không hề liên quan tới anh.
| “Hoắc Anh Tuấn.” Sắc mặt Khương Tuyết Nhu tái nhợt vì lo lắng. Cô không thể bị hủy hoại danh tiếng ở nhà họ Hoắc, càng không thể có quan hệ không rõ ràng với Hoắc Vân Dương đầy tai tiếng. Hơn nữa, cũng không thể để Vệ Phương Nghi đạt được ý đồ.
“Cầu xin tôi đi” Đôi mắt Hoắc Anh Tuấn trở nên sâu thẳm: “Phục vụ tôi trong bồn tắm giống như lần trước.”
“Cái gì?” Khương Tuyết Nhu khó có thể tin được, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc bởi vì ngượng mà hóa đỏ bừng: “Hoắc Anh Tuấn, anh đừng quá đáng. Bạn gái anh còn ở bên ngoài, anh có thể tìm cô ta tới”.
| “Có điều... không thấy chị ấy.” Diệp Minh Ngọc nôn nóng nhìn vào phòng anh “Mọi người đều lo lắng chị ấy trốn trong phòng anh.”
“Trốn, vì cái gì lại phải trốn?” Hoắc Anh Tuấn giọng nói sắc bén.
Mọi người cứng đờ, Diệp Minh Ngọc liền nhận ra bản thân đã vô tình lỡ lời.
Anh chậm rãi cười lạnh: “Mấy thủ đoạn bẩn thỉu đó của nhà họ Diệp các người không cần đưa tới nhà họ Hoắc chúng tôi diễn đầu. Cô hai, cô biết tính của cháu, đừng để cháu tức giận”
Anh nói xong liền đóng sầm cửa lại, nghe “rầm” một tiếng.
Rất nhanh, anh gọi điện thoại cho người giúp việc, một người chừng năm mươi tuổi mang theo vài bộ quần áo mới đi tới. | Khương Tuyết Nhu nhanh chóng thay xong quần áo, bước ra ngoài liền thấy Hoắc Anh Tuấn áo mũ chỉnh tề ngồi ở trên sô pha, giữa hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc đang cháy dở.
“Dì Tần, phiền dì đưa cô ấy ra ngoài.”
“Vâng thưa cậu chủ. Cô Khương, vui lòng đi theo tôi.” Dì Tần cười dịu dàng, dẫn Khương Tuyết Nhu ra khỏi phòng.
Khương Tuyết Nhu không còn cách nào khác chỉ có thể quay mặt đi, xấu hổ đến không dám nhìn anh: “Được rồi, anh nói anh sẽ giúp tôi”.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô phát hiện ra lời nói của mình dường như có chút gì đó giống như đang làm nũng.
- ----------------------