Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-220
Chương 220: Không giết được cô, tôi không phải họ Hoắc
Thật sự khiến người ta phẫn nộ. “Anh buông tôi ra.” Cô oán hận cắn vào tay Hoắc Vân Dương.
Hoắc Vân Dương đau đớn buông tay, tức giận mà bật cười: “Thật sự là rất cay. Hay lắm, tôi rất thích ăn cay”
Đồ bệnh hoạn. Nhà họ Hoắc các anh dù sao cũng là gia tộc lớn nhất thủ đô, vậy mà lại sản sinh ra loại đàn ông ghê tởm rác rưởi như anh” Khương Tuyết Nhu mắng.
“Mắng chửi nữa đi, cô mắng càng tàn nhẫn, tôi sẽ càng làm cô khổ sở” Hoắc Vân Dương cười lạnh: “Đám cổ đông của công ty các người bây giờ đã cung phụng tôi không giác gì tổ tiên của họ. Khương Thái Vũ đã cất lời, muốn ngay ngày mai tôi giúp ông ta ngồi lên vị trí chủ tịch. Chỉ cần tôi nói một câu, e rằng cô sẽ nhanh chóng phải biến đi. Có điều, nếu như đêm nay cô hầu hạ tôi tốt một chút, tôi có thể cẩn thận suy xét”
Khương Tuyết Nhu trợn tròn mắt, ra vẻ hoảng sợ: “Anh nói thật sao?”
“Đương nhiên” Hoắc Vân Dương khóe miệng nhếch lên, cảm thấy phụ nữ đều rẻ mạt như nhau.
“Cậu chủ Hoắc, vậy thì anh nhất định phải giúp tôi” Khương Tuyết Nhu cong môi, giả bộ nhu nhược đáng thương nói: “Anh muốn tôi làm gì cũng được”.
“Hay lắm, rất thức thời. Vậy thì cô mau lại đây.” Hoắc Vân Dương dang rộng hai tay.
Khương Tuyết Nhu nhào vào trong lòng ngực hắn, mùi hương trên người cô xộc vào mũi hắn, dáng người cô cũng đẹp hơn so với phương Kiều Nhân rất nhiều.
Hoắc Vân Dương trong lòng rung động, đang muốn ôm chặt lấy, bỗng nhiên bị một lực đánh mạnh vào bụng.
Hắn đau đớn cúi gập người xuống, Khương Tuyết Nhu cầm lấy dùi cui điện vẫn để trong túi xách từ trước, hướng thẳng vào người hắn mà đánh thật mạnh.
Hoắc Vân Dương bị đánh đến cả người run rẩy, thậm chí không thể nhúc nhích.
Khương Tuyết Nhu cởi giày cao gót, hướng vào mặt và người hắn mà ra sức tấn công. Hoắc Vân Dương ngã trên mặt đất, bất động như cá chết.
Sau khi đánh xong, Khương Tuyết Nhu nhìn khuôn mặt sưng đỏ hoảng sợ của Hoắc Vân Dương, nghĩ một chút rồi dứt khoát lột tất cả quần áo của hắn ta ra.
“Cô muốn làm gì?” Hoắc Vân Dương bị đau, hừ hừ cất tiếng. Trước nay chỉ có hắn ta có quyền lột đồ của phụ nữ, không bao giờ nghĩ tới có một ngày bị một người phụ nữ làm điều này với mình.
Ánh mắt hung ác của hắn chỉ hận không thể xé xác Khương Tuyết Nhu xé nát, chỉ tiếc toàn thân đã bị điện làm cho tê liệt, không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn yên tâm, cầm điện thoại chụp từ trên xuống dưới mười mấy bức ảnh độ nét cao, không chút khách khí trực tiếp uy hiếp: “Sự việc hôm nay, nếu sau này anh còn dám tới tìm tôi gây phiền toái, tôi sẽ phát ra ngoài những bức ảnh này của anh. Để tôi xem người nhà họ Hoắc các anh còn biết xấu hổ hay không”
“Cô...” Hoắc Vân Dương thiếu chút nữa bị làm cho tức phát điện. Hắn ta đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ dám làm như vậy với hắn: “Hay lắm, Khương Tuyết Nhu, tôi đã nhớ kỹ cô rồi”
“Tôi cũng nhớ kỹ anh, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy một kẻ có thân hình xấu xí như anh. Đúng là rác rưởi, ghê tởm”
Khương Tuyết Nhu đưa ra ngón giữa, sau đó ném di động của hắn ta ra ngoài cửa sổ. Đồng thời cũng theo đường cửa sổ thoát ra ngoài.
Hoắc Vân Dương cả người không manh áo che thân nằm trên sàn nhà toilet nữ. Giọng nói yếu ớt của hắn ta kêu la thảm thiết vẫn không có ai phát hiện.
Nửa giờ trôi qua, sức lực trên người hắn dần khôi phục một chút mới có thể run | run rẩy rầy bò tới cửa đá vào mấy cái.
Khương Kiều Nhân nghe được động tĩnh, thận trọng chạy tới mở cửa.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy những vết thương chồng chất của Hoắc Vân Dương, cô ta sợ tới mức hét lên một tiếng: “Tại sao anh lại...
“Câm miệng, đồ ngu” Hoắc Vân Dương lập tức tát cô ta một cái, sau đó lại tức giận mà vung chân đạp thêm vài phát: “Tôi đã gọi cô cả nửa ngày mà cô không tới, cô bị điếc rồi sao? Hắt xì!” | “Đừng đánh tôi, tôi không nghe thấy, tôi sợ quấy rầy anh nên đã đứng xa một chút.
Khương Kiều Nhân quỳ trên mặt đất liên tục xin tha, người đàn ông này quá sức độc ác.
“Cút ngay, đồ vô dụng” Cơ thể Hoắc Vân Dương lại một lần nữa run lên: "Khương Tuyết Nhu, không giết được cô tôi không phải họ Hoắc”
- ----------------------
Thật sự khiến người ta phẫn nộ. “Anh buông tôi ra.” Cô oán hận cắn vào tay Hoắc Vân Dương.
Hoắc Vân Dương đau đớn buông tay, tức giận mà bật cười: “Thật sự là rất cay. Hay lắm, tôi rất thích ăn cay”
Đồ bệnh hoạn. Nhà họ Hoắc các anh dù sao cũng là gia tộc lớn nhất thủ đô, vậy mà lại sản sinh ra loại đàn ông ghê tởm rác rưởi như anh” Khương Tuyết Nhu mắng.
“Mắng chửi nữa đi, cô mắng càng tàn nhẫn, tôi sẽ càng làm cô khổ sở” Hoắc Vân Dương cười lạnh: “Đám cổ đông của công ty các người bây giờ đã cung phụng tôi không giác gì tổ tiên của họ. Khương Thái Vũ đã cất lời, muốn ngay ngày mai tôi giúp ông ta ngồi lên vị trí chủ tịch. Chỉ cần tôi nói một câu, e rằng cô sẽ nhanh chóng phải biến đi. Có điều, nếu như đêm nay cô hầu hạ tôi tốt một chút, tôi có thể cẩn thận suy xét”
Khương Tuyết Nhu trợn tròn mắt, ra vẻ hoảng sợ: “Anh nói thật sao?”
“Đương nhiên” Hoắc Vân Dương khóe miệng nhếch lên, cảm thấy phụ nữ đều rẻ mạt như nhau.
“Cậu chủ Hoắc, vậy thì anh nhất định phải giúp tôi” Khương Tuyết Nhu cong môi, giả bộ nhu nhược đáng thương nói: “Anh muốn tôi làm gì cũng được”.
“Hay lắm, rất thức thời. Vậy thì cô mau lại đây.” Hoắc Vân Dương dang rộng hai tay.
Khương Tuyết Nhu nhào vào trong lòng ngực hắn, mùi hương trên người cô xộc vào mũi hắn, dáng người cô cũng đẹp hơn so với phương Kiều Nhân rất nhiều.
Hoắc Vân Dương trong lòng rung động, đang muốn ôm chặt lấy, bỗng nhiên bị một lực đánh mạnh vào bụng.
Hắn đau đớn cúi gập người xuống, Khương Tuyết Nhu cầm lấy dùi cui điện vẫn để trong túi xách từ trước, hướng thẳng vào người hắn mà đánh thật mạnh.
Hoắc Vân Dương bị đánh đến cả người run rẩy, thậm chí không thể nhúc nhích.
Khương Tuyết Nhu cởi giày cao gót, hướng vào mặt và người hắn mà ra sức tấn công. Hoắc Vân Dương ngã trên mặt đất, bất động như cá chết.
Sau khi đánh xong, Khương Tuyết Nhu nhìn khuôn mặt sưng đỏ hoảng sợ của Hoắc Vân Dương, nghĩ một chút rồi dứt khoát lột tất cả quần áo của hắn ta ra.
“Cô muốn làm gì?” Hoắc Vân Dương bị đau, hừ hừ cất tiếng. Trước nay chỉ có hắn ta có quyền lột đồ của phụ nữ, không bao giờ nghĩ tới có một ngày bị một người phụ nữ làm điều này với mình.
Ánh mắt hung ác của hắn chỉ hận không thể xé xác Khương Tuyết Nhu xé nát, chỉ tiếc toàn thân đã bị điện làm cho tê liệt, không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn yên tâm, cầm điện thoại chụp từ trên xuống dưới mười mấy bức ảnh độ nét cao, không chút khách khí trực tiếp uy hiếp: “Sự việc hôm nay, nếu sau này anh còn dám tới tìm tôi gây phiền toái, tôi sẽ phát ra ngoài những bức ảnh này của anh. Để tôi xem người nhà họ Hoắc các anh còn biết xấu hổ hay không”
“Cô...” Hoắc Vân Dương thiếu chút nữa bị làm cho tức phát điện. Hắn ta đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ dám làm như vậy với hắn: “Hay lắm, Khương Tuyết Nhu, tôi đã nhớ kỹ cô rồi”
“Tôi cũng nhớ kỹ anh, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy một kẻ có thân hình xấu xí như anh. Đúng là rác rưởi, ghê tởm”
Khương Tuyết Nhu đưa ra ngón giữa, sau đó ném di động của hắn ta ra ngoài cửa sổ. Đồng thời cũng theo đường cửa sổ thoát ra ngoài.
Hoắc Vân Dương cả người không manh áo che thân nằm trên sàn nhà toilet nữ. Giọng nói yếu ớt của hắn ta kêu la thảm thiết vẫn không có ai phát hiện.
Nửa giờ trôi qua, sức lực trên người hắn dần khôi phục một chút mới có thể run | run rẩy rầy bò tới cửa đá vào mấy cái.
Khương Kiều Nhân nghe được động tĩnh, thận trọng chạy tới mở cửa.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy những vết thương chồng chất của Hoắc Vân Dương, cô ta sợ tới mức hét lên một tiếng: “Tại sao anh lại...
“Câm miệng, đồ ngu” Hoắc Vân Dương lập tức tát cô ta một cái, sau đó lại tức giận mà vung chân đạp thêm vài phát: “Tôi đã gọi cô cả nửa ngày mà cô không tới, cô bị điếc rồi sao? Hắt xì!” | “Đừng đánh tôi, tôi không nghe thấy, tôi sợ quấy rầy anh nên đã đứng xa một chút.
Khương Kiều Nhân quỳ trên mặt đất liên tục xin tha, người đàn ông này quá sức độc ác.
“Cút ngay, đồ vô dụng” Cơ thể Hoắc Vân Dương lại một lần nữa run lên: "Khương Tuyết Nhu, không giết được cô tôi không phải họ Hoắc”
- ----------------------