Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-209
Chương 209: Cứ Thử Loại Bỏ Tôi Xem
Tào Trí Dân sắc mặt khó coi nói: “Nếu chủ tịch Khương nghi ngờ năng lực của tôi, cô có khả năng cứ loại bỏ tôi đi.”
Ông ta nói xong liền nhìn thẳng Khương Tuyết Nhu, hoàn toàn không tin cô có lá gan làm việc đó, hội đồng quản trị nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
“Sao lại thế? Tổng giám đốc Tào mỗi ngày đều giúp làm tăng hiệu quả công ty, làm thế nào tôi có thể không tín nhiệm ông được” Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cười: “Cuộc họp này tiếp tục giao cho ông.”
Cô nói xong liền mang theo người rời đi.
Tào Trí Dân nhìn theo bóng cô rời đi, lộ ra vẻ khinh thường. Ông ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, định chống lại ông hay sao. Có điều, Khương Tuyết Nhu mới vừa rời đi, vợ ông ta bỗng nhiên xông vào, tát thẳng vào mặt ông ta.
"Tào Trí Dân, ông to gan lắm, dám có nhận tình bên ngoài”
“Lúc trước nếu không phải tôi cưới ông, ông có thể tới Hồng Nhân sao?” “Hiện tại ông có khác gì một con chó không? Còn cho rằng tôi đã già rồi phải không? Tôi liều mạng với ông”
Cuộc tranh cãi trong phòng họp rất nhanh đã truyền ra khắp công ty.
Lư Hồng Khoa bật cười khi thông báo tin tức với Khương Tuyết Nhu: “Cô không thấy mặt tổng giám đốc Tào đã bị cho tới xước | hết cả, ông ta rất tức giận, cũng rất mất mặt, trước mặt mọi người đã ra tay đánh vợ một cái. Hiện tại khiến giám đốc Lưu nổi giận. đùng đùng rồi”.
“Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi”.
Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm cấp gọi điện thoại cho Hạ Văn Trì: “Hạ Văn Trị, nhà anh có phải mở một công ty giải trí không? Tôi có thể nhờ anh đem chuyện của tổng giám đốc Hồng Nhân công khai rộng rãi được chứ?” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Ha ha, đương nhiên không thành vấn đề, thật hiếm khi thấy em dâu nhờ vả.”
Hạ Văn Trì mới vừa nói xong bỗng nhiên cảm thấy một đợt khí lạnh dội thẳng vào mình. Anh xem vẻ mặt không vui của Hoắc Anh Tuấn ở bên cạnh, bất lực gãi gãi mũi, hỏi: “Em dâu, tại sao cô không tìm Hoắc Anh Tuấn giúp đỡ>”
“Anh ấy ư? Anh ấy thực sự không hiểu mấy chuyện này. Hơn nữa Tào Trí Dân là một lão già âm hiểm xảo trá, tôi sợ ông ta sẽ tìm Hoắc Anh Tuấn gây phiền toái”
Không hiểu mấy chuyện này?
Hoắc Anh Tuấn hiện tại đang không chế công ty truyền thông quyền lực nhất Thanh Hoa mà lại không am hiểu sao?
Hạ Văn Trì hạ giọng: “Em dâu, cô thật quá đáng. Cô không sợ Tào Trí Dân làm khó dễ sao cho tôi sao”
“Anh là cậu chủ nhà họ Hạ, ông ta làm sao dám động tới anh” Khương Tuyết Nhu thản nhiên cười nói: “Anh tìm cách giúp tôi, đến lúc đó Hồng Nhân cùng anh hợp tác, bảo quản vị trí số một Thanh Đồng của nhà họ Hạ sẽ mãi vững chắc, nhà họ Tần tuyệt đối không thể lật đổ”
"Ai chà, em dâu thật biết lợi dụng tôi”
“Đây không phải là lợi dụng anh. Anh là bạn của Hoắc Anh Tuấn, chúng ta không phải đều là người một nhà sao”
Hạ Văn Trì thiếu chút nữa cười phun.
“Đúng vậy, em dâu nói có lý”.
Cúo điện thoại, Hạ Văn Trì hết sức vui mừng: “Em dâu cũng thật sự có năng lực, nói chuyện đầu vào đấy. Đừng nói lúc trước tôi còn lo cô ấy không ngồi được vào ghế chủ tịch, bây giờ xem ra không cần mất công lo lắng nữa rồi.”
“Vô nghĩa, cậu cũng không xem cô ấy là người phụ nữ của ai.”
Hoắc Anh Tuấn khóe miệng hơi nhếch lên, có chút kiêu ngạo. Nhưng bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó đó, lại ghét bỏ liếc mắt nhìn Hạ Văn Trì một cái đay nghiệt.
Hạ Văn Trì ngượng ngùng: “Có phải cậu đang ghen vì em dâu tới tìm tôi trợ giúp không? Chà, người ta là sợ cậu tổn thương, muốn bảo vệ cậu, SỢ cậu bị Tào Trí Dân hãm hại. Tôi còn đang ghen tị cậu muốn chết đây”
Hoắc Anh Tuấn mỉm cười.
Lần đầu tiên có người phụ nữ bảo vệ anh, nghĩ lại cũng thấy thật thú vị.
“Cậu nói đúng. Cô ấy còn nói muốn nuôi tôi”
Trên mặt anh lộ ra nụ cười vừa khoái chí vừa có vẻ cam chịu, khiến họ Văn Trì nổi da gà: “Hoắc Anh Tuấn, cậu cũng thật không biết xấu hổ. Bản thân có nhiều tiền như vậy, còn muốn được người khác bao nuôi, tôi xấu hổ thay cậu”
Tào Trí Dân sắc mặt khó coi nói: “Nếu chủ tịch Khương nghi ngờ năng lực của tôi, cô có khả năng cứ loại bỏ tôi đi.”
Ông ta nói xong liền nhìn thẳng Khương Tuyết Nhu, hoàn toàn không tin cô có lá gan làm việc đó, hội đồng quản trị nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
“Sao lại thế? Tổng giám đốc Tào mỗi ngày đều giúp làm tăng hiệu quả công ty, làm thế nào tôi có thể không tín nhiệm ông được” Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cười: “Cuộc họp này tiếp tục giao cho ông.”
Cô nói xong liền mang theo người rời đi.
Tào Trí Dân nhìn theo bóng cô rời đi, lộ ra vẻ khinh thường. Ông ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, định chống lại ông hay sao. Có điều, Khương Tuyết Nhu mới vừa rời đi, vợ ông ta bỗng nhiên xông vào, tát thẳng vào mặt ông ta.
"Tào Trí Dân, ông to gan lắm, dám có nhận tình bên ngoài”
“Lúc trước nếu không phải tôi cưới ông, ông có thể tới Hồng Nhân sao?” “Hiện tại ông có khác gì một con chó không? Còn cho rằng tôi đã già rồi phải không? Tôi liều mạng với ông”
Cuộc tranh cãi trong phòng họp rất nhanh đã truyền ra khắp công ty.
Lư Hồng Khoa bật cười khi thông báo tin tức với Khương Tuyết Nhu: “Cô không thấy mặt tổng giám đốc Tào đã bị cho tới xước | hết cả, ông ta rất tức giận, cũng rất mất mặt, trước mặt mọi người đã ra tay đánh vợ một cái. Hiện tại khiến giám đốc Lưu nổi giận. đùng đùng rồi”.
“Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi”.
Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm cấp gọi điện thoại cho Hạ Văn Trì: “Hạ Văn Trị, nhà anh có phải mở một công ty giải trí không? Tôi có thể nhờ anh đem chuyện của tổng giám đốc Hồng Nhân công khai rộng rãi được chứ?” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Ha ha, đương nhiên không thành vấn đề, thật hiếm khi thấy em dâu nhờ vả.”
Hạ Văn Trì mới vừa nói xong bỗng nhiên cảm thấy một đợt khí lạnh dội thẳng vào mình. Anh xem vẻ mặt không vui của Hoắc Anh Tuấn ở bên cạnh, bất lực gãi gãi mũi, hỏi: “Em dâu, tại sao cô không tìm Hoắc Anh Tuấn giúp đỡ>”
“Anh ấy ư? Anh ấy thực sự không hiểu mấy chuyện này. Hơn nữa Tào Trí Dân là một lão già âm hiểm xảo trá, tôi sợ ông ta sẽ tìm Hoắc Anh Tuấn gây phiền toái”
Không hiểu mấy chuyện này?
Hoắc Anh Tuấn hiện tại đang không chế công ty truyền thông quyền lực nhất Thanh Hoa mà lại không am hiểu sao?
Hạ Văn Trì hạ giọng: “Em dâu, cô thật quá đáng. Cô không sợ Tào Trí Dân làm khó dễ sao cho tôi sao”
“Anh là cậu chủ nhà họ Hạ, ông ta làm sao dám động tới anh” Khương Tuyết Nhu thản nhiên cười nói: “Anh tìm cách giúp tôi, đến lúc đó Hồng Nhân cùng anh hợp tác, bảo quản vị trí số một Thanh Đồng của nhà họ Hạ sẽ mãi vững chắc, nhà họ Tần tuyệt đối không thể lật đổ”
"Ai chà, em dâu thật biết lợi dụng tôi”
“Đây không phải là lợi dụng anh. Anh là bạn của Hoắc Anh Tuấn, chúng ta không phải đều là người một nhà sao”
Hạ Văn Trì thiếu chút nữa cười phun.
“Đúng vậy, em dâu nói có lý”.
Cúo điện thoại, Hạ Văn Trì hết sức vui mừng: “Em dâu cũng thật sự có năng lực, nói chuyện đầu vào đấy. Đừng nói lúc trước tôi còn lo cô ấy không ngồi được vào ghế chủ tịch, bây giờ xem ra không cần mất công lo lắng nữa rồi.”
“Vô nghĩa, cậu cũng không xem cô ấy là người phụ nữ của ai.”
Hoắc Anh Tuấn khóe miệng hơi nhếch lên, có chút kiêu ngạo. Nhưng bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó đó, lại ghét bỏ liếc mắt nhìn Hạ Văn Trì một cái đay nghiệt.
Hạ Văn Trì ngượng ngùng: “Có phải cậu đang ghen vì em dâu tới tìm tôi trợ giúp không? Chà, người ta là sợ cậu tổn thương, muốn bảo vệ cậu, SỢ cậu bị Tào Trí Dân hãm hại. Tôi còn đang ghen tị cậu muốn chết đây”
Hoắc Anh Tuấn mỉm cười.
Lần đầu tiên có người phụ nữ bảo vệ anh, nghĩ lại cũng thấy thật thú vị.
“Cậu nói đúng. Cô ấy còn nói muốn nuôi tôi”
Trên mặt anh lộ ra nụ cười vừa khoái chí vừa có vẻ cam chịu, khiến họ Văn Trì nổi da gà: “Hoắc Anh Tuấn, cậu cũng thật không biết xấu hổ. Bản thân có nhiều tiền như vậy, còn muốn được người khác bao nuôi, tôi xấu hổ thay cậu”