Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-194
Chương 194: Bài hát dành cho người tôi yêu
Hoắc Anh Tuấn không những không thấy thoải mái, mà ngược lại càng thêm thất vọng: “Em gặp việc, vì sao không tìm anh trước mà lại tìm tới một người đàn ông có tình cảm với em? Khương Tuyết Nhu, có phải lần trước anh đã đối xử với em quá tốt rồi không?”
“Không phải, em cùng Lương Duy Phong đã sớm nói rất rõ ràng rồi. Anh ấy cũng đã đồng ý..”
“Vậy em đừng có nói với anh rằng hiện tại anh ta chỉ coi em là bạn bè?” Hoắc Anh Tuấn châm chọc cười: “Vậy anh cũng làm bạn với một cô nào đó từng theo đuổi anh được không?” Nhớ quay lại web truyện T am l inh đọc tiếp!
Khương Tuyết Nhu ngẩn ngơ, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thực sự chính mình có cảm giác không ổn.
“Xin lỗi anh” Rất lâu sau, cô mới chậm rãi cúi đầu: “Về sau em có việc gì, trước tiên sẽ tìm anh. Em cũng sẽ không tiếp nhận bất cứ sự giúp đỡ gì của anh ấy nữa, trong lòng em thật sự chỉ có anh thôi.”
Hoắc Anh Tuấn buông cô ra, châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu rồi mới nhả nhói, không nói thêm gì.
Khương Tuyết Nhu nhìn chăm chú vào gương mặt tinh xảo của anh, dáng vẻ thế nào cũng không chịu của anh khiến cô thực sự bất lực.
Vừa vặn, nghe thấy bài tình ca của Lâm Minh Kiều sắp kết thúc.
Cô giật mình, vội vàng bấm một bài hát, hơn nữa còn nhanh chóng chuyển bài hát lên đầu.
Rất nhanh, âm nhạc quen thuộc và cổ điển vang lên trong phòng.
Mọi người đều nhận ra tên bài hát, nhìn cô một cách mơ hồ.
Khương Tuyết Nhu mặt nóng lên, đây là lần đầu tiên cô làm việc này ở trước mặt nhiều người như vậy. Có điều khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Anh Tuấn, cô liền hít một hơi thật sâu, | nhỏ giọng nói: “Bài hát “Ước gì” dành cho người đàn ông của tôi”.
Cô nói xong, nhanh chóng đưa mắt liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái. Ánh đèn chiếu từ trên đỉnh đầu, soi sáng gương mặt cô, có thể nhìn thoáng qua gương mặt phơn phớt hồng, đáy mắt lấp lánh như chứa trong đó hàng ngàn ngôi sao chớp nháy.
Trái tim anh cũng như bị thiêu đốt.
Hạ Văn Trì huýt sáo vỗ tay: “Haha, em dâu giỏi quá. Hoắc Anh Tuấn, cậu có nghe thấy chưa, em dâu thổ lộ tình cảm với cậu kìa”
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn cố giữ bình tĩnh nén xuống. Anh ngồi vắt chân, đưa mắt nhìn cô.
Khương Tuyết Nhu chậm rãi cầm lấy microphone:
“Em đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vào
Em đã sống những đêm ngoài kia, biển ru bờ cát
Ước gì,
Anh ở đây giờ này.
Ước gì, anh cùng em chuyện trò..”
Đây là lần đầu tiên Hoắc Anh Tuấn nghe cô hát, giọng hát của anh thực sự dịu dàng, nghe hay vô cùng.
Hôm nay, anh thực sự cảm thấy bài hát này rất hay.
Làm thế nào có thể viết được lời bài hát hay đến thế?
Chỉ có điều bài hát quá ngắn, rất mau đã kết thúc.
Mọi người trong phòng đều hào hứng vỗ tay, Hạ Văn Trì cùng Lâm Minh Kiều ồn ào hô: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi!”
Khương Tuyết Nhu đỏ mặt, vội vàng trừng mắt nhìn bạn tốt liếc xéo một cái, vì lý gì lại cùng Hạ Văn Trì làm loạn như vậy.
“Lại đây”
Hoắc Anh Tuấn vẫy tay với cô.
Khương Tuyết Nhu ngượng ngùng đi qua, anh đứng lên rồi kéo cô lại gần, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, hôn xuống thật mạnh.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía họ. Cô nóng lòng muốn chui xuống gầm ghế cho đỡ xấu hổ, nhưng nghĩ tới việc anh không còn giận nữa, liền chủ động hôn lại anh.
Có điều, không ngờ anh lại muốn hôn tới mất kiểm soát, đem tất cả tức giận của cô mấy ngày nay dồn hết vào nụ hôn này, chỉ là lúc này xung quanh còn có nhiều người.
- ----------------------
Hoắc Anh Tuấn không những không thấy thoải mái, mà ngược lại càng thêm thất vọng: “Em gặp việc, vì sao không tìm anh trước mà lại tìm tới một người đàn ông có tình cảm với em? Khương Tuyết Nhu, có phải lần trước anh đã đối xử với em quá tốt rồi không?”
“Không phải, em cùng Lương Duy Phong đã sớm nói rất rõ ràng rồi. Anh ấy cũng đã đồng ý..”
“Vậy em đừng có nói với anh rằng hiện tại anh ta chỉ coi em là bạn bè?” Hoắc Anh Tuấn châm chọc cười: “Vậy anh cũng làm bạn với một cô nào đó từng theo đuổi anh được không?” Nhớ quay lại web truyện T am l inh đọc tiếp!
Khương Tuyết Nhu ngẩn ngơ, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thực sự chính mình có cảm giác không ổn.
“Xin lỗi anh” Rất lâu sau, cô mới chậm rãi cúi đầu: “Về sau em có việc gì, trước tiên sẽ tìm anh. Em cũng sẽ không tiếp nhận bất cứ sự giúp đỡ gì của anh ấy nữa, trong lòng em thật sự chỉ có anh thôi.”
Hoắc Anh Tuấn buông cô ra, châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu rồi mới nhả nhói, không nói thêm gì.
Khương Tuyết Nhu nhìn chăm chú vào gương mặt tinh xảo của anh, dáng vẻ thế nào cũng không chịu của anh khiến cô thực sự bất lực.
Vừa vặn, nghe thấy bài tình ca của Lâm Minh Kiều sắp kết thúc.
Cô giật mình, vội vàng bấm một bài hát, hơn nữa còn nhanh chóng chuyển bài hát lên đầu.
Rất nhanh, âm nhạc quen thuộc và cổ điển vang lên trong phòng.
Mọi người đều nhận ra tên bài hát, nhìn cô một cách mơ hồ.
Khương Tuyết Nhu mặt nóng lên, đây là lần đầu tiên cô làm việc này ở trước mặt nhiều người như vậy. Có điều khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Anh Tuấn, cô liền hít một hơi thật sâu, | nhỏ giọng nói: “Bài hát “Ước gì” dành cho người đàn ông của tôi”.
Cô nói xong, nhanh chóng đưa mắt liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái. Ánh đèn chiếu từ trên đỉnh đầu, soi sáng gương mặt cô, có thể nhìn thoáng qua gương mặt phơn phớt hồng, đáy mắt lấp lánh như chứa trong đó hàng ngàn ngôi sao chớp nháy.
Trái tim anh cũng như bị thiêu đốt.
Hạ Văn Trì huýt sáo vỗ tay: “Haha, em dâu giỏi quá. Hoắc Anh Tuấn, cậu có nghe thấy chưa, em dâu thổ lộ tình cảm với cậu kìa”
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn cố giữ bình tĩnh nén xuống. Anh ngồi vắt chân, đưa mắt nhìn cô.
Khương Tuyết Nhu chậm rãi cầm lấy microphone:
“Em đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vào
Em đã sống những đêm ngoài kia, biển ru bờ cát
Ước gì,
Anh ở đây giờ này.
Ước gì, anh cùng em chuyện trò..”
Đây là lần đầu tiên Hoắc Anh Tuấn nghe cô hát, giọng hát của anh thực sự dịu dàng, nghe hay vô cùng.
Hôm nay, anh thực sự cảm thấy bài hát này rất hay.
Làm thế nào có thể viết được lời bài hát hay đến thế?
Chỉ có điều bài hát quá ngắn, rất mau đã kết thúc.
Mọi người trong phòng đều hào hứng vỗ tay, Hạ Văn Trì cùng Lâm Minh Kiều ồn ào hô: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi!”
Khương Tuyết Nhu đỏ mặt, vội vàng trừng mắt nhìn bạn tốt liếc xéo một cái, vì lý gì lại cùng Hạ Văn Trì làm loạn như vậy.
“Lại đây”
Hoắc Anh Tuấn vẫy tay với cô.
Khương Tuyết Nhu ngượng ngùng đi qua, anh đứng lên rồi kéo cô lại gần, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, hôn xuống thật mạnh.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía họ. Cô nóng lòng muốn chui xuống gầm ghế cho đỡ xấu hổ, nhưng nghĩ tới việc anh không còn giận nữa, liền chủ động hôn lại anh.
Có điều, không ngờ anh lại muốn hôn tới mất kiểm soát, đem tất cả tức giận của cô mấy ngày nay dồn hết vào nụ hôn này, chỉ là lúc này xung quanh còn có nhiều người.
- ----------------------