Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Dị tượng
Nội kình Thuần Dương Công chảy trong cơ thể mang đến cảm giác vô cùng ấm áp.
Vốn dĩ sau khi Thuần Dương Công đạt đến viên mãn đỉnh phong, hẳn là không cách nào tiến triển thêm.
Thật thú vị… Môn công pháp này vốn phát triển dựa trên tàn bản Tiên Thiên, nói cách khác, Thuần Dương Công cũng có bản Tiên Thiên đầy đủ và dĩ nhiên là sẽ càng mạnh mẽ hơn.
“Không ngờ lại có được niềm vui ngoài ý muốn, vô tình phá vỡ được bình chướng của Thuần Dương Công”.
Từ trước đến nay chưa từng có võ giả trước khi tu luyện Luyện Dược sư lại đi tu luyện Dẫn Linh thuật.
Mà dù có luyện thì cũng rất khó có ai trùng hợp nắm giữ một công pháp viên mãn.
Thế nên có lẽ không nhiều người biết được bí mật này.
“Ha ha, đúng là thoải mái! Ta còn lo ngươi cảm thấy phiền muộn nên sau khi xong việc đã cố ý đến đây xem thử”.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm mỉm cười bước đến.
“Thiếu môn chủ!”
Lâm Nhất nghiêm mặt, vội vàng chắp tay chào.
“Lúc ở riêng không cần phải chú trọng phép tắc như vậy, đây là hoa gì?”
Bạch Vũ Phàm khá là thoải mái, khí chất trên người hắn ta tỏa sáng như ánh mặt trời lại không mang theo vẻ kiêu căng.
Rất dễ dàng để lại ấn tượng tốt cho người khác.
“Đây là Bạch Tàn Hoa, cực phẩm trong họ hoa tường vi”, Lâm Nhất giải thích.
Cả hai trò chuyện một lúc thì cuối cùng Bạch Vũ Phàm cũng nói ra mục đích của mình: “Chuyện xảy ra ở đại điện tông môn, ngươi chớ để trong lòng. Người khác không biết nhưng ta có thể cảm nhận được khi Hồ Tử Phong đến, ngươi cũng đã chuẩn bị ra tay”.
“Không sao đâu, thiếu môn chủ hiểu là được rồi. Người quan tâm ta thì không cần phải giải thích. Còn người chán ghét ta thì có giải thích cũng không được gì, cuối cùng cũng sẽ tìm cớ mà thôi. Lại nói, so với những thứ mà ta gặp phải lúc trước thì chuyện này thật sự không là gì cả!”
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, trên khuôn mặt điển trai của hắn cũng không có quá nhiều phàn nàn.
Việc này khiến Bạch Vũ Phàm có hơi kinh hãi, cảm thấy rất bất ngờ.
Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến hắn từ một tên Kiếm Nô từng bước đi đến ngày hôm nay.
Và có lẽ chính vì như thế nên trong 3000 đệ tử tông môn, Tô Hàm Nguyệt chỉ để ý duy nhất một người, đó là Lâm Nhất.
“Ta đến là để ban thưởng cho ngươi. Đây là Dưỡng Tâm đan mà lúc trước phụ thân ta đã đồng ý cho ngươi. Còn đây là phần thưởng của tông môn dành cho đệ tử bước vào nội môn, ngươi cũng nên đổi một thanh kiếm rồi!”
Bạch Vũ Phàm mỉm cười đưa cho hắn một thanh kiếm cùng một lọ đan dược.
Lâm Nhất không ngạc nhiên về Dưỡng Tâm đan.
Nhưng thanh kiếm này lại khiến hắn không khỏi cau mày, thầm kinh ngạc.
“Đây là huyền khí!”
Hắn đã từng bảo dưỡng bội kiếm cho rất nhiều đệ tử nội môn nên chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Bạch Vũ Phàm cười nói: “Rút ra thử xem!”
“Không gấp, cám ơn thiếu môn chủ đã ưu ái!”
Bạch Vũ Phàm trầm ngâm nói: “Cũng tốt, vậy ta cáo từ trước! Trong khoảng thời gian này ngươi không nên ra ngoài, nửa tháng sau, tất cả đệ tử nội môn đều phải đến thành Bạch Thủy”.
Lâm Nhất hiểu đó là vì chuyện Tứ tông tranh tài.
Sau khi tiễn Bạch Vũ Phàm đi khỏi, hắn lập tức quan sát huyền binh trong tay.
Vù!
Tia sáng lạnh lóe lên, kiếm đã bị Lâm Nhất rút ra, từng sợi khí lạnh trên thân kiếm tản ra.
Mũi kiếm sắc bén để lộ kiếm quang khiếp người.
Kiếm này vô cùng bén nhọn, lại rất có linh tính và ý vị.
Thiếu môn chủ đối xử với hắn không tệ, đã thay hắn chọn một thanh bảo kiếm.
Răng rắc!
Thế nhưng Lâm Nhất còn chưa tán thưởng xong thì thanh huyền binh kiếm có giá trị liên thành trong tay đã gãy ngay trước mặt hắn.
Huyền binh cũng gãy!
Kiếm khách đều là người yêu kiếm, đương nhiên, Lâm Nhất cũng không ngoại lệ.
Thời điểm thanh huyền khí này đứt rời, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, tim như rỉ máu.
Huyền khí.
Dù là huyền khí hạ phẩm thì cũng có giá trị liên thành.
Trong nước Thiên Thủy thậm chí không thể dùng linh thạch để định giá, bởi vì vốn không mua được.
Huyền khí đều do Huyền sư chế tạo, mà trong nước Thiên Thủy lại không có Huyền sư tồn tại.
Thứ này là do tông môn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê Huyền sư ở bên ngoài chế thành.
Lâm Nhất từng liên tiếp làm gãy ba thanh Thanh Cương kiếm ở Binh Khí các của Tông Vụ đường, không ngờ là hôm nay, huyền binh vào tay hắn cũng không thoát khỏi số mệnh bi thương.
Trước đó có thể nói là trùng hợp, nhưng hiện tại đến huyền binh cũng gãy thì không còn là trùng hợp nữa.
“Vấn đề nằm ở đâu… Chẳng lẽ ta có thể chất đoạn kiếm hay sao?”
Lâm Nhất thầm nghi hoặc, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Lúc trước, nguyên chủ bảo dưỡng linh khí cho người khác cũng không xảy ra việc này.
Sau khi linh hồn hắn xuyên vào mới xảy ra chuyện lạ.
Chẳng lẽ có liên quan đến một loạt kiếm quang phá ngực mà ngày đó ta gặp phải ở Thái Sơn?
Khi nghĩ đến Mãnh Hổ Quyền của bản thân có thể hợp nhất quyền kiếm một cách quái dị, hắn càng cảm thấy kỳ quặc.
Mà thôi, hiện tại tầm mắt còn hạn hẹp, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.
“Chỉ là… vì sao ngươi không gãy?”
Lắc lư một cái, sau đó Lâm Nhất rút ra Táng Hoa kiếm.
Thân kiếm như làn thu thủy, mũi kiếm dễ dàng cắt đứt tóc, Táng Hoa kiếm vốn đã là vật phi phàm.
Tuy nhiên lực sát thương vẫn còn chênh lệch một khoảng so với huyền binh, cần dùng hương hoa để bồi dưỡng.
Nửa đời lục bình xuôi theo nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa. Hồn như bông liễu tàn theo gió, người đi ta ở đã hai thu.
Hắn tùy ý ngâm nga mấy câu thơ về Táng Hoa kiếm lúc trước.
Vù vù!
Lâm Nhất cầm kiếm mà múa, Lưu Phong kiếm pháp viên mãn đỉnh phong trong tay hắn đã sớm thuần thục.
Phút chốc, thân như nước chảy, bay lên hạ xuống, bóng kiếm sáng quắc, gió từ bốn phương bắt đầu nổi lên.
Kiếm thế khổng lồ tràn ra từ trong người Lâm Nhất, dẫn phát đại thế thiên địa.
Kiếm quang mạnh mẽ quyết đoán, vô cùng sắc bén.
Tia sáng lạnh thấu xương khiến người khác cảm giác không rét mà run.
Cả người Lâm Nhất dường như dung nhập vào kiếm quang, nhảy múa theo kiếm quang, thân hắn như nước chảy, thu nạp trăm sông, hội tụ thành đại dương mênh rông rộng lớn.
Mỗi một lần kiếm động dường như Giang Hà đang gầm lên, tiếng kiếm minh gào thét trong thiên địa.
Cơn gió lướt qua không để lại chút dấu vết!
Khi sát chiêu cuối cùng được thi triển, một loạt kiếm quang sáng chói bắn ra, bóng dáng Lâm Nhất đột nhiên biến mất.
Ầm!
Đợi đến khi kiếm quang nổ tung, hắn mới thong thả hiện thân, nguyệt hoa đầy trời, trải khắp thiên địa, tựa như có bông tuyết đang lả tả rơi xuống.
Lâm Nhất tâm huyết dâng trào, tươi cười không dứt.
Xoay người lại đâm ra một kiếm, ánh mắt hắn tập trung vào một điểm trên mũi kiếm. Ngay khi tất cả xung quanh đều trở nên nhạt nhòa, trên mũi kiếm đột nhiên nở ra một đóa tường vi.
Hoa đến từ đâu?
Một tiếng nổ ầm vang, hoa tường vi trên mũi kiếm nổ tung, vô số cánh hoa bay lên không trung.
Thu kiếm vào vỏ, sắc mặt Lâm Nhất đỏ ửng, khí huyết trong cơ thể vẫn còn kích động.
Nhưng hắn đã không còn thở dốc nữa, không còn mệt mỏi, vất vả như lúc ban đầu, sát chiêu này đã có thể thi triển một cách ung dung.
Thịch thịch thịch!
Ngay khi hắn đang cảm thấy vui sướng, nội kình trong cơ thể tiêu hao một lượng lớn thì trái tim đột nhiên nảy lên thật mạnh.
Một dòng nước ấm từ ngực chảy tràn khắp tứ chi bách hài, dịu dàng tẩm bổ cơ thể của hắn, tốc độ tăng trưởng tu vi có thể thấy được bằng mắt thường.
“Đã có chuyện gì?”
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, nhạy cảm cảm giác được dị tượng trong cơ thể.
Vốn dĩ sau khi Thuần Dương Công đạt đến viên mãn đỉnh phong, hẳn là không cách nào tiến triển thêm.
Thật thú vị… Môn công pháp này vốn phát triển dựa trên tàn bản Tiên Thiên, nói cách khác, Thuần Dương Công cũng có bản Tiên Thiên đầy đủ và dĩ nhiên là sẽ càng mạnh mẽ hơn.
“Không ngờ lại có được niềm vui ngoài ý muốn, vô tình phá vỡ được bình chướng của Thuần Dương Công”.
Từ trước đến nay chưa từng có võ giả trước khi tu luyện Luyện Dược sư lại đi tu luyện Dẫn Linh thuật.
Mà dù có luyện thì cũng rất khó có ai trùng hợp nắm giữ một công pháp viên mãn.
Thế nên có lẽ không nhiều người biết được bí mật này.
“Ha ha, đúng là thoải mái! Ta còn lo ngươi cảm thấy phiền muộn nên sau khi xong việc đã cố ý đến đây xem thử”.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm mỉm cười bước đến.
“Thiếu môn chủ!”
Lâm Nhất nghiêm mặt, vội vàng chắp tay chào.
“Lúc ở riêng không cần phải chú trọng phép tắc như vậy, đây là hoa gì?”
Bạch Vũ Phàm khá là thoải mái, khí chất trên người hắn ta tỏa sáng như ánh mặt trời lại không mang theo vẻ kiêu căng.
Rất dễ dàng để lại ấn tượng tốt cho người khác.
“Đây là Bạch Tàn Hoa, cực phẩm trong họ hoa tường vi”, Lâm Nhất giải thích.
Cả hai trò chuyện một lúc thì cuối cùng Bạch Vũ Phàm cũng nói ra mục đích của mình: “Chuyện xảy ra ở đại điện tông môn, ngươi chớ để trong lòng. Người khác không biết nhưng ta có thể cảm nhận được khi Hồ Tử Phong đến, ngươi cũng đã chuẩn bị ra tay”.
“Không sao đâu, thiếu môn chủ hiểu là được rồi. Người quan tâm ta thì không cần phải giải thích. Còn người chán ghét ta thì có giải thích cũng không được gì, cuối cùng cũng sẽ tìm cớ mà thôi. Lại nói, so với những thứ mà ta gặp phải lúc trước thì chuyện này thật sự không là gì cả!”
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, trên khuôn mặt điển trai của hắn cũng không có quá nhiều phàn nàn.
Việc này khiến Bạch Vũ Phàm có hơi kinh hãi, cảm thấy rất bất ngờ.
Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến hắn từ một tên Kiếm Nô từng bước đi đến ngày hôm nay.
Và có lẽ chính vì như thế nên trong 3000 đệ tử tông môn, Tô Hàm Nguyệt chỉ để ý duy nhất một người, đó là Lâm Nhất.
“Ta đến là để ban thưởng cho ngươi. Đây là Dưỡng Tâm đan mà lúc trước phụ thân ta đã đồng ý cho ngươi. Còn đây là phần thưởng của tông môn dành cho đệ tử bước vào nội môn, ngươi cũng nên đổi một thanh kiếm rồi!”
Bạch Vũ Phàm mỉm cười đưa cho hắn một thanh kiếm cùng một lọ đan dược.
Lâm Nhất không ngạc nhiên về Dưỡng Tâm đan.
Nhưng thanh kiếm này lại khiến hắn không khỏi cau mày, thầm kinh ngạc.
“Đây là huyền khí!”
Hắn đã từng bảo dưỡng bội kiếm cho rất nhiều đệ tử nội môn nên chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Bạch Vũ Phàm cười nói: “Rút ra thử xem!”
“Không gấp, cám ơn thiếu môn chủ đã ưu ái!”
Bạch Vũ Phàm trầm ngâm nói: “Cũng tốt, vậy ta cáo từ trước! Trong khoảng thời gian này ngươi không nên ra ngoài, nửa tháng sau, tất cả đệ tử nội môn đều phải đến thành Bạch Thủy”.
Lâm Nhất hiểu đó là vì chuyện Tứ tông tranh tài.
Sau khi tiễn Bạch Vũ Phàm đi khỏi, hắn lập tức quan sát huyền binh trong tay.
Vù!
Tia sáng lạnh lóe lên, kiếm đã bị Lâm Nhất rút ra, từng sợi khí lạnh trên thân kiếm tản ra.
Mũi kiếm sắc bén để lộ kiếm quang khiếp người.
Kiếm này vô cùng bén nhọn, lại rất có linh tính và ý vị.
Thiếu môn chủ đối xử với hắn không tệ, đã thay hắn chọn một thanh bảo kiếm.
Răng rắc!
Thế nhưng Lâm Nhất còn chưa tán thưởng xong thì thanh huyền binh kiếm có giá trị liên thành trong tay đã gãy ngay trước mặt hắn.
Huyền binh cũng gãy!
Kiếm khách đều là người yêu kiếm, đương nhiên, Lâm Nhất cũng không ngoại lệ.
Thời điểm thanh huyền khí này đứt rời, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, tim như rỉ máu.
Huyền khí.
Dù là huyền khí hạ phẩm thì cũng có giá trị liên thành.
Trong nước Thiên Thủy thậm chí không thể dùng linh thạch để định giá, bởi vì vốn không mua được.
Huyền khí đều do Huyền sư chế tạo, mà trong nước Thiên Thủy lại không có Huyền sư tồn tại.
Thứ này là do tông môn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê Huyền sư ở bên ngoài chế thành.
Lâm Nhất từng liên tiếp làm gãy ba thanh Thanh Cương kiếm ở Binh Khí các của Tông Vụ đường, không ngờ là hôm nay, huyền binh vào tay hắn cũng không thoát khỏi số mệnh bi thương.
Trước đó có thể nói là trùng hợp, nhưng hiện tại đến huyền binh cũng gãy thì không còn là trùng hợp nữa.
“Vấn đề nằm ở đâu… Chẳng lẽ ta có thể chất đoạn kiếm hay sao?”
Lâm Nhất thầm nghi hoặc, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Lúc trước, nguyên chủ bảo dưỡng linh khí cho người khác cũng không xảy ra việc này.
Sau khi linh hồn hắn xuyên vào mới xảy ra chuyện lạ.
Chẳng lẽ có liên quan đến một loạt kiếm quang phá ngực mà ngày đó ta gặp phải ở Thái Sơn?
Khi nghĩ đến Mãnh Hổ Quyền của bản thân có thể hợp nhất quyền kiếm một cách quái dị, hắn càng cảm thấy kỳ quặc.
Mà thôi, hiện tại tầm mắt còn hạn hẹp, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.
“Chỉ là… vì sao ngươi không gãy?”
Lắc lư một cái, sau đó Lâm Nhất rút ra Táng Hoa kiếm.
Thân kiếm như làn thu thủy, mũi kiếm dễ dàng cắt đứt tóc, Táng Hoa kiếm vốn đã là vật phi phàm.
Tuy nhiên lực sát thương vẫn còn chênh lệch một khoảng so với huyền binh, cần dùng hương hoa để bồi dưỡng.
Nửa đời lục bình xuôi theo nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa. Hồn như bông liễu tàn theo gió, người đi ta ở đã hai thu.
Hắn tùy ý ngâm nga mấy câu thơ về Táng Hoa kiếm lúc trước.
Vù vù!
Lâm Nhất cầm kiếm mà múa, Lưu Phong kiếm pháp viên mãn đỉnh phong trong tay hắn đã sớm thuần thục.
Phút chốc, thân như nước chảy, bay lên hạ xuống, bóng kiếm sáng quắc, gió từ bốn phương bắt đầu nổi lên.
Kiếm thế khổng lồ tràn ra từ trong người Lâm Nhất, dẫn phát đại thế thiên địa.
Kiếm quang mạnh mẽ quyết đoán, vô cùng sắc bén.
Tia sáng lạnh thấu xương khiến người khác cảm giác không rét mà run.
Cả người Lâm Nhất dường như dung nhập vào kiếm quang, nhảy múa theo kiếm quang, thân hắn như nước chảy, thu nạp trăm sông, hội tụ thành đại dương mênh rông rộng lớn.
Mỗi một lần kiếm động dường như Giang Hà đang gầm lên, tiếng kiếm minh gào thét trong thiên địa.
Cơn gió lướt qua không để lại chút dấu vết!
Khi sát chiêu cuối cùng được thi triển, một loạt kiếm quang sáng chói bắn ra, bóng dáng Lâm Nhất đột nhiên biến mất.
Ầm!
Đợi đến khi kiếm quang nổ tung, hắn mới thong thả hiện thân, nguyệt hoa đầy trời, trải khắp thiên địa, tựa như có bông tuyết đang lả tả rơi xuống.
Lâm Nhất tâm huyết dâng trào, tươi cười không dứt.
Xoay người lại đâm ra một kiếm, ánh mắt hắn tập trung vào một điểm trên mũi kiếm. Ngay khi tất cả xung quanh đều trở nên nhạt nhòa, trên mũi kiếm đột nhiên nở ra một đóa tường vi.
Hoa đến từ đâu?
Một tiếng nổ ầm vang, hoa tường vi trên mũi kiếm nổ tung, vô số cánh hoa bay lên không trung.
Thu kiếm vào vỏ, sắc mặt Lâm Nhất đỏ ửng, khí huyết trong cơ thể vẫn còn kích động.
Nhưng hắn đã không còn thở dốc nữa, không còn mệt mỏi, vất vả như lúc ban đầu, sát chiêu này đã có thể thi triển một cách ung dung.
Thịch thịch thịch!
Ngay khi hắn đang cảm thấy vui sướng, nội kình trong cơ thể tiêu hao một lượng lớn thì trái tim đột nhiên nảy lên thật mạnh.
Một dòng nước ấm từ ngực chảy tràn khắp tứ chi bách hài, dịu dàng tẩm bổ cơ thể của hắn, tốc độ tăng trưởng tu vi có thể thấy được bằng mắt thường.
“Đã có chuyện gì?”
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, nhạy cảm cảm giác được dị tượng trong cơ thể.