• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (5 Viewers)

  • Chương 62 Tao nói là lại đây!

“Chị ơi, em…”, Chu Tranh sắp khóc đến nơi, sau lưng toát hết mồ hôi, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.


Ngay cả chị mình cũng cung kính gọi một tiếng cậu chủ Tô, đã thế còn nói cô Diệp dặn chị ấy đến đón người, vậy người này có lai lịch như nào đây?


Chu Tranh nhớ lại những lời nói cay độc của mình khi ở trên máy bay thì sợ phát khóc, đặc biệt lúc này chị gái bảo hắn bước lại.


Hắn…



Copy từ web VietWriter


“Tao nói là lại đây!”, đôi mắt đẹp của Chu Khánh Di trở nên lạnh lùng, giọng nói càng lạnh như băng.


Chu Tranh không dám không nghe, sắc mặt tái nhợt, cảm giác như đang đi lên pháp trường.


Phải mất một lúc thì hắn mới đi đến trước mặt Chu Khánh Di.


“Tao bảo mày quỳ xuống, mày nghe không hiểu tiếng người à?”, Chu Khánh Di nói từng câu từng chữ mà không chớp mắt, trông vô cùng khủng khiếp.


Lời nói vừa dứt thì đột nhiên cô ta nhấc chân lên.


“Bụp!”, cô ta đá một cái vô cùng tàn nhẫn, đá lên trên đầu gối trái của Chu Tranh.



Đọc tiếp tại VietWriter nhé !


“Rắc, rắc…”, âm thanh rõ rệt, đầu gối của Chu Tranh bị đá gãy.


Âm thanh xương gãy vô cùng chói tai khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh đến run rẩy.


“A…”, Chu Tranh đau đến nỗi suýt ngất đi, hắn kêu thảm thiết như phát điên, sắc mặt dữ tợn, cơ mặt co quắp không còn giống con người nữa. Lúc này mồ hôi hòa chung nước mắt, toàn thân hắn mềm nhũn rồi quỳ sụp xuống đất.


Máu tươi chảy từ đầu gối xuống, có thể nhìn thấy rõ xương gãy đâm xuyên qua da thịt, chỉ nhìn đã biết đó là nỗi đau chết đi sống lại.


Cú đá này quá kinh khủng!


“Xin lỗi cậu chủ Tô ngay, đến khi nào cậu chủ Tô tha thứ cho mới thôi. Nếu không thì tao sẽ lấy mạng mày”, Chu Khánh Di nói mà không hề có ý đùa cợt.


Những người xung quanh nhìn mà không dám thở mạnh. Họ đều sợ chết khiếp!


Một cô gái đẹp như này, không ngờ lại ra tay tàn nhẫn thế! Không ngờ cô ta lại nhẫn tâm ra tay đánh gãy một chân của em trai mình.


Ngay cả Tiêu Nguyệt cũng sợ đến đờ người ra, cô ta theo bản năng ôm chặt miệng mình, sắc mặt thì tái nhợt.


“Đúng là người tàn nhẫn, nhưng cũng là một người thông minh”, Tô Minh nhìn Chu Khánh Di rồi khen ngợi.


Đừng thấy cú đá này của Chu Khánh Di khiến người khác phát khiếp, nhưng chí ít có thể cứu được tính mạng của em trai cô ta. Vì vậy Tô Minh không định tiếp tục truy cứu nữa.


Bởi vì Chu Khánh Di đã nể mặt anh thì tất nhiên anh cũng sẽ nể mặt cô ta.


Ngoài ra, bắt đầu từ hôm nay, đừng nói là dây vào mình, mà ngay cả khi nghe thấy tên mình thì chắc Chu Tranh cũng sợ vãi ra quần rồi, như thế là đủ!


“Cậu chủ Tô! Tôi… Tôi… Xin lỗi, mong anh tha lỗi cho tôi”, Chu Tranh nằm liệt trên đất nói lời xin lỗi.


Lúc này hắn đau đến mức chết đi sống lại. Mặc dù lúc nói lời xin lỗi giọng hắn đã khàn khàn rồi nhưng hắn vẫn phải nói.


Hắn là kẻ ăn chơi trác táng chứ không phải kẻ ngốc.


Từ cái tát và cú đá chân của chị gái thì đủ thấy chị gái hắn kiêng kị với Tô Minh đến nỗi nào.


Nếu như mình không xin lỗi thì khéo sẽ bị đánh chết mất. Giờ đây hắn không dám tưởng tượng ra Tô Minh có thân phận như nào?


“Anh có người chị tốt đấy, sau này đừng có dây vào tôi nữa”, Tô Minh quét nhìn Chu Tranh một cái, sau đó nhìn Chu Khánh Di, nói: “Chúng ta đi thôi!”


“Cảm ơn anh!”, Chu Khánh Di kích động nói. Hôm nay kể cả Tô Minh muốn lấy mạng của Chu Tranh thì cô ta vẫn phải chịu. Nếu như Tô Minh không truy cứu thì cô ta rất cảm kích.


“Tiêu Nguyệt! Cô về thành phố Dương Giang đi!”, Tô Minh lại nhìn Tiêu Nguyệt, nói.


Tiêu Nguyệt cắn chặt môi, cảm giác như muốn khóc, đôi mắt đẹp đỏ ửng lên.


“Em…”.


“Về đi!”, trong giọng nói của Tô Minh mang theo vẻ trách cứ.





Với cả cậu chủ Tô này còn trẻ tuổi, còn trẻ hơn mình mấy tuổi, cùng lắm cũng chỉ 21, 22 tuổi thôi. Trẻ như vậy thì có thể làm giáo tôn không?


Sự nghi ngờ của cô ta không phải không có lý do. Trong Đế Thành cũng có tám gia tộc lớn có cùng tầng lớp như nhà họ Diệp và họ cũng đều có viện võ đạo của riêng mình.


Trong đó có mấy gia tộc mời giáo tôn của mình và họ đều là người trung niên, thậm chí là người già nữa.


Mặc dù nhiều lúc thực lực của tu giả võ đạo không thể lấy tuổi tác ra để so sánh nhưng nói chung thì thời gian tu luyện càng dài thì thực lực càng mạnh, chẳng phải thế sao?


Tất nhiên, Chu Khánh Di cũng chỉ giữ những tò mò và hoài nghi này trong lòng chứ không dám nói ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom