• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (7 Viewers)

  • Chương 2917-2920

“Khụ khụ…Còn gì nữa?”, Tô Minh không nói nên lời, trên trán nổi đầy vạch đen, mẹ thật không đáng tin cậy, thèm cháu trai lớn, cháu gái đến vậy sao? Người già hầu hết đều như vậy phải không?



“Còn có, chị Vô Tình…chị Vô Tình…”, Diệp Mộ Cẩn nói tiếp, nhưng nói xong lại có chút do dự.




“Nói! Vô Tình làm sao?”, Tô Minh nhíu mày.



“Chị Vô Tình, hình như là song sinh thần hồn”, Diệp Mộ Cẩn cắn đôi môi đỏ mọng, cuối cùng vẫn nói ra.




“Song sinh thần hồn?”, Tô Minh có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không phải là đặc biệt khiếp sợ, dù sao thì trong thế giới võ đạo, chuyện gì cũng có thể xảy ra, những chuyện như sống lại, luân hồi chuyển thế cũng xảy ra như cơm bữa, song sinh thần hồn cũng không phải là điều gì ngoài ý muốn.



“Đúng vậy, song sinh thần hồn, mà thần hồn kia của chị ấy dường như càng khó lường hơn, sau khi thần hồn đó thức tỉnh, thực lực của chị Vô Tình tăng cao, vô cùng khủng bố, cho dù là em cũng kém xa chị Vô Tình. Thần hồn thứ hai của chị Vô Tình cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa, cũng chưa từng gặp anh Tô lần nào, cũng không có tình cảm gì với anh, cho nên, có chút…có chút…”, Diệp Mộ Cẩn nói đến đây thì tạm dừng.



“Có chút coi thường anh phải không?”, Tô Minh không hề cảm thấy ngoài ý muốn, thời điểm anh rời khỏi Chiến Uyên, mặc dù lúc ấy, thực lực của anh đã cao đến tận trời, nhưng đó cũng chỉ là trình độ của nền văn minh cấp hai, như vậy, dựa theo lời Mộ Cẩn nói, thần hồn thứ hai của Vô Tình có lai lịch rất lớn, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Mộ Cẩn, người đã đạt đến trình độ của nền văn minh cấp sáu, vậy người kia ít nhất phải có trình độ của nền văn minh cấp bảy, thậm chí là nền văn minh cấp tám hay mạnh hơn nữa là nền văn minh cấp chín, thần hồn kia của cô ấy coi thường anh cũng là điều dễ hiểu.



“Đúng vậy, thần hồn kia của chị Vô Tình cực kỳ cao ngạo, nhưng mà bản chất cũng tốt lắm, thần hồn kia còn chỉ dẫn cho em vài vấn đề mà em gặp phải trong võ đạo, chỉ là tính cách lạnh như băng, lại vô cùng kiêu ngạo, mỗi ngày đều tẩy não chị Vô Tính, muốn khiến cho chị Vô Tình rời khỏi anh, nói anh Tô không xứng với chị Vô Tình, vân vân…”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ đi.



“Thế Vô Tình chân chính thì sao? Cô ấy nghe lời thần hồn kia sao? Hay là…”, Tô Minh hỏi, vấn đề này vô cùng quan trọng, dù sao thì thần hồn kia cũng chưa từng tiếp xúc với anh bao giờ, cho dù thần hồn đó có thái độ như thế nào với anh, anh cũng không quan tâm, nhưng mà Vô Tình chân chính, chính là người mà Tô Minh vô cùng quen thuộc kia, nếu như cô ấy cũng thay lòng đổi dạ, anh tuyệt đối sẽ không chút do dự mà trở thành người qua đường với Đạm Đài Vô Tình, bản thân Tô Minh không có ý định mặt nóng dán mông lạnh, tính cách này của anh, từ trước đến nay vẫn luôn là như thế.



“Không có, chị Vô Tình vẫn luôn nhớ mong anh Tô, mỗi lần chị Vô Niệm nói xấu anh Tô, chị Vô Tình đều vô cùng tức giận, thậm chí, lúc mới đầu, vì anh Tô mà chị Vô Tình từng muốn bóp chết thần hồn chị Vô Niệm, nhưng mà chị Vô Niệm rất mạnh nên không thành công”.



“Hơn nữa, sau này, có một lần chị Vô Tình gặp phải nguy hiểm, là chị Vô Niệm xuất hiện nắm trong tay toàn cuộc, xem như là cứu mạng chị Vô Tình, lúc ấy, thái độ của chị Vô Tình đối với chị Vô Niệm mới tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, về vấn đề liên quan đến anh Tô, chị Vô Tình một bước cũng không chịu nhượng bộ”.



“Cũng là vì anh Tô nên cuối cùng chị Vô Tình mới quyết định rời khỏi Chiến Uyên, đi vào hư không vô tận để tìm kiếm cơ hội, ý muốn tìm được phương pháp làm cho thần hồn Vô Niệm kia thoát khỏi cơ thể mình, nhưng mà, đến nay đều không có tin tức gì, không biết bây giờ chị Vô Tình và chị Vô Niệm thế nào rồi?”







Diệp Mộ Cẩn có chút lo lắng.



Tô Minh gật đầu, ghi nhớ vào đáy lòng.



Đây là người phụ nữ của anh!



Mỗi người ai cũng không chịu thua kém, thậm chí là vĩ đại.


Cho nên, mỗi người đều có thể bùng nổ bản lĩnh của mình, vạn năm trước, Đạm Đài Vô Tình có thiên phú võ đạo cực kỳ tốt, sớm hay muộn cũng sẽ tiếp tục phi thăng, đây vốn là điều dĩ nhiên.
Hy vọng có thể sớm ngày được gặp lại cô ấy.



“Những người khác thì sao?”, Tô Minh lại hỏi.



“Còn có chị Dung Băng, mấy năm nay, tốc độ tiến bộ trên con đường của chị Dung Băng cũng cực kỳ đáng sợ, cũng không thua kém em bao nhiêu, khoảng chừng ba nghìn năm trước, chị Dung Băng đã đi đến một văn minh chết có khoảng cách rất xa Chiến Uyên để rèn luyện”.




“Sau đó, trong văn minh chết đó, chị Dung Băng chiếm được một cái truyền thừa võ đại, sau khi có được truyền thừa, chị Dung Băng lại trở về Chiến Uyên, tốc độ tiến bộ võ đạo cực kỳ đáng sợ, tiến triển cực nhanh”.



“Nhưng mà, có lẽ vì tốc độ tu luyện quá nhanh, nên căn cơ có chút không ổn, hay có lẽ, truyền thừa kia có vấn đề gì đó, khoảng một nghìn hai trăm năm trước, chị Dung Băng tẩu hỏa nhập ma, suýt chút nữa đã bỏ mạng”.



“Cũng may, cuối cùng chị Vô Niệm ra tay, trợ giúp chị Dung Băng trấn áp tâm ma, chị Dung Băng mới bảo vệ được tính mạng, sau đó, hao phí khoảng tầm trăm năm, vết thương của chị Dung Băng mới khôi phục lại”.



“Sau khi vết thương khôi phục, chị Dung Băng nói, chị ấy phải đi đến một nơi xa xôi khác để tìm kiếm một nửa truyền thừa còn lại, thì ra cái truyền thừa mà chị ấy tìm được không đầy đủ”.




“Chị Dung Băng không muốn nói một nửa truyền thừa khác ở nơi nào, dường như đó là một nơi vô cùng xa xôi, cũng vô cùng nguy hiểm, có lẽ chị Dung Băng sợ hãi không dám nói ra, sợ rằng sau này, chúng em hay anh Tô sẽ đi tìm chị ấy mà gặp phải nguy hiểm.”



“Hơn nữa, trước khi chị Dung Băng rời khỏi Chiến Uyên, chị ấy còn tự mình nhờ chị Vô Niệm dùng đại thần thông xoá hết đi những dấu vết của chị ấy trong thời gian sinh hoạt ở nhà họ Tô ở Chiến Uyên này, dường như là sợ hãi một ngày nào đó, nhà họ Tô Chiến Uyên sẽ vì chị ấy mà dẫn đến tai hoạ ngập đầu”.







Diệp Mộ Cẩn tiếp tục nói, trong âm thanh tràn đầy sự lo lắng.



Chị Dung Băng trong miệng cô ta chính là Ngư Dung Băng.



Tô Minh trầm mặc.



Anh cũng có chút lo lắng.



Âm thầm ghi nhớ vào đáy lòng.



Xem ra, sau này, anh phải làm rất nhiều chuyện.



Đạm Đài Vô Tình, phải tìm được.



Ngư Dung Băng, cũng phải tìm được.







Mấy cô nhóc này thật không ngoan, có vấn đề chỉ muốn tự gánh vác?



Không tin tưởng người đàn ông của mình thế sao?



Người đàn ông của các cô rất trâu bò đấy.



Đúng lúc này.



"Mở!", giọng nói hăng hái của Diễm Huyền Kình vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Tô Minh.



"Còn chuyện gì khác không?", Tô Minh hỏi Diệp Mộ Cẩn.



"Không, không còn chuyện đặc biệt gì khác xảy ra nữa", Diệp Mộ Cẩn nói.



Tô Minh nhẹ nhàng thở phào, cũng may chỉ có Vô Tình và Dung Băng xảy ra chút chuyện, những người khác đều ổn. Nếu mỗi người đều có chút chuyện thì chẳng phải mình sẽ càng bận rộn?
"Đừng nên suy nghĩ nhiều, chúng ta đi vào kho báu vật trước đã, giải quyết từng việc một sau", Tô Minh nói.



"Theo sát lão phu, kho báu vật này có vẻ như có cơ quan", sau khi cửa bảo các mở ra, đầu tiên là một con đường hẹp dài không nhìn thấy điểm cuối, cũng không có ánh sáng.




Diễm Huyền Kình đi đằng trước.



Diệp Mộ Cẩn và Mạc Thanh Nhạn một trái một phải khoác tay Tô Minh, đi theo phía sau.



Trong hoàn cảnh tối tăm, Diệp Mộ Cẩn và Mạc Thanh Nhạn dường như khá căng thẳng, dán rất sát vào Tô Minh.




Đột nhiên.



Thân thể mềm mại của Diệp Mộ Cẩn run lên, rồi lập tức ngừng lại.



"Sao vậy?", Tô Minh ân cần hỏi.



Diễm Huyền Kình đi trước mặt cũng dừng lại, quay đầu, nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn: "Cô nhóc Diệp, sao thế?"



"Bên trong có... có đồ vật em vẫn luôn tìm kiếm!", trong vẻ nghiêm túc của Diệp Mộ Cẩn mang theo một chút hưng phấn, nói: "Em ngửi thấy khí tức của Tổ Nguyên Ly Hỏa xen lẫn với khí tức của tinh huyết Cửu Vĩ Tổ Hoàng".



"Ồ?", Tô Minh hơi kinh ngạc, càng nhiều là vui mừng: "Không sai".



Diễm Huyền Kình cũng hưng phấn, ông ta sợ trong kho báu vật không có gì có thể được Diệp Mộ Cẩn chọn trúng, có đồ chọn trúng là tốt, quà ra mắt xem như có mặt mày rồi.



Đúng lúc này.



"Ồ, chủ nhân, người may mắn thật", một giọng nói chợt xuất hiện trong đầu Tô Minh, là giọng của Huyền Võ Tiên Quy. Giờ Huyền Võ Tiên Quy đã trở thành thú nuôi chủ tớ của Tô Minh, cho nên, dù thể tích của Huyền Võ Tiên Quy vô cùng khổng lồ nhưng cũng có thể thu nhỏ rất nhiều lần, cuối cùng nó thu nhỏ lại như một cọng lông, dễ dàng được Tô Minh thu vào nội không gian trên cánh tay. Đúng vậy, Tô Minh tự khai phá một nội không gian trên cánh tay của mình, cỡ một nội thế giới nhỏ. Trước mắt, với thực lực của Tô Minh, muốn khai phá một nội thế giới không quá khó, nhưng chỉ có thể tạo ra cỡ rất nhỏ, đương nhiên, để chứa đựng Huyền Võ Tiên Quy thì hoàn toàn đủ. Sau khi tiến vào nội không gian cỡ nhỏ trên cánh tay Tô Minh, Huyền Võ Tiên Quy vẫn luôn đắm chìm trong tu luyện. Cũng chẳng có biện pháp nào, chủ nhân Tô Minh đưa cho nó một số lượng sinh mệnh lực vô cùng phát rồ rất lớn, mỗi lần nó có thể không hề kiêng dè hấp thu.



"Nói như thế nào?", Tô Minh bình tĩnh giao tiếp với Huyền Võ Tiên Quy.



"Chủ nhân, người hẳn là nghiêng nhiều hơn về thể tu đúng không?", Huyền Võ Tiên Quy hỏi.



"Không sai".



Bản thân anh bởi vì trên người mang kho tàng huyết mạch nên dẫn đến cường độ thân thể và lực lượng thuần túy rất kinh khủng, cộng với dành riêng mười ngàn năm để luyện thể tại Kiếp tông, có thể tưởng được thể tu của anh mạnh thế nào. Phải biết, Tô Minh mới chỉ tu luyện tổng cộng mười ngàn lẻ mấy chục năm mà thôi!



Đương nhiên anh nghiêng nhiều hơn về thể tu.



"Trong bảo khố này lộ ra một khí tức mờ nhạt, nếu như tôi không cảm nhận sai thì đó là một loại chí bảo luyện thể, một tồn tại xếp hạng trong ba vị trí đầu trên "Tài liệu luyện thể quý giá trên các thế giới”. Sau khi chủ nhân lấy được, thể tu đại khái có thể có bước nhảy vọt", Huyền Võ Tiên Quy có phần hưng phấn và tranh công nói. Nhưng vừa mới nói xong, cảm xúc của nó đột ngột có dao động càng lớn: "Ồ, không hề cảm nhận sai lầm ư? Khí tức của nó vẫn còn?"



"Nói rõ ra", Tô Minh hừ lạnh, cực kỳ không thích kiểu nói chuyện vòng vo nửa vời này của Huyền Võ Tiên Quy, làm cho lòng người ta như bị mèo cào.


"Là Tinh Thần Kim", Huyền Võ Tiên Quy vội vàng nói: "Một loại kim loại thể lỏng cực kì hiếm thấy, trong truyền thuyết, chỉ có tinh hạch bên trong những ngôi sao mới có thể lấy ra một chút xíu. Mặc dù Tinh Thần Kim ở trạng thái lỏng nhưng một khi nó dung nhập vào trong da thịt và xương cốt, nó có thể giúp đề cao sức mạnh, độ cứng, tính bền dẻo của máu thịt và xương cốt lên vài lần, thậm chí càng nhiều.
1642569326229.png

Tô Minh yên lặng khẽ gật đầu.



Tinh Thần Kim ư? Dựa theo miêu tả của Huyền Võ Tiên Quy, nó tuyệt đối là đồ tốt.




Chỉ là anh không khỏi suy nghĩ đến một vấn đề, bảo các này của Chúng Sinh các có phần không bình thường!



Chúng Sinh các chỉ là một nền văn minh cấp bảy bình thường, thậm chí trong các nền văn minh cấp bảy còn xem như yếu. Huống hồ, theo cách nói của sư tôn, bởi vì mấy tỉ năm trước Chúng Sinh các đã từng chuyển tất cả ra khỏi bí cảnh, coi như thiệt hại tức thì phần lớn nội tình, vậy mà bên trong bảo các này vẫn còn loại bảo bối có cấp bậc cao như tinh huyết của Cửu Vĩ Tổ Hoàng và Tinh Thần Kim?



Không bình thường!



"Kỳ quái, bảo các này còn sâu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của lão phu", đằng trước, Diễm Huyền Kình cũng lẩm bẩm: "Thật là bảo các của Chúng Sinh các? Cứ có cảm giác không quá giống với trí nhớ của lão phu", nói xong, Diễm Huyền Kình quay lại dặn dò Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn, Mạc Thanh Nhạn phía sau: "Mọi người cẩn thận một chút".




Sau đó, tốc độ của mấy người đều chậm rãi hơn.



Cảnh giác hơn rất rất nhiều.



Nhưng đi đến tận cuối của con đường này cũng không hề có bất kỳ chuyện nguy hiểm gì xảy ra.



Đi tới tận cùng con đường, kể cả Diễm Huyền Kình, toàn bộ bốn người đều sững sờ đứng yên!



Trước mắt là một cái cây.



Một cái cây lóe lên ánh sáng.



Cây rất lớn, cành lá um tùm.



Nhìn kỹ, trên cây có những quả cầu trông như trái cây rải rác khắp nơi, những quả cầu kia nhìn giống như bong bóng, lúc sáng lúc tối.



Mà bên trong những quả cầu kia là từng món bảo bối.



"Gặp quỷ, cây mọc ra bảo bối?", Diễm Huyền Kình thì thào: "Nơi này thật là bảo các của Chúng Sinh các? Không phải chứ!"







Tô Minh im lặng tìm kiếm, rất nhanh, anh đã tìm thấy hai trong số những cái bong bóng nước ở phía sau cái cây cổ thụ kia, ở bên trong một trong hai cái bong bóng nước kia chứa một giọt máu tươi màu đỏ tía, màu máu tươi xinh đẹp và hấp dẫn, tỏa ra một vầng hào quang thần bí, sâu thăm thẳm, dập dờn, đó chính là tinh huyết của Cửu Vĩ Tổ Hoàng, chính là máu tươi đã được tinh luyện, giống như Tô Minh, mặc dù khắp cả thân thể đều chứa đầy máu tươi nhưng nếu đem ra tinh luyện thì cũng chỉ được khoảng mười giọt mà thôi, cho nên mỗi giọt tinh huyết có sức mạnh rất đáng sợ, ví dụ như của Cửu Vĩ Tổ Hoàng, dù chỉ là một giọt tinh huyết cũng đủ để một tu giả võ đạo lột xác hoàn toàn.



"Anh Tô, máu trên khắp cơ thể em hình như đang sôi trào, cảm nhận được sự tồn tại của tinh huyết Cửu Vĩ Tổ Hoàng", Diệp Mộ Cẩn ở bên cạnh nói nhỏ.



"Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ lấy được nó".



Tô Minh nhanh chóng đếm số lượng bong bóng nước.



Trên cây có tổng cộng bảy cái bong bóng nước, đúng vậy, chỉ có bảy cái mà thôi.



"Một cái mầm cây, một chiếc áo giáp, một giọt tinh huyết của Cửu Vĩ Tổ Hoàng, một khối Tinh Thần Kim, một quyển bí quyết võ đạo, một thanh kiếm, một chiếc gương", Diễm Huyền Kình mở miệng nói: "Thật là kỳ lạ! Ta nhớ rõ ràng trong Bảo các của Chúng Sinh các, ngoại trừ tiên nguyên mạch chiếm số lượng nhiều nhất thì còn có vô số thần thông võ đạo, các loại bí quyết, binh khí cũng có hơn mười nghìn chiếc, chắc chắn là có pháp bảo chất đầy cả phòng, nhưng sao bây giờ lại thành ra thế này..."
"Sư tôn, dù thế nào chăng nữa thì đây cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất thì bảy món pháp bảo này nhất định có giá trị hơn nhiều so với cả một căn phòng chất đầy pháp bảo ở Chúng Sinh các trong ký ức của sư tôn", Tô Minh cười nói.



Đây chính là cái gọi là pháp bảo quý vì chất lượng chứ không quý vì số lượng.




Chưa bàn đến những thứ khác, chỉ nói riêng giá trị của một giọt tinh huyết của Cửu Vĩ Tổ Hoàng đã sánh ngang với của cải mà một nền văn minh cấp bảy tích góp cả vài tỷ năm.



Càng không bàn tới những thứ khác.



"Như vậy thì đúng là kỳ lạ thật, lão phu có chút lo lắng, chúng ta giữ những thứ pháp bảo này, liệu có thể dẫn tai họa tới hay không đây?", Diễm Huyền Kình thở dài, nguyên nhân chính là do rõ ràng Chúng Sinh các không có tư cách giành được bảy món pháp bảo đang ở trước mắt này, ông ta thực sự đứng ngồi không yên.




Có phải là bọn họ đã động đến kho báu của một người mạnh hơn hay là một thế lực mạnh hơn chăng.



Liệu sau này bọn họ có bị trả thù hay bị đuổi giết đến chết hay không?



"Ý của sư tôn là không nên động đến những món pháp bảo này ư?", Tô Minh nhịn không được mà trêu ông ta.



"Sao có thể như vậy được? Gặp được bảy món chí bảo như này, nếu không lấy thì chắc lão phu sẽ buồn rầu cả đời mất, còn không bằng cứ để ta chết đi", Diễm Huyền Kình giậm chân.



"Sư tôn, anh hùng ắt nhìn nhận sự việc giống nhau, đồ nhi cũng cho rằng nên làm như vậy", Tô Minh mỉm cười.



Ngay cả Diệp Mộ Cẩn và Mạc Thanh Nhạn đều đã thoải mái hơn rất nhiều.



"Con đường võ đạo vốn chính là đi ngược lại với ý trời, giành giật hết tất cả những số mệnh mà ta có thể giành được, nắm lấy tất cả những cơ hội mà ta có thể nắm lấy, tận lực làm cho thực lực của chúng ta tăng thêm, như vậy mới có thể bước lên đỉnh cao của võ đạo, nếu ông trời cho mà không lấy thì trái lại sẽ phải chịu tổn thất!", Tô Minh nói một cách hùng hồn và mạnh mẽ: "Sư tôn, Thanh Nhạn, Mộ Cẩn, mọi người chờ ở đây đi, con sẽ đi lấy bảy món pháp bảo đó".



Dù sao thì anh cũng có thực lực mạnh nhất và cũng có nhiều thủ đoạn nhất.



Ở những lúc còn chưa xác định rõ tình huống như thế này thì để anh ra tay là hợp lý nhất.



"Con cẩn thận một chút", Diễm Huyền Kình nói: "Nếu phát hiện ra chỗ nào không đúng thì trước hết, cứ lui lại đã, tính mạng mới là thứ quan trọng nhất".



Ngay sau đó.



Thân hình của Tô Minh vừa di động liền hóa thành một vệt sáng bay tới cây cổ thụ to lớn và kỳ lạ kia.



Trông có vẻ như Tô Minh trực tiếp đánh tới một cách lỗ mãng.



Nhưng trên thực tế thì giờ phút này, anh đã dùng hai lớp phòng vệ là thuật Sinh Mạng Lưu Phóng và tấm chắn tiên nguyên, ngoài ra, còn có khoảng hơn một trăm loại thần thông được sử dụng để tạo nên vòng phòng ngự ở bên ngoài, hơn nữa, bia Huyền Diệu cũng đã trong tư thế sẵn sàng, có thể sử dụng bất kỳ lúc nào, ngay cả kiếm tâm và Ma La Kiếm cũng đã chuẩn bị tốt.



Có thể nói là anh đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp xấu nhất.



Nhưng mà.



Điều kỳ lạ là mãi đến sau khi thân thể của Tô Minh chuyển động một vòng, tháo hết bảy cái bong bóng nước kia xuống xong, về tới vị trí của ba người Diễm Huyền Kình, Diệp Mộ Cẩn và Mạc Thanh Nhạn, từ đầu đến cuối, anh không hề gặp phải nguy hiểm hay bị bất kỳ thứ gì tấn công cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom