Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2911-2916
Người trung niên khoác áo bào trắng lại hít ngược một ngụm khí lạnh, không lẽ Tô Minh muốn diệt sạch nhà họ Ô sao?
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ lại, anh thấy chuyện đó có vẻ bình thường, dù sao, nếu như đây cũng chỉ là ân oán cá nhân giữa Ô Lâm Lâm và Diệp Mộ Cẩn, Diệp Mộ Cẩn bị truy sát thê thảm tới mức nào thì chắc Tô Minh cũng chỉ có thể giết chết một mình Ô Lâm Lâm, nhưng nhà họ Ô lại muốn tìm chết, cả gia tộc cùng truy sát Diệp Mộ Cẩn như thế, còn cử cả tàu chiến con thoi tới nữa thì Tô Minh muốn diệt cả nhà họ Ô, âu cũng có thể hiểu, do nhà họ Ô tự làm tự chịu.
Thế nhưng, lại cần tọa độ? Là vì muốn đến nhà họ Ô sao?
Vậy thì để Ô Lâm Lâm dẫn đường là được mà nhỉ?
Tại sao lại cần tọa độ chứ?
Thấy Ô Lâm Lâm không lên tiếng, ánh mắt của Tô Minh lại thêm phần sắc bén: “Nói chuyện!”
“Tôi... tôi... tôi nói cho anh thì anh có thể tha mạng cho tôi không?”, cuối cùng Ô Lâm Lâm cũng định thần lại, trong ánh mắt của cô ta tràn đầy sự khẩn cầu và sợ hãi, cả người cô ta run lên bần bật.
“Không thể!”, Tô Minh lắc đầu: “Nếu cô không nói thì tôi sẽ sưu hồn”.
“Đừng mà, tôi sẽ nói!”, Ô Lâm Lâm trợn to mắt, sưu hồn sao? cô ta từng nghe về sưu hồn, là một phương pháp trong truyền thuyết, nhưng, có thể chắc chắn rằng, ai bị sưu hồn thì sống không bằng chết.
Ô Lâm Lâm run rẩy, nói ra một tọa độ trong không gian hư không.
“Tốt lắm!”, Tô Minh gật đầu.
Sau đó, anh thản nhiên xua tay về phía thực không trước mặt.
Trong chớp mắt, thực không trước mặt giống như bị xóa đi.
Trước mắt anh, một hư không vô tận hiện lên rõ ràng.
Còn Tô Minh, người đàn ông trung niên mặc áo trắng, Diệp Mộ Cẩn và Ô Lâm Lâm đang đứng ngay trước đó.
Tiếp theo, Tô Minh xác định phương hướng và vị trí của tọa độ không gian hư không.
Đây là một chuyện cực kỳ nhỏ nhặt.
Nhưng chỉ cần khác biệt một chút, thì chính là một trời một vực.
Tô Minh nhanh chóng xác định được tọa độ.
“Chẳng lẽ, cậu ấy muốn làm từ xa? Chôn vùi nền văn minh của nhà họ Ô kia từ xa sao?”, người đàn ông trung niên mặc áo trắng hít sâu một hơi, đột nhiên nhìn về phía Tô Minh.
Nhưng Tô Minh lại hỏi Ô Lâm Lâm: “Nền văn minh của nhà họ Ô, ngoại trừ nhà họ Ô ra, còn có thế lực nào khác không?”
Mặc dù Tô Minh dùng thủ đoạn độc ác.
Nhưng anh không muốn lạm sát người vô tội.
Nếu như nền văn minh của nhà họ Ô còn có thế lực khác, còn có những người vô tội khác thì suy nghĩ chôn vùi nền văn minh của nhà họ Ô từ xa sẽ bị anh đè nén lại, sử dụng một cách khác.
Ô Lâm Lâm im lặng không lên tiếng.
“Nói!”. Giọng nói của Tô Minh có chút lạnh lùng, khiến cho Ô Lâm Lâm bị dọa sợ đến mức không cầm được, Ô Lâm Lâm nghẹn ngào, nặng nề gật đầu: “Đúng, đúng thế…”
“Thế thì tốt rồi”, Tô Minh hài lòng.
Sau đó, trên tay của Tô Minh xuất hiện một thanh kiếm.
Ma La!
Ma La đã lâu không được dùng tới.
Từ một chiếc vòng tay hóa thành một thanh kiếm.
Tô Minh cầm Ma La trong tay.
Anh có chút ngạc nhiên, vì trước đây, khi cầm Ma La trong tay, mặc dù có thể cảm nhận được sức mạnh của Ma La, nhưng anh cũng có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng và bài xích của Ma La, đơn giản thì trước đây, anh sử dụng Ma La rất phí sức.
Nhưng nếu là bây giờ thì đầu tiên, có hồn Xương Kiếm đang cắm rễ trong kiếm Ma La, mà hồn Xương Kiếm lại là kiếm hồn của anh, dần dần, kiếm Ma La được đồng hóa có quan hệ càng mật thiết với bản thân anh.
Thứ hai, có lẽ là vì sức mạnh tăng vọt khiến kiếm Ma La công nhận và tương thích với anh hơn.
Dù sao thì, lúc này khi Tô Minh cầm Ma La trong tay, lại cảm thấy tự tin một cách khó hiểu. Dường như, nếu muốn chém nát toàn bộ khoảng không vô tận thì anh vẫn có thể làm được.
“Xoẹt!”, giây tiếp theo, Tô Minh thúc đẩy kiếm nguyên, thanh kiếm bật ra.
Một nhát kiếm này đã dùng hết lên kiếm nguyên Thiên Vẫn.
Hơn nữa, anh còn dùng Thiên Vẫn kiếm pháp ở mức độ cao nhất. Nhắc đến Thiên Vẫn kiếm pháp, ở giai đoạn hiện giờ, anh đã có thể tự mình cải thiện Thiên Vẫn kiếm pháp, để cho Thiên Vẫn kiếm pháp mạnh hơn.
Một đạo kiếm mang khiến mọi người bị hút hồn uy nghiêm bật ra từ Ma La Kiếm.
Nó hóa thành một tia sáng, trong phút chốc biến mất về phía khoảng không.
Rất nhanh!
Cực kỳ nhanh!
Còn nhanh hơn cả sao băng!
Người đàn ông trung niên mặc áo trắng cảm thấy da đầu mình như run lên.
Ông ta chắc chắn, dù bản thân và cả Cực Kiếm các ở cùng một chỗ cũng không thể đỡ được một kiếm này!
Thanh kiếm này quá mạnh.
Kiếm nguyên đặc thù ở tám giai đoạn trước, thêm cả thần kiếm cuồn cuộn sức mạnh mà không ai lường nổi, đúng là khiến cho người khác phát rồ.
Thế nhưng, Tô Minh thật sự có thể giết sạch cả một nền văn minh từ xa ở khoảng cách hàng trăm triệu mét với một kiếm này sao?
Người đàn ông trung niên mặc áo trắng cảm thấy hơi bối rồi, dù sao thì, ông ấy cũng chưa từng nghe thấy chuyện như vậy.
Chuyện này, có lẽ là một chuyện hoang đường rồi.
Có thể làm được sao?
Người đàn ông trung niên mặc áo trắng cảm thấy rất mong chờ.
Còn Tô Minh, sau khi tung ra một nhát kiếm, kiếm Ma La lại hóa thành vòng tay, quay trở lại cổ tay của anh.
Không một ai lên tiếng, cũng không ai thúc giục.
Còn về phía Ô Lâm Lâm, mỗi giây đều như giày vò khiến cô ta cảm thấy sống không bằng chết.
Khoảng một nén hương sau.
Đột nhiên…
Cả cơ thể Ô Lâm Lâm run lên.
“Có chú đưa tin gửi cho cô sao? Kết nối đi!”, Tô Minh quay đầu, nhìn về phía Ô Lâm Lâm.
“Vâng... vâng...”. Ô Lâm Lâm run rẩy nói, cô ta lấy ra một chú đưa tin đang bị thiêu đốt từ trong nhẫn Không Gian ra, khẽ dùng ý niệm một chút là chú đưa tin đã bắt đầu phát ra âm thanh.
“Lâm Lâm, con đang ở đâu? Đừng quay lại! Đáng chết... đáng... đáng chết, Trắc tinh sư của nhà chúng ta quan sát và suy diễn được có một đạo kiếm mang từ... từ hư không vô biên đang tiến gần tới nhà họ Ô chúng ta, chắc chắn tia kiếm mang đó là do Vô Thượng thần ma muốn trừng phạt nhà họ Ô! Nhà họ Ô... sắp bị tiêu diệt rồi. Bây giờ con đang ở đâu? Mau trốn đi! Từ nay về sau, mai danh ẩn tích, đừng nghĩ đến việc báo…”.
Giọng nói đó, tràn ngập sự kinh hoàng.
Cứ như thể là sự kinh hoàng và sợ hãi của một người bình thường bị kéo xuống 18 tầng địa ngục vậy.
Giọng nói đó mang theo sự tuyệt vọng đến cực hạn.
Còn chưa nói hết câu “Đừng có nghĩ đến chuyện báo thù”, chỉ mới nói đến chữ “báo” thì im bặt!
Liền nghe được tiếng của một trận chôn vùi vô biên vang lên.
Tiếp đó, lại yên tĩnh như cũ.
Ô Lâm Lâm đầu óc trống không, hai mắt trống rỗng.
Tựa như đã bị rút mất thần hồn.
Nhưng là đã bị dọa sợ chết khiếp!
Cả người ngay lập tức rơi từ giữa không trung xuống phía dưới.
Trong quá trình rơi xuống, Tô Minh giơ tay lên, chính là một chỉ phong mang, đuổi kịp Ô Lâm Lâm, xuyên qua cơ thể và thần hồn của cô ta.
“Chết dễ dàng như vậy thì lại hời cho cô rồi”, Tô Minh lẩm bẩm.
“Cậu Tô, vậy... vậy mà lại có thể chôn vùi một nền văn minh cách Trăm Triệu Hư Không chỉ với một kiếm, cậu Tô, cậu… cậu..”. Người đàn ông trung niên áo bào trắng vừa căng thẳng, vừa phấn khích, không tự chủ được đã dùng kính ngữ “cậu” một cách cung kính này để xưng hô.
Đúng vậy, trước đó ông ta vô cùng vô cùng kính nể Tô Minh, muốn có mối quan hệ qua lại thân thiết với Tô Minh, xem trọng tiềm lực của Tô Minh, nhưng cũng chỉ là lấy làm ngang hàng với Tô Minh.
Nhưng lúc này, lại trực tiếp dùng từ “cậu”, tư thái hạ xuống một bậc.
Chủ yếu là, ông ta cũng đã bị dọa sợ.
Chôn vùi cả một nền văn minh cách xa trăm triệu hư không, quả thực vẫn có người có thể làm được, nhưng đó là những Thần Ma vô thượng, Đại Năng vô thượng được ghi chép trong sách cổ kia, làm sao người đàn ông trung niên áo bào trắng có thể tưởng tượng được rằng một ngày nào đó, ông ta vậy mà lại được tận mắt chứng kiến chứ?
“Anh Tô...”. Diệp Mộ Cẩn cũng cảm động gần như muốn khóc, cô có thể cảm nhận được tình yêu và sự chở che của anh Tô, loại cảm giác an toàn này, đúng là, chỉ khi ở bên cạnh anh Tô, mới có thể cảm nhận được.
Diệp Mộ Cẩn ôm chặt cánh tay Tô Minh, đôi mắt đẹp đã có chút mơ mơ màng màng.
Phụ nữ, sẽ ao ước người đàn ông sẽ vì người mình yêu mà nổi giận, sẽ ao ước người đó vì bạn mà phóng hỏa hí chư hầu (**), sẽ ao ước người đó vì bạn mà gánh vác cả thế giới trên lưng, và đối địch với hàng tỉ sinh linh, mà những gì cô tự mình cảm nhận được là người đàn ông của mình, trong cơn phẫn nộ đã vì mình mà chôn vùi cả một nền văn minh cách xa Trăm Triệu Hư Không.
(**) Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu
Thử hỏi, có người con gái nào mà không cảm động cơ chứ?
Tô Minh xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Mộ Cẩn, ánh mắt thì đang nhìn về phía người đàn ông trung niên áo bào trắng, giọng điệu đột nhiên trở nên trịnh trọng: “Tiền bối! Cảm ơn ông! Nếu như không có ông và Cực Kiếm các, tôi nghĩ, tôi sẽ ôm hận suốt đời!”
Chỉ cần nghĩ đến Diệp Mộ Cẩn suýt chút nữa không còn trên thế gian này nữa, toàn thân anh liền toát mồ hôi lạnh.
“Cậu Tô khách sáo rồi”, người đàn ông trung niên áo bào trắng vội vàng nói.
“Tiền bối, tôi nợ ông và Cực Kiếm các một mối ân tình lớn tựa trời. Không biết ông và Cực Kiếm các có chuyện gì cần tôi giúp đỡ không?”, Tô Minh liền muốn trả món nợ ân tình này ngay lúc này.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng trầm mặc.
Ông ta tạm thời không muốn Tô Minh báo đáp, xét cho cùng thì theo thời gian, thực lực của Tô Minh sẽ càng ngày càng mạnh, tới lúc đó, trả ân tình, sẽ càng có giá trị hơn.
Nhưng nhìn ra được ý của Tô Minh muốn báo đáp ngay lúc này.
Đây...
Có chút xoắn xuýt rồi.
Tô Minh dường như cũng đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của người đàn ông trung niên áo bào trắng, không khỏi nói: “Là như này, ông và Cực Kiếm các đã cứu Mộ Cẩn thì chính là ân nhân của Tô Minh tôi, từ nay về sau, ông và Cực Kiếm các chính bạn của Tô Minh tôi. Miễn là không vi phạm các nguyên tắc của riêng tôi, tôi sẵn sàng giao hảo với ông và Cực Kiếm các. Nhưng, đồng thời, tôi muốn ngay lập tức trả món nợ ân tình này cho ông và Cực Kiếm các trước. Còn về lý do, rất đơn giản. Tiếp theo đây, có khả năng tôi sẽ đi đến một nền văn minh cấp tám, nền văn minh cấp tám có đẳng cấp trên mức trung bình. Trong thời gian ngắn, ông và Cực Kiếm các cũng sẽ rất khó gặp được tôi, thậm chí, sau đó, tôi còn dự định đi đến một nền văn minh cấp chín để cứu người. Nếu bây giờ ông và Cực Kiếm các không để tôi báo đáp, thì tương lai, có lẽ sẽ không còn có được cơ hội như này nữa”.
“Vậy sao?”, người đàn ông trung niên áo bào trắng hiểu ra: “Có thể để cho tôi suy nghĩ một chút được không?”
“Tất nhiên”, Tô Minh gật đầu.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh.
Mà đang suy nghĩ.
Một hồi lâu.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng do dự một chút, nhưng, vẫn nói: “Cậu Tô, tôi với Cực Kiếm các đích thực có một yêu cầu, cũng là nguyện vọng của các bậc tiền bối Cực Kiếm các hàng trăm triệu năm qua, chỉ là, có chút khó, thậm chí là hà khắc...”
“Ông nói đi!”, Tô Minh đáp.
“Cực Kiếm các chúng tôi là văn minh bán bộ cấp tám, còn thiếu một chút xíu là trở thành nền văn minh cấp tám chân chính, nhưng chính cái khoảng cách “một chút xíu này”, mà nhiều thế hệ tiên tổ mấy tỷ năm qua của Cực Kiếm các đã phải đổ không biết bao nhiêu là máu và công sức nhưng cũng đều không thể làm được, nếu Cực Kiếm các có thể bước vào văn minh cấp tám chân chính, thì cho dù bây giờ tôi có chết, cũng đáng!”, giọng của người đàn ông trung niên áo bào trắng có chút run rẩy, có chút kích động, có chút kỳ vọng và một chút điên rồ.
“Ý của tiền bối là, muốn tôi giúp Cực Kiếm các thăng cấp lên văn minh cấp tám sao?”, Tô Minh có chút hiểu ra.
“Đúng vậy!”, người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng gật đầu.
“Cụ thể làm thế nào để giúp Cực Kiếm các, mới có thể khiến Cực Kiếm các thăng cấp lên văn minh cấp tám?”, Tô Minh lại hỏi.
“Văn minh cấp tám có liên minh, muốn bước vào văn minh cấp tám, cần phải xin liên minh văn minh cấp tám, sau đó, chính là kiểm tra đánh giá. Chỉ cần thông qua được kiểm tra đánh giá thì cũng đã thành công hơn một nửa. Còn nửa còn lại thì là phiếu bầu của các vị phó minh chủ, cũng rất quan trọng. Vấn đề của Cực Kiếm các chúng tôi là cứ khi kiểm tra đánh giá thì lúc nào cũng kém một bước. Hơn nữa, bởi vì một số nguyên nhân khách quan. Trong số các vị phó minh chủ của liên minh, có một vị có thái độ thù địch mạnh mẽ với Cực Kiếm các chúng tôi, vẫn luôn lôi kéo các vị phó minh chủ khác, chèn ép Cực Kiếm các, để Cực Kiếm các không thể có được hơn một nửa số phiếu bầu của các vị phó minh chủ”.
“Vậy sao?”, Tô Minh gật đầu: “Tôi đồng ý!”
Tô Minh cảm thấy món nợ ân tình khó trả nhất, có thể trả càng sớm càng tốt.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng vô cùng vui mừng trong lòng.
Có hy vọng rồi!
Mặc dù, thực lực mà Tô Minh thi triển ra từ trước đến nay, nếu đặt trong nền văn minh cấp tám chân chính, thậm chí là trong đám quản lý của liên minh văn minh cấp tám kia, đó có thể không phải là một sự giải quyết dứt khoát, nhưng người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng kia lại rất chắc chắn rằng hiện tại, thực lực của Tô Minh đã đủ để giúp Cực Kiếm các tiến thêm một bước trên con đường tiến tới nền văn minh cấp tám, chỉ điều này thôi cũng đã đủ rồi, xét cho cùng thì tương lai, khoảng cách giữa Cực Kiếm các và nền văn minh cấp tám cũng không phải là quá xa.
“Tính danh của lão đã rất lâu rất lâu rồi không dùng đến, từ trước đến giờ vẫn luôn được gọi là Bạch Bào”, người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng lại đáp, nói ra tên của mình, tiếp tục lôi kéo mối quan hệ với Tô Minh.
“Tiền bối Bạch Bào!”, Tô Minh gật đầu, hỏi dò: “Tiền bối Bạch Bào có gấp không? Chắc là tôi vẫn phải ở lại trong Chúng Sinh các một thời gian nữa, ít thì nửa tháng, nhiều thì cũng phải ba tháng”.
Lý do rất đơn giản, thứ nhất, kho báu vật của Chúng Sinh các.
Thứ hai, anh muốn dành một chút thời gian để luyện hóa dung hợp Kiếm Y Không Tuyệt và Ma La Kiếm, muốn hấp thụ nguyên thạch không gian, cũng muốn thử nắm chắc Thì Không Châu một cách triệt để, một khi đạt được ba cái này, thì thực lực của anh có thể tiếp tục tăng vọt lên rất nhiều, đến lúc đó, bất luận là trả món nợ ân tình của Cực Kiếm các, hay là đến đại náo nền văn minh Hàn Uyên, đều sẽ tuyệt đối nắm chắc trong tay, thực lực cũng sẽ tiếp tục được nâng cao.
Mà Tô Minh thì kéo tay Diệp Mộ Cẩn bước xuống phía dưới: “Thanh Nhạn, sư tôn, đây là Mộ Cẩn… Mộ Cẩn, đây là Mạc Thanh Nhạn, cô ấy giống em, đây là lão Diễm, là sư tôn của anh”.
“Chào chị Mộ Cẩn”, Mạc Thanh Nhạn bày ra dáng vẻ khiêm nhường, mặc dù trên thực tế cô ấy lớn tuổi hơn Diệp Mộ Cẩn, thực lực cũng mạnh hơn Diệp Mộ Cẩn không ít.
“Chị Thanh Nhạn, chị lớn hơn, em vẫn còn ít tuổi, chị cứ gọi em là Mộ Cẩn là được rồi ạ”, Diệp Mộ Cẩn vội vàng nói, sau đó, cung kính cúi đầu chào Diễm Huyền Kình: “Chào sư tôn ạ”.
“Haha, trong tay lão chẳng có bảo bối gì tốt, con gọi một tiếng sư tôn như vậy, lão có chút ngại, có điều, bảo bối trong kho báu vật của Chúng Sinh các, bé Diệp, con và nhóc Mạc chút nữa vào kho báu vật, nếu thích cái gì, thì đừng khách sáo, lấy nhiều một chút, coi như là quà gặp mặt sư tôn tặng cho hai con”, Diễm Huyền Kình cười lớn haha, đối với người con dâu Diệp Mộ Cẩn này cũng rất hài lòng, lý do rất đơn giản, mặc dù ông ta không nhìn ra được Diệp Mộ Cẩn rốt cuộc là huyết mạch gì, thế nhưng, không hiểu sao, ông ta có thể cảm nhận được một chút áp lực bởi huyết thống từ trên người Diệp Mộ Cẩn.
Phải, chính là áp lực.
Phải biết rằng, xét về thực lực, Diệp Mộ Cẩn hiện tại vẫn còn kém cảnh giới Hồng Minh một chút, so với người đã gần như bước vào cảnh giới Chu Mệnh thì như ông ta còn kém rất xa, chênh lệch cảnh giới lớn như vậy vẫn không thể bù đắp được một chút khí tức áp chế của huyết mạch kia. Chỉ có thể cho thấy, cấp bậc huyết mạch của cô gái này cực kỳ cao, tiềm lực rất kinh người, chí ít, so với nhóc Mạc chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn, cho dù sau khi nhóc Mạc có được Chúng Sinh tuyền, có thể kích hoạt thể chất của bản thân hoàn toàn, song, xét về mặt thể chất huyết mạch thuần túy mà nói, đều không thể so được với Diệp Mộ Cẩn.
Ngoài ra, Diệp Mộ Cẩn cũng trạc tuổi Tô Minh, đều là mười ngàn tuổi, cảnh giới Hồng Minh bán bộ khi mới mười ngàn năm tuổi cũng đã khá là đáng sợ rồi, tuyệt đối có thể gọi là yêu nghiệt siêu cấp của một tốp nhỏ đứng đầu chư thiên vạn giới.
“Cảm ơn sư tôn”, Diệp Mộ Cẩn cũng không tiện từ chối, hơn nữa anh Tô cũng đã dùng mắt ra hiệu rồi, vậy thì lát nữa vào trong kho báu vật cô cũng sẽ không khách sáo nữa, đúng vậy, còn có chút mong đợi nữa.
“Sư tôn, người tiếp tục”, Tô Minh giơ tay làm động tác mời: “Cảm giác cửa của kho báu vật sắp mở ra rồi”.
Nói xong, Tô Minh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Mộ Cẩn, hỏi: “Mộ Cẩn, kể cho anh nghe tình hình ở nhà”.
Đã rất lâu không về Chiến Uyên rồi.
Xét cho cùng, anh đã ở Kiếp Tông mười ngàn năm rồi.
Mười ngàn năm, nhất định là đã có chút thay đổi.
“Hiện giờ, Chiến Uyên đã là trung tâm của toàn nền văn minh Xương, thế giới Tiểu Thiên và thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương đã hoàn toàn được đả thông, mà Chiến Uyên chính là trung tâm của toàn bộ nền văn minh Xương, cũng là nơi phồn hoa nhất, hưng thịnh nhất của võ đạo. Bố và mẹ đều rất khỏe, hàng ngày đều bận dạy bảo thế hệ sau, một số đệ tử của Tô gia chúng ta rất có thiên phú võ đạo, hiện giờ, bố đã lập ra một học viện của Tô gia, đặt toàn bộ tinh thần và thể xác lên học viện Tô gia. Có điều, mẹ em rất không hài lòng về anh. Hơn mười ngàn năm nay, mỗi lần nhắc tới anh liền sẽ muốn mắng anh, mẹ nói, lần tới anh trở về Chiến Uyên thì nhất định phải sinh con trước, sau đó, anh mới có thể tiếp tục ra ngoài phá phách, bằng không, sẽ để anh ở lại Chiến Uyên, không cho đi đâu nữa”,
Diệp Mộ Cẩn lè lưỡi cười nói, có chút đáng yêu, có chút ngượng ngùng, nhất là đoạn nhắc đến chuyện sinh con, trong đôi mắt đẹp của cô liền có chút long lanh, tận sâu đáy lòng của cô đâu phải là không muốn sinh con cho Tô Minh? Sắc mặt của Mạc Thanh Nhạn ở một bên cũng đỏ bừng, cô ấy cũng không khỏi tưởng tượng ra cảnh nếu bản thân sinh con cho Tô Minh, đứa bé chắc hẳn sẽ rất đáng yêu?
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ lại, anh thấy chuyện đó có vẻ bình thường, dù sao, nếu như đây cũng chỉ là ân oán cá nhân giữa Ô Lâm Lâm và Diệp Mộ Cẩn, Diệp Mộ Cẩn bị truy sát thê thảm tới mức nào thì chắc Tô Minh cũng chỉ có thể giết chết một mình Ô Lâm Lâm, nhưng nhà họ Ô lại muốn tìm chết, cả gia tộc cùng truy sát Diệp Mộ Cẩn như thế, còn cử cả tàu chiến con thoi tới nữa thì Tô Minh muốn diệt cả nhà họ Ô, âu cũng có thể hiểu, do nhà họ Ô tự làm tự chịu.
Thế nhưng, lại cần tọa độ? Là vì muốn đến nhà họ Ô sao?
Vậy thì để Ô Lâm Lâm dẫn đường là được mà nhỉ?
Tại sao lại cần tọa độ chứ?
Thấy Ô Lâm Lâm không lên tiếng, ánh mắt của Tô Minh lại thêm phần sắc bén: “Nói chuyện!”
“Tôi... tôi... tôi nói cho anh thì anh có thể tha mạng cho tôi không?”, cuối cùng Ô Lâm Lâm cũng định thần lại, trong ánh mắt của cô ta tràn đầy sự khẩn cầu và sợ hãi, cả người cô ta run lên bần bật.
“Không thể!”, Tô Minh lắc đầu: “Nếu cô không nói thì tôi sẽ sưu hồn”.
“Đừng mà, tôi sẽ nói!”, Ô Lâm Lâm trợn to mắt, sưu hồn sao? cô ta từng nghe về sưu hồn, là một phương pháp trong truyền thuyết, nhưng, có thể chắc chắn rằng, ai bị sưu hồn thì sống không bằng chết.
Ô Lâm Lâm run rẩy, nói ra một tọa độ trong không gian hư không.
“Tốt lắm!”, Tô Minh gật đầu.
Sau đó, anh thản nhiên xua tay về phía thực không trước mặt.
Trong chớp mắt, thực không trước mặt giống như bị xóa đi.
Trước mắt anh, một hư không vô tận hiện lên rõ ràng.
Còn Tô Minh, người đàn ông trung niên mặc áo trắng, Diệp Mộ Cẩn và Ô Lâm Lâm đang đứng ngay trước đó.
Tiếp theo, Tô Minh xác định phương hướng và vị trí của tọa độ không gian hư không.
Đây là một chuyện cực kỳ nhỏ nhặt.
Nhưng chỉ cần khác biệt một chút, thì chính là một trời một vực.
Tô Minh nhanh chóng xác định được tọa độ.
“Chẳng lẽ, cậu ấy muốn làm từ xa? Chôn vùi nền văn minh của nhà họ Ô kia từ xa sao?”, người đàn ông trung niên mặc áo trắng hít sâu một hơi, đột nhiên nhìn về phía Tô Minh.
Nhưng Tô Minh lại hỏi Ô Lâm Lâm: “Nền văn minh của nhà họ Ô, ngoại trừ nhà họ Ô ra, còn có thế lực nào khác không?”
Mặc dù Tô Minh dùng thủ đoạn độc ác.
Nhưng anh không muốn lạm sát người vô tội.
Nếu như nền văn minh của nhà họ Ô còn có thế lực khác, còn có những người vô tội khác thì suy nghĩ chôn vùi nền văn minh của nhà họ Ô từ xa sẽ bị anh đè nén lại, sử dụng một cách khác.
Ô Lâm Lâm im lặng không lên tiếng.
“Nói!”. Giọng nói của Tô Minh có chút lạnh lùng, khiến cho Ô Lâm Lâm bị dọa sợ đến mức không cầm được, Ô Lâm Lâm nghẹn ngào, nặng nề gật đầu: “Đúng, đúng thế…”
“Thế thì tốt rồi”, Tô Minh hài lòng.
Sau đó, trên tay của Tô Minh xuất hiện một thanh kiếm.
Ma La!
Ma La đã lâu không được dùng tới.
Từ một chiếc vòng tay hóa thành một thanh kiếm.
Tô Minh cầm Ma La trong tay.
Anh có chút ngạc nhiên, vì trước đây, khi cầm Ma La trong tay, mặc dù có thể cảm nhận được sức mạnh của Ma La, nhưng anh cũng có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng và bài xích của Ma La, đơn giản thì trước đây, anh sử dụng Ma La rất phí sức.
Nhưng nếu là bây giờ thì đầu tiên, có hồn Xương Kiếm đang cắm rễ trong kiếm Ma La, mà hồn Xương Kiếm lại là kiếm hồn của anh, dần dần, kiếm Ma La được đồng hóa có quan hệ càng mật thiết với bản thân anh.
Thứ hai, có lẽ là vì sức mạnh tăng vọt khiến kiếm Ma La công nhận và tương thích với anh hơn.
Dù sao thì, lúc này khi Tô Minh cầm Ma La trong tay, lại cảm thấy tự tin một cách khó hiểu. Dường như, nếu muốn chém nát toàn bộ khoảng không vô tận thì anh vẫn có thể làm được.
“Xoẹt!”, giây tiếp theo, Tô Minh thúc đẩy kiếm nguyên, thanh kiếm bật ra.
Một nhát kiếm này đã dùng hết lên kiếm nguyên Thiên Vẫn.
Hơn nữa, anh còn dùng Thiên Vẫn kiếm pháp ở mức độ cao nhất. Nhắc đến Thiên Vẫn kiếm pháp, ở giai đoạn hiện giờ, anh đã có thể tự mình cải thiện Thiên Vẫn kiếm pháp, để cho Thiên Vẫn kiếm pháp mạnh hơn.
Một đạo kiếm mang khiến mọi người bị hút hồn uy nghiêm bật ra từ Ma La Kiếm.
Nó hóa thành một tia sáng, trong phút chốc biến mất về phía khoảng không.
Rất nhanh!
Cực kỳ nhanh!
Còn nhanh hơn cả sao băng!
Người đàn ông trung niên mặc áo trắng cảm thấy da đầu mình như run lên.
Ông ta chắc chắn, dù bản thân và cả Cực Kiếm các ở cùng một chỗ cũng không thể đỡ được một kiếm này!
Thanh kiếm này quá mạnh.
Kiếm nguyên đặc thù ở tám giai đoạn trước, thêm cả thần kiếm cuồn cuộn sức mạnh mà không ai lường nổi, đúng là khiến cho người khác phát rồ.
Thế nhưng, Tô Minh thật sự có thể giết sạch cả một nền văn minh từ xa ở khoảng cách hàng trăm triệu mét với một kiếm này sao?
Người đàn ông trung niên mặc áo trắng cảm thấy hơi bối rồi, dù sao thì, ông ấy cũng chưa từng nghe thấy chuyện như vậy.
Chuyện này, có lẽ là một chuyện hoang đường rồi.
Có thể làm được sao?
Người đàn ông trung niên mặc áo trắng cảm thấy rất mong chờ.
Còn Tô Minh, sau khi tung ra một nhát kiếm, kiếm Ma La lại hóa thành vòng tay, quay trở lại cổ tay của anh.
Không một ai lên tiếng, cũng không ai thúc giục.
Còn về phía Ô Lâm Lâm, mỗi giây đều như giày vò khiến cô ta cảm thấy sống không bằng chết.
Khoảng một nén hương sau.
Đột nhiên…
Cả cơ thể Ô Lâm Lâm run lên.
“Có chú đưa tin gửi cho cô sao? Kết nối đi!”, Tô Minh quay đầu, nhìn về phía Ô Lâm Lâm.
“Vâng... vâng...”. Ô Lâm Lâm run rẩy nói, cô ta lấy ra một chú đưa tin đang bị thiêu đốt từ trong nhẫn Không Gian ra, khẽ dùng ý niệm một chút là chú đưa tin đã bắt đầu phát ra âm thanh.
“Lâm Lâm, con đang ở đâu? Đừng quay lại! Đáng chết... đáng... đáng chết, Trắc tinh sư của nhà chúng ta quan sát và suy diễn được có một đạo kiếm mang từ... từ hư không vô biên đang tiến gần tới nhà họ Ô chúng ta, chắc chắn tia kiếm mang đó là do Vô Thượng thần ma muốn trừng phạt nhà họ Ô! Nhà họ Ô... sắp bị tiêu diệt rồi. Bây giờ con đang ở đâu? Mau trốn đi! Từ nay về sau, mai danh ẩn tích, đừng nghĩ đến việc báo…”.
Giọng nói đó, tràn ngập sự kinh hoàng.
Cứ như thể là sự kinh hoàng và sợ hãi của một người bình thường bị kéo xuống 18 tầng địa ngục vậy.
Giọng nói đó mang theo sự tuyệt vọng đến cực hạn.
Còn chưa nói hết câu “Đừng có nghĩ đến chuyện báo thù”, chỉ mới nói đến chữ “báo” thì im bặt!
Liền nghe được tiếng của một trận chôn vùi vô biên vang lên.
Tiếp đó, lại yên tĩnh như cũ.
Ô Lâm Lâm đầu óc trống không, hai mắt trống rỗng.
Tựa như đã bị rút mất thần hồn.
Nhưng là đã bị dọa sợ chết khiếp!
Cả người ngay lập tức rơi từ giữa không trung xuống phía dưới.
Trong quá trình rơi xuống, Tô Minh giơ tay lên, chính là một chỉ phong mang, đuổi kịp Ô Lâm Lâm, xuyên qua cơ thể và thần hồn của cô ta.
“Chết dễ dàng như vậy thì lại hời cho cô rồi”, Tô Minh lẩm bẩm.
“Cậu Tô, vậy... vậy mà lại có thể chôn vùi một nền văn minh cách Trăm Triệu Hư Không chỉ với một kiếm, cậu Tô, cậu… cậu..”. Người đàn ông trung niên áo bào trắng vừa căng thẳng, vừa phấn khích, không tự chủ được đã dùng kính ngữ “cậu” một cách cung kính này để xưng hô.
Đúng vậy, trước đó ông ta vô cùng vô cùng kính nể Tô Minh, muốn có mối quan hệ qua lại thân thiết với Tô Minh, xem trọng tiềm lực của Tô Minh, nhưng cũng chỉ là lấy làm ngang hàng với Tô Minh.
Nhưng lúc này, lại trực tiếp dùng từ “cậu”, tư thái hạ xuống một bậc.
Chủ yếu là, ông ta cũng đã bị dọa sợ.
Chôn vùi cả một nền văn minh cách xa trăm triệu hư không, quả thực vẫn có người có thể làm được, nhưng đó là những Thần Ma vô thượng, Đại Năng vô thượng được ghi chép trong sách cổ kia, làm sao người đàn ông trung niên áo bào trắng có thể tưởng tượng được rằng một ngày nào đó, ông ta vậy mà lại được tận mắt chứng kiến chứ?
“Anh Tô...”. Diệp Mộ Cẩn cũng cảm động gần như muốn khóc, cô có thể cảm nhận được tình yêu và sự chở che của anh Tô, loại cảm giác an toàn này, đúng là, chỉ khi ở bên cạnh anh Tô, mới có thể cảm nhận được.
Diệp Mộ Cẩn ôm chặt cánh tay Tô Minh, đôi mắt đẹp đã có chút mơ mơ màng màng.
Phụ nữ, sẽ ao ước người đàn ông sẽ vì người mình yêu mà nổi giận, sẽ ao ước người đó vì bạn mà phóng hỏa hí chư hầu (**), sẽ ao ước người đó vì bạn mà gánh vác cả thế giới trên lưng, và đối địch với hàng tỉ sinh linh, mà những gì cô tự mình cảm nhận được là người đàn ông của mình, trong cơn phẫn nộ đã vì mình mà chôn vùi cả một nền văn minh cách xa Trăm Triệu Hư Không.
(**) Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu
Thử hỏi, có người con gái nào mà không cảm động cơ chứ?
Tô Minh xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Mộ Cẩn, ánh mắt thì đang nhìn về phía người đàn ông trung niên áo bào trắng, giọng điệu đột nhiên trở nên trịnh trọng: “Tiền bối! Cảm ơn ông! Nếu như không có ông và Cực Kiếm các, tôi nghĩ, tôi sẽ ôm hận suốt đời!”
Chỉ cần nghĩ đến Diệp Mộ Cẩn suýt chút nữa không còn trên thế gian này nữa, toàn thân anh liền toát mồ hôi lạnh.
“Cậu Tô khách sáo rồi”, người đàn ông trung niên áo bào trắng vội vàng nói.
“Tiền bối, tôi nợ ông và Cực Kiếm các một mối ân tình lớn tựa trời. Không biết ông và Cực Kiếm các có chuyện gì cần tôi giúp đỡ không?”, Tô Minh liền muốn trả món nợ ân tình này ngay lúc này.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng trầm mặc.
Ông ta tạm thời không muốn Tô Minh báo đáp, xét cho cùng thì theo thời gian, thực lực của Tô Minh sẽ càng ngày càng mạnh, tới lúc đó, trả ân tình, sẽ càng có giá trị hơn.
Nhưng nhìn ra được ý của Tô Minh muốn báo đáp ngay lúc này.
Đây...
Có chút xoắn xuýt rồi.
Tô Minh dường như cũng đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của người đàn ông trung niên áo bào trắng, không khỏi nói: “Là như này, ông và Cực Kiếm các đã cứu Mộ Cẩn thì chính là ân nhân của Tô Minh tôi, từ nay về sau, ông và Cực Kiếm các chính bạn của Tô Minh tôi. Miễn là không vi phạm các nguyên tắc của riêng tôi, tôi sẵn sàng giao hảo với ông và Cực Kiếm các. Nhưng, đồng thời, tôi muốn ngay lập tức trả món nợ ân tình này cho ông và Cực Kiếm các trước. Còn về lý do, rất đơn giản. Tiếp theo đây, có khả năng tôi sẽ đi đến một nền văn minh cấp tám, nền văn minh cấp tám có đẳng cấp trên mức trung bình. Trong thời gian ngắn, ông và Cực Kiếm các cũng sẽ rất khó gặp được tôi, thậm chí, sau đó, tôi còn dự định đi đến một nền văn minh cấp chín để cứu người. Nếu bây giờ ông và Cực Kiếm các không để tôi báo đáp, thì tương lai, có lẽ sẽ không còn có được cơ hội như này nữa”.
“Vậy sao?”, người đàn ông trung niên áo bào trắng hiểu ra: “Có thể để cho tôi suy nghĩ một chút được không?”
“Tất nhiên”, Tô Minh gật đầu.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh.
Mà đang suy nghĩ.
Một hồi lâu.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng do dự một chút, nhưng, vẫn nói: “Cậu Tô, tôi với Cực Kiếm các đích thực có một yêu cầu, cũng là nguyện vọng của các bậc tiền bối Cực Kiếm các hàng trăm triệu năm qua, chỉ là, có chút khó, thậm chí là hà khắc...”
“Ông nói đi!”, Tô Minh đáp.
“Cực Kiếm các chúng tôi là văn minh bán bộ cấp tám, còn thiếu một chút xíu là trở thành nền văn minh cấp tám chân chính, nhưng chính cái khoảng cách “một chút xíu này”, mà nhiều thế hệ tiên tổ mấy tỷ năm qua của Cực Kiếm các đã phải đổ không biết bao nhiêu là máu và công sức nhưng cũng đều không thể làm được, nếu Cực Kiếm các có thể bước vào văn minh cấp tám chân chính, thì cho dù bây giờ tôi có chết, cũng đáng!”, giọng của người đàn ông trung niên áo bào trắng có chút run rẩy, có chút kích động, có chút kỳ vọng và một chút điên rồ.
“Ý của tiền bối là, muốn tôi giúp Cực Kiếm các thăng cấp lên văn minh cấp tám sao?”, Tô Minh có chút hiểu ra.
“Đúng vậy!”, người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng gật đầu.
“Cụ thể làm thế nào để giúp Cực Kiếm các, mới có thể khiến Cực Kiếm các thăng cấp lên văn minh cấp tám?”, Tô Minh lại hỏi.
“Văn minh cấp tám có liên minh, muốn bước vào văn minh cấp tám, cần phải xin liên minh văn minh cấp tám, sau đó, chính là kiểm tra đánh giá. Chỉ cần thông qua được kiểm tra đánh giá thì cũng đã thành công hơn một nửa. Còn nửa còn lại thì là phiếu bầu của các vị phó minh chủ, cũng rất quan trọng. Vấn đề của Cực Kiếm các chúng tôi là cứ khi kiểm tra đánh giá thì lúc nào cũng kém một bước. Hơn nữa, bởi vì một số nguyên nhân khách quan. Trong số các vị phó minh chủ của liên minh, có một vị có thái độ thù địch mạnh mẽ với Cực Kiếm các chúng tôi, vẫn luôn lôi kéo các vị phó minh chủ khác, chèn ép Cực Kiếm các, để Cực Kiếm các không thể có được hơn một nửa số phiếu bầu của các vị phó minh chủ”.
“Vậy sao?”, Tô Minh gật đầu: “Tôi đồng ý!”
Tô Minh cảm thấy món nợ ân tình khó trả nhất, có thể trả càng sớm càng tốt.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng vô cùng vui mừng trong lòng.
Có hy vọng rồi!
Mặc dù, thực lực mà Tô Minh thi triển ra từ trước đến nay, nếu đặt trong nền văn minh cấp tám chân chính, thậm chí là trong đám quản lý của liên minh văn minh cấp tám kia, đó có thể không phải là một sự giải quyết dứt khoát, nhưng người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng kia lại rất chắc chắn rằng hiện tại, thực lực của Tô Minh đã đủ để giúp Cực Kiếm các tiến thêm một bước trên con đường tiến tới nền văn minh cấp tám, chỉ điều này thôi cũng đã đủ rồi, xét cho cùng thì tương lai, khoảng cách giữa Cực Kiếm các và nền văn minh cấp tám cũng không phải là quá xa.
“Tính danh của lão đã rất lâu rất lâu rồi không dùng đến, từ trước đến giờ vẫn luôn được gọi là Bạch Bào”, người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng lại đáp, nói ra tên của mình, tiếp tục lôi kéo mối quan hệ với Tô Minh.
“Tiền bối Bạch Bào!”, Tô Minh gật đầu, hỏi dò: “Tiền bối Bạch Bào có gấp không? Chắc là tôi vẫn phải ở lại trong Chúng Sinh các một thời gian nữa, ít thì nửa tháng, nhiều thì cũng phải ba tháng”.
Lý do rất đơn giản, thứ nhất, kho báu vật của Chúng Sinh các.
Thứ hai, anh muốn dành một chút thời gian để luyện hóa dung hợp Kiếm Y Không Tuyệt và Ma La Kiếm, muốn hấp thụ nguyên thạch không gian, cũng muốn thử nắm chắc Thì Không Châu một cách triệt để, một khi đạt được ba cái này, thì thực lực của anh có thể tiếp tục tăng vọt lên rất nhiều, đến lúc đó, bất luận là trả món nợ ân tình của Cực Kiếm các, hay là đến đại náo nền văn minh Hàn Uyên, đều sẽ tuyệt đối nắm chắc trong tay, thực lực cũng sẽ tiếp tục được nâng cao.
Mà Tô Minh thì kéo tay Diệp Mộ Cẩn bước xuống phía dưới: “Thanh Nhạn, sư tôn, đây là Mộ Cẩn… Mộ Cẩn, đây là Mạc Thanh Nhạn, cô ấy giống em, đây là lão Diễm, là sư tôn của anh”.
“Chào chị Mộ Cẩn”, Mạc Thanh Nhạn bày ra dáng vẻ khiêm nhường, mặc dù trên thực tế cô ấy lớn tuổi hơn Diệp Mộ Cẩn, thực lực cũng mạnh hơn Diệp Mộ Cẩn không ít.
“Chị Thanh Nhạn, chị lớn hơn, em vẫn còn ít tuổi, chị cứ gọi em là Mộ Cẩn là được rồi ạ”, Diệp Mộ Cẩn vội vàng nói, sau đó, cung kính cúi đầu chào Diễm Huyền Kình: “Chào sư tôn ạ”.
“Haha, trong tay lão chẳng có bảo bối gì tốt, con gọi một tiếng sư tôn như vậy, lão có chút ngại, có điều, bảo bối trong kho báu vật của Chúng Sinh các, bé Diệp, con và nhóc Mạc chút nữa vào kho báu vật, nếu thích cái gì, thì đừng khách sáo, lấy nhiều một chút, coi như là quà gặp mặt sư tôn tặng cho hai con”, Diễm Huyền Kình cười lớn haha, đối với người con dâu Diệp Mộ Cẩn này cũng rất hài lòng, lý do rất đơn giản, mặc dù ông ta không nhìn ra được Diệp Mộ Cẩn rốt cuộc là huyết mạch gì, thế nhưng, không hiểu sao, ông ta có thể cảm nhận được một chút áp lực bởi huyết thống từ trên người Diệp Mộ Cẩn.
Phải, chính là áp lực.
Phải biết rằng, xét về thực lực, Diệp Mộ Cẩn hiện tại vẫn còn kém cảnh giới Hồng Minh một chút, so với người đã gần như bước vào cảnh giới Chu Mệnh thì như ông ta còn kém rất xa, chênh lệch cảnh giới lớn như vậy vẫn không thể bù đắp được một chút khí tức áp chế của huyết mạch kia. Chỉ có thể cho thấy, cấp bậc huyết mạch của cô gái này cực kỳ cao, tiềm lực rất kinh người, chí ít, so với nhóc Mạc chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn, cho dù sau khi nhóc Mạc có được Chúng Sinh tuyền, có thể kích hoạt thể chất của bản thân hoàn toàn, song, xét về mặt thể chất huyết mạch thuần túy mà nói, đều không thể so được với Diệp Mộ Cẩn.
Ngoài ra, Diệp Mộ Cẩn cũng trạc tuổi Tô Minh, đều là mười ngàn tuổi, cảnh giới Hồng Minh bán bộ khi mới mười ngàn năm tuổi cũng đã khá là đáng sợ rồi, tuyệt đối có thể gọi là yêu nghiệt siêu cấp của một tốp nhỏ đứng đầu chư thiên vạn giới.
“Cảm ơn sư tôn”, Diệp Mộ Cẩn cũng không tiện từ chối, hơn nữa anh Tô cũng đã dùng mắt ra hiệu rồi, vậy thì lát nữa vào trong kho báu vật cô cũng sẽ không khách sáo nữa, đúng vậy, còn có chút mong đợi nữa.
“Sư tôn, người tiếp tục”, Tô Minh giơ tay làm động tác mời: “Cảm giác cửa của kho báu vật sắp mở ra rồi”.
Nói xong, Tô Minh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Mộ Cẩn, hỏi: “Mộ Cẩn, kể cho anh nghe tình hình ở nhà”.
Đã rất lâu không về Chiến Uyên rồi.
Xét cho cùng, anh đã ở Kiếp Tông mười ngàn năm rồi.
Mười ngàn năm, nhất định là đã có chút thay đổi.
“Hiện giờ, Chiến Uyên đã là trung tâm của toàn nền văn minh Xương, thế giới Tiểu Thiên và thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương đã hoàn toàn được đả thông, mà Chiến Uyên chính là trung tâm của toàn bộ nền văn minh Xương, cũng là nơi phồn hoa nhất, hưng thịnh nhất của võ đạo. Bố và mẹ đều rất khỏe, hàng ngày đều bận dạy bảo thế hệ sau, một số đệ tử của Tô gia chúng ta rất có thiên phú võ đạo, hiện giờ, bố đã lập ra một học viện của Tô gia, đặt toàn bộ tinh thần và thể xác lên học viện Tô gia. Có điều, mẹ em rất không hài lòng về anh. Hơn mười ngàn năm nay, mỗi lần nhắc tới anh liền sẽ muốn mắng anh, mẹ nói, lần tới anh trở về Chiến Uyên thì nhất định phải sinh con trước, sau đó, anh mới có thể tiếp tục ra ngoài phá phách, bằng không, sẽ để anh ở lại Chiến Uyên, không cho đi đâu nữa”,
Diệp Mộ Cẩn lè lưỡi cười nói, có chút đáng yêu, có chút ngượng ngùng, nhất là đoạn nhắc đến chuyện sinh con, trong đôi mắt đẹp của cô liền có chút long lanh, tận sâu đáy lòng của cô đâu phải là không muốn sinh con cho Tô Minh? Sắc mặt của Mạc Thanh Nhạn ở một bên cũng đỏ bừng, cô ấy cũng không khỏi tưởng tượng ra cảnh nếu bản thân sinh con cho Tô Minh, đứa bé chắc hẳn sẽ rất đáng yêu?